Khi Long Bạch Bạch tỉnh lại thì toàn thân đều đau, mặt hắn tái mét toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt, nhưng mà cảm giác đau đớn ngay từ đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại loại cảm giác hơi đau giống ngày thường.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác loại đau đớn này hình như đã giảm bớt.
Long Bạch Bạch không rõ, hắn chỉ là vừa ngủ dậy mà thôi, sao trên người lại không đau như trước? chẳng lẽ loại đau đớn này lần đầu tốt hơn lần sau?
Hắn muốn tìm hiểu nguyên do, lại nghe thấy thanh âm cãi nhau bên ngoài khiến hắn bừng tỉnh, có lẽ vừa rồi quá kiệt sức, giờ phút này hắn cảm thấy thật mệt mỏi, chỉ muốn im lặng nằm, kết quả thanh âm kia khiến hắn không còn cách nào, hắn đành phải từ trên giường đứng lên.
Nhưng khi cúi đầu không biết có phải là ảo giác hay không, khi chân dẫm lên mặt đất, hắn nâng lòng bàn chân lên nghiêng đầu xem qua, liền nhìn thấy trên lưng bàn chân có hoa văn kỳ quái lộ ra.
Long Bạch Bạch tò mò mở to mắt, nhịn không được giơ tay sờ lên, chờ đụng vào mới nhịn không được mở lớn miệng, kỳ quái thế mà không phải bằng phẳng.
Hắn nhìn một vùng kia, chính là một tầng thực nhạt, hắn nhịn không được đem chân buông xuống rồi cọ cọ, thế mà giẫm giẫm như vậy mà không thấy đau.
Long Bạch Bạch cảm thấy chơi rất vui, chính là khi nhìn lại lần nữa, lại không thấy nữa, hắn gãi gãi đầu, chẳng lẽ hắn còn chưa tỉnh ngủ? cho nên mới thấy ảo giác?
Long Bạch Bạch lại muốn nhìn lại, bên ngoài lại truyền tới thanh âm nữ tử giận dữ: “Ta là muội muội của Vân phi nương nương các ngươi, ai dám ngăn cản ta?”
Thanh âm của tiểu thái giám rất nhỏ, nhưng nhĩ lực của Long Bạch Bạch tốt, nghe được rất rõ ràng: “Vân cô nương thứ tội, Vân chủ tử không có dặn dò, ai cũng không thể tùy ý tiến vào.”
Nữ tử sắp tức chết rồi, nàng đúng là cháu gái duy nhất của ân nhân Long Bạch Bạch, con gái của Vân tướng quân Vân Lam Quỳnh, ban đầu là do Vân Lam Quỳnh tiến cung, mà khi bên ngoài truyền tới tin đồn tân đế tâm ngoan thủ lạt dung mạo xấu xí, nàng như hoa như ngọc đang còn trẻ tuổi đương nhiên là không muốn gả cho một người như vậy, cho dù là hoàng đế thì thế nào? Dáng dấp trưởng thành hung tàn như vậy, ai biết có thể sống được bao lâu?
Lúc ấy Vân Lam Quỳnh càng hỏi thăm càng không muốn, mà khi Đổng tướng gia chỉ rõ cha nàng chọn một người đưa vào cung, nếu có thể đạt được thánh sủng, vậy thì bọn họ có thể tùy ý sử dụng.
Nàng không muốn làm vật hy sinh, lúc ấy gấp gáp quá liền nhìn thấy ngốc tử này, lúc đó hắn đang ngồi chồm hổm ở góc tường nhìn chằm chằm mấy tiểu hài tử ở gần đó đang cướp đoạt một khối điểm tâm, bộ dạng tham ăn của ngốc tử này khiến nàng cười nhạo không thôi.
Nếu là ngày thường nàng sẽ còn trêu cợt một phen, lúc này nào có tâm tình, đang định rời đi, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ nhìn về khuôn mặt đen thui của ngốc tử này, nàng vẫn nhớ rõ dung mạo của người này khi tổ phụ mang hắn về, còn làm cho nàng ghen tị rất lâu, nàng là một nữ tử mà lại không bằng một tên ngốc tử.
Vân Lam Quỳnh đem Long Bạch Bạch đẩy ra ngoài, thế là Long Bạch Bạch được đưa vào cung, chính cô ta thì trốn đi biệt trang ở mấy tháng, kết quả mấy ngày trước mẫu thân viết thư qua kêu nàng nhanh chóng trở về, nói là ngốc tử kia được ân sủng, không chỉ có như thế dung mạo của tân đế cũng không xấu như lời đồn.
Vân Lam Quỳnh không tin, cho dù không xấu thì như thế nào, lúc trước nàng cũng nghe qua tân đế từng là một tên ngốc, đại ngốc tử và tiểu ngốc tử ở cùng với nhau, không phải là rất xứng đôi sao?
Nhưng mẫu thân lại phái ma ma tới áp giải nàng về, trên đường trực tiếp tới hành cung, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới…. khuôn mặt của tân đế lại tuấn mỹ vô song như vậy.
Chỉ mới liếc mắt một cái, Vân Lam Quỳnh cảm thấy mình tan xương nát thịt cũng đồng ý.
Trước khi tới hành cung nàng cười nhạo ngốc tử này không biết bao nhiêu lần, lúc này lại hâm mộ gấp mấy lần.
Nàng vốn đang ngây ngốc, nhưng khi trở về nghe mẫu thân nói tân đế để ý ngốc tử kia như thế nào, chỉ độc sủng một mình hắn, thậm chí còn không thị tẩm ai khác….
Nói xong lời cuối cùng, nương nàng quay đầu liền cảm khái, nếu lúc trước người tiến cung là nàng, hiện giờ đạt được thánh sủng chính là nàng….. giờ phút này người ở bên cạnh tân đế, chính là nàng.
Sáng sớm, Vân Lam Quỳnh ngồi không yên liền mang theo hai hầu gái tới đây.
Ban đầu nàng nghĩ ngốc tử này khẳng định sẽ giống như ở phủ tướng quân ngốc nghếch lấy lòng nàng, kết quả nhìn ngốc tử kia vừa mới làm gì? Hắn thế nhưng làm bộ không thấy nàng?
Lúc ấy Vân Lam Quỳnh còn chịu đựng, nàng đứng ở phía sau để cho hai hầu gái xông lên, lại bị mấy cẩu nô tài này ngăn cản, nàng vẫn chịu đựng, nhưng rốt cục không nhịn được lên tiếng trách mắng, thật là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chờ nàng làm sủng phi, xem nàng có bảo hoàng thượng chém đầu bọn họ không.
Ban đầu mấy tiểu thái giám còn dây dưa với hai hầu gái, nhưng hôm nay nghe lời nói của Vân cô nương, trong ngực liền phập phồng, sợ đắc tội với muội muội của Vân chủ tử, bọn họ không biết Long Bạch Bạch là nhận nuôi, nghĩ xương gãy còn dính với thân, cũng không dám đắc tội, nhưng cũng không dám cho vào.
Tối hôm qua nghe nói Đổng tướng gia đắc tội với hoàng thượng, trong buổi tối liền dẫn người qua, kết quả ngoại trừ Đổng tướng gia ai cũng bị đánh hai trăm gậy, hầu như đều chết, chỉ còn có hai người còn sống nâng về.
Bọn họ làm nô tài mà run như cấy sấy, đương nhiên trong thời điểm này không dám xúc phạm tới hoàng thượng, cũng không dám thả người, đang muốn tiếp tục cãi cọ, chợt nghe cửa điện phía sau mở ra.
Bọn họ quay người, liền nhìn thấy Long Bạch Bạch mặc một thân quần áo ướt, đi chần trần với khuôn mặt trắng bệch, ánh sáng chiếu vào trên mặt hắn, trắng tới gần như trong suốt, mấy tiểu thái giám nhìn thấy sợ run, lúc trước bọn họ đều nghe nói bộ dạng Vân chủ tử vô cùng tốt, nhưng đa số thời điểm cũng chỉ nghe thấy thanh âm ngây thơ của Long Bạch Bạch, giờ phút này nhìn Long Bạch Bạch không nói lời nào, mắt thấy đều choáng váng…..
Dung mạo như vậy trách không được hoàng thượng lại độc sủng…..
Lúc bừng tỉnh lại, liền nhanh chóng cúi đầu: “Nô tài kiến quá Vân chủ tử, không biết Vân chủ tử có dặn dò gì?”
Vốn lực chú ý của Long Bạch Bạch còn bị Vân Lam Quỳnh hấp dẫn, nghe thế, nhớ tới chuyện mình muốn làm, kêu tiểu thái dám chuẩn bị cho mình một thùng nước tắm để tắm rửa.
Tuy nói lúc này không phải là lúc tắm rửa, tiểu thái giám nào dám nói từ không, lập tức lui ra, trong đó có hai người chạy đi chuẩn bị.
Vân Lam Quỳnh không nghĩ tới ngốc từ này vào cung lại tự tin như vậy, vậy mà hoàn toàn làm lơ nàng, nàng mạnh mẽ tiến lên, muốn la to nhưng là tiểu thư nhà quan nên không dám, chỉ là nghĩ tới thân phận của Long Bạch Bạch, cho dù không thích vẫn miễn cưỡng lộ ra nụ cười, ra vẻ vô cùng thân thiết nói: “Vân tam ca là không thấy được ta sao?”
Long Bạch Bạch nhìn qua, hắn thấy được.
Ánh mắt Long Bạch Bạch lộ vẻ kỳ quái nhìn Vân Lam Quỳnh, Vân Làm Quỳnh tức giận thiếu chút nữa thì lộ nguyên hình, nàng hiểu ý của ngốc tử này, ta có nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi không nói chuyện, ngươi có việc tìm ta sao? Có việc thì ngươi nói, ta còn đang bận rộn đây, ngươi nếu không có việc gì thì ta tiếp tục trở về tắm rửa.
Trước kia ở trong phủ Vân Làm Quỳnh đã bị ngốc tử này chóc giận cho tức muốn chết, đường não trống trơn, ngoại trừ có thể sử dụng đồ ăn để trêu ghẹo ra, còn lại nói cái gì đối phương đều là bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, một chút cũng không để ý.
Nhưng hôm nay thân phận của đối phương còn đặt ở đó, Vân Lam Quỳnh đương nhiên không dám làm như thế, chính là chờ khi nàng cùng ngốc tử này vào cung được sự sủng ái của hoàng thượng, đến lúc đó lại tính sổ sau.
Vân Lam Quỳnh lộ ra một nụ cười khéo léo với Long Bạch Bạch: “Tam ca, lúc này mới có mấy ngày không gặp, sao hai huynh muội ta lại xa lạ vậy? tam ca không mời ta đi vào ngồi một lát sao?”
Nơi này cách chủ điện của hoàng thượng rất gần, có lẽ có thể gặp được hoàng thượng cũng không chừng.
Long Bạch Bạch a một tiếng: “Lát nữa ta phải tắm rửa, ân nhân nói nam nữ thụ thụ bất thân, không thể một mình ở cùng một chỗ. Huống chi, ngươi vào ngồi làm gì?” hắn tắm rửa, nàng còn nhìn.
Ân nhân nói như vậy là không đúng, là không biết xấu hổ.
Vân Lam Quỳnh ở chung với Long Bạch Bạch ba năm, đúng là nghe ra ngụ ý trong lời nói của hắn, mặt sắp tái rồi, thân thể hơi lung lay: “Chúng ta là huynh muội…. không để ý mấy cái này.”
Long Bạch Bạch kéo dài thanh âm: “Cũng—- đúng, nhưng tiểu thư nhà ân nhân lúc ấy ngươi nói chúng ta không phải là huynh muội.”
Long Bạch Bạch nhớ lại một phen, còn giả giọng Vân Lam Quỳnh lúc trước khi đưa hắn tới trước mặt Vân tướng quân, ép buộc hắn tiến cung thay mình, hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy tiểu thư nhà ân nhân nói không phải huynh muội.
Bởi vì lúc ấy hắn bị bắt không yên tâm nên mới chống cự, lại bị Vân tướng quân đánh, rất đau, cho nên hắn nhớ rất rõ ràng.
Long Bạch Bạch nhớ rõ âm thanh, đương nhiên cũng học được từng chữ từng chữ một: “— ai là huynh muội với hắn? chỉ là một tên ngốc cũng không biết tổ phụ nhặt được ở góc nào về, ăn của Vân gia chúng ta, mặc của Vân gia chúng ta, cho hắn thay ta tiến cung thì làm sao? Hắn là một tiểu ngốc tử, trong cung cũng có một đại ngốc tử vừa đủ một đôi! Để cho hắn đi đi, để cho hắn đi đi…..”
Long Bạch Bạch còn muốn tiếp tục nói, Vân Lam Quỳnh cũng bị dọa choáng váng, nàng không nghĩ tới ngốc tử này thế nhưng lại đem lời nói lúc trước của nàng nói ra, nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn lao qua ngăn cản Long Bạch Bạch tiếp tục nói.
Tiểu thái giám ngăn cản Vân Lam Quỳnh nghe thấy lời này sợ tới mức mềm chân, Vân chủ tử hiển nhiên là không hiểu được ý của câu nói này, chỉ là nhớ kỹ, nói ra mà thôi.
Có thể hiểu được tiểu ngốc tử chính là hắn, mà đại ngốc tử thì chính là…..
Đương kim thánh thượng.
Năm đó tân đế bị thương đến đầu óc ngốc nghếch nhiều năm trong kinh ai cũng biết chuyện này, cũng không nghĩ tới, Vân đại tiểu thư nhìn đoan trang hiền thục như vậy thế mà dám nói ra lời vũ nhục hoàng thượng.
Long Bạch Bách xác thực không biết đại ngốc tử trong đó là ai, hắn biết tiểu ngốc tử là nói hắn, dù sao trong hai năm ân nhân không còn kia, người trong phủ đều kêu hắn như vậy, hắn cũng không cảm thấy gì.
Lúc này vì chứng minh hắn nói thật, hắn liền đem lời lúc trước Vân Lam Quỳnh nói lập lại một lần, kết quả hắn phát hiện mình đã chứng minh rồi, như thế nào tiểu thư nhà ân nhân này lại không vui vẻ.
Hắn vốn đang do dự có nên tiếp tục hay không, giương mắt liền nhìn thấy một thân ảnh cách đó không xa, nhất là người cầm đầu kia, lập tức ánh mắt liền sáng lên, cũng không thèm để ý Vân Lam Quỳnh lúc này đã tức giận đến đen mặt, vui mừng hướng phía sau Vân Lam Quỳnh gọi: “Người tốt!”
Không nghĩ tới vừa tách ra một lát người tốt sẽ tới tìm hắn, hắn cũng muốn nhìn thấy người tốt, nhìn thấy người tốt liền cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, lúc nào cũng muốn cùng một chỗ.
Hơn nữa, người tốt còn thiếu hắn một bữa ăn ngon.
Vân Lam Quỳnh vốn sợ tới mức không nhẹ, không đợi phản bác ngốc tử này là đang nói bậy, liền nhìn thấy ngốc tử này lướt qua nàng gọi ai đó.
Không biết vì sao, đáy lòng Vân Lam Quỳnh nổi lên một dự cảm xấu, thân thể nàng cứng ngắc xoay về phía sau, chờ nhìn thấy Chu Kì Nghiêu cầm đầu đoàn người đứng cách đó không xa, còn có vẻ mặt đen thui của Vân tướng quân đứng phía sau và vẻ mặt phức tạp của nhóm đại thần, cả người run lên, chân mềm nhũn, liền cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất.
Chu Kì Nghiêu lạnh lùng nhìn lướt qua Vân Lam Quỳnh, lạnh lùng mở miệng: “Trẫm thật sự không biết, Vân tướng quân thể nhưng lại dạy dỗ ra một ‘nữ nhi ngoan’ như vậy.” hắn nhấn mạnh ba chữ, hiển nhiên không phải là đang khen.
Vân tướng quân sợ tới mức mềm chân, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là một tướng quân, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Đây….. có lẽ là trí nhớ của Vân phi nương nương kém, Quỳnh nhi sao có thể nói như vậy, sao có thể chửi hoàng thượng như vậy được?”
“Vậy sao? Nói như vậy, Vân tướng quân cũng hiểu được đại ngốc tử trong miệng Vân cô nương là chỉ trẫm sao?” Chu Kì Nghiêu bình tĩnh nói một câu, làm cho trong lòng Vân tướng quân hơi lộp bộp, hắn tuyệt đối không có ý tứ này.
Vân tướng quân vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, mạt tướng trở về sẽ dạy dỗ nữ nhi quy củ.”
Ai ngờ, mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi lướt qua mọi người nhìn về phía Long Bạch Bạch, người sau còn đang ngơ ngác nhìn hắn, cũng không bị chuyện của Vân Lam Quỳnh quấy nhiễu.
Nhưng hắn có thể từ những lời này, dò xét được cuộc sống trước đây của đối phương ở Vân phủ.
Trước kia khi nghe Tô Toàn bẩm báo cũng không cảm thấy gì, giờ phút này lại cảm thấy ngực giống như bị thứ gì đó đè nặng, nếu không phải vì khuôn mặt này của đối phương, nếu không phải hắn đói quá lén đi ra, có lẽ, một tên ngốc bị buộc đưa vào cung, đã sớm trở thành một khối thi thể.
Chỉ cần tưởng tượng tới ngốc tử ngơ ngác đứng cách đó không xa có thể sẽ chết, Chu Kì Nghiêu rốt cục cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước hắn ở chủ điện đưa long châu cho đối phương ngậm vào, đúng là đối phương không có phản ứng gì với long châu, sợ cảm xúc thất vọng của hắn ảnh hưởng tới ngốc tử này, hắn biết đối phương tuy rằng khờ ngốc, nhưng vẫn như cũ không muốn làm cho đối phương khó chịu.
Nên hắn rời đi, nhưng lại sợ ngốc tử này ở chủ điện xảy ra chuyện, lỡ như ngốc tử này lại trèo cửa sổ đi về, lỡ như ngã xuống hoặc là như thế nào…..
Chu Kì Nghiêu phát hiện mình chỉ cần tưởng tượng đến những tình huống này liền cảm thấy không thích hợp, hắn phát hiện không biết từ lúc nào, ngốc tử này đối với hắn mà nói, đã không đơn giản là một người có cũng được không có cũng không sao.
Vì thế Chu Kì Nghiêu lại trở lại, chỉ là trên đường vừa vặn gặp được đám người Đổng tướng gia, hắn vừa thấy tư thế của đối phương, chỉ biết là muốn tiếp tục nói tới chuyện tối hôm qua, thuận tiện buộc hắn.
Đoàn người trở về thì gặp Tô Toàn, Chu Kì Nghiêu biết được ngốc tử này đã đi trở về, biết rõ đối phương không có việc gì, vẫn cố ý vô tình đi qua nơi này.
Kết quả…. Thật là trùng hợp, liền nghe được một câu như thế.
Chu Kì Nghiêu vừa vặn dựa vào chuyện này để nói chuyện của mình, hắn tính toàn đi xem Lệ Sơn, nhưng hắn đồng ý đi là một chuyện, bị Đổng tướng gia tính kế lại là chuyện khác.
Nếu Vân tướng quân đem cơ hội này tới trước mặt hắn, vậy hắn không dùng thì thật thất lễ quá?
Chu Kì Nghiêu tạm thời dời ánh mắt khỏi người Long Bạch Bạch, thanh âm lạnh lẽo mà lại vô tình: “Nếu Vân cô nương không muốn tiến cung như vậy, xem ra là rất oán hận việc xuất giá này, nếu đã như vậy, vậy thì không cần gả nữa.”
Lời Chu Kì Nghiêu vừa nói ra tất cả mọi người đều sợ ngây người, mặt Vân Lam Quỳnh không còn chút máu: đừng gả nữa….. là có ý gì?
Là muốn nàng sau này thành tâm hướng phật, không cần gả ra ngoài sao?
Vân Lam Quỳnh trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Vân tướng quân biết tân đế đây là tức giận, mặt cũng không còn chút máu, nhưng Chu Kì Nghiêu lại không muốn buông tha cho hắn: “Vân tướng quân không biết cách dạy nữ nhi, phạt đóng cửa hai tháng tự suy nghĩ. Về phần chuyện Đổng tướng gia đã bẩm báo lúc trước, trẫm suy nghĩ một đêm cảm thấy chính xác là nên đi, thế nhưng thời gian trẫm đăng cơ quá ngắn không thể xử lý chuyện này gọn gàng như Đổng tướng gia, Tô Toàn, phân phó xuống dưới, lựa ngày hồi cung, sau đó chiếu cáo thiên hạ, Lệ Sơn xảy ra chuyện kì lạ, trẫm lo lắng an nguy của dân chúng, đặc biệt ngự giá thân chinh, điều tra rõ mọi chuyện. Đổng tướng gia yêu nước thương dân, sẽ cùng theo trẫm đi Lệ Sơn.”
Đổng tướng gia mạnh mẽ ngẩng đầu: “Hoàng thượng, tuổi tác của cựu thần…..”
“Sao vậy, dân chúng đang trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ tướng gia định bỏ mặc không quan tâm sao, không cúc cung tận tụy vì dân sao? Nếu tướng gia đã thật sự nghĩ như vậy, trẫm…..” Chu Kì Nghiêu cố ý dừng lại một chút, đem những lời nói tối hôm qua Đổng tướng gia đã nói trả lại cho hắn, chỉ cần Đổng tướng gia không đi, hắn sẽ trở thành một tướng gia không để ý đến sống chết của dân chúng, có năng lực lại sợ chết không dám ra tay.
Đổng tướng đương nhiên nghe hiểu, cắn răng kiên trì đáp: “Cựu thần…. tuân chỉ.”
Nếu mọi chuyện đã rõ, đoàn người cũng không cần đi theo, Chu Kì Nghiêu trực tiếp cho Tô Toàn đuổi người, còn Vân Lam Quỳnh thì cho người đưa xuống, tùy ý đưa đi.
Chờ sau khi mọi người đi hết, Chu Kì Nghiêu giương mắt nhìn Long Bạch Bạch cách đó không xa gì cũng không hiểu, hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt của Long Bạch Bạch, rốt cuộc bình thường trở lại, nếu luyến tiếc vậy thì che chở cho tốt đi.
Chờ Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch đi vào tẩm điện của Long Bạch Bạch, vừa vặn tiểu thái giám cũng bưng nước tắm vào, Chu Kì Nghiêu không biết như thế nào, nhìn tiểu thái giám đặt dục dũng và những thứ khác sau bình phong, lúc này mà ngốc tử này đã muốn tắm sao?
Vừa định hỏi, liền nhìn thấy ngốc tử kia đứng trước thùng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng, liền liếc nhìn hắn một cái: “Người tốt ngươi không đi, là muốn tắm cùng với ta sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng chúng ta là phu phu, ngươi có thể xem, nếu không…. Chúng ta cùng nhau cũng có thể.” Lúc trước ma ma có dạy, hắn đều nhớ rõ ràng.
Chu Kì Nghiêu khó có thể tin nhìn ngốc tử ở cách đó không xa: “…..”
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác loại đau đớn này hình như đã giảm bớt.
Long Bạch Bạch không rõ, hắn chỉ là vừa ngủ dậy mà thôi, sao trên người lại không đau như trước? chẳng lẽ loại đau đớn này lần đầu tốt hơn lần sau?
Hắn muốn tìm hiểu nguyên do, lại nghe thấy thanh âm cãi nhau bên ngoài khiến hắn bừng tỉnh, có lẽ vừa rồi quá kiệt sức, giờ phút này hắn cảm thấy thật mệt mỏi, chỉ muốn im lặng nằm, kết quả thanh âm kia khiến hắn không còn cách nào, hắn đành phải từ trên giường đứng lên.
Nhưng khi cúi đầu không biết có phải là ảo giác hay không, khi chân dẫm lên mặt đất, hắn nâng lòng bàn chân lên nghiêng đầu xem qua, liền nhìn thấy trên lưng bàn chân có hoa văn kỳ quái lộ ra.
Long Bạch Bạch tò mò mở to mắt, nhịn không được giơ tay sờ lên, chờ đụng vào mới nhịn không được mở lớn miệng, kỳ quái thế mà không phải bằng phẳng.
Hắn nhìn một vùng kia, chính là một tầng thực nhạt, hắn nhịn không được đem chân buông xuống rồi cọ cọ, thế mà giẫm giẫm như vậy mà không thấy đau.
Long Bạch Bạch cảm thấy chơi rất vui, chính là khi nhìn lại lần nữa, lại không thấy nữa, hắn gãi gãi đầu, chẳng lẽ hắn còn chưa tỉnh ngủ? cho nên mới thấy ảo giác?
Long Bạch Bạch lại muốn nhìn lại, bên ngoài lại truyền tới thanh âm nữ tử giận dữ: “Ta là muội muội của Vân phi nương nương các ngươi, ai dám ngăn cản ta?”
Thanh âm của tiểu thái giám rất nhỏ, nhưng nhĩ lực của Long Bạch Bạch tốt, nghe được rất rõ ràng: “Vân cô nương thứ tội, Vân chủ tử không có dặn dò, ai cũng không thể tùy ý tiến vào.”
Nữ tử sắp tức chết rồi, nàng đúng là cháu gái duy nhất của ân nhân Long Bạch Bạch, con gái của Vân tướng quân Vân Lam Quỳnh, ban đầu là do Vân Lam Quỳnh tiến cung, mà khi bên ngoài truyền tới tin đồn tân đế tâm ngoan thủ lạt dung mạo xấu xí, nàng như hoa như ngọc đang còn trẻ tuổi đương nhiên là không muốn gả cho một người như vậy, cho dù là hoàng đế thì thế nào? Dáng dấp trưởng thành hung tàn như vậy, ai biết có thể sống được bao lâu?
Lúc ấy Vân Lam Quỳnh càng hỏi thăm càng không muốn, mà khi Đổng tướng gia chỉ rõ cha nàng chọn một người đưa vào cung, nếu có thể đạt được thánh sủng, vậy thì bọn họ có thể tùy ý sử dụng.
Nàng không muốn làm vật hy sinh, lúc ấy gấp gáp quá liền nhìn thấy ngốc tử này, lúc đó hắn đang ngồi chồm hổm ở góc tường nhìn chằm chằm mấy tiểu hài tử ở gần đó đang cướp đoạt một khối điểm tâm, bộ dạng tham ăn của ngốc tử này khiến nàng cười nhạo không thôi.
Nếu là ngày thường nàng sẽ còn trêu cợt một phen, lúc này nào có tâm tình, đang định rời đi, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ nhìn về khuôn mặt đen thui của ngốc tử này, nàng vẫn nhớ rõ dung mạo của người này khi tổ phụ mang hắn về, còn làm cho nàng ghen tị rất lâu, nàng là một nữ tử mà lại không bằng một tên ngốc tử.
Vân Lam Quỳnh đem Long Bạch Bạch đẩy ra ngoài, thế là Long Bạch Bạch được đưa vào cung, chính cô ta thì trốn đi biệt trang ở mấy tháng, kết quả mấy ngày trước mẫu thân viết thư qua kêu nàng nhanh chóng trở về, nói là ngốc tử kia được ân sủng, không chỉ có như thế dung mạo của tân đế cũng không xấu như lời đồn.
Vân Lam Quỳnh không tin, cho dù không xấu thì như thế nào, lúc trước nàng cũng nghe qua tân đế từng là một tên ngốc, đại ngốc tử và tiểu ngốc tử ở cùng với nhau, không phải là rất xứng đôi sao?
Nhưng mẫu thân lại phái ma ma tới áp giải nàng về, trên đường trực tiếp tới hành cung, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới…. khuôn mặt của tân đế lại tuấn mỹ vô song như vậy.
Chỉ mới liếc mắt một cái, Vân Lam Quỳnh cảm thấy mình tan xương nát thịt cũng đồng ý.
Trước khi tới hành cung nàng cười nhạo ngốc tử này không biết bao nhiêu lần, lúc này lại hâm mộ gấp mấy lần.
Nàng vốn đang ngây ngốc, nhưng khi trở về nghe mẫu thân nói tân đế để ý ngốc tử kia như thế nào, chỉ độc sủng một mình hắn, thậm chí còn không thị tẩm ai khác….
Nói xong lời cuối cùng, nương nàng quay đầu liền cảm khái, nếu lúc trước người tiến cung là nàng, hiện giờ đạt được thánh sủng chính là nàng….. giờ phút này người ở bên cạnh tân đế, chính là nàng.
Sáng sớm, Vân Lam Quỳnh ngồi không yên liền mang theo hai hầu gái tới đây.
Ban đầu nàng nghĩ ngốc tử này khẳng định sẽ giống như ở phủ tướng quân ngốc nghếch lấy lòng nàng, kết quả nhìn ngốc tử kia vừa mới làm gì? Hắn thế nhưng làm bộ không thấy nàng?
Lúc ấy Vân Lam Quỳnh còn chịu đựng, nàng đứng ở phía sau để cho hai hầu gái xông lên, lại bị mấy cẩu nô tài này ngăn cản, nàng vẫn chịu đựng, nhưng rốt cục không nhịn được lên tiếng trách mắng, thật là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chờ nàng làm sủng phi, xem nàng có bảo hoàng thượng chém đầu bọn họ không.
Ban đầu mấy tiểu thái giám còn dây dưa với hai hầu gái, nhưng hôm nay nghe lời nói của Vân cô nương, trong ngực liền phập phồng, sợ đắc tội với muội muội của Vân chủ tử, bọn họ không biết Long Bạch Bạch là nhận nuôi, nghĩ xương gãy còn dính với thân, cũng không dám đắc tội, nhưng cũng không dám cho vào.
Tối hôm qua nghe nói Đổng tướng gia đắc tội với hoàng thượng, trong buổi tối liền dẫn người qua, kết quả ngoại trừ Đổng tướng gia ai cũng bị đánh hai trăm gậy, hầu như đều chết, chỉ còn có hai người còn sống nâng về.
Bọn họ làm nô tài mà run như cấy sấy, đương nhiên trong thời điểm này không dám xúc phạm tới hoàng thượng, cũng không dám thả người, đang muốn tiếp tục cãi cọ, chợt nghe cửa điện phía sau mở ra.
Bọn họ quay người, liền nhìn thấy Long Bạch Bạch mặc một thân quần áo ướt, đi chần trần với khuôn mặt trắng bệch, ánh sáng chiếu vào trên mặt hắn, trắng tới gần như trong suốt, mấy tiểu thái giám nhìn thấy sợ run, lúc trước bọn họ đều nghe nói bộ dạng Vân chủ tử vô cùng tốt, nhưng đa số thời điểm cũng chỉ nghe thấy thanh âm ngây thơ của Long Bạch Bạch, giờ phút này nhìn Long Bạch Bạch không nói lời nào, mắt thấy đều choáng váng…..
Dung mạo như vậy trách không được hoàng thượng lại độc sủng…..
Lúc bừng tỉnh lại, liền nhanh chóng cúi đầu: “Nô tài kiến quá Vân chủ tử, không biết Vân chủ tử có dặn dò gì?”
Vốn lực chú ý của Long Bạch Bạch còn bị Vân Lam Quỳnh hấp dẫn, nghe thế, nhớ tới chuyện mình muốn làm, kêu tiểu thái dám chuẩn bị cho mình một thùng nước tắm để tắm rửa.
Tuy nói lúc này không phải là lúc tắm rửa, tiểu thái giám nào dám nói từ không, lập tức lui ra, trong đó có hai người chạy đi chuẩn bị.
Vân Lam Quỳnh không nghĩ tới ngốc từ này vào cung lại tự tin như vậy, vậy mà hoàn toàn làm lơ nàng, nàng mạnh mẽ tiến lên, muốn la to nhưng là tiểu thư nhà quan nên không dám, chỉ là nghĩ tới thân phận của Long Bạch Bạch, cho dù không thích vẫn miễn cưỡng lộ ra nụ cười, ra vẻ vô cùng thân thiết nói: “Vân tam ca là không thấy được ta sao?”
Long Bạch Bạch nhìn qua, hắn thấy được.
Ánh mắt Long Bạch Bạch lộ vẻ kỳ quái nhìn Vân Lam Quỳnh, Vân Làm Quỳnh tức giận thiếu chút nữa thì lộ nguyên hình, nàng hiểu ý của ngốc tử này, ta có nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi không nói chuyện, ngươi có việc tìm ta sao? Có việc thì ngươi nói, ta còn đang bận rộn đây, ngươi nếu không có việc gì thì ta tiếp tục trở về tắm rửa.
Trước kia ở trong phủ Vân Làm Quỳnh đã bị ngốc tử này chóc giận cho tức muốn chết, đường não trống trơn, ngoại trừ có thể sử dụng đồ ăn để trêu ghẹo ra, còn lại nói cái gì đối phương đều là bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, một chút cũng không để ý.
Nhưng hôm nay thân phận của đối phương còn đặt ở đó, Vân Lam Quỳnh đương nhiên không dám làm như thế, chính là chờ khi nàng cùng ngốc tử này vào cung được sự sủng ái của hoàng thượng, đến lúc đó lại tính sổ sau.
Vân Lam Quỳnh lộ ra một nụ cười khéo léo với Long Bạch Bạch: “Tam ca, lúc này mới có mấy ngày không gặp, sao hai huynh muội ta lại xa lạ vậy? tam ca không mời ta đi vào ngồi một lát sao?”
Nơi này cách chủ điện của hoàng thượng rất gần, có lẽ có thể gặp được hoàng thượng cũng không chừng.
Long Bạch Bạch a một tiếng: “Lát nữa ta phải tắm rửa, ân nhân nói nam nữ thụ thụ bất thân, không thể một mình ở cùng một chỗ. Huống chi, ngươi vào ngồi làm gì?” hắn tắm rửa, nàng còn nhìn.
Ân nhân nói như vậy là không đúng, là không biết xấu hổ.
Vân Lam Quỳnh ở chung với Long Bạch Bạch ba năm, đúng là nghe ra ngụ ý trong lời nói của hắn, mặt sắp tái rồi, thân thể hơi lung lay: “Chúng ta là huynh muội…. không để ý mấy cái này.”
Long Bạch Bạch kéo dài thanh âm: “Cũng—- đúng, nhưng tiểu thư nhà ân nhân lúc ấy ngươi nói chúng ta không phải là huynh muội.”
Long Bạch Bạch nhớ lại một phen, còn giả giọng Vân Lam Quỳnh lúc trước khi đưa hắn tới trước mặt Vân tướng quân, ép buộc hắn tiến cung thay mình, hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy tiểu thư nhà ân nhân nói không phải huynh muội.
Bởi vì lúc ấy hắn bị bắt không yên tâm nên mới chống cự, lại bị Vân tướng quân đánh, rất đau, cho nên hắn nhớ rất rõ ràng.
Long Bạch Bạch nhớ rõ âm thanh, đương nhiên cũng học được từng chữ từng chữ một: “— ai là huynh muội với hắn? chỉ là một tên ngốc cũng không biết tổ phụ nhặt được ở góc nào về, ăn của Vân gia chúng ta, mặc của Vân gia chúng ta, cho hắn thay ta tiến cung thì làm sao? Hắn là một tiểu ngốc tử, trong cung cũng có một đại ngốc tử vừa đủ một đôi! Để cho hắn đi đi, để cho hắn đi đi…..”
Long Bạch Bạch còn muốn tiếp tục nói, Vân Lam Quỳnh cũng bị dọa choáng váng, nàng không nghĩ tới ngốc tử này thế nhưng lại đem lời nói lúc trước của nàng nói ra, nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn lao qua ngăn cản Long Bạch Bạch tiếp tục nói.
Tiểu thái giám ngăn cản Vân Lam Quỳnh nghe thấy lời này sợ tới mức mềm chân, Vân chủ tử hiển nhiên là không hiểu được ý của câu nói này, chỉ là nhớ kỹ, nói ra mà thôi.
Có thể hiểu được tiểu ngốc tử chính là hắn, mà đại ngốc tử thì chính là…..
Đương kim thánh thượng.
Năm đó tân đế bị thương đến đầu óc ngốc nghếch nhiều năm trong kinh ai cũng biết chuyện này, cũng không nghĩ tới, Vân đại tiểu thư nhìn đoan trang hiền thục như vậy thế mà dám nói ra lời vũ nhục hoàng thượng.
Long Bạch Bách xác thực không biết đại ngốc tử trong đó là ai, hắn biết tiểu ngốc tử là nói hắn, dù sao trong hai năm ân nhân không còn kia, người trong phủ đều kêu hắn như vậy, hắn cũng không cảm thấy gì.
Lúc này vì chứng minh hắn nói thật, hắn liền đem lời lúc trước Vân Lam Quỳnh nói lập lại một lần, kết quả hắn phát hiện mình đã chứng minh rồi, như thế nào tiểu thư nhà ân nhân này lại không vui vẻ.
Hắn vốn đang do dự có nên tiếp tục hay không, giương mắt liền nhìn thấy một thân ảnh cách đó không xa, nhất là người cầm đầu kia, lập tức ánh mắt liền sáng lên, cũng không thèm để ý Vân Lam Quỳnh lúc này đã tức giận đến đen mặt, vui mừng hướng phía sau Vân Lam Quỳnh gọi: “Người tốt!”
Không nghĩ tới vừa tách ra một lát người tốt sẽ tới tìm hắn, hắn cũng muốn nhìn thấy người tốt, nhìn thấy người tốt liền cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, lúc nào cũng muốn cùng một chỗ.
Hơn nữa, người tốt còn thiếu hắn một bữa ăn ngon.
Vân Lam Quỳnh vốn sợ tới mức không nhẹ, không đợi phản bác ngốc tử này là đang nói bậy, liền nhìn thấy ngốc tử này lướt qua nàng gọi ai đó.
Không biết vì sao, đáy lòng Vân Lam Quỳnh nổi lên một dự cảm xấu, thân thể nàng cứng ngắc xoay về phía sau, chờ nhìn thấy Chu Kì Nghiêu cầm đầu đoàn người đứng cách đó không xa, còn có vẻ mặt đen thui của Vân tướng quân đứng phía sau và vẻ mặt phức tạp của nhóm đại thần, cả người run lên, chân mềm nhũn, liền cứ như vậy quỳ gối trên mặt đất.
Chu Kì Nghiêu lạnh lùng nhìn lướt qua Vân Lam Quỳnh, lạnh lùng mở miệng: “Trẫm thật sự không biết, Vân tướng quân thể nhưng lại dạy dỗ ra một ‘nữ nhi ngoan’ như vậy.” hắn nhấn mạnh ba chữ, hiển nhiên không phải là đang khen.
Vân tướng quân sợ tới mức mềm chân, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là một tướng quân, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Đây….. có lẽ là trí nhớ của Vân phi nương nương kém, Quỳnh nhi sao có thể nói như vậy, sao có thể chửi hoàng thượng như vậy được?”
“Vậy sao? Nói như vậy, Vân tướng quân cũng hiểu được đại ngốc tử trong miệng Vân cô nương là chỉ trẫm sao?” Chu Kì Nghiêu bình tĩnh nói một câu, làm cho trong lòng Vân tướng quân hơi lộp bộp, hắn tuyệt đối không có ý tứ này.
Vân tướng quân vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, mạt tướng trở về sẽ dạy dỗ nữ nhi quy củ.”
Ai ngờ, mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi lướt qua mọi người nhìn về phía Long Bạch Bạch, người sau còn đang ngơ ngác nhìn hắn, cũng không bị chuyện của Vân Lam Quỳnh quấy nhiễu.
Nhưng hắn có thể từ những lời này, dò xét được cuộc sống trước đây của đối phương ở Vân phủ.
Trước kia khi nghe Tô Toàn bẩm báo cũng không cảm thấy gì, giờ phút này lại cảm thấy ngực giống như bị thứ gì đó đè nặng, nếu không phải vì khuôn mặt này của đối phương, nếu không phải hắn đói quá lén đi ra, có lẽ, một tên ngốc bị buộc đưa vào cung, đã sớm trở thành một khối thi thể.
Chỉ cần tưởng tượng tới ngốc tử ngơ ngác đứng cách đó không xa có thể sẽ chết, Chu Kì Nghiêu rốt cục cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước hắn ở chủ điện đưa long châu cho đối phương ngậm vào, đúng là đối phương không có phản ứng gì với long châu, sợ cảm xúc thất vọng của hắn ảnh hưởng tới ngốc tử này, hắn biết đối phương tuy rằng khờ ngốc, nhưng vẫn như cũ không muốn làm cho đối phương khó chịu.
Nên hắn rời đi, nhưng lại sợ ngốc tử này ở chủ điện xảy ra chuyện, lỡ như ngốc tử này lại trèo cửa sổ đi về, lỡ như ngã xuống hoặc là như thế nào…..
Chu Kì Nghiêu phát hiện mình chỉ cần tưởng tượng đến những tình huống này liền cảm thấy không thích hợp, hắn phát hiện không biết từ lúc nào, ngốc tử này đối với hắn mà nói, đã không đơn giản là một người có cũng được không có cũng không sao.
Vì thế Chu Kì Nghiêu lại trở lại, chỉ là trên đường vừa vặn gặp được đám người Đổng tướng gia, hắn vừa thấy tư thế của đối phương, chỉ biết là muốn tiếp tục nói tới chuyện tối hôm qua, thuận tiện buộc hắn.
Đoàn người trở về thì gặp Tô Toàn, Chu Kì Nghiêu biết được ngốc tử này đã đi trở về, biết rõ đối phương không có việc gì, vẫn cố ý vô tình đi qua nơi này.
Kết quả…. Thật là trùng hợp, liền nghe được một câu như thế.
Chu Kì Nghiêu vừa vặn dựa vào chuyện này để nói chuyện của mình, hắn tính toàn đi xem Lệ Sơn, nhưng hắn đồng ý đi là một chuyện, bị Đổng tướng gia tính kế lại là chuyện khác.
Nếu Vân tướng quân đem cơ hội này tới trước mặt hắn, vậy hắn không dùng thì thật thất lễ quá?
Chu Kì Nghiêu tạm thời dời ánh mắt khỏi người Long Bạch Bạch, thanh âm lạnh lẽo mà lại vô tình: “Nếu Vân cô nương không muốn tiến cung như vậy, xem ra là rất oán hận việc xuất giá này, nếu đã như vậy, vậy thì không cần gả nữa.”
Lời Chu Kì Nghiêu vừa nói ra tất cả mọi người đều sợ ngây người, mặt Vân Lam Quỳnh không còn chút máu: đừng gả nữa….. là có ý gì?
Là muốn nàng sau này thành tâm hướng phật, không cần gả ra ngoài sao?
Vân Lam Quỳnh trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Vân tướng quân biết tân đế đây là tức giận, mặt cũng không còn chút máu, nhưng Chu Kì Nghiêu lại không muốn buông tha cho hắn: “Vân tướng quân không biết cách dạy nữ nhi, phạt đóng cửa hai tháng tự suy nghĩ. Về phần chuyện Đổng tướng gia đã bẩm báo lúc trước, trẫm suy nghĩ một đêm cảm thấy chính xác là nên đi, thế nhưng thời gian trẫm đăng cơ quá ngắn không thể xử lý chuyện này gọn gàng như Đổng tướng gia, Tô Toàn, phân phó xuống dưới, lựa ngày hồi cung, sau đó chiếu cáo thiên hạ, Lệ Sơn xảy ra chuyện kì lạ, trẫm lo lắng an nguy của dân chúng, đặc biệt ngự giá thân chinh, điều tra rõ mọi chuyện. Đổng tướng gia yêu nước thương dân, sẽ cùng theo trẫm đi Lệ Sơn.”
Đổng tướng gia mạnh mẽ ngẩng đầu: “Hoàng thượng, tuổi tác của cựu thần…..”
“Sao vậy, dân chúng đang trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ tướng gia định bỏ mặc không quan tâm sao, không cúc cung tận tụy vì dân sao? Nếu tướng gia đã thật sự nghĩ như vậy, trẫm…..” Chu Kì Nghiêu cố ý dừng lại một chút, đem những lời nói tối hôm qua Đổng tướng gia đã nói trả lại cho hắn, chỉ cần Đổng tướng gia không đi, hắn sẽ trở thành một tướng gia không để ý đến sống chết của dân chúng, có năng lực lại sợ chết không dám ra tay.
Đổng tướng đương nhiên nghe hiểu, cắn răng kiên trì đáp: “Cựu thần…. tuân chỉ.”
Nếu mọi chuyện đã rõ, đoàn người cũng không cần đi theo, Chu Kì Nghiêu trực tiếp cho Tô Toàn đuổi người, còn Vân Lam Quỳnh thì cho người đưa xuống, tùy ý đưa đi.
Chờ sau khi mọi người đi hết, Chu Kì Nghiêu giương mắt nhìn Long Bạch Bạch cách đó không xa gì cũng không hiểu, hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt của Long Bạch Bạch, rốt cuộc bình thường trở lại, nếu luyến tiếc vậy thì che chở cho tốt đi.
Chờ Chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch đi vào tẩm điện của Long Bạch Bạch, vừa vặn tiểu thái giám cũng bưng nước tắm vào, Chu Kì Nghiêu không biết như thế nào, nhìn tiểu thái giám đặt dục dũng và những thứ khác sau bình phong, lúc này mà ngốc tử này đã muốn tắm sao?
Vừa định hỏi, liền nhìn thấy ngốc tử kia đứng trước thùng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng, liền liếc nhìn hắn một cái: “Người tốt ngươi không đi, là muốn tắm cùng với ta sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng chúng ta là phu phu, ngươi có thể xem, nếu không…. Chúng ta cùng nhau cũng có thể.” Lúc trước ma ma có dạy, hắn đều nhớ rõ ràng.
Chu Kì Nghiêu khó có thể tin nhìn ngốc tử ở cách đó không xa: “…..”
Danh sách chương