Nói tới đây Luật Hạo Chi cười lạnh.
"Toàn là làm ra để tự lừa gạt mình. Ai mà không biết nhà chúng tôi huyên náo dữ dội nhất, chẳng qua là không ai dám đưa tin mà thôi. Không phải cậu không biết mấy cô dì chú bác kia của tôi không ai là dễ trêu, mà ba tôi cũng khá vô dụng."
Mấu chốt là còn âm độc.
Thoạt nhìn đối xử với con trai rất tốt nhưng trên thực tế căn bản là xem cậu ấy trở thành công cụ để tranh đoạt gia sản.
Bọn họ đã có con đầu lòng rồi thì không cần con út nữa.
Huống chi con trai út luôn tỏ sắc mặt cho bọn họ xem, lúc xảy ra chuyện thì ra vẻ cho ông nội nhìn, còn trong những khoảng thời gian khác thì chỉ biết lạnh lùng.
Luật Hạo Chi cực kỳ chán ghét cái nhà kia.
Cho nên cậu ấy mới muốn nhanh chóng mạnh lên, cậu ấy muốn bảo vệ em trai, cho em trai một ngôi nhà.
"Qua giữa trưa à?" Ôn Độ hỏi cậu ấy.
Luật Hạo Chi gật đầu: "Hôm nay là năm mới nên phải cùng ăn cả trưa lẫn tối."
Còn phải đi diễn kịch.
Ôn Độ vỗ vỗ vai cậu ấy, đồng tình nói: "Vất vả cho cậu rồi, người anh em."
"Quen rồi."
Luật Hạo Chi đặt đồ xuống, không thể không đứng dậy rời đi.
Ôn Độ đứng dậy, đưa người ra cửa.
Sau khi Luật Hạo Chi đi rồi, cậu quay người lại đã thấy ba cậu trở về.
"Ba!"
"Sao con biết ba về mà còn cố ý ra đón ba thế?" Ôn Thiều Ngọc được thương mà sợ.
Khóe miệng Ôn Độ hơi co giật, hồi lâu sau cũng không nói ra chữ nào, xem như cam chịu.
"Ba không vào à? Bà nội đang nấu cơm.
"Vào chứ. Đi thôi!"
Lúc Ôn Thiều Ngọc đi vào còn thường xuyên nhìn con trai, trông ánh mắt kia kiểu nào cũng thấy lộ vẻ vui mừng.
Con trai không hề ghét hắn.
Hì hì!
Con trai nhất định là đã thấy được nỗ lực của hắn, cảm thấy hắn là một người ba tốt.
Chưa có một phút nào Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình thành công được như bây giờ.
Ôn Độ liếc mắt nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên thẳng lưng, không biết ba cậu lại đang ảo tưởng cái gì mà trạng thái tinh thần rất tốt, có thể tiếp tục gìn giữ.
Chỉ cần không cho cậu biết nội dung ảo tưởng là được.
Đời trước Ôn Độ là người bề trên, nắm chức vụ cao rất nhiều năm.
Khí chất trong linh hồn không thể nào biến mất.
Cậu quay về tuổi mười hai, ở trong một thân xác thiếu niên đang trong thời kỳ dậy thì, cặp mắt thâm thúy tràn ngập chuyện xưa kia làm cho người ta rất khó tin rằng cậu chỉ mới mười hai tuổi.
Thiếu niên mười ba tuổi đã biến mất từ lâu rồi, thay vào đó là một linh hồn trưởng thành.
Nhưng cậu rất hưởng thụ tất cả bây giờ.
Bởi vì người nhà đều ở đây, cậu rất hạnh phúc.
"Mẹ, con về rồi!"
Ôn Thiều Ngọc mới vừa vào cửa đã lớn tiếng kêu lên.
Biệt thự rất lớn.
Hắn hắng giọng hô, nghe ra được cổ họng rất tốt.
"Về thì về, gọt cái gì? Cũng không phải mấy năm rồi không gặp." Bà Ôn ghét bỏ con trai ồn ào, sắc mặt lúc bước ra khỏi phòng Bếp vô cùng nghiêm túc vẫn rất dọa sợ người khác.
Ôn Thiều Ngọc: "...”
Haizz!
Lại bị mẹ ghét bỏ.
Hắn vẫn phải cố gắng hơn nữa.
Ôn Thiều Ngọc lên lầu tắm rửa, thay quần áo xong đi xuống.
Thấy con trai ngồi trong phòng khách bèn tiến lại gần.
Không giống như ngồi cùng Luật Hạo Chi, Ôn Độ ngồi cùng ba lập tức không có gì để nói.
Bầu không khí rất yên ắng.
Cũng vô cùng xấu hổ.
Không có điện thoại thì không làm được gì.
Ôn Độ đành phải phá vỡ sự im lặng trước: "Phim của ba đã chiếu chưa?"
"Chiếu rồi, mới chiếu mấy hôm trước. Thời gian ba lên sân cũng chỉ có năm phút, rất nhiều khán giả đều không nhớ rõ ba là ai." Ôn Thiều Ngọc có chút ngượng ngùng, có thể sẽ thấy quen quen nhưng cũng không nhận ra.
Ôn Độ biết đây là chuyện bình thường.
"Toàn là làm ra để tự lừa gạt mình. Ai mà không biết nhà chúng tôi huyên náo dữ dội nhất, chẳng qua là không ai dám đưa tin mà thôi. Không phải cậu không biết mấy cô dì chú bác kia của tôi không ai là dễ trêu, mà ba tôi cũng khá vô dụng."
Mấu chốt là còn âm độc.
Thoạt nhìn đối xử với con trai rất tốt nhưng trên thực tế căn bản là xem cậu ấy trở thành công cụ để tranh đoạt gia sản.
Bọn họ đã có con đầu lòng rồi thì không cần con út nữa.
Huống chi con trai út luôn tỏ sắc mặt cho bọn họ xem, lúc xảy ra chuyện thì ra vẻ cho ông nội nhìn, còn trong những khoảng thời gian khác thì chỉ biết lạnh lùng.
Luật Hạo Chi cực kỳ chán ghét cái nhà kia.
Cho nên cậu ấy mới muốn nhanh chóng mạnh lên, cậu ấy muốn bảo vệ em trai, cho em trai một ngôi nhà.
"Qua giữa trưa à?" Ôn Độ hỏi cậu ấy.
Luật Hạo Chi gật đầu: "Hôm nay là năm mới nên phải cùng ăn cả trưa lẫn tối."
Còn phải đi diễn kịch.
Ôn Độ vỗ vỗ vai cậu ấy, đồng tình nói: "Vất vả cho cậu rồi, người anh em."
"Quen rồi."
Luật Hạo Chi đặt đồ xuống, không thể không đứng dậy rời đi.
Ôn Độ đứng dậy, đưa người ra cửa.
Sau khi Luật Hạo Chi đi rồi, cậu quay người lại đã thấy ba cậu trở về.
"Ba!"
"Sao con biết ba về mà còn cố ý ra đón ba thế?" Ôn Thiều Ngọc được thương mà sợ.
Khóe miệng Ôn Độ hơi co giật, hồi lâu sau cũng không nói ra chữ nào, xem như cam chịu.
"Ba không vào à? Bà nội đang nấu cơm.
"Vào chứ. Đi thôi!"
Lúc Ôn Thiều Ngọc đi vào còn thường xuyên nhìn con trai, trông ánh mắt kia kiểu nào cũng thấy lộ vẻ vui mừng.
Con trai không hề ghét hắn.
Hì hì!
Con trai nhất định là đã thấy được nỗ lực của hắn, cảm thấy hắn là một người ba tốt.
Chưa có một phút nào Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình thành công được như bây giờ.
Ôn Độ liếc mắt nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên thẳng lưng, không biết ba cậu lại đang ảo tưởng cái gì mà trạng thái tinh thần rất tốt, có thể tiếp tục gìn giữ.
Chỉ cần không cho cậu biết nội dung ảo tưởng là được.
Đời trước Ôn Độ là người bề trên, nắm chức vụ cao rất nhiều năm.
Khí chất trong linh hồn không thể nào biến mất.
Cậu quay về tuổi mười hai, ở trong một thân xác thiếu niên đang trong thời kỳ dậy thì, cặp mắt thâm thúy tràn ngập chuyện xưa kia làm cho người ta rất khó tin rằng cậu chỉ mới mười hai tuổi.
Thiếu niên mười ba tuổi đã biến mất từ lâu rồi, thay vào đó là một linh hồn trưởng thành.
Nhưng cậu rất hưởng thụ tất cả bây giờ.
Bởi vì người nhà đều ở đây, cậu rất hạnh phúc.
"Mẹ, con về rồi!"
Ôn Thiều Ngọc mới vừa vào cửa đã lớn tiếng kêu lên.
Biệt thự rất lớn.
Hắn hắng giọng hô, nghe ra được cổ họng rất tốt.
"Về thì về, gọt cái gì? Cũng không phải mấy năm rồi không gặp." Bà Ôn ghét bỏ con trai ồn ào, sắc mặt lúc bước ra khỏi phòng Bếp vô cùng nghiêm túc vẫn rất dọa sợ người khác.
Ôn Thiều Ngọc: "...”
Haizz!
Lại bị mẹ ghét bỏ.
Hắn vẫn phải cố gắng hơn nữa.
Ôn Thiều Ngọc lên lầu tắm rửa, thay quần áo xong đi xuống.
Thấy con trai ngồi trong phòng khách bèn tiến lại gần.
Không giống như ngồi cùng Luật Hạo Chi, Ôn Độ ngồi cùng ba lập tức không có gì để nói.
Bầu không khí rất yên ắng.
Cũng vô cùng xấu hổ.
Không có điện thoại thì không làm được gì.
Ôn Độ đành phải phá vỡ sự im lặng trước: "Phim của ba đã chiếu chưa?"
"Chiếu rồi, mới chiếu mấy hôm trước. Thời gian ba lên sân cũng chỉ có năm phút, rất nhiều khán giả đều không nhớ rõ ba là ai." Ôn Thiều Ngọc có chút ngượng ngùng, có thể sẽ thấy quen quen nhưng cũng không nhận ra.
Ôn Độ biết đây là chuyện bình thường.
Danh sách chương