Vân Bạch Liệt sắp xếp lại lời nói của đại ca từ đầu tới cuối, càng nghĩ càng thấy có khả năng, hai quả trứng hắn sinh ra khẳng định có một nửa huyết mạch thuộc long tộc một nửa khác là huyết mạch của người phàm, Chu Kì Nghiêu.
Long tộc Đông Hải hắn không có quan hệ gì với yêu cung, hắn biết rõ ràng điểm này.
Rồng yêu kia chọn trứng có hoa văn chứ không phải quả trắng bóng, chứng tỏ quả giống long tộc bọn họ không có gì đặc biệt nhưng quả mang hoa văn thì không giống như vậy.
Có nghĩa là đối phương chọn quả mang theo hoa văn.
Mà phần huyết mạch này khẳng định là Chu Kì Nghiêu…..
Nói cách khác, không phải huyết mạch của long tộc Đông Hải bọn họ có thể làm yêu chủ, mà là thuộc về Chu Kì Nghiêu.
Nhưng huyết mạch của một người phàm, bốn vị trưởng lão trong yêu cung có thể đồng ý sao?
Trừ phi huyết mạch này không đơn giản…..
Nói cách khác, Chu Kì Nghiêu sợ là không phải một hoàng đế người phàm bình thường.
Vân Bạch Liệt hiểu hết xong, trái tim không nhịn được mà đập loạn xạ, hắn trở về long tộc đã gần một năm, hắn vẫn luôn lảng tránh chuyện Chu Kì Nghiêu là người, hắn là rồng, long tộc bọn họ có thể sống ngàn năm vạn năm.
Nhưng Chu Kì Nghiêu không giống như vậy, hắn chỉ có thể sống tới trăm năm, Vân Bạch Liệt chỉ cần nghĩ nếu mình không chết vậy sau này mình phải trơ mắt nhìn Chu Kì Nghiêu dần dần già đi, cuối cùng tận mắt nhìn đối phương chết đi, trăm năm sau ngàn năm sau mình cũng chỉ có thể nhớ tới đối phương hoặc là tìm kiếm kiếp sau của đối phương.
Nhưng nếu như hắn đến chậm một bước, vậy hắn có thể sẽ phải rời khỏi Chu Kì Nghiêu.
Hoặc là kiếp sau Chu Kì Nghiêu đã thích một người khác, hắn phải làm sao bây giờ?
Thỉnh thoảng Vân Bạch Liệt sẽ nghĩ tới những khả năng này nhưng hắn luôn dùng chuyện báo thù trước để đè lại, lúc này Chu Kì Nghiêu có thể không phải người, không cần phải nhập luân hồi khiến hắn không kìm được kích động ở trong lòng, miệng cũng không nhịn được cong lên.
Mặc kệ Chu Kì Nghiêu có thân phận gì, chỉ cần không phải chịu sinh lão bệnh tử của người phàm, bọn họ có thể mãi mãi bên nhau, chỉ cần nghĩ tới điều đó, hắn đã không đè nén được ánh sáng dưới đáy mắt, vẻ mặt sáng láng, hắn đang đứng ở trong rừng xung quanh đều là những cây cối cao lớn tươi tốt, ánh sáng chiếu xuống người hắn làm cho cả người hắn phát sáng.
Chu Kì Nghiêu quay trở lại một lần nữa, nhìn thấy hình ảnh này, bước chân hắn nhẹ lại, giống như sợ sẽ làm hỏng bức tranh này.
Lúc Vân Bạch Liệt phát hiện Chu Kì Nghiêu tới, Chu Kì Nghiêu đã đi tới cách hắn ba bốn bước.
Vân Bạch Liệt cảm thấy mình hơi ngốc, hắn nghiêm mặt, ho nhẹ một tiếng: “Sao ngươi đã trở lại? trứng đâu?”
“Đại ca…. ôm đi.” Chu Kì Nghiêu nhìn chằm chằm Vân Bạch Liệt, quên thu lại tầm mắt, tiếng nói cũng hơi mất tiếng.
Vân Bạch Liệt bị hắn nhìn lại càng không tự nhiên, “Vậy, ta đi xem bọn họ.”
Kết quả mới vừa đi qua người Chu Kì Nghiêu lại bị Chu Kì Nghiêu cầm cổ tay, hắn giãy giụa nhưng giãy không ra, liền quay đầu lại nhìn: “Buông ra.”
Chu Kì Nghiêu cũng tiến lại gần, hạ giọng vô lại nói: “Không buông.”
Vân Bạch Liệt liếc hắn: “Ngươi đánh không lại ta.”
Chu Kì Nghiêu cũng nở nụ cười càng không biết xấu hổ nói: “Vậy ngươi đánh đi, đánh là thương mắng là yêu, đánh càng nặng, chứng minh A Bạch càng thích ta.”
Vân Bạch Liệt ngơ ra, mới không gặp một năm, tên này sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Ý cười nơi đáy mắt Chu Kì Nghiêu càng sâu: “ không phải không thể thả, ngươi nói trước cho ta biết, vừa rồi ngươi đang cười cái gì? nói ra cho ta vui vẻ chung.”
Vân Bạch Liệt nhìn hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: “nhắc mới nhớ, ngươi không nói ta lại quên mất, ngươi đã tránh né đề tài này vài lần, chúng ta nên nói về việc ngươi có muốn quay về hay không?”
Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới hắn còn chưa quên, đau đầu nói: “A Bạch, ta đã sắp xếp tốt rồi, ít nhất….. để cho ta ở lại bên cạnh ngươi nhìn thấy ngươi bình yên vô sự. hơn nữa ngươi còn muốn đi yêu cung, lỡ như có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
Vân Bạch Liệt nhịn không được cười: “Lỡ như có nguy hiểm ngươi đi lên đánh được sao?”
Chu Kì Nghiêu nghĩ nghĩ mình ở nhân gian thì rất lợi hại nhưng ở trong này thì hoàn toàn không có tu vi, hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta giúp tăng khí thế cho ngươi.”
Vân Bạch Liệt thiếu chút nữa là không nhịn được: “Như vậy đi, sau này ngươi hỗ trợ kêu ‘phu quân cố lên’ ‘phu quân thật lợi hại’….. ta để cho ngươi đi theo, thế nào?”
Chu Kì Nghiêu yên lặng liếc hắn một cái: “A Bạch ngươi học xấu. nhưng theo ý của ngươi là ta có thể ở lại?”
Vân Bạch Liệt nhếch mày: “Ai nói? nhưng muốn ở lại cũng không phải không được, chúng ta ước pháp tam chương.” Sau khi hai khối đá trong lòng Vân Bạch Liệt được dỡ xuống, cả người hắn giống như được sống lại, nếu phụ vương và nhị ca vẫn còn thì thật tốt biết bao nhiêu.
Chu Kì Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra Vân Bạch Liệt cố ý lừa mình, nhưng giờ phút này nhìn thấy đáy mắt hắn mang theo nụ cười, lại nghĩ tới lúc quanh thân Vân Bạch Liệt bao trùm bi thương, Chu Kì Nghiêu làm bộ như không nhìn ra, cố ý hỏi: “ước pháp tam chương gì?”
Vân Bạch Liệt nói: “thứ nhất, nơi này là yêu tộc, ngươi không đánh lại được, nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi phải ôm trứng rồng tránh sang một bên, không được tùy tiện lao ra.”
Chu Kì Nghiêu đương nhiên không ý kiến: “Ta và trứng….. sau này sẽ dựa vào A Bạch.”
Vân Bạch Liệt liếc hắn, lời nói bình thường như vậy sao từ trong miệng hắn nói ra giống như là đang trêu ghẹo mình? Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: “điều thứ hai, không để cho người khác biết ngươi là con người.”
Điều này cũng không có ý kiến, Chu Kì Nghiêu tiếp tục chờ mong nhìn Vân Bạch Liệt.
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu cúi đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen ấy phản chiếu ra ảnh ngược của mình, hắn nhìn thấy bộ dạng này của Chu Kì Nghiêu lại nhịn không được muốn sờ mặt của tên nhóc này, hắn vốn thích mặt đẹp, hơn nữa còn có tình cảm, càng cảm thấy khuôn mặt này của Chu Kì Nghiêu thật hợp khẩu vị của hắn.
Hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đè nén cảm xúc xuống, hơi nghiêng mắt sang một bên, kết quả tên nhóc này còn cố ý hạ giọng câu dẫn hắn: “A Bạch, điểu thứ ba thì sao?”
Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng hắng hắng cổ họng, vốn cũng chỉ thuận miệng nói ba điều, điều thứ ba còn chưa nghĩ ra, kết quả nhìn thấy bộ dạng của tên này, hắn lập tức nghĩ tới: “điều thứ ba, không được ở trước mặt người khác động chân động tay, duy trì khoảng cách.”
“Chúng ta là phu phu, có gì mà không được? quang minh chính đại.” Chu Kì Nghiêu nhìn người gần ngay trước mắt, có thể nhìn mà không thể ăn rất sốt ruột.
“Đó là ở nhân gian, đây là ở long tộc không tính.” Vân Bạch Liệt nói.
Chu Kì Nghiêu hiểu ra: “Thì ra A Bạch muốn thành hôn thêm một lần nữa, đường đường chính chính, ta đã hiểu, chờ báo thù xong, tất cả đã thỏa đáng, chúng ta sẽ thành hôn ở long tộc một lần nữa.”
Vân Bạch Liệt hơi hoảng hốt, đôi mắt hơi nóng, hắn hơi nghiêng đầu về một bên, trong lòng cũng ấm áp: “Ai, ai muốn thành hôn một lần nữa với ngươi chứ.”
Chu Kì Nghiêu nhìn hắn rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo liền cười nói: “được được được, vậy chờ A Bạch khi nào muốn thành thân thì ta lại làm?”
Vân Bạch Liệt không dám nhìn hắn, sợ bị nhìn ra tâm sự: “Ba điều này ngươi còn chưa nói có đồng ý hay không?”
“Đồng ý đồng ý đồng ý, đừng nói là ba điều, một trăm điều cũng đồng ý.” Chu Kì Nghiêu lập tức cảm đoan.
Vân Bạch Liệt liếc hắn, sao cứ cảm thấy miệng lưỡi tên nhóc này càng ngày càng trơn tru vậy? trước kia làm hoàng đế cũng không như vậy.
Chu Kì Nghiêu cũng không muốn nhưng vấn đề là lúc trước ngốc tử kia tự mình cọ tới đây, còn chủ động muốn hôn, trước kia chủ động như vậy, hiện tại thì ngước lại, Chu Kì Nghiêu thực hối hận trước kia sao không nhân cơ hội hôn nhiều hơn, hiện giờ muốn hôn cũng không hôn được.
Thế nhưng cho dù là người nào hắn cũng thích, không có cách nào, nếu người ta không chủ động thì để hắn chủ động vậy.
Vân Bạch Liệt bị hắn nhìn không hiểu sao lại không tự nhiên, lại nghĩ tới đi ra lâu như vậy cũng nên trở về, còn phải chuẩn bị đi yêu cung, kết quả đột nhiên nghe Chu Kì Nghiêu nói một câu khó hiểu: “A Bạch điểu kiện của ngươi nói xong rồi chứ?”
Vân Bạch Liệt kỳ quái nhìn hắn: “Xong rồi.”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, trước mắt liền tối sầm, hắn bị Chu Kì Nghiêu che mắt, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, liền cảm giác có người tới gần mình, hắn nghĩ tới cái gì, vừa định mở miệng, Chu Kì Nghiêu giống như đoán được tâm tư hắn: “Ba điều kia ta đều nhớ rõ, A Bạch, ngươi nói không thể ở trước mặt người khác động chân động tay, nhưng ở chỗ này cũng chỉ có hai người chúng ta đương nhiên là không thành vấn đề….”
“y!”
“y y!” còn có chúng ta nữa.
Đột nhiên, Chu Kì Nghiêu còn chưa nói xong, hai người liền nghe thấy thanh âm khác, Chu Kì Nghiêu cúi đầu phát hiện trong vạt áo có hai quả trứng từ khi nào, còn chưa có phá xác, nhưng nghe thấy tiếng rồng nhỏ kia, Chu Kì Nghiêu luôn luôn có cảm giác đó là ảo giác, hắn vốn muốn che hai quả trứng đi, nhưng cuối cùng nghĩ lại rồi yên lặng buông tay ra, chỉnh chỉnh vạt áo, ho nhẹ một tiếng : « trên mặt phụ thân các ngươi dính vết bẩn, ta giúp hắn chùi. »
Hai quả trứng y thanh : lừa trứng nha, rõ ràng là hôn nhẹ, chúng ta không nhìn nha.
Y xong, Chu Kì Nghiêu cũng nghe không hiểu nhưng hắn nhìn thấy hai quả trứng xoay một vòng, hình như là quay lưng lại.
Chu Kì Nghiêu : « ….. » sao hắn cứ cảm thấy hai quả trứng này quá thông minh? thật không dễ lừa.
Khi hai người ôm hai quả trứng về, Chu Viêm đã thu dọn xong xuôi, hắn đứng bên người Vân Sùng Trạch, cung kính cúi đầu, nhìn thấy Vân Bạch Liệt thì gọi một tiếng.
Vân Bạch Liệt đi tới chỗ Vân Sùng Trạch : « Đại ca, hiện giờ liền xuất phát sao ? »
« Ừ, phải nhanh chóng rời khỏi đây, rồng yêu kia tuy nói như vậy nhưng chỗ này cách Tây Hải cũng gần, tuy rằng khoảng thời gian này lão long vương đã đi bẩm báo nhưng lỡ như lão quay về, cũng sợ có lỡ như này nên chúng ta cứ đi qua trước, tới nơi xem xét rồi nói sau. » tầm mắt Vân Sùng Trạch nhìn Chu Kì Nghiêu.
Những cảm xúc lúc trước trong giờ phút này, nếu dùng lời nói của nhân gian để hình dung thì hoàng đế nhân tộc này có chút « thuận buồm xuôi gió », sợ là em trai ngu ngốc của mình không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể làm ngơ, biết rằng Vân Bạch Liệt sẽ nói tạm thời không đưa hoàng đế nhân tộc này trở về.
Đoàn người bắt đầu rời đi, trong nhóm người bọn họ: không có tu vi thì vẫn không có tu vi, tạm thời là người phàm thì vẫn là người phàm, chỉ còn lại có mình Chu Viêm nhưng tu vi rất thấp, nếu gặp được tiểu yêu thì còn tốt nhưng là đại yêu chỉ có thể bị ngược thê thảm.
Cũng may đoạn đường kế tiếp này, bọn họ đi nhanh, tránh đi đường lớn, toàn chọn đi đường nhỏ, tới chạng vạng ngày thứ tám đã tới yêu đô.
Long tộc Đông Hải hắn không có quan hệ gì với yêu cung, hắn biết rõ ràng điểm này.
Rồng yêu kia chọn trứng có hoa văn chứ không phải quả trắng bóng, chứng tỏ quả giống long tộc bọn họ không có gì đặc biệt nhưng quả mang hoa văn thì không giống như vậy.
Có nghĩa là đối phương chọn quả mang theo hoa văn.
Mà phần huyết mạch này khẳng định là Chu Kì Nghiêu…..
Nói cách khác, không phải huyết mạch của long tộc Đông Hải bọn họ có thể làm yêu chủ, mà là thuộc về Chu Kì Nghiêu.
Nhưng huyết mạch của một người phàm, bốn vị trưởng lão trong yêu cung có thể đồng ý sao?
Trừ phi huyết mạch này không đơn giản…..
Nói cách khác, Chu Kì Nghiêu sợ là không phải một hoàng đế người phàm bình thường.
Vân Bạch Liệt hiểu hết xong, trái tim không nhịn được mà đập loạn xạ, hắn trở về long tộc đã gần một năm, hắn vẫn luôn lảng tránh chuyện Chu Kì Nghiêu là người, hắn là rồng, long tộc bọn họ có thể sống ngàn năm vạn năm.
Nhưng Chu Kì Nghiêu không giống như vậy, hắn chỉ có thể sống tới trăm năm, Vân Bạch Liệt chỉ cần nghĩ nếu mình không chết vậy sau này mình phải trơ mắt nhìn Chu Kì Nghiêu dần dần già đi, cuối cùng tận mắt nhìn đối phương chết đi, trăm năm sau ngàn năm sau mình cũng chỉ có thể nhớ tới đối phương hoặc là tìm kiếm kiếp sau của đối phương.
Nhưng nếu như hắn đến chậm một bước, vậy hắn có thể sẽ phải rời khỏi Chu Kì Nghiêu.
Hoặc là kiếp sau Chu Kì Nghiêu đã thích một người khác, hắn phải làm sao bây giờ?
Thỉnh thoảng Vân Bạch Liệt sẽ nghĩ tới những khả năng này nhưng hắn luôn dùng chuyện báo thù trước để đè lại, lúc này Chu Kì Nghiêu có thể không phải người, không cần phải nhập luân hồi khiến hắn không kìm được kích động ở trong lòng, miệng cũng không nhịn được cong lên.
Mặc kệ Chu Kì Nghiêu có thân phận gì, chỉ cần không phải chịu sinh lão bệnh tử của người phàm, bọn họ có thể mãi mãi bên nhau, chỉ cần nghĩ tới điều đó, hắn đã không đè nén được ánh sáng dưới đáy mắt, vẻ mặt sáng láng, hắn đang đứng ở trong rừng xung quanh đều là những cây cối cao lớn tươi tốt, ánh sáng chiếu xuống người hắn làm cho cả người hắn phát sáng.
Chu Kì Nghiêu quay trở lại một lần nữa, nhìn thấy hình ảnh này, bước chân hắn nhẹ lại, giống như sợ sẽ làm hỏng bức tranh này.
Lúc Vân Bạch Liệt phát hiện Chu Kì Nghiêu tới, Chu Kì Nghiêu đã đi tới cách hắn ba bốn bước.
Vân Bạch Liệt cảm thấy mình hơi ngốc, hắn nghiêm mặt, ho nhẹ một tiếng: “Sao ngươi đã trở lại? trứng đâu?”
“Đại ca…. ôm đi.” Chu Kì Nghiêu nhìn chằm chằm Vân Bạch Liệt, quên thu lại tầm mắt, tiếng nói cũng hơi mất tiếng.
Vân Bạch Liệt bị hắn nhìn lại càng không tự nhiên, “Vậy, ta đi xem bọn họ.”
Kết quả mới vừa đi qua người Chu Kì Nghiêu lại bị Chu Kì Nghiêu cầm cổ tay, hắn giãy giụa nhưng giãy không ra, liền quay đầu lại nhìn: “Buông ra.”
Chu Kì Nghiêu cũng tiến lại gần, hạ giọng vô lại nói: “Không buông.”
Vân Bạch Liệt liếc hắn: “Ngươi đánh không lại ta.”
Chu Kì Nghiêu cũng nở nụ cười càng không biết xấu hổ nói: “Vậy ngươi đánh đi, đánh là thương mắng là yêu, đánh càng nặng, chứng minh A Bạch càng thích ta.”
Vân Bạch Liệt ngơ ra, mới không gặp một năm, tên này sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Ý cười nơi đáy mắt Chu Kì Nghiêu càng sâu: “ không phải không thể thả, ngươi nói trước cho ta biết, vừa rồi ngươi đang cười cái gì? nói ra cho ta vui vẻ chung.”
Vân Bạch Liệt nhìn hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: “nhắc mới nhớ, ngươi không nói ta lại quên mất, ngươi đã tránh né đề tài này vài lần, chúng ta nên nói về việc ngươi có muốn quay về hay không?”
Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới hắn còn chưa quên, đau đầu nói: “A Bạch, ta đã sắp xếp tốt rồi, ít nhất….. để cho ta ở lại bên cạnh ngươi nhìn thấy ngươi bình yên vô sự. hơn nữa ngươi còn muốn đi yêu cung, lỡ như có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
Vân Bạch Liệt nhịn không được cười: “Lỡ như có nguy hiểm ngươi đi lên đánh được sao?”
Chu Kì Nghiêu nghĩ nghĩ mình ở nhân gian thì rất lợi hại nhưng ở trong này thì hoàn toàn không có tu vi, hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta giúp tăng khí thế cho ngươi.”
Vân Bạch Liệt thiếu chút nữa là không nhịn được: “Như vậy đi, sau này ngươi hỗ trợ kêu ‘phu quân cố lên’ ‘phu quân thật lợi hại’….. ta để cho ngươi đi theo, thế nào?”
Chu Kì Nghiêu yên lặng liếc hắn một cái: “A Bạch ngươi học xấu. nhưng theo ý của ngươi là ta có thể ở lại?”
Vân Bạch Liệt nhếch mày: “Ai nói? nhưng muốn ở lại cũng không phải không được, chúng ta ước pháp tam chương.” Sau khi hai khối đá trong lòng Vân Bạch Liệt được dỡ xuống, cả người hắn giống như được sống lại, nếu phụ vương và nhị ca vẫn còn thì thật tốt biết bao nhiêu.
Chu Kì Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra Vân Bạch Liệt cố ý lừa mình, nhưng giờ phút này nhìn thấy đáy mắt hắn mang theo nụ cười, lại nghĩ tới lúc quanh thân Vân Bạch Liệt bao trùm bi thương, Chu Kì Nghiêu làm bộ như không nhìn ra, cố ý hỏi: “ước pháp tam chương gì?”
Vân Bạch Liệt nói: “thứ nhất, nơi này là yêu tộc, ngươi không đánh lại được, nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi phải ôm trứng rồng tránh sang một bên, không được tùy tiện lao ra.”
Chu Kì Nghiêu đương nhiên không ý kiến: “Ta và trứng….. sau này sẽ dựa vào A Bạch.”
Vân Bạch Liệt liếc hắn, lời nói bình thường như vậy sao từ trong miệng hắn nói ra giống như là đang trêu ghẹo mình? Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: “điều thứ hai, không để cho người khác biết ngươi là con người.”
Điều này cũng không có ý kiến, Chu Kì Nghiêu tiếp tục chờ mong nhìn Vân Bạch Liệt.
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu cúi đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen ấy phản chiếu ra ảnh ngược của mình, hắn nhìn thấy bộ dạng này của Chu Kì Nghiêu lại nhịn không được muốn sờ mặt của tên nhóc này, hắn vốn thích mặt đẹp, hơn nữa còn có tình cảm, càng cảm thấy khuôn mặt này của Chu Kì Nghiêu thật hợp khẩu vị của hắn.
Hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đè nén cảm xúc xuống, hơi nghiêng mắt sang một bên, kết quả tên nhóc này còn cố ý hạ giọng câu dẫn hắn: “A Bạch, điểu thứ ba thì sao?”
Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng hắng hắng cổ họng, vốn cũng chỉ thuận miệng nói ba điều, điều thứ ba còn chưa nghĩ ra, kết quả nhìn thấy bộ dạng của tên này, hắn lập tức nghĩ tới: “điều thứ ba, không được ở trước mặt người khác động chân động tay, duy trì khoảng cách.”
“Chúng ta là phu phu, có gì mà không được? quang minh chính đại.” Chu Kì Nghiêu nhìn người gần ngay trước mắt, có thể nhìn mà không thể ăn rất sốt ruột.
“Đó là ở nhân gian, đây là ở long tộc không tính.” Vân Bạch Liệt nói.
Chu Kì Nghiêu hiểu ra: “Thì ra A Bạch muốn thành hôn thêm một lần nữa, đường đường chính chính, ta đã hiểu, chờ báo thù xong, tất cả đã thỏa đáng, chúng ta sẽ thành hôn ở long tộc một lần nữa.”
Vân Bạch Liệt hơi hoảng hốt, đôi mắt hơi nóng, hắn hơi nghiêng đầu về một bên, trong lòng cũng ấm áp: “Ai, ai muốn thành hôn một lần nữa với ngươi chứ.”
Chu Kì Nghiêu nhìn hắn rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo liền cười nói: “được được được, vậy chờ A Bạch khi nào muốn thành thân thì ta lại làm?”
Vân Bạch Liệt không dám nhìn hắn, sợ bị nhìn ra tâm sự: “Ba điều này ngươi còn chưa nói có đồng ý hay không?”
“Đồng ý đồng ý đồng ý, đừng nói là ba điều, một trăm điều cũng đồng ý.” Chu Kì Nghiêu lập tức cảm đoan.
Vân Bạch Liệt liếc hắn, sao cứ cảm thấy miệng lưỡi tên nhóc này càng ngày càng trơn tru vậy? trước kia làm hoàng đế cũng không như vậy.
Chu Kì Nghiêu cũng không muốn nhưng vấn đề là lúc trước ngốc tử kia tự mình cọ tới đây, còn chủ động muốn hôn, trước kia chủ động như vậy, hiện tại thì ngước lại, Chu Kì Nghiêu thực hối hận trước kia sao không nhân cơ hội hôn nhiều hơn, hiện giờ muốn hôn cũng không hôn được.
Thế nhưng cho dù là người nào hắn cũng thích, không có cách nào, nếu người ta không chủ động thì để hắn chủ động vậy.
Vân Bạch Liệt bị hắn nhìn không hiểu sao lại không tự nhiên, lại nghĩ tới đi ra lâu như vậy cũng nên trở về, còn phải chuẩn bị đi yêu cung, kết quả đột nhiên nghe Chu Kì Nghiêu nói một câu khó hiểu: “A Bạch điểu kiện của ngươi nói xong rồi chứ?”
Vân Bạch Liệt kỳ quái nhìn hắn: “Xong rồi.”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, trước mắt liền tối sầm, hắn bị Chu Kì Nghiêu che mắt, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, liền cảm giác có người tới gần mình, hắn nghĩ tới cái gì, vừa định mở miệng, Chu Kì Nghiêu giống như đoán được tâm tư hắn: “Ba điều kia ta đều nhớ rõ, A Bạch, ngươi nói không thể ở trước mặt người khác động chân động tay, nhưng ở chỗ này cũng chỉ có hai người chúng ta đương nhiên là không thành vấn đề….”
“y!”
“y y!” còn có chúng ta nữa.
Đột nhiên, Chu Kì Nghiêu còn chưa nói xong, hai người liền nghe thấy thanh âm khác, Chu Kì Nghiêu cúi đầu phát hiện trong vạt áo có hai quả trứng từ khi nào, còn chưa có phá xác, nhưng nghe thấy tiếng rồng nhỏ kia, Chu Kì Nghiêu luôn luôn có cảm giác đó là ảo giác, hắn vốn muốn che hai quả trứng đi, nhưng cuối cùng nghĩ lại rồi yên lặng buông tay ra, chỉnh chỉnh vạt áo, ho nhẹ một tiếng : « trên mặt phụ thân các ngươi dính vết bẩn, ta giúp hắn chùi. »
Hai quả trứng y thanh : lừa trứng nha, rõ ràng là hôn nhẹ, chúng ta không nhìn nha.
Y xong, Chu Kì Nghiêu cũng nghe không hiểu nhưng hắn nhìn thấy hai quả trứng xoay một vòng, hình như là quay lưng lại.
Chu Kì Nghiêu : « ….. » sao hắn cứ cảm thấy hai quả trứng này quá thông minh? thật không dễ lừa.
Khi hai người ôm hai quả trứng về, Chu Viêm đã thu dọn xong xuôi, hắn đứng bên người Vân Sùng Trạch, cung kính cúi đầu, nhìn thấy Vân Bạch Liệt thì gọi một tiếng.
Vân Bạch Liệt đi tới chỗ Vân Sùng Trạch : « Đại ca, hiện giờ liền xuất phát sao ? »
« Ừ, phải nhanh chóng rời khỏi đây, rồng yêu kia tuy nói như vậy nhưng chỗ này cách Tây Hải cũng gần, tuy rằng khoảng thời gian này lão long vương đã đi bẩm báo nhưng lỡ như lão quay về, cũng sợ có lỡ như này nên chúng ta cứ đi qua trước, tới nơi xem xét rồi nói sau. » tầm mắt Vân Sùng Trạch nhìn Chu Kì Nghiêu.
Những cảm xúc lúc trước trong giờ phút này, nếu dùng lời nói của nhân gian để hình dung thì hoàng đế nhân tộc này có chút « thuận buồm xuôi gió », sợ là em trai ngu ngốc của mình không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể làm ngơ, biết rằng Vân Bạch Liệt sẽ nói tạm thời không đưa hoàng đế nhân tộc này trở về.
Đoàn người bắt đầu rời đi, trong nhóm người bọn họ: không có tu vi thì vẫn không có tu vi, tạm thời là người phàm thì vẫn là người phàm, chỉ còn lại có mình Chu Viêm nhưng tu vi rất thấp, nếu gặp được tiểu yêu thì còn tốt nhưng là đại yêu chỉ có thể bị ngược thê thảm.
Cũng may đoạn đường kế tiếp này, bọn họ đi nhanh, tránh đi đường lớn, toàn chọn đi đường nhỏ, tới chạng vạng ngày thứ tám đã tới yêu đô.
Danh sách chương