Ba ngày trước Lễ Tình Nhân, hai người kết thúc hành trình vào ngày 11 và trở lại Bắc Kinh.
Ngày này năm trước đối với Nhậm Ngạn Đông mà nói đã từng là ngày đen tối nhất. Anh từng ngàn mong vạn mong, rốt cuộc đợi được Thịnh Hạ từ Thượng Hải trở về. Kết quả là cô về đến nhà nghênh đón anh bằng lời nói 'chia tay', cái ly định ước thì bị rớt nứt.
Chỉ trong một buổi tối mà anh thành hai bàn tay trắng.
Khi về đến nhà, Thịnh Hạ không màng đến ăn cơm mà chui vào thư phòng còn khóa trái cửa, thần thần bí bí, dặn dò Nhậm Ngạn Đông không được quấy rầy cô.
Nhậm Ngạn Đông cũng không nghỉ ngơi mà chỉ mang đồ lễ vật của chuyến du lịch, nhắn cho cô một tin: 【 anh đi ra ngoài một chuyến, buổi tối trước 10 giờ sẽ về. 】
Vài phút qua đi, Thịnh Hạ vẫn chưa trả lời nên Nhậm Ngạn Đông lấy chìa khóa xe rời đi trước.
Trên đường khá đông xe mãi đến lúc đến nhà giáo sư Hạ thì trời đã tối.
Chuông cửa vang lên, giáo sư Hạ tự mình đi mở cửa, ngoài cửa chỉ thấy Nhậm Ngạn Đông đứng một mình.
"A di."
"Mau vào."
Giáo sư Hạ dựa vào phía sau cửa, nhường lối đi nhỏ cho Nhậm Ngạn Đông tiến vào, bà không hiểu mà vẫn hướng mắt nhìn ra ngoài, cũng không thấyThịnh Hạ: "Hạ Hạ buổi tối hẹn bạn rồi sao?"
Nhậm Ngạn Đông đem lễ vật đặt xuống: "Ở thư phòng, không biết bận gì, cũng không cho con đi vào." Anh nói: "Cô ấy không biết con đến đây mà con cũng không nói qua cho cô ấy biết."
Ý ngoài lời, dù cho Thịnh Hạ đêm nay không bận thì anh cũng không dự định nói cho cô việc này.
Giáo sư Hạ hiểu rõ Nhậm Ngạn Đông tìm bà là có việc riêng nên tự một mình đến nói chuyện.
Trong nhà a di pha cho Nhậm Ngạn Đông một cốc cà phê và mang ra chút trái cây, tất cả theo sở thích Nhậm Ngạn Đông bình thường thích ăn.
Một giờ trước, bà đã nhận được điện thoại của Nhậm Ngạn Đông, nói muốn đến nhà gặp nên bà liền chuẩn bị vài loại trái cây Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ thích.
Chuẩn bị trái cây xong bà còn nhắn cho Thịnh Hạ hỏi cô muốn ăn cơm ở nhà hay không ở nhà hay không và muốn ăn gì.
Thịnh Hạ vẫn chưa trả lời mà điện thoại cũng không tiếp nghe.
"Đi chơi thế nào?" Giáo sư Hạ tùy ý trò chuyện.
Nhậm Ngạn Đông: "Không tệ, Hạ Hạ lúc này cũng chơi rất vui." Thiếu chút nữa vui đến quên cả trời đất.
Nhậm Ngạn Đông không quen cách nói chuyện phiếm mà giáo sư Hạ lại không phải người ngoài nên anh trực tiếp nói thẳng đến chủ đề chuyện dự tính của Thịnh Hạ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Anh đã nhờ Nhạc lão sư hỗ trợ liên hệ học viện âm nhạc và chờ sau nghỉ hè Thịnh Hạ liền bắt đầu chuẩn bị hồ sơ nhập học. Sang năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh là vừa lúc cô có thể chuyển sang tu dưỡng âm nhạc tại học viện.
Vừa nói xong thì không khí trong nhà chợt ngưng kết.
Sắc mặt Giáo sư Hạ biểu lộ trầm buồn nhưng ngại thể diện trước mặt anh nên mặc dù trong lòng không vui, bà cũng không biểu hiện rõ ràng.
Cô nhàn nhạt cười: "Hạ Hạ nhờ con đến làm thuyết khách sao?"
Nhậm Ngạn Đông lắc đầu: "Cô ấy không biết con đến tìm dì, cũng chưa quyết định chuyện xin học tại học viện."
Giáo sư Hạ bưng ly nước ấm mà uống đến trong miệng lại cảm thấy như lạnh.
"Ngạn Đông, trạng thái Hạ Hạ như bây giờ không phải khá tốt sao? Con sao lại tâm huyết dâng trào muốn nó đến học viện đào tạo thêm sâu vậy?"
Giáo sư Hạ nhấn mạnh thêm bốn chữ này ' tâm huyết dâng trào '
Nhậm Ngạn Đông: "A di, con đã suy nghĩ cặn kẽ rồi."
Đạo lý lớn gì đó anh chỉ chưa đề cập đến ngay mà nêu ví dụ chuyện anh học dương cầm: "Cùng Nhạc lão sư học cầm cũng không phải nhất thời hứng khởi, chính là trong khoảng thời gian du lịch này con mỗi ngày đều có luyện đàn."
Giáo sư Hạ cũng không thao thao bất tuyệt để thuyết phục Nhậm Ngạn Đông, dù sao chỉ cần bà không đồng ý Thịnh Hạ đến học viện thì Thịnh Hạ vẫn sẽ luôn nghe theo.
Bà chọn nhấn mạnh trong câu nói của anh mà hỏi: "Cho dù suy nghĩ cặn kẽ, con phải nói nguyên nhân muốn Hạ Hạ đào tạo sâu về âm nhạc chứ?"
Nếu không phải Thịnh Hạ tự bản thân yêu cầu đổi nghành thì nhất định có lý do gì thúc đẩy phía sau.
Nhậm Ngạn Đông đoán trước chờ giáo sư Hạ hỏi như vậy thì anh biết chuyện bản thân mình trả lời đơn giản không thể hài lòng bà, bất đắc dĩ anh đi đến biện pháp cuối.
Giáo sư Hạ từng nhiều năm thành thói quen khống chế Thịnh Hạ thế nên không phải ai đó nói dăm ba câu có thể làm bà thay đổi nhận thức, chỉ có thể đánh vào điều bà kiêng kị nhất trong lòng.
Anh nói: "Hạ Hạ nếu còn liên quan trong ngành tài chính thì không thể tránh khỏi việc quen biết Hạ Mộc mà dì cũng biết trong lòng cô ấy mẫn cảm nhất chính là Hạ Mộc, từ thời điểm bắt đầu luyện thư pháp đến hiện tại."
Nói về Hạ Mộc, hai đường chân mày giáo sư Hạ chợt nhíu thành đường gấp khúc, hiện tại nghiễm nhiên điều này đã là bóng ma tâm lý của bà.
Mỗi lần nhớ tới, bà đều tự trách mãi vì nếu không phải bà lấy Hạ Mộc so sánh với con mình thì đoán chừng đứa con gái này cũng đã không bị tổn thương nhiều vậy.
Giáo sư Hạ nâng ly nước ấm uống cạn mà tâm tình bên trong thấu lạnh.
Bà bỗng nhiên nhìn chằm chằm Nhậm Ngạn Đông như nhìn hư không: "Đứa nhỏ này, con cố ý nói kích ta đúng hay không?"
Nhậm Ngạn Đông cười cười, không hề phủ nhận.
Giáo sư Hạ thở dài, Nhậm Ngạn Đông đã ra tuyệt chiêu, biết điểm yếu của bà mà uy hiếp.
Nói không chừng hiện tại con gái bà đã không quá để ý Hạ Mộc nhiều nhưng bà làm mẹ thì không hy vọng Thịnh Hạ thất bại và khổ sở trong tình cảm dù là một chút.
Tự bản thân bà đã thất bại trong hôn nhân nên luôn muốn con mình có thể hạnh phúc.
Mấy năm nay, dù là trong sinh hoạt hay học tập bà đối với con mình rất hà khắc, thậm chí khó khăn nhưng trong tình cảm bà chỉ yêu cầu bất luận thời điểm nào cũng không để con gái mình chịu ủy khuất.
Nhậm Ngạn Đông đứng dậy, lấy thêm nước ấm cho giáo sư Hạ.
Giáo sư Hạ không khăng khăng phản đối mà lo lắng: "nếu Hạ Hạ đi nước ngoài, bọn con lại thành ra ở riêng hai nơi, yêu xa không dễ đâu, có khi sẽ mau tan."
Nhậm Ngạn Đông: "Sang năm con đi Manhattan, ở định cư bên đó một thời gian."
Giáo sư Hạ lập tức gật đầu như tìm được sự thoải mái trong lòng. Bà tiếp tục uống ly nước, dừng một chút lại giải bày: "Trước đây dì vẫn luôn cho rằng Hạ Hạ giống mình, chuyện tình cảm chỉ là một món điểm tâm ngọt, có thể có có thể không."
Nhậm Ngạn Đông tỏ thái độ: "Dì à, chỉ cần Hạ Hạ thích, con đều sẽ nỗ lực hết sức để làm được tốt nhất,. Một năm trước đây là con sai khi đã làm cô ấy khổ sở, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai."
Hai người đang trò chuyện thì cửa nhà đột nhiên có động tĩnh, âm thanh mở khóa vân tay truyền đến.
Giáo sư Hạ ngẩn người, lại híp híp mắt, thật đúng là đúng dịp. Người bước vào cũng vừa khép cửa.
Qua vài giây, người nọ nhìn từ huyền quan(*) đối mắt với Nhậm Ngạn Đông, hai người đều là ngẩn ra.
(*) khu vực từ cửa nhà bước vào có kệ giày, kệ treo nón, áo khoác...là kiểu thiết kế của nhà chung cư.
Thịnh ba ba nhất thời ngẩn người đến ngốc vì ông không được báo về chuyện tối nay Nhậm Ngạn Đông đến nhà.
Nhậm Ngạn Đông thì chỉ chú ý vào chi tiết khóa vân tay này đã được cài sẵn, là ra vào tự do sao?
Khó trách tối giáo sư Hạ so với trong tưởng tượng của anh lại dễ nói chuyện đến thế. Vốn dĩ anh còn suy nghĩ quá trình thương thuyết phải mấy vài giờ mà kết quả thì anh không dám bảo đảm.
Nào biết lúc này hai người mới vừa nói trong chốc một lúc mà giáo sư Hạ đã thỏa hiệp.
Nguyên nhân có thể là do giáo sư Hạ đã có mối quan tâm lớn hơn, hiện tại lực chú ý đặt vào Thịnh Hạ đã giảm đi nhiều.
Anh nhanh đứng lên: "Thịnh thúc thúc."
Thịnh ba ba ho khan hai tiếng: "Hạ Hạ đâu?"
Giáo sư Hạ: "con gái ông không đến vì bận việc ở nhà, một mình Ngạn Đông đến thôi."
Thịnh ba ba ý bảo Nhậm Ngạn Đông ngồi còn ông ngồi trên sô pha đối diện. Đôi tay ông nắm giao nhau theo tư thế đặt khủy tay trên đùi, nói với Nhậm Ngạn Đông: "Tình hình hiện tại chính là như con nhìn thấy."
Giáo sư Hạ: "......"
Thật đúng là đã hòa hợp lại.
Nhậm Ngạn Đông: "khẳng định Hạ Hạ sẽ rất vui vì cô ấy đã mong muốn thấy viễn cảnh nay hơn hai mươi năm."
Giáo sư Hạ đột nhiên xúc động mà hốc mắt rưng rưng, cầm ly nước ấm uống vài ngụm.
Bà và lão Thịnh là chuyện từ quá khứ sau khi đi một vòng lớn lại quay về một chỗ.
Khi bà ngoại Thịnh Hạ biết bà cùng lão Thịnh hợp lại thì vẫn luôn lắc đầu 'chuyện này nếu hai người làm từ sớm thì đã không lãng phí nhiều năm như vậy, con mình phải gặp bao nhiêu tội nghiệp thay.
Tuy nhiên bà nghĩ: Dù quay bề hai mươi năm hay mười năm trước, bà và ông ấy cũng vẫn chia tay, có thể chia tay không chỉ một lần, chẳng phải người ta nói tính tình khi già mới thay đổi đi một chút sao.
Nhậm Ngạn Đông ngồi hàn huyên cùng Thịnh ba ba một lát, đều chỉ nói về việc Thịnh Hạ đi học ở viện âm nhạc.
Thịnh ba ba ngay từ đầu cũng không vui lòng lắm nhưng sau khi thấy thái độ kiên quyết của Nhậm Ngạn Đông và giáo sư Hạ cũng không thể phản đối thì ông cảm thấy chỉ cần Thịnh Hạ thích là được.
Đến 9 giờ Nhậm Ngạn Đông cáo từ rời đi.
Khi anh vào trong xe ngồi, chưa vội khởi động xe rời đi mà gọi điện thoại Thịnh Hạ.
Sau khi cô nghe kể việc cha mẹ hợp lại, cũng không quá choáng gì mà còn cảm thấy trong lòng có chút tư vị ngọt ngào, hạnh phúc đến khóe miệng vươn mãi ý cười.
Cô đã sớm cảm giác chuyện cha mẹ mình không phải đơn giản, đặc biệt ba cô mỗi lần gặp mẹ mình thì cảm giác như tình yêu chưa dứt. Năm nay họ không đặc biệt yêu cầu cô và Nhậm Ngạn Đông trở về ăn tết là vì muốn hưởng thế giới của hai người.
Thịnh Hạ nói sang đề tài khác: "Tam ca, anh mau về đi, em có món quà nhỏ cho anh nè."
Nhậm Ngạn Đông: "Quà gì vậy?"
Thịnh Hạ chỉ cười cười, trước sau cũng không bật mí. Nhậm Ngạn Đông đặt áo khoác đã cởi ra để trên ghế phụ, điều khiển xe rời đi.
Đoạn đường về nhà nhất định phải đi qua vài giao lộ mà tối nay có tập trung kiểm tra các lái xe say rượu nên các xe xếp thành một đoạn đường dài đến gần nửa ngày mới dịch được một bước.
Độ ấm Trong xe vừa phải nên Nhậm Ngạn Đông mở hai cúc áo áo sơmi, xoán ống tay áo cao đến cánh tay. Lúc này trên cánh tay anh có vài vết răng cắn, vết cũ và mới chồng chéo lên nhau, tất cả đều là kiệt tác của Thịnh Hạ. Phía sau lưng và bụng thì càng không cần phải nói. Móng tay cô rõ ràng đã được san bằng thế mà còn có thể bén đến vậy.
Di động Nhậm Ngạn Đông reo chuông làm anh cúi người sang lấy di động từ áo khoác nhưng không thấy mà chỉ sờ lấy được sổ hộ khẩu của Thịnh Hạ, vừa rồi giáo sư Hạ đã đưa cho anh.
Anh đem sổ hộ khẩu cất vào lại và lấy di động, Thịnh Hạ đã nhắn cho anh.
Bảo bảo: 【 kẹt xe à? 】
Nhậm Ngạn Đông: 【 kiểm tra lái xe say rượu, về đến nhà phải gần 10 giờ. 】
Nhậm Ngạn Đông nhìn biểu tượng kia tự cảm thấy trong nhà cô đang lập mưu trò chỉ chờ anh về mắc vào.
Thời gian Nhậm Ngạn Đông dự đoán về đến nhà đã trễ hơn ba mươi phút, lúc này là 10 giờ rưỡi.
Anh ôm áo khoác trên khuỷu tay, không khỏi hướng mắt nhìn vào túi áo bên trong. Lúc này Thịnh Hạ ở nhà ăn bên kia, cô vừa dựa vào thành bếp vừa uống cà phê, tạo dáng hai chân tự nhiên giao chéo, biểu tình nhàn nhã.
Nhậm Ngạn Đông: "sao giờ uống thành nghiện rồi à, buổi tối uống ít thôi."
Thịnh Hạ chỉ vào cái ly kia: "cả đời này xem ra anh không dùng đến nó được rồi." ( chỗ này mình edit nhưng chưa hiểu ý tác giả lắm....kiểu như chiếc ly anh mua thay thể để dành cho Thịnh Hạ sử dụng thôi,,,,mình đoán đại khái ý là vậy)
"Không phải muốn tặng quà cho anh sao?" Nhậm Ngạn Đông nhìn bên phía phòng khách, không có gì.
Thịnh Hạ cười nhạt: "đầu giường phòng ngủ."
"Uống xong lên lầu nhe." Nhậm Ngạn Đông nói xong, xoay người đi lên trước
Hộ khẩu còn đang nằm trong túi áo khoát nên anh chuyển sang đi vào thư phòng, đem hộ khẩu đặt ở két sắt.
"Tam ca."
Thịnh Hạ bưng cà phê lên, cô đi vào phòng ngủ không thấy được Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông: "Thư phòng."
Thịnh Hạ vài bước đi tới, dựa vào cạnh cửa: "Làm gì vậy, thần thần bí bí, không tìm quà của mình sao."
Nhậm Ngạn Đông đem két sắt khóa lạ, chỉ có thể giấu cô: "Xem cái email này chút."
Anh tắt đèn, nắm tay cô cùng đi vào phòng ngủ.
"Cơm chiều ăn chưa?"
Thịnh Hạ gật đầu: "Ăn chút trái cây."
Trên tủ đầu giường, bày ra vài bức họa.
Nhậm Ngạn Đông còn tưởng rằng cô mang trả về cho anh các bức cô đã cho anh, anh cầm lên để ngắm thì mới phát hiện.
Bức đầu tiên có bối cảnh là phòng bếp, lịch biểu hiện: ngày 22 tháng 11. Tiếp theo là hình ảnh vẽ anh là nhân vật chính đang khom lưng nhặt những mảnh vỡ vụn của trái tim trên mặt đất.
Bên cạnh vẽ rất nhiều nét thể hiện gió thổi nhè nhẹ, ứng với một câu : cuối cùng anh mất đi em rồi.
Bức thứ hai là hình ảnh trái tim được ráp hoàn thiện và anh đặt ở chỗ trái tim mình.... có thể bình thường lại được rồi, một bên tay anh cầm chiếc điện thoại với hình vẽ đoạn độc thoại: 【 cái gì? Giáo thảo là nữ? 】
Anh dùng sức ấn trái tim kia vừa mới được ráp vào trọn vẹn thì bị phá nứt.
Bức thứ ba là bối cảnh 'công nghệ đen Thịnh thế' trong văn phòng. Hình ảnh phiên bản Thịnh Hạ hóa thân thành một ông chủ.
Anh ngồi ở trước mặt cô: 【 ông chủ, tim của tôi vẫn không dùng được tốt lắm, từng ngày một rớt những mảnh nhỏ rất nhiều lần. 】
Phiên bản Thịnh Hạ: 【 đó là do cậu dùng keo dởm. 】
Nhậm Ngạn Đông sau khi xem xong vẫn chưa phản ứng gì.
Lý do cả đêm cô tự mình nhốt ở thư phòng, là vẽ những bức này.
Anh xem tiếp theo một bức khác, nó vẽ trong tay anh đang cầm một lọ ' keo trăm triệu của Thịnh thị' , còn có một bản hướng dẫn sử dụng: 【 mỗi lần trước khi sử dụng, yêu cầu mở tủ thứ hai trong phòng quần áo. 】
Nhậm Ngạn Đông phản ứng chậm nửa nhịp, khi xem lần thứ hai thì anh mới cảm giác không đúng chỗ nào, bước đi hướng sang phòng quần áo. Thịnh Hạ không nhanh không chậm, đi theo phía sau anh.
Nhậm Ngạn Đông mở cửa tủ thứ hai thấy đầy một loạt áo sơmi màu trắng. Anh tùy tay cầm một cái, cảm thấy hơi bất ngờ. Vị trí bên ngực trái của áo sơmi có in sẵn dấu ấn một dấu môi nhàn nhạt màu mực.
Thịnh Hạ đang đứng với tư thế đôi tay ôm cánh tay, dựa vào khung cửa: "Vốn là muốn tặng anh vào ngày Lễ Tình Nhân lễ vật nhưng em cảm thấy hôm nay thích hợp hơn."
Ngày này năm trước đối với Nhậm Ngạn Đông mà nói đã từng là ngày đen tối nhất. Anh từng ngàn mong vạn mong, rốt cuộc đợi được Thịnh Hạ từ Thượng Hải trở về. Kết quả là cô về đến nhà nghênh đón anh bằng lời nói 'chia tay', cái ly định ước thì bị rớt nứt.
Chỉ trong một buổi tối mà anh thành hai bàn tay trắng.
Khi về đến nhà, Thịnh Hạ không màng đến ăn cơm mà chui vào thư phòng còn khóa trái cửa, thần thần bí bí, dặn dò Nhậm Ngạn Đông không được quấy rầy cô.
Nhậm Ngạn Đông cũng không nghỉ ngơi mà chỉ mang đồ lễ vật của chuyến du lịch, nhắn cho cô một tin: 【 anh đi ra ngoài một chuyến, buổi tối trước 10 giờ sẽ về. 】
Vài phút qua đi, Thịnh Hạ vẫn chưa trả lời nên Nhậm Ngạn Đông lấy chìa khóa xe rời đi trước.
Trên đường khá đông xe mãi đến lúc đến nhà giáo sư Hạ thì trời đã tối.
Chuông cửa vang lên, giáo sư Hạ tự mình đi mở cửa, ngoài cửa chỉ thấy Nhậm Ngạn Đông đứng một mình.
"A di."
"Mau vào."
Giáo sư Hạ dựa vào phía sau cửa, nhường lối đi nhỏ cho Nhậm Ngạn Đông tiến vào, bà không hiểu mà vẫn hướng mắt nhìn ra ngoài, cũng không thấyThịnh Hạ: "Hạ Hạ buổi tối hẹn bạn rồi sao?"
Nhậm Ngạn Đông đem lễ vật đặt xuống: "Ở thư phòng, không biết bận gì, cũng không cho con đi vào." Anh nói: "Cô ấy không biết con đến đây mà con cũng không nói qua cho cô ấy biết."
Ý ngoài lời, dù cho Thịnh Hạ đêm nay không bận thì anh cũng không dự định nói cho cô việc này.
Giáo sư Hạ hiểu rõ Nhậm Ngạn Đông tìm bà là có việc riêng nên tự một mình đến nói chuyện.
Trong nhà a di pha cho Nhậm Ngạn Đông một cốc cà phê và mang ra chút trái cây, tất cả theo sở thích Nhậm Ngạn Đông bình thường thích ăn.
Một giờ trước, bà đã nhận được điện thoại của Nhậm Ngạn Đông, nói muốn đến nhà gặp nên bà liền chuẩn bị vài loại trái cây Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ thích.
Chuẩn bị trái cây xong bà còn nhắn cho Thịnh Hạ hỏi cô muốn ăn cơm ở nhà hay không ở nhà hay không và muốn ăn gì.
Thịnh Hạ vẫn chưa trả lời mà điện thoại cũng không tiếp nghe.
"Đi chơi thế nào?" Giáo sư Hạ tùy ý trò chuyện.
Nhậm Ngạn Đông: "Không tệ, Hạ Hạ lúc này cũng chơi rất vui." Thiếu chút nữa vui đến quên cả trời đất.
Nhậm Ngạn Đông không quen cách nói chuyện phiếm mà giáo sư Hạ lại không phải người ngoài nên anh trực tiếp nói thẳng đến chủ đề chuyện dự tính của Thịnh Hạ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Anh đã nhờ Nhạc lão sư hỗ trợ liên hệ học viện âm nhạc và chờ sau nghỉ hè Thịnh Hạ liền bắt đầu chuẩn bị hồ sơ nhập học. Sang năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh là vừa lúc cô có thể chuyển sang tu dưỡng âm nhạc tại học viện.
Vừa nói xong thì không khí trong nhà chợt ngưng kết.
Sắc mặt Giáo sư Hạ biểu lộ trầm buồn nhưng ngại thể diện trước mặt anh nên mặc dù trong lòng không vui, bà cũng không biểu hiện rõ ràng.
Cô nhàn nhạt cười: "Hạ Hạ nhờ con đến làm thuyết khách sao?"
Nhậm Ngạn Đông lắc đầu: "Cô ấy không biết con đến tìm dì, cũng chưa quyết định chuyện xin học tại học viện."
Giáo sư Hạ bưng ly nước ấm mà uống đến trong miệng lại cảm thấy như lạnh.
"Ngạn Đông, trạng thái Hạ Hạ như bây giờ không phải khá tốt sao? Con sao lại tâm huyết dâng trào muốn nó đến học viện đào tạo thêm sâu vậy?"
Giáo sư Hạ nhấn mạnh thêm bốn chữ này ' tâm huyết dâng trào '
Nhậm Ngạn Đông: "A di, con đã suy nghĩ cặn kẽ rồi."
Đạo lý lớn gì đó anh chỉ chưa đề cập đến ngay mà nêu ví dụ chuyện anh học dương cầm: "Cùng Nhạc lão sư học cầm cũng không phải nhất thời hứng khởi, chính là trong khoảng thời gian du lịch này con mỗi ngày đều có luyện đàn."
Giáo sư Hạ cũng không thao thao bất tuyệt để thuyết phục Nhậm Ngạn Đông, dù sao chỉ cần bà không đồng ý Thịnh Hạ đến học viện thì Thịnh Hạ vẫn sẽ luôn nghe theo.
Bà chọn nhấn mạnh trong câu nói của anh mà hỏi: "Cho dù suy nghĩ cặn kẽ, con phải nói nguyên nhân muốn Hạ Hạ đào tạo sâu về âm nhạc chứ?"
Nếu không phải Thịnh Hạ tự bản thân yêu cầu đổi nghành thì nhất định có lý do gì thúc đẩy phía sau.
Nhậm Ngạn Đông đoán trước chờ giáo sư Hạ hỏi như vậy thì anh biết chuyện bản thân mình trả lời đơn giản không thể hài lòng bà, bất đắc dĩ anh đi đến biện pháp cuối.
Giáo sư Hạ từng nhiều năm thành thói quen khống chế Thịnh Hạ thế nên không phải ai đó nói dăm ba câu có thể làm bà thay đổi nhận thức, chỉ có thể đánh vào điều bà kiêng kị nhất trong lòng.
Anh nói: "Hạ Hạ nếu còn liên quan trong ngành tài chính thì không thể tránh khỏi việc quen biết Hạ Mộc mà dì cũng biết trong lòng cô ấy mẫn cảm nhất chính là Hạ Mộc, từ thời điểm bắt đầu luyện thư pháp đến hiện tại."
Nói về Hạ Mộc, hai đường chân mày giáo sư Hạ chợt nhíu thành đường gấp khúc, hiện tại nghiễm nhiên điều này đã là bóng ma tâm lý của bà.
Mỗi lần nhớ tới, bà đều tự trách mãi vì nếu không phải bà lấy Hạ Mộc so sánh với con mình thì đoán chừng đứa con gái này cũng đã không bị tổn thương nhiều vậy.
Giáo sư Hạ nâng ly nước ấm uống cạn mà tâm tình bên trong thấu lạnh.
Bà bỗng nhiên nhìn chằm chằm Nhậm Ngạn Đông như nhìn hư không: "Đứa nhỏ này, con cố ý nói kích ta đúng hay không?"
Nhậm Ngạn Đông cười cười, không hề phủ nhận.
Giáo sư Hạ thở dài, Nhậm Ngạn Đông đã ra tuyệt chiêu, biết điểm yếu của bà mà uy hiếp.
Nói không chừng hiện tại con gái bà đã không quá để ý Hạ Mộc nhiều nhưng bà làm mẹ thì không hy vọng Thịnh Hạ thất bại và khổ sở trong tình cảm dù là một chút.
Tự bản thân bà đã thất bại trong hôn nhân nên luôn muốn con mình có thể hạnh phúc.
Mấy năm nay, dù là trong sinh hoạt hay học tập bà đối với con mình rất hà khắc, thậm chí khó khăn nhưng trong tình cảm bà chỉ yêu cầu bất luận thời điểm nào cũng không để con gái mình chịu ủy khuất.
Nhậm Ngạn Đông đứng dậy, lấy thêm nước ấm cho giáo sư Hạ.
Giáo sư Hạ không khăng khăng phản đối mà lo lắng: "nếu Hạ Hạ đi nước ngoài, bọn con lại thành ra ở riêng hai nơi, yêu xa không dễ đâu, có khi sẽ mau tan."
Nhậm Ngạn Đông: "Sang năm con đi Manhattan, ở định cư bên đó một thời gian."
Giáo sư Hạ lập tức gật đầu như tìm được sự thoải mái trong lòng. Bà tiếp tục uống ly nước, dừng một chút lại giải bày: "Trước đây dì vẫn luôn cho rằng Hạ Hạ giống mình, chuyện tình cảm chỉ là một món điểm tâm ngọt, có thể có có thể không."
Nhậm Ngạn Đông tỏ thái độ: "Dì à, chỉ cần Hạ Hạ thích, con đều sẽ nỗ lực hết sức để làm được tốt nhất,. Một năm trước đây là con sai khi đã làm cô ấy khổ sở, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai."
Hai người đang trò chuyện thì cửa nhà đột nhiên có động tĩnh, âm thanh mở khóa vân tay truyền đến.
Giáo sư Hạ ngẩn người, lại híp híp mắt, thật đúng là đúng dịp. Người bước vào cũng vừa khép cửa.
Qua vài giây, người nọ nhìn từ huyền quan(*) đối mắt với Nhậm Ngạn Đông, hai người đều là ngẩn ra.
(*) khu vực từ cửa nhà bước vào có kệ giày, kệ treo nón, áo khoác...là kiểu thiết kế của nhà chung cư.
Thịnh ba ba nhất thời ngẩn người đến ngốc vì ông không được báo về chuyện tối nay Nhậm Ngạn Đông đến nhà.
Nhậm Ngạn Đông thì chỉ chú ý vào chi tiết khóa vân tay này đã được cài sẵn, là ra vào tự do sao?
Khó trách tối giáo sư Hạ so với trong tưởng tượng của anh lại dễ nói chuyện đến thế. Vốn dĩ anh còn suy nghĩ quá trình thương thuyết phải mấy vài giờ mà kết quả thì anh không dám bảo đảm.
Nào biết lúc này hai người mới vừa nói trong chốc một lúc mà giáo sư Hạ đã thỏa hiệp.
Nguyên nhân có thể là do giáo sư Hạ đã có mối quan tâm lớn hơn, hiện tại lực chú ý đặt vào Thịnh Hạ đã giảm đi nhiều.
Anh nhanh đứng lên: "Thịnh thúc thúc."
Thịnh ba ba ho khan hai tiếng: "Hạ Hạ đâu?"
Giáo sư Hạ: "con gái ông không đến vì bận việc ở nhà, một mình Ngạn Đông đến thôi."
Thịnh ba ba ý bảo Nhậm Ngạn Đông ngồi còn ông ngồi trên sô pha đối diện. Đôi tay ông nắm giao nhau theo tư thế đặt khủy tay trên đùi, nói với Nhậm Ngạn Đông: "Tình hình hiện tại chính là như con nhìn thấy."
Giáo sư Hạ: "......"
Thật đúng là đã hòa hợp lại.
Nhậm Ngạn Đông: "khẳng định Hạ Hạ sẽ rất vui vì cô ấy đã mong muốn thấy viễn cảnh nay hơn hai mươi năm."
Giáo sư Hạ đột nhiên xúc động mà hốc mắt rưng rưng, cầm ly nước ấm uống vài ngụm.
Bà và lão Thịnh là chuyện từ quá khứ sau khi đi một vòng lớn lại quay về một chỗ.
Khi bà ngoại Thịnh Hạ biết bà cùng lão Thịnh hợp lại thì vẫn luôn lắc đầu 'chuyện này nếu hai người làm từ sớm thì đã không lãng phí nhiều năm như vậy, con mình phải gặp bao nhiêu tội nghiệp thay.
Tuy nhiên bà nghĩ: Dù quay bề hai mươi năm hay mười năm trước, bà và ông ấy cũng vẫn chia tay, có thể chia tay không chỉ một lần, chẳng phải người ta nói tính tình khi già mới thay đổi đi một chút sao.
Nhậm Ngạn Đông ngồi hàn huyên cùng Thịnh ba ba một lát, đều chỉ nói về việc Thịnh Hạ đi học ở viện âm nhạc.
Thịnh ba ba ngay từ đầu cũng không vui lòng lắm nhưng sau khi thấy thái độ kiên quyết của Nhậm Ngạn Đông và giáo sư Hạ cũng không thể phản đối thì ông cảm thấy chỉ cần Thịnh Hạ thích là được.
Đến 9 giờ Nhậm Ngạn Đông cáo từ rời đi.
Khi anh vào trong xe ngồi, chưa vội khởi động xe rời đi mà gọi điện thoại Thịnh Hạ.
Sau khi cô nghe kể việc cha mẹ hợp lại, cũng không quá choáng gì mà còn cảm thấy trong lòng có chút tư vị ngọt ngào, hạnh phúc đến khóe miệng vươn mãi ý cười.
Cô đã sớm cảm giác chuyện cha mẹ mình không phải đơn giản, đặc biệt ba cô mỗi lần gặp mẹ mình thì cảm giác như tình yêu chưa dứt. Năm nay họ không đặc biệt yêu cầu cô và Nhậm Ngạn Đông trở về ăn tết là vì muốn hưởng thế giới của hai người.
Thịnh Hạ nói sang đề tài khác: "Tam ca, anh mau về đi, em có món quà nhỏ cho anh nè."
Nhậm Ngạn Đông: "Quà gì vậy?"
Thịnh Hạ chỉ cười cười, trước sau cũng không bật mí. Nhậm Ngạn Đông đặt áo khoác đã cởi ra để trên ghế phụ, điều khiển xe rời đi.
Đoạn đường về nhà nhất định phải đi qua vài giao lộ mà tối nay có tập trung kiểm tra các lái xe say rượu nên các xe xếp thành một đoạn đường dài đến gần nửa ngày mới dịch được một bước.
Độ ấm Trong xe vừa phải nên Nhậm Ngạn Đông mở hai cúc áo áo sơmi, xoán ống tay áo cao đến cánh tay. Lúc này trên cánh tay anh có vài vết răng cắn, vết cũ và mới chồng chéo lên nhau, tất cả đều là kiệt tác của Thịnh Hạ. Phía sau lưng và bụng thì càng không cần phải nói. Móng tay cô rõ ràng đã được san bằng thế mà còn có thể bén đến vậy.
Di động Nhậm Ngạn Đông reo chuông làm anh cúi người sang lấy di động từ áo khoác nhưng không thấy mà chỉ sờ lấy được sổ hộ khẩu của Thịnh Hạ, vừa rồi giáo sư Hạ đã đưa cho anh.
Anh đem sổ hộ khẩu cất vào lại và lấy di động, Thịnh Hạ đã nhắn cho anh.
Bảo bảo: 【 kẹt xe à? 】
Nhậm Ngạn Đông: 【 kiểm tra lái xe say rượu, về đến nhà phải gần 10 giờ. 】
Nhậm Ngạn Đông nhìn biểu tượng kia tự cảm thấy trong nhà cô đang lập mưu trò chỉ chờ anh về mắc vào.
Thời gian Nhậm Ngạn Đông dự đoán về đến nhà đã trễ hơn ba mươi phút, lúc này là 10 giờ rưỡi.
Anh ôm áo khoác trên khuỷu tay, không khỏi hướng mắt nhìn vào túi áo bên trong. Lúc này Thịnh Hạ ở nhà ăn bên kia, cô vừa dựa vào thành bếp vừa uống cà phê, tạo dáng hai chân tự nhiên giao chéo, biểu tình nhàn nhã.
Nhậm Ngạn Đông: "sao giờ uống thành nghiện rồi à, buổi tối uống ít thôi."
Thịnh Hạ chỉ vào cái ly kia: "cả đời này xem ra anh không dùng đến nó được rồi." ( chỗ này mình edit nhưng chưa hiểu ý tác giả lắm....kiểu như chiếc ly anh mua thay thể để dành cho Thịnh Hạ sử dụng thôi,,,,mình đoán đại khái ý là vậy)
"Không phải muốn tặng quà cho anh sao?" Nhậm Ngạn Đông nhìn bên phía phòng khách, không có gì.
Thịnh Hạ cười nhạt: "đầu giường phòng ngủ."
"Uống xong lên lầu nhe." Nhậm Ngạn Đông nói xong, xoay người đi lên trước
Hộ khẩu còn đang nằm trong túi áo khoát nên anh chuyển sang đi vào thư phòng, đem hộ khẩu đặt ở két sắt.
"Tam ca."
Thịnh Hạ bưng cà phê lên, cô đi vào phòng ngủ không thấy được Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông: "Thư phòng."
Thịnh Hạ vài bước đi tới, dựa vào cạnh cửa: "Làm gì vậy, thần thần bí bí, không tìm quà của mình sao."
Nhậm Ngạn Đông đem két sắt khóa lạ, chỉ có thể giấu cô: "Xem cái email này chút."
Anh tắt đèn, nắm tay cô cùng đi vào phòng ngủ.
"Cơm chiều ăn chưa?"
Thịnh Hạ gật đầu: "Ăn chút trái cây."
Trên tủ đầu giường, bày ra vài bức họa.
Nhậm Ngạn Đông còn tưởng rằng cô mang trả về cho anh các bức cô đã cho anh, anh cầm lên để ngắm thì mới phát hiện.
Bức đầu tiên có bối cảnh là phòng bếp, lịch biểu hiện: ngày 22 tháng 11. Tiếp theo là hình ảnh vẽ anh là nhân vật chính đang khom lưng nhặt những mảnh vỡ vụn của trái tim trên mặt đất.
Bên cạnh vẽ rất nhiều nét thể hiện gió thổi nhè nhẹ, ứng với một câu : cuối cùng anh mất đi em rồi.
Bức thứ hai là hình ảnh trái tim được ráp hoàn thiện và anh đặt ở chỗ trái tim mình.... có thể bình thường lại được rồi, một bên tay anh cầm chiếc điện thoại với hình vẽ đoạn độc thoại: 【 cái gì? Giáo thảo là nữ? 】
Anh dùng sức ấn trái tim kia vừa mới được ráp vào trọn vẹn thì bị phá nứt.
Bức thứ ba là bối cảnh 'công nghệ đen Thịnh thế' trong văn phòng. Hình ảnh phiên bản Thịnh Hạ hóa thân thành một ông chủ.
Anh ngồi ở trước mặt cô: 【 ông chủ, tim của tôi vẫn không dùng được tốt lắm, từng ngày một rớt những mảnh nhỏ rất nhiều lần. 】
Phiên bản Thịnh Hạ: 【 đó là do cậu dùng keo dởm. 】
Nhậm Ngạn Đông sau khi xem xong vẫn chưa phản ứng gì.
Lý do cả đêm cô tự mình nhốt ở thư phòng, là vẽ những bức này.
Anh xem tiếp theo một bức khác, nó vẽ trong tay anh đang cầm một lọ ' keo trăm triệu của Thịnh thị' , còn có một bản hướng dẫn sử dụng: 【 mỗi lần trước khi sử dụng, yêu cầu mở tủ thứ hai trong phòng quần áo. 】
Nhậm Ngạn Đông phản ứng chậm nửa nhịp, khi xem lần thứ hai thì anh mới cảm giác không đúng chỗ nào, bước đi hướng sang phòng quần áo. Thịnh Hạ không nhanh không chậm, đi theo phía sau anh.
Nhậm Ngạn Đông mở cửa tủ thứ hai thấy đầy một loạt áo sơmi màu trắng. Anh tùy tay cầm một cái, cảm thấy hơi bất ngờ. Vị trí bên ngực trái của áo sơmi có in sẵn dấu ấn một dấu môi nhàn nhạt màu mực.
Thịnh Hạ đang đứng với tư thế đôi tay ôm cánh tay, dựa vào khung cửa: "Vốn là muốn tặng anh vào ngày Lễ Tình Nhân lễ vật nhưng em cảm thấy hôm nay thích hợp hơn."
Danh sách chương