[Tôi đưa chú dì đến nhà hàng ăn tối.]

Châu Túc Tấn gửi tin nhắn cho Vệ Lai, cô vừa từ đi có việc về, chắc chưa kịp ăn tối, đề phòng cô cũng qua nhà hàng, anh bèn thông báo trước một tiếng.

Lúc này, trên tầng hai của văn phòng.

Vệ Lai đưa bản thoả thuận hợp tác cho mẹ xem. Cô dành cả buổi chiều ở tập đoàn Vận Huy để đàm phán, nội dung điều khoản đều đã thương lượng rõ ràng.

"Mẹ, mẹ xem đi, nếu không có vấn đề gì, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm hợp đồng theo thủ tục, tuần sau là có thể sửa sang."

Trình Mẫn Chi chỉ đọc những điều khoản quan trọng, con gái bà trực tiếp làm việc, bà đương nhiên không còn gì phải lo lắng.

Bà cất hợp đồng, "Đi thôi, ăn cơm trước đã. Hôm nay không mang cơm hộp, mẹ đãi con một bữa, chúng ta đến nhà hàng gần đây."

Vệ Lai cười, "Vậy con phải gọi nhiều một chút mới đữợc."

Cô đeo túi lên, khoác tay mẹ đi đến nhà hàng quen thuộc.

Điện thoại để trong túi, cô vẫn chưa lấy ra xem.

Bước chân vào nhà hàng, vừa hay có một chỗ trống đang được dọn dẹp ở tầng một.

Vệ Lai: "Mẹ, chúng ta ngồi đây luôn đi."

"Được." Trình Mẫn Chi cũng lười đi thang bộ lên tầng hai.

Dọn bàn xong, Vệ Lai lấy điện thoại ra quét mã QR để gọi đo ăn, lúc này mơi nhìn thấy tin nhắn Châu Túc Tấn gửi cô từ mười lăm phút trước.

[Giám đốc Châu, tôi bây giờ mới đọc tin nhắn...]

Châu Túc Tẩn nhìn dấu chấm lửng trong câu, đoán ra cô đã đến nhà hàng, [Đang xếp hàng sao?]

Vệ Lai: [Không có, tầng một mới có chỗ trống.]

[Mọi người ở tầng hai?] Cô hỏi.

[Ừm.] Châu Túc Tấn liếc nhìn người đối diện, dì đang nhiệt tình thảo luận với chú về việc tổ chức sinh nhật, anh nói với Vệ Lai: [Không sao, không gặp được đâu.]

Ngoài sinh nhật lần thứ 50 của chú, bây giờ dì hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

[Dì biết tên em là Vệ Lai, gia đình mở siêu thị riêng. Ngày 20 tháng 10 em về nhà cùng tôi.]

Vệ Lai chưa hề chuẩn bị tinh thần cho việc này, [Nhanh vậy sao?]

Gia cảnh của anh không hề tầm thường, cho dù cô chỉ là bạn gái giả, nhưng cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Có một số việc phải gặp trực tiếp mới nói có thể nói rõ ràng.

[Bây giờ chúng ta gặp nhau được không?] I Châu Túc Tấn: [Gặp ở đâu?]

[Phòng vệ sinh.]

Nửa phút trôi qua anh vẫn chưa trả lời, Vệ Lai tưởng anh đã đi qua đó, bèn đưa túi xách cho mẹ giữ hộ, sau đó chỉ về phía phòng vệ sinh.

Nhà hàng chỉ có một phòng vệ sinh nằm ở dưới tầng một, cô qua đó tìm Châu Túc Tấn.

Bồn rửa tay ở giữa không có ai.

Có lẽ anh đứng bên phòng vệ sinh nam, cô thầm nghĩ.

Đợi một lúc, cô vẫn chưa thấy người đâu.

[Giám đốc Châu, tôi đang đợi ở bồn rửa mặt dưới phòng vệ sinh.]

Châu Túc Tấn bất lực, đành nói với dì: "Con xuống nhà đi vệ sinh."

Vừa rồi anh không trả  lời cô là bởi vì chuyện hoang đường như hẹn nhau ở phòng vệ sinh cũng chỉ có cô mới nghĩ ra."

Đúng lúc Vệ Lai đang soi gương chỉnh đầu tóc, hình ảnh của anh bỗng xuất hiện trong gương.

Anh đến gần hơn, cô mới quay đầu lại.

"Sao đột nhiên lại gặp người nhà? Không phải anh nói chưa đến lúc sao?"

Điều cô lo lắng là: "Chúng ta vẫn chưa thân thiết, không hiểu gì về đối phương, rất dễ bại lộ."

Những ngày nay, cô đã cố gắng coi anh như bạn trai, cũng hết sưc nhập vai thành bạn gái của anh, nhưng anh rất bị động.

Một mình độc diễn, sớm muộn cũng hạ màn.

Châu Túc Tấn đi đến trước bổn, mở vòi nước rửa tay, "Sẽ không bại lộ. Về đến nhà em chỉ cần ngồi bên cạnh tôi, không rời khỏi tầm mắt của tôi, chỉ cần không tách nhau ra là được."

Chỉ còn cáh này mà thôi.

Vệ Lai: "Ngày 20 là dịp gì đặc biệt sao?" 

"Tổ chức sinh nhật lần thứ 50 sớm cho chú tôi."

Ngay khi Vệ Lai nghe thấy chữ "sớm", cô liền biết bữa tiệc sinh nhật này là đặc biệt chuẩn bị cho cô và Châu Túc Tấn, nhất thời cảm thấy căng thẳng hơn.

Châu Túc Tấn đóng vòi nước, lẩy một tờ giấy chậm rãi lau tay, rồi liếc nhìn cô, "Không cần ngh nhiều, cứ diễn tự nhiên một chút là được." 

"Về chỗ đi." Anh ném tờ giấy vào thùng rác.

Vệ Lai đi đằng sau anh, lúc này chợt có hai người đản ông ngà say bước đến, một người vỗ vai người còn lại, "Người anh em, nghe tôi nói này."

"Người anh em, nghe tôi nói, cậu nghe tôi nói."

Một câu nói lặp đi lặp lại không biết bao lần.


Bước chân Châu Túc Tân chậm lại, vươn tay ra chắn cho Vệ Lai, tránh để hai người họ đâm vào cô.

Vệ Lai đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cô không biết nên mặc gì đến nhà anh, chuẩn bị quà mừng thế nào cho chú anh, hoàn toàn khổng để ý đến hai người đang đi về phía mình.

Đột nhiên nhìn thấy Châu Túc Tấn không quay đầu nhưng đang đưa tay ra, trước đây Chương Nham Tân cũng thường nắm tay cô như thế này. Gần như là một loại bản năng, cô đưa tay của mình cho anh nắm.

Cô tưởng rằng, anh đang tập nắm tay để quen dần.

Châu Túc Tấn chợt dừng lại, quay đầu nhìn nói: "Tôi giúp em cản người, không phải nắm tay em.'

Vệ Lai vội vàng rụt tay lại, đầu ngón tay nóng như thiêu đốt, cô giả vờ bình tĩnh: "Anh xem, chúng ta không hiểu ý nhau mộtchút nào, dì là người từng trải, liếc mắt liền có thể nhận ra."

Phía trước là đại sảnh, cô vẫy tay rồi bước nhanh về phía chỗ ngồi của mình.

Châu Túc Tấn lên tầng hai, dì đang gọi điện cho > khách sạn, hẹn đầu bếp đến nhà chuẩn bị tiệc sinh nhật.

Anh đi vệ sinh bao lâu, dì cũng không để ý tới.

Chỉ vài cuộc điện thoại, Ninh Như Giang đã thu xếp xong mọi thứ cho bữa tiệc của hai mươi ngày sau.

Tiệc tổ chức tại nhà, tổng cộng bốn bàn.

Bên ngoài thì là tiệc chúc mừng sinh nhật, nhưng thực chất là gọi tất cả mọi người trong nhà đến để chúc mừng cháu trai bà có bạn gái.

"Vệ Lai thích gì? Để dì chuẩn bị quà gặp mặt." Ninh Như Giang hỏi.

Châu Túc Tấn không biết Vệ Lai thích gì, trước mắt anh chỉ biết cô sẽ không thích ăn hải sản và thích ăn rong biển.

Chiếc áo vest trắng của cô, anh cầm trên tay nhưng chưa từng để ý đến thương hiệu.

Anh nói: "Thay vì tặng quà, dì có thể dẫn cô ấy đến tiệc xã giao rồi đi một vòng."

Ninh Như Giang lập tức đồng ý: "Đừng nói là một vòng, mười vòng còn được."

Nhưng quà gặp mặt vẫn phải tặng, đây là phép lịch sự toi thiếu.

"Đừng tiếc tiền thay dì, người con thích, dì cũng thích."

Châu Túc Tấn: "Con chưa bao giờ tìm hiểu xem cô ấy thích gì."

Câu trả lời này đậm chất Châu Túc Tấn đến mức Ninh Như Giang không hề hoài nghi, nếu như cháu trai của bà hiểu rõ về bạn gái, thuộc lòng sở thích của bạn gái, bà mới cảm thấy khác thường.

"Vậy để dì tự chuẩn bị quà."

Tối hôm đó trở về Giang An Vân Thần, Ninh Như Giang bắt đầu thu dọn hành lý.

Chú hỏi: "Đêm hôm bà không đi ngủ mà làm gì vậy? Mau đi ngủ đi."

"Phải dọn dẹp xong trong đêm nay, ngày mai chúng ta quay về."

"Mới đến đã về rồi sao?"

"Lá trà đã mua, rượu vàng Giang Thành đã uống, không về thì ông định ở lại đón năm mới luôn sao?"

Bà có ý thức của một bậc trưởng bối, sẽ không ở đây làm phiền đôi trẻ hẹn hò.

Hai ngày nay Vệ Lai rât bận rộn, cho dù dì và chú đã về, cô cũng bận đến mức không rảnh để đi hẹn hò.

Cô bận hoàn tất thủ tục hợp đồng với khu phức hợp Vận Huy, bận chọn quà phù hợp với các vị trưởng bối trong nhà Châu Túc Tan, còn bận tham gia hôn lễ của ba.

Hôn lễ của ba được ấn định vào trưa ngày 3 tháng 10, nói đúng ra thì đây không phải là hôn lễ, chỉ là một bữa'tiệc mời những người thân và bạn bè thân thiết, không có nghi thức long trọng,

ngay cả người chủ trì cũng là một luật sư trẻ nào đó trong công ty luật của ba cô.

Mọi thứ rất đơn giản.

Có điều, lời thề nguyện trong đám cưới lại được ba chuẩn bi rất kỹ lưỡng, ông mặc một bộ vest chỉnh tề, thẳt carvat màu tím, trên ngực cài hoa.


Hoàn toàn không nhìn ra là một người đàn ông đã 49 tuổi, nếu nói với người khác rang ông năm nay mới 40 tuổi, chắc chắn bọn họ sẽ tin.

Vệ Lai ngồi ở bên rìa, nhìn ba đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, tưởng tượng ra khung cảnh lần đầu tiên kết hôn của ông.

Khi đó ông mới 24 tuổi, phong nhã hào hoa.

Gần đây mẹ không ở Giang Thành, nhân dịp Quốc Khánh đã đi du lịch với bạn bè.


Trong trí nhớ của cô, mẹ chưa bao giờ đi du lịch vào ngày lễ, bởi vì ngày lễ đâu đâu cũng là người, mẹ cô thì không phải người thích náo nhiệt, nhưng năm nay bà lại ra ngoài đi chơi.

Lý do là, mẹ lớn tuổi rồi, đột nhiên thay đổi sở thích.


Cô không thể đoán được, mẹ còn dành bao nhiêu tình cảm cho ba, nhưng nhất định là trong một lúc nào đó, mẹ cũng cảm thấy rất đau buồn.


Người mình yêu từ năm mười mấy tuổi, nay đã trở thành chồng của người khác.

"Lai Lai, đến đây." Ba vẫy tay với cô.

Vệ Lai định thần lại, điều chỉnh cảm xúc của mình rồi mỉm cười bước qua.

Vệ Hoa Thiên quay người nói với Triệu Mai, "Bà gọi Nhất Hàm qua đây, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình."

Ông và con gái đã năm sáu năm không chụp ảnh với nhau, hoặc là còn lâu hơn.


Hôm nay là ngày đặc biệt, chụp ảnh gia đình là điều đương nhiên.

Vệ Lai và Triệu Nhất Hàm mặc váỵ cùng kiểu dáng nhưng khác màu, mẹ kế đã chuẩn bị cho hai chị em từ trước, sau lần Triệu Nhất Hàm đưa váy cho cô thì mối quan hệ của hai người mới tốt đẹp như bây giờ.

Lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia liên tục nói phải mỉm cười thật hạnh phúc. Có lẽ anh ta đang nói cô, bởi vì đến bản thân cô còn cảm thấy nụ cười của mình không được tự nhiên.

Triệu Nhất Hàm cao hơn cô, cô ấy đặt tay lên vai cô rồi lay nhẹ một cái.


Chụp xong ảnh gia đình, họ hàng lần lượt kéo đến, ba và mẹ kế cũng qua đó để tiếp đón.

Vệ Lai không muốn ngồi bàn chính, lại bị Triệu Nhất Hàm gọi qua.

Bàn chính quá gần sân khấu, khi hôn lễ bắt đầu, người chủ trì mời ba và mẹ kế lên trên sân khấu, cô có thể nhìn rõ 


Lúc ba đọc lời thề nguyện, cô khẽ dùng ngón tay ấn lên khoé mắt.

Cô hi vọng ba sẽ hạnh phúc, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn khó nói thành lời?


"Vậy chúng ta hãy mời Lai Lai và Nhất Hàm cùng lên sân khấu." Lúc người chủ trì nói lời này, cả cô và Triệu Nhất Hàm đều giật mình.

Không ai thông báo cho họ về tiểt mục này.

Nhưng người chủ trì đã gọi, họ không thể không lên.


Lên trên sân khấu, Vệ Lai mới nhận ra rằng đây là tiết mục nhằm truyền đạt cho mọi người biết rằng, bốn người họ íà một gia đình hoà thuận. 

Hổc mắt Vệ Lai ươn ướt, nhân lúc người chủ trì đang trò chuyện với Triệu Mai và Triệu Nhất Hàm, Vệ Hoa Thiên thấp giọng hỏi con gái, "Tại sao lại khóc rồi?" Nói xong, ông lau nước mắt cho con gái. Ị

Vệ Lai mỉm cười: "Bị lời thề nguyện của ba làm cho cảm động." <


Vệ Hoa Thiên ôm con gái, ông có thể thấy hôm nay của con gái không thực sự vui vẻ, giống như khi ông vừa đọc xong lời tuyên thệ, đôi mắt của ông và Triệu Mai đều đỏ hoe, người thân và bạn bè bên dưới khán đài đều chúc phúc. Chỉ họ mới biết, những giọt nước mắt rơi lúc đó không liên quan gì đến hạnh phúc hôm nay, mà vì họ nghĩ đến quá nhiều thứ.


Quá khứ.


Không thể vượt qua.

Nhưng cũng không thể trở về được nữa rồi.

Sau tiệc cưới, Vệ Hoa Thiên không tiễn người thân mà vội vàng đi tìm con gái.

"Lai Lai, chiều nay về nhà đi, ông bà nội con cũng ở bên đó."


"Hôm nay không được, hôm khác con sẽ tới." Vệ Lai đã nghĩ xong lý do, "Không phải siêu thị sắp tiến vào khu phức hợp sao, chuẩn bị vào giai đoạn thi công nên con phải đi họp với công ty sửa chữa."


Vệ Hoa Thiên: "Không phải còn có mẹ con sao?"


Vệ Lai không nói với ba là mẹ không ở Giang Thành, "Trách nhiệm của con và mẹ không giống nhau, tất cả hạng mục liên quan đến thiết kế và sửa chữa trang trí đều là con tiếp nhận, mẹ không hiểu."


Vệ Hoa Thiên gật đầu, trầm mặc vài giây, "Lai Lai, có phải con... trách ba không?"

"Sao có thể chứ." Vệ Lai tiến lên ôm lấy ba, "Con luôn hi vọng ba có thể hạnh phúc, thật đó."

Cô hít một hơi, "Vậy con đi trước đây, cuộc họp vào lúc ba giờ."


Cô vẫy tay rời đi, sau đó không ngoảnh đầu lại.

Rời khỏi khách sạn tổ chức tiệc cưới, Vệ Lai lái xe đi tìm một quán cafe yên tĩnh, buổi chiều cô không có hẹn với ai, cũng không hề phải đi đàm phán công việc.

Mới uống vài ngụm cafe, Châu Túc Tấn đã gọi tới.

Vệ Lai hít sâu vài hơi rồi mới nghe điện thoại, "Alo, giám đốc Châu."

Giọng nói sau khi khóc rất rõ ràng, Châu Túc Tấn có thể nhận ra, "Có chuyện gì vậy?"

Vệ Lai cười: "Không có gì, hôm nay ba tôi tái hôn, hơi xúc động mà thôi." Cô chuyển chủ đề, "Giám đốc Châu tìm tôi có việc gì sao?"

Tối nay Châu Túc Tấn bay đến London, một tiếng nữa anh phải ra sân bay, nhưng áo vest của cô vẫn ở chỗ anh.


"Em đang ở đâu, tôi mang áo qua cho em."


Vệ Lai hỏi: "Anh mang tới?"

"Chú Diêm mang tới. Một chiếc áo mà thôi,  ai mang chả giống nhau?"

"Tất nhiên không giống."

Châu Túc Tấn phát hiện vô luôn có vô vàn lý do, cô nói: "Tối hôm nay anh rời khỏi Giang Thành cũng không gặp tôi, chắc chắn chú Diêm sẽ thấy khó hiểu."

Nghe vậy, anh hỏi cô định vị, nói sẽ mang áo qua cho cô.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vệ Lai lấy gương trang điểm ra, cô khóc nhiều đến sưng cả mắt. Kể từ khi ba mẹ ly hôn, mười lăm năm nay cô đều giấu nỗi buồn vào nơi đáy lòng, chưa từng rơi nước mắt.

Nếu mẹ tỏ ra không quan tâm đển đám cưới của ba, cô vẫn có thể giả vờ vui vẻ như trước, nhưng lần này mẹ không làm được, bức tường trong cô cũng đột nhiên cũng sụp đổ.

Cô cảm thấy buồn cho mẹ, thậm chí còn buồn hơn cả khi cô và Chương Nham Tân chia tay.

[Tôi đến rồi.]

[Nhanh vậy sao?]

Vệ Lai thanh toán, bước ra khỏi quán cafe.


Châu Túc Tấn có việc ở gần đó, chú Diêm bây giờ đã quen với đường phố Giang Thành, lái qua đường tắt chỉ mất bốn phút.


Nêu là trước kia, Châu Túc Tân sẽ không xuông xe mà trực tiếp đưa áo khoác cho cô qua cửa sổ.

Nhưng bảỵ ngày nữa anh sẽ dẫn cô về nhà, anh cũng cố gắng tiếp xúc với cô nhiều hơn, để lúc trở về trông không giống như hai người xa lạ.

Châu Túc Tấn đẩy cửa xe bước xuống, tay cầm chiếc túi đựng đồ, bên trong là áo khoác của cô.

Biết lý do cô khóc, anh cũng không nhiều lời, chỉ đưa túi cho cô.

Vệ Lai dùng hai tay móc lây dây túi, im lặng vài giầy rồi hỏi: "Ngày 20 tôi tự đến Bắc Kinh sao?"

Châu Túc Tấn: "Tôi đến đón em."


Còn hai tuần nữa mới gặp lại nhau, Vệ Lai tạm biệt anh: "Thượng lộ bình an.'"

Châu Túc Tấn thấy cô vừa dứt lời thì ánh mắt nhìn về phía sau, lông mày hơi nhíu lại.

"Nhìn thấy ai rồi?" Anh hỏi.

Vệ Lai vội vàng thu hồi tầm mắt, hạ giọng nói: "Là hai cha con Mục Địch, bọn họ chuẩn bị lên xe thì đột nhiên đi về phía này, có lẽ muốn chào hỏi anh."


Hôm nay cô ra ngoài không mang theo kính râm, nếu Mục Địch nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng húp của cô, không biết sẽ tưởng tượng ra chuyện gì, thật sự chứng minh cho câu chuyển cô khóc cả đem để ngồi tàu đến Bắc Kinh níu kéo Châu Túc Tấn. Cô chỉ vào đôi mắt của mình, "Làm thế nào đây?"

Châu Túc Tấn đáp: "Không làm thế nào cả.

Ở trước mặt Mục Địch, Vệ Lai luôn tự cao tự đại, không có kính râm cũng không thể trốn tránh, cô chỉ biểt cầu cứu Châu Túc Tấn, chỉ vào lồng ngực của anh, "Cho tôi mượn chỗ này để trốn nhé."

Châu Túc Tấn cụp mắt nhìn cô.

Vệ Lai giải thích: "Tôi thực sự không muốn nhìn thấy cô ta.”

Châu Túc Tấn: "Không muốn nữa sao? Ở tiệc xã giao em còn đi khắp nơi tìm cô ta mà."

Vệ Lai nhìn anh, "Giám đốc Châu."

Hai cha con Mục Địch càng lúc càng tới gần.

Nơi duy nhất có thể trốn là trong vòng tay của anh.

Châu Túc Tấn giơ tay lên, "Đến đây."

"Cảm ơn giám đốc Châu.

Châu Túc Tấn vòng tay ôm chặt cô, cúi đầu nhìn, "Ngày nào cũng hơn thua như vậy, em không mệt sao?"

Vệ Lai vùi mình vào lòng anh, cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối, cô lắc đầu, "Không mệt!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện