Người đến là một nam tử trung niên, tướng mạo không tầm thường, y bào mặc trên người cũng không phải đồ tầm thường, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đây nhất định là người có thân phận bất phàm, nhưng đối mặt với Kì Hủ Thiên, lúc này lại chỉ có ý kính sợ, từ lúc đi vào trong phòng, liền chưa từng ngẩng đầu lên, vẫn đứng ở chỗ cũ, nhưng Kì Minh Nguyệt lại vẫn từ hơi thở của đối phương phát giác ra sự bất an cùng lo lắng của hắn.

Có chút đăm chiêu, Kì Minh Nguyệt thu hồi nỉ hồ, ánh mắt hướng về phía Nguyễn Thiên Kì trên người quét tới, quả nhiên, Nguyễn Thiên Kì thấy người này, vội vàng la lên một tiếng: “Cha!” Trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ, giống như người rơi xuống nước bắt được tấm gỗ làm phao vậy.

Vào lúc này trong mắt Nguyễn Thiên Kì, cha hắn Nguyễn Ngao vừa xuất hiện, có nghĩa là tên nam tử quỷ bí trong phòng kia không thể tiếp tục ra uy được nữa, ở trong mắt hắn, với thân phận võ lâm minh chủ, lại có kẻ nào dám không nể mặt, mặc dù nam tử kia có lợi hại như thế nào, cũng không đến mức ở ngay trước mắt cha hắn đem hắn cấp giết, còn có Tử Nghiêu, nếu không có tên nam tử kia bày mưu đặt kế, y sao lại nghĩ muốn lấy đi tính mạng của hắn a.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Thiên Kì liền lộ ra vài phần hi vọng, đưa tay ôm lấy ngực vẫn còn rất đau đớn, lau đi vết máu bên môi, đang muốn đối với Nguyễn Ngao nói cái gì đó, không ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị một người điểm trúng yếu huyệt toàn thân, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể mở to mắt kinh ngạc nhìn người đã điểm huyệt hắn. (^o^ ố là la đặt cược coi ai nà hắc hắc)

Nguyễn Ngao cau mày thu tay lại, trên mặt toát ra vẻ ưu giận, nhìn đứa con chật vật không chịu nổi, hơi hơi lắc lắc đầu, trong mắt trách cứ cùng tức giận càng thể hiện rõ ràng hơn, tất cả đều là do Nguyễn Thiên Kì mà tức giận, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

Thoáng tiến lên trước một bước, cúi thấp người bái hạ nói: “Thuộc hạ tham kiến Tôn Chủ. Không biết Tôn Chủ đã tới, không thể đúng lúc tiến đến bái kiến, cầu Tôn Chủ thứ tội.”

Kì Minh Nguyệt nhìn quân cờ Phụ Hoàng đặt ở trong chốn giang hồ, thấy hắn quả thực rất biết nặng nhẹ, chỉ nói tới chính mình thiếu lễ nghĩa, vẫn chưa một lần mở miệng vì Nguyễn Thiên Kì cầu xin tha thứ. Làm hắn thật ra có chút tán thưởng, chẳng trách Phụ Hoàng đưa hắn lên vị trí minh chủ, nếu không phải do hắn làm việc cẩn thận, lại biết nhu biết cương, cũng không thể sống yên ở trong chốn giang hồ đến nay, phải biết rằng, mặc dù có Phụ Hoàng ở phía sau nắm giữ, nhưng nếu không có năng lực, cho dù có thành võ lâm minh chủ, cũng là không có gì đáng kể. Như thế xem ra, Nguyễn Ngao này cũng thật là nhân tài.

Nhìn thấy Nguyễn Ngao bái hạ thân, Nguyễn Thiên Kì không dám tin trừng lớn mắt, nhìn một màn trước mắt, hắn nghĩ đến, cha hắn thân là minh chủ, không sợ kẻ nào, người trong chốn giang hồ tự giác đối với hắn đều cung kính vạn phần, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác hướng hắn hành lễ, chưa từng có thể nào có thể làm cho cha hắn cung kính như thế, trong lúc ngốc lăng, đã nghe thấy nam tử quỷ bí mà cha hắn gọi là Tôn Chủ kia hơi hơi vuốt cằm, trầm giọng đáp một câu: “Đứng lên đi.”

Ngắn ngủn ba chữ, lại làm cho Nguyễn Ngao thở dài nhẹ nhõm một hơi, khom người đứng, trong lòng cảm thán, cho dù nhiều năm không gặp, ngữ thanh của người nọ vẫn giống như năm đó, trong đó thâm trầm cùng uy nghi, thậm chí so với quá khứ càng sâu hơn, làm cho người ta không tự chủ được liền bị uy thế của hắn sở nhiếp, tựa hồ xác nhận hắn cao cao tại thượng như thế, kẻ khác cũng chỉ có thể kính sợ bái phục, đối mặt hắn, không dám có nửa điểm dị tâm, cũng không dám có chút ý nghĩ khinh thường nào

Kì Hủ Thiên đối với việc Nguyễn Thiên Kì bị điểm huyệt giống như không nhìn thấy, chỉ thấy y ôm người trong lồng ngực đi tới cạnh bàn, tùy ý ngồi xuống ghế, Kì Minh Nguyệt tự nhiên là ngồi tựa vào lòng y, đánh giá Nguyễn Ngao, đối với việc hắn có một đứa con như vậy, hơi cảm thấy có chút đồng tình.

Nguyễn Ngao thấy Tôn Chủ đối với việc hắn điểm huyệt Nguyễn Thiên Kì thoáng như không thấy, coi như là ngầm đồng ý, thoáng yên lòng, liếc liếc mắt một cái nhìn Nguyễn Thiên Kì ở phía sau, mới do dự mà đối với người bí hiểm kia nói: “Khuyển tử nếu là bất kính với Tôn Chủ, theo lý nên nhận lấy cái chết, nhưng cầu Tôn Chủ nể tình Nguyễn Ngao đi theo Tôn Chủ nhiều năm, buông tha cho tiểu nhi một mạng, tất cả đều là lỗi của Nguyễn Ngao, quản giáo không tốt.”

Từ lúc hắn tiến vào, liền chưa dám ngẩng đầu đi đánh giá tình hình trong phòng, tuy dư quang ở khóe mắt có thoáng nhìn thấy trong phòng trừ bỏ Tôn Chủ còn có một người nữa, nhưng cũng không dám tùy ý đánh giá. Lúc vừa tiến vào trang hắn biết đứa con kia của hắn là chạy đi vào sân trong nơi Thủy Nguyệt Công Tử lưu lại, vốn cũng không quá để ý, rồi sau đó mới từ trong miệng người khác biết được, nguyên lai Thủy Nguyệt Công Tử không ngờ là người của Tôn Chủ, biết được việc này, hắn làm sao còn dám trì hoãn.

Sự đáng sợ của Tôn Chủ, hắn đây thân là cấp dưới, tự nhiên so với người bên ngoài càng hiểu rõ ràng hơn, mặc dù không người nào biết hành tung mấy năm gần đây của Tôn Chủ, nhưng hắn vẫn lúc nào cũng thu được chỉ thị của y! Hắn dám nói, giang hồ hiện giờ, hơn phân nửa vẫn là thủ hạ của người này nắm trong tay, nếu Tôn Chủ có ý đối kháng triều đình, chỉ sợ Thương Hách liền không có một ngày yên bình, người lãnh huyết khó dò sâu không thấy đáy như thế, có thể nào là người mà đứa con không biết trời cao đất rộng của hắn có thể tùy ý mạo phạm a, nghĩ đến đây, hắn vừa tức vừa vội trừng mắt nhìn Nguyễn Thiên Kì liếc mắt một cái, thích người nào không tốt, lại cố tình nhìn trúng người của Tôn Chủ, còn dám lớn gan như thế đuổi tới tận chỗ này, nếu không phải hắn tới kịp lúc, chỉ sợ lúc này ngồi trên mặt đất đã là một khối thi thể rồi.

Trong lòng cân nhắc, sau một lúc lâu, hắn không yên đứng chờ người ngồi phía trước trả lời, không khí áp lực thâm trầm khiến Nguyễn Ngao đổ mồ hôi lạnh liên tục, chiếu theo hắn nhận thấy, bất luận là sủng thị được sủng ái như thế nào, cũng sẽ không khiến Tôn Chủ sinh giận như thế, tuy nói ngày xưa không kẻ nào dám đối với người bên cạnh của Tôn động niệm, nhưng thái độ làm người của Tôn Chủ, hắn sao lại không biết, lãnh khốc bạc tình đến tận cùng, sẽ không đối với kẻ bên cạnh có chút lưu luyến, chỉ cần chờ hứng thú qua đi, sẽ để qua một bên, người nào nhìn trúng đều cùng hắn không quan hệ, nhưng tình hình lúc này, lại giống như cùng ngày xưa bất đồng.

Phỏng đoán tâm tư người nọ, tại dưới hơi thở thâm trầm khó dò lại quỷ bí âm trầm, Nguyễn Ngao mắt thấy đã là duy trì không được, tới lúc này, hắn đã phát giác ra, Thủy Nguyệt Công Tử này, tuyệt đối cùng sủng thị ngày xưa bất đồng.

“Dẫn hắn đi thôi, chớ để cho hắn tái xuất hiện ở trước mặt ta, bằng không, Tử Nghiêu cũng không thể cam đoan, còn có thể tái buông tha hắn!”

Ngữ thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên cạnh người ngồi trên tòa thượng kia truyền đến, Nguyễn Ngao nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy dựa vào bên cạnh Tôn Chủ ngồi một nam tử niên kỉ còn rất trẻ mặc một thân áo trắng, trong mắt vẻ mặt thản nhiên, lại làm hắn không khỏi sợ hãi, tướng mạo tuấn mỹ đã là bất phàm, nhưng hơn nữa là khí chất hoặc nhân của y, nhìn có vẻ như ôn nhuận như nước, kì thực lại rét lạnh giống như băng, dựa vào kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm của hắn, sự đáng sợ của người này cũng không hề kém nhiều ít so với nam tử đeo mặt nạ kia, cũng là nhân vật mà tốt nhất đừng để bị coi là địch, đáng tiếc Thiên Kì lại bị vẻ ngoài mê hoặc, dám trêu chọc người này.

Cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh Thủy Nguyệt Công Tử kia quét tới, Nguyễn Ngao vội vàng cúi đầu, tuy nói mới vừa rồi Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu nói buông tha cho Thiên Kì, nhưng Tôn Chủ không đồng ý, thì có tác dụng gì, đang lúc ai thán, lại nghe ngữ thanh trầm tháp kia nói: “Đã nói, đem hắn dẫn đi, hay là chưa nghe thấy? Hoặc là nghĩ muốn lưu lại?”

Nguyễn Ngao nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn chưa từng dự đoán được, Tôn Chủ đúng là lệnh theo lời nói của Trình Tử Nghiêu, hắn nhớ đến, bất luận như thế nào được sủng ái, Tôn Chủ cũng không hội cho phép người bên cạnh thay hắn hạ lệnh, người cuồng ngạo như thế, chưa từng đối với ai dung túng như vậy?! Trong lòng đã là khiếp sợ phi thường, cố gắng thu liễm thần sắc nổi lên trong mắt, Nguyễn Ngao trong miệng lại lập tức đáp: “Tạ ơn Tôn Chủ, thuộc hạ tức khắc đưa hắn mang đi, nếu tái va chạm Tôn Chủ cùng Thủy Nguyệt Công Tử, không cần Tôn Chủ động thủ, thuộc hạ sẽ tự mình xử trí hắn.”

Nói xong, Nguyễn Ngao liền túm lấy tay của Nguyễn Thiên Kì, giống như sợ người trong phòng đổi ý, dắt hắn vội vàng chạy ra phía ngoài.

Nhìn chăm chú vào Nguyễn Ngao rời đi, Kì Minh Nguyệt tựa vào lồng ngực người bên cạnh: “Phụ Hoàng có muốn hỏi ta vì sao buông tha hắn?”

“Người này không quan trọng gì, vẫn chưa được đặt ở trong mắt Minh Nhi, tha hay không cũng chỉ là việc râu ria, nếu Minh Nhi vì giúp Phụ Hoàng tính toán, không muốn tổn hại mặt mũi của Nguyễn Ngao, bỏ qua cho Nguyễn Thiên Kì một mạng, Phụ Hoàng cũng không để ý, xem ở việc Nguyễn Ngao vì Phụ Hoàng tân lực làm việc nhiều năm, buông tha Nguyễn Thiên Kì cũng là có thể”. Kì Hủ Thiên tất nhiên biết hắn vì sao buông tha Nguyễn Thiên Kì, trong lòng chỉ có vui mừng, làm sao còn muốn mở miệng hỏi. “Hắn đối với Minh Nhi nổi lên ý niệm không nên có trong đầu, Phụ Hoàng đã cũng đã thực hiện trừng phạt, nói vậy từ giờ trở đi hắn cũng sẽ không thể sống thoải mái, sống không bằng chết, có thể so với việc trực tiếp lấy tính mệnh của hắn còn thú vị hơn…” Nghĩ đến một chưởng mới vừa rồi đánh ra kia, Kì Hủ Thiên hơi hơi nhếch lên khóe môi, lộ ra một mạt tàn nhẫn mà lại tà khí mỉm cười. (=.=b Đang tính théc méc seo anh nhân đạo thía, hóa ra, chậc chậc … *ngồi run*)

Nhìn thấy ý cười bên môi của Phụ Hoàng, Kì Minh Nguyệt nhướn mày vẻ hiểu rõ, chẳng trách Phụ Hoàng lại dễ dàng để cho Nguyễn Ngao dẫn Nguyễn Thiên Kì đi như thế, theo tính cách của Phụ Hoàng, một chưởng kia chắc chắn sẽ khiến Nguyễn Thiên Kì ăn nhiều đau khổ, muốn sống không được, không biết là chặt đứt kinh mạch, hoặc là phế đi võ công, hay là cái gì khác?

Thấy Minh Nhi trong mắt lộ ra ý hỏi, Kì Hủ Thiên vỗ về mái tóc của hắn đáp: “Chỉ là làm cho hắn nếm thử chút tư vị kinh mạch nghịch chuyển ra sao thôi, cứ cách mỗi ba ngày phát tác một lần, tha cho hắn không chết, đã là tử tế với hắn, nhưng mặt khác, liền phải hảo hảo mà chịu a, ai kêu hắn đối Minh Nhi động niệm.” Minh Nhi chỉ có thể thuộc của hắn, nếu có chút người nào khác mơ ước, hắn thì sẽ làm cho người nọ biết, động không nên có ý niệm trong đầu, là việc sai lầm đến mức nào.

“Phụ Hoàng vẫn là bá đạo như thế” Kì Minh Nguyệt trong miệng nói như vậy xong, trong mắt lại hàm chứa ý cười, đối với sự thống khổ Nguyễn Thiên Kì sẽ phải chịu không có nửa phần đồng tình. “Sống không bằng chết, thật là so với trực tiếp giết hắn thú vị hơn, chỉ là... Phụ Hoàng không lo lắng Nguyễn Ngao đau lòng đứa con, không thể tái an tâm làm việc cho người ư?” Nguyễn Ngao xem ra có thể xác định là người thủ cựu bảo thủ, đối với đứa con có thể kế thừa hương khói tất nhiên là yêu thương hết mực, nếu gặp Nguyễn Thiên Kì cứ cách ba ngày liền phải chịu nỗi khổ kinh mạch nghịch chuyển, không biết là liệu còn có thể nhớ rõ thân phận của mình, đến lúc đó nếu là muốn đối Phụ Hoàng gây bất lợi, khiến cho Phụ Hoàng không thể không loại bỏ kẻ đắc lực như thế thì thật là đáng tiếc.

“Minh Nhi không cần vì Phụ Hoàng lo lắng, nếu là Nguyễn Ngao quả thực có tâm đó, bị hủy cũng không quá đáng tiếc” Kì Hủ Thiên nói xong đưa hắn ôm vào lòng, đi tới bên giường nhẹ nhàng đặt xuống, mới tiếp tục nói: “Nguyễn Ngao người này, làm việc từ trước đến nay cẩn thận, đối với việc không nắm chắc, hắn là nghĩ cũng sẽ không nghĩ muốn làm, lấy thái độ làm người của hắn, tuyệt không dám sinh ra ý đồ nghịch phản, đối với giang hồ thế cục cùng vị trí của bản thân, hắn từ trước đến nay là so với bất cứ ai đều hiểu rõ ràng, nói cách khác, hắn vốn là kẻ thức thời, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, hắn trong lòng đều có một phen suy tính.” Liền cũng là bởi vì nguyên nhân này, hắn mới có thể để cho Nguyễn Ngao ngồi lên vị trí minh chủ, nhận lấy quyền bính, những năm gần đây, hắn thật là làm được không tồi, chưa từng có chút dị động.

Nghe Kì Hủ Thiên nói như vậy, Kì Minh Nguyệt liền thả tâm, kéo lấy thân thể Phụ Hoàng nằm xuống giường, nghịch nghịch tóc của y, trong miệng nói: “Mà nay các đạo nhân mã đều đến Vân Hạo Sơn Trang, xem ra Thiên Hạ Đại Hội lần này quả thực long trọng, Lan Cẩn kia lại vẫn là chưa từng hiện thân, thật cũng lợi hại, ở lúc nhiều người như vậy chờ đợi, vẫn không thấy bóng dáng, nói vậy ở trên đường đi qua trấn phía trên Vân Hạo Sơn Trang, cũng đều đã có không ít người chờ ở đó, trong đó nói không chừng có cả An Dương sứ giả.”

“Minh Nhi không cần lo lắng nhiều lắm, đợi Lan Cẩn hiện thân, An Dương chắc chắn sẽ có hành động, người này nếu đúng là truyền nhân của là Huyền Thai Lão Nhân, mà lại để cho trước khi tới Sơn trang lại dễ dàng rơi vào tay An Dương thì chỉ là đổ hư danh, không gặp cũng không sao.” Kì Hủ Thiên nói đến đây, lại ở trên môi hắn hạ xuống mấy nụ hôn khẽ, vuốt ve khuôn mặt của hắn: “Đêm qua là Phụ Hoàng phóng túng, Minh Nhi nếu là cảm thấy mệt, không bằng ngủ tiếp một lát nữa được không?”

“Minh Nguyệt đã nói qua, cũng không phải là kẻ yếu ớt” quay về hôn Kì Hủ Thiên, lúc này hắn cũng không cảm thấy quá mức mệt mỏi: “Có công hiệu của Bạch Phù, không hề bị thương, chỉ là dưới thân còn có chút khó chịu.”

“Là Phụ Hoàng không tốt, chưa kịp giúp Minh Nhi rửa sạch, nói vậy lúc này còn có không ít ở lại trong cơ thể Minh Nhi a” ngón tay dọc theo thắt lưng hắn tiến nhập vào trong hậu đình, mới tiến vào một chút, đầu ngón tay liền chạm được không ít niêm nị vật, làm như nhớ tới cái gì, y tà tà cười, dán sát vào bên sườn của người trong lòng, liếm hôn một chút, ngữ thanh nhẹ nhàng chậm chạp: “Minh Nhi quả thực rất lợi hại, có thể nuốt nhiều như vậy......” (=.=b anh nói chuyện biết xấu hổ chút được hông Thiên ca, chậc …)

“Nếu không có Phụ Hoàng làm quá mức, làm sao lại như thế”. Nghiêng đầu hướng Kì Hủ Thiên miết đi liếc mắt một cái, Kì Minh Nguyệt nhướn mày chế nhạo: “Nên là Phụ Hoàng lợi hại mới đúng.” Lần này so với trước kia càng nhiều thêm, đúng là chân chính muốn hắn nguyên một đêm, cũng không biết Phụ Hoàng tinh lực lại dồi dào thế, tuy nói hắn cũng không kém nhiều ít, nhưng so sánh với tuổi tác mà nói, như thế nào cũng là hắn tuổi trẻ thanh niên hơn, nhưng so với Phụ Hoàng lại vẫn là chịu thua trước, thân là nam tử ở trong lúc đó lại bại bởi người khác, mặc dù chỉ là một chút, cũng đã là đủ để khiến hắn buồn bực. (Htran: =.=b Chậc. Ài. Để đề phòng có bạn đầu óc vẫn còn trong sáng không hiểu, bợn xin giải thích ở đây em Minh Nhi nhà mềnh ý nói là em ý trẻ tuổi hơn, lẽ ra phải sung sức hơn trong lúc XXOO, nhưng mà không ngờ Thiên Ca nhìu tuổi hơn lại “thú tính” cao hơn như vậy, khiến em lần nào cũng cam bái hạ phong á, chậc chậc, hắc hắc hắc. Ta nói Thiên ca đúng là thú tính đại phát mà)

Nhìn ra hắn không cam lòng, Kì Hủ Thiên ha ha cười, ở trên môi hắn lại hôn một chút, mới đứng dậy nói: “Phụ Hoàng liền sai người múc nước, tắm rửa xong Minh Nhi liền sẽ không khó chịu.”

__________ Hết chính văn chương thứ 89 __________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện