Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
Lại là một buổi lâm triều, quần thần quy củ đứng ở vị trí của mình, hoàng tọa ở trên cao vẫn giống như ngày thường có Thương Hách Đế và Thái Tử cùng ngồi.
Từ nhiều năm trước, bắt đầu từ lần đầu các đại thần thấy Bệ Hạ đem Nhị Hoàng Tử lúc ấy tuổi tác còn nhỏ ôm vào dự triều sớm, liền đã có thói quen thường xuyên nhìn thấy thân ảnh của vị Nhị Hoàng Tử này lúc hành lễ trên triều, mà nay Nhị Hoàng Tử đã là Thái Tử, bất cứ việc khó gì giao đến tay y đến được xử lý thỏa đáng, trong triều từ trên xuống dưới đều có thể nói là được người người tán thưởng, đều cảm thấy bội phục vạn phần tuệ nhãn nhìn người năm xưa của Bệ Hạ.
Lần này địa cung bị người xâm nhập, ám sát không ít người bị nhốt ở bên trong, lại nghe nói trong đám tội nhân này cũng có không ít người trốn thoát được, vẫn chưa bị thị vệ bắt lại, vẫn còn trốn ở đâu đó trong cung, rồi sau đó cũng nhờ Thái Tử điện hạ cơ trí, chỉ điểm cho bọn thị vệ nơi nào dễ dàng lẩn trốn, mới nhanh chóng đưa những người đó tìm bắt lại. Nhưng lại không ngờ đến trận phong ba này vừa mới bình ổn lại, trong hậu cung lại xảy ra chuyện!
Có lầu các của cung phi ở vô ý bị phát hỏa, giải cứu không kịp nên bị chết cháy ở trong phòng của mình, hiện trường bi thảm, quả thực làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Việc này vừa xảy ra, mỗi người bên trong hoàng cung đều cảm thấy bất an, cũng đều hoài nghi kẻ đã xâm nhập vào địa cung kia vẫn chưa rời đi, còn đang ẩn thân ở đâu đó trong cung, lại đến vô ảnh đi vô tung (đi không thấy người đến không thấy bóng), thị vệ cho dù tìm kiếm cũng không đuổi bắt được, tại họa liên tục không ngừng xảy ra, trong cung sinh ra hỗn loạn. Sứ thần của Liên Đồng vẫn chưa rời đi, An Dương Đế lại tới Thương Hách, những chuyện này liên tiếp xảy đến quả thực làm cho đủ loại quan lại sứt đầu mẻ trán, đều cảm giác thấy tất cả những tai nạn và rắc rối này giống như là dấu hiệu báo trước nào đó, làm cho người ta có loại cảm giác điềm xấu sắp tới.
Hiện giờ thế cục của tam quốc càng ngày càng khẩn trương, các tiểu quốc xung quanh đều chọn phe phái dựa vào cho mình, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy nguy cơ tan vỡ của thế chân vạc. Đúng lúc này Liên Đồng lại thúc giục chuyện đám hỏi với Thương Hách, vị vua mới của An Dương cũng tới Thương Hách, tựa hồ như đều có ý giao hảo, nhưng càng là như thế, liền càng khiến cho người ta ngờ vực một cách vô căn cứ, không biết hai quốc gia này đến tột cùng là có chủ ý gì.
Ngay tại lúc mỗi người đều đang âm thầm suy đoán lại truyền tới tin tức, An Dương tân vương (vị vua mới của An Dương) đã tới cầu kiến Thương Hách Đế.
Trên đại điện lúc này, tất cả mọi người mang theo vài phần chờ mong cùng tò mò, đều muốn nhìn xem vị tân vương An Dương mới vừa đăng cơ bất quá hai năm, lại cùng tuổi với Thái Tử của bọn họ này đến tột cùng có bộ dáng thế nào.
Theo một tiếng thông truyền, vị khách quý từ An Dương Đến kia rốt cục giá lâm, theo phía sau chỉ có vài tên người hầu, chậm rãi tiến vào trong điện.
“Nguyên lại đại điện của Thương Hách là như thế này.” Đưa mắt đánh giá xung quanh mình, không ngừng nhỏ giọng tán thưởng, một thân đỏ rực, nam tử trẻ tuổi đầu đội ngọc quan đứng ở giữa điện thượng, bộ dáng chung quanh nhìn xem trông giống như một hài đồng tò mò.
“Liên Mộ Hi, An Dương tân vương, vị hoàng tử thứ chín của An Dương Đế đời trước, không biết ngươi đến Thương Hách là vì chuyện gì?” Phía trên hoàng tọa cao cao tại thượng, Kì Hủ Thiên hạ thấp ánh mắt, đôi mắt nhìn chăm chú vào người đang đứng trong điện.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Liên Mộ Hi ngẩng đầu nhìn lại: “Bệ Hạ, lần này ta cũng không phải lấy thân phận An Dương tân vương mà đến, ta chỉ là lấy thân phận Liên Mộ Hi đến thăm bạn cũ mà thôi.”
Khuôn mặt mượt mà, trong đôi mắt chỉ có ý cười lấp lánh, mái tóc đen được bó buộc bởi ngọc quan dài đến ngang lưng, có hơi chút uốn lượn, một thân trang phục đỏ rực, đôi môi nhợt nhạt màu phấn hồng, hợp cùng khuôn mặt giống như bạch ngọc kia, khiến cho y trông nhu hòa dịu ngoan giống như một cô gái.
Thân là quốc quân mà lại có tướng mạo như thế tựa hồ có chút quá mức thân thiện, không hề có sự uy nghi đáng có, càng không thể làm cho đủ loại quan lại tin phục được. Kì Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt đánh giá: “Thăm bạn cũ? Không biết người nào trong hoàng cung của Thương Hách là bạn bè của An Dương Đế?”
Liên Mộ Hi trừng lớn mắt, hướng hắn nhìn lại: “Không cần xưng ta là vương, ở Thương Hách lúc này, ta chỉ là Liên Mộ Hi, xưng hô tùy tiện một chút là được, về phần người bạn của ta …” Đôi mắt to thoáng cong lên độ cung, hắn lộ ra một mạt tươi cười sáng lạn: “Thái Tử của Thương Hách, Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt, người ta muốn tìm, chính là ngươi.”
Thấy bộ dạng của An Dương tân vương, lại nhìn thái độ của Bệ Hạ, nguyên bản sự lo lắng thận trọng của các vị đại thần đối với An Dương đều dịu đi vài phần, đã sớm nghe nói vị cửu hoàng tử này lên được ngôi vị hoàng đế toàn bộ đều là dựa vào người khác tương trợ, lúc này nhìn thấy quả thực cũng không có khí thế của bậc đế vương, thật sự không đáng giá họ quá mức khẩn trương.
Mới vừa buông lỏng tâm tư, lại nghe trong miệng hắn nói ra tục danh của Thái Tử điện hạ, còn nói là vì Thái Tử mà đến, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời các vị đại thần đều xôn xao hẳn lên, Thái Tử thế nào lại có quan hệ với An Dương tân vương? Lại còn là cố nhân gì đó? Mang theo những ngờ vực vô căn cứ, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về thân ảnh nguyệt sắc đang đứng phía trên kia.
“Nga? Thì ra Minh Nguyệt và ngươi là bạn cũ? Vì sao ta lại không nhớ rõ nhỉ?” Kì Minh Nguyệt thần sắc thản nhiên nhìn Liên Mộ Hi đang mỉm cười đứng ở trong điện. Bên cạnh hắn, Kì Hủ Thiên nguyên bản đang thùy hạ ánh mắt nhìn y chăm chú đã thoáng trầm xuống.
“Nhiều năm trước đây, ta từng theo sứ thần đến Thương Hách, khi đó chính là sinh nhật của Minh Nguyệt điện hạ a, Phụ Hoàng của ta cho người mang Trà Huân đến, vốn là không có ai nhận biết đó là cái gì, cùng không có mấy người biết cách dùng. Nhưng Minh Nguyệt cũng thật lợi hại, lập tức liền có thể nhận ra, làm cho ta rất là bội phục.” Nói đến chuyện năm đó, Liên Mộ Hi liền ngẩng đầu nhìn Kì Minh Nguyệt, trong mắt trừ bỏ ý cười còn ánh lên rất nhiều sự tán thưởng. (trong bản dịch lúc đầu của Beaki89 là Mính Huân, ai không nhớ có thể xem lại chương 11)
Liên Mộ Hi nhắc tới Trà Huân khiến cho tất cả mọi người nhớ lại, lúc ấy quả thật từng gặp qua bên người An Dương sứ thần có mang theo một đứa nhỏ, tuổi tác không lớn, cũng khoảng chừng bằng tuổi Nhị hoàng tử lúc đó, thái độ của An Dương sứ thần với y cũng rất là đặc biệt, tựa hồ thập phần lo lắng hắn.
Nguyên lai đúng là cửu hoàng tử của An Dương, nay lại trở thành An Dương Đế bây giờ.
Lúc ấy Liên Mộ Hi cũng giống như hắn chỉ là một đứa trẻ mới vài tuổi, lại nhớ rõ việc này như vậy, xem ra thật sự đối với chuyện này có ấn tượng khắc sâu. Kì Minh Nguyệt nhướng mày, lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: “Nguyên lai đứa nhỏ được gọi là Mộ Nhi đó là ngươi.” Trách không được lúc Phụ Hoàng nhắc tới tên của Liên Mộ Hi hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc, lại không cách nào nhớ ra được, nguyên nhân chính là một chữ “Mộ” ở trong tên của y này.
“Minh Nguyệt lúc này cũng có thể gọi ta như thế, Mộ Hi sẽ không để ý.” Đôi mắt to tròn lúc nói những lời này lộ ra vẻ mặt cơ hồ có chút khờ dại, tựa hồ cũng không hề cảm thấy như vậy có gì không hợp với cấp bậc lễ nghĩa.
Làm nam tử, lại là nam tử đã mười tám tuổi trưởng thành, trên mặt lại hiện ra nét mặt ấy vốn dĩ phải trông rất cổ quái, nhưng ở trên mặt Liên Mộ Hi lại thấy thực tự nhiên, cái loại vẻ mặt biểu lộ tự nhiên này lại khiến cho những người có mặt trong điện đều không thể nảy sinh chút ác cảm nào với hắn.
Kì Minh Nguyệt đang muốn đối với Liên Mộ Hi nói gì đó, ở bên cạnh hắn đã vang lên giọng nói bình thường không nghe rõ hỉ nộ: “Nếu không phải là với thân phận quân chủ của An Dương Đến, như thế nào lại có thể xưng hô tục danh của Thương Hách Thái Tử.”
Nghe Bệ Hạ nói như vậy, các đại thần đều nhớ đến chuyện năm đó có quan viên từng vì nói xằng nhắc đến tục danh của Thái Tử mà gặp nạn, chuyện này vốn là kiêng kị của Bệ Hạ, Nhị Hoàng Tử từ nhỏ đã được Bệ Hạ sủng ái, nếu có chút bất kính nào cũng giống như tội bắt kính với Bệ Hạ, mà lúc này An Dương tân vương mới đến Thương Hách lại nói cái gì mà thăm bạn cũ, mưu toan muốn cùng với Thái Tử kết thân, chẳng trách Bệ Hạ sẽ có những lời như vậy.
Người trên tòa thượng nói rất bình thản, các đại thần nghe xong những lời này vẻ mặt lại trở nên cẩn thận như thế, hiển nhiên là lời đồn Thương Hách quân chủ tính tình khó dò không phải chỉ là hư ngôn. Liên Mộ Hi không khỏi hiện ra một ít vẻ sợ hãi: “Kia là Mộ Hi lỡ lời, Bệ Hạ ngàn vạn lần không cần trách tội.” Nói xong cặp mắt to kia vội vàng hướng phía Kì Minh Nguyệt nhìn lại.
Nhìn thấy ý cầu cứu trong mắt Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt thản nhiên lướt qua, cũng chưa nói cái gì, nghiêng đầu nhìn Kì Hủ Thiên, thấy hắn quả nhiên ánh mắt trở nên thâm trầm, Phụ Hoàng không thích người khác gọi tục danh của hắn là điều hắn sớm biết, nhưng ánh mắt thâm trầm lúc này ngoại trừ có chút tức giận còn dấu ở đáy mắt có một loại u ám khác.
Đối với Kì Hủ Thiên khẽ cười, Kì Minh Nguyệt lấy ánh mắt ý bảo, đã đoán được dụng ý của Phụ Hoàng, hắn đối với Liên Mộ Hi đang đứng giữa đại điện nói: “Người tới là khách, Phụ Hoàng chỉ là vui đùa thôi.”
Sau khi Kì Minh Nguyệt nói xong, Kì Hủ Thiên gật gật đầu: “Không sai, người tới là khách.” Âm thanh lời nói trầm thấp lại không nghe ra được hỉ giận, rõ ràng có thẻ thấy được trên môi hắn đã giơ lên độ cung, lại không ai nhận ra trong ý cười kia còn có ý tứ gì khác hay không, chỉ nghe thấy âm thanh không nhanh không chậm kia tiếp tục nói: “Thương Hách sẽ không thất lễ với khách quý, mặc kệ là dùng thân phận gì mà đến cũng hoàng tộc của An Dương, trẫm sao dám chậm trễ, trong chốc lát nữa tất nhiên sẽ thiết yến khoản đãi.”
Liên Mộ Hi nghe vậy lúc này mới hoãn hạ thần sắc: “Đa tạ Bệ Hạ, sợ chính mình vội vàng không khỏi có chút quá mức đường đột nên ta đã sai người tới trước, không biết bây giờ hắn ở nơi nào?”
Người tới trước kia … Kì Minh Nguyệt liễm hạ ánh mắt, hiện lên một tia lạnh như băng, giương mắt nhìn chăm chú vào Liên Mộ Hi, mỉm cười nói: “Không biết đi trước là ai? Ngày gần đây trong cung quả thật không có nhìn thấy có người An Dương nào tới.”
“Là tùy thị của ta (tùy thị = thị vệ tùy thân), chẳng lẽ hắn còn chưa tới Thương Hách? Hắn chính là so với ta đi trước mất ngày, sẽ không là trên đường đi có chuyện trì hoãn đi.” Hạ ánh mắt, Liên Mộ Hi có vẻ có chút buồn rầu, người bên cạnh mình lại mất đi tin tức, thật sự giống như là chuyện rất nghiêm trọng.
Kì Hủ Thiên cùng Kì Minh Nguyệt đưa mắt liếc nhìn nhau, nhớ tới sự tình xảy ra trong cung những ngày gần đây, còn có người mà cả hai người bọn họ đều dự đoán được: “Nếu là vào cung, tự nhiên sẽ không vô cớ không thấy, không biết hắn là tên gì?”
Đang nói những lời này, Liên Mộ Hi ngẩng đầu lên, đang định trả lời, liền nghe thấy bên ngoài điện truyền đến thông báo: “Bệ Hạ, có người tự xưng là tùy thị của An Dương, thỉnh cầu thượng điện.”
“Đúng rồi, nhất định chính là hắn, Bệ Hạ có thể cho hắn thượng điện hay không?” Liên Mộ Hi vẻ mặt khẩn cầu, trong đôi mắt viên lượng kia mang theo chút bộ dáng cầu xin làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, cũng làm cho tất cả mọi người có chút khó tin, An Dương tân vương lại là người vô dụng yếu đuối như vậy.
Đối với tính cách không hợp với thân phận kia của Liên Mộ Hi, thần sắc của Kì Hủ Thiên lại vẫn chẳng có gì thay đổi, chậm rãi gật đầu, nói với người vừa tiến vào thông báo: “Cho hắn vào.”
Mọi người nghe Bệ Hạ đồng ý, đợi một lát, liền thấy người kia chậm rãi bước vào, một thân y bào mầu than chì, dung mạo thanh tú, tuổi tác cũng không lớn, khuôn mặt nhìn có chút quen thuộc, từng bước tiêu sái tiến vào trong điện, không có chút kích động nào, ý chừng đều biết rõ quy củ lễ nghi của Thương Hách hành lễ xuống: “An Dương Liên Sóc, khấu kiến Thương Hách Bệ Hạ.”
Liên Sóc? Nghe hắn tự báo danh tự, quần thần đều ngẩn ra, vội vàng tỉ mỉ nhớ lại, mặt mày kia, dung mạo kia, đúng là Kì Liên Sóc năm đó đã bị Bệ Hạ trả về An Dương, Tam hoàng tử lúc trước của Thương Hách!
Trách không được nhìn quen thuộc như thế, vốn là đã nhanh quên mất bộ dạng của hắn, lúc này nghe xong tên của hắn, Liên Sóc, Kì Liên Sóc, chẳng phải là dùng tên lúc đó mà sửa thành sao? Tinh tế nhớ lại một chút, chẳng phải chính là người năm đó tranh thủ tình cảm không được, không đạt được Thái Tử vị ngược lại còn làm bại lộ thân phận chính mình đó sao.
Ánh mắt văn võ bá quan nhìn hắn nhất thời đều có sự biến hóa vi diệu, lúc này hắn đã là người An Dương, nhưng chung quy cũng là từ Thương Hách đi ra, lại là bị trục xuất ra như vậy, thật sự là không vinh quang gì. Lúc này trở lại lại giống như chẳng có chuyện gì, thậm chí chẳng có nửa điểm xấu hổ, liếc mắt nhìn hắn, không ít đại thần đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Kì Liên Sóc năm đó, cũng chính là Liên Sóc bây giờ, tựa hồ đối với ánh mắt cùng những lời xầm xì quanh mình không hề để ý, đứng lên, cũng không nói gì với Liên Mộ Hi mà trước hướng về phía Kì Hủ Thiên cùng Kì Minh Nguyệt phía trên điện thượng nhìn lại.
“Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng hôm nay lại trở về nơi này, thấy Bệ Hạ, còn có...... Thái Tử điện hạ, … ” nói tới đây dừng một lát, trên mặt Liên Sóc vẫn là bộ dáng mỉm cười tiếp tục nói: “Vẫn là thập phần tưởng niệm, cũng thấy rất là thân thiết, Liên Sóc đã không còn là Kì Liên Sóc năm xưa, hi vọng Bệ Hạ cùng Thái Tử điện hạ cũng không để ý chuyện năm đó nữa.”
Thiếu niên ngày xưa giờ đứng trước mắt, thân hình đã cao, bộ dáng có chút biến hóa, nhưng vẻ tươi cười vẫn giống như năm xưa chưa hề thay đổi, mang theo vài phần vui vẻ lấy lòng, giống như thật sự thập phần vui mừng vậy.
Xâm nhập địa cung, lại thiêu hủy cung phi lầu các, làm như tựa hồ toàn bộ không phải do hắn gây nên, làm cho người ta nhìn không ra chút manh mối, nhưng bất luận hắn che dấu như thế nào, hai người đang sóng vai ngồi trên điện thượng kia đều có thể từ trên người hắn nhận ra chút biến hóa vi diệu, thiếu niên hoạt bát thảo hỉ năm đó lúc này đã biết đem tâm cơ dấu ở chỗ càng sâu, vẻ mặt lộ ra ngoài này liền cũng chỉ là một loại che dấu mà thôi.
“Nguyên lai là tiểu tam a, trầm còn tưởng là ai, không biết ngươi ở An Dương sống như thế nào?” Đối với hắn vẻ mặt mỉm cười, Kì Hủ Thiên tựa hồ mới giật mình nhớ lại người đứng ở trong điện là ai, câu hỏi này của hắn, lại làm cho Liên Sóc đứng ở trong điện sắc mặt nháy mặt cứng đờ lại.
Kì Minh Nguyệt ở một bên lắc lắc đầu: “Người đang đứng trước mặt là Liên Sóc của An Dương, đã không còn là tiểu tam của Thương Hách nữa, An Dương Đế còn đang ở đây, Phụ Hoàng không nên lầm xưng hô mới tốt.”
Sắc mặt cứng đờ của Liên Sóc vừa rồi đã dần dần hoãn hạ, trong ánh mắt mỉm cười nhìn hai người lại lộ ra từng đợt từng đợt hận ý nhè nhẹ, người mặc hoàng bào huyền mầu trước mắt rõ ràng là Phụ Hoàng của hắn, lại đối với thân tử như hắn vô tình đến vậy, thậm chí phế truất thân phận hoàng tử ở Thương Hách của hắn, còn đuổi hắn một thân một mình trở về An Dương, vì để sống sót, hắn …
Cắn chặt răng, Liên Sóc lại hướng phía Kì Minh Nguyệt nhìn lại.
Còn có Kì Minh Nguyệt kia, Thái Tử vị chỉ kém một chút nữa sẽ dừng ở trong tay hắn, thất bại trong gang tấc, nếu không phải tại Kì Minh Nguyệt, làm sao hắn có thể rơi xuống tới ngày hôm nay.
Xem ra có che dấu như thế nào, Liên Sóc so với năm đó cũng chưa có tiến bộ lớn bao nhiêu, nhìn ra được hắn chỉ vì vài câu nói mà đã lộ ra hận ý, Kì Hủ Thiên gợi lên khóe môi: “Mà nay ngươi đã là người An Dương, trẫm cũng nên đổi cách xưng hô. Liên Sóc thì Liên Sóc đi. không biết ngươi tiến cung khi nào, đã mấy ngày vừa qua trong cung quả thật có chút không quá an ổn, cần phải cẩn thận một chút mới được.”
Mang theo vài phần tùy ý, người trên tòa thượng hơi hơi ngiêng người tựa vào hoàng tọa phía sau, ánh mắt nhìn về hướng Liên Sóc lại sắc bén giống như lợi kiếm, khiến Liên Sóc nhất thời giật mình, không khỏi lui lại một bước. Xem ra những chuyện hắn làm căn bản không thể qua mặt được “Phụ Hoàng” của hắn, có điều không phải không có chứng cớ sao, cũng không có ai có thể chứng minh là do hắn làm…
Trấn định lại tâm thần, nhớ tới câu hỏi của Kì Hủ Thiên, Liên Sóc lộ ra vài phần ý cười cổ quái: “Liên Sóc tiến cung đã nhiều ngày, còn phải đa tạ Ngũ hoàng tử, là hắn mang ta vào cung, cho ta ở chỗ của hắn, đã nhiều ngày qua rất là thích ý.”
Tựa hồ từ khi hắn rời khỏi, trong nhóm hoàng tử Thương Hách cũng không còn có tranh chấp. Nơi đã từng khiến hắn khuất nhục, kẻ đã làm cho hắn phải nếm tư vị thống khổ, như thế nào có thể để cho bọn họ sống hài lòng bình an như vậy được …
Nâng lên ánh mắt, hắn quả nhiên nhìn thấy được vẻ mặt khó nén kinh ngạc của Kì Minh Nguyệt.
Lại là một buổi lâm triều, quần thần quy củ đứng ở vị trí của mình, hoàng tọa ở trên cao vẫn giống như ngày thường có Thương Hách Đế và Thái Tử cùng ngồi.
Từ nhiều năm trước, bắt đầu từ lần đầu các đại thần thấy Bệ Hạ đem Nhị Hoàng Tử lúc ấy tuổi tác còn nhỏ ôm vào dự triều sớm, liền đã có thói quen thường xuyên nhìn thấy thân ảnh của vị Nhị Hoàng Tử này lúc hành lễ trên triều, mà nay Nhị Hoàng Tử đã là Thái Tử, bất cứ việc khó gì giao đến tay y đến được xử lý thỏa đáng, trong triều từ trên xuống dưới đều có thể nói là được người người tán thưởng, đều cảm thấy bội phục vạn phần tuệ nhãn nhìn người năm xưa của Bệ Hạ.
Lần này địa cung bị người xâm nhập, ám sát không ít người bị nhốt ở bên trong, lại nghe nói trong đám tội nhân này cũng có không ít người trốn thoát được, vẫn chưa bị thị vệ bắt lại, vẫn còn trốn ở đâu đó trong cung, rồi sau đó cũng nhờ Thái Tử điện hạ cơ trí, chỉ điểm cho bọn thị vệ nơi nào dễ dàng lẩn trốn, mới nhanh chóng đưa những người đó tìm bắt lại. Nhưng lại không ngờ đến trận phong ba này vừa mới bình ổn lại, trong hậu cung lại xảy ra chuyện!
Có lầu các của cung phi ở vô ý bị phát hỏa, giải cứu không kịp nên bị chết cháy ở trong phòng của mình, hiện trường bi thảm, quả thực làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Việc này vừa xảy ra, mỗi người bên trong hoàng cung đều cảm thấy bất an, cũng đều hoài nghi kẻ đã xâm nhập vào địa cung kia vẫn chưa rời đi, còn đang ẩn thân ở đâu đó trong cung, lại đến vô ảnh đi vô tung (đi không thấy người đến không thấy bóng), thị vệ cho dù tìm kiếm cũng không đuổi bắt được, tại họa liên tục không ngừng xảy ra, trong cung sinh ra hỗn loạn. Sứ thần của Liên Đồng vẫn chưa rời đi, An Dương Đế lại tới Thương Hách, những chuyện này liên tiếp xảy đến quả thực làm cho đủ loại quan lại sứt đầu mẻ trán, đều cảm giác thấy tất cả những tai nạn và rắc rối này giống như là dấu hiệu báo trước nào đó, làm cho người ta có loại cảm giác điềm xấu sắp tới.
Hiện giờ thế cục của tam quốc càng ngày càng khẩn trương, các tiểu quốc xung quanh đều chọn phe phái dựa vào cho mình, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy nguy cơ tan vỡ của thế chân vạc. Đúng lúc này Liên Đồng lại thúc giục chuyện đám hỏi với Thương Hách, vị vua mới của An Dương cũng tới Thương Hách, tựa hồ như đều có ý giao hảo, nhưng càng là như thế, liền càng khiến cho người ta ngờ vực một cách vô căn cứ, không biết hai quốc gia này đến tột cùng là có chủ ý gì.
Ngay tại lúc mỗi người đều đang âm thầm suy đoán lại truyền tới tin tức, An Dương tân vương (vị vua mới của An Dương) đã tới cầu kiến Thương Hách Đế.
Trên đại điện lúc này, tất cả mọi người mang theo vài phần chờ mong cùng tò mò, đều muốn nhìn xem vị tân vương An Dương mới vừa đăng cơ bất quá hai năm, lại cùng tuổi với Thái Tử của bọn họ này đến tột cùng có bộ dáng thế nào.
Theo một tiếng thông truyền, vị khách quý từ An Dương Đến kia rốt cục giá lâm, theo phía sau chỉ có vài tên người hầu, chậm rãi tiến vào trong điện.
“Nguyên lại đại điện của Thương Hách là như thế này.” Đưa mắt đánh giá xung quanh mình, không ngừng nhỏ giọng tán thưởng, một thân đỏ rực, nam tử trẻ tuổi đầu đội ngọc quan đứng ở giữa điện thượng, bộ dáng chung quanh nhìn xem trông giống như một hài đồng tò mò.
“Liên Mộ Hi, An Dương tân vương, vị hoàng tử thứ chín của An Dương Đế đời trước, không biết ngươi đến Thương Hách là vì chuyện gì?” Phía trên hoàng tọa cao cao tại thượng, Kì Hủ Thiên hạ thấp ánh mắt, đôi mắt nhìn chăm chú vào người đang đứng trong điện.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Liên Mộ Hi ngẩng đầu nhìn lại: “Bệ Hạ, lần này ta cũng không phải lấy thân phận An Dương tân vương mà đến, ta chỉ là lấy thân phận Liên Mộ Hi đến thăm bạn cũ mà thôi.”
Khuôn mặt mượt mà, trong đôi mắt chỉ có ý cười lấp lánh, mái tóc đen được bó buộc bởi ngọc quan dài đến ngang lưng, có hơi chút uốn lượn, một thân trang phục đỏ rực, đôi môi nhợt nhạt màu phấn hồng, hợp cùng khuôn mặt giống như bạch ngọc kia, khiến cho y trông nhu hòa dịu ngoan giống như một cô gái.
Thân là quốc quân mà lại có tướng mạo như thế tựa hồ có chút quá mức thân thiện, không hề có sự uy nghi đáng có, càng không thể làm cho đủ loại quan lại tin phục được. Kì Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt đánh giá: “Thăm bạn cũ? Không biết người nào trong hoàng cung của Thương Hách là bạn bè của An Dương Đế?”
Liên Mộ Hi trừng lớn mắt, hướng hắn nhìn lại: “Không cần xưng ta là vương, ở Thương Hách lúc này, ta chỉ là Liên Mộ Hi, xưng hô tùy tiện một chút là được, về phần người bạn của ta …” Đôi mắt to thoáng cong lên độ cung, hắn lộ ra một mạt tươi cười sáng lạn: “Thái Tử của Thương Hách, Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt, người ta muốn tìm, chính là ngươi.”
Thấy bộ dạng của An Dương tân vương, lại nhìn thái độ của Bệ Hạ, nguyên bản sự lo lắng thận trọng của các vị đại thần đối với An Dương đều dịu đi vài phần, đã sớm nghe nói vị cửu hoàng tử này lên được ngôi vị hoàng đế toàn bộ đều là dựa vào người khác tương trợ, lúc này nhìn thấy quả thực cũng không có khí thế của bậc đế vương, thật sự không đáng giá họ quá mức khẩn trương.
Mới vừa buông lỏng tâm tư, lại nghe trong miệng hắn nói ra tục danh của Thái Tử điện hạ, còn nói là vì Thái Tử mà đến, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời các vị đại thần đều xôn xao hẳn lên, Thái Tử thế nào lại có quan hệ với An Dương tân vương? Lại còn là cố nhân gì đó? Mang theo những ngờ vực vô căn cứ, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về thân ảnh nguyệt sắc đang đứng phía trên kia.
“Nga? Thì ra Minh Nguyệt và ngươi là bạn cũ? Vì sao ta lại không nhớ rõ nhỉ?” Kì Minh Nguyệt thần sắc thản nhiên nhìn Liên Mộ Hi đang mỉm cười đứng ở trong điện. Bên cạnh hắn, Kì Hủ Thiên nguyên bản đang thùy hạ ánh mắt nhìn y chăm chú đã thoáng trầm xuống.
“Nhiều năm trước đây, ta từng theo sứ thần đến Thương Hách, khi đó chính là sinh nhật của Minh Nguyệt điện hạ a, Phụ Hoàng của ta cho người mang Trà Huân đến, vốn là không có ai nhận biết đó là cái gì, cùng không có mấy người biết cách dùng. Nhưng Minh Nguyệt cũng thật lợi hại, lập tức liền có thể nhận ra, làm cho ta rất là bội phục.” Nói đến chuyện năm đó, Liên Mộ Hi liền ngẩng đầu nhìn Kì Minh Nguyệt, trong mắt trừ bỏ ý cười còn ánh lên rất nhiều sự tán thưởng. (trong bản dịch lúc đầu của Beaki89 là Mính Huân, ai không nhớ có thể xem lại chương 11)
Liên Mộ Hi nhắc tới Trà Huân khiến cho tất cả mọi người nhớ lại, lúc ấy quả thật từng gặp qua bên người An Dương sứ thần có mang theo một đứa nhỏ, tuổi tác không lớn, cũng khoảng chừng bằng tuổi Nhị hoàng tử lúc đó, thái độ của An Dương sứ thần với y cũng rất là đặc biệt, tựa hồ thập phần lo lắng hắn.
Nguyên lai đúng là cửu hoàng tử của An Dương, nay lại trở thành An Dương Đế bây giờ.
Lúc ấy Liên Mộ Hi cũng giống như hắn chỉ là một đứa trẻ mới vài tuổi, lại nhớ rõ việc này như vậy, xem ra thật sự đối với chuyện này có ấn tượng khắc sâu. Kì Minh Nguyệt nhướng mày, lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: “Nguyên lai đứa nhỏ được gọi là Mộ Nhi đó là ngươi.” Trách không được lúc Phụ Hoàng nhắc tới tên của Liên Mộ Hi hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc, lại không cách nào nhớ ra được, nguyên nhân chính là một chữ “Mộ” ở trong tên của y này.
“Minh Nguyệt lúc này cũng có thể gọi ta như thế, Mộ Hi sẽ không để ý.” Đôi mắt to tròn lúc nói những lời này lộ ra vẻ mặt cơ hồ có chút khờ dại, tựa hồ cũng không hề cảm thấy như vậy có gì không hợp với cấp bậc lễ nghĩa.
Làm nam tử, lại là nam tử đã mười tám tuổi trưởng thành, trên mặt lại hiện ra nét mặt ấy vốn dĩ phải trông rất cổ quái, nhưng ở trên mặt Liên Mộ Hi lại thấy thực tự nhiên, cái loại vẻ mặt biểu lộ tự nhiên này lại khiến cho những người có mặt trong điện đều không thể nảy sinh chút ác cảm nào với hắn.
Kì Minh Nguyệt đang muốn đối với Liên Mộ Hi nói gì đó, ở bên cạnh hắn đã vang lên giọng nói bình thường không nghe rõ hỉ nộ: “Nếu không phải là với thân phận quân chủ của An Dương Đến, như thế nào lại có thể xưng hô tục danh của Thương Hách Thái Tử.”
Nghe Bệ Hạ nói như vậy, các đại thần đều nhớ đến chuyện năm đó có quan viên từng vì nói xằng nhắc đến tục danh của Thái Tử mà gặp nạn, chuyện này vốn là kiêng kị của Bệ Hạ, Nhị Hoàng Tử từ nhỏ đã được Bệ Hạ sủng ái, nếu có chút bất kính nào cũng giống như tội bắt kính với Bệ Hạ, mà lúc này An Dương tân vương mới đến Thương Hách lại nói cái gì mà thăm bạn cũ, mưu toan muốn cùng với Thái Tử kết thân, chẳng trách Bệ Hạ sẽ có những lời như vậy.
Người trên tòa thượng nói rất bình thản, các đại thần nghe xong những lời này vẻ mặt lại trở nên cẩn thận như thế, hiển nhiên là lời đồn Thương Hách quân chủ tính tình khó dò không phải chỉ là hư ngôn. Liên Mộ Hi không khỏi hiện ra một ít vẻ sợ hãi: “Kia là Mộ Hi lỡ lời, Bệ Hạ ngàn vạn lần không cần trách tội.” Nói xong cặp mắt to kia vội vàng hướng phía Kì Minh Nguyệt nhìn lại.
Nhìn thấy ý cầu cứu trong mắt Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt thản nhiên lướt qua, cũng chưa nói cái gì, nghiêng đầu nhìn Kì Hủ Thiên, thấy hắn quả nhiên ánh mắt trở nên thâm trầm, Phụ Hoàng không thích người khác gọi tục danh của hắn là điều hắn sớm biết, nhưng ánh mắt thâm trầm lúc này ngoại trừ có chút tức giận còn dấu ở đáy mắt có một loại u ám khác.
Đối với Kì Hủ Thiên khẽ cười, Kì Minh Nguyệt lấy ánh mắt ý bảo, đã đoán được dụng ý của Phụ Hoàng, hắn đối với Liên Mộ Hi đang đứng giữa đại điện nói: “Người tới là khách, Phụ Hoàng chỉ là vui đùa thôi.”
Sau khi Kì Minh Nguyệt nói xong, Kì Hủ Thiên gật gật đầu: “Không sai, người tới là khách.” Âm thanh lời nói trầm thấp lại không nghe ra được hỉ giận, rõ ràng có thẻ thấy được trên môi hắn đã giơ lên độ cung, lại không ai nhận ra trong ý cười kia còn có ý tứ gì khác hay không, chỉ nghe thấy âm thanh không nhanh không chậm kia tiếp tục nói: “Thương Hách sẽ không thất lễ với khách quý, mặc kệ là dùng thân phận gì mà đến cũng hoàng tộc của An Dương, trẫm sao dám chậm trễ, trong chốc lát nữa tất nhiên sẽ thiết yến khoản đãi.”
Liên Mộ Hi nghe vậy lúc này mới hoãn hạ thần sắc: “Đa tạ Bệ Hạ, sợ chính mình vội vàng không khỏi có chút quá mức đường đột nên ta đã sai người tới trước, không biết bây giờ hắn ở nơi nào?”
Người tới trước kia … Kì Minh Nguyệt liễm hạ ánh mắt, hiện lên một tia lạnh như băng, giương mắt nhìn chăm chú vào Liên Mộ Hi, mỉm cười nói: “Không biết đi trước là ai? Ngày gần đây trong cung quả thật không có nhìn thấy có người An Dương nào tới.”
“Là tùy thị của ta (tùy thị = thị vệ tùy thân), chẳng lẽ hắn còn chưa tới Thương Hách? Hắn chính là so với ta đi trước mất ngày, sẽ không là trên đường đi có chuyện trì hoãn đi.” Hạ ánh mắt, Liên Mộ Hi có vẻ có chút buồn rầu, người bên cạnh mình lại mất đi tin tức, thật sự giống như là chuyện rất nghiêm trọng.
Kì Hủ Thiên cùng Kì Minh Nguyệt đưa mắt liếc nhìn nhau, nhớ tới sự tình xảy ra trong cung những ngày gần đây, còn có người mà cả hai người bọn họ đều dự đoán được: “Nếu là vào cung, tự nhiên sẽ không vô cớ không thấy, không biết hắn là tên gì?”
Đang nói những lời này, Liên Mộ Hi ngẩng đầu lên, đang định trả lời, liền nghe thấy bên ngoài điện truyền đến thông báo: “Bệ Hạ, có người tự xưng là tùy thị của An Dương, thỉnh cầu thượng điện.”
“Đúng rồi, nhất định chính là hắn, Bệ Hạ có thể cho hắn thượng điện hay không?” Liên Mộ Hi vẻ mặt khẩn cầu, trong đôi mắt viên lượng kia mang theo chút bộ dáng cầu xin làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, cũng làm cho tất cả mọi người có chút khó tin, An Dương tân vương lại là người vô dụng yếu đuối như vậy.
Đối với tính cách không hợp với thân phận kia của Liên Mộ Hi, thần sắc của Kì Hủ Thiên lại vẫn chẳng có gì thay đổi, chậm rãi gật đầu, nói với người vừa tiến vào thông báo: “Cho hắn vào.”
Mọi người nghe Bệ Hạ đồng ý, đợi một lát, liền thấy người kia chậm rãi bước vào, một thân y bào mầu than chì, dung mạo thanh tú, tuổi tác cũng không lớn, khuôn mặt nhìn có chút quen thuộc, từng bước tiêu sái tiến vào trong điện, không có chút kích động nào, ý chừng đều biết rõ quy củ lễ nghi của Thương Hách hành lễ xuống: “An Dương Liên Sóc, khấu kiến Thương Hách Bệ Hạ.”
Liên Sóc? Nghe hắn tự báo danh tự, quần thần đều ngẩn ra, vội vàng tỉ mỉ nhớ lại, mặt mày kia, dung mạo kia, đúng là Kì Liên Sóc năm đó đã bị Bệ Hạ trả về An Dương, Tam hoàng tử lúc trước của Thương Hách!
Trách không được nhìn quen thuộc như thế, vốn là đã nhanh quên mất bộ dạng của hắn, lúc này nghe xong tên của hắn, Liên Sóc, Kì Liên Sóc, chẳng phải là dùng tên lúc đó mà sửa thành sao? Tinh tế nhớ lại một chút, chẳng phải chính là người năm đó tranh thủ tình cảm không được, không đạt được Thái Tử vị ngược lại còn làm bại lộ thân phận chính mình đó sao.
Ánh mắt văn võ bá quan nhìn hắn nhất thời đều có sự biến hóa vi diệu, lúc này hắn đã là người An Dương, nhưng chung quy cũng là từ Thương Hách đi ra, lại là bị trục xuất ra như vậy, thật sự là không vinh quang gì. Lúc này trở lại lại giống như chẳng có chuyện gì, thậm chí chẳng có nửa điểm xấu hổ, liếc mắt nhìn hắn, không ít đại thần đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Kì Liên Sóc năm đó, cũng chính là Liên Sóc bây giờ, tựa hồ đối với ánh mắt cùng những lời xầm xì quanh mình không hề để ý, đứng lên, cũng không nói gì với Liên Mộ Hi mà trước hướng về phía Kì Hủ Thiên cùng Kì Minh Nguyệt phía trên điện thượng nhìn lại.
“Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng hôm nay lại trở về nơi này, thấy Bệ Hạ, còn có...... Thái Tử điện hạ, … ” nói tới đây dừng một lát, trên mặt Liên Sóc vẫn là bộ dáng mỉm cười tiếp tục nói: “Vẫn là thập phần tưởng niệm, cũng thấy rất là thân thiết, Liên Sóc đã không còn là Kì Liên Sóc năm xưa, hi vọng Bệ Hạ cùng Thái Tử điện hạ cũng không để ý chuyện năm đó nữa.”
Thiếu niên ngày xưa giờ đứng trước mắt, thân hình đã cao, bộ dáng có chút biến hóa, nhưng vẻ tươi cười vẫn giống như năm xưa chưa hề thay đổi, mang theo vài phần vui vẻ lấy lòng, giống như thật sự thập phần vui mừng vậy.
Xâm nhập địa cung, lại thiêu hủy cung phi lầu các, làm như tựa hồ toàn bộ không phải do hắn gây nên, làm cho người ta nhìn không ra chút manh mối, nhưng bất luận hắn che dấu như thế nào, hai người đang sóng vai ngồi trên điện thượng kia đều có thể từ trên người hắn nhận ra chút biến hóa vi diệu, thiếu niên hoạt bát thảo hỉ năm đó lúc này đã biết đem tâm cơ dấu ở chỗ càng sâu, vẻ mặt lộ ra ngoài này liền cũng chỉ là một loại che dấu mà thôi.
“Nguyên lai là tiểu tam a, trầm còn tưởng là ai, không biết ngươi ở An Dương sống như thế nào?” Đối với hắn vẻ mặt mỉm cười, Kì Hủ Thiên tựa hồ mới giật mình nhớ lại người đứng ở trong điện là ai, câu hỏi này của hắn, lại làm cho Liên Sóc đứng ở trong điện sắc mặt nháy mặt cứng đờ lại.
Kì Minh Nguyệt ở một bên lắc lắc đầu: “Người đang đứng trước mặt là Liên Sóc của An Dương, đã không còn là tiểu tam của Thương Hách nữa, An Dương Đế còn đang ở đây, Phụ Hoàng không nên lầm xưng hô mới tốt.”
Sắc mặt cứng đờ của Liên Sóc vừa rồi đã dần dần hoãn hạ, trong ánh mắt mỉm cười nhìn hai người lại lộ ra từng đợt từng đợt hận ý nhè nhẹ, người mặc hoàng bào huyền mầu trước mắt rõ ràng là Phụ Hoàng của hắn, lại đối với thân tử như hắn vô tình đến vậy, thậm chí phế truất thân phận hoàng tử ở Thương Hách của hắn, còn đuổi hắn một thân một mình trở về An Dương, vì để sống sót, hắn …
Cắn chặt răng, Liên Sóc lại hướng phía Kì Minh Nguyệt nhìn lại.
Còn có Kì Minh Nguyệt kia, Thái Tử vị chỉ kém một chút nữa sẽ dừng ở trong tay hắn, thất bại trong gang tấc, nếu không phải tại Kì Minh Nguyệt, làm sao hắn có thể rơi xuống tới ngày hôm nay.
Xem ra có che dấu như thế nào, Liên Sóc so với năm đó cũng chưa có tiến bộ lớn bao nhiêu, nhìn ra được hắn chỉ vì vài câu nói mà đã lộ ra hận ý, Kì Hủ Thiên gợi lên khóe môi: “Mà nay ngươi đã là người An Dương, trẫm cũng nên đổi cách xưng hô. Liên Sóc thì Liên Sóc đi. không biết ngươi tiến cung khi nào, đã mấy ngày vừa qua trong cung quả thật có chút không quá an ổn, cần phải cẩn thận một chút mới được.”
Mang theo vài phần tùy ý, người trên tòa thượng hơi hơi ngiêng người tựa vào hoàng tọa phía sau, ánh mắt nhìn về hướng Liên Sóc lại sắc bén giống như lợi kiếm, khiến Liên Sóc nhất thời giật mình, không khỏi lui lại một bước. Xem ra những chuyện hắn làm căn bản không thể qua mặt được “Phụ Hoàng” của hắn, có điều không phải không có chứng cớ sao, cũng không có ai có thể chứng minh là do hắn làm…
Trấn định lại tâm thần, nhớ tới câu hỏi của Kì Hủ Thiên, Liên Sóc lộ ra vài phần ý cười cổ quái: “Liên Sóc tiến cung đã nhiều ngày, còn phải đa tạ Ngũ hoàng tử, là hắn mang ta vào cung, cho ta ở chỗ của hắn, đã nhiều ngày qua rất là thích ý.”
Tựa hồ từ khi hắn rời khỏi, trong nhóm hoàng tử Thương Hách cũng không còn có tranh chấp. Nơi đã từng khiến hắn khuất nhục, kẻ đã làm cho hắn phải nếm tư vị thống khổ, như thế nào có thể để cho bọn họ sống hài lòng bình an như vậy được …
Nâng lên ánh mắt, hắn quả nhiên nhìn thấy được vẻ mặt khó nén kinh ngạc của Kì Minh Nguyệt.
Danh sách chương