Giờ phút này trong ngoài Vân Hạo Sơn Trang, lục tục đã có không ít người đến, bất luận là võ lâm nổi danh đang ở bên trong trang, hay là giang hồ hậu bối chỉ có thể ở bên ngoài trang chờ đợi, mục đích của mọi người đều cùng hướng tới một người, Lan Cẩn.
Mặc dù không biết Lan Cẩn khi nào xuất hiện, nhưng trong ngoài sơn trang đã là một mảnh náo nhiệt, những người quen biết nhau vây quanh ở một chỗ, hoặc ngồi hoặc đứng, nơi nơi có thể nghe thấy tiếng động tiếp đón lẫn nhau, cho dù có người gặp gỡ địch nhân của mình, ở trong sơn trang lúc này, cũng đều tạm thời nhịn xuống, trả thù không sợ lâu ngày, trước mắt Thiên Hạ Đại hội mới là chuyện hàng đầu, đến lúc Lan Cẩn xuất hiện, mới có thể lộ ta chỗ cất giấu bảo tàng, lúc này làm gì còn ai còn ở hội đem ân oán ngày xưa để ở trong lòng, thậm chí còn làm như không thấy, nhắm mắt làm ngơ.
Ba đào gợn sóng trước đại sảnh, Vân Cảnh Hạo để cho Viêm Thiến giúp đỡ chuẩn bị công việc đãi khách. Thân là Vân Hạo Sơn Trang Thiếu trang chủ, Viêm Thiến tất nhiên là ở tiền sảnh tiếp đón khách nhân, tuy có người cảm thấy được hắn cùng với Diễm Thanh thiếu gia ở trong Lưu Danh Quán kia rất là tương tự, nhưng hai người khí chất lại bất đồng như thế, liền cũng chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi, lại thêm làm gì có ai dám ở này thừa nhận đã từng đi qua Lưu Danh Quán lén nhìn Diễm Thanh thiếu gia khó gặp kia, nếu là giáp mặt hỏi, chỉ sợ lập tức trở thành trò cười, cho nên cho dù có người cảm thấy như thế, nhưng cũng không ai đem hai người liên tưởng liên hệ cùng một chỗ, mở miệng hỏi lại không có khả năng, không cần nghĩ cũng biết, Vân Hạo Sơn Trang Thiếu trang chủ nổi tiếng thiên hạ, sao có thể có thể cùng Lưu Danh Quán có liên quan được, mặc dù Lưu Danh Quán cũng không phải là hoan tràng thấp kém, nhưng nó thật là thanh lâu không phải giả, dù có cao nhã như thế nào, cũng không thể đem bàn luận công khai trước mặt mọi người, không thể so sánh với địa vị của Vân Hạo Sơn Trang ở trong chốn giang hồ.
Lại nhìn Thiếu trang chủ vân Viêm Thiến, cũng là người trầm ổn thanh nhã, quả quyết sẽ không phải là Diễm Thanh thiếu gia ở Lưu Danh Quán kia, trên đời nhân có tương tự, có vài phần giống nhau cũng không có gì kỳ quái, nghĩ như thế, liền cũng bình thường trở lại, ai còn đi quan tâm hai người bộ dáng tương tự giống nhau, lúc này chờ Lan Cẩn hiện thân mới là chuyện chính a.
Diễm Thanh vẫn chưa tham dự việc ở tiền viện, tự sau lúc quay về sơn trang, liền chưa từng xuất hiện ở trước mặt người khác, chỉ ở phía sau viện lo quán xuyến sự vụ có liên quan, Viêm Thiến đã có thể đối mặt với tình cảm của hai người trong lúc đó, với hắn mà nói, thời gian này nhưng thật ra phi thường khó có được, không biết sau này sẽ như thế nào, giờ phút này hắn thầm nghĩ cùng y gặp nhau nhiều một chút, sau Thiên Hạ Đại hội này, hắn liền phải trở lại Lưu Danh Quán, đến lúc đó, chỉ sợ còn muốn phí một phen võ mồm giải thích mọi việc với Tôn Chủ.
Từ lúc Trình Tử Nghiêu rời đi, hắn vẫn là có chút tiếc nuối, Lan Cẩn xuất hiện, thiên hạ tất loạn, nếu là Tử Nghiêu quả thực cùng triều đình có liên quan, lúc này càng cần thiết ở lại bên trong trang, lúc trước khi xảy ra sự việc Tô Nhã Nhi, đã làm hắn hiểu được, việc Lan Cẩn ở bên trong trang chọn chủ, đã không còn là chuyện của giang hồ, mà liên quan đến cả thiên hạ quốc gia, nếu dã tâm của An Dương không trừ, lần thứ hai tiến đến khiêu khích, an nguy của Lan Cẩn cũng rất đáng ngại.
Nhớ rõ ngày ấy đã từng hỏi Viêm Thiến, Lan Cẩn vì sao lại chọn ở trong Vân Hạo Sơn Trang chọn chủ, Viêm Thiến nhưng lại cũng không rõ ràng lắm, nguyên bản hắn cùng với Lan Cẩn tuy là quen biết, lại thủy chung chưa từng hiểu rõ người này, Lan Cẩn làm việc cổ quái, thường xuyên không hề cho biết nguyên do luôn tự mình quyết định, tỷ như Thiên Hạ Đại hội lần này, khiến giang hồ náo loạn thành một đoàn, hắn lại biến mất vô tung, đến nay không thấy bóng dáng.
Buông chuyện vụ đang xử lý trong tay, Diễm Thanh thở dài một tiếng, lúc này hắn lại nghĩ thật có chút may mắn Tử Nghiêu không có ở đây, nếu là hắn ở, chỉ sợ Tôn Chủ cũng sẽ hiện thân, đến lúc đó sẽ khiến cho càng nhiều sóng gió nổi lên, hắn thật sự là không dám tưởng tượng.
“Vì sao vô duyên vô cớ thở dài? Chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại bên trong trang? Tình nguyện ở lại nơi Lưu Danh Quán?” Viêm Thiến đứng ở ngoài cửa đã lâu, thấy Diễm Thanh đang chính thần trầm tư, cũng không quấy rầy, chỉ đứng nhìn bộ dáng của hắn, đúng là nhìn đến có chút ngây ngốc, lúc này nghe hắn thở dài, mới nhịn không được mở miệng nói.
Diễm Thanh xoay người lại, thấy Viêm Thiến đứng ở trước cửa, cũng không tiến vào, liền tiến lên cầm tay hắn, Viêm Thiến chỉ cảm thấy cổ tay phía trên căng thẳng, không khỏi trong nháy mắt hơi cương lại một chút, nhưng cũng không cự tuyệt, để cho hắn đem mình kéo vào trong phòng. Trong đôi mắt như lưu thủy vẫn là một mannhr yên lặng, nhìn kỹ, mới có thể phát hiện trong ánh mắt hạ xuống đó che dấu vô số gợn sóng: “Vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ bên trong trang thật sự lưu không được ngươi, ngươi còn nhớ Lưu Danh Quán kia, hay là có người nào ở đó khiến cho ngươi bận tâm không thể buông?”
“Khó có được Viêm Thiến cũng sẽ để ý đến mấy chuyện đó, khiến cho ta thật sự cao hứng a” nhịn không được cười mị mắt,trong đôi mắt tràn đầy mị mầu kiều diễm, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng rõ ràng: “Ta vốn tưởng rằng đợi không được đến lúc Viêm Thiến đối với ta thân thiết, cũng nghĩ đến, Viêm Thiến sẽ không để ý ta cùng với người khác......”
“Đừng nói nữa!” Nghe được Diễm Thanh nói lên người khác, nhớ tới thân phận của hắn ở Lưu Danh Quán, nghĩ đến hắn từng cùng người khác lưu luyến triền miên, vẻ bình tĩnh cường nghạnh bên ngoài liền rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì, trong miệng nhịn không được nói: “Viêm Thiến chỉ là huynh trưởng của ngươi thôi, ngươi cùng người bên ngoài như thế nào, ta không xen vào, ngươi nếu bận tâm Lưu Danh Quán của ngươi, cứ việc trở về, từ nay về sau không bao giờ phải về đây nữa!”
Mỗi lần đều là như thế, không muốn thẳng thắn thành khẩn nhìn vào tình cảm trong lòng, luôn dùng tức giận để che dấu, trong mắt lại rõ ràng viết lên sự hờn giận, thấy hắn sinh khí, Diễm Thanh lại chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nhảy nhót, Tử Nghiêu từng nói, tình cảm của Viêm Thiến nội liễm hàm súc, người trong sáng trong trẻo như thế, nếu là không chủ động một chút, đưa tâm ý chưa định rõ của y giảo cho sáng tỏ, chỉ sợ cuộc đời này y cũng không đáp lại tình cảm của mình, trước mắt xem ra, quả nhiên không phải giả, tuy là đối với sự để ý của hắn cảm thấy vui sướng, nhưng đúng là vẫn còn không đành lòng thấy hắn như thế, khẽ cười một tiếng, nhịn không được tình cảm đáy lòng rung động ở bên môi Viêm Thiến khẽ hôn một cái, (Htrần: Á, hun rùi. hắc hắc) mới mở miệng nói: “Không có người ở bên ngoài, trong lòng Diễm Thanh, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Viêm Thiến, cho dù thân ở Lưu Danh Quán, ta cũng chưa từng cùng với khách nhân làm gì, chỉ là thấy mặt đàm đạo thôi, Diễm Thanh chưa bao giờ bán mình cho ai, vốn là để che dấu thân phận mới ở lại nơi đó, Viêm Thiến để ý như thế, xem ra cũng không uổng công ta một sương tình nguyện, thật sự khiến người ta cảm thấy cao hứng.” (Htrần: *mơ màng* ngọt ngào quá a)
Bên môi bị Diễm Thanh trác hôn một chút, dựa vào việc hắn là đồng bào đệ đệ của mình, bất giác trong lòng có chút không được tự nhiên, rồi sau đó nghe thấy lời nói của hắn, không khỏi sửng sốt, đã đem tâm tình phức tạp vì cử chỉ thân mật kia để qua sau đầu: “Cái gì gọi là che dấu thân phận? Ngươi ở trong Lưu Danh Quán đến tột cùng có thân phận gì?”
“Lưu Danh Quán vốn là do ta trông coi, thân phận là tên đứng đầu bảng Diễm Thanh thiếu gia, đều chỉ là vì để tiện cho việc cùng người gặp mặt truyền tin tức thôi” nghĩ đến nam nhân mà mình sở nghe lệnh, Diễm Thanh tiếp tục mở miệng nói: “Viêm Thiến cũng biết nhiều năm trước trong chốn giang hồ có một vị Ám Hoàng?”
“Như thế nào lại không biết, người này mặc dù ở đã mai danh ẩn tích khỏi chốn giang hồ, nhưng chỉ cần biết đến hắn, ai dám quên a, nghe nói hắn làm việc tàn nhẫn, chính tà bất phân, thế lực trong chốn giang hồ nhưng thật ra có hơn phân nửa cùng hắn có quan hệ, sự lợi hại của người này, Viêm Thiến nghe qua liền sẽ không quên.” Nghe hắn bỗng nhiên nói lên Ám Hoàng, Viêm Thiến thoáng chốc cả kinh: “Hay là......”
“Không sai, ta đã nghe mệnh Tôn Chủ nhiều năm.” Nói lên Tôn Chủ, liền không thể không nhắc tới Tử Nghiêu, “Còn có Trình Tử Nghiêu ngày ấy cứu giúp ngươi, cũng là người bên cạng Tôn Chủ.”
Trình Tử Nghiêu nhưng lại cũng là người bên cạnh Ám Hoàng, Viêm Thiến nghe lời hắn nói, vẻ sợ hãi cả kinh, lập tức nghĩ đến, nếu là lần Thiên Hạ Đại hội này, để cho Ám Hoàng được Lan Cẩn, trừ bỏ giang hồ, chỉ sợ thiên hạ cũng sẽ thành vật nằm trong bàn tay hắn, lắc lắc đầu, hắn chỉ hy vọng đừng có phát sinh việc này, Ám Hoàng xưa nay cùng triều đình bất hòa, nếu thật sự là như thế, chỉ sợ Thương Hách liền phải nội loạn, An Dương cũng rục rịch, tuy nói hết thảy đều do Lan Cẩn dựng lên, nhưng ở bên trong trang cử hành Thiên Hạ Đại hội, chẳng lẽ không phải là do hắn đưa tới thiên hạ hạo kiếp?
Càng nghĩ lại càng bất an, Viêm Thiến thần sắc ngưng trọng cùng Diễm Thanh đối diện: “Ngươi có biết lần này, Ám Hoàng liệu có hiện thân ở bên trong trang không?”
“Đáng tiếc, trên đời không người nào biết được tâm tư của Tôn Chủ, lúc trước cũng không thấy ngài chú ý lắm đến Thiên Hạ Đại hội, nhưng vì cứu ngươi, Diễm Thanh mời Tử Nghiêu đến tương trợ, đã làm cho Tôn Chủ tức giận, cổ độc đủ loại, còn có chuyện An Dương, Tử Nghiêu biết được, Tôn Chủ tất nhiên đối việc này cũng biết rõ ràng tường tận, không biết ngài......”
“Các ngươi còn ở tại nơi này làm chi? Tiền viện đã vội thành một đoàn, các ngươi còn có tâm tư nhàn hạ thoải mái lúc này nói chuyện phiếm, còn không mau đi tiếp đón khách nhân!” Vân Cảnh Hạo ở tiền sảnh tìm không được thân ảnh của Viêm Thiến, liền tới hậu viện tìm, quả nhiên gặp hai người đều ở trong phòng Diễm Thanh, không biết đang nói chuyện gì, nhưng lại đều là một bộ thần sắc ngưng trọng.
Viêm Thiến đang muốn trả lời, bỗng nhiên nhìn thấy hộ viện bên trong trang vội vã chạy tới, thần sắc đại biến, trong miệng hô: “Trang chủ! Không tốt, tiền viện đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?” Vân Cảnh Hạo nhíu mày.
“Báo cáo trang chủ, Hỏa Sát Lâu chủ đã đến bên trong trang! Thủ hạ của hắn cùng người ngôn ngữ không hợp, mắt thấy sắp xảy ra giao đấu tới nơi rồi!”
Cũng chỉ có Hỏa Sát Lâu chủ Phạm Hạo, mới dám ở bên trong trang như thế, người này làm việc không cố kỵ. Năm đó cùng Ám Hoàng cũng có thế tranh chấp, mà nay tại Thiên Hạ Đại hội, trừ bỏ Ám Hoàng, chỉ có hắn thực lực hùng hậu nhất, rốt cuộc không người nào có thể áp chế dáng vẻ bệ vệ của hắn, nếu là ở bên trong trang nháo xảy ra chuyện, đích thực là thật khó giải quyết a.
“Hiện giờ thật náo nhiệt a” Diễm Thanh nghe hộ viện bẩm báo, nhịn không được nói: “Nếu là Ám Hoàng cũng cùng lúc này hiện thân, liền thật sự là......”
“Ta chỉ mong Thủy Nguyệt Công Tử đừng đối với Lan Cẩn tò mò, bằng không, y như Diễm Thanh nói, Ám Hoàng theo hắn mà đến, bên trong trang liền thật sự là không có ngày yên tĩnh.” Hỏa Sát Lâu chủ, Ám Hoàng, còn có vô số giang hồ môn phái, võ lâm tiền bối, Thiên Hạ Đại hội hội nháo thành như thế nào, thật sự không thể tưởng tượng, Viêm Thiến bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ mong mọi chuyện sẽ tốt hơn lời Diễm Thanh nói.
“Các ngươi nói thế là có ý gì? Người nọ đã lâu chưa hiện thân giang hồ, chẳng lẽ lần này cũng sẽ xuất hiện? Lại cùng Trình thiếu hiệp có quan hệ gì?” Vân Cảnh Hạo hiển nhiên cũng không biết nội tình trong đó, lúc này đột nhiên nghe xong những lời này, nhất thời cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
“Bọn họ hai người......” Diễm Thanh chính là đang suy tư xem nên trả lời như thế nào, đã nghe thấy xa xa truyền đến tiếng kêu to của hộ viện.
“Trang chủ! Trước cửa đang tiến đến một chiếc xe ngựa, Thủy Nguyệt Công Tử mới rời đi lúc trước đã trở lại, còn có thêm một người......” Nuốt hạ nước miếng, hộ viện trông coi ở tiền môn thở hổn hển chạy tới trước mặt mấy người, vẻ mặt kinh hãi vẫn chưa thôi, lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục nói: “Còn có một người, tựa hồ là Ám Hoàng mà giang hồ đồn đãi!” (Htrần: Hắc, cầu được ước thấy nà. Vui phải biết. Sắp có kịch hay xem nà. Hắc hắc!!!)
“Ngươi dám xác định là hắn?” Vân Cảnh Hạo đã mất đi vẻ trầm ổn, nhìn chằm chằm người nọ trầm giọng hỏi.
“Thuộc hạ hộ viện nhiều năm, tuyệt không nhìn lầm người!” Khí thế Ám Hoàng như vậy, gặp qua một lần liền sẽ không quên, hắn như thế nào nhìn lầm a. Hộ viện lau lau mồ hôi trên trán, trong mắt nhâm tồn vẻ kính sợ.
Nghe hắn khẳng định như thế, không người nào còn hoài nghi. Thầm nghĩ: Ám Hoàng quả thực đến đây! Trong phòng ba người liếc nhau, đều không hề chần chờ, cước bộ nhanh hơn chạy về phía trước tiền sảnh.
_____ Hết Chính văn chương thứ 83 _____
Mặc dù không biết Lan Cẩn khi nào xuất hiện, nhưng trong ngoài sơn trang đã là một mảnh náo nhiệt, những người quen biết nhau vây quanh ở một chỗ, hoặc ngồi hoặc đứng, nơi nơi có thể nghe thấy tiếng động tiếp đón lẫn nhau, cho dù có người gặp gỡ địch nhân của mình, ở trong sơn trang lúc này, cũng đều tạm thời nhịn xuống, trả thù không sợ lâu ngày, trước mắt Thiên Hạ Đại hội mới là chuyện hàng đầu, đến lúc Lan Cẩn xuất hiện, mới có thể lộ ta chỗ cất giấu bảo tàng, lúc này làm gì còn ai còn ở hội đem ân oán ngày xưa để ở trong lòng, thậm chí còn làm như không thấy, nhắm mắt làm ngơ.
Ba đào gợn sóng trước đại sảnh, Vân Cảnh Hạo để cho Viêm Thiến giúp đỡ chuẩn bị công việc đãi khách. Thân là Vân Hạo Sơn Trang Thiếu trang chủ, Viêm Thiến tất nhiên là ở tiền sảnh tiếp đón khách nhân, tuy có người cảm thấy được hắn cùng với Diễm Thanh thiếu gia ở trong Lưu Danh Quán kia rất là tương tự, nhưng hai người khí chất lại bất đồng như thế, liền cũng chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi, lại thêm làm gì có ai dám ở này thừa nhận đã từng đi qua Lưu Danh Quán lén nhìn Diễm Thanh thiếu gia khó gặp kia, nếu là giáp mặt hỏi, chỉ sợ lập tức trở thành trò cười, cho nên cho dù có người cảm thấy như thế, nhưng cũng không ai đem hai người liên tưởng liên hệ cùng một chỗ, mở miệng hỏi lại không có khả năng, không cần nghĩ cũng biết, Vân Hạo Sơn Trang Thiếu trang chủ nổi tiếng thiên hạ, sao có thể có thể cùng Lưu Danh Quán có liên quan được, mặc dù Lưu Danh Quán cũng không phải là hoan tràng thấp kém, nhưng nó thật là thanh lâu không phải giả, dù có cao nhã như thế nào, cũng không thể đem bàn luận công khai trước mặt mọi người, không thể so sánh với địa vị của Vân Hạo Sơn Trang ở trong chốn giang hồ.
Lại nhìn Thiếu trang chủ vân Viêm Thiến, cũng là người trầm ổn thanh nhã, quả quyết sẽ không phải là Diễm Thanh thiếu gia ở Lưu Danh Quán kia, trên đời nhân có tương tự, có vài phần giống nhau cũng không có gì kỳ quái, nghĩ như thế, liền cũng bình thường trở lại, ai còn đi quan tâm hai người bộ dáng tương tự giống nhau, lúc này chờ Lan Cẩn hiện thân mới là chuyện chính a.
Diễm Thanh vẫn chưa tham dự việc ở tiền viện, tự sau lúc quay về sơn trang, liền chưa từng xuất hiện ở trước mặt người khác, chỉ ở phía sau viện lo quán xuyến sự vụ có liên quan, Viêm Thiến đã có thể đối mặt với tình cảm của hai người trong lúc đó, với hắn mà nói, thời gian này nhưng thật ra phi thường khó có được, không biết sau này sẽ như thế nào, giờ phút này hắn thầm nghĩ cùng y gặp nhau nhiều một chút, sau Thiên Hạ Đại hội này, hắn liền phải trở lại Lưu Danh Quán, đến lúc đó, chỉ sợ còn muốn phí một phen võ mồm giải thích mọi việc với Tôn Chủ.
Từ lúc Trình Tử Nghiêu rời đi, hắn vẫn là có chút tiếc nuối, Lan Cẩn xuất hiện, thiên hạ tất loạn, nếu là Tử Nghiêu quả thực cùng triều đình có liên quan, lúc này càng cần thiết ở lại bên trong trang, lúc trước khi xảy ra sự việc Tô Nhã Nhi, đã làm hắn hiểu được, việc Lan Cẩn ở bên trong trang chọn chủ, đã không còn là chuyện của giang hồ, mà liên quan đến cả thiên hạ quốc gia, nếu dã tâm của An Dương không trừ, lần thứ hai tiến đến khiêu khích, an nguy của Lan Cẩn cũng rất đáng ngại.
Nhớ rõ ngày ấy đã từng hỏi Viêm Thiến, Lan Cẩn vì sao lại chọn ở trong Vân Hạo Sơn Trang chọn chủ, Viêm Thiến nhưng lại cũng không rõ ràng lắm, nguyên bản hắn cùng với Lan Cẩn tuy là quen biết, lại thủy chung chưa từng hiểu rõ người này, Lan Cẩn làm việc cổ quái, thường xuyên không hề cho biết nguyên do luôn tự mình quyết định, tỷ như Thiên Hạ Đại hội lần này, khiến giang hồ náo loạn thành một đoàn, hắn lại biến mất vô tung, đến nay không thấy bóng dáng.
Buông chuyện vụ đang xử lý trong tay, Diễm Thanh thở dài một tiếng, lúc này hắn lại nghĩ thật có chút may mắn Tử Nghiêu không có ở đây, nếu là hắn ở, chỉ sợ Tôn Chủ cũng sẽ hiện thân, đến lúc đó sẽ khiến cho càng nhiều sóng gió nổi lên, hắn thật sự là không dám tưởng tượng.
“Vì sao vô duyên vô cớ thở dài? Chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại bên trong trang? Tình nguyện ở lại nơi Lưu Danh Quán?” Viêm Thiến đứng ở ngoài cửa đã lâu, thấy Diễm Thanh đang chính thần trầm tư, cũng không quấy rầy, chỉ đứng nhìn bộ dáng của hắn, đúng là nhìn đến có chút ngây ngốc, lúc này nghe hắn thở dài, mới nhịn không được mở miệng nói.
Diễm Thanh xoay người lại, thấy Viêm Thiến đứng ở trước cửa, cũng không tiến vào, liền tiến lên cầm tay hắn, Viêm Thiến chỉ cảm thấy cổ tay phía trên căng thẳng, không khỏi trong nháy mắt hơi cương lại một chút, nhưng cũng không cự tuyệt, để cho hắn đem mình kéo vào trong phòng. Trong đôi mắt như lưu thủy vẫn là một mannhr yên lặng, nhìn kỹ, mới có thể phát hiện trong ánh mắt hạ xuống đó che dấu vô số gợn sóng: “Vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ bên trong trang thật sự lưu không được ngươi, ngươi còn nhớ Lưu Danh Quán kia, hay là có người nào ở đó khiến cho ngươi bận tâm không thể buông?”
“Khó có được Viêm Thiến cũng sẽ để ý đến mấy chuyện đó, khiến cho ta thật sự cao hứng a” nhịn không được cười mị mắt,trong đôi mắt tràn đầy mị mầu kiều diễm, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng rõ ràng: “Ta vốn tưởng rằng đợi không được đến lúc Viêm Thiến đối với ta thân thiết, cũng nghĩ đến, Viêm Thiến sẽ không để ý ta cùng với người khác......”
“Đừng nói nữa!” Nghe được Diễm Thanh nói lên người khác, nhớ tới thân phận của hắn ở Lưu Danh Quán, nghĩ đến hắn từng cùng người khác lưu luyến triền miên, vẻ bình tĩnh cường nghạnh bên ngoài liền rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì, trong miệng nhịn không được nói: “Viêm Thiến chỉ là huynh trưởng của ngươi thôi, ngươi cùng người bên ngoài như thế nào, ta không xen vào, ngươi nếu bận tâm Lưu Danh Quán của ngươi, cứ việc trở về, từ nay về sau không bao giờ phải về đây nữa!”
Mỗi lần đều là như thế, không muốn thẳng thắn thành khẩn nhìn vào tình cảm trong lòng, luôn dùng tức giận để che dấu, trong mắt lại rõ ràng viết lên sự hờn giận, thấy hắn sinh khí, Diễm Thanh lại chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nhảy nhót, Tử Nghiêu từng nói, tình cảm của Viêm Thiến nội liễm hàm súc, người trong sáng trong trẻo như thế, nếu là không chủ động một chút, đưa tâm ý chưa định rõ của y giảo cho sáng tỏ, chỉ sợ cuộc đời này y cũng không đáp lại tình cảm của mình, trước mắt xem ra, quả nhiên không phải giả, tuy là đối với sự để ý của hắn cảm thấy vui sướng, nhưng đúng là vẫn còn không đành lòng thấy hắn như thế, khẽ cười một tiếng, nhịn không được tình cảm đáy lòng rung động ở bên môi Viêm Thiến khẽ hôn một cái, (Htrần: Á, hun rùi. hắc hắc) mới mở miệng nói: “Không có người ở bên ngoài, trong lòng Diễm Thanh, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Viêm Thiến, cho dù thân ở Lưu Danh Quán, ta cũng chưa từng cùng với khách nhân làm gì, chỉ là thấy mặt đàm đạo thôi, Diễm Thanh chưa bao giờ bán mình cho ai, vốn là để che dấu thân phận mới ở lại nơi đó, Viêm Thiến để ý như thế, xem ra cũng không uổng công ta một sương tình nguyện, thật sự khiến người ta cảm thấy cao hứng.” (Htrần: *mơ màng* ngọt ngào quá a)
Bên môi bị Diễm Thanh trác hôn một chút, dựa vào việc hắn là đồng bào đệ đệ của mình, bất giác trong lòng có chút không được tự nhiên, rồi sau đó nghe thấy lời nói của hắn, không khỏi sửng sốt, đã đem tâm tình phức tạp vì cử chỉ thân mật kia để qua sau đầu: “Cái gì gọi là che dấu thân phận? Ngươi ở trong Lưu Danh Quán đến tột cùng có thân phận gì?”
“Lưu Danh Quán vốn là do ta trông coi, thân phận là tên đứng đầu bảng Diễm Thanh thiếu gia, đều chỉ là vì để tiện cho việc cùng người gặp mặt truyền tin tức thôi” nghĩ đến nam nhân mà mình sở nghe lệnh, Diễm Thanh tiếp tục mở miệng nói: “Viêm Thiến cũng biết nhiều năm trước trong chốn giang hồ có một vị Ám Hoàng?”
“Như thế nào lại không biết, người này mặc dù ở đã mai danh ẩn tích khỏi chốn giang hồ, nhưng chỉ cần biết đến hắn, ai dám quên a, nghe nói hắn làm việc tàn nhẫn, chính tà bất phân, thế lực trong chốn giang hồ nhưng thật ra có hơn phân nửa cùng hắn có quan hệ, sự lợi hại của người này, Viêm Thiến nghe qua liền sẽ không quên.” Nghe hắn bỗng nhiên nói lên Ám Hoàng, Viêm Thiến thoáng chốc cả kinh: “Hay là......”
“Không sai, ta đã nghe mệnh Tôn Chủ nhiều năm.” Nói lên Tôn Chủ, liền không thể không nhắc tới Tử Nghiêu, “Còn có Trình Tử Nghiêu ngày ấy cứu giúp ngươi, cũng là người bên cạng Tôn Chủ.”
Trình Tử Nghiêu nhưng lại cũng là người bên cạnh Ám Hoàng, Viêm Thiến nghe lời hắn nói, vẻ sợ hãi cả kinh, lập tức nghĩ đến, nếu là lần Thiên Hạ Đại hội này, để cho Ám Hoàng được Lan Cẩn, trừ bỏ giang hồ, chỉ sợ thiên hạ cũng sẽ thành vật nằm trong bàn tay hắn, lắc lắc đầu, hắn chỉ hy vọng đừng có phát sinh việc này, Ám Hoàng xưa nay cùng triều đình bất hòa, nếu thật sự là như thế, chỉ sợ Thương Hách liền phải nội loạn, An Dương cũng rục rịch, tuy nói hết thảy đều do Lan Cẩn dựng lên, nhưng ở bên trong trang cử hành Thiên Hạ Đại hội, chẳng lẽ không phải là do hắn đưa tới thiên hạ hạo kiếp?
Càng nghĩ lại càng bất an, Viêm Thiến thần sắc ngưng trọng cùng Diễm Thanh đối diện: “Ngươi có biết lần này, Ám Hoàng liệu có hiện thân ở bên trong trang không?”
“Đáng tiếc, trên đời không người nào biết được tâm tư của Tôn Chủ, lúc trước cũng không thấy ngài chú ý lắm đến Thiên Hạ Đại hội, nhưng vì cứu ngươi, Diễm Thanh mời Tử Nghiêu đến tương trợ, đã làm cho Tôn Chủ tức giận, cổ độc đủ loại, còn có chuyện An Dương, Tử Nghiêu biết được, Tôn Chủ tất nhiên đối việc này cũng biết rõ ràng tường tận, không biết ngài......”
“Các ngươi còn ở tại nơi này làm chi? Tiền viện đã vội thành một đoàn, các ngươi còn có tâm tư nhàn hạ thoải mái lúc này nói chuyện phiếm, còn không mau đi tiếp đón khách nhân!” Vân Cảnh Hạo ở tiền sảnh tìm không được thân ảnh của Viêm Thiến, liền tới hậu viện tìm, quả nhiên gặp hai người đều ở trong phòng Diễm Thanh, không biết đang nói chuyện gì, nhưng lại đều là một bộ thần sắc ngưng trọng.
Viêm Thiến đang muốn trả lời, bỗng nhiên nhìn thấy hộ viện bên trong trang vội vã chạy tới, thần sắc đại biến, trong miệng hô: “Trang chủ! Không tốt, tiền viện đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?” Vân Cảnh Hạo nhíu mày.
“Báo cáo trang chủ, Hỏa Sát Lâu chủ đã đến bên trong trang! Thủ hạ của hắn cùng người ngôn ngữ không hợp, mắt thấy sắp xảy ra giao đấu tới nơi rồi!”
Cũng chỉ có Hỏa Sát Lâu chủ Phạm Hạo, mới dám ở bên trong trang như thế, người này làm việc không cố kỵ. Năm đó cùng Ám Hoàng cũng có thế tranh chấp, mà nay tại Thiên Hạ Đại hội, trừ bỏ Ám Hoàng, chỉ có hắn thực lực hùng hậu nhất, rốt cuộc không người nào có thể áp chế dáng vẻ bệ vệ của hắn, nếu là ở bên trong trang nháo xảy ra chuyện, đích thực là thật khó giải quyết a.
“Hiện giờ thật náo nhiệt a” Diễm Thanh nghe hộ viện bẩm báo, nhịn không được nói: “Nếu là Ám Hoàng cũng cùng lúc này hiện thân, liền thật sự là......”
“Ta chỉ mong Thủy Nguyệt Công Tử đừng đối với Lan Cẩn tò mò, bằng không, y như Diễm Thanh nói, Ám Hoàng theo hắn mà đến, bên trong trang liền thật sự là không có ngày yên tĩnh.” Hỏa Sát Lâu chủ, Ám Hoàng, còn có vô số giang hồ môn phái, võ lâm tiền bối, Thiên Hạ Đại hội hội nháo thành như thế nào, thật sự không thể tưởng tượng, Viêm Thiến bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ mong mọi chuyện sẽ tốt hơn lời Diễm Thanh nói.
“Các ngươi nói thế là có ý gì? Người nọ đã lâu chưa hiện thân giang hồ, chẳng lẽ lần này cũng sẽ xuất hiện? Lại cùng Trình thiếu hiệp có quan hệ gì?” Vân Cảnh Hạo hiển nhiên cũng không biết nội tình trong đó, lúc này đột nhiên nghe xong những lời này, nhất thời cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
“Bọn họ hai người......” Diễm Thanh chính là đang suy tư xem nên trả lời như thế nào, đã nghe thấy xa xa truyền đến tiếng kêu to của hộ viện.
“Trang chủ! Trước cửa đang tiến đến một chiếc xe ngựa, Thủy Nguyệt Công Tử mới rời đi lúc trước đã trở lại, còn có thêm một người......” Nuốt hạ nước miếng, hộ viện trông coi ở tiền môn thở hổn hển chạy tới trước mặt mấy người, vẻ mặt kinh hãi vẫn chưa thôi, lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục nói: “Còn có một người, tựa hồ là Ám Hoàng mà giang hồ đồn đãi!” (Htrần: Hắc, cầu được ước thấy nà. Vui phải biết. Sắp có kịch hay xem nà. Hắc hắc!!!)
“Ngươi dám xác định là hắn?” Vân Cảnh Hạo đã mất đi vẻ trầm ổn, nhìn chằm chằm người nọ trầm giọng hỏi.
“Thuộc hạ hộ viện nhiều năm, tuyệt không nhìn lầm người!” Khí thế Ám Hoàng như vậy, gặp qua một lần liền sẽ không quên, hắn như thế nào nhìn lầm a. Hộ viện lau lau mồ hôi trên trán, trong mắt nhâm tồn vẻ kính sợ.
Nghe hắn khẳng định như thế, không người nào còn hoài nghi. Thầm nghĩ: Ám Hoàng quả thực đến đây! Trong phòng ba người liếc nhau, đều không hề chần chờ, cước bộ nhanh hơn chạy về phía trước tiền sảnh.
_____ Hết Chính văn chương thứ 83 _____
Danh sách chương