Biết con trai Trung thu sẽ dẫn bằng hữu về nhà, lão thái thái chưng cách thủy một con gà mái, chuẩn bị một bàn lớn thức ăn phong phú.
Một bên bày bát đũa, một bên lão thái thái đối với Nghiêm Mộ Thanh đang hỗ trợ xới cơm, nói: “Đồ ăn ở nông thôn của chúng ta kém so với thành phố lớn, Mộ Thanh không cần ghét bỏ nha.”
Nghiêm Mộ Thanh bưng cơm quay đầu lại cười cười: “Như thế nào sẽ. Con ở nhà cho tới bây giờ ăn cơm chưa bao giờ thiếu rau dại mới vừa hái ở trong đất lên đâu. Ở chỗ của chúng con, mới mẻ gì đó chính là dù tiêu tiền cũng không mua được.”
Được hống vui vẻ ra mặt, lão thái thái dặn: “Vậy con ăn nhiều một chút nha.”
Lúc này Lý Chí ôm một chậu lớn lồng hấp nóng hôi hổi đặt ở chính giữa bàn, Nghiêm Mộ Thanh ngơ ngác nhìn hắn thuần thục mở ra cái nắp trúc, mùi thịt cùng mùi trúc thơm ngát bay khắp gian phòng. Y hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Chí cười nói: “Cái này gọi là hỗn chưng. Mẹ anh thời điểm con trẻ là đầu bếp của khách sạn duy nhất trong thôn, phải dựa vào món hỗn chưng này làm thức ăn, khiến cho cửa khách sạn cũng đều bị đạp phá.” Hắn cầm chiếc đũa, đưa tới trước mặt Nghiêm Mộ Thanh: “Nếm thử chút đi, anh trước đây thích nhất chính là món hỗn chưng này của mẹ làm.”
“Này…” Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ nhìn lão thái thái: “Không được tốt đi, trưởng bối còn chưa có động đũa đâu.”
Lão thái thái khoát tay: “Chúng ta ở nông thôn không để ý những cái này, Mộ Thanh mau nếm thử xem.” Nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Nghiêm Mộ Thanh.
Nghiêm Mộ Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể từ trong tay Lý Chí tiếp nhận chiếc đũa. Trong lồng trúc, đồ ăn có màu sắc không đồng nhất, sắp xếp có trật tự, trong nhất thời không biết nên gắp cái nào trước.
Lý Chí giới thiệu: “Đây là thịt bò, cái kia là thịt gà, bên này còn có khoai tây cùng thịt ba chỉ, so với khoai tây màu sắc sẫm hơn một chút chính là khoai lang.”
Cuối cùng, Nghiêm Mộ Thanh nếm thử thịt bò, ở trong ánh mắt chờ mong của hai mẹ con, ngại ngùng nở nụ cười: “Tay nghề của dì thật tốt, con chưa từng nếm thử qua đồ ăn ngon như vậy.”
Chưa từng được nghe người khác khích lệ mình, lão thái thái vui mừng: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”
Vì thế một bữa ăn cơm, Lý Chí không ngừng gắp thịt hướng bát của lão thái thái và Nghiêm Mộ Thanh. Lão thái thái lại lấy lý do mặn nhạt phối hợp, cố sức gắp thêm rau để vào trong bát của Nghiêm Mộ Thanh. Thẳng tới khi đem Nghiêm Mộ Thanh no tới mức đi không nổi.
….
Cơm chiều qua đi, lão thái thái ở trước cửa trải chiếu cỏ, ba người an vị ở trên chiếu ngắm trăng nói chuyện phiếm. Lý Chí nói cho lão thái về từng trải của chính mình tại thành thị, làm cho lão thái thái bị hù tới sửng sốt. Lý Chí kể cho lão thái thái nghe mình đã mua được phòng ở, nói muốn đưa bà tới trong thành phố cùng ở. Lão thái thái trầm tư nửa ngày, cuối cùng vẫn là nói: “Không đi, thành phố lớn thì có gì tốt, không khí ô nhiễm nghiêm trọng như vậy. Gần nhất trong thôn có thật nhiều người muốn chuyển tới trong thành phố đi, mẹ ở nơi này thanh tĩnh.” Thấy Lý Chí còn muốn khuyên bảo, lão thái thái quay đầu nhìn nhìn căn nhà cũ phía sau với đường núi, “Cha con chôn ở trong tòa núi phía sau kia, hắn ở trong này, mẹ nơi nào cũng không đi.”
Không gian trên núi thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót cùng ve kêu, ánh trắng bị gian phòng phía trước cây cổ thụ cao lớn bao phủ, liếc mắt một cái nhìn liền thấy giống như chiếc bánh mì loại lớn bị cắt ngang.
Tựa như cảm giác được không khí bởi vì lời mình nói mà có chút đọng lại, lão thái thái quay đầu, hỏi Nghiêm Mộ Thanh đang ngẩn người: “Mộ Thanh, con Trung thu chạy tới trong ngọn núi này, bạn gái cùng cha mẹ không lo lắng sao?”
Nghiêm Mộ Thanh ngẩn người: “Con không có bạn gái, ách, cha con quản con rất có chừng mực, mẹ con không ở trong nước.” Y không có chú ý tới Lý Chí trong nháy mắt thần sắc phức tạp.
Lão thái thái đứng dậy cầm lấy quạt hương bồ, vỗ vỗ lên trên thân những cây cỏ nhỏ, miệng nhắc tới: “Mọi nhà đều có khó khăn vướng ngại… Mấy đứa nhỏ các con tán gẫu đi, mẹ xương cốt già rồi chịu không được, đi ngủ trước.”
Lý Chí đứng dậy: “Để con đỡ mẹ.”
“Không cần con đỡ, thân thể mẹ rất mạnh khỏe.” Lão thái thái đi tới trong phòng, thanh âm bên trong truyền tới: “Đúng rồi, Đại Xuân, cô ba trồng trọt đã muốn trở thành một rừng cây nhỏ, bảo con ngày mai qua chỗ cô hái một ít hồng về ăn.”
“Vâng.” Lý Chí kéo căng cuống họng đáp một tiếng, quay đầu nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh đang nhìn chính mình: “Làm sao vậy? Bị dọa rồi? Chúng ta ở trên núi đều kéo căng cổ họng nói chuyện như vậy. Đặc biệt trước đây khi anh còn nhỏ, điện thoại chỉ có nhà thôn trưởng có, mọi người có chuyện gì, người đều đứng ở miệng núi để rống. Em nghe anh rống cho em xem a, a ô…”
Cửa sổ lầu hai đóng kín lại mở ra, quạt hương bồ của lão thái thái từ giữa không trung chuẩn xác rơi trúng trên đầu của Lý Chí: “Câm miệng!”
Lý Chí xám xịt sờ sờ đầu, trên tay không chút nào chịu thua, ôm kéo vòng eo của người đang che miệng cười bên cạnh, miệng không khỏi phân trần một phen: “Tức phụ nhi, mau cho anh hôn một cái.”
Nghiêm Mộ Thanh vươn tay đẩy hắn: “Mẹ anh vừa mới ngủ đấy, thành thật đi.”
Nam nhân bị đẩy ra cũng không có giận, thần sắc hoảng hốt gạt ra cỏ đuôi chó bên người, bao lấy đôi tay của người yêu: “Tức phụ nhi, anh dứt khoát đưa em về nhà của anh, lại chưa từng nghĩ tới em phải ở chung với cha mẹ mình. Anh cảm thấy bản thân thực con mẹ nó ích kỉ.”
Nghiêm Mộ Thanh thở dài, nếu ngày nào đó nam nhân trước mắt không xúc động, hắn nói không chừng sẽ không phải là Lý Chí: “Mẹ của em ở nước Mỹ, đã có gia đình mới, em không muốn quấy rầy bọn họ, ngày lễ tết bình thường em chỉ gọi một cuộc điện thoại. Cha em mặc kệ em… thời điểm học đại học đã như vậy. Em cùng ông ta lúc ấy cãi một trận, ngày đó tâm tình không tốt… còn mắng anh…”
Nghiêm Mộ Thanh nghĩ tới nam nhân đối với mình làm ra loại sự tình này, như thế nào cũng đều cảm thấy được bản thân không phải đuối lý một phương, một câu thực xin lỗi cuối cùng cũng chưa nói ra.
Lý Chí liền ôm thắt lưng của nam nhân, kéo y vào trong lồng ngực của mình, cái đầu tựa vào trên vai của đối phương, cười khẽ một tiếng: “Hiện tại ngẫm lại cũng thấy thực ngây thơ.” Anh vốn cũng rất ngây thơ, Nghiêm Mộ Thanh hướng lên trời trở mình xem thường một cái, lập tức bị nam nhân cường thế bắt lấy cằm, gặm nhấm miệng: “Nếu không phải em mắng anh một câu kia, nói không chừng hai chúng ta tới bây giờ vẫn là anh em tốt. Anh sẽ không nhất thời cố chấp hờn dỗi em, cũng sẽ không thể cùng với em ở chung một chỗ. Nghĩ như thế nào… cũng đều là kiếm được lời không chút mất mát nha.”
Nghiêm Mộ Thanh đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, “Anh hôm nào lại khuyên mẹ anh đi theo anh tới X thị đi, lão nhân gia cần chiếu cố.”
“Tức phụ nhi, em thực hiền lành.” Lý Chí kích động ở trên xương quai xanh của Nghiêm Mộ Thanh gặm cắn một mảnh hôn ngân, “Anh sẽ khuyên mẹ, bất quá tính tình của mẹ rất cố chấp, không dám làm trò. Hơn nữa…” Ánh mắt của hắn tối sầm lại, dừng lại đùa giỡn trên người nam nhân, “Anh cuối cùng cảm thấy được, việc anh là gay, mẹ đã biết.”
Nghiêm Mộ Thanh kinh ngạc: “Kia dì đã biết hay vẫn là chưa biết a?”
Lý Chí ôm lấy người chơi xấu: “Anh cũng không rõ ràng a, chính là trực giác.”
“…”
Cảm giác được lực đạo trên thắt lưng chợt xiết chặt, Nghiêm Mộ Thanh hạ mi mắt: “Bằng không, đi làm thụ tinh nhân tạo đi.”
“A?” Lý Chí không phản ứng kịp.
Nghiêm Mộ Thanh tiếp tục nói: “Anh không thể cùng nữ nhân kết hôn, cũng đừng để mẹ anh thương tâm. Ngày nào đó đi làm thụ tinh nhân tạo, anh… em… chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng nó.”
Lý Chí nhảy dựng lên: “Tức phụ nhi, ngừng! Em như thế nào lại khiến cho người ta yêu thương như vậy a.”
Mắt thấy nam nhân sẽ bổ nhào tới, Nghiêm Mộ Thanh nhanh chóng từ trong lồng ngực của hắn tránh ra: “Dọn dẹp chiếu lại, em đi ngủ trước.”
Lý Chí: TAT
….
Ngày hôm sau, Nghiêm Mộ Thanh vừa rời khỏi cửa liền thấy Lý Chí trên lưng đeo một giỏ trúc thật to đang chờ y. Nghiêm Mộ Thanh bị hình tượng xán lạn của Lý Chí chọc cho nở một cười châm chọc: “Thứ anh đeo trên lưng này là để hái hồng?”
Lý Chí trở mình xem thường: “Nhà của anh giỏ nhỏ nhất chính là cái này.” Nói xong đối với lão thái thái cười: “Mẹ, chúng con trước giữa trưa sẽ không trở lại, buổi tối vẫn là ăn hỗn chưng có được không.”
Lão thái thái từ trong chuồng gà gào lớn: “Đi, hai người sớm một chút trở về trợ giúp mẹ.”
“Được, dì a.” Nghiêm Mộ Thanh cười hướng lão thái thái cam đoan, đi theo Lý Chí hướng nhà cô ba đi tới.
Nhìn bóng dáng hai người, lão thái thái tựa hồ không cảm giác được trên chân mình đang bị một con gà mái tỏ vẻ mổ xuống vài cái, thở dài nói: “Thật sự là đứa nhỏ tốt a… Con mình như thế nào xứng đôi với người ta…”
….
Tới cửa nhà cô ba, đó là một căn nhà trệt bình thường, ngoài cửa đắp đống từng sọt từng sọt hồng chỉnh tề. Một người phụ nữ ôm đứa nhỏ đi tới quan sát Lý Chí: “Đã lâu không thấy, Đại Xuân trưởng thành trở thành soái ca a.”
Lý Chí ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Cô ba, người lại đùa con rồi.” Thân thủ chỉ Nghiêm Mộ Thanh: “Bằng hữu của con.”
Cô ba nhìn tới đại soái ca, không hề có hình tượng nở nụ cười: “Bằng hữu của Đại Xuân bộ dạng thực đẹp trai.”
Cô ba, người đã là vợ của người ta rồi, không cần đối với lão bà của người khác hoa mắt phát si a! Lý Chí yên lặng rít gào: “Cô ba, mẹ con nói hồng trong rừng cây của nhà cô đã ra quả, nhiều bao nhiêu a?”
Nói tới rừng cây nhà mình, nữ nhân tự hào nở nụ cười: “Từ bên này đường nhỏ đi xuống, cô cũng không rõ bao nhiêu, dù sao con có thể thấy tại nơi đó bao nhiêu quả thì đó đều là của chúng ta.” Nữ nhân nói, giơ lên chân: “Mấy ngày hôm trước mẹ con nói con trở về, cô cân nhắc cũng không có gì để chiêu đãi sinh viên như con. Trong nhà có ít hồng, con hái nhiều trở về một chút để ăn, cũng đưa cho mẹ con một chút. Giờ cô dẫn các con đi.”
Lý Chí ngăn lại cô ba: “Không cần không cần, chúng ta hai đại nam nhân có tay có chân, tự mình hái là được rồi, cô ba đừng có bế trẻ con đi loạn. Cô ba tài giỏi như vậy, hồng ra quả nhất định sẽ vô cùng ngọt. Chúng con thời điểm khi tới đã thương lượng tốt lắm, phải ở trong rừng ăn đủ, sau đó giả bộ mang trở về một giỏ thực lớn.”
…….. Ai cùng anh thương lượng tốt lắm a, Nghiêm Mộ Thanh oán thầm.
Cô ba dừng lại cước bộ: “Đúng là Lý gia tiểu tử nói ngọt, cô đây sẽ không đi, các người hái nhiều một chút a.”
“Dạ.” Lý Chí đáp, cùng Nghiêm Mộ Thanh theo đường nhỏ đi xuống. Lý Chí thấy khóe miệng nam nhân không giấu được ý cười, mở miệng hỏi: “Như thế nào thực vui vẻ?”
Nghiêm Mộ Thanh: “Ừ, người trong nhà anh… đều thực nhiệt tình.”
Lý Chí thuần thục ở phía trước mở đường, quét bỏ những thực vật chất đầy hai bên đường: “Ha ha, chúng ta người ở nơi này, người khác tặng cái gì thì em tốt nhất cứ nhận lấy, lấy càng nhiều thì người ta càng vui vẻ.” Hắn một khi đã ba hoa thì không dừng lại được, hận không thể đem mỗi một nơi trong nhà của mình mang ra giới thiệu với nam nhân một lần: “Em đừng xem anh gọi cô ấy là cô ba, kỳ thật nhà cô ấy cùng nhà anh không có quan hệ huyết thống. Cô ba trong nhà tổng cộng 4 nữ nhân, thời điểm còn trẻ đều gọi là đại cô nương, nhị cô nương, tam cô nương, tứ cô nương. Sau lại lập gia đình, mọi người đơn giản đều phải bỏ đi một chữ, bốn người ấy liền được nâng lên vai vế cô.”
Nói như vậy, bất tri bất giác đi vào trong một mảnh rừng cây lớn. Mùi cây cối thơm ngát xông vào mũi, chỉ thấy trước mắt rậm rạp một mảnh lớn những cây hồng căng tròn. Quả ở trên cây kết đầy chin chit đỏ tươi, mỗi một cây đều bị số lượng quả phong phú tới mức thân cây bị ép nghiêng cả xuống.
Lý Chí xoay người trèo lên một thân cây, không đến chốc lát liền nhảy xuống, cầm trên tay một quả hồng căng mọng. Hắn thuần thục bóc vỏ ngoài của quả, dùng vỏ quả nâng thịt quả, đem tới trước mặt của Nghiêm Mộ Thanh: “Nếm thử chút.”
Nghiêm Mộ Thanh liền hướng tay quả trong tay của Lý Chí cắn một miệng, thực ngọt! Vì thế, y giơ lên, tâm tình tốt lắm hướng đối phương tươi cười: “Ăn ngon.”
“Phải không?” Lý Chí ngây ngốc nhìn tức phụ nhi nhà mình dùng ngón tay thon dài lau đi nước trái cây dính ở khóe miệng: “Thực sự thực ngọt, không tin anh nếm thử chút.”
Vì thế, Lý Chí đem quả hồng tiến tới bên miệng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân, từ chỗ cắn của nam nhân, một miếng cắn xuống.
“Ừ, quả nhiên thực ngọt.” Hắn đánh giá, vừa lòng nhìn vẻ mặt nam nhân trở nên vô cùng quẫn bách.
Một bên bày bát đũa, một bên lão thái thái đối với Nghiêm Mộ Thanh đang hỗ trợ xới cơm, nói: “Đồ ăn ở nông thôn của chúng ta kém so với thành phố lớn, Mộ Thanh không cần ghét bỏ nha.”
Nghiêm Mộ Thanh bưng cơm quay đầu lại cười cười: “Như thế nào sẽ. Con ở nhà cho tới bây giờ ăn cơm chưa bao giờ thiếu rau dại mới vừa hái ở trong đất lên đâu. Ở chỗ của chúng con, mới mẻ gì đó chính là dù tiêu tiền cũng không mua được.”
Được hống vui vẻ ra mặt, lão thái thái dặn: “Vậy con ăn nhiều một chút nha.”
Lúc này Lý Chí ôm một chậu lớn lồng hấp nóng hôi hổi đặt ở chính giữa bàn, Nghiêm Mộ Thanh ngơ ngác nhìn hắn thuần thục mở ra cái nắp trúc, mùi thịt cùng mùi trúc thơm ngát bay khắp gian phòng. Y hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Chí cười nói: “Cái này gọi là hỗn chưng. Mẹ anh thời điểm con trẻ là đầu bếp của khách sạn duy nhất trong thôn, phải dựa vào món hỗn chưng này làm thức ăn, khiến cho cửa khách sạn cũng đều bị đạp phá.” Hắn cầm chiếc đũa, đưa tới trước mặt Nghiêm Mộ Thanh: “Nếm thử chút đi, anh trước đây thích nhất chính là món hỗn chưng này của mẹ làm.”
“Này…” Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ nhìn lão thái thái: “Không được tốt đi, trưởng bối còn chưa có động đũa đâu.”
Lão thái thái khoát tay: “Chúng ta ở nông thôn không để ý những cái này, Mộ Thanh mau nếm thử xem.” Nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Nghiêm Mộ Thanh.
Nghiêm Mộ Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể từ trong tay Lý Chí tiếp nhận chiếc đũa. Trong lồng trúc, đồ ăn có màu sắc không đồng nhất, sắp xếp có trật tự, trong nhất thời không biết nên gắp cái nào trước.
Lý Chí giới thiệu: “Đây là thịt bò, cái kia là thịt gà, bên này còn có khoai tây cùng thịt ba chỉ, so với khoai tây màu sắc sẫm hơn một chút chính là khoai lang.”
Cuối cùng, Nghiêm Mộ Thanh nếm thử thịt bò, ở trong ánh mắt chờ mong của hai mẹ con, ngại ngùng nở nụ cười: “Tay nghề của dì thật tốt, con chưa từng nếm thử qua đồ ăn ngon như vậy.”
Chưa từng được nghe người khác khích lệ mình, lão thái thái vui mừng: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”
Vì thế một bữa ăn cơm, Lý Chí không ngừng gắp thịt hướng bát của lão thái thái và Nghiêm Mộ Thanh. Lão thái thái lại lấy lý do mặn nhạt phối hợp, cố sức gắp thêm rau để vào trong bát của Nghiêm Mộ Thanh. Thẳng tới khi đem Nghiêm Mộ Thanh no tới mức đi không nổi.
….
Cơm chiều qua đi, lão thái thái ở trước cửa trải chiếu cỏ, ba người an vị ở trên chiếu ngắm trăng nói chuyện phiếm. Lý Chí nói cho lão thái về từng trải của chính mình tại thành thị, làm cho lão thái thái bị hù tới sửng sốt. Lý Chí kể cho lão thái thái nghe mình đã mua được phòng ở, nói muốn đưa bà tới trong thành phố cùng ở. Lão thái thái trầm tư nửa ngày, cuối cùng vẫn là nói: “Không đi, thành phố lớn thì có gì tốt, không khí ô nhiễm nghiêm trọng như vậy. Gần nhất trong thôn có thật nhiều người muốn chuyển tới trong thành phố đi, mẹ ở nơi này thanh tĩnh.” Thấy Lý Chí còn muốn khuyên bảo, lão thái thái quay đầu nhìn nhìn căn nhà cũ phía sau với đường núi, “Cha con chôn ở trong tòa núi phía sau kia, hắn ở trong này, mẹ nơi nào cũng không đi.”
Không gian trên núi thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót cùng ve kêu, ánh trắng bị gian phòng phía trước cây cổ thụ cao lớn bao phủ, liếc mắt một cái nhìn liền thấy giống như chiếc bánh mì loại lớn bị cắt ngang.
Tựa như cảm giác được không khí bởi vì lời mình nói mà có chút đọng lại, lão thái thái quay đầu, hỏi Nghiêm Mộ Thanh đang ngẩn người: “Mộ Thanh, con Trung thu chạy tới trong ngọn núi này, bạn gái cùng cha mẹ không lo lắng sao?”
Nghiêm Mộ Thanh ngẩn người: “Con không có bạn gái, ách, cha con quản con rất có chừng mực, mẹ con không ở trong nước.” Y không có chú ý tới Lý Chí trong nháy mắt thần sắc phức tạp.
Lão thái thái đứng dậy cầm lấy quạt hương bồ, vỗ vỗ lên trên thân những cây cỏ nhỏ, miệng nhắc tới: “Mọi nhà đều có khó khăn vướng ngại… Mấy đứa nhỏ các con tán gẫu đi, mẹ xương cốt già rồi chịu không được, đi ngủ trước.”
Lý Chí đứng dậy: “Để con đỡ mẹ.”
“Không cần con đỡ, thân thể mẹ rất mạnh khỏe.” Lão thái thái đi tới trong phòng, thanh âm bên trong truyền tới: “Đúng rồi, Đại Xuân, cô ba trồng trọt đã muốn trở thành một rừng cây nhỏ, bảo con ngày mai qua chỗ cô hái một ít hồng về ăn.”
“Vâng.” Lý Chí kéo căng cuống họng đáp một tiếng, quay đầu nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh đang nhìn chính mình: “Làm sao vậy? Bị dọa rồi? Chúng ta ở trên núi đều kéo căng cổ họng nói chuyện như vậy. Đặc biệt trước đây khi anh còn nhỏ, điện thoại chỉ có nhà thôn trưởng có, mọi người có chuyện gì, người đều đứng ở miệng núi để rống. Em nghe anh rống cho em xem a, a ô…”
Cửa sổ lầu hai đóng kín lại mở ra, quạt hương bồ của lão thái thái từ giữa không trung chuẩn xác rơi trúng trên đầu của Lý Chí: “Câm miệng!”
Lý Chí xám xịt sờ sờ đầu, trên tay không chút nào chịu thua, ôm kéo vòng eo của người đang che miệng cười bên cạnh, miệng không khỏi phân trần một phen: “Tức phụ nhi, mau cho anh hôn một cái.”
Nghiêm Mộ Thanh vươn tay đẩy hắn: “Mẹ anh vừa mới ngủ đấy, thành thật đi.”
Nam nhân bị đẩy ra cũng không có giận, thần sắc hoảng hốt gạt ra cỏ đuôi chó bên người, bao lấy đôi tay của người yêu: “Tức phụ nhi, anh dứt khoát đưa em về nhà của anh, lại chưa từng nghĩ tới em phải ở chung với cha mẹ mình. Anh cảm thấy bản thân thực con mẹ nó ích kỉ.”
Nghiêm Mộ Thanh thở dài, nếu ngày nào đó nam nhân trước mắt không xúc động, hắn nói không chừng sẽ không phải là Lý Chí: “Mẹ của em ở nước Mỹ, đã có gia đình mới, em không muốn quấy rầy bọn họ, ngày lễ tết bình thường em chỉ gọi một cuộc điện thoại. Cha em mặc kệ em… thời điểm học đại học đã như vậy. Em cùng ông ta lúc ấy cãi một trận, ngày đó tâm tình không tốt… còn mắng anh…”
Nghiêm Mộ Thanh nghĩ tới nam nhân đối với mình làm ra loại sự tình này, như thế nào cũng đều cảm thấy được bản thân không phải đuối lý một phương, một câu thực xin lỗi cuối cùng cũng chưa nói ra.
Lý Chí liền ôm thắt lưng của nam nhân, kéo y vào trong lồng ngực của mình, cái đầu tựa vào trên vai của đối phương, cười khẽ một tiếng: “Hiện tại ngẫm lại cũng thấy thực ngây thơ.” Anh vốn cũng rất ngây thơ, Nghiêm Mộ Thanh hướng lên trời trở mình xem thường một cái, lập tức bị nam nhân cường thế bắt lấy cằm, gặm nhấm miệng: “Nếu không phải em mắng anh một câu kia, nói không chừng hai chúng ta tới bây giờ vẫn là anh em tốt. Anh sẽ không nhất thời cố chấp hờn dỗi em, cũng sẽ không thể cùng với em ở chung một chỗ. Nghĩ như thế nào… cũng đều là kiếm được lời không chút mất mát nha.”
Nghiêm Mộ Thanh đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, “Anh hôm nào lại khuyên mẹ anh đi theo anh tới X thị đi, lão nhân gia cần chiếu cố.”
“Tức phụ nhi, em thực hiền lành.” Lý Chí kích động ở trên xương quai xanh của Nghiêm Mộ Thanh gặm cắn một mảnh hôn ngân, “Anh sẽ khuyên mẹ, bất quá tính tình của mẹ rất cố chấp, không dám làm trò. Hơn nữa…” Ánh mắt của hắn tối sầm lại, dừng lại đùa giỡn trên người nam nhân, “Anh cuối cùng cảm thấy được, việc anh là gay, mẹ đã biết.”
Nghiêm Mộ Thanh kinh ngạc: “Kia dì đã biết hay vẫn là chưa biết a?”
Lý Chí ôm lấy người chơi xấu: “Anh cũng không rõ ràng a, chính là trực giác.”
“…”
Cảm giác được lực đạo trên thắt lưng chợt xiết chặt, Nghiêm Mộ Thanh hạ mi mắt: “Bằng không, đi làm thụ tinh nhân tạo đi.”
“A?” Lý Chí không phản ứng kịp.
Nghiêm Mộ Thanh tiếp tục nói: “Anh không thể cùng nữ nhân kết hôn, cũng đừng để mẹ anh thương tâm. Ngày nào đó đi làm thụ tinh nhân tạo, anh… em… chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng nó.”
Lý Chí nhảy dựng lên: “Tức phụ nhi, ngừng! Em như thế nào lại khiến cho người ta yêu thương như vậy a.”
Mắt thấy nam nhân sẽ bổ nhào tới, Nghiêm Mộ Thanh nhanh chóng từ trong lồng ngực của hắn tránh ra: “Dọn dẹp chiếu lại, em đi ngủ trước.”
Lý Chí: TAT
….
Ngày hôm sau, Nghiêm Mộ Thanh vừa rời khỏi cửa liền thấy Lý Chí trên lưng đeo một giỏ trúc thật to đang chờ y. Nghiêm Mộ Thanh bị hình tượng xán lạn của Lý Chí chọc cho nở một cười châm chọc: “Thứ anh đeo trên lưng này là để hái hồng?”
Lý Chí trở mình xem thường: “Nhà của anh giỏ nhỏ nhất chính là cái này.” Nói xong đối với lão thái thái cười: “Mẹ, chúng con trước giữa trưa sẽ không trở lại, buổi tối vẫn là ăn hỗn chưng có được không.”
Lão thái thái từ trong chuồng gà gào lớn: “Đi, hai người sớm một chút trở về trợ giúp mẹ.”
“Được, dì a.” Nghiêm Mộ Thanh cười hướng lão thái thái cam đoan, đi theo Lý Chí hướng nhà cô ba đi tới.
Nhìn bóng dáng hai người, lão thái thái tựa hồ không cảm giác được trên chân mình đang bị một con gà mái tỏ vẻ mổ xuống vài cái, thở dài nói: “Thật sự là đứa nhỏ tốt a… Con mình như thế nào xứng đôi với người ta…”
….
Tới cửa nhà cô ba, đó là một căn nhà trệt bình thường, ngoài cửa đắp đống từng sọt từng sọt hồng chỉnh tề. Một người phụ nữ ôm đứa nhỏ đi tới quan sát Lý Chí: “Đã lâu không thấy, Đại Xuân trưởng thành trở thành soái ca a.”
Lý Chí ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Cô ba, người lại đùa con rồi.” Thân thủ chỉ Nghiêm Mộ Thanh: “Bằng hữu của con.”
Cô ba nhìn tới đại soái ca, không hề có hình tượng nở nụ cười: “Bằng hữu của Đại Xuân bộ dạng thực đẹp trai.”
Cô ba, người đã là vợ của người ta rồi, không cần đối với lão bà của người khác hoa mắt phát si a! Lý Chí yên lặng rít gào: “Cô ba, mẹ con nói hồng trong rừng cây của nhà cô đã ra quả, nhiều bao nhiêu a?”
Nói tới rừng cây nhà mình, nữ nhân tự hào nở nụ cười: “Từ bên này đường nhỏ đi xuống, cô cũng không rõ bao nhiêu, dù sao con có thể thấy tại nơi đó bao nhiêu quả thì đó đều là của chúng ta.” Nữ nhân nói, giơ lên chân: “Mấy ngày hôm trước mẹ con nói con trở về, cô cân nhắc cũng không có gì để chiêu đãi sinh viên như con. Trong nhà có ít hồng, con hái nhiều trở về một chút để ăn, cũng đưa cho mẹ con một chút. Giờ cô dẫn các con đi.”
Lý Chí ngăn lại cô ba: “Không cần không cần, chúng ta hai đại nam nhân có tay có chân, tự mình hái là được rồi, cô ba đừng có bế trẻ con đi loạn. Cô ba tài giỏi như vậy, hồng ra quả nhất định sẽ vô cùng ngọt. Chúng con thời điểm khi tới đã thương lượng tốt lắm, phải ở trong rừng ăn đủ, sau đó giả bộ mang trở về một giỏ thực lớn.”
…….. Ai cùng anh thương lượng tốt lắm a, Nghiêm Mộ Thanh oán thầm.
Cô ba dừng lại cước bộ: “Đúng là Lý gia tiểu tử nói ngọt, cô đây sẽ không đi, các người hái nhiều một chút a.”
“Dạ.” Lý Chí đáp, cùng Nghiêm Mộ Thanh theo đường nhỏ đi xuống. Lý Chí thấy khóe miệng nam nhân không giấu được ý cười, mở miệng hỏi: “Như thế nào thực vui vẻ?”
Nghiêm Mộ Thanh: “Ừ, người trong nhà anh… đều thực nhiệt tình.”
Lý Chí thuần thục ở phía trước mở đường, quét bỏ những thực vật chất đầy hai bên đường: “Ha ha, chúng ta người ở nơi này, người khác tặng cái gì thì em tốt nhất cứ nhận lấy, lấy càng nhiều thì người ta càng vui vẻ.” Hắn một khi đã ba hoa thì không dừng lại được, hận không thể đem mỗi một nơi trong nhà của mình mang ra giới thiệu với nam nhân một lần: “Em đừng xem anh gọi cô ấy là cô ba, kỳ thật nhà cô ấy cùng nhà anh không có quan hệ huyết thống. Cô ba trong nhà tổng cộng 4 nữ nhân, thời điểm còn trẻ đều gọi là đại cô nương, nhị cô nương, tam cô nương, tứ cô nương. Sau lại lập gia đình, mọi người đơn giản đều phải bỏ đi một chữ, bốn người ấy liền được nâng lên vai vế cô.”
Nói như vậy, bất tri bất giác đi vào trong một mảnh rừng cây lớn. Mùi cây cối thơm ngát xông vào mũi, chỉ thấy trước mắt rậm rạp một mảnh lớn những cây hồng căng tròn. Quả ở trên cây kết đầy chin chit đỏ tươi, mỗi một cây đều bị số lượng quả phong phú tới mức thân cây bị ép nghiêng cả xuống.
Lý Chí xoay người trèo lên một thân cây, không đến chốc lát liền nhảy xuống, cầm trên tay một quả hồng căng mọng. Hắn thuần thục bóc vỏ ngoài của quả, dùng vỏ quả nâng thịt quả, đem tới trước mặt của Nghiêm Mộ Thanh: “Nếm thử chút.”
Nghiêm Mộ Thanh liền hướng tay quả trong tay của Lý Chí cắn một miệng, thực ngọt! Vì thế, y giơ lên, tâm tình tốt lắm hướng đối phương tươi cười: “Ăn ngon.”
“Phải không?” Lý Chí ngây ngốc nhìn tức phụ nhi nhà mình dùng ngón tay thon dài lau đi nước trái cây dính ở khóe miệng: “Thực sự thực ngọt, không tin anh nếm thử chút.”
Vì thế, Lý Chí đem quả hồng tiến tới bên miệng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân, từ chỗ cắn của nam nhân, một miếng cắn xuống.
“Ừ, quả nhiên thực ngọt.” Hắn đánh giá, vừa lòng nhìn vẻ mặt nam nhân trở nên vô cùng quẫn bách.
Danh sách chương