Trong sơn động, đống lửa cháy vang tách tách, mấy con gà rừng được Trạch Vũ xử lý rất sạch sẽ, đang tản phát ra từng đợt hương mỡ nồng đậm.

Bân cạnh là một đống hoa quả đỏ vàng xanh tím rực rỡ muôn màu, đa số đều là mấy loại quả Đàm Sâm chưa hề nhìn thấy, hắn không khỏi tò mò nhặt lên một quả ngửi ngửi, chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm ngát thấm vào ruột gan, thật làm người ta muốn cắn mấy miếng.

“Này đó đều có thể ăn, Đàm đại ca, không cần khách khí.” Trạch Vũ vừa quay gà rừng vừa nói.

Đàm Sâm cảm tạ cười cười: “Phiền ngươi rồi.”

Trạch Vũ nghiêm trang, ngồi như ông cụ non, lưng cố gắng thẳng tắp, “Không hề, là đại ca ta làm phiền ngươi mới đúng.”

Trạch Đằng không phục hé miệng ra tựa hồ muốn nói gì đó, kết quả nghẹn một hồi lâu cũng không nói được gì.

Hoàn toàn…… không thể phản bác! Y quả thật thêm cho Đàm Sâm không ít phiền toái.

Đàm Sâm buồn cười liếc mắt nhìn Trạch Đằng đang ảo não, tuy rằng hắn rất muốn tán thành lời nói của Trạch Vũ, nhưng ngu ngốc kia dù sao cũng là người yêu của mình, nên cấp cho y chút mặt mũi vậy.

“Trạch Đằng rất chăm học hỏi, là người cần mẫn……Không, là xà cần mẫn.”

Trạch Đằng lập tức diễu võ dương oai hất cằm: “Ngươi xem ngươi xem, đại ca ta là thực có khả năng đó!”

Trạch Vũ thông hiểu gật đầu: “Vất vả ngươi, Đàm đại ca.”

Đàm Sâm im lặng.

Tựa hồ ở trước mặt Trạch Vũ, hắn nói cái gì cũng đều dư thừa…… = =

Gà rừng nướng chín, Trạch Đằng đem đùi gà xé xuống đưa cho Đàm Sâm, lại ném cho đệ đệ một cái cánh gà.

Đàm Sâm bó tay nói: “Ngươi sao lại đối Trạch Vũ nhỏ mọn vậy?”

Trạch Vũ xua tay nói: “Đàm đại ca không cần để ý, ta không thích ăn đồ chín.”

Đàm Sâm không tin, nghĩ bọn họ là đang khách khí với mình, liền ném một chút thịt gà đến chỗ hai con rắn nhỏ trong góc động, phát hiện chúng nó chỉ ngửi ngửi một chút, cũng không tỏ vẻ hứng thú gì, lúc này mới yên tâm ăn.

Trạch Đằng thực ủy khuất: “Ngươi xem, cho nó nhiều cũng uổng phí a.”

“Đã biết,” Đàm Sâm nhẹ nhàng vỗ lên gáy y, “Ăn thịt của ngươi đi.”

Không lâu sau, lão nương của Trạch Đằng túm một nam nhân cao lớn hùng hùng hổ hổ xông vào, nam nhân kia thấy Đàm Sâm, nhất thời đưa ra vẻ mặt khóc lóc thảm thiết: “Ách,……con dâu, ta lúc nãy không phải cố ý đâu……”

“Lúc nãy?” Đàm Sâm nghĩ nghĩ, không xác định hỏi, “……Ngài nói chính là chuyện lúc giữa trưa sao?”

“Đúng đúng đúng,” nam nhân thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn Trạch Đằng, mới vừa rồi vẫn là một bộ dạng bối rối, đảo mắt đã cười hì hì gật đầu ngồi xuống cạnh Đàm Sâm, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ được lửa rừng chiếu rọi càng tăng thêm vài phần vị đạo xa cách, “Nói ra thật xấu hổ, chúng ta lần đầu gặp mặt, ta cũng chưa kịp chuẩn bị cái gì tốt cho con, ngày sau có cơ hội tái kiến, ta nhất định bù lại lễ vật thật tốt.”

Đàm Sâm cảm thấy có chút hoảng hốt: “Không, bá phụ, là con, con cái gì cũng không chuẩn bị…….”

Đối phương cười lắc đầu: “Con bằng lòng cùng con ta chung một chỗ, không sợ nhân yêu thù đồ (người và yêu quái, hai con đường khác biệt), cả nhà chúng ta cũng đã rất cảm kích con rồi.”

Đàm Sâm nghe xong lời này, trong lòng bỗng nhiên dấy lên khó chịu.

Hắn trước kia cũng từng băn khoăn như vậy, đối với Trạch Đằng mà nói, một đời của hắn, bất quá chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.

Hắn không bận tâm sau khi mình chết Trạch Đằng sẽ yêu thương người khác?

…… Như thế nào có thể?

Chỉ cần nghĩ khuôn mặt vui cười đó cuối cùng sẽ có một ngày vì người khác mà mỉm cười, ôn nhu của y cuối cùng sẽ có ngày dành cho người khác, trong đầu Đàm Sâm tựa như bị kéo căng đau nhức.

Yêu chung quy vẫn là ích kỷ như vậy.

Chưa kịp lo lắng nhiều thêm, cha của Trạch Đằng đã lấy ra một kim tuyến (sợi vàng) mảnh như tơ tằm đặt ở đầu ngón tay, nếu không cẩn thận quan sát, thậm chí khó có thể phát hiện sự tồn tại của nó.

Nhìn thấy thứ này, ngay cả Trạch Vũ luôn luôn lạnh nhạt như nước cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cha, ngài đây là……”

Đàm Sâm theo biểu hiện của hắn có thể hiểu được đây tuyệt đối không phải là vật tầm thường, làm sao dám nhận: “Bá phụ, con là tự nguyện cùng Trạch Đằng bên nhau, y không có mắc nợ con cái gì, thỉnh ngài giữ lại.”

Trạch Đằng cau mày, cắn chặt hàm răng, cũng không biết là nên khuyên Đàm Sâm nhận lấy hay là nên để cho cha thu hồi.

Mẹ Trạch Đằng truyền đạt ánh mắt với hai con, sau đó mỉm cười với Đàm Sâm: “Con ngàn vạn lần đừng băn khoăn gì khác, này chỉ là vật phòng ngừa chướng khí này nọ trong rừng, mùa hè cũng có thể tránh muỗi, không tính là bảo bối gì, nhận lấy đi.”

Cha Trạch Đằng cũng rèn sắt khi còn nóng: “Đúng đúng, chúng ta vốn là bách độc bất xâm, không cần thứ này, con cầm lấy vừa lúc có thể bảo hộ chính mình.”

Cha mẹ đối phương cấp quà gặp mặt, không nhận cũng rất khó xử, nhưng lễ vật quý giá, nếu nhận cũng hơi ngại. Hắn do dự nhìn về phía Trạch Đằng, dường như đang trưng cầu ý kiến y.

Trạch Đằng cầm lấy tay Đàm Sâm, sau một lúc lâu, cong lên khóe miệng nói: “Nhận lấy đi.”

Trạch Vũ cũng gật gật đầu.

Đàm Sâm đứng lên, trịnh trọng cúi người trước cha mẹ Trạch Đằng.

Tay hắn được nhẹ nhàng nâng lên, kim tuyến kia vừa tiếp cận, liền giống như có sinh mệnh tự động quấn lấy cổ tay hắn, tiếp đó sáng rực lên, chiếu vào mắt làm cho mắt cơ hồ không mở ra được, ngay lúc Đàm Sâm đang hết sức ngạc nhiên, kim tuyết lại đột nhiên vù vù biến mất, giống như dung nhập vào máu thịt hắn.

“Tốt lắm,” Cha của Trạch Đằng thoải mái cười to, “Con dâu, sau này chính thức là người một nhà rồi.”

Đàm Sâm thành khẩn nói tạ ơn, ngay cả xưng hô cũng đã quên so đo.

*****

Hai ngày sau, Đàm Sâm cùng Trạch Đằng lên đường trở về.

Mặc dù cha mẹ Trạch Đằng rất không đành, nhưng cũng không giữ lại, dù sao lưu lại lâu ở nơi âm hàn này đối với nhân loại cũng không phải chuyện tốt.

Trước khi đi túi du lịch của Đàm Sâm đã được nhồi nhét vào các loại hoa quả khoai củ, cha Trạch Đằng vỗ vỗ cái túi nặng trịch, cười nói: “Nặng một chút cũng không sao, thằng con ta khí lực lớn lắm, giao cho nó là được.”

“Đương nhiên, con nhất định cõng Tiểu Sâm về bình an!”

“Biết con có khả năng rồi!” Trạch lão nương dung mạo diễm lệ thập phần vui vẻ, “Đi thôi, sau này hai lão già chúng ta có cơ hội sẽ tới thăm các con.”

“Hoan nghênh hai người đến bất cứ lúc nào.” Đàm Sâm lộ ra ý cười, thân thiết mà không mất đi phần trịnh trọng gọi: “Ba, mẹ.”

Hai vị lão nhân nhìn nhau sửng sốt, tiếp theo cảm động lần lượt ôm lấy hắn.

Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, Trạch Đằng hóa thành xà hình, chở Đàm Sâm, sau khi nói lời  từ biệt liền men theo lối cũ chậm rãi rời đi.

Trạch lão cha nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất, ôm lấy eo nhỏ của thê tử: “Đàm Sâm đứa nhỏ này, không uổng công chúng ta tặng phần lễ vật này cho hắn.”

“Ân, hắn đáng được nhận.”

Hai người vui vẻ đứng một lúc lâu, Trạch lão cha đột ngột ngạc nhiên hỏi: “Đúng rồi vợ à……”

“Gì?”

“Từ nãy đến giờ hình như không thấy Vũ tiểu tử, ca tẩu đi rồi sao nó lại không đi ra nói một tiếng nào……”

“……?!”

Cự xà bò ngang qua, lá cỏ sàn sạt rung động.

Đàm Sâm nửa nằm sấp trên thân Trạch Đằng, có chút xuất thần nhìn cổ tay của mình.

Chuyện tới bây giờ hắn vẫn không mấy tin kim tuyến này ‘đồ chơi chẳng dùng được gì’ như hai lão nhân nói, nếu thật sự là vậy, biểu tình Trạch Vũ sẽ không hiện ra thả lỏng, Trạch Đằng cũng sẽ không đấu tranh nhiều lần mới để hắn nhận lấy.

Tuy rằng đấu tranh kia cũng không rõ ràng, nhưng hai người dù sao cũng là bạn lữ, không có khả năng Đàm Sâm không thể cảm thấy được.

Bất quá cho dù hắn hỏi, chỉ sợ Trạch Đằng cũng sẽ không nói rõ chân tướng cho hắn, tất cả tò mò cũng chỉ có thể tạm thời đặt dưới đáy lòng, chờ sau này có cơ hội thì bóng gió hỏi lại vậy.

Trạch Đằng quen thuộc địa hình, hơn nữa tốc độ rất nhanh, không bao lâu bọn họ đã trở về đường lớn dành cho du khách lên núi.

Dưới bóng cây rừng rậm rạp không ai chú ý biến trở về hình người, mặc lại quần áo, sau khi bảo đảm hất thảy đều bình thường, Trạch Đằng liền lôi kéo Đàm Sâm đi xuống chân núi.

Một đường đi dạo, lại tìm một quán cơm ăn no nê, đến hai rưỡi chiều thì hai người lên tàu trở về.

Đàm Sâm ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ cùng đồng học “Huyền 囧 Nguyệt” ở giường đối diện nhìn nhau.

Trạch Đằng sụp đổ: “Sao lại là ngươi?!”

Huyền Minh nhảy dựng lên: “Ngươi nghĩ rằng ta vui sướng lắm sao? Trùng hợp cùng các người mua vé chung một toa xe, ngươi nghĩ rằng ta vui sướng lắm sao?”

“Được rồi, có cái gì mà ầm ĩ mãi!” Đàm Sâm chống đỡ cái trán — tại sao gặp phải hai người này hắn liền trở nên giống như mụ già nhiều chuyện vậy nè?

Trạch Đằng chấm dứt chiến tranh ngồi xuống cạnh Đàm Sâm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Huyền Minh như hổ rình mồi.

Huyền Minh “Xì” một tiếng, hai cái chân dài nhàn nhã gác lên trên bàn: “Ta dù như thế nào cũng không đến mức đoạt người của ngươi, ngươi để lại một trăn vạn cái tâm đi!”

Trạch Đằng cũng cười lạnh: “Nga? Không biết là người nào móng vuốt dài từ nhỏ đã thích ở trong phạm vi săn mồi của ta đoạt thức ăn?”

“Con mồi và người đâu có giống nhau ma?!” Huyền Minh nhìn về phía Đàm Sâm, bỗng nhiên con ngươi co rụt lại, phút chốc ngây ngẩn cả người.

Hắn là lang yêu tu vi thâm hậu, nhàn nhạt kim sắc lưu chuyển trên cổ tay Đàm Sâm đương nhiên trốn không qua ánh mắt hắn.

— Hắn quả thật không nhìn lầm đi? Nhân lại này cư nhiên lại…… người nhà Trạch Đằng làm sao cam lòng cho?!

“Trạch Đằng, ngươi……” Sắc mặt Huyền Minh âm tình bất định, lần đầu tiên trước mặt Đàm Sâm lộ ra thần sắc nghiêm túc.

Đàm Sâm rùng mình trong lòng, theo bản năng nhìn lại cổ tay mình.

— Có thể làm cho đối phương xuất hiện loại phản ứng này, hiện tại nghĩ đến, hẳn cũng chỉ có thể là vật này đây.

Trạch Đằng không dấu vết đem người yêu che chở phía sau, ý vị cảnh cáo mười phần nhăn lại mi tâm: bớt lo chuyện người!

Huyền Minh bĩu môi: “……A, xem ra ngươi thực sự đã đeo nó vào.”

Trạch Đằng không nghĩ đến phản ứng của hắn, chỉ lo vội vội vàng vàng giúp Đàm Sâm mua cơm rót nước.

Huyền Minh không lâu sau gục xuống giường vù vù ngủ, Đàm Sâm tuy rằng có chút buồn ngủ, nhưng mà……

Hắn sờ sờ cổ tay mình, không hiểu sau cảm thấy sợi tơ này nặng trĩu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện