Trong nháy mắt khi Vân Bạch Liệt vừa tỉnh lại, Chu Kì Nghiêu cũng tỉnh, hắn ngồi dậy ôm lấy vai Vân Bạch Liệt, ánh đèn trong đại điện cách màn giường chiếu vào, không chói mắt, nhưng có thể khiến cho Chu Kì Nghiêu nhìn thấy vẻ không yên của Vân Bạch Liệt: “A Bạch, làm sao vậy?”

Thanh âm của Chu Kì Nghiêu rất thấp, hai nhóc con kia thì trở mình tiếp tục ôm chăn gầm ngủ ngon lành.

Vân Bạch Liệt lắc đầu, hắn cũng không nhớ rõ lắm, nhưng vẫn cảm thấy đây là một giấc mơ tốt, hắn mơ thấy nhị ca.

Từ năm đó gặp chuyện không may, sau khi hắn thành Long Bạch Bạch cũng không nhớ nhị ca, đương nhiên cũng không mơ thấy. Nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại cũng không mơ thấy, không nghĩ tới đã qua lâu như vậy, hắn rốt cục gặp được nhị ca.

Vân Bạch Liệt không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, bởi vì hắn kém nhị ca không nhiều tuổi lắm, hơn nữa dáng vẻ bọn họ hơi giống nhau, trừ tính tình nhị ca nóng nảy hơn hắn, khi còn nhỏ hai người họ thỉnh thoảng còn tương thông với nhau, nhưng sau khi lớn lên thì cũng không còn nữa.

Lúc trước bởi vì vẫn không gặp được nhị ca, cho nên hắn không dám nghĩ tới điều này, hắn sợ một khi đi xác định hoặc là một ngày nào đó tìm được xác chết của nhị ca…..

Hắn đỡ trán, nhưng lại nhịn không được chờ mong vì hôm nay mơ thấy nhị ca, hắn quay đầu lại nhìn Chu Kì Nghiêu, đang ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Ta vừa mơ thấy nhị ca….”

Chu Kì Nghiêu sửng sốt, nhị điện hạ không phải là đã đi theo cha vợ rồi sao, nhưng hắn nghe ra cảm xúc mong đợi trong lời nói của Vân Bạch Liệt, hắn không đành lòng phá vỡ, nhẹ giọng nói: “A Bạch mơ thấy nhị ca đang làm gì sao?”

Vân Bạch Liệt không nhớ ra, nhưng hắn mơ thấy cũng không tốt nhưng cũng không quá xấu, hắn lắc đầu: “không nhớ được…. nhưng khuôn mặt xuất hiện trong mơ thì đúng là nhị ca.”

Chu Kì Nghiêu tuy rằng biết khả năng rất thấp, nhìn xuống Vân Bạch Liệt đang cúi đầu, nhẹ giọng an ủi nói: “ A Bạch, kỳ thật chưa tìm được tin tức của nhị ca, có lẽ là tin tốt. dù sao, vẫn không tìm thấy hơi thở của đối phương, có lẽ cũng giống như ngươi bị thương nặng được người khác cứu hoặc là đã tìm một nơi ẩn nấp rồi. hắn khẳng định không biết các ngươi còn sống, ít hôm nữa có lẽ hắn sẽ xuất hiện thôi.”

Vân Bạch Liệt kinh ngạc nhìn phía trước: “thật vậy sao?” nếu là thật…. thật là tốt biết bao.

Thanh âm của Chu Kì Nghiêu càng nhẹ: “Chờ thêm một thời gian nữa nếu nhị ca không xuất hiện, vậy chờ nơi này ổn định, ta và ngươi cùng trở về một chuyến, chúng ta lại tìm cách tìm. Hiện giờ tiểu hoa long là yêu chủ, quyền lực có thể sử dụng cũng lớn, tin tưởng đại ca cũng sẽ không từ bỏ tìm kiếm, chỉ cần còn sống, nhất định có thể tìm được.”

Trong lòng Vân Bạch Liệt kì thật đã dễ chịu hơn, có lẽ không phải ác mộng mà đây là một lời tiên tri, có lẽ nhị ca….. thật sự vẫn còn sống.

Mỗi đêm tiếp theo Vân Bạch Liệt đều mong chờ nhị ca sẽ xuất hiện, nhưng rốt cục không có mơ thấy qua.

Thế nhưng sau đó hắn cũng không có tâm tư nghĩ tới những cái khác, tiệc đầy tháng của hai nhóc con kia cũng sắp tới, Chu Kì Nghiêu đương nhiên là muốn làm lớn.

Tin tức cũng đã sớm truyền ra ngoài, tuy rằng tân đế đột nhiên có thêm hai vị hoàng tử rất ký quái. nhưng văn võ bá quan trong triều không hề cảm thấy không có gì thích hợp. dân chúng thì đang đoán xem mẹ đẻ của hai vị hoàng tử này là ai, kết quả không biết là từ miệng vị đại nhân nào truyền ra, nói là không biết mẹ đẻ của hai vị hoàng tử, nhưng hai vị hoàng tử tuyệt đối là huyết mạch của hoàng thượng, dáng vẻ kia cực kỳ giống hoàng thượng!

Mấu chốt là dáng dấp rất đẹp, hình dáng nho nhỏ kia, chỉ cần liếc mắt một cái là khiến cho tim người ta mềm nhũn.

Kết quả dân chúng trên phố không tin, có quá như vậy không? Không phải chỉ là hai đứa bé thôi sao? nhà ai mà không có mấy đứa trẻ chứ?

Hiện tại các đại thần tâm tư không đặt ở triều đình, cũng không ở chính sự, tất cả đều cong lưng muốn đến nịnh nọt tân đế.

Trước kia tân đế cũng không có ưu điểm gì, cho nên không thể nịnh nọt, vì thế hiện tại có hai vị hoàng tử, cũng chỉ có thể đem những lời nịnh nọt này dời tới trên người hai vị hoàng tử.

Dù sao hoàng thượng đăng cơ lâu như vậy, đây chính là đứa con đầu tiên, sau này không chừng một trong hai vị này sẽ kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước, cho nên cứ ôm chặt đùi của tân đế trước thì tương lại sẽ không sai.

Một đám người ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện nên ở trong quán trà tạo thành một nhóm nói chuyện, nói có đầu có đuôi, còn tự khẳng định chắc là các hoàng tử rất xấu không muốn gặp người lạ, nên hoàng thượng vẫn giấu kĩ không cho người khác xem, cho nên khi bị phát hiện mới nói ra.

Kết quả chờ hắn nói xong, đột nhiên bốn phía yên tĩnh, chỉ là cái người đang ba hoa khoác lác bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, vừa quay đầu lại, liền phát hiện một vị đại nhân có đạo đức và uy tín rất cao trong Đại Chu bọn họ đang thổi râu trừng mắt nhìn hắn, đại nhân này đã làm quan thanh liêm vài thập niên, là một vị quan rất rất tốt. nhưng thái độ làm người lại cổ hủ, nhưng mà công lao nằm ở đó nên cũng không có ai dám nói là không tốt, lúc này bị vị đại nhân này trừng mắt, trong lòng người nọ cũng run rẩy: “Thôi, Thôi lão đại nhân? Ngài làm sao vậy?” hắn cũng không có đắc tội với Thôi đại nhân.

Thôi lão đại nhân híp mắt, lông mày cũng đã bạc: “Ngươi đang nói bậy gì vậy?”

Người nọ: “???” nói bậy? Hắn nói gì? Hắn chưa nói gì nha?

Kết quả chợt nghe thấy vị đại nhân này, người luôn cổ hủ cũng không khen ai bao giờ nói: “Không nói bậy? Dáng dấp của hai vị điện hạ rất đẹp? Ai dám nói không đẹp? Ngươi nhìn thấy chưa? Hai hoàng tử nhìn rất đẹp!”

Lão đại nhân tưởng tượng hai hình dáng nho nhỏ mà lúc trước được thoáng nhìn thấy. lão đại nhân giận dữ dậm chân, hoàng thượng sao lại giấu kỹ như vậy chứ? Không được, hắn lại phải tiến cung thử xem, có lẽ có thể gặp được Vân phi ở ngự thư phòng thì sao? lỡ như còn ôm tiểu hoàng tử thì có thể nhìn nhiều thêm vài lần nữa.

Giờ phút này lão đại nhân liền quên mất lúc trước tân đế nạp nam phi, hắn chính là người đầu tiên phản đối.

Đám người rốt cục cũng dời đi, người khoác lác kia ngay từ đầu liền run lên, “thật hiếm thấy, đại nhân làm sao vậy? Thế mà…. thế mà lại khen người khác sao? chẳng lẽ…. dáng vẻ thật sự là đẹp lắm sao?” bọn họ nhìn về phía hoàng cung, trong lòng đột nhiên có một nỗi khát khao.

Mà hai nhóc rồng kia còn không biết, mình còn chưa lộ mặt đã trở thành truyền thuyết ở khắp nơi.

Mà hai vị tiểu hoàng tử đang được tất cả mọi người chờ mong, hiện giờ đang cùng phụ thân nhà mình “đấu tranh”.

Tiểu bạch long ôm chén, uất ức chớp chớp mắt: “Cha~ cha~ một món, ăn thêm một món nữa! Không, nửa món cũng được!”

Tiểu hoa long ở một bên liều mạng gật đầu, hắn đã giả vờ khóc nhưng thất bại, hiện giờ chỉ có thể dựa vào đại ca nhà mình làm nũng để có thể cọ thêm cơm.

Vân Bạch Liệt hoàn toàn không lung lay, bình tĩnh quét mắt nhìn Chu Kì Nghiêu đã nhịn không được muốn cầm cái đĩa trước mặt mình đưa qua.

Chu Kì Nghiêu bị Vân Bạch Liệt liếc một cái, liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, giả vờ như không nhìn thấy. Hai con rồng con mỗi người ôm một cái đĩa liếm còn sạch hơn cả gương, nước mắt lưng tròng ngồi xổm ở nơi đó, cực kỳ đáng thương: “Cha~” ngay cả ngươi cũng không để ý tới chúng con sao?

Vẻ mặt kiên cường của hắn đã xuất hiện một vết nứt, nhưng mà…. ai kêu phụ thân của các ngươi lại dữ như vậy chứ.

Lúc này nếu cho các ngươi ăn, buổi tối cha phải ngủ ngự thư phòng đó các con.

Hơn nữa, kỳ thật bọn họ mới lớn như vậy, xác thực không thích hợp ăn nhiều, ừ…. hắn như vậy là đúng.

Hai nhóc rồng con thấy cha nhà mình không tin cậy được, chỉ có thể một trái một phải ngồi bên cạnh chén của Vân Bạch Liệt, vẫy đuôi kêu lên: “qua, khối thịt này thơm quá, phụ thân, đây là thịt gì nha?” cho chúng con nếm một miếng nha?

Mặt Vân Bạch Liệt không hề thay đổi: “đây là một khối la bắc nhi.”

Hai nhóc rồng: kẻ lừa đảo!

Nhưng bọn họ chỉ có thể trợn to mắt vô tội: “thật sao? phụ thân, sao chúng con lại nhìn thấy giống thịt nha?”

Vân Bạch Liệt bình tĩnh đem miếng thịt cuối cùng kia nhét vào miệng: “Ah, các ngươi nhìn lầm rồi, hiện giờ phụ thân đổi thành ăn chay.”

“Phụt!” Chu Kì Nghiêu ở cách đó không xa đang uống trà, thiếu chút nữa bị sặc, nhìn thấy Vân Bạch Liệt trừng qua, liền nhanh chóng ngồi ngay ngắn.

Hai nhóc rồng lặng lẽ nhìn Vân Bạch Liệt: phụ thân, đừng cho là chúng con nhỏ mà lừa gạt, ngươi có thể ăn chay sao?  heo mẹ có thể leo cây đó! Xong rồi….. lại thèm lợn sữa nướng, y! Ngày này thật không dễ qua mà!

Vân Bạch Liệt bình tĩnh dọn dẹp chén đĩa trong tay: “Được rồi, một người hai món rưỡi cũng không ít, nhìn cái bụng nhỏ này xem, nhìn các ngươi hiện tại mà xem, đã nặng như vậy….. nhóc rồng béo!”

Hai nhóc rồng nhanh chóng cúi đầu nhìn, liếc mắt nhìn nhau: “Có nghe hay không, phụ thân nói ngươi béo kia. Sau này ngươi ăn ít đi một miếng, ta ăn giúp ngươi.”

Một con khác: “ngươi nghe lầm, phụ thân nói chính là ngươi….. sau này ngươi ăn ít một miếng, đại ca giúp ngươi giảm béo, sau này ngươi vẫn sẽ gầy, nếu không sau này ngươi trưởng thành, long nữ cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi.”

“Dựa vào cái gì? Ngươi là đại ca, ngươi phải nhường cho đệ đệ!”

“Ta là đại ca, không phải lớn hơn sao, không phải là nên ăn nhiều hơn sao?”

“….”

Da đầu Vân Bạch Liệt liền run lên, gần đây rốt cục hai nhóc rồng này lại nghe thấy cái gì? Còn long nữ?

Vì thế hắn trực tiếp mỗi tay nhấc một con, trước khi bọn họ đánh nhau liền nói: “Nếu còn ầm ĩ nữa, vậy thì một người hai món, đỡ phải tranh nhau.”

Hai nhóc nhanh chóng câm miệng, ngoan ngoãn ôm lấy đuôi của mình: “ôi chao, rồng cục cưng nhà ai mà lại nghe lời như vậy? Là của nhà phụ thân sao, thật là ngoan quá đi.”

Vân Bạch Liệt: “…..” mới nhỏ như vậy mà đã biết khoe khoang như vậy? Rốt cục là giống ai vậy?

Vân Bạch Liệt liếc Chu Kì Nghiêu cách đó không xa yên lặng nhìn trời, người sau không tiếng động kháng nghị: không phải trẫm…..

Mà ngay khi Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu chuẩn bị tiệc đầy tháng cho hai nhóc con kia. Vân Sùng Trạch cũng đang chuẩn bị quà tính mang tới tặng cho hai nhóc con ở thế gian.

Dù sao cũng là tiệc đầy tháng của cả hai, ý nghĩa quan trong, phải chúc mừng thật tốt mới được.

Hiện giờ hắn là Đông Hải long vương, sau khi mọi thứ đã sắp xếp gần xong, càng tới gần ngày thì Vân Sùng Trạch càng sốt ruột, viên trân châu kia? Rất bình thường, hắn làm bá bá không thể không có gì được, một cây san hô thì sao? hai nhóc con kia cũng không thể thường xuyên lấy ra ngắm, còn chiếm diện tích, không hay dùng; nếu không…..

“Chu Viêm, tới đây, ngươi nói xem, ta nên đưa cái gì?” hắn sắp hoa mắt rồi, cứ cảm thấy mình đưa tới mà hai nhóc kia không thích thì phải làm sao đây? Đây còn là lễ vật đầu tiên.

Chu Viêm lại là một cái hũ nút, hắn nhìn một đống lễ vật trước mặt, cũng rất khó khăn: “Chủ tử, đây……” hắn lại càng không hiểu cái này.

Vân Sùng Trạch càng đau đầu, kết quả, đúng lúc này đột nhiên cảm giác trong long cung có một hơi thở lớn mạnh, hắn biến sắc, mạnh mẽ nâng tay lên, thiết lập một kết giới trước mặt hắn và Chu Viêm.

Kết quả vừa mới thiết lập xong nhìn thấy một thân thể đột nhiên xuất hiện, hắn sửng sốt: “Là ngươi? Đại điện hạ đã thanh toán xong nợ cũ ở ma tộc nên trở lại sao?”

Người tới đúng là Hình Ngạn Hoài, hắn nhìn một đống đồ vật trước mặt, đột nhiên cười cười: “không bằng, ta chọn cho ngươi một phần lễ vật đi.”

Vân Sùng Trạch nhếch mày: hắn là nhàn phát hoảng sao? sao lại đột nhiên chạy tới Đông Hải giúp mình chọn lễ vật?

Kết quả, hắn vừa định mở miệng nói cái gì, lại nhìn thấy một người đi theo phía sau Hình Ngạn Hoài, lập tức liền giật mình tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện