Nghe được câu than sợ hãi kia, Kì Hủ Thiên đưa ánh mắt sắc bén quét về phía vị đại thần hô lên tục danh của Kì Minh Nguyệt, ý lạnh như băng trong đó khiến cho mọi người lộ ra vẻ sợ hãi, nhớ tới lúc trước, có người lúc đang lâm triều nhắc tới Nhị hoàng tử, làm cho bệ hạ giận dữ, còn bị trừng phạt, lúc này lại có người quản không được miệng mình, thật sự là tự tìm phiền toái.
Mà kỳ quái chính là, bệ hạ nhưng lại không hiện ra vẻ giận dữ, cũng không tức giận trách cứ một câu nào: “Tục danh của thái tử đâu phải là tùy ý có thể gọi!”
Thái tử!? Bệ hạ là đang nói đến, là người mất tích đã lâu – Nhị hoàng tử?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị những lời này làm cho giật mình, bệ hạ lúc trước chỉ vì có người nhắc tới tên y liền giận tím mặt, làm cho bọn họ nghĩ đến Nhị hoàng tử đã thành cấm kị trong cung, khiến bệ hạ nổi giận nếu không cẩn thận nhắc tới, không nghĩ tới hôm nay Nhị hoàng tử mất tích một cách thần bí lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, thậm chí phong thái còn hơn khi xưa. Chẳng lẽ nói, bệ hạ sớm đã có ý lập hắn làm thái tử, mới có thể đưa hắn giấu kín ra ngoài cung, chỉ còn chờ xem thái độ đám thần tử bọn hắn đối với việc lập trữ?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người sắc mặt đột biến, có tài năng đứng ở nơi này đều là kẻ có chút thông minh, lúc này nào dám nói thêm nữa nửa câu, quân tâm khó dò a, tưởng tượng đến việc bệ hạ thử bọn họ lần này, không biết lời nói của chính mình nói ra có hợp với tâm ý của y không, trong lòng liền không yên.
Lưu Dịch đứng ở một bên, đoán được suy nghĩ trong lòng các đại thần, trong mắt xẹt qua tia mỉm cười, hắn biết tất cả mọi người hiểu lầm bệ hạ, tức giận lúc trước tất cả đều là bởi vì điện hạ không ở bên người, bệ hạ nỗi lòng phiền táo, lại nghe thấy từ trong miệng người khác nói ra tục danh của điện hạ, mới có thể giận tím mặt, nói rõ ra, đó là dục vọng độc chiếm cùng sở trí giận chó đánh mèo. Đáng tiếc không người nào biết, lúc trước đại thần bị trách phạt chính là bởi vì bệ hạ tùy hứng nên mới có thể chỉ vì ba chữ (Kì Minh Nguyệt) mà bị tội.
May mà điện hạ đã trở về, các đại thần cũng không phải tái trải qua tức giận mà bệ hạ thường thường phát tác, theo hơi thở cùng vẻ mặt của bệ hạ xem ra, có thể nói là mong muốn đã được đền bù, Minh Nguyệt điện hạ đang đứng nhìn ở một bên cũng chưa hề ngồi xuống, ý cười trong mắt Lưu Dịch lại thâm sâu thêm vài phần.
Kì Liên Sóc đứng ở chỗ cũ, thẩn thờ nhìn người đang đứng thẳng ở bên cạnh hoàng tọa, Nhị hoàng huynh Kì Minh Nguyệt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tư thái thản nhiên, mấy năm không thấy, dáng người y thon dài hơn, mái tóc rối tung nhìn như tùy ý, cùng nét mặt mày kia hợp lại lộ ra một loại khí chất không thể nói bằng lời, giống như một cái mặt nước giếng trầm tĩnh, khiến người nhìn không thấu sâu cạn, đôi môi hơi hơi giơ lên kia, cùng sự dữ dội của Phụ hoàng thập phần tương tự, giống nhau khí chất khó phân biệt, giống nhau vẻ mặt ngạo nghễ, làm cho hắn răng cắn chặt lại, chỉ cảm thấy lửa giận cùng phẫn hận không ngừng nảy lên trong ngực.
Hắn vì sao lại đột nhiên xuất hiện? Vì sao lại đúng lúc lập trữ? Mỗi lần quay về đều là như thế! Chỉ cần có hắn, phụ hoàng liền sẽ gặp tất cả quan tâm cùng chú ý toàn bộ trút xuống trên người hắn, khiến cho người ta không thể chịu được chính là, phụ hoàng còn muốn lập hắn làm thái tử!
Cắn răng nắm chặt song chưởng, Kì Liên Sóc xanh cả mặt, mắt thấy thái tử vị sắp tới tay lại rơi vào trong tay người mà hắn chán ghét nhất, trong lòng vừa là phẫn nộ lại vừa ghen tị, khó chịu giống như có một con rắn ở cắn vào bàn tay, đối với ánh mắt của mấy vị đại thần phía sau, hắn cúi thấp đầu xuống, che lại phẫn nộ trong mắt cùng không cam lòng.
“Bệ hạ thánh minh, Nhị hoàng tử thiên tư bất phàm, thuở nhỏ liền trí tuệ dị thường, nổi tiếng khắp thiên hạ, tâm trí phẩm hạnh không hề có chỗ nào có thể chỉ trích, nhưng... mẫu phi của y từng có tâm đồ mưu hại bệ hạ, thần nghĩ đến, còn có điểm chưa được, vẫn là Tam hoàng tử thích hợp hơn.”
Nghe được lời ấy, Kì Liên Sóc ánh mắt khẽ khởi đưa qua, nhớ tới đống lớn vàng bạc đã tống xuất ra, đáy mắt dần hiện lên ý cười đắc ý, may mà làm theo trong di vật của mẫu phi xuất ra số lượng lớn châu báu ngân phiếu, xem ra người nói rất đúng, chỉ cần có những thứ này, không cần hắn mở miệng, sẽ có người vì hắn mưu hoa thái tử vị.
“Hay là vị đại nhân này sợ Minh Nguyệt cũng sẽ mưu hại phụ hoàng? Hoặc là hội đối Thương Hách bất lợi?” Kì Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh Kì Hủ Thiên, nhìn xuống đám văn võ bá quan phía dưới, trên mặt ý cười tự nhiên, ngữ thanh không lạnh không đạm mang chút lãnh ý trào phúng.
“Minh Nhi không cần để ý tới mấy lời mê sảng này ” Kì Hủ Thiên đem thiếu niên bên cạnh kéo vào trong lòng ngực, không chút nào cố kỵ ánh mắt kinh ngạc không tin của thần tử phía dưới, vỗ về khuôn mặt của, nhẹ giọng nói: “Vì sao không ngủ nhiều thêm một lát, đi ra cũng không mặc thêm chút xiêm y, cho dù muốn theo phụ hoàng lâm triều, cũng không cần nóng vội như thế, phụ hoàng có thể chờ ngươi.”
Ngồi xuống ở bên cạnh Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhìn các loại biểu tình phấn khích phía dưới, ở bên tai hắn khẽ cười một tiếng: “Nếu không đến sớm một chút, liền không xem được trò hay như thế này, Thương Hách đế lập trữ, thật sự là một cái đại sự, Minh Nguyệt có thể nào bỏ qua.”
Mọi người thấy vị Nhị hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện này không chút nào sợ uy nghi của bệ hạ, trong cử chỉ không có chút kính ý, bệ hạ cũng không tức giận, đối với thái độ của hắn cũng vẫn giống như xưa, thậm chí để cho hắn ngồi vào bên cạnh, như thế xem ra, bệ hạ đối Nhị hoàng tử sủng ái thế nhưng cũng không giảm bớt nửa điểm, còn muốn lập hắn làm thái tử, quả thực là tin tưởng gấp bội.
Đem Kì Minh Nguyệt lãm vào trong ngực, ánh mắt sắc bén của Kì Hủ Thiên quét về phía vị đại thần mới vừa nói câu nói kia: “Triệu khanh nghĩ đến không ổn? Ngươi cảm thấy được Minh Nhi của trẫm hội mưu hại trẫm, hay là cảm thấy được trẫm nhìn nhận người không rõ, đem quốc sự làm như trò đùa?”
“Thần không dám! Thần không dám! Vi thần chỉ là … chỉ là …” Hắn quýnh lên, càng nói không ra lời, bị ánh mắt của bệ hạ tảo đến, trên người tựa như bị đâm vào một thanh lợi kiếm, hắn thật hối hận không nên quên bệ hạ năm đó là như thế nào sủng ái Nhị hoàng tử, đủ loại ví dụ đều xảy ra trước mắt, nếu bởi vậy làm tức giận bệ hạ, đầu mình còn ở trên cổ hay không vẫn còn là một vấn đề, vì mấy câu hắn vừa nói kia, không biết sẽ rước lấy loại chịu tội nào, thật sự là ngẫm lại đều cảm thấy lạnh cả tim, không khỏi hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.
“Chính là thu tiền tài, liền nên vì người làm việc, trẫm nói có đúng không?” Phát ra một tiếng cười lạnh, Kì Hủ Thiên chậm rãi mở miệng hỏi, ngữ thanh cũng không biểu lộ tức giận, âm sắc lạnh lẻo trong lời nói cũng đã cũng đủ khiến người trong lòng run sợ.
Đại thần họ Lý lúc trước nghe vậy nhất thời một trận run rẩy, bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu không ngừng, “Thần cũng thu ngân lượng do Tam hoàng tử sai người đưa tới, đều là Tam hoàng tử lệnh chúng ta nói như vậy! Thần có tội! Cầu bệ hạ tha mạng!” Nếu bệ hạ đã biết việc này, hắn cũng khó trốn chịu tội, y tính tình của bệ hạ là quyết không kẻ nào lừa gạt hắn, nếu là sớm đi thừa nhận, nói không chừng còn có thể giảm bớt trách phạt.
Lúc này nghe Lý đại nhân cùng Triệu đại nhân nói, chúng thần còn lại cũng không dám ngẩng đầu lên, giờ phút này nhìn Tam hoàng tử Kì Liên Sóc cúi đầu không nói sắc mặt, trong mắt hèn mọn dũ phát rõ ràng.
�
Kì Trung Ly đang đứng ở bên cạnh Kì Liên Sóc, hắn đã mười ba tuổi cũng đã hiểu được tầm quan trọng của thái tử vị, nhưng trời sanh tính không thích cùng người tranh chấp, lại có vị hoàng huynh được sủng ái như thế ở trước mặt, hắn liền chưa bao giờ lo lắng muốn đi tranh thái tử vị kia. Lúc trước nghĩ đến phụ hoàng là muốn lập Tam Hoàng huynh làm thái tử, mặc dù có chút bất mãn, nhưng là cũng không tính toán phản đối, chỉ vì người hắn thấy thích hợp nhất để làm thái tử đã không ở trong cung, chưa từng nghĩ muốn, vừa ngẩng đầu trong lúc đó, Nhị hoàng huynh nhưng lại xuất hiện ở trước mắt hắn, thậm chí so với ngày xưa còn chói mắt hơn, làm cho người ta vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng.
Kì Tử Dục cùng Kì Nghiêu Vũ từ lúc Kì Minh Nguyệt xuất hiện liền ngây ngẩn cả người, nhìn Nhị hoàng huynh cao cao tại thượng ngồi ở bên cạnh phụ hoàng, ánh mắt si ngốc choáng váng, bên tai nghe thấy nghị luận của các vị đại thần, tựa hồ Tam Hoàng huynh làm chuyện không tốt gì đó, muốn cùng Nhị hoàng huynh tranh đoạt cái gì, liền cùng nhau thu hồi mắt, ánh mắt tức giận bất bình đồng loạt trừng nhìn Kì Liên Sóc đứng ở cách đó không xa.
Kì liên sóc cúi đầu đứng, nghe được Triệu, Lý hai vị đại thần lần lượt nói ra nội tình, liền một trận khiếp đảm, cắn thần chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt đáng thương, mang theo chút ngữ khí làm nũng nói với Kì Hủ Thiên: “Nhi thần chỉ là muốn vì phụ hoàng phân ưu, phụ hoàng đừng nóng giận được không? Là Tiểu tam nhi sai lầm rồi, về sau cũng không dám … nữa, phụ hoàng bớt giận, liền tha thứ ta lần này đi.” Đi tới phía trước vài bước, hắn hơi hơi nghiêng nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ bộ dáng sắp khóc, trong đôi mắt to đã có nổi lên ngấn nước mắt, xem ra thật là làm cho người ta mềm lòng.
Hai vị đại thần Triệu – Lý quỳ gối trên điện thượng, nghe được tam hoàng tử lời nói, không dám lộ ra chút đồng tình vẻ, e sợ cho tăng thêm chịu tội, các vị đại thần còn lại thấy Tam hoàng tử như thế, cũng có chút đồng tình, trong thiên hạ có vị hoàng tử nào không mơ ước thái tử vị, Tam hoàng tử tuy rằng thủ đoạn vụng về chút, nhưng nếu không có Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt, có thể nói thái tử vị sớm muộn gì cũng chính là của hắn a, bệ hạ giờ phút này mặc dù có tức giận, nhưng là không nhất định hội đem hắn xử như thế nào, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, huyết mạch tương liên, Đại hoàng tử bị biếm đi Than Châu, hoàng tử nhỏ nhất lại táng mệnh trong đại hỏa, trong những hoàng tử còn lại cũng chỉ có Tam hoàng tử tối được niềm vui của bệ hạ, xem ở yêu thích ngày xưa, bệ hạ cũng sẽ không trách phạt quá mức.
Kì Liên Sóc cũng là đang mang tâm tư này, hắn hàm chứa nước mắt chạy lên vài bước, ngẩng đầu nhìn Kì Hủ Thiên trên long ỷ, thấy trong thần sắc hắn đã có chút hòa hoãn, trong lòng vui vẻ, liền mang vẻ mếu máo, nước mắt trong mắt: “Nhi thần thật sự biết sai rồi … Nhân thần không nên hy vọng xa vời đương thái tử, không nên cùng Nhị hoàng huynh tranh thái tử vị...... Nhi thần không biết hoàng huynh đã trở lại … Không biết tâm tư của phụ hoàng, về sau cũng không dám … nữa...... Phụ hoàng không cần nổi giận......”
Kì minh nguyệt ngồi ở bên cạnh Kì Hủ Thiên, một tay để ở trên tay vịn của long ỷ đỡ lấy cằm, nhìn xuống Kì Liên Sóc nức nở cách không xa, nước mắt không ngừng từ trên khuôn mặt trắng noản nhỏ nhắn chảy xuống, tuy là kém hắn nửa tuổi, lại một bộ bộ dáng khờ dại ngây thơ đáng yêu, một chút cũng nhìn không ra là người âm thầm thu nam nữ vi sủng, hiện lên mỉm cười, ánh mắt Kì Minh Nguyệt hơi đổi, nhìn Kì Hủ Thiên liếc mắt một cái, quả nhiên tiêu khiển do phụ hoàng tuyển đều thập phần thú vị, khiến hắn đều muốn đùa một phen.
Vẻ mặt bên ngoài như không hiểu thế sự cùng bên trong kiêu căng tùy hứng, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn khờ dại thuần khiết, bộ dáng mang theo nước mắt đánh dẫn lòng người, thật sự thực có thể khiến trong lòng nẩy sinh ác ý, nghĩ muốn đem hắn đẩy lên cao đến bầu trời, rồi lại tái hung hăng đả kích hắn một phen, nhìn bộ dáng hắn rốt cục không thể tiếp tục ngụy trang được nữa, đem sợ hãi trong lòng cùng hắc ám hiển lộ phơi bày trước mặt mọi người. Hai người đối diện, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có thâm ý khác mà cười, nhìn Kì Liên Sóc ở phía dưới, Kì Hủ Thiên cùng Kì Minh Nguyệt cùng gợi lên bạc thần.
_____ Hết chính văn chương thứ 62 _____
Mà kỳ quái chính là, bệ hạ nhưng lại không hiện ra vẻ giận dữ, cũng không tức giận trách cứ một câu nào: “Tục danh của thái tử đâu phải là tùy ý có thể gọi!”
Thái tử!? Bệ hạ là đang nói đến, là người mất tích đã lâu – Nhị hoàng tử?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị những lời này làm cho giật mình, bệ hạ lúc trước chỉ vì có người nhắc tới tên y liền giận tím mặt, làm cho bọn họ nghĩ đến Nhị hoàng tử đã thành cấm kị trong cung, khiến bệ hạ nổi giận nếu không cẩn thận nhắc tới, không nghĩ tới hôm nay Nhị hoàng tử mất tích một cách thần bí lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, thậm chí phong thái còn hơn khi xưa. Chẳng lẽ nói, bệ hạ sớm đã có ý lập hắn làm thái tử, mới có thể đưa hắn giấu kín ra ngoài cung, chỉ còn chờ xem thái độ đám thần tử bọn hắn đối với việc lập trữ?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người sắc mặt đột biến, có tài năng đứng ở nơi này đều là kẻ có chút thông minh, lúc này nào dám nói thêm nữa nửa câu, quân tâm khó dò a, tưởng tượng đến việc bệ hạ thử bọn họ lần này, không biết lời nói của chính mình nói ra có hợp với tâm ý của y không, trong lòng liền không yên.
Lưu Dịch đứng ở một bên, đoán được suy nghĩ trong lòng các đại thần, trong mắt xẹt qua tia mỉm cười, hắn biết tất cả mọi người hiểu lầm bệ hạ, tức giận lúc trước tất cả đều là bởi vì điện hạ không ở bên người, bệ hạ nỗi lòng phiền táo, lại nghe thấy từ trong miệng người khác nói ra tục danh của điện hạ, mới có thể giận tím mặt, nói rõ ra, đó là dục vọng độc chiếm cùng sở trí giận chó đánh mèo. Đáng tiếc không người nào biết, lúc trước đại thần bị trách phạt chính là bởi vì bệ hạ tùy hứng nên mới có thể chỉ vì ba chữ (Kì Minh Nguyệt) mà bị tội.
May mà điện hạ đã trở về, các đại thần cũng không phải tái trải qua tức giận mà bệ hạ thường thường phát tác, theo hơi thở cùng vẻ mặt của bệ hạ xem ra, có thể nói là mong muốn đã được đền bù, Minh Nguyệt điện hạ đang đứng nhìn ở một bên cũng chưa hề ngồi xuống, ý cười trong mắt Lưu Dịch lại thâm sâu thêm vài phần.
Kì Liên Sóc đứng ở chỗ cũ, thẩn thờ nhìn người đang đứng thẳng ở bên cạnh hoàng tọa, Nhị hoàng huynh Kì Minh Nguyệt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tư thái thản nhiên, mấy năm không thấy, dáng người y thon dài hơn, mái tóc rối tung nhìn như tùy ý, cùng nét mặt mày kia hợp lại lộ ra một loại khí chất không thể nói bằng lời, giống như một cái mặt nước giếng trầm tĩnh, khiến người nhìn không thấu sâu cạn, đôi môi hơi hơi giơ lên kia, cùng sự dữ dội của Phụ hoàng thập phần tương tự, giống nhau khí chất khó phân biệt, giống nhau vẻ mặt ngạo nghễ, làm cho hắn răng cắn chặt lại, chỉ cảm thấy lửa giận cùng phẫn hận không ngừng nảy lên trong ngực.
Hắn vì sao lại đột nhiên xuất hiện? Vì sao lại đúng lúc lập trữ? Mỗi lần quay về đều là như thế! Chỉ cần có hắn, phụ hoàng liền sẽ gặp tất cả quan tâm cùng chú ý toàn bộ trút xuống trên người hắn, khiến cho người ta không thể chịu được chính là, phụ hoàng còn muốn lập hắn làm thái tử!
Cắn răng nắm chặt song chưởng, Kì Liên Sóc xanh cả mặt, mắt thấy thái tử vị sắp tới tay lại rơi vào trong tay người mà hắn chán ghét nhất, trong lòng vừa là phẫn nộ lại vừa ghen tị, khó chịu giống như có một con rắn ở cắn vào bàn tay, đối với ánh mắt của mấy vị đại thần phía sau, hắn cúi thấp đầu xuống, che lại phẫn nộ trong mắt cùng không cam lòng.
“Bệ hạ thánh minh, Nhị hoàng tử thiên tư bất phàm, thuở nhỏ liền trí tuệ dị thường, nổi tiếng khắp thiên hạ, tâm trí phẩm hạnh không hề có chỗ nào có thể chỉ trích, nhưng... mẫu phi của y từng có tâm đồ mưu hại bệ hạ, thần nghĩ đến, còn có điểm chưa được, vẫn là Tam hoàng tử thích hợp hơn.”
Nghe được lời ấy, Kì Liên Sóc ánh mắt khẽ khởi đưa qua, nhớ tới đống lớn vàng bạc đã tống xuất ra, đáy mắt dần hiện lên ý cười đắc ý, may mà làm theo trong di vật của mẫu phi xuất ra số lượng lớn châu báu ngân phiếu, xem ra người nói rất đúng, chỉ cần có những thứ này, không cần hắn mở miệng, sẽ có người vì hắn mưu hoa thái tử vị.
“Hay là vị đại nhân này sợ Minh Nguyệt cũng sẽ mưu hại phụ hoàng? Hoặc là hội đối Thương Hách bất lợi?” Kì Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh Kì Hủ Thiên, nhìn xuống đám văn võ bá quan phía dưới, trên mặt ý cười tự nhiên, ngữ thanh không lạnh không đạm mang chút lãnh ý trào phúng.
“Minh Nhi không cần để ý tới mấy lời mê sảng này ” Kì Hủ Thiên đem thiếu niên bên cạnh kéo vào trong lòng ngực, không chút nào cố kỵ ánh mắt kinh ngạc không tin của thần tử phía dưới, vỗ về khuôn mặt của, nhẹ giọng nói: “Vì sao không ngủ nhiều thêm một lát, đi ra cũng không mặc thêm chút xiêm y, cho dù muốn theo phụ hoàng lâm triều, cũng không cần nóng vội như thế, phụ hoàng có thể chờ ngươi.”
Ngồi xuống ở bên cạnh Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhìn các loại biểu tình phấn khích phía dưới, ở bên tai hắn khẽ cười một tiếng: “Nếu không đến sớm một chút, liền không xem được trò hay như thế này, Thương Hách đế lập trữ, thật sự là một cái đại sự, Minh Nguyệt có thể nào bỏ qua.”
Mọi người thấy vị Nhị hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện này không chút nào sợ uy nghi của bệ hạ, trong cử chỉ không có chút kính ý, bệ hạ cũng không tức giận, đối với thái độ của hắn cũng vẫn giống như xưa, thậm chí để cho hắn ngồi vào bên cạnh, như thế xem ra, bệ hạ đối Nhị hoàng tử sủng ái thế nhưng cũng không giảm bớt nửa điểm, còn muốn lập hắn làm thái tử, quả thực là tin tưởng gấp bội.
Đem Kì Minh Nguyệt lãm vào trong ngực, ánh mắt sắc bén của Kì Hủ Thiên quét về phía vị đại thần mới vừa nói câu nói kia: “Triệu khanh nghĩ đến không ổn? Ngươi cảm thấy được Minh Nhi của trẫm hội mưu hại trẫm, hay là cảm thấy được trẫm nhìn nhận người không rõ, đem quốc sự làm như trò đùa?”
“Thần không dám! Thần không dám! Vi thần chỉ là … chỉ là …” Hắn quýnh lên, càng nói không ra lời, bị ánh mắt của bệ hạ tảo đến, trên người tựa như bị đâm vào một thanh lợi kiếm, hắn thật hối hận không nên quên bệ hạ năm đó là như thế nào sủng ái Nhị hoàng tử, đủ loại ví dụ đều xảy ra trước mắt, nếu bởi vậy làm tức giận bệ hạ, đầu mình còn ở trên cổ hay không vẫn còn là một vấn đề, vì mấy câu hắn vừa nói kia, không biết sẽ rước lấy loại chịu tội nào, thật sự là ngẫm lại đều cảm thấy lạnh cả tim, không khỏi hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.
“Chính là thu tiền tài, liền nên vì người làm việc, trẫm nói có đúng không?” Phát ra một tiếng cười lạnh, Kì Hủ Thiên chậm rãi mở miệng hỏi, ngữ thanh cũng không biểu lộ tức giận, âm sắc lạnh lẻo trong lời nói cũng đã cũng đủ khiến người trong lòng run sợ.
Đại thần họ Lý lúc trước nghe vậy nhất thời một trận run rẩy, bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu không ngừng, “Thần cũng thu ngân lượng do Tam hoàng tử sai người đưa tới, đều là Tam hoàng tử lệnh chúng ta nói như vậy! Thần có tội! Cầu bệ hạ tha mạng!” Nếu bệ hạ đã biết việc này, hắn cũng khó trốn chịu tội, y tính tình của bệ hạ là quyết không kẻ nào lừa gạt hắn, nếu là sớm đi thừa nhận, nói không chừng còn có thể giảm bớt trách phạt.
Lúc này nghe Lý đại nhân cùng Triệu đại nhân nói, chúng thần còn lại cũng không dám ngẩng đầu lên, giờ phút này nhìn Tam hoàng tử Kì Liên Sóc cúi đầu không nói sắc mặt, trong mắt hèn mọn dũ phát rõ ràng.
�
Kì Trung Ly đang đứng ở bên cạnh Kì Liên Sóc, hắn đã mười ba tuổi cũng đã hiểu được tầm quan trọng của thái tử vị, nhưng trời sanh tính không thích cùng người tranh chấp, lại có vị hoàng huynh được sủng ái như thế ở trước mặt, hắn liền chưa bao giờ lo lắng muốn đi tranh thái tử vị kia. Lúc trước nghĩ đến phụ hoàng là muốn lập Tam Hoàng huynh làm thái tử, mặc dù có chút bất mãn, nhưng là cũng không tính toán phản đối, chỉ vì người hắn thấy thích hợp nhất để làm thái tử đã không ở trong cung, chưa từng nghĩ muốn, vừa ngẩng đầu trong lúc đó, Nhị hoàng huynh nhưng lại xuất hiện ở trước mắt hắn, thậm chí so với ngày xưa còn chói mắt hơn, làm cho người ta vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng.
Kì Tử Dục cùng Kì Nghiêu Vũ từ lúc Kì Minh Nguyệt xuất hiện liền ngây ngẩn cả người, nhìn Nhị hoàng huynh cao cao tại thượng ngồi ở bên cạnh phụ hoàng, ánh mắt si ngốc choáng váng, bên tai nghe thấy nghị luận của các vị đại thần, tựa hồ Tam Hoàng huynh làm chuyện không tốt gì đó, muốn cùng Nhị hoàng huynh tranh đoạt cái gì, liền cùng nhau thu hồi mắt, ánh mắt tức giận bất bình đồng loạt trừng nhìn Kì Liên Sóc đứng ở cách đó không xa.
Kì liên sóc cúi đầu đứng, nghe được Triệu, Lý hai vị đại thần lần lượt nói ra nội tình, liền một trận khiếp đảm, cắn thần chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt đáng thương, mang theo chút ngữ khí làm nũng nói với Kì Hủ Thiên: “Nhi thần chỉ là muốn vì phụ hoàng phân ưu, phụ hoàng đừng nóng giận được không? Là Tiểu tam nhi sai lầm rồi, về sau cũng không dám … nữa, phụ hoàng bớt giận, liền tha thứ ta lần này đi.” Đi tới phía trước vài bước, hắn hơi hơi nghiêng nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ bộ dáng sắp khóc, trong đôi mắt to đã có nổi lên ngấn nước mắt, xem ra thật là làm cho người ta mềm lòng.
Hai vị đại thần Triệu – Lý quỳ gối trên điện thượng, nghe được tam hoàng tử lời nói, không dám lộ ra chút đồng tình vẻ, e sợ cho tăng thêm chịu tội, các vị đại thần còn lại thấy Tam hoàng tử như thế, cũng có chút đồng tình, trong thiên hạ có vị hoàng tử nào không mơ ước thái tử vị, Tam hoàng tử tuy rằng thủ đoạn vụng về chút, nhưng nếu không có Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt, có thể nói thái tử vị sớm muộn gì cũng chính là của hắn a, bệ hạ giờ phút này mặc dù có tức giận, nhưng là không nhất định hội đem hắn xử như thế nào, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, huyết mạch tương liên, Đại hoàng tử bị biếm đi Than Châu, hoàng tử nhỏ nhất lại táng mệnh trong đại hỏa, trong những hoàng tử còn lại cũng chỉ có Tam hoàng tử tối được niềm vui của bệ hạ, xem ở yêu thích ngày xưa, bệ hạ cũng sẽ không trách phạt quá mức.
Kì Liên Sóc cũng là đang mang tâm tư này, hắn hàm chứa nước mắt chạy lên vài bước, ngẩng đầu nhìn Kì Hủ Thiên trên long ỷ, thấy trong thần sắc hắn đã có chút hòa hoãn, trong lòng vui vẻ, liền mang vẻ mếu máo, nước mắt trong mắt: “Nhi thần thật sự biết sai rồi … Nhân thần không nên hy vọng xa vời đương thái tử, không nên cùng Nhị hoàng huynh tranh thái tử vị...... Nhi thần không biết hoàng huynh đã trở lại … Không biết tâm tư của phụ hoàng, về sau cũng không dám … nữa...... Phụ hoàng không cần nổi giận......”
Kì minh nguyệt ngồi ở bên cạnh Kì Hủ Thiên, một tay để ở trên tay vịn của long ỷ đỡ lấy cằm, nhìn xuống Kì Liên Sóc nức nở cách không xa, nước mắt không ngừng từ trên khuôn mặt trắng noản nhỏ nhắn chảy xuống, tuy là kém hắn nửa tuổi, lại một bộ bộ dáng khờ dại ngây thơ đáng yêu, một chút cũng nhìn không ra là người âm thầm thu nam nữ vi sủng, hiện lên mỉm cười, ánh mắt Kì Minh Nguyệt hơi đổi, nhìn Kì Hủ Thiên liếc mắt một cái, quả nhiên tiêu khiển do phụ hoàng tuyển đều thập phần thú vị, khiến hắn đều muốn đùa một phen.
Vẻ mặt bên ngoài như không hiểu thế sự cùng bên trong kiêu căng tùy hứng, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn khờ dại thuần khiết, bộ dáng mang theo nước mắt đánh dẫn lòng người, thật sự thực có thể khiến trong lòng nẩy sinh ác ý, nghĩ muốn đem hắn đẩy lên cao đến bầu trời, rồi lại tái hung hăng đả kích hắn một phen, nhìn bộ dáng hắn rốt cục không thể tiếp tục ngụy trang được nữa, đem sợ hãi trong lòng cùng hắc ám hiển lộ phơi bày trước mặt mọi người. Hai người đối diện, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có thâm ý khác mà cười, nhìn Kì Liên Sóc ở phía dưới, Kì Hủ Thiên cùng Kì Minh Nguyệt cùng gợi lên bạc thần.
_____ Hết chính văn chương thứ 62 _____
Danh sách chương