Thấy Minh Nhi bỗng nhiên có hành động này, không hề để ý đến an nguy của bản thân mà phi đến cứu Lan Cẩn, Kì Hủ Thiên hai mí mắt khẽ khép hờ, trên mặt cũng không hề hiển lộ cảm xúc, đôi mắt hơi trầm xuống lại chợt hiện ra một mảnh âm lãnh.

Minh Nhi vốn không phải là người nhiều chuyện mềm lòng, nếu không phải Lan Cẩn có gì chỗ đặc thù, hắn nhất định không có hành động như thế, lại nhìn trước mắt, nhìn bộ dáng của Lan Cẩn, rõ ràng là cũng với mấy người bình thường giống nhau, người bên ngoài có lẽ không phát hiện nhưng hắn đã nhìn ra Minh Nhi lúc này nỗi lòng đang hỗn loạn, đã hoàn toàn đánh mất bình tĩnh thường ngày.

Giang hồ quần hùng ở một bên thấy Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu cứu Lan Cẩn, cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt chuyển hướng về phía kẻ phóng ra ám khí kia, tính toán muốn bắt hắn.

Kẻ ám sát kia hiển nhiên là vẫn chưa muốn buông tha, ám phí trong tay lại tiếp tục phóng ra, thân ảnh cao cao nhảy lên, vẫn là hướng về phía Lan Cẩn đánh tới, trường kiếm vũ động, đã là tư thế một phen liều mạng, một chút cũng không hề nghĩ đến tính mạng, chỉ cầu đem Lan Cẩn cùng chết dưới kiếm của hắn!

Kì Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn đã quên mình đang đứng ở đâu, hiển nhiên là đối với kiếm chiêu từ phía sau đánh úp lại không hề có phản ứng, đôi mắt chỉ chuyên chú nhìn người ở trước mặt, hình dáng quen thuộc kia, khuôn mặt kia, rõ ràng là của người nọ trong trí nhớ của hắn, đồng dạng tuấn tú anh tuấn, đồng dạng tao nhã trầm ổn, so với người nọ lại hơn vài phần bất cần đời, nếu thu liễm vài phần vẻ vui cười trong mắt kia … Đúng là hoàn toàn giống J như khuôn đúc! (nếu bợn nào quên để ta nhắc cho nhớ, J chính là đồng bọn ở kiếp trước cũng chính là bạn tình mà bé Minh Nhi nhà mình tin tưởng nhất, cũng chính vì đỡ hộ J một phát đạn nên bé mời mất mạng mà đến kiếp này, chậc… thía này thì Thiên ca ghen chết hắc hắc)

Lúc này hắn mới giật mình nhớ lại, từng ở phía ngoài khách điếm gặp qua một nam tử áo xám chăm chú nhìn Vô Hào lúc rời đi là đang đuổi theo một người, lúc ấy vội vàng thoáng qua, lúc ấy đã cảm thấy người bị đuổi theo cực kỳ giống J, vốn tưởng rằng là chính mình nhìn lầm, cũng không nghĩ đến thực sự có người này, càng không ngờ đến chính là, người này là Lan Cẩn.

Tuy biết hắn không phải là J, thấy có người muốn đả thương hắn, lại vẫn là theo bản năng bình thường nhất thời phóng tới, lúc này nắm lợi khí trong tay, Kì Minh Nguyệt nhìn người trước mặt, đối mặt với đôi mắt ánh ý cười của hắn, chợt hoảng hốt giống như đang đối mặt với J, từng là đồng bọn đồng sinh cộng tử, cho dù đã chuyển thế sang kiếp này, hắn sao lại có thể mảy may quên đi.

Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau, Kì Minh Nguyệt trong mắt tinh thần phập phồng, ánh mắt sáng quắc, Lan Cẩn lại mỉm cười nhìn lại, thấy vị công tử tuổi trẻ này bỗng nhiên hiện thân nhìn hắn như thế, ánh mắt lộ ra vẻ suy ngẫm.

Mặc dù phát giác hai người vẻ mặt có chút cổ quái, mọi người cũng không rảnh đi quan tâm, thấy tên đánh lén kia muốn liều chết xông đến, đều là tranh nhau phi đến ngăn trở, người áo xám kia công lực bất phàm, quần hùng lại hỗn loạn làm theo ý mình, sau khi ngăn cản một kích vừa rồi của hắn, đúng là đã để cho hắn trong lúc hỗn loạn nhảy thoát khỏi thế bị bao vây.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ cứ như vậy mà trốn thoát khỏi đây, mọi người đã hạ quyết tâm, cũng không quan tâm người áo xám kia vốn là đã có ý muốn chết, không ngờ hướng về phía hai người ở bên trong đánh tới, trường kiếm mũi nhọn hàn quang, hướng về phía Lan Cẩn cùng người trước mặt hắn, người đứng phía trước Lan Cẩn hiển nhiên cũng sẽ bị trường kiếm xỏ xuyên qua, một kiếm lực có thể hạ sát hai người, chiêu này uy thế chi mãnh nhanh như sấm điện.

Trong đại sảnh, khi Lan Cẩn bị tập kích, Thủy Nguyệt Công Tử chi viện ở phía sau, rồi sau đó lại lần thứ hai bị tập kích, luân phiên mà đến, quần hùng nhân số tuy nhiều, đối mặt liên tục ngoài ý muốn, cũng không khỏi hỗn loạn, người áo xám kia liền đúng là thừa dịp hỗn loạn, qua mấy phen di chuyển tránh được thế giáp công của mọi người, mắt thấy đã đâm kiếm tới gần hai người đang đứng.

Đang trong lúc nguy cấp, một mạt thân ảnh ám màu tím đột nhiên ở trước mắt mọi người chớp nhoáng thoáng hiện, một đạo kim mang giống như trường tiên cuốn về phía người áo xám kia

Không đợi trường kiếm của người áo xám tiếp cận y bào oánh bạch kia, kim mang đã bắn tới, hắn tựa hồ là muốn trốn tránh cũng không thoát, lại thêm kim mang kia giống như cái bóng bám theo, không nghe thấy dị thanh, lại quỷ bí khiến kẻ khác kinh hãi, chỉ thấy người áo xám kia vừa bị kim mang chạm tới, một tiếng nổ lớn tạo thành huyết vụ (mưa máu) cùng phiến phiến mảnh vụn của khối thịt đỏ tươi giống như bạo liệt nổ tung ra, từ trong không trung hạ xuống một “thứ” đã không thể phân biệt nổi bộ mặt, huyết nhục mơ hồ miễn cưỡng có thể nói là một khối hình người.

Bầu không khí ngưng trọng chậm rãi lan tỏa khắp đại sảnh, có người nhìn khối huyết nhục trên mặt đất đã nhịn không được muốn nôn nhưng lại chỉ dám đứng ở tại chỗ, mặt trắng bệch, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân ảnh màu tím vẫn đang cầm kiếm đứng ở giữa sân, trong lòng dấy lên tràn ngập sợ hãi.

Mọi người chỉ thấy trong tay Ám Hoàng nắm một thanh trường kiếm màu vàng nhỏ hẹp bất quá chỉ bằng một lóng tay, ở trên thanh kiếm có vô số ám văn dị thú quấn quanh văn tự, hơi hơi nổi lên ở thân kiếm, xa xa nhìn lại tựa như một vật chạm khắc màu vàng, điểm trên đó nhiều điểm màu đỏ tươi, đang dọc theo thân nó chảy xuống, trên mặt đất hội tụ thành một vũng máu nhợt nhạt, trên mặt đeo bán trương kim mặt nạ, cùng vật huy ấn quang mang màu vàng trong tay hắn, huyết sắc màu đỏ tươi ở phía trên tô điểm, lại tạo thành một vẻ diễm lệ kì quỷ nói không nên lời, mạt thân ảnh màu tím kia chính là đứng như vật, thân tà mị khí cùng sát ý nồng đậm kia khiến mọi người kinh ngạc, nhưng cũng không tự chủ được bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ

Không ít người mặc dù đã từng nghe thấy kỳ danh, lại chưa từng nhìn thấy Ám Hoàng thật sự, thẳng cho đến hôm nay lúc này mới tính biết được uy phong của Ám Hoàng. Trừ bỏ thủ đoạn hành sự cùng thế lực che dấu trong chốn giang hồ, công phu của hắn cũng sâu không lường được, thử hỏi trên đời lại có mấy người có thể ngay lập tức trong trường hợp như thế, đem một người rõ ràng lăng trì* thành như vậy... (Htran: nguyên văn bản tiếng trung dừng từ 剐: quả – từ này có nghĩa là: róc thịt cho đến chết á *rùng mềnh*. Vì đó cũng là phương pháp để lăng trì trong hình phạt xưa nên tat hay bằng từ lăng trì chậc)

Lại nhìn liếc mắt một cái vật thể trên mặt đất đã không thể được gọi là “người” kia, mặc dù là người từng trải nhìn quen các loại trường hợp chém giết trên chốn giang hồ, cũng không khỏi cấm khẩu đứng bất động, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.

Từ lúc thân ảnh người áo xám kia nhảy lên, Kì Minh Nguyệt liền đã phục hồi lại tinh thần, lúc này hắn nhìn người áo xám đã biện không rõ hình người kia, hơi hơi nhíu mày nói: “Hủ, sau này đừng dùng phương pháp này lấy mạng kẻ khác được không?” Căn bản chỉ là một việc có thể dễ dàng làm, lại phải mất nhiều khí lực như vậy, không đáng. (Htran: *á khẩu* =.=b) Phụ Hoàng nếu là giết người, chắc chắn phải dùng phương pháp đơn giản nhất, nhưng kiếm chiêu mới vừa rồi sắc bén đáng sợ như thế, hiển nhiên là Phụ Hoàng đã nổi giận, nếu không phải là dưới cơn thịnh nộ, tuyệt sẽ không như thế, chỉ là không biết, là bởi vì mới vừa rồi hắn nhất thời xuất thần tổn hại an nguy của chính mình, hay là vì...(=.= Lạy em, Phụ hoàng em vừa choa ngừi ta nổ tung mà em nói việc dễ dàng không đáng tốn sức, híc híc híc *rùng mềnh*).

Liễm hạ đôi mắt, hắn vứt bỏ vật bén nhọn trong tay, nhìn chăm chú vào miệng vết thương vẫn còn đang đổ huyết, rồi xoay người đối mặt với Kì Hủ Thiên. Chỉ thấy Phụ Hoàng sắc mặt âm trầm, trong hơi thở mgập đầy sự tức giận, tuy là đã thu hồi lợi kiếm trong tay, lại vẫn tản mát ra trận trận băng hàn khí nặng nề. Thở dài, hắn đã biết việc thất thố với Lan Cẩn mới vừa rồi, nhất định là đã bị Phụ Hoàng nhìn thấy rõ ràng.

Kì Hủ Thiên khuôn mặt bình tĩnh, thấy bộ dáng Kì Minh Nguyệt thở dài, trong lòng cũng là một mảnh cảm giác phức tạp, khi Minh Nhi không để ý an nguy của bản thân, cứu Lan Cẩn, hắn liền đã biết người này đối Minh Nhi mà nói, nhất định là có chỗ đặc biệt, rồi sau đó hai người đối diện, Minh Nhi thế nhưng lại chuyên chú nhìn Lan Cẩn như thế, thậm chí đã quên cả đối địch, liền đã làm hắn thốt nhiên sinh giận, để ý thái độ của Minh Nhi, cũng là bởi vì Minh Nhi tự đem mình vào hiểm cảnh, mà nguyên do toàn bộ là vì một nam nhân khác, như thế, bảo hắn làm như thế nào giấu sự tức giận trong lòng.

Không chịu nổi sát ý nổi lên trong lòng, vốn là sát ý sinh ra với Lan Cẩn, lại e ngại thái độ của Minh Nhi, không thể không cố gắng áp chế, tên áo xám kia lại không biết chết sống hướng về phía Minh Nhi mà đánh tới, sát ý ngập trời nhất thời có chỗ phát tiết, đem kẻ đã khiến Minh Nhi bị thương lăng trì dưới kiếm, mặc dù đã không cần lo lắng an nguy của Minh Nhi, nhưng bàn tay Minh Nhi vì kẻ này mà bị thương, vẫn là làm hắn thập phần tức giận.

Giờ phút này mọi người tụ tập trong đại sảnh cũng lặng im không tiếng động, khoảnh khắc Ám Hoàng dùng phương thức đó giết người đã khiến cho những kẻ khác sợ hãi, rồi sau đó Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu lại một tiếng gọi “Hủ” nói ra câu nói kia, nhìn giọng điệu của hắn rõ ràng đúng là nói với Ám Hoàng, mặc dù kinh ngạc cách xưng hô của hắn, nhưng càng khiến mọi người lo lắng chính là thái độ của hắn.

Hắn vì sao lại biết được tên của Ám Hoàng đã khiến kẻ khác kinh ngạc, hắn không những gọi thẳng tên Ám Hoàng, còn dám tùy ý như thế, yêu cầu Ám Hoàng lần sau không được làm vậy, từ lúc biết được Thủy Nguyệt Công Tử đi theo Ám Hoàng, mọi người đã rất là kinh ngạc, lúc này phát giác ra trong lời nói của hắn cùng không hề có chút kính sợ, liền lại càng kinh hãi không thôi.

Lại nhìn về phía Ám Hoàng, thấy y vẫn chưa trả lời, sắc mặt lại giống như đang rât khó chịu, hiển nhiên là đã nổi giận, quần hùng nghĩ đến Thủy Nguyệt Công Tử là mới vào giang hồ, nhất định là không biết sự lợi hại của Ám Hoàng mới có thể tùy ý như thế, không khỏi đều vì hắn mà dấy lên lo lắng.

Vân Cảnh Hạo thân là trang chủ, tự nhiên không hy vọng nơi này tái phát sinh sự tình khác, đứng ở giữa, quay đầu nhìn hai bên Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công Tử đang đứng thẳng, trong miệng nói: “Tôn Chủ thật khiến người khác kinh ngạc bội phục, người nọ mặc dù chết rất thê thảm, nhưng cũng là do hắn gieo gió gặt bão, Trình thiếu hiệp nếu là ngại quá mức huyết tinh, Vân mỗ liền sẽ sai người đem nơi này dọn dẹp lại.” Nói xong, đã tính toán gọi người tiến đến xử lý đống máu thịt hỗn độn dưới đất.

“Tử Nghiêu không cảm thấy thê thảm, chỉ là phương pháp này rất hao phí nội lực, nếu có thể dễ dàng lấy tính mệnh của hắn, cần gì phải lãng phí khí lực như thế” trong miệng nói như thế, Kì Minh Nguyệt lại quay người đối mặt với Kì Hủ Thiên tiếp tục nói: “Chỉ là... không muốn nhìn thấy bộ dáng ngươi tức giận, lần tới, chớ như thế.” Người bên ngoài bị giết như thế nào, vốn là cùng hắn vô can, hắn chỉ lo lắng cho Phụ Hoàng thôi.

Mọi người xung quanh nghe được lời nói của hắn, mới biết được ý câu nói trước của hắn nguyên bản là gì, đúng là đối với thủ pháp tàn khốc kia không chút nào để ý, tâm niệm trong lúc đó chỉ để ở trên người Ám Hoàng, ở trong mắt mọi người Thủy Nguyệt Công Tử bình thường giống như gương hoa thủy nguyệt thanh nhã lạnh nhạt nhưng lại nói ra những lời nói như thế, đã làm cho mọi người hết sức ngạc nhiên, còn có thái độ tùy ý khinh thường như thế của hắn, mặc dù là ý trong lời nói là để ý đến Ám Hoàng, nhưng lại không biết người quỷ bí khó dò kia liệu có cảm kích không, phải biết năm đó, Thiếu Các Chủ của Lăng Hi Các cũng từng có chút được sủng ái, nhưng mà một khi vô ý, không biết đã làm gì đắc tội Ám Hoàng, đủ loại sủng ái trong quá khứ đều hoàn toàn biến mất, kết quả cuối cùng cũng là võ công bị phế, bị ném trả về Lăng Hi Các. Không biết lần này Thủy Nguyệt Công Tử sẽ có kết quả gì đây?

Kì Hủ Thiên nghe được những lời ấy của Kì Minh Nguyệt, thần sắc trong mắt hơi hòa hoãn lại, biết Minh Nhi không muốn thấy y tức giận, nhưng nhìn bàn tay đang chảy đầy máu của hắn, làm thê nào hắn có thể an tâm được, nhìn Minh Nhi đứng ở đầu phía bên kia, khóe môi y khẽ mở, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt của hắn, ngữ thanh trầm thấp: “Lại đây.”

Ở trong mắt mọi người, hai chữ thản nhiên này, mặc dù không thấy có vẻ tức giận gì, nhưng ai biết được, Ám Hoàng xưa nay khó dò, Thủy Nguyệt Công Tử lúc trước nói như vậy, nói không chính xác đã khiến hắn sinh giận, lúc này Ám Hoàng gọi hắn đi qua, kết quả sẽ như thế nào, vẫn là thật khó liệu.

Nhìn về phía Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu kia lại vẫn là bộ dáng như trước, tựa hồ một chút cũng chưa phát giác ra sự nguy hiểm của Ám Hoàng, không ngờ vẫn bước thẳng về phía Ám Hoàng. Mới bước đến các trước người Ám Hoàng không xa, ống tay áo mầu tím chợt giơ lên hướng về phía người hắn huơ tới.

Trong lòng mọi người đứng ở xung quanh nhất thời lộp bộp một chút, nghĩ đến Ám Hoàng sẽ đối với Thủy Nguyệt Công Tử làm như thế nào, cũng sẽ không đoán ra người quỷ bí lãnh tình kia lại đem thân thể oánh bạch đó ôm vào trong lồng ngực, bộ dáng vô cùng thân thiết, cầm lấy bàn tay bị thương của hắn, trong ngữ thanh mang theo vài phận tức giận đến tái đi, động tác lại mềm nhẹ vô cùng: “Không muốn thấy ta tức giận, liền đừng để cho chính mình bị thương, biết rõ ta sẽ đau lòng, lại vẫn không cẩn thận như vậy, để cho kẻ khác làm cho ngươi chảy máu như vậy, ta há có thể không tức giận …” Đau lòng nhìn bàn tay nhiễm huyết của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên thở dài một tiếng, cơ hồ là mang theo nhu tình nói nhỏ, dừng ở trong tai mọi người: “Vô luận là chuyện gì, ta đều có thể đồng ý, nhưng chỉ có việc can hệ đến an nguy của ngươi, sẽ không tái dung túng ngươi khinh thường như thế, lần tới nếu còn như thế, ta sẽ đem kẻ làm ảnh hưởng tới tâm thần của ngươi trừ bỏ, miễn cho ngươi tiếp tục tái phạm sai lầm.”

Theo ngữ thanh dần dẫn chuyển lạnh, dưới ánh mặt nạ màu vàng, ánh mắt sắc bén quét tới chỗ Lan Cẩn, thấy vậy, Kì Minh Nguyệt như thế nào còn không biết, sai lầm trong lời nói của Phụ Hoàng tất nhiên là chỉ việc hắn quên mất bản thân đang ở chỗ nào, không để ý an nguy của bản thân cứu người khác lại làm cho chính mình bị thương, một tầng hàm nghĩa khác, cũng là chỉ việc hắn ở trước mặt Kì Hủ Thiên lại như thế chuyên chú nhìn kẻ khác.

Đối với lời nói giống như sẽ đối với Lan Cẩn gây bất lợi của y, Kì Minh Nguyệt chỉ là nhíu mày, khẽ liếc mắt một cái nhìn Lan Cẩn đang đứng ở cách đó không xa cũng đang nhìn hắn, quay sang Kì Hủ Thiên nói: “Tử Nghiêu cam đoan với ngươi, sẽ không tái có lần khác, người khác như thế nào, đều không có quan hệ gì với ta, như thế được không?”

Đối với đối thoại của hai người, Lan Cẩn từ đầu đến cuối chưa từng nói xen vào, cho dù nghe ra trong lời nói có ý liên quan đến chính mình, cũng chỉ là như trước mỉm cười, nhìn hai người kia ở trước mặt mọi người không e dè, cử chỉ vô cùng thân thiết, lộ ra vài phần vẻ suy ngẫm. Nhưng những nhân vật giang hồ đang đứng xung quanh, lại không có được định lực như thế, lời nói của hai người tuy nhỏ, lại làm sao có thể tránh được nhĩ lực của cao thủ giang hồ, lời nói của hai người đã toàn bộ rơi vào trong tai, mỗi một câu nghe được, đó là một trận kinh ngạc không thể tin được.

Lúc trước thấy Ám Hoàng chưa hề tức giận, mà là đem Trình Tử Nghiêu ôm vào lòng, liền đã là cảm thấy kinh ngạc, rồi sau đó không ngờ nghe thấy ngữ thanh nhu tình chưa từng gặp qua của y, động tác lại mềm nhẹ như vậy, liền lại giống như thấy loại dị tượng nào đó, không dám tin tưởng điều chính mình vừa nghe thấy, nhìn thấy trước mắt. Một đám trên mặt đều hiện ra vẻ mặt ngốc lăng cùng không dám tin, những người ngày thường tự xưng là trầm ổn, bình tĩnh, lúc này cũng mất đi thái độ bình thường, không thể bảo trì được vẻ bình tĩnh.

Tính cách của Ám Hoàng như thế nào, chỉ cần là có biết quá khứ của giang hồ, liền biết chỗ đáng sợ của hắn, người này thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc quỷ bí khó dò, lại phong lưu bạc tình, có thể nói là người lãnh tình thành tính, chưa từng thấy hắn đối với bất cứ ai có chút đặc biệt nào, cho dù là sủng thị tối được sủng ái năm đó, cũng phải thật cẩn thận tùy thị một bên, không dám hơi có chút chậm trễ khinh thường. Chưa từng gặp qua có người dám giống như Thủy Nguyệt Công Tử dám nói chuyện với hắn như thế, sau khi nói như vậy còn được Ám Hoàng đáp lại như thế, không phải trách phạt sinh giận, mà là mềm giọng ôn nhu, quả thực giống như đối với trân bảo vậy.

Tới lúc này, rốt cuộc không người dám nghi ngờ địa vị đặc thù của Thủy Nguyệt Công Tử ở bên cạnh Ám Hoàng, cũng rốt cuộc không người dám âm thầm phỏng đoán, Thủy Nguyệt Công Tử có thể làm vui lòng Ám Hoàng bao lâu. Mà tất cả đều đang tự âm thầm nhắc nhở, nhất thiết không nên đi trêu chọc người nhìn như thủy nguyệt kính hoa kia, người có thể đứng ở bên cạnh Ám Hoàng, lại đối với cảnh tượng tàn khốc huyết tinh kia không hề phản ứng, nói vậy hắn cũng không thể là người ôn nhuận như vẻ bề ngoài, huống chi còn có lời nói vừa rồi của Ám Hoàng, nếu là chọc tới hắn, chỉ sợ kết quả còn hơn chọc giận Ám Hoàng, sẽ không tốt hơn nhiều ít, có khi còn thảm hơn vài phần.

Nhân tư thái không coi ai ra gì của hai người, trong phòng nhất thời không người nói chuyện, trong lúc tâm niệm lưu chuyển, đã thấy địa vị của Thủy Nguyệt Công Tử ở trong chốn giang hồ lại tăng lên không ít, hắn thân thủ bất phàm, còn có quan hệ của hắn cùng với Ám Hoàng, kẻ khác không thể không đối hắn thêm vài phần kính trọng.

Tuy biết một phen đối thoại của hắn cùng với Phụ Hoàng đã dẫn tới người khác để ý, nhưng Kì Minh Nguyệt xưa nay đối với những chuyện này không hề cố kỵ, tự nhiên cũng sẽ không đi để ý ánh mắt quanh mình, Kì Hủ Thiên lại vốn là người không muốn kiềm chế, vốn là cố ý chiêu cáo thế nhân, Minh Nhi đã thuộc về hắn, đối với ánh mắt chú mục xung quanh làm như không hề phát giác, chỉ là tinh tế nhìn vết thương trên tay Minh Nhi, vốn tưởng rằng chính là bị lợi khí sượt qua bị thương, sẽ không quá mức nghiêm trọng, lại thấy bên trong miệng vết thương kia, rõ ràng phiếm ra mấy mạt ám bụi, đúng là có chứa đựng kịch độc.

“Trở về chữa thương.” Vì những gì vừa mới chứng kiến, ngữ thanh hắn liền phiếm ra lãnh ý, Hủ Thiên kéo lấy Kì Minh Nguyệt, liền muốn hướng về phía đường cũ phản hồi.

Thấy Phụ Hoàng sau khi nhìn qua miệng vết thương thay đổi thái độ như vậy, Kì Minh Nguyệt lập tức liền biết trong đó có việc khác thường, cũng không nhiều lời nữa, nhìn lướt qua đám giang hồ nhân sĩ thần sắc khác nhau, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại ở trên người Lan Cẩn lưu chuyển trong chốc lát, mới quay đầu xoay người, theo Kì Hủ Thiên hướng hành lang trong phòng đi thông với hậu viện bước đi.

Mới bước được vài bước, phía sau lại bỗng nhiên truyền đến ngữ thanh của một người.

“Tại hạ Lan Cẩn, không biết vị công tử áo trắng này xưng hô như thế nào?” Bạn đang �

Lan Cẩn từ lúc thấy Thủy Nguyệt Công Tử vốn chưa từng mở miệng, lúc này bỗng nhiên hỏi như thế, tất nhiên là đối với Trình Tử Nghiêu ấn tượng để lại khắc sâu, mọi người thấy vậy, lại là một trận phỏng đoán, chỉ nghe rất xa, truyền đến ngữ thanh réo rắt lạnh nhạt, đúng là ngữ thanh của Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu.

“Trình Tử Nghiêu.”

Chính là ba chữ ngắn ngủn, tựa hồ có chút vô lễ khinh nhớn, cũng không khiến kẻ khác tức giận, Lan Cẩn nhìn chăm chú vào thân ảnh đã đi xa, vẻ vui cười trong mắt dần dần thu liễm, trong miệng đã chậm rãi nói: “Trình Tử Nghiêu, ta Lan Cẩn đã quyết định... theo phò trợ ngươi làm chủ nhân của ta.”

Nghe được Lan Cẩn nói như vậy, trong phòng nhất thời một mảnh ồ lên, mà thân ảnh màu trắng đã đi xa xa kia, lại chỉ hơi dừng chân lại một chút, cũng không hề đáp lại lấy vài lời, đã theo thân ảnh màu tím kia đi vào trong.

__________ Hết chính văn chương thứ 93 __________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện