Nghiêm Mộ Thanh tựa như thấy được Lý Chí, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, lôi kéo nữ nhân vào trong phòng nghỉ, một lát sau Lâm Lị Lị hốc mắt phiếm hồng tiêu sái đi ra.
Lý Chí mắt lạnh nhìn thấy cô, tình cảm nóng bỏng giống như đã là chuyện của đời trước.
Lâm Lị Lị sau khi rời khỏi thì Nghiêm Mộ Thanh cũng đi ra, y trộm liếc mắt nhìn Lý Chí một cái, sau đó trở về văn phòng của chính mình.
….
Nghiêm Mộ Thanh thời điểm từ trong bản báo cáo ngẩng đầu lên thì đã là 6 giờ rưỡi, bên ngoài lách tách lách tách mưa nhỏ rơi xuống. An Duy gõ rồi mở ra cửa văn phòng của y, nói: “Bên ngoài trời mưa, thật nhiều đồng sự không có mang theo ô, tất cả mọi người đều đi tầng một khách sạn ăn cơm. Nghiêm tổng có muốn hay không cùng tới.”
Nghiêm Mộ Thanh nói, “Không cần, tôi tự mình lái xe trở về.”
Nói xong cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, nhóm đồng sự cùng nhau ăn cơm đã ở cửa thang máy, một đám hướng y nói lời chào tạm biệt.
Không thấy có mặt của Lý Chí, Nghiêm Mộ Thanh nhịn không được hỏi An Duy, “Lý Chí không cùng các anh đi ăn cơm à?”
An Duy đáp, “Cậu ta ấy à, đã sớm đi rồi, buổi chiều tôi nhìn thấy sắc mặt của tiểu tử kia không tốt lắm, nên trước đó đã thả cậu ta đi.”
Nói tới Lý Chí cả một chiều đều như đi vào trong cõi thần tiên thiên ngoại, nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người. An Duy thấy tình huống của hắn không đúng lắm, nghĩ rằng hắn sinh bệnh, vì thế cho nên phê chuẩn cho hắn về nhà sớm.
Lý Chí vô tri vô giác trở về tới trong nhà, trong đầu hồi tưởng bộ dáng Nghiêm Mộ Thanh cùng Lâm Lị Lị nói chuyện lúc buổi chiều, trong chốc lát biến thành Lâm Lị Lị ở bên bản thân đang ăn kem, trong chốc lát lại biến thành Nghiêm Mộ Thanh hất ra tay của mình, nói, “Cút, đồ nông thôn.”, ảnh lại lại chuyển tới anh em trong phòng ngủ cười nhạo bộ dáng đáng thương của bản thân: “Cậu cho là loại người phú nhị đại như Nghiêm Mộ Thanh cùng cậu cái loại tới từ nông thôn này có thể trở thành bằng hữu sao? Còn không phải bởi vì muốn cướp bạn gái của cậu… ha ha ha ha…”
Hắn từng hận qua Nghiêm Mộ Thanh, cũng không phải bởi vì Lâm Lị Lị, mà là bởi vì hành động của Nghiêm Mộ Thanh trước tất cả mọi người. Người mà hắn vẫn nghĩ rằng là anh em, lại chỉ vào mũi hắn mắng, đồ nông thôn.
Hắn tới từ sơn thôn, trong nhà bần cùng. Cha ra ngoài cực nhọc làm thuê cho người ta, mẹ mỗi ngày trời còn chưa sáng liền chọn lựa rồi đem rau dưa ra chợ bán, tất cả cũng chỉ để cho hắn được đọc sách, vì để cho đứa con của bản thân không bị ở trước mặt người khác bị mắng là đồ nông thôn.
Từ khi tới thành phố, hắn vẫn từ từ gạt bỏ sự tự ti của người tới từ nông thôn đối với những người sinh ra tại thành thị, thế nhưng lòng tự trọng của người tới từ nông thôn như hắn đã bị Nghiêm Mộ Thanh ở trước mặt mọi người dỡ xuống dưới đập nát. Mà Nghiêm Mộ Thanh không có giải thích, một tuần liền không thèm đi học, không biết ở nơi nào tiêu dao khoái hoạt. Chờ tới thời điểm nhìn thấy đối phương, biểu tình muốn nói lại thôi của Nghiêm Mộ Thanh, Lý Chí đều làm bộ không nhìn thấy, lặng lẽ né tránh đi.
Từ nay về sau, hai người không bao giờ cùng xuất hiện nữa.
Tâm tự ti của Lý Chí dần dần bành trướng tới lên men, quá mức mẫn cảm khiến cho hắn cùng những người khác xảy ra mâu thuẫn, lần lượt bị đưa tới để giáo viên chỉ đạo. Có đôi khi hắn cảm thấy được bản thân có phải hay không trong lòng có vấn đề. Thời điểm hắn phát hiện bản thân đối với nam nhân có phản ứng, một người ngồi xổm trong WC nam phát ngốc cả đêm. Đúng rồi, thiếu niên nghĩ, mình có bệnh.
Cho dù sau lại biết rằng bản thân không phải là biến thái, cũng bắt đầu dùng tâm tình thành thục ở trong xã hội có chỗ đứng vươn lên, thế nhưng đoạn chuyện cũ trong thời kì ngây ngô này vẫn giống như một miếng xương cá hóc trong cổ họng.
Mà hiện tại, Nghiêm Mộ Thanh đứng ở cửa nhà mình, vẻ mặt xin lỗi.
Lý Chí mắt lạnh nhìn thấy cô, tình cảm nóng bỏng giống như đã là chuyện của đời trước.
Lâm Lị Lị sau khi rời khỏi thì Nghiêm Mộ Thanh cũng đi ra, y trộm liếc mắt nhìn Lý Chí một cái, sau đó trở về văn phòng của chính mình.
….
Nghiêm Mộ Thanh thời điểm từ trong bản báo cáo ngẩng đầu lên thì đã là 6 giờ rưỡi, bên ngoài lách tách lách tách mưa nhỏ rơi xuống. An Duy gõ rồi mở ra cửa văn phòng của y, nói: “Bên ngoài trời mưa, thật nhiều đồng sự không có mang theo ô, tất cả mọi người đều đi tầng một khách sạn ăn cơm. Nghiêm tổng có muốn hay không cùng tới.”
Nghiêm Mộ Thanh nói, “Không cần, tôi tự mình lái xe trở về.”
Nói xong cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, nhóm đồng sự cùng nhau ăn cơm đã ở cửa thang máy, một đám hướng y nói lời chào tạm biệt.
Không thấy có mặt của Lý Chí, Nghiêm Mộ Thanh nhịn không được hỏi An Duy, “Lý Chí không cùng các anh đi ăn cơm à?”
An Duy đáp, “Cậu ta ấy à, đã sớm đi rồi, buổi chiều tôi nhìn thấy sắc mặt của tiểu tử kia không tốt lắm, nên trước đó đã thả cậu ta đi.”
Nói tới Lý Chí cả một chiều đều như đi vào trong cõi thần tiên thiên ngoại, nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người. An Duy thấy tình huống của hắn không đúng lắm, nghĩ rằng hắn sinh bệnh, vì thế cho nên phê chuẩn cho hắn về nhà sớm.
Lý Chí vô tri vô giác trở về tới trong nhà, trong đầu hồi tưởng bộ dáng Nghiêm Mộ Thanh cùng Lâm Lị Lị nói chuyện lúc buổi chiều, trong chốc lát biến thành Lâm Lị Lị ở bên bản thân đang ăn kem, trong chốc lát lại biến thành Nghiêm Mộ Thanh hất ra tay của mình, nói, “Cút, đồ nông thôn.”, ảnh lại lại chuyển tới anh em trong phòng ngủ cười nhạo bộ dáng đáng thương của bản thân: “Cậu cho là loại người phú nhị đại như Nghiêm Mộ Thanh cùng cậu cái loại tới từ nông thôn này có thể trở thành bằng hữu sao? Còn không phải bởi vì muốn cướp bạn gái của cậu… ha ha ha ha…”
Hắn từng hận qua Nghiêm Mộ Thanh, cũng không phải bởi vì Lâm Lị Lị, mà là bởi vì hành động của Nghiêm Mộ Thanh trước tất cả mọi người. Người mà hắn vẫn nghĩ rằng là anh em, lại chỉ vào mũi hắn mắng, đồ nông thôn.
Hắn tới từ sơn thôn, trong nhà bần cùng. Cha ra ngoài cực nhọc làm thuê cho người ta, mẹ mỗi ngày trời còn chưa sáng liền chọn lựa rồi đem rau dưa ra chợ bán, tất cả cũng chỉ để cho hắn được đọc sách, vì để cho đứa con của bản thân không bị ở trước mặt người khác bị mắng là đồ nông thôn.
Từ khi tới thành phố, hắn vẫn từ từ gạt bỏ sự tự ti của người tới từ nông thôn đối với những người sinh ra tại thành thị, thế nhưng lòng tự trọng của người tới từ nông thôn như hắn đã bị Nghiêm Mộ Thanh ở trước mặt mọi người dỡ xuống dưới đập nát. Mà Nghiêm Mộ Thanh không có giải thích, một tuần liền không thèm đi học, không biết ở nơi nào tiêu dao khoái hoạt. Chờ tới thời điểm nhìn thấy đối phương, biểu tình muốn nói lại thôi của Nghiêm Mộ Thanh, Lý Chí đều làm bộ không nhìn thấy, lặng lẽ né tránh đi.
Từ nay về sau, hai người không bao giờ cùng xuất hiện nữa.
Tâm tự ti của Lý Chí dần dần bành trướng tới lên men, quá mức mẫn cảm khiến cho hắn cùng những người khác xảy ra mâu thuẫn, lần lượt bị đưa tới để giáo viên chỉ đạo. Có đôi khi hắn cảm thấy được bản thân có phải hay không trong lòng có vấn đề. Thời điểm hắn phát hiện bản thân đối với nam nhân có phản ứng, một người ngồi xổm trong WC nam phát ngốc cả đêm. Đúng rồi, thiếu niên nghĩ, mình có bệnh.
Cho dù sau lại biết rằng bản thân không phải là biến thái, cũng bắt đầu dùng tâm tình thành thục ở trong xã hội có chỗ đứng vươn lên, thế nhưng đoạn chuyện cũ trong thời kì ngây ngô này vẫn giống như một miếng xương cá hóc trong cổ họng.
Mà hiện tại, Nghiêm Mộ Thanh đứng ở cửa nhà mình, vẻ mặt xin lỗi.
Danh sách chương