(Đoàn tụ trong chốc lát)
Ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi đập vào cửa sổ, những hạt mưa phùn rơi đọng lại trên bệ cửa, phát ra thanh âm khe khẽ của những giọt nước mưa rơi xuống. Bây giờ đúng vào lúc hoa bắt đầu tàn, lá rụng vô số, nếu từ cửa sổ nhìn vọng ra ngoài, cánh hoa tàn màu hồng khắp nơi trên mặt đất cùng với những chiếc lá vàng hơi phiếm đỏ kia, thật là có vài phần ý cảnh của sắc thu.
Kì Minh Nguyệt vốn cũng không phải là người dễ xúc động cảm hoài, đối với cảnh trí ngoài cửa sổ cũng không có hứng thú cho lắm, chính là đang nhớ tới lá thư mấy tháng trước nhờ Tiểu Hắc mang vào trong cung, không biết Phụ hoàng xem xong sẽ như thế nào. Chắc chắc là đã nổi giận đi, nên mới có thể suốt từ lúc ấy cho đến giờ cũng không gửi đến một lá thư hay nét chữ nào.
Hắn vì Kì Mộ Thịnh cầu tình, đều không phải do nhất thời mềm lòng, mà là có tính toán lâu dài, Phụ hoàng không thể không biết. Chỉ là dễ dàng như thế buông tha cho kẻ muốn hại hắn, Phụ hoàng mới có thể cáu kỉnh như thế.
Kỳ thật nhiều khi nghĩ đến, Phụ hoàng đối với hắn cũng có vài phần tùy hứng, dục vọng độc chiếm cùng bá đạo đều hết sức nghiêm trọng. Cẩn thận tính toán lại, nếu tính cả tuổi ở hai kiếp cộng lại, Phụ hoàng còn nhỏ hơn hắn vài tuổi. Nhưng không thể không thừa nhận, dù sao thân là đế vương, thủ đoạn của y một chút cũng không hề thua kém.
Lần này loại bỏ Hoa Phượng Cẩn, lại đem thân phận dị tinh đổ trên người Kì Mộ Thịnh, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không thể cho rằng giả mạo. Ai có thể biết được, hết thảy đều do Phụ hoàng an bài, liền ngay cả cung nhân, thị vệ, thậm chí quan lại mà Kì Mộ Thịnh mua chuộc cũng đều là do Phụ hoàng cố ý thúc đẩy. Ngay cả nơi phát ra độc dược cũng có thể điều tra ra, tên thị vệ đi mua độc dược bị bắt, chính miệng nói là do đại hoàng tử ra lệnh, kể từ đó, còn có ai tin tưởng hắn thật sự vô tội?
Lúc này thế nhân đều đã biết, đại hoàng tử đầu độc thí mẫu, nguyên nhân đó là sợ bị mẫu phi trong ngục liên lụy, việc Hoa Phượng Cẩn không an phận làm ra chuyện dâm loạn cung đình cũng hơi có truyền lưu, Đại hoàng tử nếu dính ô danh, chỉ sợ cuộc đời này cũng không có ngày trở thành thái tử. Mọi người đều biết, hoàng tử đứng hàng lớn nhất càng có nhiều hi vọng được lập thành thái tử.
Đường đường là thái tử Thương Hách, có thể nào có mẫu phi ô danh như thế? Cho nên đại hoàng tử mới có thể nhẫn tâm, giết chết mẫu thân thân sinh, để loại bỏ chướng ngại của tương lai.
Thế nhân cũng đều nói ngày Hoa Phượng Cẩn bị vấn tội, đại hoàng tử vì nàng cầu tình cũng không khẩn thiết, đây chính là điều tất cả mọi người đều chứng kiến và cho rằng kỳ thật vào lúc đó hắn đã không muốn để mẫu phi hắn sống sót nữa.
Dưới những lời nói và chứng cứ như vậy, việc Kì Mộ Thịnh thí mẫu đã thành chuyện không thể hoài nghi, ngày hắn rời đi cũng không có ai tiếc nuối đồng tình. Thân là dị tinh, không bị xử tử là may mắn rồi, mọi người ước gì hắn đi càng xa Thương Hách càng tốt.
Mà nay, thế nhân đều biết, Đại hoàng tử Kì Mộ Thịnh chính là dị tinh mà quốc sư đã nói tới, may mà bệ hạ thánh minh, đưa hắn đẩy đến Than Châu, cũng là bệ hạ nhân từ, nhớ tới cốt nhục thâm tình, mới chưa đem dị tinh này đi xử trảm.
Buông trong tay tin tức do Tương Dao phái Tiểu Hắc mang đến, Kì Minh Nguyệt hơi hơi nhắm mắt lại, bên môi là ý cười mỉm đùa cợt. Chỉ cần đem một cái kết cục rõ ràng để xảy ra trước mắt mọi người, họ sẽ có thể tìm ra đủ mọi loại manh mối căn cứ cho “chân tướng” này, tự động đem việc này hoàn thành, nói ra một cái “chân tướng” đầy đủ lí lẽ.
Lắc lắc ống tay áo bị ướt nhẹp, khép lại song cửa sổ, ngăn cách tiếng mưa rơi bên ngoài, trong phòng phảng phất an tĩnh lại, ánh sáng của minh châu nhu hòa khiến cho căn phòng chiếu ra một mảnh hư ảo.
Ngày mùa thu càng đến gần, thời tiết cũng chuyển lạnh, trên giường đã bày ra chăn gấm được tiến cống, nhẹ nhàng mềm mại, mùi hương của huân phách ngọc băng đàn thoang thoảng, cẩm bào trên người là chế từ vải gấm tơ lụa, lót thêm một lớp bông tơ mỏng, may bằng chỉ bạc kim tuyến, thêu thành hình rồng bay. Cởi ra áo choàng đã bị ướt tay áo, chỉ còn mặc một chiếc áo đơn, bất giác cảm thấy mát mẻ, cách đó không xa là ấm châu đang tỏa ra nhiệt khí ấm áp, là chí bảo do Liên Đồng đưa tới.
Tất cả những thứ đó đều là phụ hoàng sai người mang tới.
Xốc tấm chăn lên, nằm ở trên giường nhắm mắt, nhất thời lại không thấy buồn ngủ.
Bên tai nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, không gian mông mông lung lung, bỗng nhiên phát hiện một tia khác thường. Phút chốc hắn mở mắt ra, con mắt trong trẻo phiếm ra lãnh ý. Lại có người đi đến Lăng Sơn, lúc này đã đến gần sân của hắn.
Còn chưa kịp đứng dậy, bóng người chớp động, đã có bóng đen từ ngoài cửa sổ xoay người đi vào.
“Minh Nhi.” Người tới thấp giọng một tiếng, ngữ thanh quen thuộc làm cho Kì Minh Nguyệt giật mình, ngạc nhiên nhìn nam nhân lẽ ra lúc này đang ở trong hoàng cung, chỉ thấy hắn quần áo ướt đẫm, đúng là từ trong mưa mà đến.
“Phụ hoàng.” Hắn chưa từng nghĩ đến, Phụ hoàng lại bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Kì Hủ Thiên thấy bộ dáng ngốc lăng của hắn, nặng nề cười, nhíu mày chế nhạo nói: “Khó có được cũng có thời điểm làm cho Minh Nhi sợ, có phải cảm thấy ngạc nhiên không?” Tùy ý gạt đi mấy lọn tóc trước trán, Kì Hủ Thiên tựa hồ có chút đắc ý vì có thể làm cho y giật mình như thế. Nhưng động tác lơ đãng vô tình đó lại khiến cho người lâu rồi không được nhìn thấy hắn – Kì Minh Nguyệt tim đập rộn lên một lần nữa.
Thân ảnh cao lớn đứng ở trước mặt, y bào vì chạy trong mưa mà có chút hỗn độn, tóc dài bết lại bên tai, bọt nước theo sợi tóc chẫm rãi rỏ xuống, khuôn mặt bị mưa làm cho ướt sũng, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu lộ ra vẻ sáng bóng, phóng khoáng, còn có đôi mắt hẹp dài hoặc nhân kia, đang ngập tràn ôn nhu cùng tình ý nhìn chính mình.
Phụ hoàng vốn sinh ra đã có khuôn mặt mê hoặc lòng người, bỏ qua một thân khí phách đế vương, vẫn có thể làm cho nữ tử vừa gặp đã thương, mà cảnh tượng trước mắt lại tràn ngập hấp dẫn dã tính cùng mị lực nguy hiểm.
“Đã nhiều ngày không gặp, vì sao Minh Nguyệt lại cảm thấy Phụ hoàng càng ngày càng trẻ đẹp.” Kì Minh Nguyệt xoay người ngồi dậy, kéo ôm Kì Hủ Thiên, không chút nào để ý một thân quần áo ướt đẫm của hắn, dán sát thân mình, ở trên môi hắn hôn xuống.
Nụ hôn vừa chuẩn bị chạm xuống môi, Kì Hủ Thiên lại chậm rãi đẩy hắn ra. Trước hết đi khép lại cửa sổ, mới đưa hắn ấn vào giường: “Ngươi không cần đứng dậy, Phụ hoàng tự chăm sóc được.”
“Minh Nguyệt không bệnh không ốm a, chỉ là trời lạnh chút thôi, Phụ hoàng không cần cẩn thận như thế, thân mình của Minh Nguyệt không có gì đáng ngại, Liên Tâm Cổ cũng chưa từng phát tác lại a.” Vẫn cứ đứng dậy, giúp y mang tới một tấm khăn lông, tinh tế lau đi những giọt nước mưa trên mặt, tay nắm lấy bộ tóc lau đi những giọt nước còn đọng lại, sau đó vận công hong khô tóc giúp y.
Tất cả những việc này, đều giống với những hành động Phụ hoàng vẫn thường làm cho hắn lúc trước.
Kì Hủ Thiên không nói lời nào, chỉ đánh giá thiếu niên đang ở trước mặt, tựa hồ như khát cầu của bao ngày tới nay tích góp lại từng chút một đang khuynh đảo thoát ra, ánh mắt sáng quắc, khiến người ta không thể không để ý ánh nhìn chăm chú của hắn.
Rất nhanh hong khô tóc, Kì Minh Nguyệt đưa tay thay hắn cởi bỏ quần áo, nhận thấy ánh mắt của hắn bèn nói: “Phụ hoàng đem y phục cởi ra đi, nước lạnh ngấm vào người, tuy người không có việc gì, nhưng Minh Nguyệt sẽ cảm thấy được đau lòng.”
Kì Hủ Thiên nghe vậy, tái ức chế khao khát trong lòng không được, cởi bỏ một nửa quần áo, đem Kì Minh Nguyệt ôm vào trong ngực, cúi xuống hôn lên môi, tham lam tiến vào muốn đoạt lấy hết cái miệng nhỏ nhắn của y, cướp lấy tất cả phản ứng của y, cái lưỡi khuấy động cùng chính mình dây dưa, hai chiếc lưỡi giao triền, như để nói cho nhau hết những tình cảm nhớ nhung, hôn môi kịch liệt, mạnh mẽ hút vào, tiếng động giao triền ướt át rên rỉ làm cho trong phòng tràn ngập tình khí nồng đậm.
“Minh Nhi hiểu được sự lo lắng của Phụ hoàng, Phụ hoàng thật sự cao hứng.” Buông ra Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên nhẹ nhàng hôn lướt lên môi của y, ngữ thanh khàn khàn tràn ngập niềm vui.
“Ta nghĩ đến Phụ hoàng hiện đang tức giận, Minh Nguyệt không nên cầu tình để cho hoàng huynh thoát chết.” Kì Minh Nguyệt ở trong lồng ngực hắn cười khẽ, trong mắt có một tia khiêu khích, và rất nhiều tia vui sướng. “Phụ hoàng vì sao lại đến? Việc rất lâu rồi không gửi thư cho ta, coi như là trừng phạt Minh Nguyệt đi.”
“Phụ hoàng nên biết, Minh Nguyệt là vì thanh danh uy tín của Thương Hách, nếu Phụ hoàng quả thực giết hắn, lời đồn dị tinh liền thật sự trở thành sự thật, thế nhân sẽ nghĩ người e ngại lời tuyên đoán của Đàm Vô, mới có thể xử tử con trai mình, Thương Hách cũng sẽ vì sự tồn tại của dị tinh mà trở thành cái tên mang tai họa làm kích động các nước khác.” Tựa vào trong lồng ngực của y, Kì Minh Nguyệt vừa nói vừa vô thức lấy tay di di trên bộ ngực rắn chắc của hắn, khiến lồng ngực hắn nhất thời rung động, cảm thụ được xúc cảm mê người từ ngón tay truyền sang.
“Phụ hoàng biết Minh Nhi là vì Thương Hách mà tính toán, nhưng ta sao phải để ý những ngoại quốc có tâm gây rối ấy. Nếu một ngày nào đó bọn họ thật muốn gây rối loạn, ta cũng sẽ không để ý sinh linh đồ thán, thiên hạ muốn được nằm trong tay ta, ta tự nhiên sẽ tiếp nhận.” Kì Hủ Thiên đè lại ngón tay nhỏ bé đang lộn xộn của hắn, trong mắt lộ ra ý cảnh cáo.
Bàn tay dán tại lồng ngực Phụ hoàng, không dám lại tiếp tục tùy ý loạn động, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nói: “Phụ hoàng muốn biết lý do Minh Nguyệt không muốn người giết hắn không?”
Kì Hủ Thiên có chút ngạc nhiên, đưa hắn ôm sát lại một chút, tiến đến bên môi nhẹ hôn, vừa nhấm nháp vừa hỏi: “Còn có nguyên nhân gì?”
“Vì Minh Nguyệt Phụ hoàng đã bỏ đi cửu hoàng đệ cùng hai vị hoàng muội, bất luận Kì Mộ Thịnh làm gì, hắn cuối cùng vẫn là đại hoàng nhi của Phụ hoàng.” Y chỉ nói một câu như vậy, Kì Hủ Thiên đã hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi thở dài nói: “Nhưng Phụ hoàng không thể ngồi nhìn có kẻ muốn thương tổn Minh Nhi, hắn cho dù có chết, cũng là xứng đáng.”
“Minh Nguyệt cũng không phải là kẻ yếu, điểm này Phụ hoàng đừng bao giờ quên, nếu có kẻ nào đối với ta bất lợi, Minh Nguyệt tuyệt sẽ không có chút nương tay, mặc kệ hắn là ai, ta cũng sẽ không buông tha.” Trong mắt toát ra một tia lãnh ý, cùng Kì Hủ Thiên giống nhau chính là mi mắt hơi hơi hạ xuống, lập tức đuôi lông mày nhấc lên: “Kì Mộ Thịnh hắn còn chưa có năng lực như thế, Phụ hoàng không cần chú ý, hắn không xứng.”
Sự khoan thứ của hắn đều không phải là ân xá, mà là khinh thị, hắn chưa bao giờ đem Kì Mộ Thịnh coi như kẻ địch, tất nhiên không cần chú ý sự tồn tại của hắn.
Vốn dĩ hiểu rõ thái độ của y, Kì Hủ Thiên chỉ đành tùy ý y, lúc trước ở trên điện thượng bỏ qua cho Kì Mộ Thịnh là đã đồng ý theo quyết định của Minh Nhi.
“Phụ hoàng đã hiểu tâm tư của Minh Nhi.” Kì Hủ Thiên tiếp tục ở trên môi hắn cắn xuống, nhịn xuống dục niệm càng lúc càng nhiều, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Minh Nhi tính cả đêm nay cùng Phụ hoàng đàm đạo quốc sự?”
“Phụ hoàng muốn như thế nào?” Kì Minh Nguyệt cảm giác được dưới thân nóng rực, vẻ mặt ý cười biết rõ vẫn hỏi.
“Bất luận Phụ hoàng muốn như thế nào, tạm thời đợi một chút.” Kì Minh Nguyệt bỗng nhiên lùi cách ra một chút, cất giọng nói: “Vô Hào.”
Lời nói vừa dứt, Vô hào như u hồn mặc áo trắng chậm rãi hiện thân ra, trong mắt trống rỗng vẫn là không có chút cảm xúc nào, đứng ở trong phòng thần sắc hư vô, chờ Kì Minh Nguyệt phân phó.
“Tối nay không có chuyện gì, ngươi lui ra đi.” Vô Hào ngay cả ngủ tựa hồ cũng là dư thừa, cho dù có rảnh rỗi, cũng không thấy hắn tạm nghỉ ngơi một chút, điểm này thủy chung làm cho Kì Minh Nguyệt kinh ngạc.
Vô Hào ở trước mặt hai người vô thanh vô tức tiêu thất bóng dáng, tựa hồ mới vừa rồi xuất hiện chỉ là một mạt quỷ ảnh, thấy hắn lui ra Kì Hủ Thiên nhíu mày lại: “Ngày thường ban đêm hắn đều ẩn ở trong phòng Minh Nhi?”
“Vô Hào giống như ảnh vệ, tất nhiên một khắc cũng không rời.” Biết Phụ hoàng lại muốn để tâm chuyện này, Kì Minh Nguyệt vội vàng cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi y.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa vẫn ngọt như trong trí nhớ của hắn vậy, lần này Kì Hủ Thiên không hề vội vã đòi hỏi, mà là hôn liếm rất ôn nhu, ở trên môi y tinh tế hôn nhẹ, chậm rãi liếm lộng, đón lấy lưỡi của y, kéo vào trong miệng của mình, cùng nhau dây dưa, từ tốn ở trên môi của Minh Nhi hôn liếm, hưởng thụ vị ngọt khó có được.
Đúng lúc này, ngoài của vang lên âm thanh nhẹ nhàng đánh động: “Điện hạ, mới vừa rồi tựa hồ nghe thấy người gọi Vô Hào, có việc gì à?”
Câu hỏi của Hồng Tụ truyền vào, tựa hồ còn có chút sốt ruột.
“Vô sự, đi xuống đi.” Kì Hủ Thiên vuốt ve làn hơi thở khinh suyễn của Minh Nhi, hướng ra phía ngoài cửa nói.
Là bệ hạ? Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn nhau liếc một cái. Lăng Sơn mặc dù cách Diệp Diệu thành không xa, nhưng cũng mất một ngày đường, bệ hạ thế nhưng bỏ hết sự vụ trong cung, đội mưa tiến đến, tình ý trong đó khiến kẻ đứng ngoài nhìn như các nàng không khỏi rung động.
Lui xuống, hai người trở về phòng. Trong lúc mơ màng ngủ, tựa hồ nghe thấy trong phòng Minh Nguyệt điện hạ có tiếng rên rỉ khe khẽ truyền ra, cùng những lời thì thầm mơ hồ đứt đoạn, trong đêm khuya thanh tĩnh đặc biệt dễ làm người ta liên tưởng xa xôi. (chỗ nì chắc cũng có nhìu nàng đầu óc sạn sỏi nè (_ _!)
Trong phòng, không biết Kì Hủ Thiên làm cái gì, khiến cho Kì Minh Nguyệt nhẹ thở gấp, lại cố gắng khắc chế tiếng rên rỉ trong cổ họng, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt đỏ ửng, thân mình nhẹ nhàng rung động, trên khung cửa sổ có bóng hai người đang quấn quýt với nhau.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Tụ lôi kéo Oánh Nhiên vội vã đi tới gõ cửa phòng của Điện hạ, lại chưa nghe thấy tiếng động trả lời, ngày thường điện hạ cực kì tỉnh ngủ, tuyệt đối không bao giờ không có phản ứng, trong lòng quýnh lên, sợ là bệ hạ hôm qua gây sức ép quá mức, Minh Nguyệt điện hạ không phải là không dậy nổi đấy chứ…
Vội vàng đẩy cửa ra, thăm dò nhìn xung quanh, chỉ thấy trong phòng quần áo rơi rụng dưới đất, vén ra tình trạng ám muội, ở trên giường Điện hạ vẫn đang ngủ say, bộ dáng vô cùng an tâm, bên cạnh, bệ hạ lại vẫn chưa rời đi, chính là đang ôm lấy điện hạ, ngưng thần ánh mắt chăm chú nhìn y, là sự ôn nhu chưa từng thấy, lúc này nghe thấy động tĩnh, ánh mắt sắc bén quét về phía các nàng.
Mặc dù hiểu được bệ hạ là muốn các nàng lui ra, nhưng Oánh Nhiên vẫn có chút lo lắng, Hồng Tụ cũng đỏ mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thấy các nàng vẫn đứng ở trước cửa, Kì Hủ Thiên nhíu mày: “Trẫm vẫn chưa “chạm” vào y, không cần các ngươi lo lắng, Minh Nhi chỉ mệt mỏi thôi.”
Kì Minh Nguyệt đang ngủ nghe thấy ngữ thanh quen thuộc, hơi hơi mở mắt, nửa thân trên để trần vẫn đang tựa sát vào trong lồng ngực Kì Hủ Thiên, trong miệng thì thào kêu một tiếng: “Phụ hoàng …”
Kì Hủ Thiên nhẹ giọng đáp lại, ôm chặt thiếu niên trong lồng ngực, hướng hai người trước cửa nói: “Đi ra ngoài.”
Các nàng tất nhiên sẽ không lại đi truy vấn vì sao điện hạ lại mệt mỏi như thế, nghe ra trong lời nói của bệ hạ đã có tia tức giận, vội vàng đỏ mặt lùi ra, khép cửa lại.
Lúc xoay người rời đi, nghe thấy ngữ thanh trầm thấp nhu hòa của bệ hạ nhẹ nhàng gọi tên của điện hạ.
Mang theo ý cười nhẹ nhàng rời đi, có lẽ tình cảnh hai người ôm nhau ở trên giường sẽ làm các nàng nhớ kĩ cả đời, khắc ở trong mắt bệ hạ cùng điện hạ, là tình ý triền miên mà tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào khác nhìn thấy.
========== HẾT CHÍNH VĂN CHƯƠNG 52 ==========
Ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi đập vào cửa sổ, những hạt mưa phùn rơi đọng lại trên bệ cửa, phát ra thanh âm khe khẽ của những giọt nước mưa rơi xuống. Bây giờ đúng vào lúc hoa bắt đầu tàn, lá rụng vô số, nếu từ cửa sổ nhìn vọng ra ngoài, cánh hoa tàn màu hồng khắp nơi trên mặt đất cùng với những chiếc lá vàng hơi phiếm đỏ kia, thật là có vài phần ý cảnh của sắc thu.
Kì Minh Nguyệt vốn cũng không phải là người dễ xúc động cảm hoài, đối với cảnh trí ngoài cửa sổ cũng không có hứng thú cho lắm, chính là đang nhớ tới lá thư mấy tháng trước nhờ Tiểu Hắc mang vào trong cung, không biết Phụ hoàng xem xong sẽ như thế nào. Chắc chắc là đã nổi giận đi, nên mới có thể suốt từ lúc ấy cho đến giờ cũng không gửi đến một lá thư hay nét chữ nào.
Hắn vì Kì Mộ Thịnh cầu tình, đều không phải do nhất thời mềm lòng, mà là có tính toán lâu dài, Phụ hoàng không thể không biết. Chỉ là dễ dàng như thế buông tha cho kẻ muốn hại hắn, Phụ hoàng mới có thể cáu kỉnh như thế.
Kỳ thật nhiều khi nghĩ đến, Phụ hoàng đối với hắn cũng có vài phần tùy hứng, dục vọng độc chiếm cùng bá đạo đều hết sức nghiêm trọng. Cẩn thận tính toán lại, nếu tính cả tuổi ở hai kiếp cộng lại, Phụ hoàng còn nhỏ hơn hắn vài tuổi. Nhưng không thể không thừa nhận, dù sao thân là đế vương, thủ đoạn của y một chút cũng không hề thua kém.
Lần này loại bỏ Hoa Phượng Cẩn, lại đem thân phận dị tinh đổ trên người Kì Mộ Thịnh, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không thể cho rằng giả mạo. Ai có thể biết được, hết thảy đều do Phụ hoàng an bài, liền ngay cả cung nhân, thị vệ, thậm chí quan lại mà Kì Mộ Thịnh mua chuộc cũng đều là do Phụ hoàng cố ý thúc đẩy. Ngay cả nơi phát ra độc dược cũng có thể điều tra ra, tên thị vệ đi mua độc dược bị bắt, chính miệng nói là do đại hoàng tử ra lệnh, kể từ đó, còn có ai tin tưởng hắn thật sự vô tội?
Lúc này thế nhân đều đã biết, đại hoàng tử đầu độc thí mẫu, nguyên nhân đó là sợ bị mẫu phi trong ngục liên lụy, việc Hoa Phượng Cẩn không an phận làm ra chuyện dâm loạn cung đình cũng hơi có truyền lưu, Đại hoàng tử nếu dính ô danh, chỉ sợ cuộc đời này cũng không có ngày trở thành thái tử. Mọi người đều biết, hoàng tử đứng hàng lớn nhất càng có nhiều hi vọng được lập thành thái tử.
Đường đường là thái tử Thương Hách, có thể nào có mẫu phi ô danh như thế? Cho nên đại hoàng tử mới có thể nhẫn tâm, giết chết mẫu thân thân sinh, để loại bỏ chướng ngại của tương lai.
Thế nhân cũng đều nói ngày Hoa Phượng Cẩn bị vấn tội, đại hoàng tử vì nàng cầu tình cũng không khẩn thiết, đây chính là điều tất cả mọi người đều chứng kiến và cho rằng kỳ thật vào lúc đó hắn đã không muốn để mẫu phi hắn sống sót nữa.
Dưới những lời nói và chứng cứ như vậy, việc Kì Mộ Thịnh thí mẫu đã thành chuyện không thể hoài nghi, ngày hắn rời đi cũng không có ai tiếc nuối đồng tình. Thân là dị tinh, không bị xử tử là may mắn rồi, mọi người ước gì hắn đi càng xa Thương Hách càng tốt.
Mà nay, thế nhân đều biết, Đại hoàng tử Kì Mộ Thịnh chính là dị tinh mà quốc sư đã nói tới, may mà bệ hạ thánh minh, đưa hắn đẩy đến Than Châu, cũng là bệ hạ nhân từ, nhớ tới cốt nhục thâm tình, mới chưa đem dị tinh này đi xử trảm.
Buông trong tay tin tức do Tương Dao phái Tiểu Hắc mang đến, Kì Minh Nguyệt hơi hơi nhắm mắt lại, bên môi là ý cười mỉm đùa cợt. Chỉ cần đem một cái kết cục rõ ràng để xảy ra trước mắt mọi người, họ sẽ có thể tìm ra đủ mọi loại manh mối căn cứ cho “chân tướng” này, tự động đem việc này hoàn thành, nói ra một cái “chân tướng” đầy đủ lí lẽ.
Lắc lắc ống tay áo bị ướt nhẹp, khép lại song cửa sổ, ngăn cách tiếng mưa rơi bên ngoài, trong phòng phảng phất an tĩnh lại, ánh sáng của minh châu nhu hòa khiến cho căn phòng chiếu ra một mảnh hư ảo.
Ngày mùa thu càng đến gần, thời tiết cũng chuyển lạnh, trên giường đã bày ra chăn gấm được tiến cống, nhẹ nhàng mềm mại, mùi hương của huân phách ngọc băng đàn thoang thoảng, cẩm bào trên người là chế từ vải gấm tơ lụa, lót thêm một lớp bông tơ mỏng, may bằng chỉ bạc kim tuyến, thêu thành hình rồng bay. Cởi ra áo choàng đã bị ướt tay áo, chỉ còn mặc một chiếc áo đơn, bất giác cảm thấy mát mẻ, cách đó không xa là ấm châu đang tỏa ra nhiệt khí ấm áp, là chí bảo do Liên Đồng đưa tới.
Tất cả những thứ đó đều là phụ hoàng sai người mang tới.
Xốc tấm chăn lên, nằm ở trên giường nhắm mắt, nhất thời lại không thấy buồn ngủ.
Bên tai nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, không gian mông mông lung lung, bỗng nhiên phát hiện một tia khác thường. Phút chốc hắn mở mắt ra, con mắt trong trẻo phiếm ra lãnh ý. Lại có người đi đến Lăng Sơn, lúc này đã đến gần sân của hắn.
Còn chưa kịp đứng dậy, bóng người chớp động, đã có bóng đen từ ngoài cửa sổ xoay người đi vào.
“Minh Nhi.” Người tới thấp giọng một tiếng, ngữ thanh quen thuộc làm cho Kì Minh Nguyệt giật mình, ngạc nhiên nhìn nam nhân lẽ ra lúc này đang ở trong hoàng cung, chỉ thấy hắn quần áo ướt đẫm, đúng là từ trong mưa mà đến.
“Phụ hoàng.” Hắn chưa từng nghĩ đến, Phụ hoàng lại bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Kì Hủ Thiên thấy bộ dáng ngốc lăng của hắn, nặng nề cười, nhíu mày chế nhạo nói: “Khó có được cũng có thời điểm làm cho Minh Nhi sợ, có phải cảm thấy ngạc nhiên không?” Tùy ý gạt đi mấy lọn tóc trước trán, Kì Hủ Thiên tựa hồ có chút đắc ý vì có thể làm cho y giật mình như thế. Nhưng động tác lơ đãng vô tình đó lại khiến cho người lâu rồi không được nhìn thấy hắn – Kì Minh Nguyệt tim đập rộn lên một lần nữa.
Thân ảnh cao lớn đứng ở trước mặt, y bào vì chạy trong mưa mà có chút hỗn độn, tóc dài bết lại bên tai, bọt nước theo sợi tóc chẫm rãi rỏ xuống, khuôn mặt bị mưa làm cho ướt sũng, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu lộ ra vẻ sáng bóng, phóng khoáng, còn có đôi mắt hẹp dài hoặc nhân kia, đang ngập tràn ôn nhu cùng tình ý nhìn chính mình.
Phụ hoàng vốn sinh ra đã có khuôn mặt mê hoặc lòng người, bỏ qua một thân khí phách đế vương, vẫn có thể làm cho nữ tử vừa gặp đã thương, mà cảnh tượng trước mắt lại tràn ngập hấp dẫn dã tính cùng mị lực nguy hiểm.
“Đã nhiều ngày không gặp, vì sao Minh Nguyệt lại cảm thấy Phụ hoàng càng ngày càng trẻ đẹp.” Kì Minh Nguyệt xoay người ngồi dậy, kéo ôm Kì Hủ Thiên, không chút nào để ý một thân quần áo ướt đẫm của hắn, dán sát thân mình, ở trên môi hắn hôn xuống.
Nụ hôn vừa chuẩn bị chạm xuống môi, Kì Hủ Thiên lại chậm rãi đẩy hắn ra. Trước hết đi khép lại cửa sổ, mới đưa hắn ấn vào giường: “Ngươi không cần đứng dậy, Phụ hoàng tự chăm sóc được.”
“Minh Nguyệt không bệnh không ốm a, chỉ là trời lạnh chút thôi, Phụ hoàng không cần cẩn thận như thế, thân mình của Minh Nguyệt không có gì đáng ngại, Liên Tâm Cổ cũng chưa từng phát tác lại a.” Vẫn cứ đứng dậy, giúp y mang tới một tấm khăn lông, tinh tế lau đi những giọt nước mưa trên mặt, tay nắm lấy bộ tóc lau đi những giọt nước còn đọng lại, sau đó vận công hong khô tóc giúp y.
Tất cả những việc này, đều giống với những hành động Phụ hoàng vẫn thường làm cho hắn lúc trước.
Kì Hủ Thiên không nói lời nào, chỉ đánh giá thiếu niên đang ở trước mặt, tựa hồ như khát cầu của bao ngày tới nay tích góp lại từng chút một đang khuynh đảo thoát ra, ánh mắt sáng quắc, khiến người ta không thể không để ý ánh nhìn chăm chú của hắn.
Rất nhanh hong khô tóc, Kì Minh Nguyệt đưa tay thay hắn cởi bỏ quần áo, nhận thấy ánh mắt của hắn bèn nói: “Phụ hoàng đem y phục cởi ra đi, nước lạnh ngấm vào người, tuy người không có việc gì, nhưng Minh Nguyệt sẽ cảm thấy được đau lòng.”
Kì Hủ Thiên nghe vậy, tái ức chế khao khát trong lòng không được, cởi bỏ một nửa quần áo, đem Kì Minh Nguyệt ôm vào trong ngực, cúi xuống hôn lên môi, tham lam tiến vào muốn đoạt lấy hết cái miệng nhỏ nhắn của y, cướp lấy tất cả phản ứng của y, cái lưỡi khuấy động cùng chính mình dây dưa, hai chiếc lưỡi giao triền, như để nói cho nhau hết những tình cảm nhớ nhung, hôn môi kịch liệt, mạnh mẽ hút vào, tiếng động giao triền ướt át rên rỉ làm cho trong phòng tràn ngập tình khí nồng đậm.
“Minh Nhi hiểu được sự lo lắng của Phụ hoàng, Phụ hoàng thật sự cao hứng.” Buông ra Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên nhẹ nhàng hôn lướt lên môi của y, ngữ thanh khàn khàn tràn ngập niềm vui.
“Ta nghĩ đến Phụ hoàng hiện đang tức giận, Minh Nguyệt không nên cầu tình để cho hoàng huynh thoát chết.” Kì Minh Nguyệt ở trong lồng ngực hắn cười khẽ, trong mắt có một tia khiêu khích, và rất nhiều tia vui sướng. “Phụ hoàng vì sao lại đến? Việc rất lâu rồi không gửi thư cho ta, coi như là trừng phạt Minh Nguyệt đi.”
“Phụ hoàng nên biết, Minh Nguyệt là vì thanh danh uy tín của Thương Hách, nếu Phụ hoàng quả thực giết hắn, lời đồn dị tinh liền thật sự trở thành sự thật, thế nhân sẽ nghĩ người e ngại lời tuyên đoán của Đàm Vô, mới có thể xử tử con trai mình, Thương Hách cũng sẽ vì sự tồn tại của dị tinh mà trở thành cái tên mang tai họa làm kích động các nước khác.” Tựa vào trong lồng ngực của y, Kì Minh Nguyệt vừa nói vừa vô thức lấy tay di di trên bộ ngực rắn chắc của hắn, khiến lồng ngực hắn nhất thời rung động, cảm thụ được xúc cảm mê người từ ngón tay truyền sang.
“Phụ hoàng biết Minh Nhi là vì Thương Hách mà tính toán, nhưng ta sao phải để ý những ngoại quốc có tâm gây rối ấy. Nếu một ngày nào đó bọn họ thật muốn gây rối loạn, ta cũng sẽ không để ý sinh linh đồ thán, thiên hạ muốn được nằm trong tay ta, ta tự nhiên sẽ tiếp nhận.” Kì Hủ Thiên đè lại ngón tay nhỏ bé đang lộn xộn của hắn, trong mắt lộ ra ý cảnh cáo.
Bàn tay dán tại lồng ngực Phụ hoàng, không dám lại tiếp tục tùy ý loạn động, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nói: “Phụ hoàng muốn biết lý do Minh Nguyệt không muốn người giết hắn không?”
Kì Hủ Thiên có chút ngạc nhiên, đưa hắn ôm sát lại một chút, tiến đến bên môi nhẹ hôn, vừa nhấm nháp vừa hỏi: “Còn có nguyên nhân gì?”
“Vì Minh Nguyệt Phụ hoàng đã bỏ đi cửu hoàng đệ cùng hai vị hoàng muội, bất luận Kì Mộ Thịnh làm gì, hắn cuối cùng vẫn là đại hoàng nhi của Phụ hoàng.” Y chỉ nói một câu như vậy, Kì Hủ Thiên đã hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi thở dài nói: “Nhưng Phụ hoàng không thể ngồi nhìn có kẻ muốn thương tổn Minh Nhi, hắn cho dù có chết, cũng là xứng đáng.”
“Minh Nguyệt cũng không phải là kẻ yếu, điểm này Phụ hoàng đừng bao giờ quên, nếu có kẻ nào đối với ta bất lợi, Minh Nguyệt tuyệt sẽ không có chút nương tay, mặc kệ hắn là ai, ta cũng sẽ không buông tha.” Trong mắt toát ra một tia lãnh ý, cùng Kì Hủ Thiên giống nhau chính là mi mắt hơi hơi hạ xuống, lập tức đuôi lông mày nhấc lên: “Kì Mộ Thịnh hắn còn chưa có năng lực như thế, Phụ hoàng không cần chú ý, hắn không xứng.”
Sự khoan thứ của hắn đều không phải là ân xá, mà là khinh thị, hắn chưa bao giờ đem Kì Mộ Thịnh coi như kẻ địch, tất nhiên không cần chú ý sự tồn tại của hắn.
Vốn dĩ hiểu rõ thái độ của y, Kì Hủ Thiên chỉ đành tùy ý y, lúc trước ở trên điện thượng bỏ qua cho Kì Mộ Thịnh là đã đồng ý theo quyết định của Minh Nhi.
“Phụ hoàng đã hiểu tâm tư của Minh Nhi.” Kì Hủ Thiên tiếp tục ở trên môi hắn cắn xuống, nhịn xuống dục niệm càng lúc càng nhiều, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Minh Nhi tính cả đêm nay cùng Phụ hoàng đàm đạo quốc sự?”
“Phụ hoàng muốn như thế nào?” Kì Minh Nguyệt cảm giác được dưới thân nóng rực, vẻ mặt ý cười biết rõ vẫn hỏi.
“Bất luận Phụ hoàng muốn như thế nào, tạm thời đợi một chút.” Kì Minh Nguyệt bỗng nhiên lùi cách ra một chút, cất giọng nói: “Vô Hào.”
Lời nói vừa dứt, Vô hào như u hồn mặc áo trắng chậm rãi hiện thân ra, trong mắt trống rỗng vẫn là không có chút cảm xúc nào, đứng ở trong phòng thần sắc hư vô, chờ Kì Minh Nguyệt phân phó.
“Tối nay không có chuyện gì, ngươi lui ra đi.” Vô Hào ngay cả ngủ tựa hồ cũng là dư thừa, cho dù có rảnh rỗi, cũng không thấy hắn tạm nghỉ ngơi một chút, điểm này thủy chung làm cho Kì Minh Nguyệt kinh ngạc.
Vô Hào ở trước mặt hai người vô thanh vô tức tiêu thất bóng dáng, tựa hồ mới vừa rồi xuất hiện chỉ là một mạt quỷ ảnh, thấy hắn lui ra Kì Hủ Thiên nhíu mày lại: “Ngày thường ban đêm hắn đều ẩn ở trong phòng Minh Nhi?”
“Vô Hào giống như ảnh vệ, tất nhiên một khắc cũng không rời.” Biết Phụ hoàng lại muốn để tâm chuyện này, Kì Minh Nguyệt vội vàng cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi y.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa vẫn ngọt như trong trí nhớ của hắn vậy, lần này Kì Hủ Thiên không hề vội vã đòi hỏi, mà là hôn liếm rất ôn nhu, ở trên môi y tinh tế hôn nhẹ, chậm rãi liếm lộng, đón lấy lưỡi của y, kéo vào trong miệng của mình, cùng nhau dây dưa, từ tốn ở trên môi của Minh Nhi hôn liếm, hưởng thụ vị ngọt khó có được.
Đúng lúc này, ngoài của vang lên âm thanh nhẹ nhàng đánh động: “Điện hạ, mới vừa rồi tựa hồ nghe thấy người gọi Vô Hào, có việc gì à?”
Câu hỏi của Hồng Tụ truyền vào, tựa hồ còn có chút sốt ruột.
“Vô sự, đi xuống đi.” Kì Hủ Thiên vuốt ve làn hơi thở khinh suyễn của Minh Nhi, hướng ra phía ngoài cửa nói.
Là bệ hạ? Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn nhau liếc một cái. Lăng Sơn mặc dù cách Diệp Diệu thành không xa, nhưng cũng mất một ngày đường, bệ hạ thế nhưng bỏ hết sự vụ trong cung, đội mưa tiến đến, tình ý trong đó khiến kẻ đứng ngoài nhìn như các nàng không khỏi rung động.
Lui xuống, hai người trở về phòng. Trong lúc mơ màng ngủ, tựa hồ nghe thấy trong phòng Minh Nguyệt điện hạ có tiếng rên rỉ khe khẽ truyền ra, cùng những lời thì thầm mơ hồ đứt đoạn, trong đêm khuya thanh tĩnh đặc biệt dễ làm người ta liên tưởng xa xôi. (chỗ nì chắc cũng có nhìu nàng đầu óc sạn sỏi nè (_ _!)
Trong phòng, không biết Kì Hủ Thiên làm cái gì, khiến cho Kì Minh Nguyệt nhẹ thở gấp, lại cố gắng khắc chế tiếng rên rỉ trong cổ họng, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt đỏ ửng, thân mình nhẹ nhàng rung động, trên khung cửa sổ có bóng hai người đang quấn quýt với nhau.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Tụ lôi kéo Oánh Nhiên vội vã đi tới gõ cửa phòng của Điện hạ, lại chưa nghe thấy tiếng động trả lời, ngày thường điện hạ cực kì tỉnh ngủ, tuyệt đối không bao giờ không có phản ứng, trong lòng quýnh lên, sợ là bệ hạ hôm qua gây sức ép quá mức, Minh Nguyệt điện hạ không phải là không dậy nổi đấy chứ…
Vội vàng đẩy cửa ra, thăm dò nhìn xung quanh, chỉ thấy trong phòng quần áo rơi rụng dưới đất, vén ra tình trạng ám muội, ở trên giường Điện hạ vẫn đang ngủ say, bộ dáng vô cùng an tâm, bên cạnh, bệ hạ lại vẫn chưa rời đi, chính là đang ôm lấy điện hạ, ngưng thần ánh mắt chăm chú nhìn y, là sự ôn nhu chưa từng thấy, lúc này nghe thấy động tĩnh, ánh mắt sắc bén quét về phía các nàng.
Mặc dù hiểu được bệ hạ là muốn các nàng lui ra, nhưng Oánh Nhiên vẫn có chút lo lắng, Hồng Tụ cũng đỏ mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thấy các nàng vẫn đứng ở trước cửa, Kì Hủ Thiên nhíu mày: “Trẫm vẫn chưa “chạm” vào y, không cần các ngươi lo lắng, Minh Nhi chỉ mệt mỏi thôi.”
Kì Minh Nguyệt đang ngủ nghe thấy ngữ thanh quen thuộc, hơi hơi mở mắt, nửa thân trên để trần vẫn đang tựa sát vào trong lồng ngực Kì Hủ Thiên, trong miệng thì thào kêu một tiếng: “Phụ hoàng …”
Kì Hủ Thiên nhẹ giọng đáp lại, ôm chặt thiếu niên trong lồng ngực, hướng hai người trước cửa nói: “Đi ra ngoài.”
Các nàng tất nhiên sẽ không lại đi truy vấn vì sao điện hạ lại mệt mỏi như thế, nghe ra trong lời nói của bệ hạ đã có tia tức giận, vội vàng đỏ mặt lùi ra, khép cửa lại.
Lúc xoay người rời đi, nghe thấy ngữ thanh trầm thấp nhu hòa của bệ hạ nhẹ nhàng gọi tên của điện hạ.
Mang theo ý cười nhẹ nhàng rời đi, có lẽ tình cảnh hai người ôm nhau ở trên giường sẽ làm các nàng nhớ kĩ cả đời, khắc ở trong mắt bệ hạ cùng điện hạ, là tình ý triền miên mà tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào khác nhìn thấy.
========== HẾT CHÍNH VĂN CHƯƠNG 52 ==========
Danh sách chương