Bên trong lư hương từng làn thanh vụ lượn lờ, hương thơm thanh lãnh nhàn nhạt hư hư thực thực khiến cho hương vị sau buổi trưa hè thêm vài phần nhàn nhã. Thế cho nên mặc dù qua chính ngọ đã lâu, nhiệt độ bên ngoài vẫn không giảm chút nào, nhưng ngược lại trong tẩm cung không khí có phần mát mẻ hơn hẳn.

" Oánh Nhiên có tâm sự sao? " – Kỳ Minh Nguyệt nằm trên chiếc giường nhỏ, tuy rằng cầm sách nhưng cũng không chú tâm đọc, mắt chăm chú nhìn bạch y nữ tử đang thất thần bên cạnh mình.

Oánh Nhiên thoáng chốc giật mình tỉnh lại, – " A, điện hạ? Nô tỳ nhất thời lơ đãng, không biết lúc trước ngài hỏi cái gì? "

" Ngươi có tâm sự. " – Lúc này không còn là câu nghi vấn nữa.

Biết rằng dù có chuyện gì cũng sẽ không thể gạt được vị điện hạ này, nên nàng gật đầu đáp:

" Quả thật Oánh Nhiên đang suy nghĩ về một chuyện, chỉ là hiện tại vẫn vô pháp xác định thực hư, vì vậy không dám đối điện hạ vọng ngôn. "

" Tại sao lại là vọng ngôn, nếu Oánh Nhiên có chuyện thì cứ nói ra, Minh Nguyệt mới có thể chia sẻ với ngươi. "

Buông sách trong tay, y chuyển qua vừa nắm vừa đong đưa tay áo Oánh Nhiên, mang theo chút thần tình nhõng nhẽo xấu xa của thiếu niên, – " Oánh Nhiên có nói hay không? "

Tư thái của điện hạ từ trước đến nay vẫn ưu nhã ung dung, khiến cho người ta quên bẵng đi rằng y chỉ mới mười hai tuổi, hơn nữa dáng điệu của y lúc này lại thập phần khả ái, khiến cho Oánh Nhiên không khỏi hé miệng nở một nụ cười:

" Điện hạ, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, chỉ là lần trước lúc ở trong địa cung, nghe được chuyện liên quan đến dẫn hồn, Oánh Nhiên cảm thấy hơi có chút kinh ngạc mà thôi. "

Khi đó y cũng đã phát hiện thần tình nàng có chút lạ thường, quả nhiên trong đó có điểm đặc biệt, – " Oánh Nhiên vì sao lại kinh ngạc? Chẳng lẽ những độc vật này không phải tầm thường sao? Nó có lai lịch ra sao? "

" Điện hạ đoán không sai, những độc vật này đều là đến từ An Dương, hơn nữa là thứ rất khó có được, người bình thường có khi còn chưa từng nghe thấy, nói chi đến chuyện dùng chúng để hạ độc, nếu không phải Oánh Nhiên sinh ra ở An Dương, có lẽ cũng sẽ không biết. "

" Nghe nói Oánh Nhiên từng theo y độc sư, vậy ngươi là từ chỗ Y gia mới biết được, xem ra người này quả thực rất có học thức. "

Nghe y nói như thế, Oánh Nhiên cúi đầu, như đang hồi tưởng về chuyện khiến mình sầu não khôn cùng trong quá khứ:

" Sư phụ quả thật rất giỏi y độc, nhưng dù vậy người cũng không bao giờ dùng độc đả thương người, dù cho thân đang ở hiểm cảnh, hắn cũng không muốn dụng độc tự cứu, Oánh Nhiên bất đắc dĩ mới dụng độc đả thương người, lại bị sư phụ trục xuất. "

Nguyên lai là như vậy, Kỳ Minh Nguyệt thoáng nhìn qua Oánh Nhiên đang chìm trong quá khứ, thấy mặt nàng lộ vẻ buồn bã, y bèn quay lại hỏi đề tài chính:

" Oánh Nhiên nói vô pháp xác định, không biết vô pháp xác định chuyện gì? "

" Nô tỳ hoài nghi người xui khiến hạ độc xuất thân từ An Dương. Bởi như nô tỳ đã từng nói, những độc vật này đều rất khó có được, mà trên thực tế không phải chỉ khó có được mà quả thực là không cách nào có được, trừ phi đó là người trong An Dương hoàng tộc mới mới có khả năng sở hữu. "

" Ý của Oánh Nhiên là tất cả những độc này đều được giấu trong hoàng cung An Dương? " – Hàn Tử Kỳ lại có dính dáng đến An Dương sao? Như vậy, đến tột cùng chuyện hắn làm là nhằm vào cá nhân, hay là nhằm vào Thương Hách?

" Tuy không phải hoàng gia ngự dụng, nhưng muốn chế được, đều phải là người am hiểu trong chốn gian hồ mới có thể tìm được nơi cất giấu những độc vật này, nhưng dù vậy cũng không phải chuyện dễ, hơn nữa việc này lại tiêu tốn rất nhiều nhân lực và tài lực, cho nên loại việc này chỉ có người trong hoàng tộc mới làm được, chính điều này mới khiến Oánh Nhiên vô pháp xác định. Bởi nếu sự thật là thế, thì điều đó có nghĩa là đang có người có ý định nhắm vào điện hạ. " – Minh Nguyệt điện hạ tài hoa, thế nhân đều biết, bệ hạ còn rất yêu thích y, có thể nói, nếu mất đi điện hạ, Thương Hách tất loạn.

" Đa tạ Oánh Nhiên đã cho biết, việc này ta sẽ báo cho phụ hoàng, nếu thật sự Hàn Tử Kỳ lòng dạ khó lường như vậy, ngày tử của hắn cũng không còn bao lâu. "

Tự ngày ấy sau khi ly khai địa cung, tình trạng An Nhược Lam đã thần trí bất minh, lúc tỉnh lúc mê, lúc thì nói có người muốn giết nàng, có khi lại thì thào tự nói giống như đang nói chuyện với người khác, lúc thì cười khẽ lúc lại ngượng ngùng, làm cho người ta đoán rằng, có lẽ nàng đang cố gắng nhớ lại những chuyện khi còn ở chung với Hàn Tử Kỳ.

Vì để đảm bảo nàng sẽ không tổn thương chính bản thân mình, phụ hoàng ra lệnh cho Ảnh Vệ theo sát nàng, một khắc cũng không rời. Nhưng dù vậy, Kỳ Hủ Thiên vẫn là không an tâm, mỗi ngày đều cau có, với lại có lẽ phụ hoàng dường như còn lo lắng về việc cổ độc, bởi bề ngoài thì thấy rằng Kỳ Minh Nguyệt mỗi ngày đều nhàn nhã mà nằm đọc sách, thực tế thì không phải y không muốn đứng dậy mà là do phụ hoàng không cho y tùy ý đi lại, khiến y cũng không thể làm gì khác, thật sự là giống như bệnh nhân, không có việc gì ngoài nghỉ ngơi.

Nghe nói những ngày gần đây trong cung cũng không yên ổn, từ khi An Nhược Lam bị giam ở địa cung, An Viên liền cáo bệnh ở nhà, trong triều trên dưới lòng người hoảng sợ, trên đời không có vách ngăn nào kín kẽ tới mức mà gió không thể lùa vào, huống chi là ở trong hoàng cung. Cuối cùng truyền ra việc An Nhược Lam hạ độc, nhưng vẫn không người nào biết người gặp nạn chính là Kỳ Minh Nguyệt, mà họ đều tưởng rằng nàng ta do mưu hại bệ hạ không thành, âm mưu bại lộ mới bị nhốt vào địa cung, lại thêm việc nhiều ngày không thấy Nhị hoàng tử xuất hiện ở bên cạnh bệ hạ, càng xác định suy đoán An gia bị vấn tội.

Trong tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, thì bên trong hậu cung, Du Diệp Các vẫn thủy chung yên lặng không động tĩnh, không biết Hàn Tử Kỳ có biết sự tình bại lộ hay không, mà mãi vẫn chẳng thấy hắn có hành động gì.

Nhưng hôm nay nghe những lời Oánh Nhiên nói, thiết nghĩ cũng không nên chờ nữa, xem ra vẫn là nên sớm đi hỏi. Mới đứng dậy, lại nghe thấy tiếng Hồng Tụ chạy đến, – " Điện hạ, ngươi đoán, hôm nay bệ hạ tìm tới cho người cái gì? "

" Hồng nhi thấy liền vui mừng, chẳng lẽ là một tài tử tuấn tú hơn người có đúng không? " – Kỳ Minh Nguyệt thấy nàng vẻ mặt vui cười, liền khoan thai đi tới, bất giác mở miệng trêu ghẹo.

Hồng Tụ trợn trừng mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên che miệng kinh hô một tiếng: – " Làm thế nào điện hạ lại biết, người bệ hạ tìm tới chính là một vị tài tử! "

Kỳ Minh Nguyệt cũng có chút bất ngờ: – " Người phụ hoàng tìm tới? Tìm tới làm gì? Trong cung cũng không thiếu người bụng đầy tài học. "

" Nghe nói là một vị nhạc công, do bệ hạ sợ chủ tử buồn chán, mới cố ý sai người đi tìm vị nghệ nhân này, nghe người ta nói vị này am hiểu âm luật, nhất là biết rất nhiều loại nhạc khí. "

Nhớ là trước đó vài ngày y có có đề cập qua với phụ hoàng, thiên âm tâm pháp do Tương Dao truyền thụ, cần học một loại nhạc khí nào đó mới có thể thi triển, hẳn rằng phụ hoàng sợ y cùng Tương Dao quá mức thân cận, mặt khác mới tìm người tới dạy thôi.

Kỳ Minh Nguyệt hiểu rõ cười một cái:

" Ở trong phòng đã lâu, xác thực có chút không kiên nhẫn, vừa lúc có thời gian rảnh, có thể học được một môn kì nghệ, tuy nói đã hiểu nhạc lý, nhưng lại thiếu danh sư chỉ điểm, nếu hắn đã tới, liền truyền hắn đến thiên điện đi. "

Hồng Tụ đi nhanh như chớp, Oánh Nhiên sắc mặt thâm trầm nói:

" Điện hạ, Hồng Tụ thật vô ý vô tứ, không biết hôm nay người mệt nhọc, không thích hợp để học nhạc, nay sắc trời đã không còn sớm, chi bằng ngày mai hãy truyền đến. "

Kỳ Minh Nguyệt hướng nàng nhẹ nhàng mỉm cười:

" Oánh Nhiên thực sự săn sóc ta vô cùng tỉ mỉ, không biết tương lai ai cưới được ngươi, người đó quả thật có phúc. " – Nhưng y vẫn chưa sai người kêu Hồng Tụ quay về, xem ra đã hạ quyết tâm hôm nay gặp vị nhạc công kia.

" Oánh Nhiên muốn cả đời hầu hạ điện hạ. " – Nếu phải lập gia đình, nàng đã không đến hoàng cung Thương Hách. Nếu đã đến, lại gặp gỡ một vị chủ tử như thế, nàng liền sẽ không sinh ra ý muốn rời đi, nhíu mày, ánh mắt thoáng xuất hiện một tia lo lắng, Oánh Nhiên thở dài không tiếng động, đi theo sau Kỳ Minh Nguyệt.

Đi tới thiên điện, ngoại trừ Hồng Tụ, đã có một vị nam tử thân mặc thanh y đang đợi, vừa thấy Kỳ Minh Nguyệt bước vào trong điện, liền vội vã đi ra phía trước hành lễ, lại kinh ngạc ngây người khi nhìn thấy thiếu niên trước mặt.

Chỉ thấy thiếu niên xõa tóc, bước đi thong thả thản nhiên tới trước mặt hắn, khuôn mặt hàm chứa tiếu ý giống như trăng sáng, quần áo nguyệt sắc y bào, càng tôn lên dung mạo như tiên nhân của y, đôi mắt trong suốt thâm thúy bình thản lại mang theo chút lãnh đạm. Nam tử nhìn người thiếu niên phía trước, hầu như không thể tin được người ý vị như vậy mới chỉ có mười hai tuổi.

" Ngươi đang nhìn cái gì? "

Nghe y đột nhiên mở miệng, ngữ thanh bình thản lại xa cách làm cho nam tử tỉnh ngộ lại, vội khom mình hành lễ, – " Tại hạ Mặc Dữ, bái kiến Nhị điện hạ. Mới vừa rồi đường đột, mong điện hạ thứ tội. "

" Ừm, đứng lên đi. " – Kỳ Minh Nguyệt thản nhiên lên tiếng, ngồi lên chỗ ghế cao nhất trong điện, nghiêng thân thể, hiếu kỳ nhìn lướt qua, – " Nghe nói ngươi rất am hiểu âm luật? "

" Không dám, chỉ là hiểu sơ mà thôi. " – Mặc Dữ nhìn thiếu niên không hề cố kỵ mà ngồi trên chiếc ghế dựa tinh xảo mà có vẻ như chỉ có quân vương mới được nhập tọa, trên mặt hắn rõ ràng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc. Kỳ Minh Nguyệt thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi có chút mỉm cười, người này thật thú vị, tất cả tâm tư đều hiện lên trên mặt, làm người nhịn không được muốn đùa một chút.

" Không biết Mặc Dữ am hiểu loại nhạc khí nào? " – Nghiêng người tựa ở ghế, Kỳ Minh Nguyệt không để ý nắm khởi một luồng tóc dài của Hồng Tụ để ở trong tay trêu đùa, khi thì đưa tới chóp mũi khẽ ngửi, tư thái ngả ngớn tùy ý không gì sánh được, – " Hồng nhi dùng loại hương gì mà lại dễ khiến người ta động lòng như thế, làm Minh Nguyệt thật không nỡ buông tay. "

Thị nữ diện mạo tú lệ cùng thiếu niên kia trong lúc đó, nháy mắt làm lan ra một bầu không khí tình ti kiều diễm, mặc dù chỉ là một động tác tùy ý của y cùng một câu đơn giản, cũng đã làm cho người khác phải động tâm.

Mặc Dữ thấy cảnh này, vội vàng cúi đầu, gương mặt đỏ lên, hắn không nghĩ tới, tiểu hoàng tử vốn cao cao tại thượng như vậy lại ở trước mặt ngoại nhân như hắn, lời nói và việc làm không chút cố kỵ.

Hồng Tụ cũng ngây người một chút, nhãn châu thoáng động, lập tức e thẹn cúi đầu xuống, làm cho Oánh Nhiên một bên dốc sức nhịn cười, nhịn được quả thực là hết sức khổ cực.

Kỳ Minh Nguyệt trầm mặc nửa ngày không nói gì, trêu đùa Hồng Tụ một chút, nhãn thần hứng thú nhìn người phía dưới, chỉ thấy Mặc Dữ thủy chung vẫn cúi thấp đầu, vành tai xuất hiện màu đỏ, thân thể còn tận lực cúi xuống, bộ dạng làm như không phát hiện bất cứ cái gì, thiếu điều muốn đem cả người đều chôn xuống đất.

Tiếu ý nơi khóe miệng lại đậm thêm vài phần, cuối cùng y quyết định buông tha vị nhạc công này, chậm rãi mở miệng nói:

" Nói ra những sở trường của ngươi, ta xem nếu không tồi sẽ học, ngươi thấy thế nào? "

Mặc Dữ đương nhiên không dám làm trái, nhất nhất nói ra. Kỳ Minh Nguyệt nghe hắn nói, cảm thấy hắn xác thực có chút tài học, liền sai người mang ra toàn bộ nhạc khí được nhắc tới, cảm thấy có hứng thú liền để hắn biểu diễn một phen. Cuối cùng đã chọn một nhạc khí dạng dài, rộng lớn hơn so với cổ cầm.

" Đây là huyền tranh, âm vực rộng lớn hoa mỹ, ngoài ra âm thanh du dương sâu xa, bất luận là dịu dàng tao nhã hay là hùng hồn mãnh liệt, đều có thể tùy tâm mà phát, điện hạ nếu thích, Mặc Dữ liền dạy điện hạ kỹ xảo diễn tranh này. "

Kỳ Minh Nguyệt nghe cảm thấy không tồi, xem hình dạng tương tự như đàn tranh, nhưng mà cũng không khác huyền cầm là mấy, chắc y học cũng không trắc trở, liền muốn hắn lập tức bắt đầu truyền thụ phương pháp diễn tấu.

Khi Kỳ Hủ Thiên bước vào thiên điện, thấy ngón tay giữa của Kỳ Minh Nguyệt đang đặt trên nhạc khí, phía sau có một vị nam tử vươn dài cánh tay, trạng thái giống như vây bọc, từ sau vòng ra phía trước tựa như đem y ôm vào trong lòng, ngón tay lại càng như xoa nhẹ cánh tay Minh nhi, không biết đang làm những gì. Lập tức sắc mặt trầm xuống, hàn ý lạnh thấu xương ngày càng dày đặc quanh hắn.

Bên kia Mặc Dữ đang chuyên tâm nói gì đó với Kỳ Minh Nguyệt, bỗng cảm thấy rùng mình, xung quanh thân bỗng đâu hàn khí vây đặc khiến người sởn tóc gáy, còn chưa kịp nói bất cứ cái gì, đã thấy hoa mắt, thân thể bay ra ngoài.

Lưu Dịch mới theo bệ hạ bước vào thiên điện, liền nhìn thấy một bóng người bay về phía hắn vội dụng song chưởng nghênh tiếp, lại phát hiện người bay tới nhìn rất quen, vì vậy đổi chưởng thành nắm, chụp lấy áo người đó kéo về phía mình, nhận ra chính là người nhạc công mà hắn tìm tới, liền đưa hắn thả xuống đất.

Mặc Dữ đứng tại chỗ, trong chớp mắt hắn bị ném đi, thân người bị quăng lên giữa không trung, làm con người vốn có thể chất yếu nhược thư sinh như hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bình yên rơi xuống đất, đầu óc một phen choáng váng.

Lưu Dịch nhìn hắn một cái, hiểu rõ mọi chuyện, sợ rằng bệ hạ lại nổi cơn, liền lắc lắc đầu nhè nhẹ vỗ vai Mặc Dữ:

" Ta không phải đã nói với ngươi phải cách xa điện hạ một chút sao? Ngươi không nghe, thì phải cẩn thận tính mệnh bản thân. "

" Phụ hoàng, hắn chỉ là dạy Minh Nguyệt phương pháp diễn tấu huyền tranh. " – Kỳ Minh Nguyệt thấy Mặc Dữ đột nhiên bị ném ra ngoài, trong lòng liền minh bạch, phụ hoàng không thích cho người khác tới gần y như vậy, cũng là y lúc trước đã quên, thời gian này là lúc phụ hoàng trở về, nên cách xa Mặc Dữ một chút mới phải, để tránh liên lụy hắn.

" Nếu không biết hắn là nhạc công, Minh nhi nghĩ rằng phụ hoàng sẽ bỏ qua cho hắn sao? " – Kỳ Hủ Thiên đứng ở bên hông y, nhẹ vỗ về gáy y, không hài lòng hỏi lại.

" Được rồi, cho hắn trở về đi, ta cũng học được rồi, tập luyện nhiều hơn một chút nữa là được. " – Kêu Lưu tổng quản dẫn Mặc Dữ đi, Kỳ Minh Nguyệt cảm thấy vẫn là tự mình luyện tập thì mới đảm bảo một chút, miễn cho lại làm phụ hoàng tức giận. Những ngày gần đây, bởi vì trong thân thể y mang liên tâm, tính tình phụ hoàng càng hay thay đổi, có thể nói là hỉ nộ vô thường, so với trước kia càng dễ nổi cơn tức giận bực bội hơn, làm cho y không khỏi bắt đầu đồng tình với các vị thần tử, chỉ sợ một người làm sai, liền sẽ thành đối tượng để phụ hoàng xả cơn tức giận

" Phụ hoàng xem ra tâm tình không tốt, không biết vì chuyện gì a? " – Nếu như là lúc thường ngày, hắn sẽ không không nói một câu mà trực tiếp động thủ.

" Minh nhi đoán không sai, xác thực có việc. " – Kỳ Hủ Thiên ngồi vào bên cạnh y, một tay vẫn không tự chủ vuốt ve tóc y, trong mắt hàm chứa một tia sát khí thâm trầm, chậm rãi nói:

" Hàn Tử Kỳ không ở bên trong Du Diệp Các, xem ra đã phát hiện bất thường, chạy thoát thân rồi. "

Hôm nay hắn sai người đem Hàn Tử Kỳ tới hỏi tội, nhưng không ngờ bên trong Du Diệp Các không người, nhưng cho dù hắn thân mang võ công, cũng sẽ không thể không chút dấu vết biến mất ở trong cung, bất luận là thị vệ hay cung nhân, cũng đều không gặp qua thân ảnh của hắn, có thể thấy được hiển nhiên hắn vẫn còn ở trong cung.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Kỳ Hủ Thiên quát lớn: – " Lưu Dịch! Sai người đi vào địa cung! "

Lưu Dịch lập tức liền minh bạch ý trong lời nói của hắn, vội vã đi.

Bên trong địa cung thủ vệ nghiêm ngặt, dù cho Hàn Tử Kỳ có thể xông vào, nhưng hắn khó có thể tìm được chỗ thật sự của địa cung, mà dù cho có thật sự tiến nhập vào địa cung, cũng không phải là đối thủ của Ảnh Vệ, nên An Nhược Lam chắc hẳn sẽ không có việc gì. Nhưng thật ra Kỳ Minh Nguyệt cũng không đặc biệt lo lắng.

Kỳ Hủ Thiên lại nhìn y, thần sắc khẩn trương, – " Minh nhi có cảm thấy khó chịu ở đâu? "

Oánh Nhiên cũng nắm khởi cổ tay của y, cẩn thận điều tra trạng thái cổ độc, rất sợ vạn nhất xảy ra việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện