Chu Kì Nghiêu không nghĩ yêu nghiệt này lại nói ra một câu như vậy, sửng sốt một chút liền  hiểu được ý của đối phương, híp mắt, ánh mắt thâm trầm: “Đây là chuyện không có khả năng, trẫm sẽ tự mình tìm người, trả lại hắn cho trẫm.”

Chu Kì Nghiêu hầu như không hề chần chừ, người của hắn, dựa vào cái gì hắn phải cho đi?

Huống chi, hắn đã tìm ba năm, đợi thêm một thời gian nữa thì như thế nào?

Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ  nghiệp chướng này có ý đồ gì với ngốc tử này, không nghĩ tới hiện giờ trực tiếp nói ra mục đích như vậy, ánh mắt càng thêm khó chịu, thấy ngân long không hề có ý trả lại Long Bạch Bạch cho hắn, liền trực tiếp muốn cướp người.

Chu Viêm che trước mặt Chu Kì Nghiêu, trực tiếp nâng cánh tay lên, lập tức có một kết giới ngăn cách giữa hai người.

Ban đầu ngân long nghĩ người phàm  này sẽ chần chờ, không nghĩ tới đối phương lại trả lời thoải mái như vậy, điều này làm cho đôi mắt ngân long bớt u ám đi một chút, người phàm này tuy rằng không thuận mắt nhưng so với trong tưởng tượng thì cũng coi là tạm được.

“Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, cơ hội chỉ có một, nếu bỏ lỡ, người muốn một lần nữa là không có khả năng. Ngươi tìm lâu như vậy, chấp niệm cũng lâu như vậy, chẳng lẽ…. chỉ vì một ngốc tử mà buông tha?” ngân long không tự nhiên thả nhẹ thanh âm, râu rồng cũng không hiểu sao mà giơ lên.

Chu Kì Nghiêu bời vì lời nói của ngân long mà trầm mặc, khiến cho ngân long tức giận thiếu chút nữa muốn hất văng Chu Kì Nghiêu, khi Chu Kì Nghiêu mở miệng, ánh mắt nhìn Long Bạch Bạch đang hôn mê bất tỉnh trong ngực ngân long: “Hắn không phải ngốc tử. hắn chỉ là không hiểu một chút chuyện bình thường mà thôi, hiểu chậm một chút mà thôi, có lẽ đối với ngươi mà nói là sự ngu dại, nhưng đối với trẫm mà nói, hắn thực thông minh, so với bất cứ kẻ nào đều thông minh.”

Chắc là trên thế gian này không tìm được ai khiến cho hắn luyến tiếc như vậy, rõ ràng ngốc tử này khờ dại như vậy, lại cố tình cho dù làm cái gì đều có thể chọc vào đầu quả tim hắn.

Hắn hít sâu một hơi, đi tới chỗ ngân long, hoặc là nói đi tới chỗ Long Bạch Bạch, hắn đem long châu lấy ra một lần nữa, đặt ở trong lòng bàn tay, đưa tới gần kết giới mà Chu Viêm đã thiết lập, lập tức một tia sáng liền nuốt chửng kết giới này.

Chu Viêm còn muốn tiếp tục ra tay, nghe Chu Kì Nghiêu nói xong ngân long vẫn không lên tiếng rốt cục lên tiếng: “Chu Viêm.”

Chu Viêm nghe hiểu, nhìn sâu vào mắt Chu Kì Nghiêu, cũng lùi lại.

Không có Chu Viêm ngăn cản, Chu Kì Nghiêu dựa vào long châu tới gần ngân long, ngửa đầu nhìn Long Bạch Bạch trong lòng ngân long: “Trả lại hắn cho trẫm. nếu ngươi đồng ý nói cho trẫm nơi của người nọ, trẫm sẽ biết ơn ngươi; nếu ngươi không muốn nói, vậy nói cho người nọ, trẫm vẫn luôn tìm hắn, ba năm trước đây, hắn giúp đỡ trẫm thoát khỏi biển khổ, nhưng lại đột nhiên rời đi để lại long châu này, trẫm vẫn muốn trả thứ này cho hắn. nếu hắn còn muốn lấy lại, vậy kêu hắn tới gặp trẫm, trẫm sẽ đồng ý trả long châu này cho hắn.”

Ngay từ đầu Chu Kì Nghiêu nói còn không yên tâm, nhưng khi nói ra khỏi miệng, nút thắt ở trong lòng trong thời gian này bỗng nhiên được mở ra.

Hắn không thể không thừa nhận, người nọ rất quan trọng với hắn, có thể nói hiện giờ hắn có thể sống như một con người, cũng là bởi vì người nọ.

Đối phương là ân nhân của hắn, hắn có thể dùng mạng để báo đáp, rất quan trọng, mà ngốc tử này cũng quan trọng như vậy.

Hai người không thể phân biệt được đều quan trọng như nhau, nhưng hắn đã có tình cảm với ngốc tử này, còn đối với người nọ là có thể lấy mạng trao đổi.

Không biết khi nào ngân long đã ngừng lại động tác, đôi mắt thú của hắn lẳng lặng nhìn Chu Kì Nghiêu, phát hiện đối phương ngay từ đầu luống cuống sốt ruột tới hiện giờ bình thản tự nhiên, đáy mắt đối phương không hề có tránh né và chần chờ, giống như vừa rồi chỉ là một chuyện rất bình thường.

Nhưng ngân long lại nhìn ra, đối phương là thật sự nghĩ như vậy và cũng nói ra như vậy, nhưng như vậy vẫn không đủ: “Chẳng lẽ những ân tình cứu giúp năm đó ngươi cứ như vậy mà quên đi sao?”

Chu Kì Nghiêu giống như là không nghe ra sự hung hăng của ngân long, tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Long Bạch Bạch, rõ ràng cũng không có gì đặc biệt, nhưng cố tình chỗ nào cũng vừa mắt hắn.

Chắc là ánh mắt của Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch rất ôn nhu, vảy rồng buộc chặt xung quanh ngân long cũng thả lỏng ra, mắt thú của hắn nhìn chằm chằm đôi mắt ôn nhu nhìn Long Bạch Bạch của Chu Kì Nghiêu: “Đương nhiên là không tính, mạng của trẫm là người nọ cứu, nếu như hắn gặp nguy hiểm, trẫm đồng ý dùng mạng đổi mạng; nhưng ngốc tử này…. Cũng là trách nhiệm của ta.”

Cho dù đối phương cả đời sẽ như vậy, hay sau này sẽ khôi phục lại, người này sẽ trở thành tồn tại không thể thiếu trong cuộc đời của hắn, hắn sẽ chăm sóc tốt ngốc tử này, cho dù bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu.

Cho nên, hắn mới dùng trách nhiệm để nói, nếu chỉ động tâm bình thường, một ngày nào đó sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng là trách nhiệm, vậy trên lưng phải đeo cả đời, vĩnh viễn không thể bỏ qua.

Ngân long nghe ra thâm ý trong lời nói của Chu Kì Nghiêu, nhìn Chu Kì Nghiêu thật lâu cũng không lên tiếng, ngay cả Chu Viêm ở một bên cũng nhịn không được ngây ngẩn cả người, hắn suy nghĩ lời nói của Chu Kì Nghiêu, như là thông suốt được cái gì, tầm mắt nhịn không được từ trên người Chu Kì Nghiêu dời tới trên người ngân long, thật lâu cũng không dời tầm mắt.

Hồi lâu sau ngân long mới lên tiếng, hắn mạnh mẽ buông thân rồng đang quấn quanh người Long Bạch Bạch, lập tức Long Bạch Bạch được móng rồng cầm lấy, Chu Kì Nghiêu hoảng sợ, tiến lên muốn cướp người về, ngân long cũng lùi ra phía sau mấy bước: “ngươi cũng biết hắn cả đời cũng sẽ ngu dại như vậy, ngươi dám đeo trách nhiệm này trên lưng sao? Ngươi thật sự đồng ý?”

Chu Kì Nghiêu nghiêm nghị đứng ở kia: “Trẫm là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời.”

Ngân long sâu sắc nhìn hắn: “Đây là ngươi nói, nếu để cho ta biết ngươi đổi ý, ta sẽ giết ngươi.”

Rốt cục ngân long từ từ phun ra một hơi, hơi cúi đầu nhìn Long Bạch Bạch đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt rồng hiện lên ánh sáng ôn nhu: một khi đã như vậy, vậy ta sẽ tặng ngươi một phần lễ vật cuối cùng trước khi ly biệt vậy.

Đột nhiên ngân long đặt Long Bạch Bạch ở phía sau lưng, đem Long Bạch Bạch đẩy về phía Chu Kì Nghiêu, móng rồng mang theo ánh sáng bạc lướt qua lưng Long Bạch Bạch, mà khi ánh sáng kia lướt qua người Long Bạch Bạch liền hấp thu toàn bộ phong ấn, đem tầng phong ấn vừa gia cố lúc trước tạo ra một lỗ hổng, rồi ánh sáng này nhanh chóng biến mất.

Chu Kì Nghiêu không nghĩ ngân lòng này nói đẩy là đẩy, Chu Kì Nghiêu liền nhảy người lên ôm lấy người, sau khi ôm lấy liền nhìn thấy Long Bạch Bạch đang ngủ say thật không có gì lúc này mới thả lỏng.

Khi nháy mắt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngân long bay về phía hang động: “Thừa dịp ta chưa đổi ý, đi mau, nếu không….. ta mà đoạt lại hắn, ngươi sẽ không có cơ hội gặp được.”

Chu Kì Nghiêu ôm Long Bạch Bạch liếc mắt nhìn hắn, nhanh chóng xoay người lên ngựa, chỉ là trước khi phóng ngựa rời đi, quay đầu lại nhìn hắn, lại không hề nói cái gì, mạnh mẽ kéo cương  ngựa, nhanh chóng rời đi.

Vừa rồi Chu Viêm chú ý tới động tác của ngân long, nghi hoặc khó hiểu, nhanh chóng theo vào sơn động, vừa tới phụ cận, liền nhìn thấy chủ tử nghiêng người phun ra một ngụm máu.

Chu Viêm đem ngọc bội kia bóp nát, lộ ra một góc long châu ở bên trong, nhanh chóng đưa cho ngân long.

Ngân long vào nước nháy mắt liền biến nửa người trên là thân người, lấy ra long châu bị tổn hại lúc trước, đem góc kia gắn lên, lập tức ánh sáng liền sáng ngời, một góc ảm đạm lúc trước đã khôi phục ánh sáng, chỉ là vết nứt cần mất vài ngày để sữa chữa.

Chu Viêm cũng nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nhìn về phía ngoài sơn động: “Chủ tử, vì sao không giữ tam điện hạ lại.” lúc trước hắn vẫn nhớ rõ chủ tử muốn giúp tam điện hạ khôi phục thần trí.

Nam tử nhìn long châu xuất hiện vết nứt, cũng từ từ lắc đầu: “Ta đổi ý. Nếu ta khôi phục thần trí cho A Liệt, lấy tính tình mạnh mẽ của hắn nhất định sẽ trở về long tộc báo thù, nhưng vừa đi là sống chết không rõ, hiện giờ đã có người thay ta bảo vệ hắn, ta tình nguyện để hắn làm một người phàm không ưu không lo mà tiếp tục sống sót, còn đầm rồng hang hổ kia, vẫn là một mình ta đi là được rồi. Chu Viêm, ngươi xử lý xong chuyện lúc trước ta giao cho ngươi rồi cũng đi thôi.”

“Chủ tử!” Chu Viêm không nghĩ nam tử sẽ đuổi người, nhanh chóng quỳ gối xuống, không muốn rời đi.

Nam tử lại không nhìn hắn: “Năm đó gặp chuyện không may ta mang các ngươi rời đi trốn tới chỗ này, cuối cùng bất đắc dĩ cũng phải đưa A Liệt đi, hiện giờ ngươi có thể tìm tới nơi này, tin tưởng những người đó sợ là cũng mau chóng tìm tới. đi thôi, ít nhất nếu ta không thể báo thù cũng đã chết….. còn có người giúp ta đưa thư, hoặc là lập một tấm bia.”

Thanh âm của nam tử rất thản nhiên, nhưng khi từ từ nâng mắt, chờ nhìn vào mắt Chu Viêm liền không che dấu được cảm tình, hắn mạnh mẽ nâng tay lên, trực tiếp khiến Chu Viêm bay ra ngoài, đem sơn động che lại, giọng nam tử yếu ớt vọng ra từ trong hang: “…. Từ hôm nay, ngươi tự do.”

Chu Viêm nhịn không được xông lên: “Chủ tử—-“

Mà bên kia Chu Kì Nghiêu mang theo Long Bạch Bạch chạy như bay tới chân núi Lệ Sơn, chờ chạy được tới một nửa, Long Bạch Bạch rốt cục từ trong mê man tỉnh lại.

Khi Long Bạch Bạch tỉnh lại liền cảm thấy đầu nặng nề, hơn nữa không biết vì sao cả người không thoải mái, hắn xoa xoa mắt, liền nhìn thấy hai bên nhanh chóng lùi ra sau, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cằm Chu Kì Nghiêu, lúc này mới phát hiện cả người mình đang nằm trong lòng Chu Kì Nghiêu.

“Di, người tốt chúng ta đang ở nơi nào? Không phải ta đang ăn cái gì đó hay sao?” Long Bạch Bạch chỉ nhớ rõ tới đoạn khiến hắn giả vờ bất tỉnh, kết quả hắn mới vừa nhắm mắt liền hôn mê luôn, sau đó tỉnh lại đột nhiên ở trên ngựa, liền cảm thấy kì quái.

Chu Kì Nghiêu chắc là đã hiểu, nghe lời nói ngây thơ của Long Bạch Bạch miệng liền mang cười, đem người ôm sát vào trong áo choàng, tiếng nói cũng nhẹ nhàng hơn, tiền đến bên tay hắn, ôm người càng chặt: “không phải không thích ở Lí phủ sao? Trẫm mang ngươi về khách điếm, để cho bọn họ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho ngươi, cho ngươi ăn đủ.”

“Thật sao?” Long Bạch Bạch nghĩ sau khi tỉnh ngủ thế mà người tốt lại thay đổi thành dễ nói chuyện như vậy, hắn nhịn không được nuốt nước miếng, ôm bụng, hắn thật là rất đói bụng.

Cũng không biết vì sao rõ ràng đây là một chuyện rất vui vẻ, nhưng trong lòng không biết sao lại rầu rĩ, giống như sắp mất đi cái gì, hắn nhịn không được cảm thấy uể oải, ôm bụng mà chán nản.

Chu Kì Nghiêu nghĩ hắn đói bụng, sờ sờ bụng hắn, quả nhiên là như vậy: “Đói lắm sao? Đợi trong chốc lát, rất nhanh là xong rồi.”

Long Bạch Bạch ngửa đầu nhìn Chu Kì Nghiêu, cỗ cảm xúc kia ở dưới đáy lòng bởi vì nhìn người tốt mà thấy an tâm, hắn giơ một ngón tay: “Vậy, ta có thể có một yêu cầu nhỏ hay không?”

Đêm nay Chu Kì Nghiêu rất là kiên nhẫn: “nói cái gì?” ngốc tử này thế mà ngoại trừ ăn còn biết yêu cầu.

Long Bạch Bạch nuốt nước miếng, trong đầu nghĩ tới rượu mà hắn thèm uống nhất, nhịn không được liền ôm chặt ngón tay của người tốt: “Thứ lúc trước ngươi uống thơm thơm đó có thể cho ta uống hay không, chỉ một ngụm thôi? Chỉ một ngụm thôi mà, ta cam đoan không uống nhiều.”

Chu Kì Nghiêu cùi đầu nhìn tiểu hỗn đản được một tấc lại muốn tiến một thước: “…. Chỉ một ly, không hơn.”

Long Bạch Bạch lập tức gật đầu thật mạnh: “người tốt ngươi thật sự là người tốt!”

Chu Kì Nghiêu đau đầu: “Trẫm ngoại trừ là người tốt còn là cái gì?”

Long Bạch Bạch còn nghiêm túc nghĩ, lại không nghĩ ra.

Chu Kì Nghiêu thở dài một tiếng, ngốc tử này, cũng may hắn có kiên nhẫn, cũng không vội.

Sau khi Chu Kì Nghiêu mang theo Long Bạch Bạch trở lại khách điếm, ám vệ nhận được tín hiệu liền trở về trước, sau khi nhìn thấy Chu Kì Nghiêu liền nhẹ nhàng thở ra, dựa theo sự dặn dò của Chu Kì Nghiêu lập tức tản đi chuẩn bị đồ ăn, lần này còn mua thêm một bầu rượu hoa điêu.

Long Bạch Bạch không nghĩ tới người tốt lại giữ lời, sau khi hắn ăn uống no đủ, quả nhiên nhìn thấy người tốt cho hắn một ly, Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch ngửi mùi rượu thơm, hai mắt liền sáng lên, nhịn không được nở nụ cười: “Chỉ được một ly, uống xong thì tắm rửa rồi nhanh chóng đi ngủ.”

Buổi tối hôm nay đối với Chu Kì Nghiêu khác mọi hôm, hắn cũng cho ngốc tử hồ nháo một lần, chờ sáng sớm ngày mai hắn liến mang người về kinh.

Ánh mắt Long Bạch Bạch sáng lên, nôn nóng nuốt ngụm rượu này xuống, kết quả bị cay, hắn lập tức liền ho khan, mắt cũng đỏ lên.

Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới ngốc tử này lần đấu uống rượu lại dám uống hết một ngụm, nhịn không được lấy khăn qua cho hắn lau, kết quả nhìn thấy khuôn mặt ngốc tử này đỏ bừng, ban đầu hắn tưởng là bị sặc, nhưng ai biết càng lau càng hồng, cuối cùng không chỉ có mặt mà cổ cũng đỏ, hắn nâng tay đặt lên trán Long Bạch Bạch, lòng bàn tay hơi nóng một chút.

Chu Kì Nghiêu nghĩ không phải là không thể uống đó chứ?

Long Bạch Bạch cảm thấy cả người không thoải mái, nhất là phía sau lưng có cái gì đó đang tràn ra, trên người hắn rất là nóng, hắn kéo vạt áo của mình, lộ ra da thịt cũng màu hồng, đầu óc hắn ong ong, liền cảm thấy muốn tìm nơi có nước, hắn dật dật mũi, ý thức căn bản không rõ, đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy chạy về phía thùng tắm sau bình phong mà Chu Kì Nghiêu đã cho người ta chuẩn bị tốt.

Chu Kì Nghiêu không nghĩ ngốc tử này lại phản ứng lớn như vậy, nhanh chóng đuổi theo, nhìn thấy ngốc tử kia quần áo cũng không cởi liền trực tiếp chui vào trong thùng tắm.

Cũng may thùng tắm lớn, hiện giờ hắn rất hối hận biết ngốc tử này phản ứng lớn như vậy đã không cho hắn uống.

Kết quả mới vừa tới gần, liền cảm thấy ngốc tử này đều chìm vào nước, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như có ánh sáng bạc nhoáng lên.

Trong đầu Chu Kì Nghiêu nháy mắt hiện lên cái gì, bước chân cứng ngắc vẫn đi về phía trước, cho tới khi đến gần, giống như xác minh linh cảm của hắn, liền có cái gì đó từ trong dục dũng vung ra.

Mà khi nhìn vào thứ xuất hiện trước mặt, Chu Kì Nghiêu khó có thể tin cứng ngắc tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện