Kỳ Minh Nguyệt nghe vậy kinh ngạc hướng hắn nhìn lại, Vô Hào vẫn ngồi yên như thế, làm cho người ta cảm giác không băng lãnh cũng không ấm áp, thật giống như một khối bi thiết không có sinh mệnh. Đôi mắt của hắn cũng giống như con người hắn vậy, nhãn thần mờ ảo hư vô. Sự phối hợp thống nhất như vậy, khiến cho người khác căn bản không cách nào phát hiện, hắn lại không thể nhìn thấy được!
Không trách được y vẫn luôn cảm thấy kì quái, vì sao yến hội ngày ấy cho đến khi bị người khác tiếp cận y mới phát hiện, nhưng trước đó y lại hoàn toàn không cảm giác được có người rình mò. Nếu Vô Hào là người không có tồn tại cảm giác thì cũng không quá oan uổng. Dù sao, cho dù tri giác của y có lợi hại hơn nữa, lại như thế nào có thể phát giác sự tồn tại như quỷ hồn chứ?
" Như vậy xem ra, ngày ấy Minh Nguyệt cũng là may mắn rồi. Bị Nhược Thủy gây thương tích, vết thương rất lâu lành, thương thế của ngươi như thế nào rồi? "
" Nhược Thủy? "
" Cây chủy thủ kia, ta gọi nó là Nhược Thủy. " – Cùng danh hiệu của y lúc trong tổ chức ở kiếp trước giống nhau.
Vô Hào không nói, qua hồi lâu mới mở miệng – " Vô sự. "
" Cởi y phục ra. " – Nếu buồn chán, nhìn phản ứng của Vô Hào cũng tốt. Hắn không như những sát thủ khác, tựa hồ không có một chút tâm tình khởi phục, nhưng Kỳ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy, chỉ cần là người đều sẽ có tình cảm của bản thân mình, Vô Hào sao lại có thể ngoại lệ?
Vô Hào không hỏi vì sao cũng không chần chừ, đứng dậy bắt đầu cởi áo. Sau khi áo toàn bộ được cởi xuống, bên hông lộ ra một đạo vết thương, tuy không dài nhưng xem ra có chút đáng sợ, vẫn chưa khép lại hoàn toàn, xem ra đặc biệt đáng chú ý.
Nguyên lai Nhược Thủy đâm vào thân thể người khác sẽ là như vậy, Kỳ Minh Nguyệt hiếu kỳ nghiên cứu một hồi. Từ khi có được Nhược Thủy cho đến nay y chưa có lấy người thí nghiệm qua, kiếp trước lại chỉ dùng đến súng, cho dù có mang theo chủy thủ thì cũng không sắc bén bằng Nhược Thủy. Qua lần này có thể thấy, quả nhiên danh khí xuất hiện nhiều ở thời cổ đại, những thứ máy móc sản xuất vẫn không thể so sánh với kĩ nghệ năng công xảo tượng(*).
Đầu ngón tay ở bên cạnh vết thương ấn nhẹ một chút, cảm giác cơ thể Vô Hào đột nhiên cứng lại, Kỳ Minh Nguyệt thoả mãn gật đầu, cuối cùng hắn còn biết đau nhức – " Rất đau sao? Ta có thuốc trị thương, cho ngươi thoa một chút có được hay không? "
Vô Hào không có phản ứng, không biết có tính là một loại biểu hiện đang do dự hay không. Kỳ Minh Nguyệt mặc kệ, từ trên người lấy ra vài cái bình nhỏ, cầm lấy một cái trên tay, lại mang phần còn lại nhét vào trong ngực. Trong lúc đó, Vô Hào vẫn như cũ không thấy chút cảm xúc nào, cũng không có phản ứng nào đối với dược bình mà y lấy ra.
Kỳ Minh Nguyệt như không có việc gì dò xét, thấy hắn quả nhiên giống như mình dự đoán, nhưng động tác trong tay chưa hề dừng lại, đem bột phấn trong dược bình đổ lên vết thương của hắn, những thứ này đều được phối trí trong cung, so với thuốc trị thương bình thường hiệu quả trị liệu tốt hơn mấy lần, qua mấy ngày vết thương của hắn hẳn là có thể khỏi hẳn.
Chờ Vô Hào mặc xong y phục, nhìn không ra trên mặt có cái gì thay đổi, nhưng Kỳ Minh Nguyệt lại cảm thấy hơi thở hắn tựa hồ nhu hòa một ít, cúi đầu nhìn chỗ bị thương, Vô Hào chậm rãi nói một chữ – " Tạ. "
So với hắn, Lưu tổng quản xem ra còn nói nhiều hơn. Nghĩ tới đây, bất giác nhớ tới phụ hoàng, ngồi đợi cứu viện không phải là tính cách của Kỳ Minh Nguyệt này. Mấy ngày này y quan sát thấy Cảnh Hoàng không có tia vui mừng đạt được sở nguyện, xem ra thứ hắn muốn vẫn chưa có tung tích, là cùng phụ hoàng đàm phán không có kết quả, hay là...
Phanh một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, Cảnh Hoàng vẻ mặt tức giận xôngvào. Trên người sát khí bốn phía, trên gương mặt băng hàn lộ vẻ cười nhạt.
" Xem ra ta đã đánh giá quá cao địa vị của ngươi trong lòng hắn! Khá lắm Kỳ Hủ Thiên, ở trong mắt hắn không lẽ không tồn tại người đáng để hắn coi trọng sao?! Hắn căn bản không quan tâm ngươi! Điện hạ của ta! Cho rằng hắn đối với ngươi sủng ái thương tiếc như thế, không nghĩ tới vẫn là không chịu dùng vật đó để trao đổi, còn phái người phá hủy Phượng Hoa cung của ta!
Kỳ Minh Nguyệt nhíu mày. Phụ hoàng a phụ hoàng, ngươi thực sự không hổ là phụ hoàng của ta, tin tưởng năng lực của ta đến thế sao? Hay là ngươi căn bản như lời Cảnh Hoàng nói, đối với ta chút nào không để ý? Ngước mắt lần nữa, y bình tĩnh hỏi: " Không biết cung chủ rốt cuộc là muốn dùng ta để đổi vật gì? "
" Quỳnh Châu." – Cắn răng phun ra hai chữ, Cảnh Hoàng dường như với tình thế bắt buộc.
Kỳ Minh Nguyệt nhíu mày, tựa hồ thập phần kinh ngạc – " Nguyên lai vật cung chủ muốn lại là Quỳnh Châu..."
Cảnh Hoàng nghe y nói như thế, kích động tiến đến nắm lấy bờ vai của y – " Lẽ nào ngươi biết được nó ở nơi nào? " – Nhiều năm qua hắn không biết phái bao nhiêu người đi thăm hỏi dò xét, thậm chí ngay cả muội muội Cảnh Phượng Hoa cũng chưa từng tìm được chỗ giấu nó, lúc này lại có đầu mối, sao lại không làm hắn mừng rỡ như điên.
Kỳ Minh Nguyệt đau đớn kêu lên một tiếng, ủy khuất nói: – " Nếu cung chủ sớm nói cho Minh Nguyệt biết thứ ngươi muốn chính là Quỳnh Châu, nói không chừng từ lâu đã tới tay rồi. "
" Mau nói cho ta biết nó ở nơi nào? " – Nghĩ đến sự sủng ái của Kỳ Hủ Thiên đối với hài tử này, y biết chỗ giấu Quỳnh Châu cũng không phải kỳ quái, đáng tiếc bản thân lại không sớm nghĩ ra điều này, Cảnh Hoàng phi thường ảo não.
" Nếu như Minh Nguyệt biết dùng Quỳnh Châu là có thể bảo toàn sự bình an của bản thân, thì sớm đã báo cho cung chủ biết rồi. Nhưng nếu hôm nay phụ hoàng đối với Minh Nguyệt không chút nào để ý, xem ra cũng sẽ không phái người tới cứu ta. Nếu Minh Nguyệt nói cho ngươi Quỳnh Châu ở nơi nào, cung chủ có được thứ mình muốn, còn quan tâm tới ta sao? Đến lúc đó Minh Nguyệt phải làm sao? Đắc tội phụ hoàng, lại đang ở ngoài cung, quay về thì không được, chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan, phải lưu lạc đầu đường xó chợ? "
Cảnh Hoàng không nghĩ tới y suy nghĩ chu đáo như vậy, vì Quỳnh Châu, tự nhiên cái gì cũng đều đáp ứng – " Chỉ cần điện hạ nói cho ta biết Quỳnh Châu ở nơi nào, Cảnh Hoàng tự nhiên sẽ đưa điện hạ hồi cung, không cho phụ hoàng ngươi biết là ngươi nói cho ta biết. "
Nghĩ y là đứa trẻ nên lừa gạt sao? Giả như hắn thực sự có được Quỳnh Châu, phụ hoàng sao lại không biết là mình nói cho hắn? Cảnh Hoàng thấy y trừng mắt, cũng biết không cách nào lừa được hài tử thiên tư thông tuệ này, đang muốn đổi một lí do khác để khuyên y, không ngờ Kỳ Minh Nguyệt nhãn châu xoay động –
" Nếu không thì như vầy đi, Quỳnh Châu đương nhiên là ở nơi nào đó trong cung, Minh Nguyệt tuy rằng biết, nhưng dù nói cho cung chủ biết nhưng muốn đạt được cũng phải tốn hao công phu một phen, không bằng ngươi mang theo Minh Nguyệt, chúng ta cùng vào trong cung, đến lúc đó ta giúp ngươi len lén lấy nó ra, ngươi thấy được không? "
Cảnh Hoàng nghe vậy không hề chớp mắt mà nhìn Kỳ Minh Nguyệt, dường như lo lắng, lại dường như nghiên cứu xem lời y nói là thật hay không, sau một hồi, nét mặt thay đổi tựa tiếu phi tiếu(*) nói: – " Tuy rằng Cảnh Hoàng không biết điện hạ có đúng hay không đang định làm trò gì, bất quá nếu điện hạ nguyện ý tới để trao đổi sự an toàn của bản thân, ta tự nhiên cầu còn không được, nhưng giả như điện hạ có ý nghĩ muốn gạt ta cùng nhau quay về rồi sau đó sai người bắt ta, Cảnh Hoàng cũng không quan tâm lấy thêm vài tính mạng đâu. "
Kỳ Minh Nguyệt sáng sủa cười một cái – " Cung chủ lo lắng quá rồi, Minh Nguyệt sao lại lấy tính mạng của mình ra đùa được chứ? "
" Như vậy rất tốt, ngày mai chúng ta xuất phát, quay lại Diệp Diệu Thành, đưa điện hạ hồi cung. " – Nói đến đây, Cảnh Hoàng lộ ra một tia cười quỷ dị – " Bất quá trước đó, thỉnh điện hạ uống cái này trước đã." – Nói rồi lấy ra một cái hộp gấm, mở hộp, trong đó rõ ràng là một hạt châu màu đen.
" Đây là vật gì? " – Nhìn cũng biết đây tuyệt đối không phải là thứ gì tốt, thần sắc Kỳ Minh Nguyệt không đổi, hỏi Cảnh Hoàng.
Cảnh Hoàng xem ra có chút đắc ý – " Vật này tên là nha thanh, sắc như mực mà có vị ngọt, cùng với nhân huyết ăn vào, có thể tăng công lực, đây là điều phụ, càng có thể phát huy toàn bộ kỳ hiệu của Quỳnh Châu, dược này cực khó có được, Cảnh Hoàng đến nay cũng chỉ ăn tam viên, hôm nay liền đưa cho điện hạ coi như biểu lộ tâm ý. "
" Thịnh tình của Cung thật khiến cho Minh Nguyệt bất ngờ, không biết nha thanh này còn có công hiệu gì? " – Hắn sao lại hảo tâm như vậy, Kỳ Minh Nguyệt nhìn kỹ viên dược hoàn này, chỉ thấy phía trên sắc đen ẩn hiện ánh sáng màu xanh lưu chuyển, quả như hắc nha chi vũ (*), nổi lên sắc xanh.
Cảnh Hoàng lúc này mới đặt ở trên bàn – " Nha thanh là dược, nhưng cũng có độc tính, sau khi uống tiên huyết của một người nào đó, trong vòng ba tháng độc tính phát tác hơn mười lần, mỗi lần đều là lấy tiên huyết của cùng một người làm thuốc giải, nếu không, liền bị độc phát công tâm, thổ huyết mà chết. "
Xem ra đây mới là mục đích của hắn, – " Cung chủ quả nhiên làm việc cẩn thận, nếu như Minh Nguyệt ăn vào tiên huyết của một người nào đó, trở lại hoàng cung không có được Quỳnh Châu giao cho cung chủ, không chiếm được người có tiên huyết để giải dược, sẽ thổ huyết mà chết đi, nhưng không biết nếu Minh Nguyệt đúng hẹn lấy được Quỳnh Châu, làm sao biết cung chủ sẽ không thất tín? Minh Nguyệt muốn biết, cung chủ dự định dùng huyết của ai? "
" Vô Hào. " – Hai chữ này vừa dứt, Kỳ Minh Nguyệt nhất thời minh bạch dự định của hắn.
Quả nhiên Cảnh Hoàng đối Vô Hào – người từ đầu chí cuối vẫn ngồi một bên không nói một câu, phân phó:
" Ngươi nghe đây, đợi khi vào được hoàng cung, sau khi ta lấy được Quỳnh Châu, nội trong ba tháng, ngươi phải nghe lời phân phó của điện hạ. Nếu như không được, ngươi cùng ta đồng thời ly khai, một khắc cũng không thể nán lại." – quay đầu lại nhìn Kỳ Minh Nguyệt – " Dùng phương pháp này là tốt nhất, điện hạ có thể bảo vệ tính mệnh, Cảnh Hoàng cũng có thể yên tâm. "
Nếu y không lấy được Quỳnh Châu, Vô Hào mà ly khai, không có máu của hắn làm thuốc giải, Kỳ Minh Nguyệt liền bị độc phát công tâm, cuối cùng chỉ có chết. Nếu lấy được, có Vô Hào ở đây, Kỳ Minh Nguyệt tự nhiên sẽ không chết.
Vô Hào ứng thanh " Vâng ", sau đó vươn cổ tay, đầu ngón tay nhất hoa, tiên huyết không ngừng tuôn ra, rơi vào bát trà trên bàn. Hắn nhìn thoáng qua vết thương trên tay, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, tựa hồ chuyện này đã sớm thành thói quen, hình như vốn không có cảm giác.
Kỳ Minh Nguyệt bất ngờ nhìn một màn này, cho đến khi Cảnh Hoàng thoả mãn gật đầu, Vô Hào mới đè lại vết thương, rụt tay trở lại, ống tay áo trắng thuần bị tiên huyết nhiễm hồng, hắn cũng không hề để ý. Cảnh Hoàng liếc liếc mắt, lạnh lùng nói một câu – " Đừng lãng phí, còn không cầm máu. " – Hắn mới chậm rãi đè lại vết thương, như điều khiển một con rối, một người ra mệnh lệnh một người làm theo.
Xem ra thuốc Cảnh Hoàng dùng lúc trước cũng là máu của Vô Hào. Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được nhíu nhíu mày, nhận thấy hơi thở Vô Hào tựa hồ càng hư vô trống rỗng, nhìn máu rơi vào chén dược hoàn dần dần lan ra, hóa thành một chén anh sắc dịch thể sềnh sệch. Bạn đang �
Uống xong một ngụm, có vị ngọt, nhưng mùi vị sắt như có như không khiến y hiểu được, thứ y uống đích thực là máu của Vô Hào. Thấy y uống xong, Cảnh Hoàng mới yên tâm cười ha ha – " Điện hạ quả nhiên thật can đảm, máu của Vô Hào mùi vị cũng không tệ lắm nhỉ? "
Y nhịn không được lộ ra một tia tiếu ý lạnh lùng – " Đa tạ cung chủ quan tâm. " – Hắn cuối cùng kiến thức được sự lãnh huyết điên cuồng của người nam nhân này, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, y đi tới bên giường – " Ta muốn nghỉ ngơi, thỉnh cung chủ cứ tự nhiên đi. " – Kéo chăn mỏng lên, xoay người nằm xuống.
Cảnh Hoàng đối Vô Hào phân phó nói: – " Chăm sóc điện hạ cho tốt, ngày mai chúng ta phải về Diệp Diệu, không được có sai lầm, ngươi rõ chưa? "
" Vâng. "
Truyền đến tiếng nói không hề thay đổi của Vô Hào, sau khi nghe được Cảnh Hoàng rời đi. Kỳ Minh Nguyệt mới ngồi dậy gọi – " Vô Hào. "
" Có. "
" Ngươi lại đây. "
Vô Hào đi tới bên cạnh hắn.
Kỳ Minh Nguyệt cũng không nói gì thêm – " Đưa tay cho ta. " – Kéo cổ tay hắn lại, lấy dược bình ra, thoa thuốc lên vết thương. Thấy vết thương đã hoàn toàn được cầm máu, mới thản nhiên nói: – " Được rồi, đi đi. "
Vô Hào quay về ngồi vào ghế, nghe thấy thanh âm non nớt của hài tử trên giường hỏi: – " Vô Hào, ngươi nhìn không thấy thì làm như thế nào chấp hành nhiệm vụ? "
" Cảm giác. "
Nguyên lai giống như con dơi a, Kỳ Minh Nguyệt tán thán.
===============================
(*) Năng công xảo tượng: chỉ ngươi có công nghệ kĩ thuật cao minh, tay nghề giỏi giang.
(*) tựa tiếu phi tiếu: tựa như đang cười nhưng không phải cười
(*) Hắc nha chi vũ: đen như lông con quạ, dịch ra thô quá nên để vậy thôi.
Không trách được y vẫn luôn cảm thấy kì quái, vì sao yến hội ngày ấy cho đến khi bị người khác tiếp cận y mới phát hiện, nhưng trước đó y lại hoàn toàn không cảm giác được có người rình mò. Nếu Vô Hào là người không có tồn tại cảm giác thì cũng không quá oan uổng. Dù sao, cho dù tri giác của y có lợi hại hơn nữa, lại như thế nào có thể phát giác sự tồn tại như quỷ hồn chứ?
" Như vậy xem ra, ngày ấy Minh Nguyệt cũng là may mắn rồi. Bị Nhược Thủy gây thương tích, vết thương rất lâu lành, thương thế của ngươi như thế nào rồi? "
" Nhược Thủy? "
" Cây chủy thủ kia, ta gọi nó là Nhược Thủy. " – Cùng danh hiệu của y lúc trong tổ chức ở kiếp trước giống nhau.
Vô Hào không nói, qua hồi lâu mới mở miệng – " Vô sự. "
" Cởi y phục ra. " – Nếu buồn chán, nhìn phản ứng của Vô Hào cũng tốt. Hắn không như những sát thủ khác, tựa hồ không có một chút tâm tình khởi phục, nhưng Kỳ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy, chỉ cần là người đều sẽ có tình cảm của bản thân mình, Vô Hào sao lại có thể ngoại lệ?
Vô Hào không hỏi vì sao cũng không chần chừ, đứng dậy bắt đầu cởi áo. Sau khi áo toàn bộ được cởi xuống, bên hông lộ ra một đạo vết thương, tuy không dài nhưng xem ra có chút đáng sợ, vẫn chưa khép lại hoàn toàn, xem ra đặc biệt đáng chú ý.
Nguyên lai Nhược Thủy đâm vào thân thể người khác sẽ là như vậy, Kỳ Minh Nguyệt hiếu kỳ nghiên cứu một hồi. Từ khi có được Nhược Thủy cho đến nay y chưa có lấy người thí nghiệm qua, kiếp trước lại chỉ dùng đến súng, cho dù có mang theo chủy thủ thì cũng không sắc bén bằng Nhược Thủy. Qua lần này có thể thấy, quả nhiên danh khí xuất hiện nhiều ở thời cổ đại, những thứ máy móc sản xuất vẫn không thể so sánh với kĩ nghệ năng công xảo tượng(*).
Đầu ngón tay ở bên cạnh vết thương ấn nhẹ một chút, cảm giác cơ thể Vô Hào đột nhiên cứng lại, Kỳ Minh Nguyệt thoả mãn gật đầu, cuối cùng hắn còn biết đau nhức – " Rất đau sao? Ta có thuốc trị thương, cho ngươi thoa một chút có được hay không? "
Vô Hào không có phản ứng, không biết có tính là một loại biểu hiện đang do dự hay không. Kỳ Minh Nguyệt mặc kệ, từ trên người lấy ra vài cái bình nhỏ, cầm lấy một cái trên tay, lại mang phần còn lại nhét vào trong ngực. Trong lúc đó, Vô Hào vẫn như cũ không thấy chút cảm xúc nào, cũng không có phản ứng nào đối với dược bình mà y lấy ra.
Kỳ Minh Nguyệt như không có việc gì dò xét, thấy hắn quả nhiên giống như mình dự đoán, nhưng động tác trong tay chưa hề dừng lại, đem bột phấn trong dược bình đổ lên vết thương của hắn, những thứ này đều được phối trí trong cung, so với thuốc trị thương bình thường hiệu quả trị liệu tốt hơn mấy lần, qua mấy ngày vết thương của hắn hẳn là có thể khỏi hẳn.
Chờ Vô Hào mặc xong y phục, nhìn không ra trên mặt có cái gì thay đổi, nhưng Kỳ Minh Nguyệt lại cảm thấy hơi thở hắn tựa hồ nhu hòa một ít, cúi đầu nhìn chỗ bị thương, Vô Hào chậm rãi nói một chữ – " Tạ. "
So với hắn, Lưu tổng quản xem ra còn nói nhiều hơn. Nghĩ tới đây, bất giác nhớ tới phụ hoàng, ngồi đợi cứu viện không phải là tính cách của Kỳ Minh Nguyệt này. Mấy ngày này y quan sát thấy Cảnh Hoàng không có tia vui mừng đạt được sở nguyện, xem ra thứ hắn muốn vẫn chưa có tung tích, là cùng phụ hoàng đàm phán không có kết quả, hay là...
Phanh một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, Cảnh Hoàng vẻ mặt tức giận xôngvào. Trên người sát khí bốn phía, trên gương mặt băng hàn lộ vẻ cười nhạt.
" Xem ra ta đã đánh giá quá cao địa vị của ngươi trong lòng hắn! Khá lắm Kỳ Hủ Thiên, ở trong mắt hắn không lẽ không tồn tại người đáng để hắn coi trọng sao?! Hắn căn bản không quan tâm ngươi! Điện hạ của ta! Cho rằng hắn đối với ngươi sủng ái thương tiếc như thế, không nghĩ tới vẫn là không chịu dùng vật đó để trao đổi, còn phái người phá hủy Phượng Hoa cung của ta!
Kỳ Minh Nguyệt nhíu mày. Phụ hoàng a phụ hoàng, ngươi thực sự không hổ là phụ hoàng của ta, tin tưởng năng lực của ta đến thế sao? Hay là ngươi căn bản như lời Cảnh Hoàng nói, đối với ta chút nào không để ý? Ngước mắt lần nữa, y bình tĩnh hỏi: " Không biết cung chủ rốt cuộc là muốn dùng ta để đổi vật gì? "
" Quỳnh Châu." – Cắn răng phun ra hai chữ, Cảnh Hoàng dường như với tình thế bắt buộc.
Kỳ Minh Nguyệt nhíu mày, tựa hồ thập phần kinh ngạc – " Nguyên lai vật cung chủ muốn lại là Quỳnh Châu..."
Cảnh Hoàng nghe y nói như thế, kích động tiến đến nắm lấy bờ vai của y – " Lẽ nào ngươi biết được nó ở nơi nào? " – Nhiều năm qua hắn không biết phái bao nhiêu người đi thăm hỏi dò xét, thậm chí ngay cả muội muội Cảnh Phượng Hoa cũng chưa từng tìm được chỗ giấu nó, lúc này lại có đầu mối, sao lại không làm hắn mừng rỡ như điên.
Kỳ Minh Nguyệt đau đớn kêu lên một tiếng, ủy khuất nói: – " Nếu cung chủ sớm nói cho Minh Nguyệt biết thứ ngươi muốn chính là Quỳnh Châu, nói không chừng từ lâu đã tới tay rồi. "
" Mau nói cho ta biết nó ở nơi nào? " – Nghĩ đến sự sủng ái của Kỳ Hủ Thiên đối với hài tử này, y biết chỗ giấu Quỳnh Châu cũng không phải kỳ quái, đáng tiếc bản thân lại không sớm nghĩ ra điều này, Cảnh Hoàng phi thường ảo não.
" Nếu như Minh Nguyệt biết dùng Quỳnh Châu là có thể bảo toàn sự bình an của bản thân, thì sớm đã báo cho cung chủ biết rồi. Nhưng nếu hôm nay phụ hoàng đối với Minh Nguyệt không chút nào để ý, xem ra cũng sẽ không phái người tới cứu ta. Nếu Minh Nguyệt nói cho ngươi Quỳnh Châu ở nơi nào, cung chủ có được thứ mình muốn, còn quan tâm tới ta sao? Đến lúc đó Minh Nguyệt phải làm sao? Đắc tội phụ hoàng, lại đang ở ngoài cung, quay về thì không được, chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan, phải lưu lạc đầu đường xó chợ? "
Cảnh Hoàng không nghĩ tới y suy nghĩ chu đáo như vậy, vì Quỳnh Châu, tự nhiên cái gì cũng đều đáp ứng – " Chỉ cần điện hạ nói cho ta biết Quỳnh Châu ở nơi nào, Cảnh Hoàng tự nhiên sẽ đưa điện hạ hồi cung, không cho phụ hoàng ngươi biết là ngươi nói cho ta biết. "
Nghĩ y là đứa trẻ nên lừa gạt sao? Giả như hắn thực sự có được Quỳnh Châu, phụ hoàng sao lại không biết là mình nói cho hắn? Cảnh Hoàng thấy y trừng mắt, cũng biết không cách nào lừa được hài tử thiên tư thông tuệ này, đang muốn đổi một lí do khác để khuyên y, không ngờ Kỳ Minh Nguyệt nhãn châu xoay động –
" Nếu không thì như vầy đi, Quỳnh Châu đương nhiên là ở nơi nào đó trong cung, Minh Nguyệt tuy rằng biết, nhưng dù nói cho cung chủ biết nhưng muốn đạt được cũng phải tốn hao công phu một phen, không bằng ngươi mang theo Minh Nguyệt, chúng ta cùng vào trong cung, đến lúc đó ta giúp ngươi len lén lấy nó ra, ngươi thấy được không? "
Cảnh Hoàng nghe vậy không hề chớp mắt mà nhìn Kỳ Minh Nguyệt, dường như lo lắng, lại dường như nghiên cứu xem lời y nói là thật hay không, sau một hồi, nét mặt thay đổi tựa tiếu phi tiếu(*) nói: – " Tuy rằng Cảnh Hoàng không biết điện hạ có đúng hay không đang định làm trò gì, bất quá nếu điện hạ nguyện ý tới để trao đổi sự an toàn của bản thân, ta tự nhiên cầu còn không được, nhưng giả như điện hạ có ý nghĩ muốn gạt ta cùng nhau quay về rồi sau đó sai người bắt ta, Cảnh Hoàng cũng không quan tâm lấy thêm vài tính mạng đâu. "
Kỳ Minh Nguyệt sáng sủa cười một cái – " Cung chủ lo lắng quá rồi, Minh Nguyệt sao lại lấy tính mạng của mình ra đùa được chứ? "
" Như vậy rất tốt, ngày mai chúng ta xuất phát, quay lại Diệp Diệu Thành, đưa điện hạ hồi cung. " – Nói đến đây, Cảnh Hoàng lộ ra một tia cười quỷ dị – " Bất quá trước đó, thỉnh điện hạ uống cái này trước đã." – Nói rồi lấy ra một cái hộp gấm, mở hộp, trong đó rõ ràng là một hạt châu màu đen.
" Đây là vật gì? " – Nhìn cũng biết đây tuyệt đối không phải là thứ gì tốt, thần sắc Kỳ Minh Nguyệt không đổi, hỏi Cảnh Hoàng.
Cảnh Hoàng xem ra có chút đắc ý – " Vật này tên là nha thanh, sắc như mực mà có vị ngọt, cùng với nhân huyết ăn vào, có thể tăng công lực, đây là điều phụ, càng có thể phát huy toàn bộ kỳ hiệu của Quỳnh Châu, dược này cực khó có được, Cảnh Hoàng đến nay cũng chỉ ăn tam viên, hôm nay liền đưa cho điện hạ coi như biểu lộ tâm ý. "
" Thịnh tình của Cung thật khiến cho Minh Nguyệt bất ngờ, không biết nha thanh này còn có công hiệu gì? " – Hắn sao lại hảo tâm như vậy, Kỳ Minh Nguyệt nhìn kỹ viên dược hoàn này, chỉ thấy phía trên sắc đen ẩn hiện ánh sáng màu xanh lưu chuyển, quả như hắc nha chi vũ (*), nổi lên sắc xanh.
Cảnh Hoàng lúc này mới đặt ở trên bàn – " Nha thanh là dược, nhưng cũng có độc tính, sau khi uống tiên huyết của một người nào đó, trong vòng ba tháng độc tính phát tác hơn mười lần, mỗi lần đều là lấy tiên huyết của cùng một người làm thuốc giải, nếu không, liền bị độc phát công tâm, thổ huyết mà chết. "
Xem ra đây mới là mục đích của hắn, – " Cung chủ quả nhiên làm việc cẩn thận, nếu như Minh Nguyệt ăn vào tiên huyết của một người nào đó, trở lại hoàng cung không có được Quỳnh Châu giao cho cung chủ, không chiếm được người có tiên huyết để giải dược, sẽ thổ huyết mà chết đi, nhưng không biết nếu Minh Nguyệt đúng hẹn lấy được Quỳnh Châu, làm sao biết cung chủ sẽ không thất tín? Minh Nguyệt muốn biết, cung chủ dự định dùng huyết của ai? "
" Vô Hào. " – Hai chữ này vừa dứt, Kỳ Minh Nguyệt nhất thời minh bạch dự định của hắn.
Quả nhiên Cảnh Hoàng đối Vô Hào – người từ đầu chí cuối vẫn ngồi một bên không nói một câu, phân phó:
" Ngươi nghe đây, đợi khi vào được hoàng cung, sau khi ta lấy được Quỳnh Châu, nội trong ba tháng, ngươi phải nghe lời phân phó của điện hạ. Nếu như không được, ngươi cùng ta đồng thời ly khai, một khắc cũng không thể nán lại." – quay đầu lại nhìn Kỳ Minh Nguyệt – " Dùng phương pháp này là tốt nhất, điện hạ có thể bảo vệ tính mệnh, Cảnh Hoàng cũng có thể yên tâm. "
Nếu y không lấy được Quỳnh Châu, Vô Hào mà ly khai, không có máu của hắn làm thuốc giải, Kỳ Minh Nguyệt liền bị độc phát công tâm, cuối cùng chỉ có chết. Nếu lấy được, có Vô Hào ở đây, Kỳ Minh Nguyệt tự nhiên sẽ không chết.
Vô Hào ứng thanh " Vâng ", sau đó vươn cổ tay, đầu ngón tay nhất hoa, tiên huyết không ngừng tuôn ra, rơi vào bát trà trên bàn. Hắn nhìn thoáng qua vết thương trên tay, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, tựa hồ chuyện này đã sớm thành thói quen, hình như vốn không có cảm giác.
Kỳ Minh Nguyệt bất ngờ nhìn một màn này, cho đến khi Cảnh Hoàng thoả mãn gật đầu, Vô Hào mới đè lại vết thương, rụt tay trở lại, ống tay áo trắng thuần bị tiên huyết nhiễm hồng, hắn cũng không hề để ý. Cảnh Hoàng liếc liếc mắt, lạnh lùng nói một câu – " Đừng lãng phí, còn không cầm máu. " – Hắn mới chậm rãi đè lại vết thương, như điều khiển một con rối, một người ra mệnh lệnh một người làm theo.
Xem ra thuốc Cảnh Hoàng dùng lúc trước cũng là máu của Vô Hào. Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được nhíu nhíu mày, nhận thấy hơi thở Vô Hào tựa hồ càng hư vô trống rỗng, nhìn máu rơi vào chén dược hoàn dần dần lan ra, hóa thành một chén anh sắc dịch thể sềnh sệch. Bạn đang �
Uống xong một ngụm, có vị ngọt, nhưng mùi vị sắt như có như không khiến y hiểu được, thứ y uống đích thực là máu của Vô Hào. Thấy y uống xong, Cảnh Hoàng mới yên tâm cười ha ha – " Điện hạ quả nhiên thật can đảm, máu của Vô Hào mùi vị cũng không tệ lắm nhỉ? "
Y nhịn không được lộ ra một tia tiếu ý lạnh lùng – " Đa tạ cung chủ quan tâm. " – Hắn cuối cùng kiến thức được sự lãnh huyết điên cuồng của người nam nhân này, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, y đi tới bên giường – " Ta muốn nghỉ ngơi, thỉnh cung chủ cứ tự nhiên đi. " – Kéo chăn mỏng lên, xoay người nằm xuống.
Cảnh Hoàng đối Vô Hào phân phó nói: – " Chăm sóc điện hạ cho tốt, ngày mai chúng ta phải về Diệp Diệu, không được có sai lầm, ngươi rõ chưa? "
" Vâng. "
Truyền đến tiếng nói không hề thay đổi của Vô Hào, sau khi nghe được Cảnh Hoàng rời đi. Kỳ Minh Nguyệt mới ngồi dậy gọi – " Vô Hào. "
" Có. "
" Ngươi lại đây. "
Vô Hào đi tới bên cạnh hắn.
Kỳ Minh Nguyệt cũng không nói gì thêm – " Đưa tay cho ta. " – Kéo cổ tay hắn lại, lấy dược bình ra, thoa thuốc lên vết thương. Thấy vết thương đã hoàn toàn được cầm máu, mới thản nhiên nói: – " Được rồi, đi đi. "
Vô Hào quay về ngồi vào ghế, nghe thấy thanh âm non nớt của hài tử trên giường hỏi: – " Vô Hào, ngươi nhìn không thấy thì làm như thế nào chấp hành nhiệm vụ? "
" Cảm giác. "
Nguyên lai giống như con dơi a, Kỳ Minh Nguyệt tán thán.
===============================
(*) Năng công xảo tượng: chỉ ngươi có công nghệ kĩ thuật cao minh, tay nghề giỏi giang.
(*) tựa tiếu phi tiếu: tựa như đang cười nhưng không phải cười
(*) Hắc nha chi vũ: đen như lông con quạ, dịch ra thô quá nên để vậy thôi.
Danh sách chương