Vẫn ở trong đại sảnh của Vân Hạo sơn trang, giang hồ quần hùng lại một lần nữa tụ tập, sau khi hôi y nhân không rõ lai lịch tập kích vào sơn trang, rồi Doãn Thiên Dật của Lăng Hi Các gây ra trận phân tranh thì có không ít người đã rời khỏi sơn trang, những người lưu lại đều chờ thời hạn ba ngày, không thấy được Lan Cẩn cuối cùng như thế nào thì thật sự làm cho người ta không thể cam tâm, mặc dù không ai dám cùng Thủy Nguyệt công tử hoặc là Ám hoàng tranh chấp Lan Cẩn, nhưng bản thân của Lan Cẩn đại biểu cho tài học, nhất là bảo vật, vì vậy vẫn khiến cho nhiều người thương nhớ, cái gọi là tiền tài động lòng tham, chưa nhìn thấy kết cục cuối cùng của Lan Cẩn thì bọn họ vẫn không cam lòng, “Kẻ được Lan Cẩn chiếm được thiên hạ.” Nếu không biết cuối cùng thiên hạ này rơi vào tay ai thì xem như đến Vân Hạo sơn trang chỉ là uổng công.

Mang theo đủ loại tâm tư, các môn phái đều tụ tập ở trước đại sảnh, hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn ba ngày, mặc dù Doãn Thiên Dật đã không còn khả năng tranh giành Lan Cẩn nhưng Thủy Nguyệt công tử uống Tư Quy còn chưa biết dược tính như thế nào, trước khi hắn và Ám hoàng rời khỏi sơn trang thì còn có thể xảy ra biến cố nào nữa hay không, chuyện này thật sự không thể nói trước…

Đang nghĩ như vậy thì đã nhìn thấy ở hành lang gấp khúc có hai bóng người cùng tiến đến, y mệ màu tím trầm, khuôn mặt bên dưới mặt nạ vàng lộ ra thần sắc khó phân biệt, khí thế bức nhân đúng là Ám hoàng, ở bên cạnh hắn, được hắn choàng tay qua thân mình là Thủy Nguyệt công tử Trình Tử Nghiêu với bạch y như tuyết, sắc mặt vẫn thản nhiên lộ ra một chút lạnh lùng, nhìn lướt qua mọi người ở đây, bỗng nhiên hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười lãnh đạm, “Chư vị đều ở đây, xem ra hôm nay không cần phải từ biệt từng người.”

“Hôm nay Thủy Nguyệt công tử muốn rời khỏi sơn trang hay sao?” Nghe thấy hắn nói như vậy thì có người liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trước kia đã nghe nói hai người muốn rời khỏi sơn trang nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, Lan Cẩn vẫn còn đang ở trong sơn trang, hai người bọn họ cứ như vậy mà rời đi?

“Mặc dù Doãn Thiên Dật đã không còn khả năng tranh chấp với công tử nhưng công tử đã uống Tư Quy mà hiện tại lại không có gì xảy ra, hiển nhiên là thiên ý đã an bài, Lan Cẩn vẫn thuộc về công tử, mà nay nếu Thủy Nguyệt công tử và Tôn chủ đều rời khỏi thì không biết tính an bài Lan Cẩn như thế nào?”

Nghe thấy có người hỏi như vậy thì trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, câu hỏi này mới là trọng điểm, tận mắt nhìn thấy Trình Tử Nghiêu vô sự, hiển nhiên cho dù thế nào thì theo như lời của Lan Cẩn ngày đó, cả đời này sẽ phụng Trình Tử Nghiêu làm chủ, có được Lan Cẩn, sử dụng những vật bảo trên người của hắn như thế nào thì mới là việc mà mọi người quan tâm nhất.

Nghe thấy người ta nhắc đến Lan Cẩn, Kỳ Minh Nguyệt liền nheo mắt lại, khóe môi lại hơi nhếch lên, nhìn thấy hắn hơi cười khẽ thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn, nụ cười kia cho dù rất nhẹ nhưng lại khiến người ta không thể tự chủ được mà cảm thấy trái tim như bị đóng băng, Thủy Nguyệt công tử không phải ôn hòa dễ chịu như mặt ngoài, tất cả mọi người đều biết cũng đã chứng kiến thủ đoạn của hắn, lúc này lại nhìn thấy nụ cười đó thì lại khiến người ta hết sức bất an, không biết rốt cục là câu nói nào đã khiến Thủy Nguyệt công tử lộ ra vẻ mặt như thế.

Kỳ Hủ Thiên vẫn không hề để ý đến câu hỏi của người khác, hắn ôm Kỳ Minh Nguyệt đến bên ghế rồi ngồi xuống, Kỳ Minh Nguyệt vừa định ngồi xuống bên cạnh hắn thì lại bị kéo vào trong vòng tay ôm ấp quen thuộc, liếc mắt nhìn sắc mặt của Kỳ Hủ Thiên, biết được phụ hoàng nhất định vẫn còn lo lắng vì chuyện hôm qua, vì vậy cũng không cự tuyệt, hắn lẳng lặng ngồi vào lòng của Kỳ Hủ Thiên ở trước mặt mọi người.

Mọi người đã sớm lĩnh hội đối với hành động cử chỉ không hề e dè kiêng kỵ của hai người này, hiện tại nhìn thấy thì cũng không quá bất ngờ, đợi Thủy Nguyệt công tử bình tĩnh an tọa trong lòng của Ám hoàng thì mới thấy hắn nâng mắt lên, nói một câu với Vân Cảnh Hạo, “Làm phiền Vân trang chủ phái người dẫn Lan Cẩn đến đây.”

Hắn chưa trả lời những câu hỏi vừa được đặt ra mà lại bảo người ta dẫn Lan Cẩn đến, chẳng lẽ là tính dẫn theo Lan Cẩn rời khỏi sơn trang? Nhìn xung quanh với ánh mắt thăm dò, tất cả mọi người đều không biết lúc này tình huống của Lan Cẩn như thế nào, không thấy Doãn Thiên Dật, cũng không biết đã phát độc hay chưa?

Mang theo đủ loại nghi vấn, nhưng những người ngồi ở đây lại không ai lên tiếng, thấy Ám hoàng và Thủy Nguyệt công tử chỉ ngồi yên lặng ở một bên, cũng không thể nhìn ra manh mối trên nét mặt của bọn họ, điều này thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Lan Cẩn xuất hiện trong bầu không khí quỷ dị này, hắn bước vào đại sảnh thì liền nhìn thấy hai người kia đang ngồi cùng nhau, bước chân hơi dừng lại một chút, dường như có một chút kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt bất ngờ, nhìn trái phải một vòng, sau đó mới nhẹ giọng lên tiếng, “Kỳ lạ, vì sao không thấy vị thiếu Các chủ kia đâu cả?”

“Nếu ngươi muốn gặp hắn thì bản tôn có thể thành toàn, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.” Kỳ Hủ Thiên nghe Lan Cẩn nhắc đến Doãn Thiên Dật thì lập tức nhớ đến chuyện ngày hôm qua, đôi mắt lạnh lẽo thoáng chốc quét lên người của Lan Cẩn, “Ngày ấy chưa kịp xử trí ngươi, cho ngươi sống lâu thêm vài ngày, hôm nay không biết ngươi có may mắn giống như vậy hay không?”

Theo lời nói của Ám hoàng thì chẳng lẽ Doãn Thiên Dật đã chết?! Còn Lan Cẩn thì dường như cũng làm cho Ám hoàng cực kỳ chướng mắt, tựa hồ muốn giết chết Lan Cẩn? Mọi người nhất thời xì xầm to nhỏ, Doãn Thiên Dật chết là vì phát độc hay là chết dưới tay của Ám hoàng? Là vì hành động ngày đó của hắn hay là vì Thủy Nguyệt công tử? Cho dù như thế nào thì Doãn Thiên Dật cũng đã chết, Lăng Hi Các thật sự diệt môn trong chốn giang hồ.

Khác với nghi vấn của mọi người, Lan Cẩn biết rõ khi dược tính của điện hạ phát tác là lúc đang ở trong phòng của Doãn Thiên Dật, như vậy rốt cục vì sao mà Doãn Thiên Dật lại chết, thật sự khiến hắn phải tốn công sức để nghi ngờ. Nhìn hai người ôm nhau mà ngồi, ánh mắt của hắn chợt lóe, Lan Cẩn tiến đến chỗ ngồi của hai người bọn họ rồi cung kính thi lễ, “Lan Cẩn biết sai, không nên thử thách chủ nhân, thỉnh chủ nhân nể tình Lan Cẩn còn có hữu dụng, không bằng hãy bỏ qua chuyện này đi.”

Kỳ Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào bộ dáng hết sức cung kính của Lan Cẩn, thần sắc bất động, ký ức của hắn đối với dược tính của Xuân Bán vẫn còn mới mẻ, nếu nói Lan Cẩn thật sự chỉ vì thử hắn thì hắn sẽ không thể nào tin tưởng, “Ngươi xưng ta là chủ, xem ra quả thật là giữ lời.”

Đối với Lan Cẩn mà nói thì Doãn Thiên Dật cũng chỉ là bị hắn lợi dụng mà thôi, hắn đáp ứng yêu cầu của Doãn Thiên Dật e rằng chỉ để dụ Doãn Thiên Dật uống thứ thuốc kỳ lạ kia.

“Đó là đương nhiên, Lan Cẩn đã từng nói, bất luận là ai, chỉ cần sau khi uống Tư Quy mà nội trong ba ngày vẫn bình yên vô sự thì sẽ phục tùng người đó làm chủ, mà nay Doãn Thiên Dật đã chết, chủ nhân của ta đang ở trước mặt ta, vẫn bình yên vô sự, Lan Cẩn làm sao lại không giữ lời, chẳng qua không biết chủ nhân có bằng lòng để cho Lan Cẩn đi theo hay không?” Cái gọi là Tư Quy kỳ thật là Xuân Bán, vị điện hạ này có lẽ đã biết rõ, dược tính tất nhiên cũng đã phác tác, nhưng vì sao hai người kia xem ra vẫn bình thường như trước, chẳng hề có một chút khác thường, che giấu nghi hoặc trong lòng, hôm nay hắn càng cảm thấy khó hiểu đối với phản ứng bình tĩnh của hai người kia.

“Lan công tử đã tận tâm tận lực vì Tử Nghiêu như thế thì làm sao Tử Nghiêu có thể đẩy công tử ra ngoài cho được.” Giọng điệu hàm chứa thâm ý nhưng nụ cười trên mặt của Kỳ Minh Nguyệt lại vô cùng tinh khiết, nụ cười kia ôn nhu đến cực điểm, nhưng lại khiến cho Lan Cẩn cảm thấy bất an, chỉ thấy Kỳ Minh Nguyệt tiếp tục nhoẻn miệng cười, không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Hôm nay Tử Nghiêu đáp ứng nguyện vọng muốn phục tùng của ngươi, từ nay về sau ngươi phải nghe lệnh của ta, không được cãi lời, ngươi có bằng lòng hay không?”

Đối với vị điện hạ chuyên bày mưu tính kế này thì hắn không chỉ chưa làm cho người này nổi giận mà ngược lại còn bỗng nhiên chấp nhận việc này, quả thật mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, tuy rằng Lan Cẩn hoài nghi nhưng rốt cục có một chuyện hợp với nguyện vọng của mình, làm sao mà lại từ chối, cúi đầu thi lễ, hắn lên tiếng, “Lan Cẩn Tuân lệnh.” Như vậy rốt cục hắn đã hoàn thành nhiệm vụ kia được một nửa.

“Như thế thì rất tốt.” Nghe thấy Lan Cẩn nói như vậy, Kỳ Minh Nguyệt vừa lòng gật đầu, sau đó ngoảnh đầu liếc mắt nhìn Kỳ Hủ Thiên đang ôm áp hắn, trong mắt của Kỳ Hủ Thiên cũng hiện lên ý cười quỷ bí, nếu Lan Cẩn dám trêu đùa hắn thì hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Lan Cẩn.

Lan Cẩn vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt của hai người kia, hắn chỉ vui vẻ đứng lên rồi chắp tay với những người đang ngồi, “Hôm nay giang hồ đồng đạo đều có mặt tại đây, không bằng hãy làm chứng ngay lúc này, chủ nhân của ta đã đồng ý, sau này Lan Cẩn sẽ phục tùng Thủy Nguyệt công tử Trình Tử Nghiêu làm chủ, bất luận sinh tử sẽ luôn tùy tùng bên cạnh, phàm là những gì chủ nhân cần thì Lan Cẩn đều sẽ dâng lên, tuyệt đối không nuốt lời.” Bạn đang �

Cuối cùng kết quả thật sự là như vậy, Lan Cẩn vẫn phục tùng Thủy Nguyệt công tử ở bên cạnh Ám hoàng, nếu nghe kỹ lời nói của Lan Cẩn thì tựa hồ cũng ám chỉ đến mưu đồ thiên hạ, mọi người không khỏi biến sắc, không đợi có người hỏi Thủy Nguyệt công tử tính an trí Lan Cẩn như thế nào, có tính đưa ra bảo tàng vì mưu đồ thiên hạ hay không, thì lại thấy thân ảnh màu oánh bạch đang an tọa trong lòng của Ám hoàng bỗng nhiên đứng dậy.

“Phàm là thứ ta cần thì sẽ dâng lên tất cả, lời này….thật ra rất hợp ý ta.” Gắng gượng với cảm giác khó chịu ở hạ thân, Kỳ Minh Nguyệt chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Lan Cẩn, “Quả thật là bất cứ thứ gì mà ta muốn thì ngươi đều sẽ dâng lên?” Vì để hiểu rõ ý đồ của Lan Cẩn cho nên hắn mới uống vào thứ thuốc kỳ quái kia, không ngờ dược tính lại lợi hại như thế, cho dù hắn có thể đoán được ý đồ của Lan Cẩn nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ, mặc dù là có Bạch phù nhưng màn hoan ái kịch liệt kia vẫn làm cho hắn cơ hồ không thể bước xuống giường.

Nghĩ đến màn cuồng loạn đêm qua, còn có cảm giác vừa đau đớn vừa vui sướng làm cho hắn khi nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của Lan Cẩn thì liền muốn xé xác đối phương, mà nay dược tính đã được giải trừ, nhưng việc này lại làm cho Phụ hoàng suýt nữa liền trở thành công cụ tiết dục của hắn, trầm ngâm tính cách làm sao cho Lan Cẩn cũngkinh hỉ một trận, hắn hơi nhắm mắt lại, bỗng nhiên bên cạnh lại bị một hơi thở quen thuộc vây quanh, vừa nhấc mắt lên thì liền đón nhận một đôi mắt mang theo ý cười và lo lắng, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng rõ ràng, “Nếu khó chịu thì dựa vào người của phụ hoàng, hôm qua muốn Minh nhi nhiều như vậy, phụ hoàng sợ hôm nay Minh nhi sẽ phải khó chịu cả ngày.”

Lời nói hàm chứa lo lắng lại mang theo một loại ngả ngớn đầy ám muội, thân mình lọt thỏm vào lòng của phụ hoàng, hắn nâng mắt lên, mọi người ở xung quanh lại không hề lộ ra sắc mặt khác thường, hóa ra là phụ hoàng dùng thuật truyền âm để nói cho nên người khác không thể nghe thấy, “Còn tưởng là phụ hoàng sẽ vì chuyện này mà khó chịu, mà nay xem ra lại có vẻ rất vui sướng?” Cũng truyền âm cho Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Lan Cẩn đang suy nghĩ đến việc Kỳ Minh Nguyệt có động tâm đối với bảo vật hay không, vừa mới cảm khái vì vị điện hạ này rốt cục cũng bị hắn thuyết phục, nhưng mà đến lúc nhấc đầu lên thì đã thấy đôi môi của Kỳ Minh Nguyệt khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Ám hoàng, hiển nhiên là hai người đang thì thầm với nhau, đột nhiên nhớ đến vừa rồi trong câu hỏi của Kỳ Minh Nguyệt phải chăng còn có ý khác, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy hơi nghi ngờ, vì vậy không dám dễ dàng trả lời.

“Minh nhi đối với phụ hoàng thâm tình như thế thì phụ hoàng làm sao lại không vui, chẳng qua có chút khó chịu đối với Lan Cẩn mà thôi, Minh nhi mau chóng phạt hắn đi, sau đó chúng ta hồi cung, như vậy phụ hoàng mới có thể bồi thường cho ngươi vì tối hôm qua.” Nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng của Kỳ Minh Nguyệt, truyền vào nội lực để giúp Minh nhi thoải mái hơn, Kỳ Hủ Thiên cúi đầu truyền đến một ánh mắt ám muội rồi mới hừ lạnh một tiếng đối với Lan Cẩn đang do dự ở trước mặt, “Theo Bản tôn nhìn thấy thì có người vừa nói tuyệt đối không nuốt lời, e rằng chỉ là hư ngôn mà thôi.” fynnz810

Nghe thấy lời truyền âm, lại nhìn thấy ánh mắt hàm chứa ám chỉ và trêu đùa kia, Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được mà nhếch môi, dựa vào Kỳ Hủ Thiên, cũng nhìn sang Lan Cẩn, “Tử Nghiêu hỏi lại một lần nữa, có phải thật sự phàm là những thứ ta cần thì ngươi đều sẽ dâng lên hay không?”

“Lan Cẩn đã xuất khẩu thì làm sao lại nuốt lời, những gì chủ nhân cần thì ta đều sẽ dâng lên.” Nghe thấy lời nói của Ám hoàng thì liền biết người này vẫn chưa tin tưởng lời nói của hắn, vốn không muốn liên lụy quá nhiều với vị điện hạ và Ám hoàng này, hiện tại giọng điệu của Ám hoàng rõ ràng là không muốn lưu hắn lại, vì sợ Kỳ Minh Nguyệt hoài nghi thành ý của hắn cho nên Lan Cẩn vội vàng tỏ rõ nỗi lòng, “Bất kỳ thứ gì mà chủ nhân muốn thì Lan Cẩn tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ, chủ nhân có thể cầm lấy tất cả.” Dù sao thì những món bảo vật đó đều không phải là của hắn, có người nguyện ý cung cấp thì hắn đương nhiên cũng không đau lòng vì những món bảo vật đó.

“Nói rất đúng, Tử Nghiêu chỉ chờ lời này của ngươi.” Dựa vào lòng của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào Lan Cẩn, trong mắt thoáng hiện ý cười, cũng giống như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra hàn băng sắc bén, “Thứ mà Tử Nghiêu cần không phải thứ gì khác, chỉ cần dâng mạng của ngươi là đủ.”

Mạng của hắn? Vị điện hạ này không cần bảo vật, không cần thiên hạ, mà lại muốn mạng của hắn?! Lời này vừa dứt thì Lan Cẩn lập tức kinh hãi, đôi mắt nhìn có vẻ ôn nhu trầm tĩnh mà lúc này lại thản nhiên hiển lộ sát ý khiến Lan Cẩn chấn động, đôi mắt ôn nhu như nước nhưng lại tràn đầy sát khí làm cho hắn cảm thấy bị nguy hiểm, hắn biết rõ năng lực của vị điện hạ này tuyệt đối không kém cỏi hơn Ám hoàng là bao, “Chủ nhân lại nói đùa, Lan Cẩn chỉ là người bị lệ thuộc, tánh mạng của Lan Cẩn làm gì có giá trị so với bảo vật, chẳng lẽ chủ nhân muốn vứt bỏ tất cả hay sao? Sẽ không cảm thấy đáng tiếc?” Xem ra là có người đã chọc giận vị điện hạ này, chỉ mong đối phương không lấy mạng của hắn là được.

“Không phải là vui đùa, đúng là ta muốn lấy mạng của ngươi.” Nhìn thần sắc kinh hãi của Lan Cẩn, Kỳ Minh Nguyệt nhếch môi, đảo qua sắc mặt khác nhau của mọi người, hắn thản nhiên nói tiếp, “Đã phụng ta là chủ thì phải theo ý của ta, ngươi cũng đã nói sẽ không tiếc rẻ thì Tử Nghiêu cũng không khách khí….”

Chẳng lẽ Thủy Nguyệt công tử thật sự muốn giết Lan Cẩn hay sao? Thật sự muốn vứt bỏ những món bảo vật kia hay sao? Khi mọi người đang nửa tin nửa ngờ mà phỏng đoán thì bỗng nhiên có một tia sáng bảy sắc cầu vồng phụt lên giữa không trung, ánh mặt trời xuyên thấu màu sắc trong suốt kia, trong phút chốc tựa như có một chiếc cầu vồng xuất hiện, còn chưa kịp phục hồi tinh thần trước cảnh tượng đẹp mắt thì tất cả mọi người đột nhiên phát hiện bên trong màu sắc hoa mỹ kia có một chút màu đỏ tươi tựa như mưa rơi.

Bên dưới huyết vũ, thân ảnh bạch y lẳng lặng đứng thẳng, khuôn mặt tuấn mỹ cùng nụ cười bên môi khiến tất cả mọi người đều mất đi khả năng mở miệng, hoa trong gương, trăng trong nước, bất quá chỉ là hư ảo, người ôn nhu ở trước mặt lại là mặt nước thâm trầm có thể dìm chết người, lại là ánh trăng trong trẻo lạnh lùng có thể sát sinh.

Nhìn Lan Cẩn ngã xuống đất, trước ngực là một lỗ máu do Nỉ hồ lưu lại, Kỳ Minh Nguyệt thản nhiên nói, “Ngươi muốn ta có thể cầm lấy tất cả, ta đã cầm, đa tạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện