Từ lúc Kỳ Minh Nguyệt ở trường thái học viện bị thương, đã qua ba tháng, mỗi ngày uống thuốc Vương thái y ngao kết hợp với bữa ăn bổ huyết hàng ngày, chờ cho vết thương trên trán nhìn không thấy nữa, Kỳ Hủ Thiên mới cảm thấy yên tâm, cho phép y đi trường thái học viện học tập, chính là còn cho y ngụ ở Huyễn Thiên điện, mỗi đêm ôm y ngủ yên, không chịu để y trở về. Kỳ Minh Nguyệt cũng từng kháng nghị hoàng tử không nên ở tại tẩm cung của quân vương, lúc này vết thương đã lành, y càng không có lý do gì tiếp tục ở lại, không ngờ Kỳ Hủ Thiên lại lấy lý do "Do Trẫm đối với Nhị hoàng tử chăm sóc sơ suất làm y bị thương, khiến trẫm trong lòng áy náy ", thật sự là ngăn chặn chi khẩu quần thần, làm cho Kỳ Minh Nguyệt công khai tiếp tục ở tại Huyễn Thiên điện, chính vì cùng là dị tinh, nhưng Đại Hoàng tử vì sao không có được quang vinh như vậy, mọi người mặc dù biết, cũng là không dám ở trước mặt bệ hạ nói, bệ hạ đối Nhị điện hạ yêu thương, trong cung mọi người quá rõ ràng, ngay cả Hoa thục phi lai lịch kỳ lạ được bệ hạ thiên sủng đều tại vì y mà trên người nếm đau khổ.
Một ngày kia, đó là ngày thứ nhất sau khi Kỳ Minh Nguyệt bị thương quay lại trường thái học viện, thái độ của Lâm Mộ Dung đối với y tất nhiên là sửa lại rất nhiều, mặc dù không đến mức rõ ràng thiên vị, nhưng cũng không dám đối với y có điều làm khó dễ, Kỳ Mộ Thịnh vẫn là ngồi ở chỗ cũ, thấy Kỳ Minh Nguyệt tiến vào, ánh mắt kỳ quái có chút né tránh, trừ lần đó ra hết thảy như thường, vẫn là bộ dáng khiếp nhược kia, về sau này, thái độ những kẻ còn lại đối Kỳ Minh Nguyệt trở nên tha thiết hơn, làm Kỳ Minh Nguyệt không chịu nổi nữa.
Thật vất vả mới học xong, Kỳ Minh Nguyệt trên đường ra trường thái học viện, bước đi nhàn nhã thong thả hướng Huyễn Thiên điện. Trên đường đi ngang qua ngự hoa viên, trùng hợp gặp một nữ tử quần áo hoa mỹ, nàng đang ở giữa vườn phẩm trà, trên cái bàn tròn đã bày lên đầy các loại điểm tâm dưa và trái cây cực kì tinh xảo. Một thân minh diễm với váy dài màu hồng, điểm xuyết những đường chỉ bạc, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt đẹp hoàn hảo, so với đóa hoa đẹp nhất vườn cũng không hề thua kém, phía sau còn có hơn mười thị nữ cùng thị vệ. Với kiểu phô trương này, chắc hẳn là phi tử rất được sủng ái.
" Nô tài lớn mật, thấy Hoa thục phi còn không lại đây hành lễ, né tránh đứng ở nơi đó làm cái gì? "
Nghe thấy thị nữ bên cạnh nàng lớn tiếng chất vấn, Kỳ Minh Nguyệt tự nhìn trên người mình y bào xanh ngọc, tính chất cầu kỳ, kiểu dáng phức tạp, không biết làm sao lại như giống nô tài, và càng vì điều gì mà phải né tránh? Lập tức mỉm cười, hướng bọn họ đi đến.
" Thỉnh an Hoa thục phi." – Nếu nàng là có ý giáo huấn y, y cần gì phải làm rõ thân phận mình khiến hy vọng của nàng thất bại chứ.
Hoa thục phi thấy y quả nhiên không biết nặng nhẹ chưa từng nói rõ mình là hoàng tử, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
" Ngươi là đứa nhỏ từ đâu đến? Mà dám ở nơi này làm loạn, thấy bổn cung cũng không đến thỉnh an, không quy không củ, xem ra là không ai quản giáo, mới có thể không phân lễ nghĩa " – Che lại đắc ý trong lòng, nàng lạnh lùng phun ra mấy chữ, – " Bích Liên, còn không thay bổn cung dạy hắn chút quy củ. "
Thị nữ Bích Liên đã sớm được lệnh, không đợi nàng nói xong, liền đi tới muốn động thủ.
Kỳ Minh Nguyệt không nghĩ tới nàng đùa chính là tiết mục ấy, uổng phí y trong chốc lát còn mong đợi, lúc này thấy thị nữ kia tay giơ lên cao, y đứng mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên mở miệng, – " Đừng bị thương tánh mạng là tốt rồi. "
Hoa thục phi còn chưa hiểu được y có ý gì, đột nhiên một bóng đen chợt lóe, Bích Liên đã kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Kỳ Minh Nguyệt thu hồi nụ cười trên mặt, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa thục phi, nàng sắc mặt trắng bệch, hai tay tức giận run rẩy, chỉ vào y hướng thị vệ quát to, – " Các ngươi còn ở đó thất thần cái gì, đem tên phạm thượng này bắt lại cho ta! "
Mấy thị vệ kia thật ra phi thường thông minh, sớm đã nhận ra đứa nhỏ này, nghe đồn chính là người bệ hạ yêu thương nhất Nhị hoàng tử, bởi vì làm y bị thương, Lâm phi cùng Ngưng Lộ công chúa đã bị khiển trách, phi tử cùng công chúa còn như thế, huống chi bọn họ chỉ là thị vệ, vì thế tất cả đều chần chừ, mặt lộ vẻ khó xử.
Thấy tình cảnh đó, Hoa thục phi lại một chưởng đánh vào không trung, nghĩ đến nàng ở hậu cung vinh sủng một thân, ngoại trừ An Nhược Lam cùng nàng đối nghịch, người khác thấy nàng người nào không phải cung kính, hoàng nhi của nàng lại là con cả, theo tổ chế là có khả năng nhất trở thành Thái Tử, như thế nào có thể bị Kỳ Minh Nguyệt này tước đoạt, đã vào ở Huyễn Thiên điện, trước đó có lần còn nghe Thịnh nhi nói ở bên trong ngự thư phòng bệ hạ đối y sủng ái như thế nào, tuổi còn nhỏ đã tâm kế như thế hiểu được cách làm cho bệ hạ vui, không là dị tinh hàng thế thì là cái gì? Hôm nay nàng sẽ cho những kẻ hèn mọn dưới quyền thấy được Hoa Phượng Cẩn nàng lợi hại như thế nào, nói xong liền đích thân động thủ.
Kỳ Hủ Thiên được Ảnh vệ bẩm báo, bỏ mặc các thần tử và mọi việc liên quan ở Thiên điện nghị sự liền chạy tới ngự hoa viên, trước đó chỉ vì hắn đến trường thái học viện chậm một bước mà Minh nhi đã bị thương, lần này tuyệt đối không để cho có chuyện gì nữa, khi hắn vừa đến nơi, vừa đúng lúc nàng đang giơ tay áo lên...
" Hoa Phượng Cẩn..." – Kỳ Hủ Thiên kêu ra tên của nàng, không nhanh không chậm tiêu sái đi tới, cũng vừa đúng lúc kịp giữ tay của Hoa thục phi khi nàng định ra tay, hắn mỉm cười nhìn nàng, – " Trẫm nhớ rõ từng nói qua, một khi đã vào cung, phải nhớ kỹ thân phận của mình. "
Khuôn mặt mỉm cười cùng ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra có dấu hiệu gì tức giận, Hoa thục phi tuy rằng trong lòng bất an, nhưng vẫn tự giác cười duyên trả lời, – " Vâng, bệ hạ đã từng nói qua, thần thiếp cũng tự nhiên nhớ kỹ."
" Tốt, ngươi đã nhớ kỹ, vậy lúc này lại tính làm cái gì? " – Nhẹ nhàng buông ra cổ tay nàng, – " Ngươi tính đối với Minh nhi của trẫm làm cái gì? "
Hoa thục phi lúc này mới xác định, Hoàng thượng đã thực sự tức giận, vội vàng biện giải, "Ai nha, nguyên lai thì ra y là Nhị điện hạ, mới vừa rồi thần thiếp ở bên trong vườn nghỉ ngơi, thấy đứa nhỏ này không biết từ đâu ngang nhiên xông tới, bị hoảng sợ, y lại không nói rõ thân phận của mình, thần thiếp tưởng người nào không biết tôn ti lễ nghĩa, nên muốn Bích Liên dạy y một chút quy củ, không nghĩ tới..." – Nói xong lòng còn sợ hãi nhìn thị nữ nằm ở một bên, – " Không nghĩ tới y lại có thể gọi người ám toán thị nữ của thần thiếp, Bích Liên nàng..."
" Đủ rồi " – Kỳ Hủ Thiên đối nàng cười, – " Trẫm đã biết."
" Bệ hạ..."
Nàng biết hắn thích tên hoàng tử này, nhưng hẳn là chưa đến nỗi vì việc này mà trách tội mình, vì thế bèn thuận tiện đem việc này cho qua, lại cười tựa vào bên cạnh hắn, làm nũng oán giận, – " Bệ hạ, Nhị hoàng tử xem ra quả nhiên linh xảo(*) động lòng người, trách không được bệ hạ yêu thích, chính là đáng tiếc bị bệ hạ túng hỏng(*) rồi, thấy thần thiếp cũng không hành lễ thỉnh an, là Thịnh nhi thì cũng sẽ không vô lễ như thế. "
" Ngươi đã nói hết rồi? " – Kỳ Hủ Thiên nghe nàng nói chuyện, chỉ mỉm cười, chờ nàng nói xong, mới mở miệng, – " Nếu nói xong, vậy liền có thể động thủ."
" Động thủ? Động thủ cái gì? " – Hoa thục phi không rõ.
" Xem ra Phượng Cẩn quá hấp tấp thật không tốt, lúc trước còn nói nhớ rõ lời nói năm đó của trẫm, này chỉ chớp mắt liền đã quên, thôi được, nếu như ngươi đã quên, trẫm sẽ nhắc cho người nhớ."
Dứt lời, huyền mầu thân ảnh chợt lóe, đã đem Hoa thục phi kéo vào trong lòng, hai tay ôm lưng của nàng, cúi người kề tai của nàng nói nhỏ một câu:
" Trẫm đã nhắc nhở ngươi, chớ có quên lời nói năm đó."
Nói xong một chữ cuối, ngữ thanh như băng, lập tức mọi người chỉ thấy hắn mười ngón giống như đang khảy tấu một loại nhạc khí bình thường nào đó tao nhã vũ động, ở trên thân Hoa thục phi xoa nhẹ, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt, vuốt đến đâu thân mình Hoa thục phi run rẫy đến đó, nhưng xem tình hình lại như hai người đang cùng nhau múa, chỉ là lúc này Hoa thục phi phát ra từng đợt thét thê lương chói tai, làm cho mọi người rõ ràng biết, giờ phút này nàng chính là chịu loại đau khổ nào.
Tiếng thét chói tai dần dần ngừng lại, theo sau, thân thể của nàng chậm rãi trượt dần rồi ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy không chịu nổi, đã không còn là loài hoa kiều diễm phong tình như lúc đầu, thống khổ vặn vẹo, trên mặt tràn đầy mồ hôi, thân thể ở trên mặt đất khẽ run rẩy, thấy tình cảnh vậy, các đại thần ở Thiên điện nghe thấy tin tức trong lòng không khỏi một trận khiếp sợ, sớm biết bệ hạ khi thời niên thiếu bị đưa ra cung từng trà trộn vào giang hồ, võ công cao tuyệt, thủ đoạn độc ác, nhưng không ngờ hôm nay lại sẽ đối Hoa thục phi luôn luôn phi thường sủng hạnh xuống tay nặng như thế, ánh mắt đều quét về phía Nhị hoàng tử đứng ở một bên, xem ra việc này cũng là từ Nhị điện hạ mà ra, quả theo như lời đồn đại, Nhị điện hạ được sủng ái đến độ không ai có thể bằng, thậm chí so với đồn đại càng quá mức.
Bên này Kỳ Hủ Thiên không chút nào quan tâm biểu tình phức tạp trên mặt các đại thần, đang đứng ở bên cạnh Hoa thục phi, nhìn nữ tử dưới chân
" Năm đó trẫm đã nói qua, một khi đã vào hoàng cung, ngươi liền không phải là Phượng Hoa Cung Chủ Cảnh Phượng Hoa trong chốn giang hồ, chỉ có thể là Hoa thục phi! Trừ phi gặp chuyện nguy hiểm, bằng không không thể sử dụng võ công! Ngươi sao lại có thể phụ lòng trẫm tín nhiệm, muốn dùng ' Hữu phụng lai nghi ' đối phó Minh nhi, nhất thập lục chi thải phượng trâm nói vậy ngươi lúc nào cũng mang theo trên người sao, dùng nó để đối phó một đứa nhỏ năm tuổi! Ngươi thật ra chưa từng xem thường y! Hay là sợ chính mình nhiều năm không dùng đến đã mất chính xác? "
Không chút nào thương tiếc dùng chân ấn nhẹ một chút trên người nàng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nàng nhất thời ôm cánh tay đau tỉnh lại, phát ra từng trận thống khổ thở dốc, Kỳ Hủ Thiên lúc này mới hài lòng gật đầu cười:
" Thiếu chút nữa đã quên, tuy rằng phế đi võ công của ngươi, nhưng ám khí của ngươi thì chỉ cần dùng lực cánh tay cũng có thể sử, cái này là phế hoàn toàn, ngươi cũng không cần tốn tâm tư đi luyện lại, chẳng phải bớt nhiều việc. "
Nói xong đem Kỳ Minh Nguyệt đang đứng ở một bên xem kịch vui ôm vào trong lòng, tự hỏi mà tựa như nói:
" Minh nhi ngươi xem, nàng muốn đả thương ngươi, trẫm không lấy tánh mạng của nàng, có đúng hay không là có chút quá cưng chiều nàng? "
Kỳ Minh Nguyệt đối hành động luôn luôn kinh người của hắn đã thành thói quen, lúc này ngay cả cảm giác bất đắc dĩ cũng không có, thuận thế ôm lấy cổ hắn, – " Đã không cần nàng tử, lúc này nên gọi thái y đến xem qua, miễn cho phụ hoàng mất một vị ái phi. "
" May mà có Minh nhi nhắc nhở "
Hắn quay đầu nhìn, – " Lưu Dịch đâu? "
Lưu tổng quản không biết từ chỗ nào đi ra, – " Có "
" Đi thỉnh thái y chữa trị cho Hoa thục phi, ngàn vạn lần không thể làm cho nàng có việc, hiểu chưa? "
" Thần lĩnh chỉ." – Lưu tổng quản biết, bệ hạ ý tứ là không thể cho nàng tìm ý nghĩ nông cạn(*), nhưng cũng không thể để cho người ta có kẽ hở mà lợi dụng. Hoa thục phi lai lịch vốn là đặc biệt, có người đã biết nàng ở trong cung, sau này còn không biết sẽ có động tĩnh gì.
Kỳ Hủ Thiên ôm ấp Kỳ Minh Nguyệt, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của y, hướng thần tử chung quanh nói:
" Không biết các vị ái khanh tụ họp ở đây làm cái gì vậy? Tuy rằng ngự hoa viên vừa lúc hoa nở, các ngươi cũng không cần cùng nhau kéo đến tận đây ngắm hoa chứ, hay là trẫm cùng hậu cung phi tần đàm đạo chuyện xưa, cũng làm cho chư vị ái khanh cảm thấy phí tâm phí công? "
Nguồn:
Lời này nói vừa ra, các đại thần vội nói không dám, hậu cung vốn là việc không tới phiên bọn họ bận tâm, huống chi Hoa thục phi ỷ vào ngày thường được sủng hạnh, hành sự kiêu ngạo, lần này chịu tội đương nhiên không có bởi vì nàng cầu tình.
" Nếu không dám, còn đứng ở chỗ này làm chi? Còn không theo trẫm trở về. " – Ôm Kỳ Minh Nguyệt, hắn trở về Thiên điện nghị sự.
Mọi người theo đế vương tính tình khó dò cùng nhau trở về, nhìn Nhị hoàng tử ngồi ở trong lòng bệ hạ, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
" Không phải có việc phải nghị sao? Lúc này tại sao không nói? " – Kỳ Hủ Thiên cho Kỳ Minh Nguyệt nằm ở trong lòng, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y lộ ra biểu tình nhàm chán, tâm trạng buồn chán đánh giá các vị đại thần, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại nằm gối đầu trên chân hắn, không khỏi lộ ra nụ cười nhạt, làm mọi người ở dưới mắt xem mà choáng váng, thấy bệ hạ lãnh tiếu tà tiếu, chưa từng gặp qua biểu tình ôn hòa sủng nịch như thế, một đám đều đã quên mất bản thân định bẩm tấu là chuyện gì.
" Nếu các ngươi không có gì bẩm tấu, thì trẫm trở về " – Nâng nhẹ thân thể Kỳ Minh Nguyệt lên, hắn lại thuận miệng bỏ thêm một câu, – " Đúng rồi, trẫm nhớ ba tháng sau chính là sinh thần Minh nhi, đến lúc đó các vị ái khanh cùng nhau đến đi, Minh nhi sinh thần yến cũng không thể keo kiệt, nhiều người náo nhiệt chút. "
Đến khi các đại thần phục hồi lại tinh thần, thì trên vương tọa ngay cả bóng người cũng không thấy.
Huyễn Thiên điện nội, Kỳ Minh Nguyệt bất mãn ngồi ở một bên, – " Phụ hoàng không ngờ đa sự như vậy? Hà cớ gì lại làm sinh thần yến, năm rồi chưa từng làm qua, năm nay cũng không tất. "
" Minh nhi không thích náo nhiệt? "
Kỳ Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng, mặt lộ vẻ trào phúng, – " Ăn uống linh đình, ca múa ồn ào náo động, nhìn như không tồi, nhưng mà cũng nhiều người hỗn tạp, dễ gặp chuyện không may, hay là phụ hoàng chê ta sống quá yên ổn, muốn cho ta xem một chút cảnh tượng náo nhiệt? "
=====================================
(*) linh xảo: khéo léo, tính tế, linh hoạt, xảo quyệt
(*) túng hỏng: dung túng đến hư hỏng
(*) ý nghĩ nông cạn: tự sát
Một ngày kia, đó là ngày thứ nhất sau khi Kỳ Minh Nguyệt bị thương quay lại trường thái học viện, thái độ của Lâm Mộ Dung đối với y tất nhiên là sửa lại rất nhiều, mặc dù không đến mức rõ ràng thiên vị, nhưng cũng không dám đối với y có điều làm khó dễ, Kỳ Mộ Thịnh vẫn là ngồi ở chỗ cũ, thấy Kỳ Minh Nguyệt tiến vào, ánh mắt kỳ quái có chút né tránh, trừ lần đó ra hết thảy như thường, vẫn là bộ dáng khiếp nhược kia, về sau này, thái độ những kẻ còn lại đối Kỳ Minh Nguyệt trở nên tha thiết hơn, làm Kỳ Minh Nguyệt không chịu nổi nữa.
Thật vất vả mới học xong, Kỳ Minh Nguyệt trên đường ra trường thái học viện, bước đi nhàn nhã thong thả hướng Huyễn Thiên điện. Trên đường đi ngang qua ngự hoa viên, trùng hợp gặp một nữ tử quần áo hoa mỹ, nàng đang ở giữa vườn phẩm trà, trên cái bàn tròn đã bày lên đầy các loại điểm tâm dưa và trái cây cực kì tinh xảo. Một thân minh diễm với váy dài màu hồng, điểm xuyết những đường chỉ bạc, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt đẹp hoàn hảo, so với đóa hoa đẹp nhất vườn cũng không hề thua kém, phía sau còn có hơn mười thị nữ cùng thị vệ. Với kiểu phô trương này, chắc hẳn là phi tử rất được sủng ái.
" Nô tài lớn mật, thấy Hoa thục phi còn không lại đây hành lễ, né tránh đứng ở nơi đó làm cái gì? "
Nghe thấy thị nữ bên cạnh nàng lớn tiếng chất vấn, Kỳ Minh Nguyệt tự nhìn trên người mình y bào xanh ngọc, tính chất cầu kỳ, kiểu dáng phức tạp, không biết làm sao lại như giống nô tài, và càng vì điều gì mà phải né tránh? Lập tức mỉm cười, hướng bọn họ đi đến.
" Thỉnh an Hoa thục phi." – Nếu nàng là có ý giáo huấn y, y cần gì phải làm rõ thân phận mình khiến hy vọng của nàng thất bại chứ.
Hoa thục phi thấy y quả nhiên không biết nặng nhẹ chưa từng nói rõ mình là hoàng tử, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
" Ngươi là đứa nhỏ từ đâu đến? Mà dám ở nơi này làm loạn, thấy bổn cung cũng không đến thỉnh an, không quy không củ, xem ra là không ai quản giáo, mới có thể không phân lễ nghĩa " – Che lại đắc ý trong lòng, nàng lạnh lùng phun ra mấy chữ, – " Bích Liên, còn không thay bổn cung dạy hắn chút quy củ. "
Thị nữ Bích Liên đã sớm được lệnh, không đợi nàng nói xong, liền đi tới muốn động thủ.
Kỳ Minh Nguyệt không nghĩ tới nàng đùa chính là tiết mục ấy, uổng phí y trong chốc lát còn mong đợi, lúc này thấy thị nữ kia tay giơ lên cao, y đứng mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên mở miệng, – " Đừng bị thương tánh mạng là tốt rồi. "
Hoa thục phi còn chưa hiểu được y có ý gì, đột nhiên một bóng đen chợt lóe, Bích Liên đã kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Kỳ Minh Nguyệt thu hồi nụ cười trên mặt, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa thục phi, nàng sắc mặt trắng bệch, hai tay tức giận run rẩy, chỉ vào y hướng thị vệ quát to, – " Các ngươi còn ở đó thất thần cái gì, đem tên phạm thượng này bắt lại cho ta! "
Mấy thị vệ kia thật ra phi thường thông minh, sớm đã nhận ra đứa nhỏ này, nghe đồn chính là người bệ hạ yêu thương nhất Nhị hoàng tử, bởi vì làm y bị thương, Lâm phi cùng Ngưng Lộ công chúa đã bị khiển trách, phi tử cùng công chúa còn như thế, huống chi bọn họ chỉ là thị vệ, vì thế tất cả đều chần chừ, mặt lộ vẻ khó xử.
Thấy tình cảnh đó, Hoa thục phi lại một chưởng đánh vào không trung, nghĩ đến nàng ở hậu cung vinh sủng một thân, ngoại trừ An Nhược Lam cùng nàng đối nghịch, người khác thấy nàng người nào không phải cung kính, hoàng nhi của nàng lại là con cả, theo tổ chế là có khả năng nhất trở thành Thái Tử, như thế nào có thể bị Kỳ Minh Nguyệt này tước đoạt, đã vào ở Huyễn Thiên điện, trước đó có lần còn nghe Thịnh nhi nói ở bên trong ngự thư phòng bệ hạ đối y sủng ái như thế nào, tuổi còn nhỏ đã tâm kế như thế hiểu được cách làm cho bệ hạ vui, không là dị tinh hàng thế thì là cái gì? Hôm nay nàng sẽ cho những kẻ hèn mọn dưới quyền thấy được Hoa Phượng Cẩn nàng lợi hại như thế nào, nói xong liền đích thân động thủ.
Kỳ Hủ Thiên được Ảnh vệ bẩm báo, bỏ mặc các thần tử và mọi việc liên quan ở Thiên điện nghị sự liền chạy tới ngự hoa viên, trước đó chỉ vì hắn đến trường thái học viện chậm một bước mà Minh nhi đã bị thương, lần này tuyệt đối không để cho có chuyện gì nữa, khi hắn vừa đến nơi, vừa đúng lúc nàng đang giơ tay áo lên...
" Hoa Phượng Cẩn..." – Kỳ Hủ Thiên kêu ra tên của nàng, không nhanh không chậm tiêu sái đi tới, cũng vừa đúng lúc kịp giữ tay của Hoa thục phi khi nàng định ra tay, hắn mỉm cười nhìn nàng, – " Trẫm nhớ rõ từng nói qua, một khi đã vào cung, phải nhớ kỹ thân phận của mình. "
Khuôn mặt mỉm cười cùng ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra có dấu hiệu gì tức giận, Hoa thục phi tuy rằng trong lòng bất an, nhưng vẫn tự giác cười duyên trả lời, – " Vâng, bệ hạ đã từng nói qua, thần thiếp cũng tự nhiên nhớ kỹ."
" Tốt, ngươi đã nhớ kỹ, vậy lúc này lại tính làm cái gì? " – Nhẹ nhàng buông ra cổ tay nàng, – " Ngươi tính đối với Minh nhi của trẫm làm cái gì? "
Hoa thục phi lúc này mới xác định, Hoàng thượng đã thực sự tức giận, vội vàng biện giải, "Ai nha, nguyên lai thì ra y là Nhị điện hạ, mới vừa rồi thần thiếp ở bên trong vườn nghỉ ngơi, thấy đứa nhỏ này không biết từ đâu ngang nhiên xông tới, bị hoảng sợ, y lại không nói rõ thân phận của mình, thần thiếp tưởng người nào không biết tôn ti lễ nghĩa, nên muốn Bích Liên dạy y một chút quy củ, không nghĩ tới..." – Nói xong lòng còn sợ hãi nhìn thị nữ nằm ở một bên, – " Không nghĩ tới y lại có thể gọi người ám toán thị nữ của thần thiếp, Bích Liên nàng..."
" Đủ rồi " – Kỳ Hủ Thiên đối nàng cười, – " Trẫm đã biết."
" Bệ hạ..."
Nàng biết hắn thích tên hoàng tử này, nhưng hẳn là chưa đến nỗi vì việc này mà trách tội mình, vì thế bèn thuận tiện đem việc này cho qua, lại cười tựa vào bên cạnh hắn, làm nũng oán giận, – " Bệ hạ, Nhị hoàng tử xem ra quả nhiên linh xảo(*) động lòng người, trách không được bệ hạ yêu thích, chính là đáng tiếc bị bệ hạ túng hỏng(*) rồi, thấy thần thiếp cũng không hành lễ thỉnh an, là Thịnh nhi thì cũng sẽ không vô lễ như thế. "
" Ngươi đã nói hết rồi? " – Kỳ Hủ Thiên nghe nàng nói chuyện, chỉ mỉm cười, chờ nàng nói xong, mới mở miệng, – " Nếu nói xong, vậy liền có thể động thủ."
" Động thủ? Động thủ cái gì? " – Hoa thục phi không rõ.
" Xem ra Phượng Cẩn quá hấp tấp thật không tốt, lúc trước còn nói nhớ rõ lời nói năm đó của trẫm, này chỉ chớp mắt liền đã quên, thôi được, nếu như ngươi đã quên, trẫm sẽ nhắc cho người nhớ."
Dứt lời, huyền mầu thân ảnh chợt lóe, đã đem Hoa thục phi kéo vào trong lòng, hai tay ôm lưng của nàng, cúi người kề tai của nàng nói nhỏ một câu:
" Trẫm đã nhắc nhở ngươi, chớ có quên lời nói năm đó."
Nói xong một chữ cuối, ngữ thanh như băng, lập tức mọi người chỉ thấy hắn mười ngón giống như đang khảy tấu một loại nhạc khí bình thường nào đó tao nhã vũ động, ở trên thân Hoa thục phi xoa nhẹ, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt, vuốt đến đâu thân mình Hoa thục phi run rẫy đến đó, nhưng xem tình hình lại như hai người đang cùng nhau múa, chỉ là lúc này Hoa thục phi phát ra từng đợt thét thê lương chói tai, làm cho mọi người rõ ràng biết, giờ phút này nàng chính là chịu loại đau khổ nào.
Tiếng thét chói tai dần dần ngừng lại, theo sau, thân thể của nàng chậm rãi trượt dần rồi ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy không chịu nổi, đã không còn là loài hoa kiều diễm phong tình như lúc đầu, thống khổ vặn vẹo, trên mặt tràn đầy mồ hôi, thân thể ở trên mặt đất khẽ run rẩy, thấy tình cảnh vậy, các đại thần ở Thiên điện nghe thấy tin tức trong lòng không khỏi một trận khiếp sợ, sớm biết bệ hạ khi thời niên thiếu bị đưa ra cung từng trà trộn vào giang hồ, võ công cao tuyệt, thủ đoạn độc ác, nhưng không ngờ hôm nay lại sẽ đối Hoa thục phi luôn luôn phi thường sủng hạnh xuống tay nặng như thế, ánh mắt đều quét về phía Nhị hoàng tử đứng ở một bên, xem ra việc này cũng là từ Nhị điện hạ mà ra, quả theo như lời đồn đại, Nhị điện hạ được sủng ái đến độ không ai có thể bằng, thậm chí so với đồn đại càng quá mức.
Bên này Kỳ Hủ Thiên không chút nào quan tâm biểu tình phức tạp trên mặt các đại thần, đang đứng ở bên cạnh Hoa thục phi, nhìn nữ tử dưới chân
" Năm đó trẫm đã nói qua, một khi đã vào hoàng cung, ngươi liền không phải là Phượng Hoa Cung Chủ Cảnh Phượng Hoa trong chốn giang hồ, chỉ có thể là Hoa thục phi! Trừ phi gặp chuyện nguy hiểm, bằng không không thể sử dụng võ công! Ngươi sao lại có thể phụ lòng trẫm tín nhiệm, muốn dùng ' Hữu phụng lai nghi ' đối phó Minh nhi, nhất thập lục chi thải phượng trâm nói vậy ngươi lúc nào cũng mang theo trên người sao, dùng nó để đối phó một đứa nhỏ năm tuổi! Ngươi thật ra chưa từng xem thường y! Hay là sợ chính mình nhiều năm không dùng đến đã mất chính xác? "
Không chút nào thương tiếc dùng chân ấn nhẹ một chút trên người nàng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nàng nhất thời ôm cánh tay đau tỉnh lại, phát ra từng trận thống khổ thở dốc, Kỳ Hủ Thiên lúc này mới hài lòng gật đầu cười:
" Thiếu chút nữa đã quên, tuy rằng phế đi võ công của ngươi, nhưng ám khí của ngươi thì chỉ cần dùng lực cánh tay cũng có thể sử, cái này là phế hoàn toàn, ngươi cũng không cần tốn tâm tư đi luyện lại, chẳng phải bớt nhiều việc. "
Nói xong đem Kỳ Minh Nguyệt đang đứng ở một bên xem kịch vui ôm vào trong lòng, tự hỏi mà tựa như nói:
" Minh nhi ngươi xem, nàng muốn đả thương ngươi, trẫm không lấy tánh mạng của nàng, có đúng hay không là có chút quá cưng chiều nàng? "
Kỳ Minh Nguyệt đối hành động luôn luôn kinh người của hắn đã thành thói quen, lúc này ngay cả cảm giác bất đắc dĩ cũng không có, thuận thế ôm lấy cổ hắn, – " Đã không cần nàng tử, lúc này nên gọi thái y đến xem qua, miễn cho phụ hoàng mất một vị ái phi. "
" May mà có Minh nhi nhắc nhở "
Hắn quay đầu nhìn, – " Lưu Dịch đâu? "
Lưu tổng quản không biết từ chỗ nào đi ra, – " Có "
" Đi thỉnh thái y chữa trị cho Hoa thục phi, ngàn vạn lần không thể làm cho nàng có việc, hiểu chưa? "
" Thần lĩnh chỉ." – Lưu tổng quản biết, bệ hạ ý tứ là không thể cho nàng tìm ý nghĩ nông cạn(*), nhưng cũng không thể để cho người ta có kẽ hở mà lợi dụng. Hoa thục phi lai lịch vốn là đặc biệt, có người đã biết nàng ở trong cung, sau này còn không biết sẽ có động tĩnh gì.
Kỳ Hủ Thiên ôm ấp Kỳ Minh Nguyệt, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của y, hướng thần tử chung quanh nói:
" Không biết các vị ái khanh tụ họp ở đây làm cái gì vậy? Tuy rằng ngự hoa viên vừa lúc hoa nở, các ngươi cũng không cần cùng nhau kéo đến tận đây ngắm hoa chứ, hay là trẫm cùng hậu cung phi tần đàm đạo chuyện xưa, cũng làm cho chư vị ái khanh cảm thấy phí tâm phí công? "
Nguồn:
Lời này nói vừa ra, các đại thần vội nói không dám, hậu cung vốn là việc không tới phiên bọn họ bận tâm, huống chi Hoa thục phi ỷ vào ngày thường được sủng hạnh, hành sự kiêu ngạo, lần này chịu tội đương nhiên không có bởi vì nàng cầu tình.
" Nếu không dám, còn đứng ở chỗ này làm chi? Còn không theo trẫm trở về. " – Ôm Kỳ Minh Nguyệt, hắn trở về Thiên điện nghị sự.
Mọi người theo đế vương tính tình khó dò cùng nhau trở về, nhìn Nhị hoàng tử ngồi ở trong lòng bệ hạ, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
" Không phải có việc phải nghị sao? Lúc này tại sao không nói? " – Kỳ Hủ Thiên cho Kỳ Minh Nguyệt nằm ở trong lòng, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y lộ ra biểu tình nhàm chán, tâm trạng buồn chán đánh giá các vị đại thần, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại nằm gối đầu trên chân hắn, không khỏi lộ ra nụ cười nhạt, làm mọi người ở dưới mắt xem mà choáng váng, thấy bệ hạ lãnh tiếu tà tiếu, chưa từng gặp qua biểu tình ôn hòa sủng nịch như thế, một đám đều đã quên mất bản thân định bẩm tấu là chuyện gì.
" Nếu các ngươi không có gì bẩm tấu, thì trẫm trở về " – Nâng nhẹ thân thể Kỳ Minh Nguyệt lên, hắn lại thuận miệng bỏ thêm một câu, – " Đúng rồi, trẫm nhớ ba tháng sau chính là sinh thần Minh nhi, đến lúc đó các vị ái khanh cùng nhau đến đi, Minh nhi sinh thần yến cũng không thể keo kiệt, nhiều người náo nhiệt chút. "
Đến khi các đại thần phục hồi lại tinh thần, thì trên vương tọa ngay cả bóng người cũng không thấy.
Huyễn Thiên điện nội, Kỳ Minh Nguyệt bất mãn ngồi ở một bên, – " Phụ hoàng không ngờ đa sự như vậy? Hà cớ gì lại làm sinh thần yến, năm rồi chưa từng làm qua, năm nay cũng không tất. "
" Minh nhi không thích náo nhiệt? "
Kỳ Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng, mặt lộ vẻ trào phúng, – " Ăn uống linh đình, ca múa ồn ào náo động, nhìn như không tồi, nhưng mà cũng nhiều người hỗn tạp, dễ gặp chuyện không may, hay là phụ hoàng chê ta sống quá yên ổn, muốn cho ta xem một chút cảnh tượng náo nhiệt? "
=====================================
(*) linh xảo: khéo léo, tính tế, linh hoạt, xảo quyệt
(*) túng hỏng: dung túng đến hư hỏng
(*) ý nghĩ nông cạn: tự sát
Danh sách chương