Trạch Đằng cuối cùng cũng đến nơi là phòng nghỉ sang trọng cao cấp nhất khách sạn.

Đặng ngốc đầu này cũng là một tên rất biết hưởng thụ, ngoài ban công ánh nến lay động, ngoài ra còn bố trí hoa hồng và rượu đỏ. Gã tươi cười thỏa mãn để Trạch Đằng bồi gã ngồi xuống, dùng ánh mắt trần trụi đánh giá Trạch Đằng, nói: “Thế nào, có đói bụng không? Có cần kêu chút gì đó cho ngươi ăn trước không?”

Trạch Đằng lắc lắc đầu: “Ngươi trước tiên cứ nói chuyện công việc đi.”

Đặng lão bản trong lòng vui vẻ, nhìn không ra tiểu tử này so với gã còn nóng vội hơn. Ai nói người của Áo Phi khó đụng đến? Ngươi xem gã vừa mới đem điều kiện nói ra, Trạch Đằng này liền trực tiếp cùng gã khai phòng ngay, ngay cả nửa điểm rụt rè cũng không có, rõ ràng cũng là món hàng thấy tiền sáng mắt mà thôi, cực kỳ dễ cắn câu.

“Đương nhiên, chuyện công việc ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi…… phối hợp ta.”

Đặng lão bản nói xong, ánh mắt càng trở nên suồng sã.

Trạch Đằng bị gã nhìn như vậy rất không thoải mái, hơi hơi nheo lại ánh mắt, “Phối hợp như thế nào?”

“Ha hả a…… Người trẻ tuổi này, là thật lòng không hiểu hay giả vờ không hiểu? Ngươi nói xem nên phối hợp thế nào đây?” bàn tay thô ráp của Đặng lão bản nguyên bản ở đặt trên bàn lại không yên khua qua khua lại, lúc này ngừng lại, chậm rãi hướng tới bàn tay đang cầm ly rượu của Trạch Đằng dò xét.

Trên người Trạch Đằng không có chỗ nào không hấp dẫn, hai bàn tay cũng vậy, khớp ngón rõ ràng, thon dài xinh đẹp, ngay cả Đàm Sâm cũng không thể không khen ngợi. Đặng lão bản là một tên lấy chữ “Sắc” làm đầu, càng nhìn Trạch Đằng càng cảm thấy tà hỏa đốt người, thậm chí ở trong đầu đã bắt đầu vọng tưởng như thế nào cũng cực phẩm mỹ nam này trải qua đêm đẹp……

“Bộ dạng ngươi thật sự là…… ta chưa từng thấy qua người nào có vị đạo như ngươi.” Đặng lão bản si mê nhìn mặt Trạch Đằng, trong thần sắc hỗn tạp sùng bái cùng tham lam, Trạch Đằng bỗng nhiên buồn nôn một trận, cảm thấy lúc trước khi ở trong rừng đối mặt với dã thú hung mãnh nhất cũng không có rối rắm như vậy.

Ngay khi bàn tay của Đặng lão bản khó khăn lắm mới sắp sửa đụng tớ Trạch Đằng, lại không ngờ rằng bị mỹ nam nhanh chóng né tránh, gã một phen sờ soạng khoảng không.

Trạch Đằng đối gã giương cao lông mày, gợi lên khóe miệng nói: “Ông chủ của ta nói, bên ngoài không thể tùy tiện để cho người khác động tay động chân.”

Đặng ngốc đầu “Hắc” một tiếng, thu tay lại, “Đàm tổng kai của các ngươi a…… bộ dạng khá tốt, nhưng ngươi ở công ty hắn cũng chỉ có thể làm này,” nói xong dựng thẳng lên ngón tay út, khinh thường lắc đầu, “Con đường nào thích hợp với ngươi nhất chắc trong lòng ngươi đã rõ ràng, ngươi hẳn không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ?”

Trạch Đằng nhãn thần u ám, thiếu chút nữa đã đưa tay vặn gãy cổ họng to mập của gã này, lại gắng gượng nhẫn xuống, “……Ta sao phải tin tưởng ngươi?”

Đặng lão đầu nhếch môi, từ trong ngực lấy ra một tập ngân phiếu, mở ra, bá bá ở trên mặt giấy ghi một chuỗi con số, tiếp theo xé xuống đặt trước mặt Trạch Đằng: “Đây là quà gặp mặt, ngươi trước cứ sử dụng tùy thích, xong việc về sau, ưu đại không chỉ có một chút như vậy đâu.”

Trạch Đằng cầm lên tấm ngân phiếu, nghi hoặc nhìn nhìn, không rõ gã này nói quà gặp mặt là có ý tứ gì, thứ này nên dùng như thế nào? Có thể ăn được không?

Đặng lão bản thấy y nữa ngày không phản ứng, còn tưởng rằng Trạch Đằng ngại giá thấp, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nhưng vừa nghĩ lại, này là loại báu vật khó gặp, hẳn là nhiều tiền hơn cũng đáng……

Vì thế, ngốc đầu cắn răng một cái, ra vẻ phóng khoáng nhấc chân bắt chéo, “Nếu không hài lòng, ngươi trực tiếp ra giá đi.”

Trạch Đằng chớp chớp mắt: “Ra giá? Ngươi cho ta tiền?”

Đặng lão bản ngoài ý muốn nói: “Bằng không ngươi muốn cái gì khác sao?”

Trạch Đằng nhìn gã cười thật vui vẻ, “Vậy ngươi cho ta một triệu đi!”

Đặng lão bản trừng mắt, điếu thuốc trên miệng rớt xuống đất: “Ngươi đang nói giỡn hả?”

Trạch Đằng ngây thơ vô tội nói: “Không được sao?”

“Hắc —— đối với ngươi khách khí là may mắn cho ngươi lắm rồi, một triệu? Chỉ một con vịt nhỏ nhoi mà đòi cái giá đó?! Ngươi nếu là người thông minh thì liền ngoan ngoãn nghe lời ta, bằng không ta còn nhiều biện pháp cho ngươi lắm!”

Trạch Đằng bất động thanh sắc đứng lên, thân hình một thước chín đối với Đặng lão bản thấp lùn mà nói giống như một tòa cự sơn, y cái gì cũng không nói, chỉ đứng ở đó, phát ra khí thế từ trên cao nhìn xuống khiến cho lão gia hỏa không tự chủ được mà nhuyễn chân.

Nghĩ đến tin đồn Trạch Đằng từng học võ thuật, Đặng lão bản nhất thời khẩn trương đứng lên, nhưng nghĩ lại, đối phương dù có lợi hại thế nào cũng là một kẻ làm thuê xem sắc mặt chủ nhân mà làm việc, lại còn là một món hàng bị người bao dưỡng, có cái gì đáng sợ chứ?! Liền thả lỏng tâm trạng.

“Ta, ta chính là thiệt tình nghĩ muốn cho ngươi một cơ hội, sao chúng ta không theo thỏa thuận, đôi bên hoan hỉ?”

“Một triệu.” Trạch Đằng dựng thẳng lên một ngón tay.

Đặng lão bản đen mặt, trong lòng ngứa náy nhưng lại không dám bá vương ngạch thượng cung*, bằng chút thực lực ấy của gã không phải là muốn ăn đấm sao? Vì thế đảo mắt một cái, chủ ý hèn hạ nổi lên trong lòng.

Gã tận lực cười đến hiền lành, đối Trạch Đằng phất phất tay: “Ngươi trước ngồi xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện, chỉ cần ngươi làm cho ta cao hứng, một triệu không phải việc khó, với điều kiện của ngươi, đến Phẩm Ưu, muốn bao nhiêu tiền mà không được?”

Đặng lão bản đút tay vào túi áo, xé một túi giấy đựng bột phấn, sau đó lấy qua cái ly của Trạch Đằng giả vờ rót rượu, nhân cơ hội đem bột phấn vẫy vào đó, thủ pháp lại tương đối lưu loát, tự cho là chắc chắc Trạch Đằng không nhìn ra cái gì bất thường.

Nhưng mà gã không biết, nam nhân tuấn mỹ trước mặt này là một yêu quái.

Chút suy tính này trong lòng Đặng lão bản, Trạch Đằng đã sớm thấy rõ ràng.

“Đến, vừa rồi là ta thất lễ, làm ly này, coi như ta bồi tội với ngươi!” Đặng lão bản ha hả giơ lên ly rượu.

Trong mắt Trạch Đằng ám quang chợt lóe, tiếp nhận rồi chậm rãi lắc lắc.

Động tác phong nhã này của y lại mang theo gợi cảm lơ đãng, lại làm cho Đặng lão bãn một trận miệng khô lưỡi khô, vội vàng dẫn đầu đem ly rượu của mình uống cạn sạch, đồng thời dùng ánh mắt thúc giục Trạch Đằng nhanh uống.

Trạch Đằng cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đặng lão bản trong lòng mừng như điên, xao động không yên trong cơ thể tại khoảnh khắc này vô hạn khuếch đại, cơ hồ dùng hết toàn lực mới nhịn xuống ham muốn bổ nhào lên người Trạch Đằng.

Qua hơn mười giây, thần sắc Trạch Đằng quả nhiên lộ ra mệt mỏi, ngáp dài một cái.

Đặng lão bản vội hỏi: “Ngươi…… buồn ngủ sao?”

“Mệt,” Trạch Đằng mặt ủ mày chau nhẹ gật đầu, “Muốn đi ngủ.”

Trái tim Đặng lão bản đập thình thịch không ngừng, thần sắc tham lam trên mặt càng ngày càng rõ ràng: “Mệt mỏi thì ngủ đi, giường này rất thoải mái……”

Trạch Đằng bỗng nhiên nhìn về phía gã, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không buồn ngủ sao?”

“Ta?” Đặng lão bản cười hắc hắc một cái, “Ta cũng mệt rồi, cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ……”

“Nga……” Trạch Đằng dùng ngó trỏ đè huyệt thái dương, “Ta không có hứng thú ngủ cùng với ngươi đâu.”

Đặng lão bản sắc dục huân tâm, căn bản không phát giác thay đổi của Trạch Đằng, nhanh nhẹn đi về phía y, “Ngủ cần cái gì hứng thú, ta chờ không kịp……”

Đột nhiên, lời nói của gã vướng lại trong cổ họng, tiếp đó cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một cỗ buồn ngủ mãnh liệt như hồng thủy đánh sâu vào đại não của mình!

Đặng lão bản cơ hồ ngay tức khắc không mở nổi mắt, gã ngạc nhiên lại khó tin nhìn về phía Trạch Đằng, mí mắt như nặng ngàn cân, cuối cùng chậm rãi dính hợp cùng một chỗ, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

“Ngô…… nguyên lai là như vậy.” Trạch Đằng vuốt vuốt cằm gật đầu.

Vừa rồi trong thời gian cực ngắn y dùng thủ thuật che mắt tráo đổi rượu của hai người, dự đoán thời cơ không sai biệt lắm, liền xuất ra pháp lực thúc giục dược tính, kết quả phát hiện lão gia hỏa này quả nhiên chẳng tốt đẹp gì…….

Trạch Đằng suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân không thể cứ như vậy uổng công chịu khi dễ. (?)

Vì thế y vẫy ngón tay một cái, liền dường như có một lưỡi dao trong suốt, ‘bá’ một tiếng đem quần áo của Đặng lão bản cắt cho te tua.

Trạch Đằng xách lên Đặng lão bản thân thể xích lõa, thi nhiên đi ra ngoài, sau khi trải qua một hồi nghĩ sâu tính kỹ, đem gã bỏ lại ở tại cừa thang lầu.

Tiếp theo xà yêu vui vẻ trở về phòng, gọi vào điện thoại người trong lòng.

Người yêu tính tình nóng nảy đổ ập xuống một trận rống: “Ngươi chạy đi đâu?! Nửa ngày không nhìn thấy bóng người!”

Trạch Đằng ánh mắt tỏa sáng: “Tiểu Sâm, nhanh đến nơi này với ta!”

“…… Ngươi ở đâu?”

Trạch Đằng cho biết địa điểm, Đàm Sâm kinh ngạc nói: “Ngươi ở nơi đó làm gì?”

Xà yêu cố ý thừa nước đục thả câu: “Ngươi đến nơi thì biết thôi!”

Đàm Sâm không có biện pháp, hơn nữa hắn kỳ thật cũng có chút tò mò rốt cuộc yêu quái này đang làm cái gì, vì thế sau khi cùng bằng hữu nói lời từ biệt liền đón thang máy đi tới phòng theo lời Trạch Đằng.

Vừa vào cửa, Đàm Sâm còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn bổ nhào đến, vững vàng đặt hắn trên cánh cửa, đổ ập xuống một cái hôn thắm thiết.

Đàm Sâm bị hôn tới thở không nổi, đấm đánh lung tung sau lưng Trạch Đằng, thật vất vả mới tách ra được một khe hở, vội vàng đỏ mặt quát lớn: “Hồ nháo cái gì?!”

Trạch Đằng gắt gao ôm hắn, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Thực xin lỗi.”

Đàm Sâm ngẩn ra: “Làm sao?”

“Tuần trước là sinh nhật ngươi, ta không biết……quà tặng cũng chưa có chuẩn bị cho ngươi, thực xin lỗi……” Thanh âm rầu rĩ của Trạch Đằng mang theo nồng đậm day dứt, “Tiểu Sâm, cơm thừa nói đúng, ta đối với ngươi quan tâm căn bản không đủ……”

Đàm Sâm bừng tỉnh đãi ngộ, dở khóc dở cười lại có chút cảm động mơ hồ: “Này với ngươi không quan hệ, bản thân ta cũng không nhớ rõ sinh nhật mình…….”

“Nhưng mà ta cần phải nhớ kỹ!” Trạch Đằng không cam lòng nói, “Cơm thừa rõ ràng nhớ kỹ như vậy, ta cái gì cũng không biết……”

Đàm Sâm trong lòng vừa động, chậm rãi ngẩng đầu sờ sờ gáy y, giống như trấn an động vật tâm tình hoảng loạn.

“Quên cũng đâu có sao, cùng lắm thì chúng ta bù lại một cái sinh nhật, này không phải ổn rồi sao?”

Trạch Đằng nâng mặt, kinh hỉ nhìn Đàm Sâm.

“Thật sự? Ngươi nguyện ý cho ta cơ hội này?”

“Cái gì thật hay giả, ngươi trước buông tay rồi nói sau!” Đàm Sâm tức giận đẩy y ra, sử sang lại y phục đã bị Trạch Đằng làm nhăn nhúm, trực tiếp đi vào phòng.

Nhìn đến trên ban công vẫn còn mấy ngọn nến chưa cháy hết cùng với chai rượu đỏ chỉ còn phân nửa, nhìn nhìn hai ly rượu nằm lăn lốc trên mặt đất, Đàm Sâm nhất thời co rút khóe miệng: “Trạch Đằng, ngươi lại gây ra phiền toái gì nữa đây?”

“Ngô……” Trạch Đằng gãi gãi tóc, đem sự tình vừa trải qua đầu đuôi gốc ngọn kể cho Đàm Sâm nghe một lần.

Đàm Sâm nghe xong Trạch Đằng tự thuật, vừa tức giận vừa buồn cười, tức giận là cái tên ngốc đầu kia cư nhiên vẫn đối người của hắn nhớ mãi không quên, cao hứng chính là Trạch Đằng nói chung cũng có chút trí óc, không để cho người ta ăn đậu hủ không công.

Trạch Đằng biết sinh nhật là phải ăn bánh ga-tô, y đang muốn đi cửa hàng mua bánh ngọt, lại bị Đàm Sâm giữ chặt: “Cũng không phải trẻ con, không cần câu nệ hình thức này nọ.”

“Nhưng mà, quà tặng, cũng không có……”

“Ngươi cùng ta là được.” Đàm Sâm thản nhiên tươi cười dẫn theo chút vui mừng —— hoàn hảo xà của hắn vẫn bình bình an an, như vậy là cũng đủ rồi.

Không biết là ai hôn ai trước, cánh môi ma sát, đầu lưỡi giao triền.

Lúc thần trí Đàm Sâm tìm về một tia trấn tĩnh, phát hiện bản thân đã bị Trạch Đằng gắt gao đặt ở dưới thân.

Trạch Đằng thở hổn hển, nôn nóng cọ cọ lên mặt hắn, Đàm Sâm có thể cảm giác được giữa hai chân đối phương rõ ràng có phản ứng, cứng rắn chống lên người mình, ngốc tử mới không biết y  muốn cái gì.

Đàm Sâm nhắm mắt lại, lông mi rung động. Rốt cục, hắn nhẹ nhàng thở dài, hạ quyết tâm nói: “Để cho ta tắm rửa trước đã.”

Trạch Đằng gật đầu như giã tỏi, cười đến giống ngốc tử: “Cùng nhau tắm đi!”

Mặt Đàm Sâm tối sầm —— hai người □ mà mặt đối mặt, ai có thể cam đoan không ở phòng tắm sát thương tẩu hỏa? Hắn thà rằng vượt qua lần đầu tiên ở trên giường mềm mại còn hơn.

“Tự đi tắm đi!” Bỏ lại những lời này, Đàm Sâm không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.

Chờ sau khi cả hai đều tắm rửa xong đã qua gần một giờ.

Năng lực kiềm chế của Trạch Đằng đã sớm tới cực hạn, liền lao tới bổ nhào lên người Đàm Sâm, đè đến hắn thiếu chút nữa tắt thở.

“Tiểu Sâm, Tiểu Sâm, ta yêu ngươi……” Trạch Đằng mơ hồ nỉ non, một cái lại một cái hôn nồng nhiệt dừng ở mũi, hai má, gáy Đàm Sâm, vừa mềm mại vừa tê dại.

Ds tránh khỏi cái miệng dính người của xà yêu, nâng tay vỗ vỗ mặt y: “Đứng lên, nằm sấp.”

“??” Trạch Đằng khó hiểu nhìn hắn.

“Nhìn cái gì, không phải ngươi muốn ta cùng ngươi ‘làm’ sao?” Đàm Sâm đứng thẳng dậy, sờ sờ cơ ngực cơ bụng khêu gợi của Trạch Đằng, làm cho hơi thở y càng phát ra nặng nề, “Lần đầu tiên có thể rất đau……. Ta tìm xem có thứ gì trơn trơn dùng được không.”

Trạch Đằng ngơ ngác nhìn Đàm Sâm từ ngăn tủ lấy ra một ống tuýp dẹt dẹt, sau đó nặn ra một chút cao loãng.

“Tiểu Sâm, dùng làm gì vậy?”

“Nga, này……” Đàm Sâm hơi đỏ mặt, “Bôi lên ngươi có thể dễ chịu hơn chút.”

Trạch Đằng lại hỏi: “Bôi ở đâu?”

Đàm Sâm vô lực giật giật khóe mắt, có thể tưởng tượng đến đêm nay hắn sẽ cùng người trước mặt này cộng phó vân vũ, liền cố gắng kiên nhẫn giải thích: “Bôi ở chỗ nào mà ta đi vào á.”

Trạch Đằng cái hiểu cái không gật gật đầu.

Đàm Sâm vui mừng nghĩ: trẻ nhỏ dễ dạy. Khi hắn đang muốn đem bàn tay tội ác của mình duỗi tới yêu quái, bỗng nhiên trước mắt thiên địa đảo loạn, toàn bộ thân mình bị Trạch Đằng đảo lộn nằm sấp trên giường.

(một mảnh cua đồng đi ngang qua)  

Sau  khi kết thúc hết thảy, sắc trời đã tờ mờ sáng.

Đàm Sâm mệt đến mỗi cái xương cốt cũng không còn khí lực, tóc thấm mồ hôi dán vào mặt, cơ hồ sau khi Trạch Đằng dừng lại hắn liền lập tức mê man.

Trạch Đằng đem hắn ôm vào lồng ngực, lẳng lặng ủng một lúc, lại chạy tới phòng tắm xả nước nóng, nhẹ tay nhẹ chân đem Đàm Sâm đặt vào trong bồn.

Xà yêu được ăn uống no đủ thỏa mãn ngâm nga, cẩn thận lau chùi thân thể người yêu, cho đến khi đem hắn tẩy đến kiền kiền tịch tịch thanh thanh sảng sảng, lúc này mới ôm người ta ra, lau bọt nước xong lại ôm quay về giường, sau đó chính mình cũng tắm rửa một phen, phi thường cao hứng chậc lưỡi ôm Đàm Sâm.

“Tiểu Sâm.” Y nhìn khuôn mặt ngủ say của người yêu nhẹ nhàng gọi.

Đàm Sâm nhíu lại mi tâm mơ hồ lẩm bẩm một tiếng, không tự giác hướng lồng ngực Trạch Đằng củng củng.

Lòng Trạch Đằng chan chứa ngọt ngào, muốn ôm chặt hắn lại sợ ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi, liền như vậy lúc thì buông ra lúc thì ôm lấy, không bao lâu cũng buồn ngủ, ngáp một cái nhắm mắt lại.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện