Hỏa hoạn? Hàn Tử Kỳ lại sẽ điên cuồng đến như vậy? Lúc này trong trướng đa số là phi tần cùng các hoàng tử công chúa, hắn nếu muốn lấy tính mệnh của y, cần gì phải bày ra nhiều chuyện như vậy? Kỳ Minh Nguyệt đối hành vi này của hắn không giải thích được. Thấy Kỳ Hủ Thiên thần sắc bất động, ngoại trừ lúc bắt đầu nghe tiếng nổ thì bất ngờ, lúc này sắc mặt lại không có chút lo lắng nào, Kỳ Minh Nguyệt quay đầu nhìn phòng giam của An Nhược Lam, thản nhiên nói:

" Phụ hoàng sớm biết hắn sẽ có hành động, lại không ngăn trở, thậm chí còn thả hắn đi, Minh Nguyệt thực sự không biết phụ hoàng đến tột cùng có tính toán gì và đem ta đặt chỗ nào? Chẳng lẽ Minh Nguyệt còn chưa đủ tư cách biết phụ hoàng trong lòng đang suy nghĩ gì sao? "

Kỳ Hủ Thiên buông thân thể y ra, hai người liền đứng đối diện nhau. Sự trầm mặc dai dẳng qua đi, Kỳ Hủ Thiên thở dài: – " Phụ hoàng xác thực biết hắn sẽ xông vào địa lao, cũng biết nếu hắn cứ vô công mà phản(*), thì chắc chắn sẽ làm liên lụy đến tính mạng của các hoàng tử và những người ở trong trướng, phụ hoàng chỉ là tùy ý hắn, chưa từng cản trở mà thôi. "

Tùy ý hắn, liền có thể hi sinh tính mạng của các phi tần cùng hoàng tử, cũng có thể khiến cho các quần thần trong đại trướng chết. Kỳ Minh Nguyệt ngưng mắt nhìn phụ hoàng trong ánh mắt chỉ có đạm mạc cùng bên môi tiếu ý tàn nhẫn, phát hiện tựa hồ chỉ cần không bị thương hắn, những người còn lại sẽ như thế nào, phụ hoàng toàn bộ không thèm để ý.

Lẽ nào, phụ hoàng đúng là dự định lợi dụng Hàn Tử Kỳ trừ bỏ hậu cung?

Mặc dù là Kỳ Minh Nguyệt, nhưng y cũng bởi suy đoán này mà kinh ngạc không ngớt, Kỳ Hủ Thiên thấy thần sắc trong mắt y liền lộ ra biểu tình tán dương, – " Minh nhi quả nhiên rất giống phụ hoàng, ngươi đã đoán được không phải sao? "

" Phụ hoàng vì sao phải làm như vậy? " – Y không rõ, tuy nói hậu cung phi tần thường xuyên làm phụ hoàng không hài lòng, bình thường cũng làm chút chuyện dư thừa, dễ gây phiền phức, nhưng cũng không đến mức khiến phụ hoàng sinh lòng muốn loại bỏ các nàng.

Kỳ Hủ Thiên nhìn vào phòng giam An Nhược Lam và Hàn Ký, ánh mắt lộ ra khinh miệt, cười nhạt, – " Có người cho rằng giết ngươi là có thể khống chế hậu cung, làm cho hoàng nhi của mình đạt được Thái Tử vị, đã như vậy, phụ hoàng muốn cho nàng thấy rõ, nếu mưu đồ để mong đạt được những thứ không nên có, đến tột cùng sẽ chịu kết quả gì. "

" Hàn Ký cùng An Dương cấu kết, chẳng lẽ trong hậu cung còn có người của An Dương? " – Nếu mọi chuyện là như vậy liền không khó để tưởng tượng, vì sao Hàn Ký chẳng bao giờ ly khai Thương Hách mà lại nghe lệnh An Dương.

" Tiếu phi là người của An Dương, nàng cho rằng không ai biết, ở hậu cung vẫn luôn xử sự dè dặt, chỉ tiếc phụ hoàng từ lúc nàng vào cung liền điều tra rõ thân phận của nàng, cũng là bởi vì như vậy, khi đó ta mới có thể lựa chọn hoàng nhi làm mồi dụ Cảnh Hoàng lộ diện, nếu như chết cũng là trừ bớt một mối hậu họa, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện. "

Chỉ là sau đó bởi vì phát hiện y đặc biệt, mà dẫn tới phụ hoàng cải biến chủ ý, bọn họ trong lúc đó mới có hôm nay. Kỳ Minh Nguyệt nghe hắn nói tới điều này mà trên mặt không hề thấy một tia không muốn cùng thương tiếc, phụ hoàng tựa hồ đối với thân sinh cốt nhục cũng không hề có ý thương tiếc, liền minh bạch, bên ngoài hành cung cùng bên trong trướng, cho dù có nhiều hơn nữa phi tần hoặc là hoàng tử công chúa chết đi, sợ rằng cũng sẽ không khiến cho phụ hoàng có chút động dung.

Xem ra cho đến hôm nay Hàn Tử Kỳ vẫn không biết rằng hắn đã bất giác trở thành quân cờ bị phụ hoàng bài bố, hắn vẫn tưởng rằng chỉ đang dựa theo ý nguyện của mình mà hành sự thôi.

" Phụ hoàng thật thủ đoạn. " – Kỳ Minh Nguyệt cuối cùng lộ ra một chút tiếu ý, y cũng không cảm thấy cách làm của Kỳ Hủ Thiên có gì không đúng, đối đãi với địch nhân, đương nhiên không thể nương tay, lúc có thể dùng được, không cần quản hắn là địch hay là bạn, chỉ cần có thể tận dụng hết mức là được.

Có lẽ người khác thấy cách làm của phụ hoàng vô tình tàn nhẫn như vậy sẽ sợ hãi và chán ghét, nhưng với y mà nói, trên đời mọi việc chẳng phân biệt đúng sai, vô thiện vô ác, tất cả đều chỉ tùy tâm mà thôi. Chỉ cần phụ hoàng trong lòng có y, người khác như thế nào thì có liên quan gì đến y chứ?

Phát hiện ý tứ trong mắt đối phương, hai người nhìn nhau cười một cái, lẳng lặng chờ, chờ cho con mồi tự động đi tới trước mặt.

Khi thân ảnh Hàn Tử Kỳ đang cẩn thận ẩn nấp bước chân vào địa lao thì thình lình phát hiện, đứng ở trước mặt hắn chính là Kỳ Minh Nguyệt đang mỉm cười nhìn hắn, còn có tư thái thản nhiên của Kỳ Hủ Thiên.

Hắn không ngờ tới tiếng nổ kịch liệt cùng hỏa hoạn hừng hực như vậy, chẳng những không khiến Kỳ Hủ Thiên gấp gáp đi xử lý, trái lại còn thảnh thơi như vậy đứng ở chỗ này chờ hắn, trên mặt ngay cả nửa điểm khẩn trương cũng không có.

Nếu đã lộ, hắn liền thẳng thắng gỡ xuống khăn che mặt: – " Tử Kỳ không ngờ tới bệ hạ lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả đại trướng xảy ra hỏa hoạn cũng không quan tâm, xem ra cho dù có hoàng tử hay công chúa ngoài ý muốn táng thân, bệ hạ cũng sẽ không cảm thấy khổ sở đâu nhỉ. "

Mặc dù là che mặt cùng với bộ dạng ẩn nấp mà đến, nhưng Hàn Tử Kỳ vẫn là một thân bạch y, rơi vào thế bị vây quanh, trên mặt cũng không thấy nửa phần hoảng loạn.

Kỳ Minh Nguyệt vốn có chút thưởng thức sự gan dạ của hắn, lúc này nghe hắn nói châm chọc, ánh mắt liếc qua chỗ Hàn Ký đang bị điểm huyệt trong phòng giam, – " Cha ngươi đang ở trong lao, cách ngươi không xa, nhưng ngươi từ lúc bước vào tới giờ, liền chưa hề liếc mắt đến hắn, Minh Nguyệt không biết, so với phụ hoàng, Tử Kỳ công tử có thể nhẫn tâm hơn bao nhiêu? "

Lời của y khiến trên mặt Hàn Tử Kỳ lạnh đi vài phần, không còn vẻ lãnh đạm thường ngày, lúc này khuôn mặt của hắn như được bao phủ bởi một tầng hàn sương, mắt tỏa ra sát ý, một thân trang phục bạch sắc lại lộ ra vài phần lệ khí âm hàn, rút ra trường kiếm bên hông, dự định vung kiếm.

Không đợi Ảnh Vệ hiện thân, Lưu Dịch thân hình nhoáng lên, đã ngăn ở trước mặt hắn. Không hề nói gì chỉ bày ra tư thế nghênh địch.

Kỳ Minh Nguyệt mặc dù không biết công lực của hắn như thế nào, nhưng chắc chắn không qua được Lưu tổng quản mấy chiêu.

Quả nhiên Hàn Tử Kỳ chỉ chốc lát sau liền đã chịu không được, đã thấy hắn tình nguyện liều mạng khiến thân mình trúng mấy chưởng trọng thương lục phủ ngũ tạng, cắn răng nhịn xuống tiên huyết trong miệng, vẫn không để ý tính mạng phóng tới một chuỗi vật liên hoàn màu đen.

Thần sắc bất động đem Kỳ Minh Nguyệt chuyển ra phía sau, Kỳ Hủ Thiên giương tay lên, chỉ thấy liên hoàn màu đen đang hướng bên này bay tới đột nhiên lại từ từ dừng lại, rồi lại tại trên không quay ngược đầu chuyển về sau.

Lưu Dịch thân ảnh lóe lên, hắc sắc liên hoàn thế đi lập tức nhanh hơn, dù Hàn Tử Kỳ phản ứng nhanh nhưng vẫn có một số miếng rơi vào trên người hắn. Đồ vật trực tiếp rơi vào trong cơ thể thì liền thấy máu phun tràn ra, Hàn Tử Kỳ trước ngực xuất hiện mấy lỗ máu, tiên huyết thoáng chốc phun trào, đem bạch y nhuộm thành một mảnh huyết hồng.

" Phích lịch huyết liên hoàn cũng là vật của An Dương, xem ra An Dương người nào đó xác thực đối Thương Hách mưu đồ đã lâu, đáng tiếc đã chọn sai người, cho rằng trẫm không biết thân phận của Tiếu phi, làm phiền hà cha ngươi, thật sự là rất đáng tiếc. " – Kỳ Hủ Thiên đối hắn một thân huyết hồng bộ dạng không chút nào động dung, trên mặt lại hiện vẻ tiếc nuối nhìn Hàn Tử Kỳ, xem ra là rõ ràng trào phúng.

Chống kiếm xuống đất để đỡ thân thể sắp quỵ xuống, Hàn Tử Kỳ trong mắt hận ý càng ngày càng đậm, nhìn thoáng qua An Nhược Lam nằm trên mặt đất, ánh mắt phức tạp lại lần thứ hai nhìn kĩ đôi phụ tử trước mặt kia.

Bị thần tình phức tạp trong mắt hắn lay động, Kỳ Minh Nguyệt tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên phát hiện, Hàn Tử Kỳ chấp nhất muốn giết bọn họ, tựa hồ không đơn giản chỉ là vì Hàn Ký mệnh lệnh như vậy.

" Cho dù không có Hàn Ký bày mưu, ngươi vẫn muốn giết ta cùng phụ hoàng. " – Kỳ Minh Nguyệt nói thập phần khẳng định.

Hàn Tử Kỳ tựa ở trên tường, trong miệng không ngừng tuôn ra tiên huyết, huyết từ vết thương do liên hoàn gây ra cũng chảy không ngừng, chỉ có chờ cho tiên huyết chảy hết mới có thể nhận hết dằn vặt mà chết, lúc này hắn nhìn ngực bụng đầy lỗ máu, phát sinh vài tiếng cười khẽ nho nhỏ không thể nghe thấy được, ngẩng đầu nói rằng: – " Không sai, trước hết ta sẽ giết ngươi, còn muốn dùng hết mọi biện pháp giết chết Kỳ Hủ Thiên. "

" Ngươi hận phụ hoàng? " – Y không tin chỉ là vì mẫu phi, nếu mẫu phi đối hắn là có tình, cũng so ra kém vinh hoa phú quý trong cung, mà Hàn Tử Kỳ, đối mẫu phi tối đa cũng chỉ là thích mà thôi, chưa nói tới như thế nào ái mộ.

Nghe xong câu hỏi của Kỳ Minh Nguyệt, Hàn Tử Kỳ trong mắt lần thứ hai nổi lên phức tạp, trong đôi mắt cũng hoàn toàn là cừu hận, hắn nhìn chăm chú vào Kỳ Hủ Thiên, cắn răng nói: – " Không sai, Kỳ Hủ Thiên, ta muốn ngươi mất đi tất cả! "

" Đáng tiếc, Minh nhi không việc gì, mà bên ngoài kia, bất luận ngươi giết nhiều ít, trẫm cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, Hàn Tử Kỳ, lúc này sợ là ngươi đã tính sai. " – Kỳ Hủ Thiên pha cảm giác tiếc nuối lắc lắc đầu, hắn mặc dù không rõ vì sao Hàn Tử Kỳ lại hận hắn như vậy, nhưng cũng không thèm để ý, với hắn mà nói, phiền phức chỉ là phiền phức, bỏ là được.

Đang muốn bảo Lưu Dịch động thủ, Kỳ Minh Nguyệt lại hướng Hàn Tử Kỳ hỏi:

" Vì sao hận ý của ngươi đối phụ hoàng lại khắc sâu như vậy? "

Hàn Tử Kỳ không nói một câu, trầm mặc hồi lâu, cho đến khi tâm tình bình phục, ánh mắt giống như ngày xưa, thần tình hờ hững nói:

" Hôm nay chắc hẳn không thoát khỏi cái chết, cần gì phải hỏi những lời vô ích này."

Thấy hắn tỉnh táo lại, Kỳ Minh Nguyệt ngược lại càng cảm thấy trong lòng hắn có phần tình cảm sâu sắc nào đó khó phân biệt, y luôn luôn nhạy cảm dị thường với hơi thở của người khác, từ trên người hắn, vẫn có thể phát hiện ra nồng đậm sát ý cùng phẫn nộ, hắn thực sự hận phụ hoàng, nhưng cũng còn một điều gì khác nữa.

Gặp Hàn Tử Kỳ đầy người tiên huyết, một thân bạch y dần dần bị nhiễm thành huyết sắc đậm màu, Kỳ Hủ Thiên trong mắt chỉ có lạnh lùng tiếu ý: – " Khi đó biết ngươi tự xin vào cung là do Hàn Ký bày mưu đặt kế, chỉ là không ngờ tới ngươi lại nghe lời như vậy, nhưng cũng không thể không nói, bụng dạ và tâm trí của ngươi quả thực không tồi, lấy tính tình của ngươi lại có thể chịu được trở thành nam phi, lại ở trước mặt trẫm, không chút nào làm ra vẻ ta đây, khiến trẫm thực sự mong đợi một phen, nghĩ ngươi sẽ làm ra những thứ gì. "

Kỳ Hủ Thiên rất thưởng thức tài trí của hắn, trước khi phát hiện Minh nhi, hắn vốn là một trò tiêu khiển thú vị, nên mới có thể khiến cho hắn được sủng ái: – " Không nghĩ rằng ngươi lại biết lợi dụng An Nhược Lam, và thật không ngờ nàng lại nhẫn tâm như vậy, hạ thủ đối với cả con ruột của mình, bị ngươi thắng một ván, đáng tiếc cho dù như thế, ngươi vẫn không thoát khỏi cái chết. " – Vốn tưởng rằng Minh nhi ăn xong Quỳnh Châu sẽ bách độc bất xâm, không ngờ nhất thời sơ suất, làm cho Minh nhi chịu khổ.

Y phát hiện khi Hàn Tử Kỳ nghe xong những lời này thì thân hình run nhẹ, cho dù lúc này vẫn nỗ lực chống đỡ, không muốn ngã xuống. Kỳ Minh Nguyệt cuối cùng minh bạch, – " Ngươi đối phụ hoàng mang hận ý, đối Hàn Ký không quan tâm, có lẽ đều là vì một nguyên nhân. "

=====================

(*) vô công mà phản: quay về khi chưa đạt được mục đích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện