“Được rồi, cô cũng không cần phải biện minh thay cho cậu ta. Cậu ta đối xử với cô như thế nào, tôi đều biết rất rõ. Tôi còn đang cho rằng hiện tại cô đã tốt như thế rồi, cậu ta cũng nên thỏa mãn, không ngờ cậu ta vẫn cứ không biết trân trọng như thế.” Cán cân trong lòng Lâm Thanh đã hoàn toàn nghiêng về phía Diệp Ninh.
Khóe miệng Diệp Ninh hơi co giật, cô biết hiện tại cho dù cô có nói cái gì thì cũng không có tác dụng.
Nhưng mà cứ như thế thì việc ly hôn cũng sẽ không có khó khăn gì nữa.
Lâm Thanh phát tiết một lúc lâu, trông có vẻ còn kích động hơn cả đương sự là Diệp Ninh nữa.
Đến cuối cùng, chị ấy nói đến miệng khô lưỡi khô mới chịu dừng lại, uống ít nước trà cho đỡ khát.
“Cho nên cuộc hôn nhân này nhất định phải ly sao?”
Thật ra trong lòng Lâm Thanh cực kỳ không muốn nhìn thấy kết cục này.
Diệp Ninh gật đầu, tuy rằng cô không nói gì, nhưng sắc mặt lại cực kỳ kiên quyết.
Lâm Thanh cũng đã hiểu, biết rõ chị ấy sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Trịnh Hồng Xương giao cho mình.
“Vậy cô quay về trước đi, mấy ngày nay công việc trong đoàn văn công cũng không quá bận rộn, tôi có thể phê duyệt cho cô nghỉ mấy ngày.
Ly hôn không phải chuyện nhỏ, huống chi lại còn là quân hôn. Mặc dù từ đầu đến cuối Diệp Ninh đều biểu hiện có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Lâm Thanh cũng cảm thấy cô chỉ là cố chống đỡ mà thôi.
“Cảm ơn đoàn trưởng.” Diệp Ninh cũng không từ chối, dù sao được nghỉ phép, ai mà không thích chứ.
TBC
Nửa tiếng đồng hồ sau cô mới ra khỏi văn phòng của Lâm Thanh.
Diệp Ninh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, sau đó mới lại quay về đội nhạc khí.
“Diệp Ninh, đoàn trưởng tìm cô, có phải có chuyện tốt gì không?”
Trịnh Thư Vân nhiều chuyện chạy đến bên cạnh cô.
Hôm qua mới vừa hoàn thành xong công tác tiếp đón đoàn quan sát nước ngoài, hôm nay đoàn trưởng đã lập tức tìm cô, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đây là có chuyện tốt.
Diệp Ninh trả lời: “Không phải chuyện công việc.”
Cô biết chuyện cô ly hôn chắc chắn sẽ không giấu được Trịnh Thư Vân, cũng không có ý định giấu, nhưng hiện tại nơi này quá đông người, cô cũng không muốn chuyện đời tư của cô trở thành đề tài để mọi người nói ra nói vào.
Trịnh Thư Vân không ngờ cô lại có phản ứng lạnh nhạt như thế, hơn nữa vẻ mặt của cô cũng có vẻ rất nghiêm túc, lập tức dừng lại không hỏi nữa.
Chiều tối lúc tan ca, mấy người Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu cùng nhau từ trong đội nhạc khí đi ra.
“Đồng chí Diệp Ninh, đồng chí Trịnh Thư Vân, đồng chí Ngô Hàm Nhu, xin dừng bước.”
Khương Văn đột nhiên xuất hiện cản đường của bọn họ.
Lúc nhìn thấy ba người bọn họ ở chung với nhau, anh ta lập tức mỉm cười tươi rói.
“Phiên dịch viên Khương, có việc gì sao?” Trịnh Thư Vân nhìn thấy anh ta, rất kinh ngạc.
“Ngài Smith muốn mời ba cô gặp mặt trò chuyện, không biết ba cô có chịu nể mặt không?”
Khương Văn vô cùng tự tin đưa ra lời mời này, dù sao thì thân phận của Smith cũng đang rành rành ra đó.
Trịnh Thư Vân hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Diệp Ninh ở bên cạnh.
Diệp Ninh hỏi: “Ngài Smith tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”
Khương Văn lập tức tung mồi: “Chủ yếu là ngài Smith muốn nói chuyện với các cô về chuyện nhà hát lớn Thánh ca.”
“Thật xin lỗi, làm phiền phiên dịch viên Khương nói lại với ngài Smith, mấy người chúng tôi đều không có ý định đi ra nước ngoài.” Trịnh Thư Vân nghiêm túc trả lời, dù sao thì người ta cũng có ý tốt, cho dù mấy người bọn họ không đi thì cũng phải cho người ta một câu trả lời rõ ràng mới được.
Nụ cười trên mặt Khương Văn lập tức cứng lại.
Rõ ràng chiêu này anh ta xài lần này cũng hiệu nghiệm, sao bây giờ lại không linh vậy nè?!
Anh ta đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa ba người, xác định Diệp Ninh và Ngô Hàm Nhu cũng có vẻ mặt giống như thế, tâm trạng đang vui vẻ lập tức biến mất sạch sẽ.
“Tôi cảm thấy cho dù ba cô thật sự muốn từ chối thì cũng nên đến gặp mặt ngài Smith trực tiếp nói rõ đi, nếu không thì hình như có vẻ không được lễ phép lắm thì phải?”
Anh ta nói thế cũng có lý, đến cả Trịnh Thư Vân cũng không biết phải từ chối như thế nào, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, hay là chúng ta đi cùng phiên dịch viên Khương đi?”
Dù sao thì chuyện này cũng không có gì phiền phức.
Diệp Ninh nhìn vẻ toan tính dưới đáy mắt Khương Văn, đối phương rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải đạt được mục đích.