Giọng nói the thé lại cố ý nũng nịu từ xa truyền đến làm cho Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được mà cau mày, hắn vẫn còn nhớ giọng nói này, đúng là thiên kim của một vị đại thần trong triều, mấy ngày trước đây vẫn theo phụ thân của nàng là Phùng đại nhân thường xuyên tiến cung.

“Thu Dong bái kiến thái tử điện hạ.” Phùng Thu Dong từ xa xa đến gần trước mặt hai người, uyển chuyển hành lễ với Kỳ Minh Nguyệt, trên mặt khó nén thần sắc vui mừng.

“Đứng lên đi.” Kỳ Minh Nguyệt thản nhiên liếc mắt, không hề nói gì thêm.

Phùng Thu Dong mặc một bộ y phục màu hồng phấn, những lớp voan mỏng nhợt nhạt làm nổi bật đường nét duyên dáng trên thân thể của nàng, lúc này đứng giữa hoa viên, nàng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt đẹp như hoa, một đôi mắt nhất thời đưa đẩy tình ý, nhìn thái tử điện hạ ở trước người, trên mặt lại trở nên ửng đỏ. Hôm nay nàng quấn lấy phụ thân đòi tiến cung, trong khi chờ bãi triều thì nàng đi dạo trong hoa viên, lại bất ngờ gặp được thái tử.

Vốn nên cao hứng nhưng lại nhìn thấy chuyện chướng mắt, nhìn lướt qua vị cô nương đang đứng bên cạnh thái tử, Phùng Thu Dong bĩu môi một cách khinh miệt, “Không biết vị cô nương này là ai mà lại không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế, dám vô lễ với thái tử điện hạ như vậy, nếu làm bẩn xiêm y của điện hạ thì ngươi dùng cái gì để đền bù.” Tiểu nha đầu kia xem ra cũng rất có tư sắc, nhưng trên người thật bẩn thỉu, vậy mà lại vô liêm sỉ dựa vào người của thái tử như thế, cũng không biết là con nhà ai.

“Ngươi bận tâm sao? Ta thích thì dựa vào, ngươi làm gì được ta?” Đối với người khác thì Ngưng Lộ sẽ không hề khách khí, tuy rằng phụ hoàng không quan tâm đến nàng nhưng tốt xấu gì nàng cũng là công chúa, làm sao đến phiên người ngoài cung đến giáo huấn nàng, Ngưng Lộ nói xong lại càng dựa sát vào lòng của Kỳ Minh Nguyệt, “Ta có vô lễ như thế nào thì Minh Nguyệt ca ca cũng sẽ không trách ta, có phải hay không?” Ngẩng đầu, nàng chột dạ nhìn Kỳ Minh Nguyệt, cố ý không lộ ra chính thân phận của mình, mấy ngày nay trong cung náo nhiệt, nàng cũng biết lý do tiến cung của nữ tử ở trước mặt, chỉ cần nghĩ đến sau này lại có thêm một hoàng tẩu thì trong lòng của nàng lại trở nên buồn bực, nhị hoàng huynh của nàng làm sao có nữ tử nào có thể xứng đôi cơ chứ!

Nàng ta dám xưng hô thái tử như vậy?! Sắc mặt của Phùng Thu Dong trở nên cứng đờ, lại nhìn sang thái tử, vẫn là bộ dáng như cười như không. Kỳ Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Ngưng Lộ, hắn cúi đầu khẽ cười một tiếng, khoát tay gỡ xuống một lá cỏ dại bám trên tóc của Ngưng Lộ, nhất định là bị bám khi chui vào bụi hoa, nhướng mày, đầu ngón tay vứt đi lá cỏ dại, đôi mắt tiếp tục diễn trò, hắn cũng không thấy thú vị nhưng cũng không có ý phá hư, “Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không trách ngươi.”

Ngưng Lộ đắc ý trừng mắt liếc nhìn Phùng Thu Dong một cái, đang muốn nói cái gì đó thì lại bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác áp bách kinh người ùn ùn kéo đến, hơi thở lạnh lẽo kia là điều mà nàng tuyệt đối không dám quên, tuy rằng là công chúa nhưng nàng vẫn luôn sợ hãi phụ hoàng của mình.

Bất giác nắm chặt y phục của Kỳ Minh Nguyệt, Ngưng Lộ lại rụt lui vào lòng của hắn thêm một chút, nhìn thấy thân ảnh huyền sắc đang chậm rãi đi đến, nàng cũng hiểu được quanh thân đang trở nên lạnh lẽo, sự uy nghi và hơi thở thịnh nộ của đế vương làm cho người ta sợ hãi, lại càng có vẻ kinh người.

Phùng Thu Dong thấy thân ảnh từ xa đi đến, trong lòng liền rung lên, vội vàng quỳ xuống, “Tiểu nữ Thu Dong, bái….bái kiến bệ hạ.” Tuy rằng niên kỷ của nàng không lớn nhưng từ nhỏ đã sớm được phụ thân kể về phong thái của bệ hạ, phụ thân cũng luôn dặn dò tuyệt đối tuyệt đối không thể chọc giận bệ hạ, lần này tận mắt nhìn thấy lại đúng lúc bệ hạ đang khó chịu, nhất thời khiến nàng cảm thấy bất ổn.

Kỳ Hủ Thiên chậm rãi bước đến trước mặt vài người, nhìn nữ tử trong lòng của Kỳ Minh Nguyệt thì ánh mắt càng thêm âm trầm, mới bãi triều, bước qua ngự hoa viên thì liền nghe thấy tiếng nói chuyện của vài người, nghe thấy giọng nữ thì hắn không hề lưu ý, không ngờ mới bước ngang qua liền nghe thấy tiếng của Minh nhi, cẩn thận nhìn xem một chút thì liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang rúc vào lòng của Minh nhi.

Đôi mắt dài mảnh sắc bén như chim ưng khẽ nheo lại, Kỳ Hủ Thiên thấy nàng ta càng rúc vào lòng của Kỳ Minh Nguyệt thì sắc mặt lại càng âm trầm, “Đứng ở đây làm gì?”

Trong miệng hỏi hư vậy nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Ngưng Lộ trong lòng của Kỳ Minh Nguyệt, Kỳ Minh Nguyệt hiểu rõ nên lập tức vỗ vỗ Ngưng Lộ ở trước ngực, sau khi nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng âm trầm của Kỳ Hủ Thiên thì hắn không nhanh không chậm mà nói với Ngưng Lộ, “Trốn cái gì, còn không mau bái kiến phụ hoàng.”

Lúc này Ngưng Lộ mới ngẩng mặt lên, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Kỳ Hủ Thiên rồi hô một tiếng “Phụ hoàng”, sau khi hành lễ thì liền vội vàng cúi đầu xuống.

Mặc dù không thường xuyên gặp mặt nhưng hắn vẫn nhớ rõ vị công chúa này, Kỳ Hủ Thiên thấy nữ tử ở trong lòng của Kỳ Minh Nguyệt là Ngưng Lộ thì sắc mặt hơi dãn ra một chút nhưng cũng chưa thấy thoải mái, vẫn là bộ dáng âm trầm, “Không ở trong phòng mà lại chạy loạn lung tung, chẳng ra thể thống gì cả.” Minh nhi luôn có một chút trìu mến đối với nữ tử, cũng rất thương tiếc vị hoàng muội Ngưng Lộ này cho nên mới để nàng ta thân cận như vậy, nhưng mặc dù Ngưng Lộ và Minh nhi chỉ là tình cảm huynh muội thì hắn cũng không thể chịu được cảnh tượng ở trước mắt như vậy.

Kỳ Minh Nguyệt nhìn thấy thì liền cười khẽ vài tiếng, lúc này mới biết hóa ra tính độc chiếm của phụ hoàng lại cao đến mức này, ngay cả hoàng nữ của phụ hoàng, cũng là hoàng muội của hắn mà vẫn để bụng như thế, hắn sờ đầu của Ngưng Lộ rồi thản nhiên nói, “Miễn cho phụ hoàng trách phạt, Ngưng Lộ nhanh trở về đi.”

“Nhị hoàng huynh….” Ngưng Lộ nhìn Kỳ Minh Nguyệt một cách trông mong, thật vất vả mới gặp được nhị hoàng huynh, vậy mà phụ hoàng lại muốn nàng trở về, vừa định cầu tình thì liền cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của phụ hoàng đang liếc lên người nàng, thân mình của nàng lập tức cứng đờ, nàng ngậm miệng, không cam lòng mà trừng mắt liếc nhìn Phùng Thu Dong ở kế bên, thấy nàng ta cho đến nay vẫn còn quỳ gối chưa được đứng lên thì liền lộ ra một nụ cười khôn ngoan khi cảm thấy rất công bằng.

Ngưng Lộ hành lễ cáo lui, Phùng Thu Dong vẫn đang quỳ gối tại chỗ, chỉ vì lúc nàng hành lễ thì vẫn chưa nghe thấy bệ hạ bảo nàng đứng dậy, vì thế nàng chỉ có thể cúi đầu mà quỳ, không dám nhúc nhích.

Thấy Ngưng Lộ đi xa, Kỳ Hủ Thiên liền lắc đầu với Kỳ Minh Nguyệt, trong mắt có thần sắc bất đắc dĩ, Kỳ Minh Nguyệt lại vẫn thản nhiên như trước, biết rõ phụ hoàng sẽ không hiểu lầm, chỉ là vừa rồi nhìn thấy tình cảnh kia cho nên cảm thấy khó chịu mà thôi, vì hắn thân cận với hoàng muội của hắn nên không vui, Kỳ Minh Nguyệt không khỏi nhướng mày lộ ra một nụ cười nhạt với Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Hủ Thiên nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của hắn thì liền liếc mắt nhìn Phùng Thu Dong vẫn đang quỳ dưới chân, bỗng nhiên tiến đến gần rồi cắn một cái lên môi của Kỳ Minh Nguyệt, trong mắt rõ ràng lộ ra ý tứ cảnh cáo, nếu Minh nhi cứ khiêu khích hắn như thế thì hắn sẽ ở đây trừng phạt một trận, cho dù để cho người ta nhìn thấy thì chỉ cần xử lý là được. fynnz810

Mang tâm tư như thế, Kỳ Hủ Thiên càng cắn càng mạnh, không đợi Kỳ Minh Nguyệt cự tuyệt thì đã nâng mặt của đối phương lên, Kỳ Minh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không dự đoán được Kỳ Hủ Thiên lại lớn mật như thế, dám ở trong ngự hoa viên, lại đứng bên cạnh ngoại nhân mà làm bậy như vậy. Gần đây phụ hoàng càng ngày càng tùy hứng, cũng không biết có phải là vì biết hắn không thể cự tuyệt cho nên mới càng được nước làm tới hay không, trong lòng cảm thán, nhưng hắn không muốn cự tuyệt, không khỏi suy nghĩ nếu so với làm bậy thì e rằng hắn cũng chẳng tốt hơn phụ hoàng là bao.

Nghênh đón nụ hôn của Kỳ Hủ Thiên, khóe mắt đang khép hờ của Kỳ Minh Nguyệt thoáng nhìn thấy Lưu tổng quản đang lắc đầu ở phía đằng xa, phân phó đám thị vệ đứng cách xa một chút, cách bụi hoa thì tuyệt đối sẽ không nhìn thấy nơi này, Kỳ Minh Nguyệt hơi cảm thấy buồn cười, có lẽ phát hiện hắn đang phân tâm cho nên trên môi lập tức trở nên đau đớn, Kỳ Hủ Thiên lại cắn một cái lên môi hắn, sau đó mới liếm một chút lên bờ môi rồi lại tiếp tục xâm nhập, không ngừng khiêu khích khoang miệng của hắn.

Phùng Thu Dong vẫn quỳ như cũ, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy y bào huyền sắc và nguyệt sắc đang kề sát bên nhau trước mắt nàng, kim tú hình dị thú lấp lánh hào quang ở trước mặt, không biết vì sao bệ hạ lại chẳng nói gì, cũng không biết vì sao thái tử điện hạ lại không nói, nàng chỉ có thể lẳng lặng mà quỳ, suy đoán vẻ mặt của hai người kia, đầu gối đã trở nên tê dại, nàng vốn là một thiên kim tiểu thư, chưa từng chịu khổ như vậy, nhưng đối mặt với hai người trước mặt thì nàng làm sao lại dám dở tính tiểu thư ra để đùa giỡn, chỉ đành tiếp tục quỳ ở một góc ngự hoa viên như vậy, cũng không dám tùy tiện mở miệng, nếu không phải vẫn đang quỳ gối cúi đầu mà nhìn thấy y mệ của hai người kia, với tình trạng im lặng như giờ khắc này thì e rằng nàng sẽ nghĩ hai người đã đi xa và cũng đã đứng dậy từ sớm.

Vẫn không bận tâm đến Phùng Thu Dong đang quỳ gối ở bên cạnh, Kỳ Minh Nguyệt tùy ý cùng Kỳ Hủ Thiên tranh giành quyền chủ động, hai người dây dưa đầu lưỡi, Kỳ Minh Nguyệt lại cảm giác ngón tay ở dưới cằm bắt đầu chậm rãi cọ sát cần cổ của hắn, lúc nhẹ lúc nặng, khẽ khàng lướt qua, giống như ám chỉ một cách ái muội đến cực điểm, hết sức khiêu khích.

Bị trêu ghẹo như thế, ánh mắt của Kỳ Minh Nguyệt chợt lóe, đầu lưỡi dùng sức xâm nhập vào khoang miệng của Kỳ Hủ Thiên để cướp đoạt, một tay đặt trên thắt lưng của Kỳ Hủ Thiên, trong lúc đầu lưỡi dây dưa thì ngón tay thon dài đã chậm rãi trượt xuống, đầu tiên là dọc theo sóng lưng, cọ sát vài lần, sau đó là chuyển xuống bờ mông bên dưới y bào huyền sắc, ngay khi ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve phần mông săn chắc bên dưới lớp y phục, đang định đẩy vào nơi nào đó thì lại nghe thấy một tiếng từ rất xa truyền đến, “Bệ hạ, Liên đồng có sứ giả tiến đến, đang chờ ngoài điện.”

Phùng Thu Dong nghe thấy Liên Đồng sứ giả tiến đến thì không khỏi hơi kinh ngạc mà liền ngẩng đầu nhìn về nơi truyền đến tiếng nói, khi giương mắt là lúc nhìn thấy hai người đang đứng cách đó không xa.

Bệ hạ không còn âm trầm như vừa rồi, mặt mày tươi cười, không biết vì sao lại liếm môi, vẻ mặt hiển nhiên là sung sướng, thái tử điện hạ ở bên cạnh vẫn thản nhiên như trước, chẳng qua hơi cau mày một chút, dường như đang bất mãn. Hai người đứng rất gần nhau, vẻ mặt lại khác nhau, không biết vì sao lại như thế, Phùng Thu Dong đang muốn tinh tế quan sát thì liền cảm giác được bệ hạ đang truyền đến một ánh mắt lạnh lẽo, “Vì sao còn ở tại nơi này? Trẫm cho phép ngươi tiến cung cũng không phải để chạy loạn trong ngự hoa viên.”

“Tiểu nữ đang chờ phụ thân của mình…” Nàng vẫn chưa dứt lời thì liền nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm, rõ ràng là rất ung dung nhưng lại khiến người ta sợ hãi, “Đã sớm bãi triều.”

Nàng cũng không muốn ở đây, nếu được lệnh thì nàng đã sớm rời đi, cũng không cần phải quỳ một hồi lâu, trong lòng thầm nói như vậy, nhưng ngoài miệng lại tuyệt đối không dám nói ra những lời này, hiện tại Phùng Thu Dong đã được ra hiệu, rốt cục cũng chậm rãi đứng dậy, vừa đứng dậy thì liền cảm thấy nghi hoặc, mới thấy bệ hạ tươi cười sung sướng thì lúc này lại trở nên âm trầm, quả thật đúng như lời của phụ thân, hỉ nộ thất thường, không dễ sống chung, làm sao cũng không ôn nhu dễ gần như thái tử điện hạ, nhìn chăm chú vào thân ảnh oánh bạch đứng cạnh y bào huyền sắc kia, nhìn nụ cười thản nhiên mị hoặc, Phùng Thu Dong giấu không được vui mừng trong lòng, trên mặt bất giác trở nên đỏ ửng.

Nhìn vẻ mặt của nàng thì thần sắc của Kỳ Hủ Thiên lại trở nên khó phân biệt, trong mắt cũng mang tâm tư khác, bỗng nhiên mở miệng hỏi Kỳ Minh Nguyệt, “Minh nhi cảm thấy nàng thế nào?”

Kỳ Minh Nguyệt nghe như vậy thì liền ngẩn người, dò xét ánh mắt của Kỳ Hủ Thiên, sau đó hắn nhếch môi lên, “Thu Dong cô nương rất được, dung mạo thanh tú, dáng người xinh đẹp, ngay cả trong cung cũng hiếm thấy người như vậy.” Hiển nhiên là phụ hoàng đã quyết định tham dự trò chơi, một khi đã như vậy thì hắn sẽ phối hợp thật tốt.

Nghe thấy Kỳ Minh Nguyệt tán thưởng như thế thì sắc mặt vốn đã ửng đỏ của Phùng Thu Dong lại càng trở nên đỏ sẫm ướt át, hết sức kiều diễm, hôm nay có thể được thái tử điện hạ nói vài câu như vậy thì vừa rồi cũng xem như quỳ không tốn công, chỉ cần nghĩ như vậy thì nàng lại bắt đầu suy đoán, hay là vừa rồi chỉ vì thử nàng? May mắn chính mình không liều lĩnh mà làm mất lễ nghĩa, giờ khắc này nàng đã cảm giác được bản thân mình cách chức vị thái tử phi rất gần.

“Đa tạ thái tử điện hạ đã tán thưởng, tiểu nữ không dám nhận.” Thẹn thùng cúi đầu, từ ngày đầu tiên nhìn thấy thái tử điện hạ thì nàng đã ái mộ không thôi, lúc này nghe xong lời nói kia thì trong lòng của nàng lại càng tăng thêm vài phần tình ý.

“Nếu Minh nhi thích thì cứ để cho nàng tiến cung thường xuyên cũng được.” Nhìn Phùng Thu Dong, Kỳ Hủ Thiên nhếch một bên khóe môi, nữ tử ái mộ Minh nhi như thế, như vậy ắt hẳn đã mơ ước được làm thái tử phi từ rất lâu, hắn đương nhiên cần phải chiếu cố nhiều hơn.

Kỳ Minh Nguyệt chậm rãi gật đầu, “Phụ hoàng nói đúng, như vậy thì thỉnh Thu Dong cô nương lúc nhàn hạ cứ tiến cung đi dạo, Thiều Hoa điện cách nơi này không xa.” Nếu muốn chơi thì đương nhiên càng nhiều người càng thú vị, xem ra hắn nên bắt đầu xem xét chọn người là vừa.

“Đa tạ thái tử điện hạ.” Nghe ra ý tứ của hắn là cho phép nàng tiến đến Thiều Hoa điện của thái tử, thoáng chốc Phùng Thu Dong trở nên vô cùng vui sướng, nhịn xuống cảm giác mừng như điên trong lòng, nàng cắn môi rồi lại quỳ xuống thi lễ.

Nhìn Phùng Thu Dong vui rạo rực rời đi, Kỳ Hủ Thiên cùng Kỳ Minh Nguyệt đều mỉm cười. Ở phía xa, Lưu Dịch lại nhắc nhở, “Bệ hạ, thái tử điện hạ, Liên Đồng sứ giả chờ ngoài điện đã lâu.”

“Cứ để bọn họ chờ.” Kỳ Hủ Thiên khoát tay, lại truyền cho Kỳ Minh Nguyệt một ánh mắt, ra hiệu đi về phía ngự thư phòng. Hắn đương nhiên hiểu được động thái của Liên Đồng mấy năm gần đây, Lạc Phi Yên vốn không phải một nữ nhân an phận thủ thường, cũng không ngu ngốc, biết được chuyện hắn và Minh nhi thì tuyệt đối sẽ không nhiều lời, chắc chắn cũng đã vứt bỏ suy tính vớ vẩn trước kia, chẳng qua cứ phải đề phòng tâm tư của nàng ta, hiện tại lại đưa sứ giả đến, không biết muốn giở trò gì.

Kỳ Minh Nguyệt vẫn nhớ rõ tình cảnh gặp gỡ sứ giả Liên Đồng năm đó, nhớ rõ bọn họ đều là những nữ tử có dung mạo xinh đẹp, giỏi ca múa, bản tính cũng có một chút khác người, liên tưởng đến nữ vương Liên Đồng, còn có hành động của nàng ta thì hắn lại cảm thấy thật hứng thú đối với đám sứ giả mà nàng ta cử đến.



Dừng lại bước chân đang tiến về hướng ngự thư phòng, hắn xoay người nói với Lưu Dịch, “Sứ giả Liên Đồng đang ở đâu? Dẫn ta đi gặp một chút.”

Mắt thấy bệ hạ đã đi xa, lại nghe điện hạ nói những lời này thì Lưu Dịch liền âm thầm lắc đầu ở trong lòng, điện hạ muốn gặp sứ giả Liên Đồng thì hắn cũng ngăn không được, chẳng qua lần này sứ giả không giống như năm trước.

Sai người đi ngự thư phòng truyền lời, sau đó Lưu Dịch mới dẫn Kỳ Minh Nguyệt bước vào Thiên điện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện