Nghiêm Mộ Thanh tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngủ trên một chiếc giường đơn nhỏ hẹp. Trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, y có ý muốn đứng dậy, lại bị cánh tay từ phía sau ôm lấy, kéo giật về trong lồng ngực của nam nhân.

Tiểu huyệt phía sau truyền tới một cơn đau đớn, còn có cả hơi thở dâm mĩ còn lưu lại trong không khí, mặt của Nghiêm Mộ Thanh lúc đó lúc xanh, rốt cuộc cũng ý thức được tất cả mọi chuyện phát sinh trong đêm hôm qua không phải là một giấc mộng.

Y cởi bỏ đôi tay mà nam nhân vẫn còn đang ôm lấy thắt lưng của mình, trầm mặc ngồi ở mép giường, hai tay che mặt, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Y hẳn là nên khóc a, nên khóc a, nên khóc a. Hiện tại sa thải Lý Chí còn kịp sao?

Cuối cùng, Nghiêm Mộ Thanh quyết định đào tẩu.

Ngay tại thời điểm y mặc quần áo, chịu đựng đau đớn từ tiểu huyệt phía sau, chuẩn bị khập khiễng mà chạy trốn, Lý Chí trở mình một cái, ‘đông’ một tiếng ngã trên mặt đất.

Nghe thấy vậy… rất đau…

Nghiêm Mộ Thanh đi qua liền thấy, người ở trên mặt đất giống dường như rất đau đớn, hai hàng lông mày gắt gao nhăn tại một chỗ, trên mặt nổi lên màu đỏ ửng không bình thường.

Nghiêm Mộ Thanh nhịn xuống xúc động muốn ngã quỵ, khóc không ra được nước mắt.

Bị QJ(tức là bị ‘làm’) chính là tôi, vì cái gì ngược lại cậu lại sinh bệnh a…

Lý Chí vừa hơi tỉnh lại, tâm tình tốt lắm, chuẩn bị lại đùa giỡn Nghiêm Mộ Thanh, lại phát hiện ra bản thân một đầu ngón tay cũng không động đậy được. Mắt thấy Nghiêm Mộ Thanh muốn rời đi, sốt ruột hướng bên cạnh nhích tới, trực tiếp té ngã xuống mặt đất, đau tới thiếu chút nữa khiến hắn ngất xỉu.

Hắn chiều ngày hôm qua bất chấp trời mưa, một đường trở về nhà trọ của mình… Buổi tối lại lao động chân tay lâu như vậy… phát sốt gì đó, tựa như là đương nhiên a…

Một lát sau, hắn lại thấy Nghiêm Mộ Thanh xuất hiện ở trước mặt bản thân, thân thủ sờ sờ độ ấm trên trán của mình, vẻ mặt biểu tình rối rắm đem hắn đỡ tới trên giường.

Loại thời điểm này, Lý Chí trong lòng còn đang suy nghĩ, hắn đã từng gặp qua khuôn mặt lãnh đạm, ôn nhuận, nhã nhặn của Nghiêm Mộ Thanh, còn có biểu tình ngượng ngùng, né tránh, quyến rũ khi y ở trong lồng ngực mình. Lần đầu tiên nhìn thấy loại tình tự vừa rối rắm vừa hỉ cảm như thế xuất hiện ở trên khuôn mặt của Nghiêm Mộ Thanh, Lý Chí không hiểu sao cảm thấy được đùa rỡn rất tốt.

Đêm hắn đỡ tới trên giường, Nghiêm Mộ Thanh ở trong phòng khách tìm kiếm một trận, mở cửa rời đi.

Thời gian trôi qua lâu tựa như một thế kỉ, Lý Chí nằm trên chiếc giường nhỏ của mình nhìn trần nhà, bắt đầu thận trọng lo lắng Nghiêm Mộ Thanh nếu như xa hải mình, nên phải làm cái gì bây giờ.

Công tác không phải dễ tìm như vậy, chẳng lẽ thật sự phải về với quê ăn bám mẹ già? Lý Chí nâng tay tự giễu cười cười, bản thân như thế lại xúc động như vậy, liều lĩnh đem Nghiêm Mộ Thanh làm một trận.

Càng ký quái chính là, hắn cư nhiên một chút cũng không hối hận.

Thời điểm Nghiêm Mộ Thanh mang theo thuốc cảm mạo trở về, Lý Chí đã có chút thần trí không rõ ràng, Nghiêm Mộ Thanh chỉ có thể tựa như dỗ trẻ con, khiến cho hắn uống thuốc. Vừa thấy thời gian đã muốn qua trưa, Nghiêm Mộ Thanh thở dài, lại vùi đầu vào phòng bếp.

Lý Chí sau khi uống thuốc xong liền ngả đầu ngủ, thời điểm lại tỉnh lại, cái mũi mẫn cảm ngửi thấy toàn mùi đồ ăn, trong nháy mắt hắn hoài nghi có phải hay không đang ở trong nhà người khác.

Mở ra cửa phòng ngủ, Lý Chí không khỏi tim đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, máy tính trên bàn trà của mình đang được mở, nam nhân ngồi ở trước máy tính bày ra vẻ mặt nghiêm túc gõ chữ. Dường như bàn ăn đã được lau qua tới sáng bóng, trên mặt bàn bày ra vài món đồ ăn bình thường.

Lý Chí duy trì biểu tình ngốc lăng há to miệng, chẳng lẽ Nghiêm Mộ Thanh là Ốc Đồng cô nương sao?

[Ốc Đồng cô nương: một câu chuyện dân gian xưa, có người nông dân nhặt được một con ốc, anh ta mang về nhà, cho vào trong vại nước và chăm sóc nó rất tỉ mỉ. Khi anh ta đi ra ngoài làm việc mỗi ngày, con ốc sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp. Cô gái quét nhà, dọn nhà, nấu thức ăn,… xong rồi lại biến trở về thành hình dạng con ốc. Sau khi anh chàng nông dân trở về nhà, đều thấy trong nhà sạch sẽ tươm tất, đồ ăn ngon đã bày sẵn,…]

Nghiêm Mộ Thanh như trước chuyên chú cúi đầu gõ chữ, hoàn toàn không chú ý tới cửa phòng ngủ đã mở ra. Lý Chí thấy bản thân không thể khiến cho nam nhân chú ý, liền lắc lư đi tới bên cạnh bàn ăn, lấy đũa, kẹp một miếng thịt, cho vào trong miệng.

“… Là cậu làm?”

Lý Chí buồn cười nhìn thân thể nam nhân cứng ngắc trong thoáng chốc, chỉ bởi vì một câu nói của chính mình. Sau đó giống như nhớ ra chủ nhân của giọng nói đã đối với mình làm ra những gì, lỗ tại của y nhanh chóng bị một tầng đỏ ửng xâm chiếm.

Lý Chí khụ một tiếng, khống chế bản thân không hóa thành sói.

“Nhà của tôi không có nguyên liệu nấu ăn, cậu lấy từ chỗ nào ra vậy?”

Nghiêm Mộ Thanh trầm mặc một lát, vẫn lựa chọn trả lời nam nhân: “Thời điểm tôi đi mua thuốc, tiện đường ghé qua siêu thị mua thêm.”

Chậc, Nghiêm Mộ Thanh này đúng là kẻ quá mức hiền lành đi.

Lý Chí nhanh chóng càn quét hết toàn bộ đồ ăn trên bàn, tay nghề của Nghiêm Mộ Thanh tuy rằng không tính là đầu bếp cấp bậc chuyên nghiệp, chính là đồ ăn làm đều rất đẹp và ngon miệng, Lý Chí ăn tới mức nhịn không được liếm môi. Chờ hắn ăn xong rồi, nam nhân ngồi ở trước máy tính mới lên tiếng: “Cậu đã không có việc gì, tôi đi trước đây.”

Ngữ khí công thức hóa, Nghiêm Mộ Thanh đã không còn giữ được điệu bộ ôn nhuận như một giống như trước đây. Lý Chí dùng ngón giữa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

“Còn có một sự kiện nha, Nghiêm tổng.”

Nam nhân quay đầu lại nhìn hắn.

“Tôi sẽ không rửa bát.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện