Vương Hải cảm thấy nếu Lý Uyển Trân lấy đi bốn ngàn tệ thì có thể ông ta sẽ vô cùng ghen tị, nhưng ông ta là một người yêu thích ham muốn lợi ích, bình thường ông ta đã chiếm lợi rất nhiều ở trong công xưởng, mấy năm này sau khi cải cách mở cửa, nếu ở trong công xưởng mua thứ gì đó mang lại lợi ích thì đều qua tay của ông ta, ông ta cũng lấy rất nhiều tiền tiền thưởng, ông ta nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Uyển Trân, ông ta sợ bà biết những chuyện mà ông ta đã làm, Vương Hải sợ mình lắm mồm chọc giận Lý Uyển Trân, sau đó bà sẽ đi tố cáo ông ta, có lẽ ông ta thậm chí không nhận được năm trăm tệ mà còn phải rời đi.

Xưởng trưởng thấy ba người đều không lên tiếng thì gật đầu: “Vậy thì cứ làm như vậy đi.”

Ông ta bình tĩnh hắng giọng, sau đó trên mặt của ông ta lại treo một nụ cười thương hiệu: “Đồng chí Lý à, thật ra nếu dựa theo quy định thì yêu cầu của cô là không hợp lý.”

Nhìn thấy lông mày nhướng lên của Lý Uyển Trân, ông ta lại không ngừng vội vàng nói: “Nhưng cân nhắc đến những gì cô và Quốc Thịnh đã làm cho công xưởng trong những năm qua, lúc nãy chúng tôi đã nghiên cứu và có thể phá lệ bồi thường cho cô. Nhưng vì để tránh cho những công nhân khác phàn nàn, thì cô phải giữ bí mật về chuyện này và nói với bên ngoài rằng cô chỉ lấy năm trăm tệ tiền bồi thường.”

“Được!” Lý Uyển Trân đứng lên: “Cầm tiền xong, tôi lập tức ký tên rời đi.”

Còn hai ngày nữa là phải phát tiền lương, khoa tài vụ vừa lấy ra mấy vạn tệ và vẫn chưa mở gói, nên lúc này đã có sẵn tiền. Xưởng trưởng và Lý Uyển Trân đã ký thỏa thuận, trưởng khoa tài vụ trực tiếp viết đơn nhận, còn bảo sau khi xưởng trưởng ký tên xong thì dẫn Lý Uyển Trân đến khoa tài vụ để lấy tiền.

Sau khi bỏ bốn xấp tiền vào trong túi đeo vai, tâm trạng của Lý Uyển Trân hơi phức tạp, mặc dù bà biết bây giờ từ chức là lựa chọn tốt nhất, nhưng suy cho cùng bà đã làm việc ở đây hơn hai mươi năm, đột nhiên phải rời đi khiến bà cảm thấy không nỡ.

Đi ra khỏi lầu làm việc cũ kỹ, Lý Uyển Trân liếc nhìn phân xưởng cách đó không xa, bà do dự một lát nhưng vẫn quyết định đi qua lên tiếng săn sóc và tạm biệt các đồng nghiệp đã chung sống với bà hơn hai mươi năm.

Trong khoảng thời gian gần đây, trong xưởng không nhận được đơn hàng lớn nào, ngoại trừ làm một số công việc lẻ tẻ ra thì phần lớn các công nhân đều nhàn rỗi, vì vậy sáng nay Lý Uyển Trân không tới cũng không có ai để ý, bọn họ đều cho là trong nhà bà có chuyện nên bà xin nghỉ.

Đeo chiếc túi lên tay, Lý Uyển Trân đi vào phân xưởng, nhìn các đồng nghiệp đang tụm ba tụm năm nói chuyện ở xung quanh, bà trực tiếp đi tới nhóm bạn bè thân thiết của mình: “Ây, nói với mọi người một chuyện, tôi đã từ chức, lúc nãy tôi đã đi ký thỏa thuận với xưởng trưởng và lấy tiền bồi thường rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, các đồng nghiệp đang tán gẫu lập tức yên tĩnh trở lại, có người ở cách xa nên không nghe rõ và vội vàng hỏi lại, không tới hai phút toàn bộ phân xưởng đều biết Lý Uyển Trân đã từ chức.

Ở thời đại này, tư tưởng công ăn việc làm ổn định đã ăn sâu bén rễ, mặc dù có người làm ăn bày sạp mua bán cũng có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng ở trong mắt dân chúng thì được gọi là không có công việc chính đáng, là tên đầu trộm đuôi cướp không có công việc, phần lớn mọi người vẫn cảm thấy đi làm ở công xưởng là tốt nhất, cho dù thế nào đi nữa cũng đạt được kết quả như ý, cũng không cần quan tâm đến chuyện không có cơm để ăn.

Đối mặt với những câu hỏi của đông đảo đồng nghiệp hoặc là quan tâm hoặc là cười trên sự đau khổ của người khác, Lý Uyển Trân cũng không nói quá nhiều, bà chỉ nhàn nhạt mỉm cười: “Chuyện này không tốt cho hiệu quả và lợi ích của công xưởng, chúng ta hãy dứt khoát giúp công xưởng giảm bớt gánh nặng, đi ra ngoài làm một số chuyện khác và còn có thể chăm sóc gia đình.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện