Bà nghiêng đầu liếc nhìn Tiền Giai Ninh, chỉ nhìn thấy cô cười híp mắt chào hỏi với mọi người, cô được khen cũng không hề đỏ mặt, giống như đã trở thành thói quen.

“Hôm nay tôi dùng đậu xanh làm lương bì, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng lại có thể giảm nhiệt mùa hè, năm hào một phần, bảo đảm ăn ngon.” Tiền Giai Ninh lấy lương bì ra, Lý Uyển Trân nghe vậy thì lập tức bị dọa giật mình, năm hào một phần cũng quá đắt rồi, bà vội vàng chắn trước mặt Tiền Giai Ninh và hơi lo lắng liếc nhìn khách hàng đang vây quanh, sợ bọn họ trở mặt mắng Giai Ninh lòng dạ đen tối.

Tiền Giai Ninh không hiểu nên kéo Lý Uyển Trân ra: “Mẹ, mẹ che con làm gì, con muốn bán lương bì.”

“Đúng đó đúng đó, chị cả mời chị đi qua bên cạnh trước đi, tôi phải về nhà gấp. Tiểu Mễ cho tôi một phần trước, thêm nhiều dưa leo, tôi chỉ thích dưa leo thái sợi do cô thái.” Người phụ nữ xếp hàng đầu tiên vui vẻ móc ra năm hào đặt ở trong hộp giấy đựng tiền của Tiền Giai Ninh, sau đó cô ấy duỗi cổ nhìn Tiền Giai Ninh nắm lấy một nắm dưa leo thái sợi to đặt ở trong chậu, cô ấy lập tức cười vui vẻ không thể khép được miệng.

“Tôi cho cô thêm một ít hạt mè và đậu phộng vỡ, ăn rất ngon.”

Tiền Giai Ninh múc hai muỗng lớn bỏ vào, lại ngẩng đầu hỏi: “Ăn tỏi và ớt không?”

“Bỏ thêm đi, tôi có thể ăn cay.”

Tiền Giai Ninh thả một muỗng vào, ớt đỏ trông rất ngon miệng, những người xếp hàng ở phía sau duỗi cổ nhìn thấy cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Lý Uyển Trân thấy người xếp hàng càng ngày càng dài ở trước gian hàng nhà mình, có mấy người bán thức ăn ở bên cạnh mong chờ liếc nhìn, thậm chí có hai người trực tiếp dứt khoát nhanh nhẹn đạp xe ba bánh rời đi, Lý Uyển Trân nhìn đến ngẩn người.

“Tiểu Mễ, ngày mai cô chuẩn bị cái gì thế?” Một ông chú đặt tiền vào trong hộp tiền, sau đó ông ấy không kịp chờ đợi đã hỏi, mỗi ngày đều có người hỏi câu hỏi như vậy, nhưng bình thường Tiền Giai Ninh đều nói là: “Không biết, phải ngày mai lục sách dạy nấu ăn rồi mới quyết định.” Mặc dù câu trả lời này vô cùng không bình thường, nhưng mọi người đã nghe quen nên sau này bọn họ cũng cảm thấy không phải là tật xấu gì.

Vốn tưởng rằng không nhận được câu trả lời, ai ngờ Tiền Tiểu Mễ đưa lương bì đã làm xong cho ông ấy và nghiêm túc hỏi: “Mọi người muốn ăn cái gì? Ngày mai tôi có thể tùy ý làm.”

Những người xếp hàng mua lương bì lập tức kích động, sau đó có một đứa trẻ hét lên: “Khoai tây chiên! Thịt viên chiên! Vòng cá mực chiên!”

Một nhóm người già toét miệng vui vẻ: “Gà kho tiêu, đầu thỏ cay, phổi phu thê cắt miếng, mua về có thể làm đồ nhắm rượu.” Mấy bà cụ nhảy cẫng lên: “Bánh bao, bánh bao thịt lớn, cháu tôi thích ăn nhất.”

Người bán bánh bao ở bên cạnh nghe vậy thì vô cùng buồn rầu, tôi có bánh bao thịt lớn mà bà lại không mua, ghét bỏ tôi bỏ ít thịt hay là thế nào?

Ý kiến của những khách hàng ở đây vẫn chưa thống nhất thì người bán đùi gà ở bên cạnh cũng chạy tới tham gia náo nhiệt: “Đầu heo kho lần trước của cô rất, ngày mai làm món đó bán đi.” Lý Uyển Trân cảnh giác nhìn anh ta, người này là người cùng nghề, phải cẩn thận anh ta sẽ ngáng chân cô.

Nghe đủ loại câu trả lời, Tiền Giai Ninh hơi nhức đầu: “Tôi cũng không làm được nhiều như vậy, thế này đi, tôi định mở một cửa hàng nhỏ, kinh doanh vào lúc nghỉ đông nghỉ hè và cuối tuần, mọi người muốn ăn cái gì thì trực tiếp đi vào trong cửa hàng để gọi.”

Nghe cô nói như vậy thì khách hàng bỗng nhiên nhận ra Tiền Giai Ninh còn là một học sinh, những khách cũ bị Tiền Giai Ninh nuôi quen miệng lập tức luống cuống, rối rít hỏi: “Cô đi học trung học cơ sở hay là học cấp ba?”

Tiền Giai Ninh cười híp mắt trả lời: “Tôi đi học trễ, nhập học mới lên lớp mười một, nghỉ hè không có chuyện gì làm nên dựa theo sách dạy nấu ăn học mấy món ăn để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện