Tô Nhã Nhi thấy Vân Cảnh Hạo đã đến, vội vàng đứng dậy đón chào: “Vân bá bá, Diễm Thanh ca ca đã trở lại, ngài......” Không chờ nàng nói xong, Vân Cảnh Hạo đã khoát tay áo, giẫm chận tại chỗ đi đến, hướng về phía Diễm Thanh một cái tát, Diễm Thanh nhẹ nhàng cười, lắc gười lách mình tránh ra, ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh Kì Minh Nguyệt: “Tử Nghiêu, đó là phụ thân của Diễm Thanh, Vân Hạo Sơn trang trang chủ, Vân Cảnh Hạo Vân đại hiệp.”

Ngữ thanh nhẹ nhàng chậm chạp lộ ra thản nhiên đùa cợt, Diễm Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, lại thành Lưu Danh Quán kia vô hạn phong tình – Diễm Thanh thiếu gia, mái tóc bó buộc ở trước ngực hơi buông thả một chút, đôi môi tràn đầy mị mầu khẽ nhếch, thái độ dày mị hoặc biểu lộ ra ngoài, bộ dáng này của hắn nếu là bị người khác thấy, chắc chắn tâm động không thôi, nhưng ở trong mắt Vân Cảnh Hạo xem ra, kẻ chẳng biết cảm thấy hổ thẹn như thế không xứng được coi là nam tử, căn bản là kẻ không nên tồn tại ở bên trong trang, cũng không phải là nhi tử của Vân Cảnh Hạo hắn!

“Ngươi tên nghịch tử! Còn dám trở về! Kí thân thanh lâu không biết liêm sỉ, đường đường nam nhi nhưng lại......” Vân Cảnh Hạo nói tới đây, hiển nhiên đã là giận dữ, hai tay run rẩy, lại cũng không nói hết câu.

Nhân lời nói của Vân Cảnh Hạo, không khí trong phòng nhất thời trở lên khản trương, Kì Minh Nguyệt là khách phi chủ, không tiện ngắt lời, Vô Hào lại giống như u hồn bình thường, vốn là không có chút phản ứng, Tô Nhã Nhi kia nhưng cũng không buông lời khuyên can, chỉ là nghiêng người cúi đầu, ánh mắt dừng trên người Viêm Thiến đang nằm ở trên giường.

Mà Diễm Thanh, tựa hồ sớm đối Vân Cảnh Hạo như thế quở trách tập mãi thành thói quen, coi như không nghe thấy, thậm chí còn bưng lên chén trà, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức, Vân Cảnh Hạo thấy vậy, lại phẫn nộ dị thường, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Kì Minh Nguyệt đứng ở một bên, vốn tưởng rằng người Diễm Thanh mang chắc chắn cũng không phải người trong sạch gì, mới nghĩ muốn quát mắng, lại ngoài ý muốn phát hiện, tiểu công tử nhỏ tuổi trước mắt đúng là diện mạo bất phàm, chỉ cần một cái liếc mắt liền làm cho người ta không khỏi sinh ra ý thân cận, cũng không phải kẻ lang chạ như hắn đã nghĩ: “Tại hạ Vân Cảnh Hạo, không biết thiếu hiệp nên xưng hô như thế nào?” Dù chưa thấy trên người hắn có binh khí gì, nhưng hơi thở hắn trầm ổn, vẻ mặt trầm tĩnh, thân hình đứng thẳng liền có thể nhìn ra, hắn cũng không phải công tử tầm thường không thông võ học, còn có thần thái trong ánh mắt kia, thâm thúy thản nhiên, đó là ánh mắt mà cho dù người từng trải như hắn, cũng chưa bao giờ gặp qua người nào trẻ tuổi như thế lại có ánh mắt thâm trầm như vậy.

“Không dám, tại hạ Trình Tử Nghiêu, Vân tiền bối gọi ta Tử Nghiêu là được, Tử Nghiêu đến đây chỉ vì Viêm Thiến đã trúng cổ độc, nếu là đúng phương pháp, cố gắng liền có thể làm cho hắn sớm ngày tỉnh lại.” Mặc dù thấy Vân Cảnh Hạo đối với Diễm Thanh tràn đầy lửa giận, thái độ cường ngạnh, nhưng Kì Minh Nguyệt trong lòng đối với hắn cũng không có ác cảm, nếu không vì tình cảm thân thiết, thì làm gì có thái độ quở trách như thế, Vân Cảnh Hạo cũng bất quá có tâm của bậc cha mẹ bình thường với con cái thôi, cũng khổ cho Diễm Thanh, âm thầm giúp phụ hoàng làm việc, lại bị người nhà như thế chỉ trích, hắn không biện giải, tình nguyện có nhà mà không về, chắc chắn là có nguyên nhân khác, nhìn lướt qua người đang ngủ say trên giường, Kì Minh Nguyệt không thể không đoán, Diễm Thanh như thế, nói không chừng đó là vì Viêm Thiến.

Vân Cảnh Hạo nghe lời nói của hắn, lộ ra vài phần nghi hoặc không tin, cổ độc mà ngay cả y độc y gia đều không thể có thể giải nổi, tiểu công tử còn nhỏ tuổi trước mắt thật có thể giải trừ sao? Tuy có không tin, nhưng không biết vì sao y lại không cách nào lập tức cự tuyệt ý tốt của hắn, không hề liếc mắt nhìn Diễm Thanh một cái, Vân Cảnh Hạo hướng về phía Kì Minh Nguyệt chắp tay: “Một khi đã như vậy, Vân mỗ cũng không khách sáo, liền thẳng hô công tử tục danh” đi đến bên giường, nhìn tình trạng như đang ngủ say của Viêm Thiến, Vân Cảnh Hạo trong giọng nói không dấu vẻ u sầu: “Theo như lời của Tử Nghiêu, con ta quả thực có thể cứu chữa? Ít ngày nữa liền khả tỉnh lại?” Trừ bỏ lo lắng an nguy của Viêm Thiến, Vân Cảnh Hạo trong lòng còn vướng bận một kiện đại sự khác.

“Tử Nghiêu có thể thử một lần, nếu là Vân tiền bối tin được ta, có lẽ trong chốc lát liền cũng biết kết quả, ” nghe xong lời ấy, Vân Cảnh Hạo lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, Diễm Thanh trên mặt lộ ra vài phần phức tạp, chỉ có Tô Nhã Nhi như trước cúi gằm đầu xuống, trong tay thu thập chén tách ở trên bàn, yên lặng không nói.

Quan sát vẻ mặt của mấy người này, Kì Minh Nguyệt liễm hạ hứng thú trong mắt, hướng mọi người nói: “phương pháp cứu người của Tử Nghiêu cùng người khác bất đồng, nếu Viêm Thiến đúng như Y gia tiền bối đã nói, vì trúng cổ độc mà không thể tỉnh lại, phương pháp giải cứu của Tử Nghiêu có thể có hiệu quả, chẳng qua làm phiền các vị ra gian ngoài chờ, nếu có người ở bên cạnh canh giữ, Tử Nghiêu e sợ sẽ phân tâm, ảnh hưởng đến việc cứu trị.” Dùng thiên âm dẫn cổ độc, cần dùng toàn lực thi triển thiên âm, đem cổ độc dẫn ra, còn phải lập tức đem nó bỏ, nếu trong phòng nhân số quá nhiều, không may liền có thể khiến cho hỗn loạn, làm cho trùng cổ kia có thể thừa cơ hội, đến lúc đó liền phiền toái.

Diễm Thanh tự nhiên biết ý trong lời nói của hắn, nhìn người trên giường liếc mắt một cái, thản nhiên đứng lên, cũng không hề nhìn người khác, chỉ đối với Kì Minh Nguyệt đệ đi một ánh mắt mang theo lòng biết ơn, tiếp theo liền đi ra cửa.

Vân Cảnh Hạo hành tẩu giang hồ nhiều năm, vốn không phải hạng người lỗ mãng tùy ý dễ tin lời người khác, nhưng với lời nói của vị Trình thiếu hiệp này, trong lòng nhưng lại không thể nảy ra chút nghi ngờ lưỡng lự, cũng không từng lo lắng hắn sẽ nhân cơ hội này thương tổn đến tánh mạng của Viêm Thiến, điểm này chính hắn cũng thấy nghi hoặc, nhìn người mới gặp trước mắt, hắn chính là tin tưởng, người phong tư vô song như thế, sẽ không làm ra việc tà nịnh, hắn cũng tuyệt không nhìn sai người này, nếu không có ánh mắt độc đáo, hắn Vân Cảnh Hạo cũng sẽ không ở trong chốn giang hồ hiểm ác có được địa vị ngày hôm nay.

Kì Minh Nguyệt lệnh cho Vô Hào ở bên ngoài thủ vệ, thấy Vân Cảnh Hạo cũng đi ra cửa phòng, nhìn Tô Nhã Nhi vẫn đang canh giữ ở trong phòng, cười nhẹ nhàng nói: “Nhã nhi cô nương vì sao còn không rời đi?” Nếu nói nàng là lo lắng cho Viêm Thiến, nhưng mới vừa nghe nói Viêm Thiến có thể cứu chữa, rồi lại không thấy nàng lộ ra vẻ vui sướng, có chính là một chút hơi thở khẩn trương.

Tô Nhã Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, nâng lên một chút khóe miệng, cười đến có chút miễn cưỡng: “Nhã nhi muốn Viêm Thiến ca ca tỉnh lại, lại sợ phương pháp của công tử không có hiệu quả, không thể làm cho hắn thức tỉnh, trong lòng bất an, nhất thời có chút thất thần, khiến công tử chê cười rồi.”

Kì Minh Nguyệt từ trong mắt nàng phát hiện một tia kinh hoàng không thay đổi, độ cung bên môi lại giơ lên thêm vài phần, hắc lắc lắc đầu: “Nhã nhi cô nương đặt Viêm Thiến ở trong lòng, có chỗ nào buồn cười, đối hắn thân thiết cũng là chuyện đượng nhiên, nếu không vì như thế, ngươi cũng sẽ không ngày ngày làm bạn, một lát không rời chiếu cố hắn, này đó toàn bộ vì hắn là người trong lòng ngươi yêu thương, phải không?”

Tô Nhã Nhi lộ ra vẻ mặt phức tạp, gật gật đầu, bị người biết được nhu tình trong lòng nữ nhân, trên mặt cũng không hề hiện lên vẻ mặt, lại hơi hơi có chút trở nên trắng, giống như cố tránh đi cái nhìn chăm chú của Kì Minh Nguyệt, ánh mắt lóe ra mang theo chút ý trốn tránh, vội vàng xoay người liền hướng ngoài cửa bước ra.

Không biết vì sao, nàng đối mặt vị công tử tuổi trẻ xinh đẹp này, trong lòng nhưng lại dâng lên bất an, đối với hắn, giống như đáy lòng hết thảy đều hội lộ ra ngoài ở trước mắt hắn, giống như tất cả vẻ u sầu không yên, mâu thuẫn giãy dụa, đều hội bị người này nhìn rõ, dưới chân vội vàng hướng ra bên ngoài đi đến, nàng đúng là cảm thấy được không bao giờ nữa muốn ở lại trong căn phòng cùng người đó.

Ngoài cửa, Diễm Thanh thở dài một hơi nhẹ, chính dựa ở phía trên thân cây, ánh nắng chiều tà chiếu rọi lên bóng hình hắn khiến nó mang chút gì đó không thật mông lung, Tô Nhã Nhi liếc liếc mắt một cái, lược lược dời đi ánh mắt che dấu đi tình tự khác thường nào đó, Vân Cảnh Hạo đối hết thảy phía sau hoàn toàn không biết, chính là đứng ở trên khoảng đất trống, hai tay chắp sau lưng, qua lại bước đi thong thả.

Những ngày gần đây, trong chốn giang hồ sóng gió lấn tới, mà Vân Hạo Sơn trang nghiễm nhiên đã thành nơi nổi lên phong ba, ở vào vị trí của hắn, hắn sao lại không biết, đợi Viêm Thiến tỉnh lại đó cũng chính là lúc mưa gió đánh úp, chỉ vì một lời nói của Lan Cẩn,(chọn Vân Hạo Sơn trang làm nơi diễn ra đại hội võ lâm để chọn chủ – đề phòng có nàng vì lâu quá mà quên ^-^) thiên hạ quần hùng tụ họp, vô luận là người trong giang hồ hay là mật sử (mật thám) của các quốc gia khác, toàn bộ hội tụ ở quanh sơn trang, đều đang chờ Lan Cẩn xuất hiện.

Vốn phải cử hành thiên hạ đại hội vì việc của Viêm Thiến mà kéo dài mãi, tất cả mọi người đã biết được Vân Hạo Sơn trang xảy ra việc ngoài ý muốn, mặc dù còn chưa lộ ra nội tình, nhưng trên giang hồ đã đồn đãi ồn ào huyên náo, dưới tình hình như thế, Lan Cẩn khẳng định là sẽ không xuất hiện, hắn cùng với Viêm Thiến còn có vài phần giao tình, nếu là Viêm Thiến gặp chuyện không may, hắn có khi còn vì chuyện này mà lần thứ hai mai danh ẩn tích, đến lúc đó những người tụ hội tại sơn trang phải làm như thế nào, quả thực khiến cho hắn không dám tưởng tượng.

Thở dài, Vân Cảnh Hạo hướng cửa phòng đang đóng chặt liếc mắt một cái, không biết bên trong tiến hành như thế nào, đang ở lúc lo lắng, bỗng nhiên, bên tai tựa hồ nghe tới nhạc thanh như có như không.

Như nước tích tiếng động, nhỏ bé yếu ớt không thể nhận rõ, rồi lại rõ ràng vô cùng thật là tuyệt giống như dừng ở đáy lòng, không hề lạc điệu trong suốt rõ ràng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, nhạc thanh nhẹ nhàng chậm chạp du dương, giống như giọt nước mưa tụ tập, dần dần hối thành chảy nhỏ giọt tế lưu, ôn nhuận di nhân, khiến người không khỏi bị khúc thanh kia dẫn đi tâm thần, quên mất những việc ngoài thân, chỉ có thể chìm đắm bên trong nhạc thanh như tiếng nhạc cõi thiên thai kia.

Hoàng hôn đã dần buông trầm xuống, nhạc thanh vẫn chưa dừng lại, các đạo nhân mã vì Lan Cẩn mà tụ bên trong trang, mới đầu vẫn chưa phát giác, còn đang thương thảo việc thiên hạ đại hội, lại ở trong lúc vô tình bị âm thanh như có như không của tự nhiên kia dẫn đi tinh thần, hoàn toàn đã quên chính mình muốn nói gì, ánh mắt trao đổi kinh dị vẻ.

“Này...... Này hay là …là thiên âm thất truyền đã lâu?!” Một vị lão giả kích động đứng dậy, hướng ra ngoài tìm kiếm nơi nhạc thanh truyền, khúc thanh bên tai giống như nhiều năm trước kia, là thiên âm mà lúc hắn mới vào giang hồ may mắn nghe nói có vị tiền bối sở tấu, giống nhau xuất trần cao thượng, phảng phất giống như không phải do con người sở hữu.

“Thiên âm?”

“Cái gì gọi là thiên âm? Vọng tiền bối nếu biết xin nói cho.”

“Thiên âm! Nhất định là thiên âm! Thiên âm thất truyền giang hồ lần thứ hai xuất hiện!”

“Không sai, nếu không phải thiên âm, trên đời không có nhạc thanh như thế......”

Biết thiên âm đồn đãi người đều bàn tán nghị luận xôn xao, giang hồ hậu bối còn lại là vội không ngừng hỏi các bậc tiền bối.

Trong lúc nhất thời, cả Vân Hạo Sơn trang trong vòng, toàn bộ vì nhạc thanh như thế mà sôi trào lên, Lan Cẩn chưa ra, thiên âm truyền nhân lại đột nhiên hiện thân, trong đó hay là có điều liên hệ? Trong lòng lưu chuyển các loại tâm tư, mọi người hướng ánh nhìn về phía nơi nhạc thanh phát ra, cách tường cao, trong vòng hậu viện như trước nhạc thanh lượn lờ, tấu ra liên chi âmkhông giống phàm trần.

Lúc này, Vân Cảnh Hạo đã mất đi nỗi lo lắng về việc ở tiền viện, trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng, nghe xong bản nhạc này, hắn sao lại không biết này đó là thiên âm trong truyền thuyết, dò xét liếc mắt một cái Diễm Thanh đang dựa vào vào thân cây, đáy lòng xẹt qua kinh ngạc, hắn là như thế nào tìm được thiên âm truyền nhân, lại là như thế nào biết thiên âm có thể trừ cổ độc, đang ở thanh lâu, hắn quả thực như chính mình suy nghĩ là đi làm việc vô sỉ kia, hay là hắn còn có nguyên nhân khác? Tới lúc này, Vân Cảnh Hạo không thể không hoài nghi, chính mình hứa là uổng thân xưng là phụ thân, nhưng lại đối với những suy nghĩ trong lòng Diễm Thanh một chút cũng không hiểu biết.

Diễm Thanh cùng Viêm Thiến từ nhỏ đã là huynh đệ tình thâm, lúc trước nghe nói Diễm Thanh lưu luyến hoan tràng, vốn muốn tiến đến tìm hắn về, lại bị y cùng với Nhã nhi ngăn cản, rồi sau đó y liền ngủ say bất tỉnh, nếu là tỉnh lại, nhìn thấy Diễm Thanh chính mình trở về, chắc là hội cao hứng đi, nếu như Thiên Âm phương pháp có thể giải trừ cổ độc, Viêm Thiến có thể bình yên chuyển tỉnh, như vậy thiên hạ đại hội liền cũng sẽ không kéo dài thời hạn.

Theo ánh chiều tà dần dần ảm đạm, mặt trời đã lặn hẳn, trong sắc trời hôn ám, đã bắt đầu có thể thấy được trăng lạnh treo cao, xuyên thấu qua hơi mỏng mây mù, tràn ra từng đợt từng đợt thê lãnh quang mang, trong phòng nhạc thanh không biết khi nào đã ngừng lại, ngoài cửa mọi người còn đắm chìm bên trong khúc thanh lúc đây, lúc này giật mình tỉnh ngộ, không biết trong phòng tình hình như thế nào, rồi lại không dám tự tiện tiến vào, tất cả đều đứng ở chỗ cũ, không dám tùy tiện tiến đến hỏi thăm.

Vân Cảnh Hạo nghĩ đến trong phòng vị kia thiếu hiệp đã có thể đem thiên âm thi triển đến cảnh giới như thế, trong lòng an tâm một chút, nhưng không thấy Viêm Thiến, vẫn là không thể yên lòng, Diễm Thanh cũng liễm nổi lên bên môi nụ cười gượng, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ ra một chút khẩn trương, Tô Nhã Nhi nhìn thần sắc hai người, lại tiếp tục nhìn chằm chằm trước cửa, cắn môi, không biết nghĩ cái gì.

Trong căn phòng tối u ám, ánh nến đột nhiên sáng lên, Kì Minh Nguyệt buông hỏa chiết, khoanh tay đem một mạt vật thể thật nhỏ thả vào trong lửa. Huyền tranh đặt ở bên cạnh, hắn tĩnh tọa ngồi bên cạnh bàn, chờ người trên giường chuyển tỉnh.

Cổ độc đã trừ, Viêm Thiến một lát sẽ thức tỉnh, mang theo một chút tò mò, Kì Minh Nguyệt thập phần muốn biết vị huynh trưởng khiến trái tim Diễm Thanh nhớ nhung này có bộ dáng ra sao, đối với người ngủ say như chết vốn không có hứng thú, hắn từ sau lúc vào nhà liền chưa từng tiều quá liếc mắt một cái, chính là cách giường mạn, cũng nhìn thấy một khối hình người thôi.

Kì Minh Nguyệt ỷ ở bên cạnh bàn, vẫn chưa đứng dậy gọi mấy người ngoài cửa vào, mà là mang theo vài phần hứng thú, tay chống dưới cằm, pha chút cảm giác thú vị tra xét sự dấy lên, biết y đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa đủ sức mở miệng, hắn liền cũng không gấp, chỉ lo bưng lên chén trà đã nguội lạnh, tùy ý nhấp một ngụm.

Đợi hồi lâu, người trên giường rốt cục đã ngồi dậy, mở miệng nói câu đầu tiên: “Ngươi là ai?” Xác nhận hồi lâu chưa từng mở miệng, ngữ thanh hắn rất khinh nhược, còn mang theo một chút khàn khàn.

“Tính nhẫn nại của Thiếu trang chủ không tồi, không biết cảm giác như thế nào, có muốn uống một chén nước chè xanh không?” Kì Minh Nguyệt cầm lấy một chén trà, châm thượng nước trà, tư thái thản nhiên giống như hắn mới là chủ nhân trong phòng, chậm rãi đem chén trà kia đặt ở trên bàn.

_____Hết chính văn chương 72_____
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện