Tp.HCM, 26/09/19

Editor: Xiao He

Lúc tới bãi đỗ xe, Thời Cảnh Nham rất tự nhiên đưa túi xách cho Thời Quang.

Thời Quang nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào tay anh.

Cũng không rõ là ngón tay ai đụng phải ai, tựa như không có cảm giác nào, rất nhanh liền biến mất.

Thời Quang túi mua đồ, cố gắng tìm chủ đề để làm dịu bầu không khí, "Trước kia ai là người hay mua đồ cho anh?"

Thời Cảnh Nham: "Mẹ anh."

Trong khoảng thời gian này mẹ anh không mua cho anh nữa, còn nhắn tin cho anh: Gần đây mẹ rất bận, ngay cả thời gian dạo phố cũng không có. Việc mua đồ cho con đành nhường lại cho con dâu vậy. Không cần cảm ơn mẹ ~~~~

Giờ anh không muốn nhìn thấy nhất chính là mặc kệ mẹ anh nhắn cái gì, đều sẽ tạo ra những chấn động không hề nhỏ.

Cái loại cảm giác này, quá quỷ dị.

Thời Cảnh Nham hỏi Thời Quang: "Cửa hàng kia em nhớ kỹ chưa?"

Thời Quang nhất thời quên mất ở tầng nào, thế nhưng nhãn hiệu thì cô nhớ, "Dạ."

Cô vẫn chờ anh nói tiếp, kết quả anh lại tỏ vẻ như không còn chuyện gì nữa.

Cô không biết có phải mình hiểu sai ý anh không, chủ động đề xuất, "Nếu sau này anh không có thời gian, em liền giúp anh mua là được rồi." Cô cảm giác rằng mình thể hiện quá rõ, lại nói thêm: "Nếu như bác gái cũng không quá rảnh."

Thời Cảnh Nham nói tiếp: "Mẹ anh không rảnh."

Nói xong liền tới trước xe rồi, Thời Quang cũng không nói nữa, bước nhanh tới ghế phụ.

Nội tâm của cô hôm nay vô cùng xáo động, đợt sau còn cao hơn đợt trước.

Chắc không phải là cô tự mình đa tình, cô nhận thấy Thời Cảnh Nham đang từng chút từng chút thể hiện rõ anh đối với cô không còn là tình thân nữa, mà cảm xúc nam nữ giữa hai người ngày càng mập mờ mãnh liệt hơn.

Từ ánh mắt tối hôm qua anh nhìn cô trên xe, cho tới những dòng chữ anh gửi trên sách, buổi tối dưới ánh nến, bị hiểu lầm là có bạn gái cũng không giải thích, còn để cô mua áo sơ mi cho mình.

Không đúng.

Cô khẳng định với bản thân mình một lần nữa.

Một giây sau, cô lại phủ nhận chính mình.

Có phải bởi vì tâm tư cô không trong sáng hay không, nên cảm thấy mọi người xung quanh cũng như vậy?

Ô tô khởi động liền lập tức chạy, Thời Quang luôn nhìn cửa kính chắn gió phía trước, lát sau lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, cô dứt khoát mở cửa sổ xe xuống một chút.

Gió lạnh thổi vào, tâm trạng rộn ràng lúc trước được áp chế không ít.

Thời Cảnh Nham nhìn qua, "Em không lạnh?"

Thời Quang cũng không quay đầu lại: "Lạnh mới có thể tĩnh tâm được."

Thời Cảnh Nham cũng không để ý cô nữa, để cô tự do.

Chưa tới hai phút, Thời Quang bị đông cứng chịu không nổi, tranh thủ đóng cửa sổ lại.

Cô nói: "Buổi sáng hai người gặp mặt, anh biết không?"

Hai người ba, anh cũng không biết xưng hô như thế nào cho đúng, đành dùng từ bọn họ thay thế.

Thời Cảnh Nham: "Là anh giúp chú tư hẹn, chính xác nói gì thì chú ấy không nói với anh."

Thời Quang gật gật đầu, xem ra cô không thể nào biết được, bởi vì Úy Minh Hải chắc chắn sẽ không nói với cô.

Trên đường từ trung tâm thương mại về nhà, Thời Quang nhận được điện thoại của Úy Minh Hải, Úy Minh Hải rất vất vả chịu đựng đến hai giờ rưỡi, tranh thủ gọi điện cho cô.

"Đào Đào con có đang ở nhà không? Ba qua đón con."

Thời Quang vô tình nhìn qua Thời Cảnh Nham, "Con không đang ở nhà."

Úy Minh Hải: "Đang ở ngoài sao?"

"Dạ."

"Đang ở chung với ai vậy?"

Lúc đầu Thời Quang định nói ở chung với anh trai, lời đến khóe miệng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi thành: "Con đang...ở chung với Thời Cảnh Nham."

Nói xong, cô liền dùng tay che mặt lại.

Trong lòng nhảy loạn, cô không biết Thời Cảnh Nham sẽ nghĩ gì.

Đây là lần đầu tiên Thời Cảnh Nham nghe Thời Quang gọi tên anh, chính cô cũng không nhận ra lúc cô gọi tên anh có bao nhiêu ôn nhu.

Khuấy động cả một hồ nước tĩnh.

Chỉ thay đổi cách gọi nhau thôi, thế nhưng lại khiến tình cảm mập mờ giữa hai người lại tỏa ra, tràn lan khắp cả xe.

Đối với việc thay đổi cách gọi này Úy Minh Hải cũng không để ý, chỉ hỏi cô mấy giờ về nhà?

Thời Quang: "Sắp rồi ạ."

Úy Minh Hải: "Ba xong việc rồi, ba giờ ba đứng ở cửa tiểu khu chờ con."

Cúp điện thoại, Thời Quang có chút bối rối.

Có thể là do có tật giật mình, cô không dám nhìn Thời Cảnh Nham, tùy tiện tìm một website lướt xe,.

Thời Cảnh Nham phá tan không gian trầm mặc, hỏi cô: "Ngày mai em định thế nào? Ở bên Úy tổng sao?"

Thời Quang: "Em không đi."

Úy Lai đang ở bên đó cô sẽ không qua, nửa giây cũng không muốn nhìn thấy Úy Lai.

Ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, hai ngày qua cô cũng không có tâm tình học bài, Thời Cảnh Nham đề nghị với cô: "Vậy mai em ở nhà ôn bài đi."

Thời Quang thốt ra: "Vậy còn anh?"

Thời Cảnh Nham: "Ngày mai anh không bận."

Hiện tại Thời Quang có thể hiểu ý ngầm trong câu nói của Thời Cảnh Nham nghĩa là ngày mai anh ở nhà.

"Tết anh được nghỉ mấy ngày?" Giờ cô không gọi anh là anh trai nữa.

Tiếng anh trai kia, thể nào trong lúc vô tình cũng sẽ khiến cho tình cảm bị kiềm hãm.

Cứ gọi thẳng tên anh, trong lòng cũng nhẹ nhõm, không có bất kỳ trói buộc gì.

Thời Cảnh Nham: "Khó mà nói."

Những năm trước ngoài đêm giao thừa và ngày mùng một đầu năm nghỉ hai ngày ra thì thời gian còn lại anh đều bận rộn.

Năm nay sắp xếp xong rồi, có khả năng sẽ thay đổi.

Hai người trên đường câu được câu không nói chuyện, Thời Quang rốt cuộc cũng không gọi anh là anh trai nữa, một mực dùng anh thay thế, lúc đầu rất khó chịu, thế nhưng nói một hồi cũng thấy tự nhiên lại. (*)

(*): Đoạn này từ anh mà Thời Quang dùng lúc đầu là từ 哥 (anh trai); còn từ anh lúc sau là 你 (bạn/người/anh...). Nhưng vì trong tiếng Việt thì lại không phân biệt rõ, nên từ anh sẽ trùng lặp giữa hai tình huống khiến không rõ nghĩa.

Trong khoảng thời gian đó, có một lần cô định gọi Thời Cảnh Nham một lần, thế nhưng sắp lên tiếng lại sợ.

Lúc đến cửa tiểu khu, Thời Quang muốn xuống xe chờ Úy Minh Hải.

Thời Cảnh Nham không cho, "Ngoài trời lạnh, vô nhà chờ đi."

Anh cũng không dừng xe, trực tiếp lái vô.

Đến nhà ông nội đã 2 giờ 40, còn chưa tới 20 phút nữa là ba cô tới.

Thời Quang đứng đối diện với gương trong phòng mình nửa ngày, cởi áo lông trên người, tìm một cái áo khoác màu nâu nhạt trong tủ quần áo.

Áo này là trước đây cô đi mua với bạn cùng phòng - Đường Mật, định tết sẽ mặc.

Cô đã bỏ ra hơn nửa tháng tiền lương để mua áo khoác này, lúc đầu không định mua mắc như vậy, lúc mặc thử, Đường Mật lắc đầu: "Đẹp thì đẹp đó, dù sao thì cậu mặc gì cũng đẹp, nhưng cái áo này quá trưởng thành rồi." Sau đó cô ấy cười: "Còn có chút gợi cảm."

Cũng bởi vì hai từ trưởng thành và gợi cảm từ trong miệng Đường Mật nói ra, cô liền quyết định mua về.

Đứng chung với Thời Cảnh Nham, cô không thể mặc đồ ngây thơ được.

Thay đổi trang phục, Thời Quang chuẩn bị đi ra cửa tiểu khu.

Quần áo chủ yếu là mặc cho Thời Cảnh Nham nhìn, cô cũng muốn gọi tên anh một lần nữa, liền đi qua thư phòng tìm anh.

Thời Quang gõ cửa, "Thời Cảnh Nham?"

Âm cuối của cô hơi run.

Thời Cảnh Nham ngẩng đầu, không khỏi bật cười, rõ ràng là cửa khép hờ, cô bước vào là được, hết lần này tới lần khác còn muốn gõ cửa.

Chút tâm tư nhỏ bé muốn gọi tên anh kia, anh sao lại không biết?

Thời Cảnh Nha cố ý không trả lời, từ trong ngăn kéo tìm một cái tai nghe, cắm vào điện thoại di động, giả bộ đang nghe điện thoại.

Thời Quang không nghe thấy tiếng đáp lại, lại gọi một tiếng: "Thời Cảnh Nham?" Lần này, cô không gõ cửa nữa.

Vài phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có đồng hồ như cũ.

Thời Quang nhìn vào khe cửa, lại nhịn không được, tiếp tục gọi tên anh: "Thời Cảnh Nham?"

"Thời Cảnh Nham."

"Thời Cảnh Nham anh đang làm gì vậy?"

Gọi tên anh đến lần thứ sáu, Thời Quang tiếp tục gõ cửa, "Thời Cảnh Nham, em đi nha."

Thời Cảnh Nham cảm thấy đủ rồi, bỏ xuống một bên tai nghe, "Em vô đi."

Thời Quang lúc này mới đẩy cửa bước vào, liền nghe tiếng Thời Cảnh Nham nói chuyện qua tai nghe: "Nói chuyện sau." Sau đó còn nhấn trên điện thoại một chút.

Hóa ra đang nghe điện thoại, khó trách vừa rồi không nghe thấy cô gọi anh.

Thời Cảnh Nham nhìn Thời Quang đổi quần áo liền giật mình.

Giờ anh đang dùng ánh mắt của đàn ông nhìn một người phụ nữ, chỉ là thay đổi một bộ quần áo thôi, thế nhưng lại giống nhau biến thành một người khác, cô gái cố chấp quật cường như trưởng thành hơn.

Anh lặng lẽ nói: "Úy tổng tới?"

Thời Quang: "Chắc là tới sớm, em đi đây."

Thời Cảnh Nham khẽ vuốt cằm, lúc cô xoay người, anh lại nói thêm một câu: "Mặc ít như vậy không lạnh sao?"

Thời Quang quay đầu: "Vẫn chịu được ạ."

Ra ngoài chắc chắn sẽ lạnh, bất quá có lạnh cô cũng nguyện ý.

Tiếng bước chân dần rời xa, Thời Cảnh Nham nhìn chằm chằm hình bóng cô một lúc lâu, thu hồi lại suy nghĩ, tiếp tục xem tài liệu.

Mẫn Lộ gọi điện cho anh, hỏi anh: "Ở đâu vậy?"

"Nhà."

"Cậu không thể nói hơn hai chữ sao? Thật khiến người khác mệt mỏi mà."

Cô cúp máy.

Chưa đầy một phút sau, Mẫn Lộ đi qua đó, âm thanh dép lê kéo dài thật xa cũng có thể nghe thấy.

Cô chưa đi đến phòng, chân đẩy cửa ra, khoang tay dựa trên khung cửa.

"Tiểu đáng yêu sao lại ra ngoài rồi?"

Vừa rồi cô ngồi trên sân thượng nhà mình phơi nắng, nhìn xuống dưới xem thử, kết quả lại nhìn bóng lưng của Đào Đào, đang đi về hướng cửa tiểu khu.

Cái bóng lưng kia làm cô xem chút nữa nhận không ra, vẫn là nhờ ba lô mới nhận ra được.

Thời Cảnh Nham: "Úy Minh Hải tới đón em ấy."

Mẫn Lộ gật gật đầu. "Em ấy trở về lấy đồ à?"

Thời Cảnh Nham: "Không phải, tối hôm qua về rồi."

Mẫn Lộ liền giật mình, "Hả?"

"Chắc là có xích mích với người nhà bên đó."

"Có thể vui vẻ thì bình thường, những người bên kia toàn là..."

Mẫn Lộ thở dài, sau đó cũng không nói nữa, cô dùng dép lê cọ cọ trên sàn nhà, chính cô cũng không nhận ra, chữ cô viết chính là chữ Úy.

Thời Cảnh Nham nhìn cô, "Hôm nay không tới công ty sao?"

Mẫn Lộ vẫn tiếp tục nhìn xuống hai chân, "Mệt mỏi. Mấy tháng này chỉ có hai ngày nghỉ ngơi thôi."

Sau một lúc lâu.

"Tớ quyết định rồi, tớ từ bỏ."

"Tớ không thèm ông ấy nữa."

"Tuổi tác lớn như vậy, vì sao tớ lại mê chứ?"

"Cũng chỉ là một người đàn ông thôi."

Cô giống như đang độc thoại, nói rất nhiều.

Thời Cảnh Nham nhìn ra tâm trạng cô khá sa sút, không trêu chọc cô, yên lặng nghe cô phát tiết.

Mẫn Lộ: "Đáng lí tớ muốn tiếp tục kiên trì, thế nhưng lại sợ tiểu đáng yêu khó xử." Không có mấy ai sẽ muốn ba mình đi thêm bước nữa, kiếm một người yêu mới.

Đặc biệt là Đào Đào từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương.

"Tối nay tớ đi xem mắt, bạn thân giới thiệu cho tớ một người, nghe nói không tồi."

Thời Cảnh Nham: "Không cần phải gượng ép bản thân như vậy."

Mẫn Lộ cười: "Tớ là người như vậy sao? Buông tay rồi thì sẽ chấp nhận thôi, sẽ không dây dưa không ngớt một cách vô nghĩa."

Cô đưa tay ra, chỉ một món đồ trên bàn anh.

Thuốc lá cùng bật lửa của Thời Cảnh Nham, Mẫn Lộ chỉ mới đốt khói, bật lửa liền rơi xuống đất, cô đá một cước, lại khom lưng nhặt lên.

Hôm nay Thời Cảnh Nham phá lệ, để cô phát tiết thoải mái, khói thuốc rơi xuống chỗ anh, anh cũng không nói.

Mẫn Lộ hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra.

Úy Minh Hải tựa như làn khói này, cô nắm không được, giữ cũng không giữ được.

Mười phút trước, cô đã làm một việc rất ngây thơ.

Cô nhắn cho Úy Minh Hải một tin, đầu tiên là một tấm hình, trong đó là một cốc hồng trà.

Úy Minh Hải trả lời:?

Chỉ có một dấu chấm hỏi.

Cô nói: Đây là ngài mua cho tiểu đáng yêu, cô bé cố ý đưa cho tôi, tôi lại không nỡ uống, cứ luôn để trong tủ lạnh, hôm nay mới lấy ra, không phải hương vị quen thuộc, Sau này tôi sẽ chỉ quan tâm bản thân, không tiếp tục dây dưa nữa, ngài cũng đối xử thật tốt với tiểu đáng yêu đi, cô bé cũng sống không dễ dàng.

Sau đó, Úy Minh Hải cũng không trả lời cô.

Sáu năm, rốt cuộc hôm nay cũng vẽ lên một dấu chấm hết.

Cô cố gắng nhả ra một vòng khói, hút liên tiếp ba điếu thuốc, nhưng vẫn không thể thành công.

Thời Cảnh Nham khép lại tài liệu, đứng dậy đi qua, lấy lại thuốc lá, "Đủ rồi đấy."

Mẫn Lộ quạt khói, "Đây là điếu cuối cùng."

Thời Cảnh Nham bán tin bán nghi: "Muốn cai thuốc sao?"

Mẫn Lộ gật đầu, nghe nói cai thuốc rất thống khổ, như vậy cô sẽ không có thời gian để suy nghĩ tới Úy Minh Hải.

Điếu thuốc trong tay cô mới cháy một nửa, một nửa còn lại cô trực tiếp nhấn vào gạt tàn, "Tớ đi đây, về nhà phải đắp mặt nạ, chuẩn bị tối nay ra mắt."

Từ trong nhà Thời Cảnh Nham bước ra, cô vô thức lấy điện thoại ra nhìn, vẫn không có tin nhắn trả lời, chắc chắn ông không định đáp lại rồi.

Loại yên lặng này, cô hiểu.

Ông cũng không thèm để ý, xưa giơ ông chưa bao giờ để ý tới suy nghĩ của cô.

Ý chí của ông vô cùng sắt đá, ngoại trừ mẹ Đào Đào, chắc cũng không còn ai có thể bước vào trái tim ông.

Vì sao ông không thể quay đầu chỉ một cái, nhìn cô một lần cũng được.

Úy Minh Hải nhìn chằm chằm tin nhắn của Mẫn Lộ cả buổi, cuối cùng ấn tắt màn hình điện thoại, dùng sức xoa xoa mi tâm.

Thời điểm ông quen biết Mẫn Lộ, lúc ấy cô mới 25 tuổi, rất nhanh liền tới sinh nhật 26, Mẫn Lộ là bạn thân của con gái bạn ông, lúc ông tới nhà bạn, Mẫn Lộ đúng lúc cũng ở đó.

Lúc ấy cô gọi ông một tiếng chú út, ánh mắt nhìn ông cũng đầy khiêu khích, mọi tâm tư suy nghĩ đều viết trên mặt.

Hơn sáu năm trôi qua, cô đã hơn 32 tuổi.

"Úy tổng, Đào Đào tới rồi." Tài xế nhắc ông.

Úy Minh Hải hoàn hồn, ngồi ngay ngắn lại, ông thấy con gái, đang bước nhanh ra cửa,, ông liền mở cửa bước xuống xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện