Kì Minh Nguyệt đứng dậy đi ra hậu điện, Kì Hủ Thiên đi bên cạnh, thấy ý cười trên môi y bèn hỏi "Ý của phụ hoàng, Minh Nhi có hiểu được?"

Từ sau khi Minh Nhi đăng cơ, trước mặt mọi người lấy danh xưng là Nguyệt hoàng, nhưng trước mặt Lưu Dịch và nhóm Hồng Tụ Oánh Nhiên vẫn như trước đây.

Một năm gần đây cùng Minh Nhi làm bạn, không kể là Huyễn Thiên điện hay ngự thư phòng đều phải xử lý triều chính nặng nề, ít khi được nghỉ ngơi. Nhưng hắn muốn Minh Nhi đăng cơ thành hoàng không phải để y vất vả như thế, vốn dĩ chính là muốn có nhiều thời gian bên cạnh nhau hơn.

Trước đây cũng đã đủ vất vả, Minh Nhi một khi đã quyết định thì phải làm cho hoàn chỉnh, giúp đỡ hắn xử lý chính vụ, tuy hắn chưa từng ngăn cản nhưng trong lòng vẫn không muốn, mà nay được rảnh rỗi thì nên bồi thường cho y thật tốt mới được.

Kì Minh Nguyệt nghe xong câu hỏi của hắn cũng không trả lời lại, chỉ cười cười bước vào Huyễn Thiên điện, trên đường đi, cung nhân thị nữ ai cũng cảm thấy kì lạ, Nguyệt hoàng bệ hạ đối với người ngoài ôn hòa thân thiết lại khiến người ta có cảm giác xa không thể với, các nàng thường ngày chỉ có thể nhìn thấy uy nghi trên đại điện chứ chưa từng nhìn thấy Nguyệt hoàng bệ hạ như vậy.

Dung mạo vốn tuấn mỹ vô song lại có ý cười ẩn hiện giống như ánh hào quang rạng rỡ, hoàng bào trên người tăng thêm vẻ uy nghi, ung dung tao nhã, theo mỗi bước chân của y đều khiến người ta nhịn không được mà nín thở, gò má không tự chủ đỏ rần lên.

Trong lòng rộn rã lui qua một bên hành lễ, liền phát hiện Thiên đế bệ hạ hình như mới liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt lạnh như băng, tuy chỉ nhìn lướt qua nhưng trong lòng bọn họ đều kinh hoảng một trận, không biết chuyện gì khiến bệ hạ không vui, cúi đầu thấp xuống, trong lúc nhất thời sợ đến mất mật.

Không biết vì sao khi Thiên đế bệ hạ và Nguyệt hoàng bệ hạ ở cùng nhau, trong cung luôn có vài người xui xẻo.

Kì Minh Nguyệt đi tới không để ý đến phản ứng của thị nữ cung nhân xung quanh.

Giữa y và phụ hoàng đã định tình từ lâu, nhưng tính độc chiếm bá đạo của nam nhân này vẫn không thay đổi, nếu vị đại thần nào đó đối với y có chút giả dối, vị đại thần kia sẽ lập tức bị điều ra khỏi kinh thành, ngay cả không làm chuyện gì sai cũng không hiểu nguyên nhân trong đó.

Tóm lại, phụ hoàng không cho phép y hòa nhã với người khác, nói là quân vương không thể quá mức thân cận với thần tử, nhưng y sao lại không biết, kì thực vẫn là do tính độc chiếm của nam nhân này bộc phát mà thôi, vì thế y chỉ đành phải chú ý một chút, tránh cho vì y mà lại liên lụy thần tử vô tội, đến lúc đó muốn tìm người bù vào ghế trống cũng rất phiền phức.

Trở về tẩm cung, Kì Minh Nguyệt vừa bước qua cửa còn chưa kịp đứng vũng đã bị một đôi tay ôm lấy thắt lưng y, sau đó bị ôm ngược lại, chỉ nghe giọng nói đầy ý cười ôn tồn bên tai "Minh Nhi vì sao không trả lời? Chẳng lẽ là giận phụ hoàng chưa bàn bạc với ngươi liền quyết định chuyện này sao?"

Đôi môi kề sát bên tai, nhẹ nhàng ma sát vào vành tai theo từng tiếng phát ra, miệng thì hỏi y có phải đang giận hay không, nhưng động tác ghé vào tai y liếm nhẹ thủ thỉ nhìn không có chút lo lắng, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu liếc nhẹ một cái "Phụ hoàng không biết hay sao mà còn hỏi"

Kì Hủ Thiên siết chặt đôi tay ôm lấy y, làm cho người trước ngực tựa sát vào lòng mình hơn, đôi môi ngậm lấy vành tai y, vừa hôn vừa cười cười "Nếu Minh Nhi không giận, vì sao vẫn không để ý tới ta, khiến phụ hoàng thật là lo lắng"

"Phụ hoàng có gì phải lo lắng, Minh Nguyệt sẽ không bao giờ bác bỏ tâm ý của ngươi, sợ ta vất vả, không muốn ta cả ngày vội vàng với chính sự trong cung, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không biết?" Xoay người, Kì Minh Nguyệt ôm lại hắn, câu hỏi vừa rồi vốn không tính chờ câu trả lời, lại nghe bên tai truyền đến lời thì thầm.

"Đương nhiên là phải lo lắng, nếu Minh Nhi nhất thời không vui, không cho phụ hoàng chạm vào ngươi thì phải làm sao bây giờ?" Thầm thì mang theo chút ái muội, Kì Hủ Thiên bông đùa đáp lại, một tay ôm lấy người trong lòng đi tới giường nhỏ mới chịu buông ra.

Hắn biết Minh Nhi sẽ không có ý kiến gì với tính toán của hắn, Minh Nhi tín nhiệm hắn cũng như hắn tín nhiệm Minh Nhi.

Đầu ngón tay xuyên qua mái tóc cột cao, chậm rãi kéo dây cột tóc ra, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt tản ra rơi trên gối đầu, Kì Hủ Thiên cúi người xuống hôn lên suối tóc đen, lại tháo phát quan của mình xuống nằm bên cạnh y.

Kì Minh Nguyệt thấy hắn nằm xuống, nghiêng người đưa tay ôm lấy hắn, cười cười xích vào ngực hắn "Phụ hoàng rõ ràng biết việc này tuyệt đối không thể, cần gì phải đùa giỡn, lại nói... Phụ hoàng nếu không chạm vào Minh Nguyệt thì Minh Nguyệt đành phải chạm vào phụ hoàng vậy, từ nơi này... Đến nơi này..."

Ngón tay thon dài vẽ trước ngực Kì Hủ Thiên vài vòng, cùng với giọng nói chậm rãi dần dần đi xuống dưới, còn chưa chạm đến nơi nào đó liền bị bắt lấy, đem tay y đưa lên môi hôn, Kì Hủ Thiên lại ôm y chặt hơn "Minh Nhi nếu còn trêu chọc phụ hoàng nữa, phụ hoàng sẽ không nhịn được"

Trong lời nói ngầm chứa ý cảnh cáo, Kì Minh Nguyệt cười khẽ, đã nhiều ngày bận tâm đến thân thể y, phụ hoàng ở trên giường đã bớt phóng túng hơn trước không ít, tuy có hôn môi ôm ấp nhưng lại chưa thật sự muốn y, mỗi khi từ đại điện nghị sự quay về tẩm cung đều ôm nhau ngủ, không làm chuyện gì khác.

"Theo như phụ hoàng nói, nhẫn nại đến hôm nay là vì chuyến xuất cung này?" Không muốn y đi mà không khỏe nên đã nhiều ngày không chạm vào y, xem ra phụ hoàng đã sớm tính toán chuyện xuất cung.

Kì Hủ Thiên gật đầu, cúi người nâng gương mặt người trong ngực lên, nhìn chăm chú vào môi y "Nếu không phải như thế, phụ hoàng sao lại chịu đựng mấy ngày đều không nếm hương vị của Minh Nhi, vì không muốn Minh Nhi trên đường vất vả nên đành phải chịu vất vả vậy, chờ khi rời cung, Minh Nhi cần phải bồi thường đầy đủ lại cho phụ hoàng mới được"

"Phụ hoàng nếu là muốn bồi thường, Minh Nguyệt phụng bồi" Cằm dưới bị nâng lên, Kì Minh Nguyệt nhìn đôi mắt ưng đã hơi tối lại, mỉm cười liếc mắt một cái "Bất quá trước đó phụ hoàng nên cho ta biết lần này là muốn đi đâu?" Xuất cung e là không hẳn chỉ vì tĩnh dưỡng linh tinh như vậy, mà hành cung như khi lâm triều đã nói cũng không nhất định là đích đến của bọn họ.

Kì Hủ Thiên cũng không ngoài ý muốn khi thấy y hỏi câu này, trên đời hiểu hắn nhất chính là Minh Nhi, bàn tay vỗ về trên mông y, hắn đáp "Minh Nhi đi theo phụ hoàng thì biết, lần này xuất cung thật ra là để cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày, chuyện khác Minh Nhi không cần lo lắng, một năm tại vị, ngươi đã làm quá nhiều, nếu còn vất vả nữa, phụ hoàng cũng muốn hối hận vì quyết định lúc đó, sớm biết như thế thà không cần An Dương và Liên Đồng làm gì, bớt cho Minh Nhi phải hao tâm tổn trí"

Chuyện người khác cầu còn không được trong miệng phụ hoàng lại thành miễn cưỡng, Kì Minh Nguyệt lắc đầu "Tình thế bức bách không thể không cần, lúc này phụ hoàng nói vậy có phải là đã quá muộn rồi không? Mà nay thiên hạ đã thuộc về Thương Hách, mọi việc đã định, tâm tư hao tổn cũng đành, nếu phụ hoàng không chịu nổi thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, khi đó Minh Nguyệt cũng sẽ không chịu vất vả chung"

Từ trước đến nay đều là thế, hai người cùng nhau xử lý quốc sự, cùng nhau dùng bữa nghỉ ngơi, nếu thật sự bận rộn chính vụ, y như thế nào cũng sẽ không để một mình phụ hoàng ở ngự thư phòng mà luôn bồi bên cạnh, hai người cùng san sẻ, cũng không thấy vất vả bao nhiêu.

Kì Hủ Thiên nghe vậy thở dài, cũng cười nói "Phụ hoàng biết tâm tư của Minh Nhi, chỉ là muốn mau chóng giải quyết phiền toái mới có thể nhàn rỗi đưa Minh Nhi xuất cung, lại khiến Minh Nhi lo lắng cho ta"

Giọng nói ẩn chứa ý cười vang lên bên tai, đồng thời đôi môi kia cũng hạ xuống một nụ hôn, từ vành tai kéo dài xuống môi y, Kì Minh Nguyệt chỉ thấy bàn tay bên hông vuốt ve nhè nhẹ, đem cả người y ôm sát vào lồng ngực của người kia.

"Hôm nay dậy sớm, Minh Nhi nghỉ ngơi thêm lát nữa, qua vài ngày an bài thỏa đáng, chúng ta sẽ xuất cung" Hôn lên đôi môi mềm mại, Kì Hủ Thiên ôm lấy y nhắm mắt lại.

Hai người nhàn nhã ôm nhau ngủ, trong cung từ trên xuống dưới lại là vội chết vội sống.

Hai vị quân vương xuất phát đến hành cung tuyệt đối không thể coi là việc nhỏ, dưới sự sắp xếp của Lưu Dịch, quan viên phụ trách các nơi đều chuẩn bị sẵn sàng.

Nghi thức đi theo, thị vệ hộ giá, lại thông báo cho toàn bộ quan viên lớn nhỏ, bởi vì uy nghiêm thường ngày của đế vương, một khi có việc phân phó xuống cấp dưới, ai cũng không dám dây dưa chậm trễ, không tới mấy ngày liền bố trí mọi việc đâu vào đấy.

Đợi đến ngày xuất phát, từ trên xuống dưới đế cung nhìn đội ngũ hộ tống một hàng chậm rãi đi xa, lúc này bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra được, tiếp theo lại phải lo lắng đến chuyện khác nữa.

Quần thần đều quyết định phải chú ý, thời gian này hai vị bệ hạ không ở đây, bọn họ nhất định phải cẩn thận một chút, tránh cho khi hai người trở về lại tìm ra sai lầm của bọn họ.

Đội ngũ hướng về phía bắc, hành cung lần này muốn đến ở chỗ ấy, Lưu Dịch cưỡi ngựa theo xa giá, đi tới một chỗ khá xa liền ra hiệu nhận được lệnh chạy trước, giơ roi thúc ngựa, chỉ lát sau liền tách bỏ đội ngũ, chạy về phía trước.

Trên một sườn núi, có hai bóng người ngồi trên lưng ngựa, một người bạch y như tuyết, đầu đội một cái nón có vải rũ xuống ngang vai, một người mặc y phục tử sắc, đeo mặt nạ che nửa gương mặt, hai người nhìn đội ngũ đi xa dần, nhìn nhau cười, chỉ một lát sau liền nghe được một giọng nói truyền đến.

"Bệ hạ" Lưu Dịch thúc ngựa chạy đến, đứng sau hai người.

"Chủ tử!" Giọng cười trong trẻo vang lên sau khi Lưu Dịch đến không lâu, hai bóng người vọt đến, một hoạt bát một dịu dàng, đúng là Hồng Tụ và Oánh Nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện