Hôm nay là cuối tuần, lượng xe cộ lưu thông trên đường đông đến kinh người. Đàm Sâm phiền táo bất an hạ xuống cửa kính xe, từ khe hở giữa ghế dựa lấy ra một điếu thuốc kẹp trên tay.

Cũng không phải không muốn hút, mà bởi vì đã đáp ứng ngu ngốc kia sẽ cai thuốc lá, hắn dù sao cũng phải xuất ra chút thành ý.

Ô tô bóp còi liên tiếp, mặc dù làm như vậy cũng không thể giảm bớt luồng xe tấp nập, nhưng đám tài xế vẫn không biết mệt mà gia tăng tạp âm.

Tâm tình Đàm Sâm càng ngày càng khó chịu hẳn lên, hắn hung tợn thấp giọng mắng một câu, tưởng tượng có một khẩu súng tiểu liên trong tay mình, cứ như thế bước xuống đem tất cả bọn họ đả đảo! Đát đát đát đát…….

“Linh linh linh……”

Đang trong vọng tưởng, Đàm Sâm thình lình bị một trận tiếng chuông di động kéo về thực tại.

Người gọi đến là Thịnh Minh Hiên.

Đàm Sâm hít thở sâu, giọng điệu bình thản tiếp điện thoại.

“Thịnh quản lý, thật xin lỗi, tôi bên này kẹt xe, sẽ đến trễ một chút.”

Bên kia Thịnh Minh Hiên cười ôn hòa: “Không sao, tôi cũng đoán được là như thế này, thấy cậu còn chưa đến, có chút lo lắng, nên gọi điện hỏi một chút.”

Ngữ khí thân thiết không chút che giấu làm cho Đàm Sâm lập tức sinh ra cảm giác không thoải mái, thật giống như có người thiện ý tiếp cận hắn, mà hắn lại một chút cũng không thích loại thiện ý có mục đích này.

Nếu có thể, hắn cũng hy vọng tận lực giảm bớt tiếp xúc với Thịnh Minh Hiên. Cho dù hai bên đã từng có quan hệ tốt, nhưng chung quy đó cũng chỉ là “đã từng”.

Nếu Thịnh Minh Hiên không nảy sinh loại cảm tình này với hắn thì thật tốt, nếu bọn họ là bằng hữu như trước…….

Đàm Sâm thu lại tiếc nuối rất nhỏ trong thần thái, lấy ngữ khí lễ phép mà tận lực bảo trì khoảng cách nói: “Phiền toái anh, chờ tình hình giao thông tốt một chút tôi sẽ mau chóng đến.”

“Không nên gấp gáp, an toàn là trên hết.” Thịnh Minh Hiên vội vàng nhắc nhở.

Đàm Sâm thản nhiên đáp “Hảo.”

Cúp điện thoại, Đàm Sâm thở dài, vẫn là có chút lo lắng hai huynh đệ Trạch Đằng và Trạch Vũ.

Tuy nói thời gian Trạch Đằng lưu lại nơi này không tính là ngắn, nhưng phải nói thật rằng tên kia cũng khờ khạo y như kẻ ngốc; Trạch Vũ thì càng không cần nói, thường thức cơ bản là số 0, hai người bọn họ có thể thuận lợi mua được quần áo hay không a? Vạn nhất đụng phải đám phóng viên muốn khai thác “Quá khứ ngưu lang” của Trạch Đằng…….

Càng nghĩ càng kinh hãi, Đàm Sâm nhịn không được lập tức gọi vào di động của Trạch Đằng.

“Uy? Các ngươi ở đâu?”

Khi Trạch Đằng nhận được điện thoại rất cao hứng, nhưng ngữ khí lo lắng của Đàm Sâm lại khiến y nao nao: “Chúng ta ở cửa hàng tổng hợp…….. Có chuyện gì phát sinh sao?”

“……Không có gì, nhanh chóng về nhà đi, nhớ tận lực lảng tránh phóng viên.”

“Phóng viên?” Trạch Đằng theo bản năng hỏi lại một câu, sau đó không đợi Đàm Sâm trả lời liền cười nói: “Này không có gì hệ trọng, Trạch Vũ ở bên cạnh ta mà.”

Nói xong bên kia tựa hồ truyền đến thanh âm gì đó, lập tức thay đổi người tiếp điện thoại, Trạch Vũ dùng ngữ điệu đạm mạc nói: “Sâm ca, ta đã bày  ra ẩn hình thuật, trừ ngươi ra không ai có thể nhìn thấy chúng ta, ta sẽ cẩn thận.”

Đàm Sâm liền yên lòng, giọng điệu chậm rãi nói: “Vậy là tốt rồi, nhờ cậy vào ngươi cả.”

Lỗ tai Trạch Đằng thực thính, lập tức bất mãn lên, Đàm Sâm cũng không tình nguyện nghe giọng nói sặc mùi dấm chua của y, khẽ cười một tiếng cúp điện thoại.

Khi tới nhà hàng đã hẹn trước với Thịnh Minh Hiên, đã chậm ba mươi phút so với thời gian hẹn trước.

Thịnh Minh Hiên mặc tây trang làm việc, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, tay trái hư hư chống thái dương, tay phải lật mở tờ báo, nhìn qua phong độ phiên phiên.

Đàm Sâm bước nhanh đến gần, ngồi xuống đối diện y: “Thịnh quản lý, thật xin lỗi vì sự chậm trễ.”

“Tiểu Sâm, ngươi đã đến rồi,” Thịnh Minh Hiên ngẩng đầu, nhìn người mới tới, lập tức vui mừng mỉm cười, “Trước kêu chút gì đó đi, ăn no rồi nói chuyện cũng không muộn.” Nói xong ngoắc gọi nhân viên phục vụ.

Đàm Sâm nguyên bản định trưa nay cùng ăn cơm với huynh đệ Trạch Đằng, nhưng mà hắn cũng không muốn phật ý thể diện khách hàng, đành phải gọi một ly Rum Coffee, một cái pudding trà xanh.

Hai dạng thức ăn khác biệt này vốn là hắn thuận miệng kêu, bởi vì thể tích khá nhỏ, không đến mức chiếm hết dạ dày. Không ngờ Thịnh Minh Hiên nghe xong, lại ý vị thâm trường nhìn hắn mà cười rộ lên.

“Không nghĩ tới đến bây giờ cậu còn thích ăn cái này.”

“…….Ách?” Đàm Sâm sửng sốt, “Không, tôi chỉ là……”

“Ha hả, không cần ngượng ngùng, ai cũng có khẩu vị riêng của mình,” Thịnh Minh Hiên rất là thiện giải nhân ý nói, “Kỳ thật khi còn học đại học cậu vẫn thường xuyên lén mua bánh pudding, có phải không?”

Biểu tình Đàm Sâm có chút cứng ngắc, có một loại lúng túng vì bị người nhìn thấu: “Thỉnh thoảng ăn một lần, bây giờ ít ăn.”

Y như thế nào lại biết? Thời sinh viên đích xác là mình thích ăn pudding, tuy rằng chỉ thích mùi vị nhạt nhạt, nhưng một cái đại nam sinh tay cầm hộp pudding cũng rất mất mặt, cho nên hắn thường thường thừa dịp không có ai quen biết xung quanh mới đi mua, còn tưởng rằng như vậy liền vạn vô nhất thất, sát!

*Vạn vô nhất thất: tuyệt đối cẩn thận, không sơ hở tý nào.

“Nếu thích ăn thì có gì phải giấu giếm, tôi có thể cùng ăn với cậu,” khóe miệng Thịnh Minh Hiên nhếch lên mang theo vài phần sủng nịch, “Hoản hảo cậu thích chính là bánh pudding, không phải mù tạc.”

Thế tấn công kiểu này, nếu là người khác, không chừng đã bị bắt mất rồi.

Đàm Sâm vừa mới có chút  xuất thần liền hốt nhiên phát hiện, đề tài thảo luận của bọn họ lần này là chuyện scandal của Trạch Đằng, không biết sao bất giác lại bị Thịnh Minh Hiên dẫn dắt sáng hướng khác, như vậy thật không hay.

Vì thế hắn ổn định tâm trạng, nhất ngữ song quan nói (một lời hai nghĩa): “Đã lâu như vậy, khẩu vị thay đổi cũng là đương nhiên, tôi hiện tại thích ăn cay hơn —— tốt lắm, Thịnh quản lý, tin rằng ngài cũng là trong bộn bề trăm việc phân ra chút thời gian gặp mặt này, chúng ta liền nói ngắn gọn, thảo luận trọng điểm đi.

Thịnh Minh Hiên ánh mắt chớp động, gật gật đầu, tuy rằng không cam lòng cứ như vậy chấm dứt hồi tưởng quá khứ, nhưng cũng không phản đối đề nghị của Đàm Sâm, dù sao cần phải đặt công việc lên vị trí hàng đầu.

“Đây là tên của nhà truyền thông kia, còn có mấy trang web liên quan.” Đàm Sâm xuất ra một phần văn kiện, thần sắc nghiêm nghị —— lấy thực lực công ty hắn trước mắt không thể yêu cầu mấy trang web này thu hồi bài báo, nhưng Nhã Khiết bất đồng, hình tượng diễn viên bị hao tổn, lượng tiêu thụ sản phẩm của bọn họ  cũng sẽ bị ảnh hưởng, hắn hôm nay cùng Thịnh Minh Hiên gặp mặt, cũng là hi vọng xem Nhã Khiết có nguyện ý ra mặt làm một ít hoạt động giao tiếp hay không, để xoay chuyển phần tổn thất này.

Thịnh Minh Hiên vô cùng thông minh, đương nhiên cũng đã biết được việc này, nét mặt y bất động thanh sắc, trong lòng cũng có chủ ý dần dần hình thành.

“Đàm tổng, Nhã Khiết là bên bị tổn thất gián tiếp, chúng tôi hiện tại quan trọng nhất là hướng các cậu bắt đền…….. chứ không phải thay cậu thu thập tàn cục.”

Trong lòng Đàm Sâm mạnh mẽ chấn động.

Hắn phát hiện Thịnh Minh Hiên thay đổi cách xưng hô với mình, lời nói cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn —— Có phải y đang ám chỉ bản thân khó có thể giải quyết bằng tình cảm riêng?

Đàm Sâm không khỏi chau mày: “Chuyện bồi thường tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Tôi không phải có ý tứ này…….Bất quá tôi có biện pháp có thể giải quyết chuyện này, cậu nguyện ý nghe không?”

“…….Mời nói.”

Thịnh Minh Hiên gõ gõ mặt bàn, như là đang cân nhắc gì đó. Sau một lúc lâu, y chậm rãi nói: “Thời điểm hiện tại Trạch Đằng đang là chủ đề tranh luận lớn nhất của dư luận, không bằng để cho y thuận thế tiến vào một công ty nghệ thuật, như vậy tự nhiên sẽ có người tố tạo lại hình tượng cho y lần nữa, mà quảng cáo này là tác phẩm ra mắt đầu tiên của y cũng sẽ càng được nhiều người chú ý, không phải nhất cử lưỡng tiện sao.”

Đàm Sâm vừa nghe, theo bản năng nhanh chóng từ chối: “Không được.”

Thịnh Minh Hiên ngoài ý muốn nhíu mày: “Vì sao? Bởi vì y là người yêu của cậu?”

“……..”

Đàm Sâm hiếm khi nói không nên lời, tâm tình muốn bảo vệ Trạch Đằng của hắn không phải là giả, nhưng đối mặt ánh mắt ẩn hàm trách cứ của Thịnh Minh Hiên, thế nhưng không hiểu sao hắn lại chột dạ.

Qua hồi lâu, hắn mới có chút nghiêm nghị nói: “Không chỉ vì thế, trước đó tôi đã nói qua, y đối với giới diễn nghệ không cảm thấy hứng thú, hơn nữa hiện tại y đang làm việc cho tôi…….”

“Tiểu Sâm,” Thịnh Minh Hiên thở dài, “Cậu chẳng lẽ dự định cứ như vậy đem y trói buộc bên cạnh cậu cả đời, khiến cho y vĩnh viển sống dưới ô dù của cậu? Như vậy thật sự tốt sao?”

Đàm Sâm bị y hỏi đến á khẩu không trả lời được.

“Trạch Đằng nếu thật sự thích hợp lưu lại công ty cậu, y ngay từ đầu sao lại đi làm việc ở câu lạc bộ đêm? Cậu ngẫm lại xem, điều kiện ngoại hình giọng nói của y không tồi, vô luận là diễn kịch hay ca hát đều có thể thử nghiệm, cậu chẳng lẽ nguyện ý nhìn y cứ như vậy không ai biết đến, một chút cơ hội cũng không chịu cho y?”

Đàm Sâm giống như bị đâm trúng chỗ hiểm, ảo não nói: “Đó là một hiểu lầm, y cả tin thông báo tuyển dụng mà thôi, trên thực tế y chỉ ở nơi đó hai giờ liền chạy về!”

“Tiểu Sâm, cậu phải biết này không phải trọng điểm,” Thịnh Minh Hiên trấn an vỗ vỗ lên mu bàn tay đang đặt trên mặt bàn của hắn, “Đừng kích động, trước uống chút cà phê đi.”

Đàm Sâm bưng lên cà phê một hơi uống hết nửa ly, vị đạo đắng đắng làm cho tâm tình của hắn bình tĩnh rất nhiều.

“…….Thật có lỗi, tôi nghĩ vấn đề này không cần phải nói thêm nữa, tôi sẽ không để y đến công ty khác.”

“Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của cậu, cũng tin tưởng cậu có đủ dũng khí gánh chịu hậu quả,” Thịnh Minh Hiên cười cười, “Thực xin lỗi nếu làm cậu mất hứng, đến, ăn chút gì đi, kế tiếp chúng ta không nói chuyện công sự, cậu có thể tâm sự với tôi kế hoạch sau này của cậu.”

Y lại kêu thêm hai phần pasta thịt bò sốt tiêu đen, Đàm Sâm giờ phút này trong lòng phiền loạn, cũng không muốn đi tìm Trạch Đằng, càng sợ hãi bị Trạch Đằng nhìn ra manh mối gì, vì thế yên lặng cùng Thịnh Minh Hiên dùng cơm trưa.

…….Có lẽ qua một đoạn thời gian  nữa sẽ tốt thôi, vừa mới bắt đầu chung sống dù sao cũng cần có thời kỳ cọ sát, chuyện Trạch Đằng có thể chậm rãi suy xét…… đúng, y là yêu quái, thọ mệnh dài dằng dặc, y có thể tự quyết định sẽ trải qua cuộc sống theo cách nào, nếu y thích cùng mình một chỗ, vậy hai người dính với nhau cả đời cũng không sao………nhỉ.

Đàm Sâm âm thầm hít sâu một hơi, cầm lấy nĩa ăn bắt đầu dùng bữa.

Thịnh Minh Hiên thỉnh thoảng cùng hắn nói vài chuyện thú vị, Đàm Sâm lơ đễnh gật đầu đáp lại, hắn ăn rất chậm, như là đang trầm tư sự tình, cũng không còn chăm chú nghe xem đối  phương đang nói chuyện gì.

Thời điểm đã ăn gần xong, Đàm Sâm bỗng nhiên nghe được một trận thanh âm “Đông đông đông”.

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lên, kết quả trực trực đối diện khuôn mặt tươi cười sáng lạn như hoa xuân của Trạch Đằng,

Đàm Sâm: “……”

Thịnh Minh Hiên cũng nghe thấy, y đẩy đẩy cặp kính bạc nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực nói: “Ai đang gõ cửa kính?”

Ngu ngốc xà ỷ vào người khác không nhìn thấy y, không kiêng nể cách một lớp cửa thủy tinh hướng Thịnh Minh Hiên dựng thẳng lên hai ngón giữa, sao đó bất mãn dùng ánh mắt hỏi: Vì sao các ngươi lại cùng nhau ăn cơm?

Đàm Sâm toát mồ hôi, bình tĩnh quay đầu lại, “Không có việc gì, có lẽ là mấy đứa nhỏ nghịch thôi.”

“Nga, vậy chúng ta tiếp tục ăn.”

Bộ dáng Đàm Sâm giả vờ như không phát  sinh chuyện gì, nhưng bốn đạo ánh mắt cực nóng từ ngoài cửa phóng tới lại làm cho hắn có chút đứng ngồi không yên……..

Trạch Vũ mặc chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt và quần đen mới mua, bớt đi vài phần trầm ổn, nhìn qua càng ra dáng thiếu niên. Hắn kề sát cửa sổ nhìn chằm chằm thịt bò trên dĩa Đàm Sâm, trên mặt rõ ràng viết một chữ “Đói”.

Mà Trạch Đằng lại càng nguy hiểm, đối với Thịnh Minh Hiên giơ nắm tay lại đá đá chân, nhảy lên nhảy xuống phát tiết ghen tuông, bộ dáng kia tựa như hận không thể đem Thịnh quản lý nướng ăn mới bằng lòng bỏ qua.

Đàm Sâm đại quẫn, đang suy nghĩ mau chóng cùng Thịnh Minh Hiên nói lời từ biệt sau đó dẫn em chồng đi ăn cơm, kết quả đúng lúc này, Thịnh Minh Hiên không hề báo trước vươn tay về phía hắn, đầu ngón tay chùi nhẹ bên môi hắn, tiếp theo cười nói: “Dính nước sốt rồi, Tiểu Sâm.”

Trạch Đằng hiển hiên cũng không nghĩ tới Thịnh Minh Hiên sẽ làm càn như vậy, y chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình vợ yêu của mình bị người khác ăn đậu hủ, sau vài giây ngẩn ra, trên mặt lập tức phong vân biến sắc, sát khí dâng trào xuất ra! Đàm Sâm thầm nghĩ không xong, nghĩ muốn ngăn cản y đã không còn kịp nữa, chỉ phải trơ mắt nhìn Trạch Đằng sải bước đi vào trong cửa tiệm……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện