Tiền Giai Ninh đã không muốn hỏi Tiên giới của nó nối mạng như thế nào, nhìn nhiều nghề nghiệp như vậy, cô suy nghĩ rốt cuộc nên chọn kỹ năng nào trước. Đầu tiên là mấy cái phía sau đều không đáng tin lắm, ba cái đầu tiên chỉ có nấu ăn là thực dụng nhất, chi phí ít, cho hiệu quả nhanh và thời gian linh hoạt, quan trọng nhất là hiện tại bày sạp cũng sẽ không bị quản lý khu phố đuổi chạy.

“Chọn nấu ăn đi.” Tiền Giai Ninh vừa nói xong, chữ trên trang đầu lập tức biến mất, ngược lại xuất hiện một dòng chữ lớn đậm nét: kỹ thuật xắt rau.

Đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến, Tiền Giai Ninh ngáp một cái, còn không đợi xuống giường tắt đèn đã nằm nghiêng trên gối đầu ngủ thiếp đi. Dây đèn chập chờn theo gió ngoài cửa sổ thổi vào, bỗng nhiên chìm xuống, bóng đèn tắt, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng lầm bầm của một đứa trẻ: “Dùng điện còn phải tốn tiền, cũng không thể lãng phí.”

Tiền Giai Ninh đứng trong một màn sương mù có chút ngẩn người, vừa rồi còn đang xem sách kỹ năng Tụ Bảo Bồn đưa cho, sao ngáp một cái đã đổi bản đồ rồi. Có điều, sau khi trải qua chuyện trọng sinh cùng Tụ Bảo Bồn, Tiền Giai Ninh thấy được tố chất tâm lý của mình đã được tận dụng, không có chuyện gì có thể làm cho cô cảm thấy giật mình.

Nhìn một vòng xung quanh, rốt cục cô tìm được một cánh cửa nhỏ trong sương mù, Tiền Giai Ninh đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng trống trải, giữa căn phòng bày một cái bàn nấu ăn thật lớn, phía trên đặt hai cái thớt và một đống nguyên liệu nấu ăn, ông già đang buộc tạp dề hơi không kiên nhẫn nhìn cô: “Sao giờ mới tới, mau tới đây thái rau đi.”

Tiền Giai Ninh thấy ông ta búi tóc, để râu trắng như tuyết, trên người đeo một chiếc tạp dề hoạt hình như thế làm sao lại gần được. Nhưng nếu có thể xuất hiện ở nơi này, Tiền Giai Ninh cảm thấy đây chắc chắn cũng là một thần tiên, cô vội vàng tiến lên cúi đầu: “Sư phụ, xin chào!”

“Không cần gọi tôi là sư phụ, gọi Thực lão là được rồi.” Ông già dùng mũi hừ một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Món ăn ngon phải chú ý đến màu sắc, hương vị, mùi vị, hình dáng, chất lượng, dinh dưỡng, tài nghệ, mà những thứ này thể hiện ở kỹ năng xắt rau, hôm nay trước tiên chúng ta sẽ học tập mười hai kỹ năng thường dùng: cắt, thái lát, gọt, chặt, đao, bổ, kén, đập, băm, xoáy, cạo, điêu khắc thức ăn.”

Tiền Giai Ninh nhìn ông già cầm lấy một củ khoai tây, tay nhanh thoăn thoắt chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, cô cảm giác một ngụm nước miếng của mình còn chưa nuốt xuống, củ khoai tây tròn vo trên thớt đã biến thành khoai tây sợi chỉnh tề như lông trâu.

Tốc độ nói của Thực lão rất nhanh mà tốc độ tay còn nhanh hơn, chỉ mất hơn hai mươi phút, ông ấy đã giảng giải tất cả những điểm chính của các kỹ năng một lượt, hơn nữa còn làm mẫu. Sau đó, ông ấy cởi tạp dề trên người xuống ném cho Tiền Giai Ninh, Thực lão hất nhẹ chiếc áo choàng trắng như tuyết của ông ấy, Tiền Giai Ninh vốn tưởng rằng Thực lão sẽ ở một bên nhìn mình luyện tập, ai ngờ Thực lão xoay người ở bên cạnh biến ra một cái ghế sô pha mát xa, chân vắt lên lấy điện thoại di động từ trong túi ra bắt đầu chơi trò chơi.

Nghe điện thoại di động truyền đến tiếng chém giết kịch liệt, Tiền Giai Ninh hơi hoảng hốt nhìn xung quanh: “Ở đây cũng có thể có tín hiệu sao?”

“Mau làm công việc của cô đi, cắt không xong mười giỏ khoai tây thì tối nay cô đừng hòng đi ra ngoài.” Thực lão cũng không thèm ngẩng đầu chỉ nói một câu, lại không biết từ nơi nào lấy ra một cái bánh kem nhét vào trong miệng.

Cô cảm thấy thần tiên họa phong lần này hơi kỳ quái…

Bỏ qua tiếng chơi game ồn ào bên tai, Tiền Giai Ninh cầm một cây dao thái nặng trịch hồi tưởng lại nội dung vừa rồi Thực lão nói, cô cầm lấy khoai tây bắt đầu thái sợi. Sự thật chứng minh, có một số lý thuyết kỹ năng có nhớ tốt đến đâu cũng vô dụng, vừa động tay đã hoàn toàn mù quáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện