Vệ Lai dán câu đối ngang xong, tay đã lạnh buốt đến gần như mất đi cảm giác, dùng sức chà mạnh tay, cẩn thận bước xuống thang, xoay người cất thang vào cốp xe.

Vừa bước được hai bước, cô dừng chân.

Cách đó hơn mười mấy mét, Châu Túc Tấn bước xuống từ chiếc ô tô màu đen, mặc một chiếc áo so mi đen, không mặc áo len, lại mở cửa ghế sau xe, chắc là để lấy áo khoác.

Nhìn thêm lần nữa, cô thấy Chương Nham Tân không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm.

Não cô như bị chập mạch hai giây.

Sao anh ta lại ở đây?

Năm ngoái là mùng một năm mới, năm nay là ngày 30 cuối năm

Không kịp nghĩ nhiều, cô bỏ thang xuống, chạy đến ven đường.

"Châu Túc Tấn!"

Cô chạy về phía anh như trước, Châu Túc Tấn không thèm mặc áo nữa, tiến lên vài bước chuẩn bị ôm cô.

Vệ Lai chạy đến, tay nắm chặt tay anh, vì chạy nhanh quá mà thở hồng hộc, sau khi điều chỉnh hơi thở cô mới nói: "Anh giúp em cất thang vào cốp xe đi."

Châu Túc Tấn bình tĩnh nói: "Được, mặc áo xong sẽ cất cho em."

Vừa rồi khi cô chạy tới, anh còn tưởng cô muốn nhào vào lòng anh.

Bên ngoài lạnh quá, Vệ Lai buông tay anh ra, giục anh mau mặc vào đi.

Châu Túc Tấn nhìn quần áo trên người cô, áo khoác màu nâu và áo cổ lọ màu nâu sẫm.

Vệ Lai lo lắng bọn họ xảy ra xung đột vào đêm giao thừa nên chờ Châu Túc Tân mặc áo xong, cô nắm lấy ngón tay anh, kéo anh vào cửa siêu thị.

Châu Túc Tấn trở tay nắm chặt tay Vệ Lai, nghiêng đầu nhìn cô, cô quay đầu nhìn người phía sau.

Vệ Lai nhìn Chương Nham Tân, không đến hai giây đã quay đi.

Chương Nham Tân hiểu ánh mắt của cô, ý cô là bảo hắn rời đi nhanh lên.

Mở cửa ra ngồi vào trong xe, dường như không còn sức để nổ máy.

Vệ Lai đi đến cửa siêu thị, không quay đầu lại nhìn ven đường nữa. Những điều trong quá khứ đã chẳng đọng lại trong tim cô nữa rồi.

Hiện giờ không còn yêu cũng chẳng còn hận.

Người trước kia rất yêu cô, thì cũng chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi.

Người đó từng dẫn cô đi ngắm dải ngân hà, cũng ở bên cạnh cô trong những ngày mệt mỏi.

Vốn dĩ còn cho rằng có thể ở bên nhau trọn đời, nhưng cuối cùng tình yêu của họ lại bị hiện thực đánh vỡ thành từng mảnh.

Không gom lại được, cũng không tìm về được.

Châu Túc Tấn cất thang gấp vào trong cốp xe, bảo cô vào trong xe đi: "Anh đánh xe đến bãi đỗ xe."

Xe của Chương Nham Tân còn ở ven đường, Vệ Lai nắm lấy vạt áo khoác của anh. 

Châu Túc Tân mở ghế phụ xe Cullinan ra, dỗ cô: "Vào xe chờ anh." Rồi lại nói: "Anh tới đây ăn cơm giao thừa với em, không phải đến để tranh cãi với ai đó."

Có lời hứa của anh, lúc này Vệ Lai mới yên tâm.

Châu Túc Tân đi đến bên đường, không nhìn lại xe phía sau.

Tay nắm cửa xe, đang định mở cửa: "Giám đốc Châu." Người sau xe gọi anh lại.

Chương Nham Tân xuống xe, áo khoác ở ghế sau, lười lấy.

Trong lòng sớm đã chỉ còn một mớ hỗn độn, không quan tâm hôm nay là ngày bao nhiêu, cũng không quan tâm mình có tội với người trước mặt này không, dù sao mùng một tết năm ngoái cũng đã có tội rồi.

Không ngại việc phải gây tội thêm một lần nữa.

Châu Túc Tân nghe tiếng xoay người, ánh mắt liếc nhìn áo len màu nâu sẫm trên người Chương Nham Tân, anh bình tĩnh nói: "Muốn hỏi gì?"

Chương Nham Tân nhìn đồng hồ trên tay anh, nói: "Vệ Lai thích xem pháo hoa, nhớ đi xem với cô ấy.'

Sự khiêu khích trắng trợn này nếu đổi lại là Viên Hằng Duệ thì đã lao lên đánh từ lâu rồi, sao có thể nhẫn nhịn.

Châu Túc Tân lại gật đầu, bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không?"

Cuộc đối thoại vượt ngoài dự đoán của anh ta, đối diện với ánh mắt luôn lạnh lùng của Châu Túc Tấn, anh không hề thẹn quá hóa giận như anh ta mong muốn.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

"Thay tôi chào chủ tịch Chương một tiếng." Châu Túc Tấn mở cửa xe ngồi vào. 

Bởi vì Chương Nham Tân mà niềm vui khi tới đón giao thừa cùng cô đã giảm đi rất nhiều.

Khi anh rời xe đi, Vệ Lai vẫn còn bất ngờ: "Sao anh tới trước vậy, không phải nói mai mới tới với em sao?" Năm sau anh có kỳ nghĩ mười ngày, có thể chơi với cô tới mùng mười.

Châu Túc Tấn đã điều chỉnh lại cảm xúc bị kích động khi cho xe di chuyển, tháo dây an toàn xuống như không có việc gì, nói: "Năm ngoái đón giao thừa với mẹ anh, năm nay thế nào cũng phải tới đón với em.”

Anh cởi áo khoác, không đặt ở ghế sau mà đưa cho cô luôn.

Vệ Lai cầm lấy, tự nhiên bị đặt áo khoác lên đùi, đây là áo khoác cô mới mua cho anh. Hôm nay Châu Túc Tấn mới mặc nên trên quần áo chưa bám nhiều mùi của anh.

Sau khi khởi động xe, Châu Túc Tấn hỏi: "Mẹ có nhà không?"

"Đi Hải Thành rồi."

"Với chủ tịch Hạ sao?"

"Mẹ em không nói đi đón giao thừa với ai, mà chắc là chủ tịch Hạ rồi."

Vệ Lai nhìn anh bật đèn xi nhan, lúc chuẩn bị rẽ vào tầng hầm Giang Ngạn Vân Thần, cô vội nhắc nhở: "Đi tới chung cư lây đồ ăn trước, trong nhà không có gì cả."

Châu Túc Tân kịp thời quay xe, lái về hướng chung cư của cô.

Dọc đường đi, cô nhìn ra bên ngoài, không gây ảnh hưởng đến việc lái xe của anh.

Cô không được voi đòi tiên, cuộc hôn nhân của anh và cô cũng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng

"Vệ Lai."

"Dạ?"

Vệ Lai hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi cảnh tượng bên ngoài xe: "Có chuyện gì?"

Châu Túc Tân đang lái xe, không thể quay sang nhìn cô: "Sau Tết không muốn đi đâu hết à?"

"Không muốn, dự báo thời tiết nói ngày kia có tuyết lớn, ở nhà thoải mái nhất." "Mười ngày đều ru rú trong nhà, không chán sao?" 

"Không." Vệ Lai không để ý nói: "Lúc chưa quen anh, em ở trong chung cư liền tù tì một tháng, thỉnh thoảng mới ra ngoài mua một số thứ, không chán tí nào."

Khi anh đỗ xe ở ngã tư chò đèn xanh, Châu Túc Tấn nghiêng đầu nhìn cô: "Nghỉ hè không ra ngoài luôn à."

"Không phải lúc còn đi học, lúc còn đi học, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè em đều không có nhà, đi du lịch khắp noi." Cô không nói rõ cho anh biết đó là khoảng thời gian nào.

Châu Túc Tân hiểu ý, là một tháng sau khi cô và Chương Nham Tân chia tay.

Vệ Lai không cố tình nhắc đến chuyện cũ, cô nói sang chuyện khác: "Chiều và tối em đều đang chờ anh gọi đấy."

Trong lòng thây nhớ anh, cô vẫn mong chờ, dường như sau khi hợp đồng châm dứt hẳn, mỗi giây mỗi phút cô đều nhớ đến anh, nghĩ xem liệu một ngày nào đó anh có đột nhiên đến Giang Thành gặp cô không.

Chỉ là nhớ và mong chờ, không chờ được cũng không thất vọng.

Châu Túc Tấn: "Nếu không tới, tối chắc chắn sẽ gọi điện cho em, sau này không cần chờ."

Nếu là trước kia, cô sẽ làm nũng, vậy tại sao anh không gọi cho em sớm hơn mà cứ phải đến tối mới gọi.

Có lẽ cô sẽ lại càng được voi đòi tiên, vậy một ngày anh không gọi cho em mấy lần được à. Sáng một lần, trưa một lần, tối lại gọi thêm nửa tiếng nữa.

Vệ Lai cười: "Việc này thì em biết, sau này sẽ không chờ nữa."

Châu Túc Tấn nói: "Lúc nào em trực ban mà không bận thì có thể gọi cho anh."

"Có quấy rầy anh không?" ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Khi Vệ Lai nói câu này, cô không nhìn anh.

Châu Túc Tấn liếc cô một cái, nhẹ nhàng đạp ga băng qua ngã tư: "Trong dịp Tết thì nào phải quây rầy, mấy ngày đó anh không bàn chuyện với ai, có thể nghe máy của em bất cứ lúc nào."

Cô im lặng không nói gì.

"Bình thường có lúc rất bận nên không thể kịp thời nghe máy của em. Em muốn nói chuyện thả ga thì chỉ có thể chờ tối anh về mới có thời gian cho em.'

Trong vô thức, xe đã chạy đến dưới chung cư.

Chung cư ấm áp dễ chịu, có thêm vài chậu lan hồ điệp trông rất duyên dáng và trang nhã.

Có một chiếc bình liễu bạc đặt cạnh ghế sô pha, trên đó treo vào chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ và những phong báo lì xì đỏ treo trên cây làm cho chung cư có không khí tết.

Trên bàn trà chất đầy đồ ăn vặt mà cô thích.

Vệ Lai vào nhà cũng không cởi áo khoác, trực tiếp tìm mấy cái túi đựng đồ trong siêu thị rồi lấy đồ trong tủ lạnh ra.

Mở cửa tủ lạnh ra, đến cả hai cánh cửa tủ cũng đầy ắp đồ, Tết này cô định tổ chức tiệc chúc mừng cho Vệ Lai Bách Đa.

Cô xoay đầu nói vói Châu Túc Tấn: "Mấy món anh thích ăn em làm cũng bình thường, anh ăn tạm nhé."

Châu Túc Tấn: "Không sao, có thể ném thử món ăn đặc sản Giang Thành của em."

Từ chung cư quay về Giang Ngạn Vân Thần đã là mười giờ mười lăm phút.

Năm ngoái, Vệ Lai cũng chờ mẹ bận đến tối muộn mới ăn com giao thừa, nên cảm thấy cũng không muộn lắm.

Châu Túc Tấn nhìn câu đối xuân dán trên cửa, ấn dấu vân tay để mở cửa, đặt đồ lên tủ bên cạnh cửa ra vào, sau đó quay người nhận lấy áo khoác của Vệ Lai rồi treo len giúp cô. Mà Vệ Lai thì treo áo xong rồi, cô không chú ý thấy anh gio tay lên.

Căn nhà vẫn đã lớn, hai ba tuần rồi chưa có người ở, căn phòng lạnh như băng, Vệ Lai bật điều hòa len.

Châu Túc Tấn ung dung thong thả cởi áo khoác treo vào tủ quần áo, phòng khách sạch sẽ không có bụi, trên bàn trà chỉ có hai quyển sách của Vệ Lai, ngoài ra không còn gì khác.

Dưới ánh đèn, những phiến đá màu xám tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Phòng ăn không kéo rèm, hiện ra trước mặt là hàng nghìn ngọn đèn của các hộ dân.

Vệ Lai đi vào phòng bếp, tìm tạp dề mặc vào.

Châu Túc Tấn cởi nút tay áo, xắn tay áo lên tới giúp cô, đồ ăn mang tói đây đều đã được ché biến qua, gần như không có việc gì cần anh giúp.

"Muốn uống rượu gì?" Anh mở tủ rượu ra, hỏi.

"Sao cũng được, rượu vang đỏ được đấy."

Châu Túc Tấn lấy một chai ra, mở cánh cửa tủ thứ hai vẫn không tìm được dụng cụ mở nắp chai rượu vang đỏ, anh nghiêng đầu hỏi Vệ Lai dụng cụ mở nắp chai ở đâu: "Không phải năm ngoái em đặt ở đây à?"

Vệ Lai chỉ cửa tủ bên trái: "Mấy hôm trước em đã dọn lại để tiện anh sử dụng."

Năm ngoái cô không có khái niệm ranh giói, sửa soạn tất cả mọi thứ ở đây theo sở thích riêng của mình, năm nay tìm người tói quét dọn vệ sinh thì cô đã cố gắng trả lại hình dáng như ban đầu.

Có điều, một số món cô thật sự không nhó lúc đầu nó được đặt ở đâu nên chỉ có thể để lung tung.

Châu Túc Tấn chỉ gật đầu, không nói gì.

11 giờ 40, bữa cơm giao thừa khá phong phú đã được làm xong.

Đây là năm mới đầu tiên hai người cùng nhau trải qua.

Vệ Lai cụng ly vói anh, cười nói: "Giám đốc Châu, năm mới vui vẻ."

Châu Túc Tấn: "Năm mới vui vẻ." 

Châu Túc Tấn: "Năm mới vui vẻ."

Anh hơi ngẩng đầu lên, một hơi cạn sạch ly rượu.

Mọi cảm xúc khó tả đều trôi xuống bụng theo rượu.

Vệ Lai nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bỗng dưng nhớ tới: "Em quên mua sủi cảo rồi, anh ăn Tết thì nhất định phải ăn sủi cảo."

Châu Túc Tấn nói: "Có bánh trôi nước cũng được rồi."

Vệ Lai tán gẫu: "Bữa cơm giao thừa nhà anh có gì?"

Châu Túc Tấn nói mấy món đặc sắc: "Rất nhiều, có một số món anh không ăn nên không để ý mấy. Nếu Tết sang năm mẹ em còn đón giao thừa với chủ tịch Hạ, anh sẽ dẫn em và nhà cũ ăn để em tự xem."

Vệ Lai vội giải thích: "Ý em không phải vậy, em chỉ tò mò chút thôi."

Cách một cái bàn ăn, Châu Túc Tấn nhìn qua, trước khi anh nhìn cô, Vệ Lai cúi đầu xuống nhấp một ngụm rượu trong ly, tránh ánh của mắt anh.

11 giờ 50, đợt bắn pháo hoa thứ hai tại công viên bắt đầu.

Ngồi trong phòng khách có thể nhìn thấy pháo hoa bay lên trời, cả một khoảng trời rực rỡ sắc màu.

Châu Túc Tấn đặt chén rượu xuống: "Có muốn lên sân thượng xem không?" ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vệ Lai chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất: "Không cần đâu, ở đây nhìn vẫn rõ."

"Nghĩ xem lúc 0 giờ muốn ước gì đi."

Vệ Lai quay người ngồi xuống: "Năm nay không có gì muốn ươc." Hơi dừng lại, cô đổi lời: "A, có một.'

Châu Túc Tấn nói: "Có thể nói trước cho anh nghe không?"

Vệ Lai: "Thế thì không được, nói ra nghiệm nữa đâu."

Châu Túc Tấn nhìn vào mắt cô: "Liên quan tới anh?"

Vệ Lai vẫn cười nhạt, lắc đầu.

Lúc ăn cơm họ bật TV, như vậy căn nhà sẽ không còn quá yên tĩnh.

Khi thời gian đếm ngược năm mới bắt đầu, Vệ Lai không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi pháo hoa lúc 0 giờ xuyên qua màn đêm, cô ước điều ước duy nhất của mình, hy vọng năm nay Vệ Lai Bách Đa có thể lọt vào tóp 40.

Ước xong, cô đặt ly xuống và đứng dậy.

Châu Túc Tấn đi tới cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Vệ Lai ngẩng đầu: "Năm mới vui vẻ." Châu Túc Tấn hôn cô, cô ôm cổ anh đáp lại, cắn vào môi anh.

Cô không biết anh có đau không, nhưng cô đau.

Nỗi nhớ mong khiến lòng cô đau nhói.

Cô hư vinh, tục tằng, giờ lại có thêm một tật nữa là tham lam. 

Nếu không tham lam, thì sau khi quen anh, cô sẽ không liên tục thăm dò xem ở trong lòng anh, bản thân cô đặc biệt đến mức nào, cũng sẽ ngây tho không hề biết gì mà chìm đắm trong đó.

Nếu người ta có thể khống chế được tình cảm bằng lý trí của bản thân thì tốt rồi.

Khi muốn quay về trạng thái ban đầu, có thể lấy lại tất cả tình cảm, có thể khiến bản thân thật sự không còn nghĩ đến anh, không nhớ anh.

Tiếc rằng cô còn chưa luyện được đến trình độ đó.

Chỉ có thể cố gắng hết sức quay trở về khu vực khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái.

Một giờ sáng, phòng ngủ cuối cùng cũng trở nên ấm áp.

Trời không lạnh, cũng chưa từng có không khí năm mới.

Môi Châu Túc Tấn lướt từ cằm cô xuống đến cổ, Vệ Lai đẩy vai anh, nhắc anh: "Đừng để lại dấu hôn trèn cổ em."

Châu Túc Tấn khựng lại, không hôn cổ cô nữa, ngẩng đầu nhìn cô.

Muốn hỏi, muốn nói lại thôi.

Vệ Lai nói: "Ngày mai em muốn đi tuần tra cửa hàng, mặc thử váy mới nhập về."

"Ngày mai phải tăng ca à?"

"Ừ. Mùng một tết năm nào mẹ em cũng sẽ đến tuần tra cửa hàng xong phát lì xì cho nhân viên, giờ đến lượt em."

Môi Châu Túc Tấn lại chạm vào cổ cô, hôn chỗ xưong quai xanh của cô.

Vệ Lai: "Chỗ đó cũng cẩn thận đấy, váy cổ thấp."

• • •

Châu Túc Tấn "ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Anh nắm tay cô, đôi môi di chuyển xuống dưới.

Hơi thở Vệ Lai dồn dập, như thể đã quay về đêm họ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, mọi thứ đều xa lạ.

Một cơn rùng mình chạy dọc từ nơi anh hôn đến tận bụng dưới.

Ba giờ sáng, thành phố chìm trong im lặng. 

Ba giờ sáng, thành phố chìm trong im lặng.

Trong phòng ngủ cũng vậy.

Vệ Lai gối đầu lên gối chìm vào giấc ngủ, lúc ngủ còn không quên xoay người, đưa lưng về phía Châu Túc Tấn.

Anh nhìn cô vài giây, tắt đèn, bước vào phòng tắm

Nước ấm dội vào người, không hề có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, không như năm ngoái. Năm ngoái hầu như lần nào trên người anh cũng có vết cào của cô, lúc đầu chỉ có một vết, sau này càng ngày càng nhiều.

Cô cào chỗ nào đều phải thử trước, thấy anh không cản cô sẽ không ngần ngại chút nào.

Hôm nay không cào.

Yết hầu, thứ mà lúc trước cô luôn muốn chạm vào, mà đêm nay cô chỉ chạm vào một lần lúc không chú ý.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới.

Vệ Lai bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, hôm nay cô phải đi tuần tra cửa hàng, không thể dậy muộn quá.

Châu Túc Tấn dậy sớm hơn cô hai mươi phút, rửa mặt xong đi ra từ trong phòng tắm.

Vệ Lai rúc trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt: "Năm mới phát tài.”

Châu Túc Tấn ra hiệu cho cô: "Nhìn vào giữa hai cái gối đi, tiền mừng tuổi của em.”

Vệ Lai xoay người trong chăn, có hai túi lì xì, một túi thì mỏng, một túi khác căng phồng.

Châu Túc Tấn nói: "Một cái là của anh, một cái là bà nội bảo anh mang cho em.”

Vệ Lai ngồi dậy, mở túi lì xì dày ra, trong đó có tiền mặt, 18.800.

"Bà nội chúc em kinh doanh siêu thị phát đạt, tiền vào như nước."

Vệ Lai vui vẻ nhận lì xì: "Lát nữa em gọi video chúc tết bà nội."

Cô mở tiền mừng tuổi của anh ra, là một tấm thẻ, cô cười hỏi: "Trong này có bao nhiêu tiền?"

"Nhiều hơn em nghĩ." Châu Túc Tấn cởi khuy măng sét áo sơ mi, nói thẳng: "Khi vòng quay vốn của siêu thị không hoạt động, em có thể sử dụng tiền trong này, tìm người khác góp vốn tốn thời gian lắm."

Vệ Lai: "..."

Có thể sử dụng hai chữ "góp vốn", trong thẻ này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?

Cô lập tức cảm thấy cái thẻ này bỏng tay vô cùng: "Cho em nhiều tiền mừng tuổi quá."

Châu Túc Tấn nói: "Đây không phải là động lực để anh kiếm tiền à."

Trong lòng Vệ Lai khẽ động, cô nhận tiền mừng tuổi.

"Mật khẩu là gì?"

"Anh chỉ có một mật khẩu."

Cùng mật khẩu với Cullinan.

Mỗi lần rời khỏi giường cô đều phải chui vào lòng anh vài phút, Châu Túc Tấn đeo khuy măng sét xong, đứng cạnh giường không đi.

Vệ Lai xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, cất lì xì của bà nội và tấm thẻ của anh vào trong túi.

Châu Túc Tấn nhìn bóng lưng cô: "Vệ Lai."

Vệ Lai vừa định bước ra khỏi phòng ngủ, quay đầu lại nhìn anh: "Sao thế?"

Châu Túc Tấn nhìn cô vài giây, câu nói đến bên miệng lại sửa thành: "Sáng nay ăn gì?"

"Làm sủi cảo cho anh, em cũng ăn mấy miếng, lát nữa siêu thị mở cửa rồi." Vệ Lai lắc lì xì và thẻ trong tay: "Em đi cất cái này."

Từ phòng khách quay về, điện thoại Vệ Lai đặt trên giường vang lên, Trần Kỳ gọi.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, hai người chúc nhau năm mới vui vẻ rồi đi thẳng vào vấn đề. Hôm nay Trần Kỳ trực, anh ta hỏi cô: "Giám đốc Vệ hôm nay có tới tuần tra cửa hàng không?" "Có. Đi tới mười bảy cửa hàng của siêu thị Vệ Lai trước, thời gian còn lại sẽ đến Vệ Lai Bách Đa, hôm nay có thể đi được bao nhiêu thì đi, ngày mai tiếp tục."

Trần Kỳ: "Vậy tôi sẽ đi với cô, tuần tra siêu thị Vệ Lai xong chúng ta tranh thủ về công ty. Tôi vừa nhận được cuộc gọi, buổi chiều có mấy giám đốc điều hành cấp cao bên công nghiệp Bách Đa đến, nói năm đầu tiên nên tới tuần tra cửa hàng, rồi phát lì xì cho các công nhân đi làm vào mùng một tết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện