Kỳ Hủ Thiên buông tay ra, xoa làn da phiếm hồng của y. Hơi nước trong dục trì khiến đôi mắt của Minh nhi như thiên biên lãnh nguyệt, hấp dẫn tầm nhìn của hắn, nghĩ đến lời nói lúc trước của y – " Ý tứ của Minh nhi là ngươi sẽ cùng ta, nhưng giữa chúng ta lại không có ai khác? Chờ ngươi lớn lên, giả như phụ hoàng muốn ngươi và ngươi cũng nguyện ý, nhưng không biết đến lúc đó ở trong mắt Minh nhi, sự thân mật giữa ta và ngươi lại tính như thế nào đây? "
Y từ trong nước đứng dậy, nhặt y phục được đặt gọn gàng ở một bên lên – " Phụ hoàng không sợ lo lắng quá sớm sao? Ngươi và ta rốt cuộc sẽ như thế nào, vẫn là chờ thêm vài năm nữa rồi hẵng nói thôi." – Thân là nhi tử, y hưởng thụ sự sủng nịch quan ái của phụ hoàng đối với y. Thân là một nam nhân, y cũng thực sự thưởng thức thủ đoạn xử sự của hắn. Cho dù đối chính mình từng có lừa gạt, nhưng với bậc đế vương mà nói thì như thế cũng coi như là bình thường. Có thể dùng và không thể dùng, với hắn mà nói, thế nhân chỉ phân hai loại thôi. Giả như lần này y không thể chứng minh năng lực của chính mình, phụ hoàng có lẽ sẽ thất vọng, nhưng rồi sau đó sẽ không chút lưu luyến đem y vứt qua một bên. Trước khi chưa có được năng lực tự bảo vệ mình, hắn không thể để cho việc này phát sinh, thế nên hắn bắt buộc là chứng minh bản thân.
Kỳ Hủ Thiên giúp đỡ hắn mang y bào treo lên, mới thong thả khoát lên một chiếc áo choàng, ôm hắn trở về tẩm cung – " Ngươi vẫn cho rằng phụ hoàng đối với ngươi chỉ là nhất thời hứng thú? Nếu không phải Minh nhi còn nhỏ như thế, phụ hoàng sao lại cần phải nhẫn nại, sớm đã chứng minh cho ngươi xem rồi. " – Kỳ Hủ Thiên đem thân thể nhỏ bé của y đặt ở trên giường còn bản thân nằm qua một bên, nghiêng người đem y ôm vào lòng, nhẹ giọng trêu tức.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Minh Nguyệt nhìn thần sắc trong mắt hắn, không khỏi nghi hoặc – " Vì sao phụ hoàng đối với Minh Nguyệt lại cố chấp như thế? Cho dù đôi ta mệnh cách tương tự, nhưng Người cũng không chỉ vì thế mà lánh nhãn khán đãi(*) chứ? "
" Minh nhi không biết bản thân thu hút thế nào đâu. Tuy thân thể này mới đầy sáu tuổi nhưng tính tình của ngươi cũng có thể làm cho người ta đi quên tuổi của ngươi, dẫn tới vô số ánh mắt nhìn theo. Nếu như thế, phụ hoàng sao lại có thể không nhân cơ hội trước mắt đem ngươi giữ thật chặt bên người để tránh mất chí bảo ni? " – Tiếu ý trên mặt hắn có vài phần nghiêm túc, vài phần vui đùa ngả ngớn – " Minh nhi mau lớn lên đi, mới có thể cùng phụ hoàng gây dựng Thương Hách đại địa, có lẽ chỉ cần ngươi nguyện ý, thiên hạ này cũng không phải là không thể khống chế. "
" Loạn thiên? Không có hứng thú. " – Kỳ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, xả qua mái tóc còn ướt trong tay chơi đùa.
" Thế gian này vốn là hỗn loạn không thôi, triều khởi triều lạc đều tự có quy luật, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn nắm trong tay tất cả, cuối cùng không phải cũng buông ra tất cả? Huống hồ hiện nay Thương Hách, An Dương, Liên Đồng tam quốc đỉnh lập, có thể tường an vô sự thì hà cớ gì phải tiêu phí tinh lực đi rước lấy phiền toái. Phụ hoàng sẽ không nhàm chán như thế chứ, thiên hạ này chẳng lẽ còn có thể đặt trong mắt của Ngươi? Minh Nguyệt cho rằng nếu có tâm đoạt thiên hạ, phụ hoàng sớm đã có hành động, sẽ không đăng cơ vài năm rồi mà còn chưa có mưu đồ gì. " – Người nam nhân này chính là một cuồng nhân, chỉ cần hắn muốn tự nhiên sẽ động thủ cướp đoạt, ánh mắt người đời cùng những lời chỉ trích cũng sẽ không làm hắn có nửa phần dao động.
Để y nằm sấp trong lòng mình, Kỳ Hủ Thiên khẽ chạm vào sợi tóc của y, đặt ở trong bàn tay dùng nội lực chậm rãi hong khô, mỉm cười nói: – " Minh nhi quả nhiên hiểu ta, thiên hạ quá lớn, hà tất lao tâm phí sức đem nó nắm trong tay, huống chi thứ phụ hoàng muốn đã tìm được rồi. " – Đem mái tóc đen khô ráo của y nắm trong tay thưởng thức, Kỳ Hủ Thiên nói tiếp: – " Thứ ta muốn chính là ngươi, Kỳ Minh Nguyệt. "
Dường như là một loại tuyên cáo, lời nói của Kỳ Hủ Thiên làm cho ngực y run lên. Y cùng hắn là phụ tử, cũng là cùng loại người, chỉ lưu luyến những thứ bản thân cảm thấy hứng thú, một khi mất đi hứng thú thì thứ còn lại chỉ có coi thường. Hiện tại bọn họ đối với nhau đều sinh ra hứng thú, chỉ là ai biết sau này sẽ như thế nào.
Kỳ Minh Nguyệt nằm trong ôm ấp quen thuộc nhắm mắt lại – " Nếu phụ hoàng kiên quyết như thế, ngại gì chờ thêm vài năm. " – Cảm giác cánh tay bên hông đem y ôm chặt hơn, người bên cạnh không nói nữa, chỉ có tiếng đồng long canh lậu (*) ở trong căn phòng yên tĩnh phát ra những âm hưởng tinh tế. Y lại không thể thấy người đang ôm ấp y ngủ yên đang nhìn y, trong mắt lộ ra ánh nhìn như thiêu đốt.
Ngày thứ hai tỉnh lại, y ngạc nhiên nhìn sắc trời – " Phụ hoàng còn chưa đi tảo triều? "
Kỳ Hủ Thiên nhìn đôi mắt mơ màng và biểu tình đáng yêu của y thì nhịn không được lại hôn một nụ hôn ngọt ngào – " Bãi triều đã lâu rồi. Minh nhi của ta, hiếm khi thấy Ngươi ngủ say như vậy nên không đành lòng gọi Ngươi dậy. Ngày thường Ngươi không tập văn thì luyện võ, thức khuya dậy sớm, phụ hoàng sớm đã đau lòng. Sau này không cần đi thái học viện, nghĩ đến mấy thứ kia đối với Ngươi cũng là vô dụng, không bằng theo ta tảo triều, như thế nào? "
" Chỉ cần những đại thần kia không lắm lời, Minh Nguyệt đối với chuyện này vốn không có vấn đề gì. " – Từ lâu thế nhân sớm biết y được sủng ái giờ thêm chút vinh sủng lại như thế nào, chắc rằng sắc mặt của những thần tử kia sẽ thập phần thú vị. Ngọ ngoạy từ trong lòng Kỳ Hủ Thiên ngồi dậy, ở gian ngoài Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nghe thấy tiếng động liền cất bước tiến vào, đứng ở một bên tính giúp y thay y phục.
Không nghĩ tới Kỳ Hủ Thiên nhìn hai nàng chau mày – " Được rồi, các ngươi lui xuống đi. " – Hồng Tụ, Oánh Nhiên mới biết được điện hạ bình yên trở về, sớm đã vui mừng không thôi, mới tiến vào thấy hắn quả nhiên không việc gì, còn chưa kịp đợi bệ hạ rời đi để hỏi thăm vài câu, bệ hạ đã kêu các nàng đi ra ngoài. Đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng đành để y bào cùng đồ dùng rửa mặt lại, lẵng lặng đi ra ngoài.
Kỳ Minh Nguyệt thấy hắn tựa hồ có chuyện muốn nói, liền bắt đầu tự mình mặc quần áo, chờ hắn nói chuyện.
Kỳ Hủ Thiên kéo tay hắn, tự mình lấy ra quần áo giúp hắn mặc. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có thanh âm sột soạt của vải vóc, chờ khi gần như đã mặc xong, mới đem y đặt ở trên đùi ngồi xuống, mặt trầm xuống nói: – " Hôm qua phụ hoàng không hỏi, ngươi coi như ta không nghe thấy sao? "
Y chớp chớp mắt, hiếm thấy lộ ra vài phần tính trẻ con một cách ngỡ ngàng – " Phụ hoàng ý chỉ cái gì? "
" Nha Thanh. " – Nói ra hai chữ này, Kỳ Hủ Thiên xem ra rất là không hài lòng, còn có thể phát hiện một tia tức giận – " Ta không hỏi, ngươi sẽ không nói, chẳng lẽ ngươi cho là phụ hoàng sẽ không để ý đến sống chết của ngươi, mặc cho thứ này đem ngươi hại chết? Hay là ngươi muốn cho phụ hoàng nhìn ngươi thổ huyết mà chết, thử xem ta có thật sự quan tâm đến ngươi hay không? Ân? "
Thấy hắn càng nói càng tức giận, toàn thân tràn ra một loại uy thế cùng cảm giác áp bách. Kỳ Minh Nguyệt cố gắng khống chế hô hấp, miễn cưỡng mở miệng cười nói: – " Ta ngốc như thế sao? Lại lấy tính mệnh của mình ra đùa? Phụ hoàng nếu đã tin ta không phải kẻ yếu thì phải biết rằng Minh Nguyệt tuyệt đối không để bản thân rơi vào tình thế chỉ có thể thúc thủ chờ chết. "
Kỳ Hủ Thiên lúc này mới bình tĩnh trở lại, vỗ về y, bất đắc dĩ thở dài: – " Phụ hoàng là quan tâm tắc loạn, ta sao lại không biết Ngươi nhất định có phương pháp giải quyết, chỉ là còn có chút không an tâm. Nha Thanh tuy có công dụng gia tăng công lực, nhưng đối với Ngươi mà nói vẫn là có hại vô lợi, nhất là độc tính trong đó, nếu không phải là máu tươi của con người thì không thể giải. Không biết lúc Ngươi phục dược thì dùng là máu của ai? Nếu là Cảnh Hoàng, Ngươi không nên giết hắn liền. "
" Phụ hoàng không cần thay ta lo lắng, đó là máu của Vô Hào." – Nói xong nhẹ giọng gọi một câu, một bạch sắc thân ảnh như quỷ mỵ liền dừng ở trước mặt hai người.
Kỳ Hủ Thiên cùng Ảnh Vệ tránh ở chỗ tối đều cả kinh, không nghĩ tới trên đời này còn có người có thể tránh được tai mắt của mình, thấy hắn hiện thân, rõ ràng đã ẩn náu trong bóng tối đã lâu, vậy mà bọn họ không chút phát giác!
" Hôm qua mê dược phát tác, ngươi không sao chứ? " – Y uống xong thuốc giải, nhưng mà quên cho Vô Hào.
" Vô sự. " – Lời của hắn vẫn ngắn gọn như vậy, không biết là phục qua vài lần đã đối hắn vô dụng, hay là ngủ một hồi liền vô sự.
Kỳ Minh Nguyệt biết hắn không có việc gì cũng không hỏi tiếp nữa, an tọa ở trong lòng Kỳ Hủ Thiên. Một người xõa tóc ra, người kia nới rộng vạt áo lộ ra khuôn ngực săn chắc, tư thế lười biếng, ôm lấy y vuốt ve những sợi tóc xõa ra, hai người tư thế vô cùng thân mật, nhưng cũng không cảm thấy thị nhân có gì bất ổn. Ảnh vệ là sớm đã nhìn quen, Vô Hào vốn là nhìn không thấy, cho dù thấy sợ rằng cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì thôi. Hắn nhìn kỹ Vô Hào thần sắc hư vô, lại hướng hắn dò hỏi: – " Ngươi có biết Nha Thanh bao lâu phát tác một lần?"
" Ba ngày một lần, thất khiếu dật huyết(*). "
Vô Hào tuy nói sơ lược, nhưng vừa nghe liền biết tuyệt đối là thống khổ không chịu nổi. Nếu muốn giảm bớt độc tính, nhất định là phải uống máu tươi của hắn cho đến khi độc giải. Vô Hào từng là huyết dẫn của Cảnh Hoàng, ba ngày một lần vì y tự cắt cổ tay lấy máu, không biết trong lòng hắn tư vị ra sao.
" Ngươi có cam nguyện dùng máu mình vì Minh nhi giải Nha Thanh chi độc? " – Kỳ Hủ Thiên nhìn Vô Hào, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt.
" Nguyện. " – Vô Hào trả lời không có chút miễn cưỡng. �
" Nhưng mà trẫm không muốn. " – Kỳ Hủ Thiên thu hồi ánh mắt dò xét, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng – " Phụ hoàng có phương pháp khác có thể giúp ngươi giải độc, chẳng qua là phương pháp này tuyệt không dễ chịu, Minh nhi có bằng lòng hay không? "
Nếu có thể, y cũng không muốn dùng máu Vô Hào để giải độc, chờ Vô Hào đi rồi, y mới hỏi: – " Có phương pháp gì? "
" Quỳnh Châu. " – Kỳ Hủ Thiên nói ra hai chữ này, y cũng không thập phần ngoài ý muốn, nghĩ đến Cảnh Hoàng kia hao tổn tâm cơ đến vậy chỉ muốn có được vật ấy, nó nhất định có hiệu dụng đặc biệt – " Hoa thục phi tiến cung cũng là vì nó sao? "
" Không sai, sớm biết ý định của nàng, phụ hoàng mới cho nàng vào cung, năm đó cùng nàng quen biết trên giang hồ, để đạt được Quỳnh Châu, nàng cũng hạ đủ công phu, rồi sau đó lại luyến tiếc vinh hoa phú quý trong cung, mấy năm qua lại không hề có động thái khác thường, mới làm cho ta không thể không dụ bọn họ ra tay. "
" Nó rốt cuộc có tác dụng gì? Tăng trưởng công lực? Hay là khiến người bách độc bất xâm? " – Y đoán.
Kỳ Hủ Thiên lộ ra biểu tình có thâm ý khác, lại không trực tiếp trả lời – " Ngươi có biết niên tuế hiện nay của phụ hoàng? "
" Phụ hoàng mười sáu đăng cơ, đến nay đã được mười năm. " – Tính ra cũng xấp xỉ tuổi tác của mình ở kiếp trước, đời này lại đảo thành phụ hoàng y – " Hiện giờ nên là hai mươi sáu. " – Mà y mới sáu tuổi, chẳng lẽ phụ hoàng lại có luyến đồng chi hảo, bằng không sao lại chỉ thích đối với y đích thân ôm đi.
Phát hiện ánh nhìn kỳ quặc của y, Kỳ Hủ Thiên nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y – " Đừng tưởng rằng phụ hoàng không biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, ta cảm thấy hứng thú không chỉ vì thân thể Minh nhi " – Nói xong lại ở giữa trán y hôn một cái – " Năm đó trà trộn vào giang hồ, may mắn được một viên Quỳnh Châu, khi đó còn chưa biết toàn bộ hiệu dụng của nó. Sau khi dùng mới phát hiện, Quỳnh Châu ngoại trừ có thể tăng công lực, còn có kì hiệu hoán cốt tẩy tủy, không chỉ khiến người bách độc bất xâm, khi tập luyện nội công lại càng có thể sự bán công bội (*), khi đạt đến trình độ thượng thừa còn có thể giữ cho dung nhan không già đi."
" Ý phụ hoàng là ngươi đã bách độc bất xâm, cho dù có thêm mười năm nữa, ngươi vẫn y chang bộ dạng hiện tại? "
" Không sai, khi đó ta mới vào giang hồ tuổi tác còn nhỏ, ngẫu nhiên có được nhưng cũng không biết được hiệu dụng của nó thần kỳ như thế. Sau khi đăng cơ ở mật sách trong cung phát hiện có miêu tả về nó, mới biết Quỳnh Châu hiếm có đến thế, trong cung lại có giấu một viên, đã để nhiều năm, coi như là chí bảo. "
" Trách không được Cảnh Hoàng trăm phương nghìn kế muốn có nó, nếu đã trân quý như vậy, phụ hoàng sao lại nỡ dùng nó, độc trên người Minh Nguyệt dùng máu tươi của Vô Hào cũng có thể giải trừ, vì giải độc mà dùng, chẳng là có chút lãng phí? " – Y cũng sẽ không cho rằng phụ hoàng sẽ tiếc rẻ máu tươi của người khác.
Kỳ Hủ Thiên ánh mắt trầm xuống – " Nếu muốn giải độc, Minh nhi chỉ có thể uống máu của Vô Hào, nhưng phụ hoàng không muốn thấy ngươi dựa vào người khác mới được cứu, nếu có người có thể cứu ngươi, người kia ắt hẳn là là phụ hoàng! " – Hắn không muốn thấy máu tươi của người khác đi vào thân thể y, cũng không cho phép có người khác cùng y huyết thống giao dung, hắn mới là người thân cận nhất của Minh nhi.
Tâm tư nhất chuyển, Kỳ Minh Nguyệt đã hiểu cách nghĩ của hắn – " Hảo, vậy phụ hoàng cho người đem Quỳnh Châu mang tới, Minh Nguyệt nuốt vào là xong. " – Sự độc chiếm của phụ hoàng tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, bất quá đối với việc này y lại không bài xích.
Sau khi nuốt Quỳnh Châu, trên người lập tức dâng lên đau đớn, lại còn cảm giác không rõ là băng lãnh hay là năng nhiệt, lặp lại thường xuyên, giống như cả người xương cốt đều bị nứt ra, thần trí không rõ nằm ở trên giường, mồ hôi như mưa, Kỳ Hủ Thiên ở phía sau vận công giúp y xua tan dược lực, thấy y thống khổ như thế, tuy rằng phi thường đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn, đã từng dùng qua Quỳnh Châu, tự nhiên biết khổ sở trong đó, nếu là đứa trẻ bình thường, chắc hẳn đã chịu không nổi rồi, nói không chừng sẽ mong muốn bản thân lập tức chết đi cho rồi, nhưng Minh nhi không giống vậy, hắn tin tưởng, bất luận gian nan như thế nào, y nhất định có thể kiên trì tiếp.
Trải qua nhiều lần liên tiếp như vậy, Kỳ Minh Nguyệt đã đau đến nỗi thần chí không rõ, chỉ cảm thấy có đôi tay ở sau lưng chậm rãi di chuyển, một luồng khí nóng chống đỡ giúp y không ngất đi, cho đến khi trong tai một tiếng nổ vang, cả người chấn động, một màn đen tối hướng y kéo tới, thân thể lập tức ngã xuống phía sau, rơi vào ôm ấp quen thuộc, nhân sự bất tri.
Nhìn y ngã vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết, đôi môi đỏ mọng thậm chí bị y cắn đến xuất huyết, Kỳ Hủ Thiên có một chút hối hận, nhưng vừa nghĩ đến Minh nhi từ nay về sau tránh được bách độc, đối với chuyện tập võ cũng có rất nhiều chỗ có lợi, cũng chỉ có thể chịu đựng đau lòng, xác định phương pháp này mới là tốt nhất. Thở dài một cái, thay y đem xiêm y ướt đẫm mồ hôi cởi ra, lại bảo Hồng Tụ tại dục trì chuẩn bị quần áo, ôm lấy thân thể y đem tắm sạch, thay một bộ nội bào sạch sẽ, mới trở lại long sàn đặt y nằm xuống ngủ.
" Mấy ngày này các ngươi không cần đến đây hầu hạ, Minh nhi phục xong dược, cần nghỉ ngơi vài ngày, sai người ở cách xa chút, không thể quấy rầy." – Dặn dò Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên xong, Kỳ Hủ Thiên lúc này mới yên tâm rời đi xử lý chính vụ.
Bởi vì Kỳ Minh Nguyệt mất tích, trong cung mấy ngày liền lòng người hoảng sợ, An Dương sứ giả lại bất an hơn nữa, Liên Đồng cũng vậy, xưa nay cùng Thương Hách giao hảo, tự sẽ không có người nhiều lời, nhưng hoàng tử một ngày không trở về, trong cung liền một ngày không yên, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, đều cẩn thận xử sự.
Do Kỳ Minh Nguyệt là theo Cảnh Hoàng âm thầm hồi cung nên không ai biết Nhị hoàng tử đã trở về. Gặp hoàng đế bệ hạ vẫn như cũ bất động thanh sắc, đều âm thầm bắt đầu phỏng đoán, không lẽ Nhị hoàng tử mất tích có gì khả nghi? Lúc trước không phải đã từng có lời đồn đãi trong hai vị hoàng tử có một người là dị tinh sao, chẳng lẽ bệ hạ đã dò xét sáng tỏ, lần này chính là bệ hạ sử dụng thủ đoạn? Trong lúc lời đồn nổi lên khắp nơi, Kỳ Hủ Thiên lại tuyên bố Nhị hoàng tử đã được tìm về, bị chút hoảng sợ, đang điều dưỡng. Vì thế tất cả sóng gió đều ngừng lại, nhưng một ngày không thấy Nhị hoàng tử, bầu không khí trong cung liền như cũ lộ ra vài phần quỷ dị khác thường.
===============================
(*)Lánh nhãn khán đãi: đặc biệt đối xử, quan tâm tới người nào đó / thiên vị ai đó.
(*)Đồng long canh lậu: đồng hồ nước thời xưa được làm bằng đồng, người ta đổ nước vào cho nước nhỏ giọt xuống, nước đầy thì cái thẻ khắc giờ nổi lên xem phân số nhiều ít thì biết được thì giờ sớm hay muộn.
(*)Thất khiếu dật huyết: bảy nơi trên khuôn mặt người xuất huyết, trên khuôn mặt người có 7 lổ hổng là hai mắt, hai tai, lỗ mũi và miệng.
(*)Sự bán công bội: Vào thời chiến quốc, có một nhà đại tư tưởng tên gọi Mạnh Tử, ông có rất nhiều học sinh. Có một lần ông cùng học sinh của ông là Công Tôn Sửu đàm luận vấn đề thống nhất thiên hạ. Họ bắt đầu bàn từ Chu Văn Vương, nói đương thời Văn Vương lấy một tiểu quốc phương viên cận một trăm làm cơ sở, thi hành nhân chánh, từ đó sáng lập ra phong công vĩ nghiệp; mà lúc đó thiên hạ bách tính đều khổ vì chiến loạn, một nước lớn đất rộng người đông như Tề quốc thì làm sao thôi hành nhân chánh, muốn thống nhất thiên hạ, so sánh với vô vàn những khó khăn mà đương thời Chu Văn Vương trải qua đúng là dễ hơn rất nhiều. Mạnh Tử cuối cùng nói: " Ngày nay, nước lớn giống như Tề quốc, nếu có thể thi hành nhân chánh, thiên hạ bách tính nhất định thập phần vui mừng, giống như giúp bọn họ giải trừ thống khổ vậy. Cho nên, ân huệ ta ban cho bách tính chỉ bằng một nửa người xưa, nhưng hiệu quả thu được nhất định gấp bội. Hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất!" Sau này nhân dân bèn căn cứ hai câu nói này của Mạnh Tử, dẫn thân thành "sự bán công bội ", dùng để hình dung làm việc tốn lực lượng rất ít mà hiệu quả thu được rất lớn.
Y từ trong nước đứng dậy, nhặt y phục được đặt gọn gàng ở một bên lên – " Phụ hoàng không sợ lo lắng quá sớm sao? Ngươi và ta rốt cuộc sẽ như thế nào, vẫn là chờ thêm vài năm nữa rồi hẵng nói thôi." – Thân là nhi tử, y hưởng thụ sự sủng nịch quan ái của phụ hoàng đối với y. Thân là một nam nhân, y cũng thực sự thưởng thức thủ đoạn xử sự của hắn. Cho dù đối chính mình từng có lừa gạt, nhưng với bậc đế vương mà nói thì như thế cũng coi như là bình thường. Có thể dùng và không thể dùng, với hắn mà nói, thế nhân chỉ phân hai loại thôi. Giả như lần này y không thể chứng minh năng lực của chính mình, phụ hoàng có lẽ sẽ thất vọng, nhưng rồi sau đó sẽ không chút lưu luyến đem y vứt qua một bên. Trước khi chưa có được năng lực tự bảo vệ mình, hắn không thể để cho việc này phát sinh, thế nên hắn bắt buộc là chứng minh bản thân.
Kỳ Hủ Thiên giúp đỡ hắn mang y bào treo lên, mới thong thả khoát lên một chiếc áo choàng, ôm hắn trở về tẩm cung – " Ngươi vẫn cho rằng phụ hoàng đối với ngươi chỉ là nhất thời hứng thú? Nếu không phải Minh nhi còn nhỏ như thế, phụ hoàng sao lại cần phải nhẫn nại, sớm đã chứng minh cho ngươi xem rồi. " – Kỳ Hủ Thiên đem thân thể nhỏ bé của y đặt ở trên giường còn bản thân nằm qua một bên, nghiêng người đem y ôm vào lòng, nhẹ giọng trêu tức.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Minh Nguyệt nhìn thần sắc trong mắt hắn, không khỏi nghi hoặc – " Vì sao phụ hoàng đối với Minh Nguyệt lại cố chấp như thế? Cho dù đôi ta mệnh cách tương tự, nhưng Người cũng không chỉ vì thế mà lánh nhãn khán đãi(*) chứ? "
" Minh nhi không biết bản thân thu hút thế nào đâu. Tuy thân thể này mới đầy sáu tuổi nhưng tính tình của ngươi cũng có thể làm cho người ta đi quên tuổi của ngươi, dẫn tới vô số ánh mắt nhìn theo. Nếu như thế, phụ hoàng sao lại có thể không nhân cơ hội trước mắt đem ngươi giữ thật chặt bên người để tránh mất chí bảo ni? " – Tiếu ý trên mặt hắn có vài phần nghiêm túc, vài phần vui đùa ngả ngớn – " Minh nhi mau lớn lên đi, mới có thể cùng phụ hoàng gây dựng Thương Hách đại địa, có lẽ chỉ cần ngươi nguyện ý, thiên hạ này cũng không phải là không thể khống chế. "
" Loạn thiên? Không có hứng thú. " – Kỳ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, xả qua mái tóc còn ướt trong tay chơi đùa.
" Thế gian này vốn là hỗn loạn không thôi, triều khởi triều lạc đều tự có quy luật, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn nắm trong tay tất cả, cuối cùng không phải cũng buông ra tất cả? Huống hồ hiện nay Thương Hách, An Dương, Liên Đồng tam quốc đỉnh lập, có thể tường an vô sự thì hà cớ gì phải tiêu phí tinh lực đi rước lấy phiền toái. Phụ hoàng sẽ không nhàm chán như thế chứ, thiên hạ này chẳng lẽ còn có thể đặt trong mắt của Ngươi? Minh Nguyệt cho rằng nếu có tâm đoạt thiên hạ, phụ hoàng sớm đã có hành động, sẽ không đăng cơ vài năm rồi mà còn chưa có mưu đồ gì. " – Người nam nhân này chính là một cuồng nhân, chỉ cần hắn muốn tự nhiên sẽ động thủ cướp đoạt, ánh mắt người đời cùng những lời chỉ trích cũng sẽ không làm hắn có nửa phần dao động.
Để y nằm sấp trong lòng mình, Kỳ Hủ Thiên khẽ chạm vào sợi tóc của y, đặt ở trong bàn tay dùng nội lực chậm rãi hong khô, mỉm cười nói: – " Minh nhi quả nhiên hiểu ta, thiên hạ quá lớn, hà tất lao tâm phí sức đem nó nắm trong tay, huống chi thứ phụ hoàng muốn đã tìm được rồi. " – Đem mái tóc đen khô ráo của y nắm trong tay thưởng thức, Kỳ Hủ Thiên nói tiếp: – " Thứ ta muốn chính là ngươi, Kỳ Minh Nguyệt. "
Dường như là một loại tuyên cáo, lời nói của Kỳ Hủ Thiên làm cho ngực y run lên. Y cùng hắn là phụ tử, cũng là cùng loại người, chỉ lưu luyến những thứ bản thân cảm thấy hứng thú, một khi mất đi hứng thú thì thứ còn lại chỉ có coi thường. Hiện tại bọn họ đối với nhau đều sinh ra hứng thú, chỉ là ai biết sau này sẽ như thế nào.
Kỳ Minh Nguyệt nằm trong ôm ấp quen thuộc nhắm mắt lại – " Nếu phụ hoàng kiên quyết như thế, ngại gì chờ thêm vài năm. " – Cảm giác cánh tay bên hông đem y ôm chặt hơn, người bên cạnh không nói nữa, chỉ có tiếng đồng long canh lậu (*) ở trong căn phòng yên tĩnh phát ra những âm hưởng tinh tế. Y lại không thể thấy người đang ôm ấp y ngủ yên đang nhìn y, trong mắt lộ ra ánh nhìn như thiêu đốt.
Ngày thứ hai tỉnh lại, y ngạc nhiên nhìn sắc trời – " Phụ hoàng còn chưa đi tảo triều? "
Kỳ Hủ Thiên nhìn đôi mắt mơ màng và biểu tình đáng yêu của y thì nhịn không được lại hôn một nụ hôn ngọt ngào – " Bãi triều đã lâu rồi. Minh nhi của ta, hiếm khi thấy Ngươi ngủ say như vậy nên không đành lòng gọi Ngươi dậy. Ngày thường Ngươi không tập văn thì luyện võ, thức khuya dậy sớm, phụ hoàng sớm đã đau lòng. Sau này không cần đi thái học viện, nghĩ đến mấy thứ kia đối với Ngươi cũng là vô dụng, không bằng theo ta tảo triều, như thế nào? "
" Chỉ cần những đại thần kia không lắm lời, Minh Nguyệt đối với chuyện này vốn không có vấn đề gì. " – Từ lâu thế nhân sớm biết y được sủng ái giờ thêm chút vinh sủng lại như thế nào, chắc rằng sắc mặt của những thần tử kia sẽ thập phần thú vị. Ngọ ngoạy từ trong lòng Kỳ Hủ Thiên ngồi dậy, ở gian ngoài Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nghe thấy tiếng động liền cất bước tiến vào, đứng ở một bên tính giúp y thay y phục.
Không nghĩ tới Kỳ Hủ Thiên nhìn hai nàng chau mày – " Được rồi, các ngươi lui xuống đi. " – Hồng Tụ, Oánh Nhiên mới biết được điện hạ bình yên trở về, sớm đã vui mừng không thôi, mới tiến vào thấy hắn quả nhiên không việc gì, còn chưa kịp đợi bệ hạ rời đi để hỏi thăm vài câu, bệ hạ đã kêu các nàng đi ra ngoài. Đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng đành để y bào cùng đồ dùng rửa mặt lại, lẵng lặng đi ra ngoài.
Kỳ Minh Nguyệt thấy hắn tựa hồ có chuyện muốn nói, liền bắt đầu tự mình mặc quần áo, chờ hắn nói chuyện.
Kỳ Hủ Thiên kéo tay hắn, tự mình lấy ra quần áo giúp hắn mặc. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có thanh âm sột soạt của vải vóc, chờ khi gần như đã mặc xong, mới đem y đặt ở trên đùi ngồi xuống, mặt trầm xuống nói: – " Hôm qua phụ hoàng không hỏi, ngươi coi như ta không nghe thấy sao? "
Y chớp chớp mắt, hiếm thấy lộ ra vài phần tính trẻ con một cách ngỡ ngàng – " Phụ hoàng ý chỉ cái gì? "
" Nha Thanh. " – Nói ra hai chữ này, Kỳ Hủ Thiên xem ra rất là không hài lòng, còn có thể phát hiện một tia tức giận – " Ta không hỏi, ngươi sẽ không nói, chẳng lẽ ngươi cho là phụ hoàng sẽ không để ý đến sống chết của ngươi, mặc cho thứ này đem ngươi hại chết? Hay là ngươi muốn cho phụ hoàng nhìn ngươi thổ huyết mà chết, thử xem ta có thật sự quan tâm đến ngươi hay không? Ân? "
Thấy hắn càng nói càng tức giận, toàn thân tràn ra một loại uy thế cùng cảm giác áp bách. Kỳ Minh Nguyệt cố gắng khống chế hô hấp, miễn cưỡng mở miệng cười nói: – " Ta ngốc như thế sao? Lại lấy tính mệnh của mình ra đùa? Phụ hoàng nếu đã tin ta không phải kẻ yếu thì phải biết rằng Minh Nguyệt tuyệt đối không để bản thân rơi vào tình thế chỉ có thể thúc thủ chờ chết. "
Kỳ Hủ Thiên lúc này mới bình tĩnh trở lại, vỗ về y, bất đắc dĩ thở dài: – " Phụ hoàng là quan tâm tắc loạn, ta sao lại không biết Ngươi nhất định có phương pháp giải quyết, chỉ là còn có chút không an tâm. Nha Thanh tuy có công dụng gia tăng công lực, nhưng đối với Ngươi mà nói vẫn là có hại vô lợi, nhất là độc tính trong đó, nếu không phải là máu tươi của con người thì không thể giải. Không biết lúc Ngươi phục dược thì dùng là máu của ai? Nếu là Cảnh Hoàng, Ngươi không nên giết hắn liền. "
" Phụ hoàng không cần thay ta lo lắng, đó là máu của Vô Hào." – Nói xong nhẹ giọng gọi một câu, một bạch sắc thân ảnh như quỷ mỵ liền dừng ở trước mặt hai người.
Kỳ Hủ Thiên cùng Ảnh Vệ tránh ở chỗ tối đều cả kinh, không nghĩ tới trên đời này còn có người có thể tránh được tai mắt của mình, thấy hắn hiện thân, rõ ràng đã ẩn náu trong bóng tối đã lâu, vậy mà bọn họ không chút phát giác!
" Hôm qua mê dược phát tác, ngươi không sao chứ? " – Y uống xong thuốc giải, nhưng mà quên cho Vô Hào.
" Vô sự. " – Lời của hắn vẫn ngắn gọn như vậy, không biết là phục qua vài lần đã đối hắn vô dụng, hay là ngủ một hồi liền vô sự.
Kỳ Minh Nguyệt biết hắn không có việc gì cũng không hỏi tiếp nữa, an tọa ở trong lòng Kỳ Hủ Thiên. Một người xõa tóc ra, người kia nới rộng vạt áo lộ ra khuôn ngực săn chắc, tư thế lười biếng, ôm lấy y vuốt ve những sợi tóc xõa ra, hai người tư thế vô cùng thân mật, nhưng cũng không cảm thấy thị nhân có gì bất ổn. Ảnh vệ là sớm đã nhìn quen, Vô Hào vốn là nhìn không thấy, cho dù thấy sợ rằng cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì thôi. Hắn nhìn kỹ Vô Hào thần sắc hư vô, lại hướng hắn dò hỏi: – " Ngươi có biết Nha Thanh bao lâu phát tác một lần?"
" Ba ngày một lần, thất khiếu dật huyết(*). "
Vô Hào tuy nói sơ lược, nhưng vừa nghe liền biết tuyệt đối là thống khổ không chịu nổi. Nếu muốn giảm bớt độc tính, nhất định là phải uống máu tươi của hắn cho đến khi độc giải. Vô Hào từng là huyết dẫn của Cảnh Hoàng, ba ngày một lần vì y tự cắt cổ tay lấy máu, không biết trong lòng hắn tư vị ra sao.
" Ngươi có cam nguyện dùng máu mình vì Minh nhi giải Nha Thanh chi độc? " – Kỳ Hủ Thiên nhìn Vô Hào, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt.
" Nguyện. " – Vô Hào trả lời không có chút miễn cưỡng. �
" Nhưng mà trẫm không muốn. " – Kỳ Hủ Thiên thu hồi ánh mắt dò xét, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng – " Phụ hoàng có phương pháp khác có thể giúp ngươi giải độc, chẳng qua là phương pháp này tuyệt không dễ chịu, Minh nhi có bằng lòng hay không? "
Nếu có thể, y cũng không muốn dùng máu Vô Hào để giải độc, chờ Vô Hào đi rồi, y mới hỏi: – " Có phương pháp gì? "
" Quỳnh Châu. " – Kỳ Hủ Thiên nói ra hai chữ này, y cũng không thập phần ngoài ý muốn, nghĩ đến Cảnh Hoàng kia hao tổn tâm cơ đến vậy chỉ muốn có được vật ấy, nó nhất định có hiệu dụng đặc biệt – " Hoa thục phi tiến cung cũng là vì nó sao? "
" Không sai, sớm biết ý định của nàng, phụ hoàng mới cho nàng vào cung, năm đó cùng nàng quen biết trên giang hồ, để đạt được Quỳnh Châu, nàng cũng hạ đủ công phu, rồi sau đó lại luyến tiếc vinh hoa phú quý trong cung, mấy năm qua lại không hề có động thái khác thường, mới làm cho ta không thể không dụ bọn họ ra tay. "
" Nó rốt cuộc có tác dụng gì? Tăng trưởng công lực? Hay là khiến người bách độc bất xâm? " – Y đoán.
Kỳ Hủ Thiên lộ ra biểu tình có thâm ý khác, lại không trực tiếp trả lời – " Ngươi có biết niên tuế hiện nay của phụ hoàng? "
" Phụ hoàng mười sáu đăng cơ, đến nay đã được mười năm. " – Tính ra cũng xấp xỉ tuổi tác của mình ở kiếp trước, đời này lại đảo thành phụ hoàng y – " Hiện giờ nên là hai mươi sáu. " – Mà y mới sáu tuổi, chẳng lẽ phụ hoàng lại có luyến đồng chi hảo, bằng không sao lại chỉ thích đối với y đích thân ôm đi.
Phát hiện ánh nhìn kỳ quặc của y, Kỳ Hủ Thiên nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y – " Đừng tưởng rằng phụ hoàng không biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, ta cảm thấy hứng thú không chỉ vì thân thể Minh nhi " – Nói xong lại ở giữa trán y hôn một cái – " Năm đó trà trộn vào giang hồ, may mắn được một viên Quỳnh Châu, khi đó còn chưa biết toàn bộ hiệu dụng của nó. Sau khi dùng mới phát hiện, Quỳnh Châu ngoại trừ có thể tăng công lực, còn có kì hiệu hoán cốt tẩy tủy, không chỉ khiến người bách độc bất xâm, khi tập luyện nội công lại càng có thể sự bán công bội (*), khi đạt đến trình độ thượng thừa còn có thể giữ cho dung nhan không già đi."
" Ý phụ hoàng là ngươi đã bách độc bất xâm, cho dù có thêm mười năm nữa, ngươi vẫn y chang bộ dạng hiện tại? "
" Không sai, khi đó ta mới vào giang hồ tuổi tác còn nhỏ, ngẫu nhiên có được nhưng cũng không biết được hiệu dụng của nó thần kỳ như thế. Sau khi đăng cơ ở mật sách trong cung phát hiện có miêu tả về nó, mới biết Quỳnh Châu hiếm có đến thế, trong cung lại có giấu một viên, đã để nhiều năm, coi như là chí bảo. "
" Trách không được Cảnh Hoàng trăm phương nghìn kế muốn có nó, nếu đã trân quý như vậy, phụ hoàng sao lại nỡ dùng nó, độc trên người Minh Nguyệt dùng máu tươi của Vô Hào cũng có thể giải trừ, vì giải độc mà dùng, chẳng là có chút lãng phí? " – Y cũng sẽ không cho rằng phụ hoàng sẽ tiếc rẻ máu tươi của người khác.
Kỳ Hủ Thiên ánh mắt trầm xuống – " Nếu muốn giải độc, Minh nhi chỉ có thể uống máu của Vô Hào, nhưng phụ hoàng không muốn thấy ngươi dựa vào người khác mới được cứu, nếu có người có thể cứu ngươi, người kia ắt hẳn là là phụ hoàng! " – Hắn không muốn thấy máu tươi của người khác đi vào thân thể y, cũng không cho phép có người khác cùng y huyết thống giao dung, hắn mới là người thân cận nhất của Minh nhi.
Tâm tư nhất chuyển, Kỳ Minh Nguyệt đã hiểu cách nghĩ của hắn – " Hảo, vậy phụ hoàng cho người đem Quỳnh Châu mang tới, Minh Nguyệt nuốt vào là xong. " – Sự độc chiếm của phụ hoàng tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, bất quá đối với việc này y lại không bài xích.
Sau khi nuốt Quỳnh Châu, trên người lập tức dâng lên đau đớn, lại còn cảm giác không rõ là băng lãnh hay là năng nhiệt, lặp lại thường xuyên, giống như cả người xương cốt đều bị nứt ra, thần trí không rõ nằm ở trên giường, mồ hôi như mưa, Kỳ Hủ Thiên ở phía sau vận công giúp y xua tan dược lực, thấy y thống khổ như thế, tuy rằng phi thường đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn, đã từng dùng qua Quỳnh Châu, tự nhiên biết khổ sở trong đó, nếu là đứa trẻ bình thường, chắc hẳn đã chịu không nổi rồi, nói không chừng sẽ mong muốn bản thân lập tức chết đi cho rồi, nhưng Minh nhi không giống vậy, hắn tin tưởng, bất luận gian nan như thế nào, y nhất định có thể kiên trì tiếp.
Trải qua nhiều lần liên tiếp như vậy, Kỳ Minh Nguyệt đã đau đến nỗi thần chí không rõ, chỉ cảm thấy có đôi tay ở sau lưng chậm rãi di chuyển, một luồng khí nóng chống đỡ giúp y không ngất đi, cho đến khi trong tai một tiếng nổ vang, cả người chấn động, một màn đen tối hướng y kéo tới, thân thể lập tức ngã xuống phía sau, rơi vào ôm ấp quen thuộc, nhân sự bất tri.
Nhìn y ngã vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết, đôi môi đỏ mọng thậm chí bị y cắn đến xuất huyết, Kỳ Hủ Thiên có một chút hối hận, nhưng vừa nghĩ đến Minh nhi từ nay về sau tránh được bách độc, đối với chuyện tập võ cũng có rất nhiều chỗ có lợi, cũng chỉ có thể chịu đựng đau lòng, xác định phương pháp này mới là tốt nhất. Thở dài một cái, thay y đem xiêm y ướt đẫm mồ hôi cởi ra, lại bảo Hồng Tụ tại dục trì chuẩn bị quần áo, ôm lấy thân thể y đem tắm sạch, thay một bộ nội bào sạch sẽ, mới trở lại long sàn đặt y nằm xuống ngủ.
" Mấy ngày này các ngươi không cần đến đây hầu hạ, Minh nhi phục xong dược, cần nghỉ ngơi vài ngày, sai người ở cách xa chút, không thể quấy rầy." – Dặn dò Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên xong, Kỳ Hủ Thiên lúc này mới yên tâm rời đi xử lý chính vụ.
Bởi vì Kỳ Minh Nguyệt mất tích, trong cung mấy ngày liền lòng người hoảng sợ, An Dương sứ giả lại bất an hơn nữa, Liên Đồng cũng vậy, xưa nay cùng Thương Hách giao hảo, tự sẽ không có người nhiều lời, nhưng hoàng tử một ngày không trở về, trong cung liền một ngày không yên, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, đều cẩn thận xử sự.
Do Kỳ Minh Nguyệt là theo Cảnh Hoàng âm thầm hồi cung nên không ai biết Nhị hoàng tử đã trở về. Gặp hoàng đế bệ hạ vẫn như cũ bất động thanh sắc, đều âm thầm bắt đầu phỏng đoán, không lẽ Nhị hoàng tử mất tích có gì khả nghi? Lúc trước không phải đã từng có lời đồn đãi trong hai vị hoàng tử có một người là dị tinh sao, chẳng lẽ bệ hạ đã dò xét sáng tỏ, lần này chính là bệ hạ sử dụng thủ đoạn? Trong lúc lời đồn nổi lên khắp nơi, Kỳ Hủ Thiên lại tuyên bố Nhị hoàng tử đã được tìm về, bị chút hoảng sợ, đang điều dưỡng. Vì thế tất cả sóng gió đều ngừng lại, nhưng một ngày không thấy Nhị hoàng tử, bầu không khí trong cung liền như cũ lộ ra vài phần quỷ dị khác thường.
===============================
(*)Lánh nhãn khán đãi: đặc biệt đối xử, quan tâm tới người nào đó / thiên vị ai đó.
(*)Đồng long canh lậu: đồng hồ nước thời xưa được làm bằng đồng, người ta đổ nước vào cho nước nhỏ giọt xuống, nước đầy thì cái thẻ khắc giờ nổi lên xem phân số nhiều ít thì biết được thì giờ sớm hay muộn.
(*)Thất khiếu dật huyết: bảy nơi trên khuôn mặt người xuất huyết, trên khuôn mặt người có 7 lổ hổng là hai mắt, hai tai, lỗ mũi và miệng.
(*)Sự bán công bội: Vào thời chiến quốc, có một nhà đại tư tưởng tên gọi Mạnh Tử, ông có rất nhiều học sinh. Có một lần ông cùng học sinh của ông là Công Tôn Sửu đàm luận vấn đề thống nhất thiên hạ. Họ bắt đầu bàn từ Chu Văn Vương, nói đương thời Văn Vương lấy một tiểu quốc phương viên cận một trăm làm cơ sở, thi hành nhân chánh, từ đó sáng lập ra phong công vĩ nghiệp; mà lúc đó thiên hạ bách tính đều khổ vì chiến loạn, một nước lớn đất rộng người đông như Tề quốc thì làm sao thôi hành nhân chánh, muốn thống nhất thiên hạ, so sánh với vô vàn những khó khăn mà đương thời Chu Văn Vương trải qua đúng là dễ hơn rất nhiều. Mạnh Tử cuối cùng nói: " Ngày nay, nước lớn giống như Tề quốc, nếu có thể thi hành nhân chánh, thiên hạ bách tính nhất định thập phần vui mừng, giống như giúp bọn họ giải trừ thống khổ vậy. Cho nên, ân huệ ta ban cho bách tính chỉ bằng một nửa người xưa, nhưng hiệu quả thu được nhất định gấp bội. Hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất!" Sau này nhân dân bèn căn cứ hai câu nói này của Mạnh Tử, dẫn thân thành "sự bán công bội ", dùng để hình dung làm việc tốn lực lượng rất ít mà hiệu quả thu được rất lớn.
Danh sách chương