Cân nhắc đến lưu lượng khách hàng vào buổi trưa và khả năng chấp nhận của người dân xung quanh, Tiền Giai Ninh mang năm trăm cái lương bì ra, lúc đầu Lý Uyển Trân còn lo lắng bán không hết sẽ bị hỏng, bây giờ bà mới biết cô bé nhà mình là một bảng hiệu sống, không có bán không hết chỉ có cướp không được.

Chẳng mấy chốc mà dưa chuột sợi với cà rốt sợi mang đến đã bán hết, Tiền Giai Ninh dạy cách làm lương bì trộn cho Lý Uyển Trân, cô lấy một ít dưa chuột và cà rốt đã rửa sạch ra gọt vỏ chuẩn bị thái sợi.

Tiền Giai Ninh lấy dao phây Thực lão đưa ra, hơi điều chỉnh tư thế, giơ tay thái xuống, dường như chỉ mấy giây sau mấy lát dưa chuột mỏng như cánh ve xuất hiện trên thớt. Nhẹ nhàng xếp lát dưa chuột, chẳng mấy chốc sau, lát dưa chuột đã biến thành dưa chuột sợi có độ dài ngắn dày mỏng như nhau.

Lý Uyển Trân trộn lương bì xong đưa cho một chàng trai trẻ đứng phía trước, lại phát hiện chàng trai trẻ này không hề nhìn về phía bà, hai mắt chàng trai trẻ đang sáng lấp lánh nhìn con gái bà thái dưa chuột sợi, Lý Uyển Trân ho khan một tiếng, cao giọng hơn: “Nhóc, lương bì của cháu này.”

Chàng trai trẻ lấy lại tinh thần mới phát hiện bản thân đang sơ suất, hơi ngại ngùng ho khan, cười mỉm nói: “Tiểu Mễ thái rau giỏi quá.”

Lý Uyển Trân mím môi: “Tiểu Mễ nhà bác học tập càng tốt hơn.”

Chàng trai trẻ nhớ tới tuổi của Tiền Giai Ninh, hơi đỏ mặt, xách lương bì chạy nhanh như chớp.

Mấy bác gái xếp hàng phía sau buồn cười nhìn dáng vẻ anh ấy chạy trối chết, vừa móc năm hào ra bỏ vào hộp tiền, vừa cười nói với Lý Uyển Trân: “Con gái xinh xắn lại có năng lực nên nhiều người nhớ thương, bà nhìn xem, bộ dạng con bé như này không biết sau này sẽ có bao nhiêu con trai thích đây.”

Lý Uyển Trân nghe thấy lời này lại không khỏi nhớ tới chuyện Tiền Giai Ninh yêu sớm, sắc mặt bà hơi u ám.

Hai vợ chồng Lý Uyển Trân đều là người thương con, bình thường Lý Uyển Trân đều nhìn thấy rõ cảm xúc của Tiền Giai Ninh có sự thay đổi, chứ đừng nói đến chuyện yêu sớm.

Thật ra từ lúc Trần Khải theo đuổi Tiền Giai Ninh, Lý Uyển Trân đã phát hiện cảm xúc của Tiền Giai Ninh có gì đó không đúng từ lúc về nhà rồi, chỉ là do từ khi lên cấp ba hoàn cảnh thay đổi nhiều cùng với áp lực học tập lớn, cảm xúc của Tiền Giai Ninh cũng hơi bất ổn nên không muốn nói với bố mẹ chuyện ở trường học.

Chứ đừng nói sau khi yêu đương cô còn có thêm mấy bí mật nhỏ của riêng mình, không kể được mấy câu, Lý Uyển Trân vẫn luôn cố nhịn không dám hé răng, trong tối ngoài sáng nói rất nhiều chuyện thi đại học, hy vọng bản thân cô có thể tự suy nghĩ cẩn thận.

Hai vợ chồng Lý Uyển Trân và Tiền Quốc Thịnh sốt ruột suốt hai tháng, chưa kịp thương lượng được các đối phó thì Tiền Giai Ninh đã mang phiếu điểm với xếp hạng tầm trung về, trong nháy mắt ấy Lý Uyển Trân cảm thấy sự âu lo của bà đã uổng phí.

Cũng may, dường như Tiền Giai Ninh vì chuyện này mà tỉnh ngộ, khóc một hồi rồi ngủ hai ngày cuối cùng cũng trưởng thành, chẳng những cắt đứt với Trần Khải mà còn biết sinh hoạt khó khăn, ngoại trừ ban ngày ra bày quán, buổi tối còn nghiêm túc đọc sách.

Chỉ với sự nghiêm túc lúc tối Tiền Giai Ninh làm bài tập, Lý Uyển Trân cảm thấy chờ đến bài thi đợt khai giảng cô có thể lấy được vị trí thứ nhất.

Con cái đi mấy đường vòng khó khăn cuối cùng cũng quay về với đường chính, Lý Uyển Trân sợ nhất là mấy chuyện yêu đương, bà vội vàng cười nói: “Tiểu Mễ nhà tôi vẫn còn nhỏ, chờ tốt nghiệp đại học xong yêu đương cũng không muộn.” Nói xong bà hơi lo lắng nhìn Tiền Giai Ninh, sợ cô không vui.

Lúc này Tiền Giai Ninh đã sống lại một kiếp nên cực kỳ hiểu suy nghĩ của Lý Uyển Trân, cô cũng ngẩng đầu cười đáp: “Mẹ cháu nói rất đúng, giờ còn chưa biết thi trường đại học nào đâu, bây giờ nhắc đến mấy chuyện này có hơi sớm quá.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện