Cuối trang cuối cùng của cuốn sổ, có một dòng chữ được viết.
[Cuốn sổ này là anh cho anh ta, phải không?]
[Chắc là...hyung]
[Đang xem phải không?]
Lời viết rõ ràng và ngay ngắn, khác hẳn với chữ viết của Nam Woo Jin.
****
Dù không cần phải tiết lộ tên, người chủ viết chữ này vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Chắc hẳn là Lee Sa-young. Ai ngoài em ấy, người có thể xưng “hyung” với Cha Eui-jae chứ? Eui-jae lườm chữ viết trong cuốn sổ tay.
‘Nhắc mới nhớ...’
Chắc thằng nhóc này gần đây vẫn hay gọi mình là “hyung” thay vì “anh”? Eui-jae nhẹ nhàng vuốt ve những chữ viết trên sổ tay bằng đầu ngón tay, dù anh chẳng thể cảm nhận được hơi ấm từ đó. Anh lẩm bẩm một cách lúng túng.
“…Chữ viết đẹp thật.”
Anh cứ nghĩ nó sẽ xấu như Nam Woo-jin cơ. Hóa ra Jeong Bin còn dạy cả viết chữ nữa sao? Những suy nghĩ vẩn vơ ấy khiến Eui-jae bắt đầu lục tung chiếc bàn làm việc lộn xộn, tìm chiếc bút bi. Anh định viết đáp lại trong sổ tay nhưng chợt dừng lại.
‘...Viết ở đây thì liệu có đến tay người nhận không?’
Nếu không được gửi đi, thì chẳng khác gì anh chỉ đang viết báo cáo cho sổ tay nghiên cứu của Nam Woo-jin. Tuy nhiên, Lee Sa-young cũng không thể chắc chắn là Cha Eui-jae sẽ đọc những dòng chữ này. Chắc hẳn em ấy chỉ dựa vào một chút hy vọng mơ hồ. Vậy thì, phải chăng Eui-jae cũng có thể thử hy vọng như vậy?
Eui-jae nhìn chằm chằm vào những chữ viết ngay ngắn của Lee Sa-young. Sau đó, anh mở một tờ giấy nhăn nhúm nằm rải rác xung quanh, bắt đầu luyện viết chữ một cách ngẫu hứng.
[Đang xem đấy.]
Eui-jae đưa bút lên và viết cạnh những chữ ngay ngắn trong cuốn sổ tay. Những nét chữ vụng về của anh khi so với của Lee Sa-young trông như thể một đám giun đang bò.
“......”
Không được!
Eui-jae hít sâu một hơi, rồi cố gắng viết sao cho thật ngay ngắn. Đ-A-N-G -x-e-m….
Bốp!
Chiếc bút bi gãy rời. Chỉ vì anh siết tay một chút mà nó đã gãy. Hơn nữa, lại gãy ngay tại chữ “đ” làm anh càng cảm thấy khó chịu. Eui-jae nhìn chiếc bút gãy đôi trong tay với vẻ mặt ngớ ngẩn rồi nhét nó vào túi. Anh cảm thấy có lỗi với Nam Woo-jin. Rồi anh lại lục tìm một chiếc bút khác và tiếp tục viết từng chữ.
Đ-A-N-G -x-e-m đ…
Cộp!
Cộp! Cộp!
Sau khi làm gãy liên tiếp ba chiếc bút bi, Eui-jae mới nhận ra một sự thật: Chữ viết ngay ngắn giả tạo và chiếc bút bi yếu ớt không thể cùng tồn tại. Đó là điều mà trước đây anh không thể nhận ra, dù đã quen viết vội vàng với bút lông ở quán canh giải rượu. (bút dùng ghi lên bảng trắng á)
“......”
Và một sự thật khác cũng bất chợt ùa về trong đầu anh. Dù sao thì thằng nhóc đó cũng đã nhìn hết chữ viết của mình khi qua lại quán canh giải rượu rồi. Cũng không cần phải cố gắng viết cho đẹp làm gì. Eui-jae lướt qua chiếc bút bi gãy trong tay rồi thở dài.
‘Dù sao thì...’
Nếu đã viết rồi, thì cũng nên viết đẹp một chút chứ. Eui Jae vò tóc bứt bứt. May mắn là trong phòng nghiên cứu của Nam Woo-jin có rất nhiều giấy và bút bi đủ loại. Coi như mình có thể gãy mấy cây bút cũng không sao. Anh viết lại câu ngắn trên những tờ giấy nhăn nhúm, tiếp tục cho đến khi có được chữ viết vừa lòng. (bút lông viết tên bảng trắng)
Đang xem đấy.
Đang xem đấy.
Đang xem đấy...
Chẳng mấy chốc, tờ giấy nhăn đã đầy ắp những câu chữ giống hệt nhau. Eui-jae mới dừng lại. Nếu ai nhìn thấy, chắc hẳn họ sẽ nghĩ đây là một lá thư của một kẻ stalker.
‘...Có khi nào mình làm quá rồi không?’
Eui Jae, đang dùng mũi bút bi gãi gãi thái dương, lại viết một câu khác ở góc giấy còn trống, tuy tương tự nhưng mang một ý nghĩa khác.
Muốn gặp.
Chữ viết có chút ngượng ngùng.
“…Thật là, trời ạ. Mình đang làm cái quái gì vậy.”
Eui Jae nhào nặn tờ giấy lại thành một cục. Ngón tay anh ngứa ngáy, nhưng lại không thể vứt nó đi. Nếu ai nhìn thấy thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
‘Nam Woo-jin mà biết có người viết như stalker, chắc anh ta sốc lắm.’
Eui Jae vội vã nhét cục giấy vào kho chứa đồ của mình. Những gì anh vừa làm chắc chắn sẽ lọt vào danh sách những việc ngu ngốc trong cuộc đời.
Ngay lúc đó, từ trong cuốn sổ phát ra một ánh sáng mạnh mẽ. Eui Jae vội vàng mở sổ kiểm tra. Dưới những chữ ngay ngắn, một câu ngắn được viết thêm bằng chữ giống hệt.
[Ổn mà.]
Ổn mà. Eui Jae nhẩm lại câu đó trong miệng. Ổn mà. Ai viết vậy? Lee Sa-young à? Hay là Eui Jae viết? Câu không có chủ ngữ này gợi lên bao nhiêu suy nghĩ trong đầu.
Thực ra thì anh biết. Sa-young chắc chắn đã viết câu này để an ủi anh. Đến mức viết vào cuốn sổ mà không biết nó có thể đến tay anh hay không, thì có lẽ em ấy đã rất cố gắng.
Tuy nhiên.
Eui Jae dừng lại, tay dò dẫm theo những chữ trong cuốn sổ, rồi thở dài, lẩm bẩm.
“Không ổn.”
Cha Eui Jae…
“…Một chút cũng không ổn.”
Anh cảm thấy cô đơn. Vì không có Lee Sa-young.
Eui Jae nắm chặt cây bút, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ. Anh nhớ lại lời hứa của Sa-young, người đã chờ đợi anh suốt tám năm chỉ dựa vào một lời hứa mơ hồ. Anh muốn hỏi.
“Em đã chờ như thế nào vậy?”
“Em không có chắc chắn là anh sẽ quay lại mà.”
“Còn anh, dù biết em còn sống, mà vẫn lo lắng thế này.”
Lòng Eui Jae muốn viết đầy những lời lẽ thô tục, những suy nghĩ ẩn giấu trong lòng. Nhưng anh cố kiềm chế, dồn nén sự lo lắng vào trong lòng. Cuối cùng, anh cầm bút và viết vào cuốn sổ.
Dòng chữ đen từ cây bút nối nhau lại, hình thành những chữ, những câu.
Muốn gặp em.
Một câu không thể nói ra bằng lời.
Ngay sau khi hoàn thành câu, Eui Jae đóng sổ lại một cách mạnh tay, rồi vò đầu như thể muốn xóa đi cảm giác ngứa ngáy trong người. Anh cảm thấy như cả cơ thể mình đang ngứa ngáy vì chỉ viết một câu.
Lúc đó, có tiếng bước chân tiến lại gần phòng nghiên cứu. Eui Jae bật dậy từ ghế như thể bị giật mình.
Cửa phòng nghiên cứu bật mở trước khi anh kịp phản ứng, và một giọng nói khàn khàn cất lên ngay lập tức.
“…À, Giám đốc gửi người đến sao? Lại là cái gì nữa, thúc giục à? Tôi đã nói bao lần rồi, không phải cứ thúc giục là xong đâu! Này, tôi viết báo cáo cho cậu hay sao? Hay cậu muốn tôi viết giấy khám bệnh cho cậu? Chi phí khám bệnh là 50 triệu đấy!”
Cửa mở rộng và ánh sáng trắng chiếu vào. Eui Jae há hốc miệng. Một người với gương mặt tái xanh, mắt kính lệch, mái tóc bạc chỉ cố cột qua loa, gò má hốc hác và áo khoác lùng bùng, lưng còng, đôi giày Crocs đã cũ, đứng ngay cửa. Trông như một con zombie.
Sau khi xả ra một tràng, zombie ấy hít sâu một hơi rồi điều chỉnh lại mắt kính. Đôi mắt trắng của anh ta mở to ra.
“…Cậu là J à? Lúc nào về vậy?”
Cậu bé đứng bên cạnh lễ phép trả lời.
“Anh ấy nói hôm nay mới về, chủ nhân.”
“Sao không nói J là khách?”
“Tôi đã nói rồi. Ngài chỉ nghe nói là người Giám đốc gửi đến, nên tưởng là lại một người đến thúc giục thôi, không quan tâm nhiều.”
“Tôi á?”
“Cần tôi lặp lại lời ngài vừa nói không, chủ nhân?”
“Thôi, đưa tôi chai nước tăng lực đi.”
Zombie nhận lấy cái cốc từ tay cậu bé, uống cạn một hơi. Sau đó, anh ta dùng mu bàn tay lau miệng rồi hỏi.
“Lâu rồi không gặp. Cậu vừa ở hầm ngục xói mòn về đúng không?”
“À? Vâng.”
"Chắc là cậu đã thấy gì đó trong đó. Nên mới ở lâu như vậy rồi mới trở về?"
"Vâng… đúng vậy."
Zombie bước nhanh đến và vỗ tay lên vai Eui Jae, một mùi thuốc sát trùng và các hóa chất kỳ lạ xộc vào mũi. Đôi mắt trắng xóa ánh lên, nhìn như ánh sáng rực rỡ. Đó là ánh nhìn của một người đã hoàn toàn mất trí. Zombie quát lên như một con sư tử.
"Kiểm tra hết cho tôi! Từ đầu đến cuối!"
"…Vâng?"
"Không phải lúc để ngẩn ngơ! Chuẩn bị bảng trắng đi! Cả máy ghi âm nữa! Này đứng bên cạnh ghi chép đi! Chuẩn bị ghế, bàn, nước uống nữa! Nhanh lên!"
"Vâng, thưa chủ nhân."
Cậu bé lập tức hành động, và trong không gian lộn xộn của phòng nghiên cứu, mọi thứ dần được chuẩn bị sẵn sàng. Eui Jae bị đẩy về phía bảng trắng. Cậu bé đưa cho anh một cây bút lông nước và tẩy. Chưa kịp hoàn hồn, zombie đã cầm máy ghi âm, ngồi xuống ghế như một học sinh gương mẫu trong lớp học.
"Ngay bây giờ! Từ lúc vào hầm ngục xói mòn đến lúc ra, kể chi tiết từng bước cho tôi nghe."
"Vâng?"
"Nhanh lên! Không có thời gian đâu!"
Zombie - Nam Woo-jin, trông như thể nếu không bắt đầu giảng bài ngay lập tức thì sẽ dùng dao mổ cắt một miếng thịt từ Eui Jae. Áp lực khiến Eui Jae mở nắp bút và cảm thấy hối hận.
‘Chết tiệt, thay vì tập viết chữ như thế này thì thà bỏ trốn còn hơn.’
Nhưng, như thường lệ, sự hối hận đến quá muộn. Eui Jae đành bắt đầu bài giảng một cách bất lực, dưới cái nhìn chằm chằm của cậu bé mang máy quay và các học sinh nhiệt tình phía trước.
Mà không hề hay biết, cuốn sổ vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Tích, tích, tích… Dịch truyền từng giọt rơi xuống. Ga-yeong giật mạnh tấm màn mỏng bao quanh giường. Cô ta hỏi người đàn ông đứng cạnh giường.
“Không phải là tôi hỏi vớ vẩn đâu, nhưng… vẫn chưa tỉnh dậy à?”
“Dạ, dạ… Không có dấu hiệu tỉnh lại đâu ạ.”
Ga-yeong quan sát giường. Yoon Ga-eul đang nằm đó. Nếu không phải vì ngực nhấp nhô lên xuống nhỏ bé, cô nhóc có thể trông như đã chết, vì không có bất kỳ động đậy nào.
Hứ. Ga-yeong thở dài thật to như để cho ai đó nghe thấy. Cô ta túm tóc người đàn ông và thì thầm qua hàm răng nghiến chặt.
“Tên ngu này… Rốt cuộc là đã tiêm bao nhiêu thuốc thế hả? Đã hơn một tuần rồi mà còn chưa tỉnh dậy, sao lại có thể như vậy? Tôi bảo là cho nó ngủ một chút thôi mà, có bảo là cho nó di cư đến xứ sở mơ luôn đâu hả? hử?”
“Xin, xin lỗi…”
“A~ xin lỗi là mọi chuyện sẽ được giải quyết à? Thật tốt quá nhỉ! Bên kia chắc chắn đã tiến xa hơn chúng ta rồi! Còn việc thử nghiệm trên tín đồ của mình thì cũng có giới hạn đấy!”
Ga-yeong mạnh tay đẩy người đàn ông ra.
Bịch— Người đàn ông ngã xuống đất vội vàng quỳ gối và cúi đầu. Ga-yeong giẫm mạnh lên đầu gối anh ta. Người đàn ông nghiến chặt răng.
“Bằng mọi cách phải đánh thức nó… Nghe rõ chưa? Nếu cần thì có thể bắt cóc một người thức tỉnh về. Ít nhất phải có thông tin gì đó mới được.”
“Dạ, tôi sẽ làm ngay!”
“Nếu không thể đánh thức nó….”
Ga-yeong lạnh lùng nói, mắt trừng lên.
“Thì anh cũng sẽ trở thành nguyên liệu thôi, nhớ lấy đấy.”
Khuôn mặt người đàn ông tái mét. Anh ta cúi đầu xuống đất, gào khóc. Xin lỗi, xin lỗi… Ga-yeong bỏ ngoài tai tiếng khóc lóc ấy và bước ra khỏi phòng. Một nhà nghiên cứu đứng chờ bên cạnh cửa hỏi một cách thận trọng.
“Ga-yeong-nim, liệu có cần sự giúp đỡ của nhà tiên tri không…?”
“Nhà tiên tri? Hừ….”
Ga-yeong cười khẩy. Cô ta làm bộ như đang ngoáy tai rồi trả lời.
“Cái loại người chẳng có ích gì ngoài việc nói nhiều ấy thì có thể giúp được gì? Thôi, thay vì thế, làm thêm một thí nghiệm nữa đi.”
“Không, Ga-yeong-nim…! Nếu ai nghe thấy thì…”
“Mọi người đang bận rộn hát thánh ca rồi, không sao đâu~ Thôi, đi làm thí nghiệm đi.”
Tiếng nói của mọi người vọng lại từ xa. Đó là tiếng cầu nguyện của những tín đồ, những người được gọi là "tín đồ" đang cầu nguyện cùng nhau.
Ga-yeong quay lưng lại, lưỡi lưỡi vì chán ngán và bỏ đi khỏi đám người đang cầu nguyện.
****
“…”
“…….”
“Yoon Ga-eul!”
“Dạ, dạ?”
Ga-eul giật mình ngẩng đầu lên. Một mỹ nhân xinh đẹp đang tiến sát mặt cô. Ái! Ga-eul khẽ hét lên và ngả người ra sau. Honeybee cười khúc khích, đặt tay lên eo.
“Em đang nghĩ gì vậy? Người ta đang nói chuyện mà.”
“À, à không… Chắc là em nghe thấy gì đó thôi.”
“Nghe thấy gì cơ?”
“Không biết, xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi đâu. Em nghe đến đâu rồi?”
“Ờ… Xin lỗi.”
“Em nhìn này, chẳng có chút ý thức gì cả. Nào!”
Honeybee quăng cái gì đó về phía Ga-eul. Cô nhóc nhận lấy đồ vật một cách thành thạo và kiểm tra. Đó là một chiếc chìa khóa.
“Cái này là gì vậy?”
“Cái gì à, chìa khóa nhà thôi.”
“Nhà à?”
“Ừ. Chìa khóa nhà có J.”
“À……”
Ga-eul ngừng lời, giọng cô lộ rõ sự ngập ngừng. Mắt Honeybee lướt nhanh về phía sau lưng. Ở đó, Lee Sa-young đang đứng dựa vào tường, khoanh tay trước ngực. Khuôn mặt u ám của hắn trông như sắp giết ai đó. Cô hạ thấp giọng và thì thầm bên tai Ga-eul.
“Chúng ta đã quyết định sao chép chìa khóa và chia nhau giữ. Cùng nhau quản lý mọi thứ.”