“Điện hạ, sau này Hồng Tụ phải xưng ngài là Thái tử điện hạ đúng không?”

Lãnh hương lượn lờ trong phòng, giọng nói nhẹ nhàng hàm chứa vui sướng, giúp người ở trước mặt chỉnh lại y bào, Hồng Tụ tràn đầy vui sướng, lại ngắm nghía chủ tử của nàng một lần nữa, phủi thẳng một nếp nhăn nhỏ xíu, nàng hài lòng gật đầu, “Điện hạ bẩm sinh đã tuấn tú, mặc cái gì cũng đẹp mắt, mặc bộ xiêm y này vào thì càng xuất chúng hơn nữa.”

Từ khi còn bé thì điện hạ đã bất phàm, mà nay trưởng thành lại càng dễ dàng khiến cho chúng nữ trong cung si niệm, người bên ngoài nhìn điện hạ sẽ nghĩ điện hạ là một người ôn nhu, hơn nữa có thể dễ dàng khiến cho nữ tử ái mộ, dù chưa công khai nhưng nàng cũng biết đã có không ít đại thần có thiên kim đều có chủ ý với điện hạ, phẩm tính bộ dạng như vậy, lại được bệ hạ sủng ái thì làm sao lại không khiến người ta trông mong chú ý, nếu có thể kết giao quan hệ, cho dù chỉ là đi lại vài lần thì đã là quá tốt. Nếu thật sự nói ra ý của mấy vị đại thần này thì không biết bệ hạ sẽ như thế nào, tóm lại nàng đã mặc niệm thay cho mấy vị đại thần tự cho là đúng này.

“Rời đi vài ngày mà Hồng nhi càng ngày càng dẻo miệng, cho dù là Minh Nguyệt cũng không đỡ được lời khen như vậy của Hồng nhi.” Kỳ Minh Nguyệt mỉm cười, cúi đầu nhìn Hồng Tụ đang loay hoay với vạt y bào của hắn, hồi cung gặp các nàng thì hắn cũng có một chút vui vẻ.

Oánh Nhiên thì lại kiểm tra những vật cần thiết sẽ sử dụng trong đại điển, đợi xác định không có gì sai sót thì mới yên tâm sắp xếp mọi thứ cẩn thận, nghe thấy lời nói truyền đến từ bên kia thì nàng khẽ cười một tiếng rồi quay đầu lại, “Điện hạ cần gì mà đỡ lời Hồng Tụ, Hồng Tụ nói đều đúng cả, điện hạ rời cung mấy ngày nay làm cho Hồng Tụ nhớ quá đỗi, mà nay điện hạ đã hồi cung, đương nhiên phải khen thêm vài câu, miễn cho điện hạ bị người khác câu mất, không cần nàng hầu hạ thì thật sự không ổn.”

“Hồng nhi khả ái như vậy, Oánh Nhiên lại khôn khéo lanh lợi thì Minh Nguyệt làm sao bỏ được các ngươi, có hai vị giai nhân ở bên cạnh đúng là cảnh đẹp ý vui, Minh Nguyệt thương hương tiếc ngọc còn không kịp, tuyệt đối sẽ không làm cho mỹ nhân rơi lệ, Oánh Nhiên, ngươi nói xem, có đúng hay không?” Mặc dù lên làm thái tử, có thêm nhiều người hầu hạ nhưng Hồng Tụ và Oánh Nhiên vẫn là hai người đi theo hắn lâu nhất, lại là người mà phụ hoàng đã lựa chọn, đương nhiên hắn có cảm giác thân thiết với các nàng hơn những người khác.

“Điện hạ chớ hỏi ta, Oánh Nhiên không biết.” Đối với vị chủ tử thường xuyên nói đùa này thì nàng đã sớm quen thuộc, nhịn cười, Oánh Nhiên liếc mắt nhìn Hồng Tụ, “Nhưng thật ra Hồng nhi lại bị điện hạ chọc cho đỏ mặt, xem ra lúc này xuất cung lại khiến điện hạ học thêm nhiều tật xấu.”

“Điện hạ! Oánh nhiên!” Hồng tụ giẫm chân, mặt nhăn mày nhó mà nhìn chủ tử của nàng, lại nhìn nhìn Oánh Nhiên, rốt cục cũng nhịn không được mà bật cười.

“Lúc này thì tốt rồi, điện hạ đã trở lại, chúng nữ tì vui mừng, các đại thần cũng nên thư giãn.” Oánh Nhiên che miệng, nhớ đến không khí kỳ lạ mấy ngày gần đây ở trong cung lại nhịn không được mà muốn cười.

“Không biết trong cung thế nào? Khi phụ hoàng xuất cung đã công đạo cái gì?” Lúc này Kỳ Minh Nguyệt mới nhớ đến, còn chưa hỏi rõ, không biết rốt cục phụ hoàng công đạo với các đại thần thế nào, cũng không biết một mình Lưu tổng quản làm sao có thể đối mặt với truy vấn của nhiều đại thần như vậy, không thấy quân vương vào triều lâu như thế thì dù sao cũng phải có lý do đàng hoàng mới được.

Hồng Tụ nhớ đến vẻ mặt thản nhiên của Lưu tổng quản khi nói ra những lời đó với các đại thần thì liền nhịn không được mà cũng bật cười cùng Oánh Nhiên, “Lưu tổng quản nói, bệ hạ sắp sắc phong thái tử, nhớ lại quá khứ, cảm động và nhớ nhung ân đức của tiên hoàng trước đây, quyết ý cúng tế hoàng lăng, đền đáp tiên hoàng, trong lúc đó đại sự bẩm tấu, tiểu sự tạm hoãn, kẻ nào tự tiện quấy rầy thì trảm ngay lập tức.”

Nhìn thấy Hồng Tụ học bộ dáng của Lưu tổng quản, vẻ mặt thâm trầm thuật lại lời này thì Oánh Nhiên cũng nhịn cười mà gật đầu, “Từ lúc đó đến nay thì đương nhiên không có ai dám tự tiện quấy rầy, cái gọi là đại sự hay là tiểu sự thì các đại thần bỗng nhiên đều nhận biết rõ ràng, những việc muốn Lưu tổng quản truyền đạt có thể nói là ít càng thêm ít.”

Tuy rằng không ai dám nói nhưng không phải không ai biết năm xưa bệ hạ đi lên đế vị bằng cách nào, tiên hoàng năm đó cũng không độ lượng với bệ hạ, vì vậy mới dẫn đến kết cục như vậy, mà nay e rằng chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng lý do thoái thác này, đã quen với tác phong làm việc quỷ bí khó lường của bệ hạ, chỉ sợ tất cả mọi người đều nghĩ rằng bệ hạ lại muốn thử năng lực của các vị đại thần mà thôi.

Hồng Tụ nhớ lại bộ dáng âm thầm suy đoán, cùng nhau tìm hiểu của các vị đại thần thì liền cảm thấy thú vị.

Hóa ra lại liên lụy đến tiên hoàng, chớ trách lúc trước hắn hỏi thì phụ hoàng lại bảo chuyện trong cung chẳng có gì trở ngại, chỉ cần làm cho người ta nhớ đến lúc trước đoạt vị thì tiên hoàng đã chết như thế nào, cho dù có người nghi ngờ thì cũng không dám đi nghiệm chứng, đối với người chí thân mà còn không lưu tình thì làm sao lại đặt đám thần tử vào mắt, lần này phụ hoàng thật sự dọa cho các đại thần hết hồn một phen.

Hiểu được rốt cục trong đó, Kỳ Minh Nguyệt liền phất y bào, “Không còn sớm nữa, trong chốc lát e rằng phụ hoàng sẽ đến thúc giục, Hồng nhi và Oánh Nhiên thay ta nhìn qua một lần, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ.” Trước lúc xuất cung, tất cả vật dụng dùng cho đại điển đều được chuẩn bị chu đáo, nghỉ ngơi mấy ngày, bố trí hết thảy, hoàn thành nghi thức đã kéo dài bấy lâu nay, coi như làm sáng tỏ một chuyện.

Từng lớp oánh bạch trùng trùng điệp điệp, từ trong ra ngoài, trên người vị điện hạ đang nói cười ở trước mặt là một màu trắng, cho dù chỉ là một chút màu sắc đặt lên người của điện hạ dường như cũng trở nên sáng chói đẹp mắt hơn nhiều, nhìn Kỳ Minh Nguyệt ở trước người, Hồng Tụ và Oánh Nhiên không ngừng gật gù.

Chỉ thấy ngoại bào màu nguyệt sắc mơ hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh của gợn nước trong xanh, hoa văn được thêu bằng kim tuyến uốn lượn từ trên màu nguyệt sắc kia đến dưới y mệ, hiển lộ vẻ đẹp cao quý và uy nghi, những đường may màu vàng nhạt cùng kết khấu có kiểu dáng rườm rà trên vạt y bào và bên y mệ, mái tóc đen chỉnh tề xõa xuống bờ vai, bên dưới mái tóc ở trước trán là một đôi mắt thản nhiên lại mang theo vài phần ý cười, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một chút thờ ơ lãnh đạm, làm cho người ta bất giác nhớ đến bộ dáng của bệ hạ khi lâm triều, chỉ là cười nói đã đủ làm cho người ta phải kính sợ….Hiện tại nhìn điện hạ ở trước mặt sắp bước lên ngôi vị thái tử, Hồng Tụ và Oánh Nhiên không khỏi bắt đầu tưởng tượng nếu điện hạ kế vị thì không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.

“Còn chưa xong hay sao?” Ngay khi Hồng Tụ và Oánh Nhiên đang ngẩn người nhìn Kỳ Minh Nguyệt thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân đang tiến đến, cùng với câu hỏi kia làm cho hai người thoáng chốc tỉnh táo trở lại, vội vàng hành lễ với người vừa bước vào, “Bẩm bệ hạ, điện hạ chuẩn bị sắp xong rồi.”

Oánh Nhiên lấy ra một đai lưng được thêu chỉ vàng, cẩn thận lau chùi viên ngọc bích được gắn ở mặt trên rồi nâng trên tay, sau đó mới tiếp tục nói, “Chờ thắt xong đai ngọc, treo lên trang sức là ổn.”

Kỳ Hủ Thiên đến gần, tiếp nhận đai ngọc trong tay của Oánh Nhiên rồi gật đầu, “Được rồi, lui xuống đi.” Hắn quay người lại, sau đó đi đến bên cạnh Kỳ Minh Nguyệt.

Hồng Tụ vội vàng mang đến một miếng ngọc bội, “Bệ hạ, còn có ngọc bội của thái tử.” Đây chính là vật tượng trưng cho thân phận của thái tử, tuyệt đối không thể bỏ sót.

Trong hoàng tộc của Thương Hách, miếng ngọc bội này được truyền từ đời này sang đời khác, nó đại biểu cho người kế vị hoàng đế, phàm là người được tuyển chọn làm thái tử thì trên người phải mang theo vật chứng minh thân phận, là vinh quang, cũng là phiền phức, nếu tổn hại thánh vật thì sẽ là tội lớn, cũng từng có hoàng tử làm mất ngọc bội, kết quả là chọc giận hoàng đế, bị thay thế ngôi vị thái tử.

Đây là hoàng cung Thương Hách, ai cũng biết điều này, Kỳ Minh Nguyệt nhìn miếng ngọc bội kia rồi khẽ hừ một tiếng, “Phiền phức.”

“Nếu Minh nhi không thích thì bỏ đi.” Kỳ Hủ Thiên đưa tay ôm thắt lưng của Kỳ Minh Nguyệt, nhìn người trước mặt diện hoa phục có vẻ xuất sắc bất phàm, ánh mắt dần dần thâm trầm, cúi người khẽ hôn vài cái xuống đôi môi mê người kia rồi mới nâng lên đai ngọc trong tay, hơi hơi khom người giúp Kỳ Minh Nguyệt thắt đai lưng.

Hồng Tụ và Oánh Nhiên từ lúc nhìn thấy bệ hạ muốn hôn điện hạ thì liền cúi đầu, yên lặng lui ra ngoài cửa, sau khi đến trước cửa thì mới nhìn vào bên trong, bọn họ nhìn thấy bệ hạ tự tay thắt đai ngọc cho chủ tử của các nàng, cả hai đều không khỏi tươi cười, cánh cửa dần dần khép lại, khóe mắt của các nàng lại nhìn thấy điện hạ lấy ra miếng ngọc bội tượng trưng cho chức vị thái tử kia.

“Cũng không phải không thích mà chỉ cảm thấy phiền phức, nhưng nếu là tổ tiên truyền lại thì cứ theo quy củ mà đeo lên đi.” Cầm lấy miếng ngọc bội, Kỳ Minh Nguyệt liếc mắt một cái, màu xanh đậm óng ánh, thấp thoáng lộ ra hoa văn màu huyết sắc, xem ra thật sự là ngọc tốt, ở giữa còn có một lỗ tròn được kết sợi tơ, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt.

Kỳ Hủ Thiên vừa thắt đai ngọc cho Kỳ Minh Nguyệt xong, cầm lấy miếng ngọc bội trên tay của đối phương, hắn hơi cau mày, giúp Kỳ Minh Nguyệt đeo vào thắt lưng, sau đó lại tự cởi xuống một vật được treo bên hông của mình, “Nếu đã đeo nó thì cũng đeo miếng này của phụ hoàng đi.”

Miếng ngọc bội trước mắt có hình dạng một loại dị thú nào đó, vừa giống rồng vừa giống giao long, có hình dạng đang đằng vân, màu sắc trong suốt giống như có huyết sắc di chuyển, vừa nhìn thấy thì sẽ bị khiếp sợ bởi khí thế uy nghiêm của nó, khiến người ta khó có thể dời mắt.

Miếng ngọc bội này luôn được đeo trên người của phụ hoàng, hắn đã sớm nhìn thấy nhiều lần, nhưng chưa bao giờ ngắm nhìn tỉ mỉ như vậy, cúi mắt xuống, Kỳ Minh Nguyệt nhìn thấy Kỳ Hủ Thiên đeo miếng ngọc bội kia lên thắt lưng của hắn, hắn cảm thấy hơi khó hiểu, “Đây là vật tùy thân của phụ hoàng, vì sao lại cho ta?”

“Trên người của Minh nhi há có thể mang vật của người khác, bởi vì nó tượng trưng thân phận của thái tử nên phụ hoàng có thể miễn cưỡng nhịn xuống, ngươi đã đeo miếng ngọc bội kia thì đương nhiên cũng phải đeo miếng ngọc bội này của phụ hoàng ở trên người.” Nhìn chăm chú vào miếng ngọc bội hình tròn đại biểu cho thân phận của thái tử, Kỳ Hủ Thiên lại cau mày, trong mắt của hắn thì thứ này căn bản chỉ là trói buộc. fynnz810

Vuốt ve miếng ngọc bội của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt hiểu rõ rồi cười khẽ, “Phụ hoàng tặng nó cho Minh Nguyệt, chỉ cần Minh Nguyệt mang theo nó bên người thì nó vẫn là vật tùy thân của phụ hoàng.”

“Lời này của Minh nhi nói không sai, phụ hoàng có thưởng…” Vì lời nói của Kỳ Minh Nguyệt mà Kỳ Hủ Thiên cất lên tiếng cười âm trầm, hắn ôm chặt Kỳ Minh Nguyệt vào lòng, sau đó mới cúi người xuống thì lại nghe thấy ngoài cửa vang lên vài tiếng nho nhỏ.

“Bệ hạ, giờ lành đã đến, văn võ bá quan chờ ngoài điện đã lâu.”

Lưu Dịch đứng trước cửa, hơi hơi khom thân, hai tay đút vào y mệ, yên lặng chờ một lúc, ngay khi hắn vừa định mở miệng thì liền nhìn thấy cánh cửa được mở ra.

“Lưu Dịch, ngươi đến thật đúng lúc a.”

Giọng nói hàm chứa tức giận làm cho Lưu Dịch tỉnh ngộ, e rằng lần này hắn gõ cửa không đúng lúc, đã sớm có kinh nghiệm, Lưu Dịch không hề hoang mang mà thi lễ, “Đây là trách nhiệm của Lưu Dịch, Lưu Dịch đa tạ bệ hạ đã khen ngợi.”

Y bào huyền sắc trải qua bên cạnh, lưu lại một thân lạnh lẽo, thần sắc của Lưu Dịch vẫn bất động, đợi đến khi Kỳ Minh Nguyệt mặc một thân hoa phục, trên môi mang theo nụ cười bước qua bên cạnh Lưu Dịch thì hắn mới giật giật hàng lông mày, trong miệng thì thào nói nhỏ, “Mới là ngày xuân mà không ngờ trong cung lại có nhiều muỗi như vậy, xem ra phải đốt thêm một chút huân hương.”

Kỳ Minh Nguyệt đang bước đi thì hơi dừng lại một chút, thản nhiên che lại một chỗ trên vạt y bào, nhìn hành động của vị điện hạ này thì trong mắt của Lưu Dịch liền hiện lên một chút ý cười, sau đó cúi mắt, trên mặt vẫn là thần sắc bình tĩnh, đi theo hai người bước vào đại điện.

Bên ngoài đại điện, phía trên cao đã đặt ngai vàng, ban công cao ngất, những cơn gió nhẹ phe phẩy thổi qua, bậc thang thật cao từ đại điện tràn đầy khí thế uy nghiêm kéo dài xuống dưới, văn võ bá quan đã cung kính đứng thẳng ở hai bên theo thứ tự cao thấp, chờ đợi quân vương của bọn họ, còn có nhị điện hạ rốt cục đã hồi cung.

Sau khi nhị điện hạ được sắc phong làm thái tử thì nghe nói hắn được bệ hạ ra mật lệnh xuất cung, trong mấy tháng đó không khí trong cung có một chút quỷ bí, bệ hạ đóng cửa phòng không ra ngoài, tất cả đều do Lưu tổng quản truyền lời, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy ý chỉ do chính tay bệ hạ phê chuẩn, xưa nay mọi người đều biết tác phong làm việc của bệ hạ, vốn đã là khó lường, lần này lại khiến lòng người càng thêm nghi hoặc, rất bất an, e sợ bệ hạ lại nghĩ ra trò chơi nào đó để tra tấn thần tử, muốn xuống tay với nhiều người. Mà nay nhìn thấy nhị điện hạ đã trở về, trong cung cũng không có chuyện gì xảy ra, vì vậy bọn họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngoại trừ văn võ bá quan thì ở vị trí phía trên cao còn có vài hoàng tử cũng đứng hầu một bên. Kỳ Chung Ly nhìn lên bậc thang cao cao ở phía trên, thần sắc bình tĩnh, khi mười ba tuổi thì hắn đã hiểu được nghi thức này đại biểu cho điều gì, Kỳ Tử Dục và Kỳ Nghiêu Vũ ở bên cạnh hắn vừa trừng lớn mắt vừa hưng phấn lại hiếu kỳ mà ngẩng đầu nhìn lên.

“Ngũ hoàng huynh, nhị hoàng huynh sẽ làm thái tử à? Về sau chính là hoàng đế đúng không?”

Vỗ về mái tóc của Kỳ Tử Dục, Kỳ Chung Ly chậm rãi gật đầu, “Không sai, sau này chúng ta phải nghe lời nhị hoàng huynh.” Chuyện của đại hoàng huynh và tam hoàng huynh đã làm cho hắn hiểu được phụ hoàng cực kỳ sủng ái nhị hoàng huynh, hắn cũng không muốn gì khác, chỉ mong hai vị hoàng đệ tuổi còn nhỏ chớ giẫm vào vết xe đổ của hai vị hoàng huynh kia mà thôi.

“Phụ hoàng và nhị hoàng huynh ra kìa!” Kỳ Nghiêu Vũ nhìn chăm chú vào thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, vì màu oánh bạch lấp lánh dưới ánh mặt trời kia mà thở nhẹ một tiếng, nắm lấy y mệ của Kỳ Chung Ly một cách kích động.

Dưới tầm mắt chú ý của mọi người, chỉ thấy bệ hạ chậm rãi bước ra, lúc này nên gọi là thái tử nhị điện hạ đang đứng ở bên cạnh, những ai đứng phía trước cũng như tinh mắt thì sẽ nhìn thấy bên hông màu oánh bạc lấp lánh ánh mặt trời có một màu đỏ sẫm hơi quen thuộc.

Đó là ngọc bội tùy thân của bệ hạ, cũng tượng trưng cho thân phận của Thương Hách đế! Vì sao lại xuất hiện trên người của thái tử?! Vừa hoài nghi vừa không tin, tên thị quan vốn là người sẽ tuyên đọc ý chỉ lại nhìn vật kia thêm vài lần, sau đó bị một ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm quét qua thì mới chịu lấy lại tinh thần.

Lúc này đang tiến hành nghi thức, cho dù nhìn thấy thì cũng không có ai lớn mật dám đứng ra chất vấn, những người đứng ở hàng phía trước đều là người thông minh, nhìn lướt qua miếng ngọc bội kia thì lập tức cúi đầu, xem như chưa từng nhìn thấy.

Kỳ Minh Nguyệt không phải không nhìn thấy, cũng không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người đó, hắn hơi lướt qua đám văn võ bá quan đang quỳ dưới chân, nhìn các cung điện sừng sững ở xung quanh mình, dưới ánh mặt trời, cao cao tại thượng, hắn chưa bao giờ có cảm giác rõ ràng như vậy, có một ngày Thương Hách sẽ trở thành vật nằm trong tay hắn, uy quyền tài phú, thậm chí là thiên hạ, chỉ cần hắn muốn thì có thể chiếm được tất cả.

Nhưng mà hết thảy vẫn không quan trọng bằng người ở trước mặt, trở thành thái tử cũng chỉ vì làm bạn bên cạnh người này mà thôi. Cùng đôi mắt thâm thúy kia nhìn nhau, Kỳ Minh Nguyệt quỳ xuống, hơi hơi cúi đầu, để cho kim quan đại biểu cho tương lai của Thương Hách cũng bao hàm vô số tình ý đặt lên đầu. Bạn đang �

Đương niên Thương Hách sắc phong nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt mười lăm tuổi đăng cai thái tử, thiên hạ đều biết chuyện này.

Cũng cùng năm, An Dương đế bị bệnh rồi băng hà trong tẩm cung, vì tranh chấp đế vị cho nên An Dương đại loạn. Từ đó về sau thiên hạ phân tranh dần dần gia tăng, Thương Hách kết giao với Liên Đồng, tân đế An Dương đăng vị, mù quáng gây hấn, từ đó thế chân vạc của tam quốc không còn duy trì như trước nữa.

Năm đó chính là ba năm sau khi Kỳ Minh Nguyệt chính thức lên ngôi thái tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện