Tựa vào cổ của Phụ Hoàng, Kì Minh Nguyệt ở trên bạc môi của y nhẹ nhàng liếm hôn. Đầu lưỡi tham nhập đi vào khơi mào chiếc lưỡi của Phụ Hoàng, ở bên môi y mở miệng trả lời: “Minh Nguyệt đã có khi nào sợ đâu...... Phụ Hoàng muốn liền cứ làm đi a, Minh Nguyệt nhất định sẽ nhớ rõ ràng...... Sau này...... Đến lúc đó sẽ hồi báo Phụ Hoàng gấp bội......” (Ý bé nói khi nào bé lớn đủ để “thượng” anh ý =.=)

Dưới thân trước sau hai nơi đồng thời bị y dùng tay nắm giữ, làm cho Minh Nhi cơ hồ không thể mở miệng nói chuyện, nhưng dù vậy bất cứ lúc nào, Minh Nhi của y đều sẽ không để mình trở thành kẻ yếu thế a. Nghe được lời ấy, trông đôi mắt Kì Hủ Thiên vẻ u ám vẻ lại thâm sâu thêm vài phần, cố nén ý lại ý cười trên môi, đem chiếc lưỡi mềm mại của người dưới thân dẫn vào trong miệng: “Như thế, chẳng phải Minh Nhi phải rất tinh tế tính toán mới được sao, Phụ Hoàng yêu thương ngươi nhiều ít bao nhiêu lần từ trước tới giờ, Minh Nhi còn có thể nhớ rõ?” (hồ, bợn tính ngồi đếm lại thử, cơ mà đếm đếm được đến chap thứ 50 thì kiệt sức:”>~)

Theo sự trừu tặng nhấp nhô của Phụ Hoàng, Kì Minh Nguyệt đã mất lực trả lời, đối với câu hỏi hoang đường này của Phụ Hoàng, hắn hiển nhiên cũng vô pháp trả lời, chỉ có thể trừng mắt liếc y một cái, cánh tay đang ôm vòng quanh cổ của Kì Hủ Thiên càng ôm sát thêm một chút, đôi môi để sát bên tai y, đầu lưỡi xẹt qua, lưu lại một hơi thở nóng ẩm ướt.

Thấy hắn đáp lại như vậy, Kì Hủ Thiên đã không còn có thể nhẫn nại kềm chế dục niệm bốc lên nữa, thoáng chốc tốc độ trừu tặng nhấp nhô càng nhanh hơn, mỗi lần y rút ra, đều có thể nghe được tiếng thở dốc của Minh Nhi, khối thân thể thon dài xinh đẹp dưới thân đã đổ mồ hôi khắp người, ở dưới ánh nên lấp loáng thành nhiều điểm trong suốt, tóc đen rơi rụng bên người, khiến màu da trắng nõn trở nên vô cùng diễm lệ, nhịn không được dục vọng muốn cướp lấy, y cúi đầu đem những giọt mồ hôi trên làn da hoặc nhân mị mầu kia mút cắn vào trong miệng, hút lấy những giọt mồ hôi như sương sớm, làn da trắng nõn ở dưới miệng y hiện lên những vệt ửng đỏ, nhiều điểm hồng ấn dần dần chuyển thành màu sáng đỏ sẫm, giống như đóa hoa đang dần nở rộ, Minh Nhi lại khép nửa đôi mắt mê man, nhìn hắn, khẽ nhếch lên đôi môi đang thở hào hển thoát ra một câu: “Phụ Hoàng...... Chẳng lẽ là muốn cho người khác biết...... Minh Nguyệt đã thuộc về Phụ Hoàng......” Từ giữa ngực bụng kéo dài lên phía trên tai làm cho thân mình hắn run rẩy, từ cảm giác hơi hơi nhói đau kia đã cho hắn biết, ngày mai đứng dậy, cho dù có phủ thêm y phục, chỉ sợ cũng không thể che lấp tất cả dấu vết kia, Phụ Hoàng như thế, nếu không phải là cố ý, liền không phải Phụ Hoàng.

Từ nơi đang gắn kết chặt chẽ của hai người không ngừng chuyển động tương liên, trong căn phòng tĩnh lặng không ngừng truyền ra những tiếng dị vang rất nhỏ, trong tiếng động không ngừng đó, Kì Minh Nguyệt nghe thấy Kì Hủ Thiên khẽ cười một tiếng, “Minh Nhi quả thực hiểu suy nghĩ của Phụ Hoàng, nếu không ở trên người Minh Nhi lưu lại ấn ký, Phụ Hoàng chẳng phải lúc nào cũng đều phải lo lắng ngươi bị người khác mơ ước, chỉ cần để lại ấn ký của Ám Hoàng, xem còn có người nào dám đối với ngươi sinh niệm....” Kì Hủ Thiên trong miệngtrả lời như vậy, dục hỏa dưới thân lại không hề giảm bớt, tựa hồ đối với Minh Nhi, giống như có làm thế nào cũng không đủ, nội vách tường ẩm ướt nóng bỏng kia đưa hắn gắt gao bao vây, nhìn thấy bộ dáng Minh Nhi ở hắn dưới thân than nhẹ, hắn chỉ cảm thấy dục niệm càng lúc càng bốc cao, hận không thể lúc nào cũng đem Minh Nhi đặt ở dưới thân hảo hảo yêu thương, không để cho bất cứ kẻ bên ngoài nhìn thấy nửa phần bộ dáng của hắn, bất luận là như mặt nước thâm trầm hay là như ánh nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dù là Minh Nhi lộ ra loại vẻ mặt nào, đều chỉ có thể thuộc về một mình y.

Tính độc chiếm của Phụ Hoàng từ trước đến nay đều không kém, nhưng hắn sao lại không hiểu tâm tình muốn độc chiếm đối phương kia, bản tính của hắn cùng Phụ Hoàng cũng là tương tự, nếu đã là thuộc về mình, sao có thể dung thứ cho kẻ khác có nửa điểm mơ ước, liếm liếm môi, Kì Minh Nguyệt buông hai tay đang ôm lấy cổ Kì Hủ Thiên ra, chậm rãi lướt trên ngực y: “Như thế xem ra...... Minh Nguyệt cũng nên để chút ký hiệu mới được......”

Cùng với những lời này được nói ra, Kì Hủ Thiên bị hai bàn tay vỗ về chơi đùa trước ngực chậm rãi đẩy ngã, dục vọng dưới thân ly khai nơi nóng bỏng ẩm ướt kia, chỉ thấy Minh Nhi nửa quỳ ở phía trên người y, giữa hai chân đang tách ra phía trên có điểm điểm tinh dịch không ngừng rơi xuống, như ẩn như hiện, tảng lớn da thịt trắng nõn cùng nhiều điểm hồng ấn đỏ sẫm dưới mái tóc đen tuyền rối tung kia lộ ra mị mầu câu dẫn lòng người, thấy Minh Nhi khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười mỉm ám muội, Kì Hủ Thiên cảm thấy hạ thân dục vọng dựng thẳng đứng của mình lần thứ hai chậm rãi bị chỗ nóng ướt đó nuốt vào, lúc này y rốt cuộc chịu không nổi như thế hấp dẫn, hai tay đỡ thắt lưng của Minh Nhi, đưa hắn đột nhiên ấn ngồi trên người thật nhanh, cùng với động tác này của y, dục vọng lửa nóng kiên quyết tiến nhập vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo kia, đưa tới hai người đồng thời thấp suyễn rên rỉ.

“Phụ Hoàng......” Kì Minh Nguyệt rên nhỏ một tiếng, cúi xuống ở trước ngực Kì Hủ Thiên duyện hôn, giống như Phụ Hoàng mới vừa rồi đối hắn làm, hắn muốn Phụ Hoàng cũng lưu lại ấn ký của hắn: “Ta muốn người giang hồ đều biết, Ám Hoàng là thuộc về Trình Tử Nghiêu, bất luận quá khứ có bao nhiêu kẻ ái mộ, Ám Hoàng...... Đã thuộc về Thủy Nguyệt.....” Trên bờ ngực màu mật ong ở dưới ánh sáng quang ảnh giống như lấp lánh ánh thiển kim, câu dẫn đôi môi của hắn không dời được, không ngừng lưu luyến, một đường dài hồng ngân hôn ấn kéo từ phía trước ngực lên trước cổ tới phía sau tai lại lần thứ hai bị hắn làm cho càng đậm màu hơn, ở trong cung không thể tùy ý làm, nhưng đang ở trong giang hồ, không người nào biết thân phận hai người, liền rốt cuộc không cần cố kỵ, hắn cũng muốn cho thế nhân biết được, nam tử xuất sắc như vậy, là người của hắn.

Thấp giọng thì thầm cùng tiếng thở dốc rên rỉ, thỉnh thoảng lại vang lên, ở trong căn phòng tĩnh lặng khiến cho bầu không khí trở nên dâm mĩ, trên bàn ánh nến lay động, trong lúc tranh sáng tranh tối, hiện lên bóng ảnh hai người trong phòng ở trên giường không ngừng giao triền, mái tóc dài màu đen ở trong không trung họa xuất một đạo mị ảnh hoặc nhân, trằn trọc phập phồng, thân ảnh chớp động, mái tóc của hai người cùng triền đan xen, tất cả tạo thành một mảnh bóng đêm kiều diễm.

===========================================================

Theo băng hàn dần tán đi, những tháng đầu tiên của mùa xuân dần tới, tia nắng ban mai cuối đông đã sớm xua đi màn trời u tối, từng đợt từng đợt ánh mặt trời chiếu xuống khoảng sân, ở trong hơi lạnh của sương sớm càng tăng thêm vài phần ấm áp.

Tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần, bước vào khoảng sân yên tĩnh này, người tới quần áo chỉnh tề, mái tóc bó buộc không có một chút rối loạn, bên hông đeo một thanh trường kiếm, viên ngọc bảo ở trên vỏ kiếm dưới ánh nắng mặt trời lộ ra ánh sáng ôn nhuận, hắn đứng ở trong viện, sửa sang lại cẩm bào trên người, lộ ra vài phần vẻ vui sướng. (Htrần: Rồi, kẻ không sợ chết đã tới nạp mạng hắc hắc)

Hắn không ngờ tới, mới bước vào Vân Hạo Sơn Trang, liền nghe nói Thủy Nguyệt Công Tử đã ở bên trong trang, không kịp tìm hiểu những thứ khác khác, đã vội vàng hỏi chỗ ở của hắn, liền cáo từ cha, đi vào nơi này.

Nghĩ đến cha của hắn lúc nghe hắn nói tới bất phàm Tử Nghiêu lộ ra vẻ nghi hoặc cùng không tin, hắn liền quyết định, nhất định phải cho cha biết, người mà Nguyễn Thiên Kì hắn coi trọng, cũng không phải kẻ thường nhân có thể sánh bằng, nếu gặp Tử Nghiêu, thì ngay cả người ngoan cố thủ cựu như cha hắn, cũng không thể phản đối tâm ý của hắn đối với Trình Tử Nghiêu.

Nhớ lại lần trước ở trong tửu lâu chứng kiến thấy kẻ kia, cước bộ của Nguyễn Thiên Kì lại bỗng nhiên dừng lại, người này thân phận không rõ, không biết lai lịch ra sao, đáng tiếc là hắn còn chưa kịp điều tra, sau khi cùng cha hội hợp lại, một mạch chạy tới đây, không ngừng lại nghỉ lúc nào, còn chưa có kịp hỏi, nhưng người này bừa bãi như thế, nói vậy ở trong chốn giang hồ cũng sẽ không có thanh danh gì tốt, đến lúc đó, chỉ cần hắn ở giữa nói thêm vài câu, dựa vào thân phận địa vị của hắn, làm sao còn sợ người này làm khó dễ, Tử Nghiêu mặc dù nhìn có vẻ như ái mộ người nọ, nhưng chỉ cần loại bỏ kẻ đó, chính mình sẽ tìm cơ hội tiếp cận Tử Nghiêu nhiều hơn, như vậy việc khiến y động tâm cũng chỉ là sớm muộn thôi. (Htrần: =.= Chậc, thời ni ngừi nèm mơ ban ngày nhìu qué)

Lạnh lùng cười, Nguyễn Thiên Kì bước qua đám tàn hoa điêu linh trên mặt đất, ngẩng đầu tiếp tục hướng phía trong bước vào. (Htrần: Chậc, sớm không vô, muộn không vào, lại vô đúng lúc anh đang làm chiện “đại sự”, làm hỏng “chuyện tốt” của Thiên ca, cưng khổ rồi cưng, chuẩn bị mặc niệm choa cưng nà =.=)

Trong phòng ngủ, Kì Hủ Thiên ôm Kì Minh Nguyệt đang ngủ yên, thân thể hai người gắn sát không có một khe hở nhỏ gắt gao tương liên. Phía trên làn da trắng nõn cùng thiểm mật lộ ra ngoài đệm chăn, dưới hai mái tóc xõa tung giao triền, có thể thấy được nhiều điểm hồng ấn, ở trên người hai người, gắn kết thành một cảnh tượng đẹp hắn mị hoặc.

Ôm ấp Minh Nhi, nhớ đến đêm qua, bên môi Kì Hủ Thiên không khỏi nâng lên độ cung, trong đó ý tứ hàm xúc vẻ ám muội cùng sung sướng, nếu là để người bên ngoài thấy, chỉ sợ là muốn mặt đỏ tim đập, dẫn tới vô hạn ý niệm, hắn tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, nhìn lướt qua đám hồng ấn trước ngực mình, cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng, bên môi ý cười lại rõ ràng thêm vài phần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được Ảnh Nhất truyền âm hồi báo, nhìn lướt qua khoảng sân ngoài cửa sổ, Kì Hủ Thiên dấu hạ đôi mắt, nhẹ vỗ về mái tóc của Kì Minh Nguyệt, bên môi ý cười cũng không giảm, chính là độ cung hơi nâng lên kia đã trở thành tàn khốc băng hàn

Tựa hồ phát hiện cái gì, Kì Minh Nguyệt bị hơi thở di động quanh mình đánh thức, chậm rãi mở mắt ra, trong lúc còn nửa mở nửa tỉnh, hắn rõ ràng đã nhận ra sát ý của Phụ Hoàng, không biết là chuyện gì nhạ đắc y như thế, không khỏi nghi hoặc hướng phía Phụ Hoàng nhìn lại.

Thấy Minh Nhi tỉnh lại, Kì Hủ Thiên lập tức liền hối hận mới vừa rồi không thu liễm sát ý, ở trên trán hắn khẽ hôn một cái, bàn tay theo sợi tóc lướt đến đặt trên thắt lưng y, không ngừng nhẹ vỗ về, ôn nhu hỏi: “Minh Nhi chính là bị Phụ Hoàng đánh thức? Canh giờ còn rất sớm, không bằng ngủ tiếp một lát được không?” Một đêm không ngừng đòi hỏi, Minh Nhi cho dù không bị thương, thân mình cũng nên mệt mỏi, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, bảo y làm thế nào an tâm a.

Nội lực từ lòng bàn tay Phụ Hoàng truyền đến ở trên lưng hắn chậm rãi di động, lực đạo không nhẹ không nặng nhiệt độ lại ấm áp làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, trong miệng Kì Minh Nguyệt tiếng rên rỉ còn chưa kịp bật ra, đôi môi lại bỗng nhiên bị hôn trụ, chỉ nghe thấy ngữ thanh khàn khàn của Phụ Hoàng ở bên tai vang lên: “Mới sáng sớm, Minh Nhi lại trêu ghẹo Phụ Hoàng, nếu tái tiếp tục như vậy, hôm nay ngươi đừng nghĩ đến có thể xuống giường......” (Htrần: Chậc… chậc… *hem bít nói gì, hắc*)

Phía sau lưng cùng bên hông ở dưới bàn tay của Phụ Hoàng nhất thời sảng khoái không ít, tiếng rên rỉ trong miệng lại bị Phụ Hoàng toàn bộ hôn vào trong miệng, nhớ tới nguyên do mới vừa rồi tỉnh lại, Kì Minh Nguyệt dời cánh môi ra, thở hào hển nói: “Nếu đã tỉnh, làm sao còn có thể ngủ lại, Phụ Hoàng mới vừa rồi vì sao sinh giận, chính là có việc phát sinh?” Nói là tức giận còn chưa đủ chính xác, mới vừa rồi hơi thở của Phụ Hoàng, rõ ràng là nổi lên sát ý, hắn đầu tiên nghĩ đến đó là Ảnh Nhất có thể đã truyền đến tin tức, lại không biết là việc gì có thể nhạ khiến Phụ Hoàng như thế. (Chậc, cơ bản là anh ăn dấm á, ăn dấm ăn dấm…)

“Chính là có người tới tìm chết thôi, Minh Nhi không cần để ý, ta đã lệnh cho Ảnh Nhất để hắn đi vào, trong chốc lát ngươi liền biết là kẻ nào”. Mang theo ý cười, Kì Hủ Thiên đưa thân mình hắn đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn đôi môi hắn, câu dẫn chiếc lưỡi mềm mại cùng mình dây dưa, thẳng đến Kì Minh Nguyệt hơi thở hổn hển, hai người đều bắt đầu khinh suyễn, Kì Hủ Thiên mới vừa lòng liếm liếm đôi môi đã bị hôn đến đỏ ửng của y, tại đôi môi đỏ sẫm ướt át kia của y nhẹ hôn một cái: “Minh Nhi chỉ cần để ý hảo hảo nghỉ ngơi, Phụ Hoàng sẽ giải quyết.” Nói đến đây, hắn đã xoay người xuống, bóng dáng thon dài vĩ ngạn ở trước mắt Kì Minh Nguyệt trần trụi đi tới bên cạnh chiếc bàn, lấy ra trương mặt nạ kia đặt lên trên mặt, đeo nó lên, lại nhặt lên kiện ngoại bào màu tím kia, tùy ý mặc lên trên người.

Nguồn:

“Phụ Hoàng tính lấy bộ dáng như thế để gặp người khác sao?” Kì Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn Kì Hủ Thiên lộ ra một khoảng ngực lớn, còn có mái tóc dài rơi rụng trên vai, có chút không vui, bộ dáng Phụ Hoàng sau khi luyến ái mang theo dày mị hoặc, hắn chưa tính toán cùng kẻ khác chia xẻ.

Nhìn lướt qua nửa thân trần phía trên, thấy Minh Nhi như thế để ý chính mình, Kì Hủ Thiên không khỏi mang theo ý cười đem vạt áo lại khép buộc chặt lại thêm một chút, xoay người đối hắn nói: “Nếu là Minh Nhi không ngoan ngoãn nằm ngoan ở đó, để cho người nhìn thấy......” Chưa nói xong trong lời nói đã lộ ra sự uy hiếp rõ ràng, Kì Minh Nguyệt còn chưa trả lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

________ Hết chính văn chương 87 ________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện