Nụ cười của Trần Khải cứng đờ trên mặt, lúc này cậu ta cũng chỉ là một thiếu niên mới vừa tròn mười tám tuổi, công hiệu làm bộ làm tịch vẫn không vững chắc lắm.

Nghe thấy lời nói hơi vả mặt của Tiền Giai Ninh, trên mặt cậu ta có vẻ tức giận. “Đang yên đang lành em làm cái gì hả? Có phải người nhà của em đã biết chuyện chúng ta đang hẹn hò không? Em đừng lo, sau này chúng ta cẩn thận hơn là được rồi.”

Tiền Giai Ninh bình tĩnh nhìn cậu ta. “Không liên quan tới ba mẹ của tôi, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy yêu đương với anh rất chán. Hứng thú, sở thích, cách hành xử, mục tiêu cuộc đời của anh đều cách biệt quá xa so với tôi, tôi đã lãng phí mất hai tháng trên người anh, bây giờ tôi không muốn lãng phí tiếp nữa.”

Trần Khải bực bội túm lấy tóc, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước khi nghỉ Tiền Giai Ninh vẫn mê cậu ta tới chết đi sống lại, sao một tháng không gặp cô đột nhiên lại lạnh nhạt như vậy, lẽ nào…

Cậu ta ngẩng đầu, hơi thảm hại nhìn Tiền Giai Ninh, trên mặt có chút không cam lòng. “Em lại thích người khác rồi sao? Anh ta giống diễn viên nào hả?”

Bỗng nhiên Tiền Giai Ninh phì cười, mặc dù sớm đã biết kiếp trước cô bị mù, nhưng nghe thấy lời Trần Khải nói, cô lập tức cảm thấy cô không chỉ bị mù, đầu óc cũng bị lợn ủi rồi, thế mà cô lại thích một người đàn ông không có chút nội hàm nào như này.

Tiền Giai Ninh thở dài, đột nhiên cảm thấy cả người và tim đều mệt mỏi. “Không phải vì người khác, chính là cảm thấy chán ghét anh, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa.” Nói xong, Tiền Giai Ninh quay người muốn đi.

Trần Khải không cam lòng cứ bị đá như vậy, cậu ta chạy mấy bước, tiến lên đè lại vai của cô. “Anh sẽ không chia tay với em.” Nói rồi cậu ta muốn ôm cô vào trong lòng, Tiền Giai Ninh vô thức giơ tay tay bắt lấy cánh tay của Trần Khải, kéo về phía trước, trực tiếp cậu ta vật qua vai.

Trần Khải bị vật mà bai rối, Tiền Giai Ninh nhất thời cũng chưa hoàn hồn lại. Cô nhìn lòng bàn tay của cô, dường như không người cô lại có sức lực lớn như vậy. Còn Trần Khải thì đang chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì đã bị một trận trời đất quay cuồng, bị quật mạnh xuống dưới đất, cả người không chỗ nào không đau.

Tiền Giai Ninh nhìn Trần Khải cuộn tròn người đau khổ dưới chân của cô, trong ánh mắt mang theo vẻ coi thường. “Sao hả, sau này không ai làm kẻ coi tiền như rác mà trả tiền cho anh, anh cảm thấy không nỡ sao? Trần Khải, anh nói anh ngay cả ra ngoài hẹn hò cũng phải nhờ phụ nữ trả tiền cho, sao còn không biết ngại mà yêu đương chứ? Tôi cũng cảm thấy mất mặt thay anh.”

Tiền Giai Ninh khinh bỉ nhìn Trần Khải, rồi quay người đi ra khỏi con hẻm, cô vốn nghĩ chia tay trong hòa bình là tốt nhất, không ngờ thế mà Trần Khải lại có ý định dây dưa, cho nên cô thực sự không nhịn được mà mỉa mai cậu ta một trận.

Kiếp trước Tiền Giai Ninh sống với Trần Khải mấy năm, tất nhiên biết tính tình, tính cách của Trần Khải, mặc dù cô nói như vậy cậu ta sẽ hận cô, nhưng cũng tốt hơn bám chặt không buông.

Cô thật sự không muốn có chút qua lại gì với cậu ta nữa.

Tiền Giai Ninh bước nhanh đến cửa nhà, hít sâu mấy hơi, đợi cảm xúc ổn định lại rồi mới đẩy cửa đi vào, khóa trái cổng.

Tiền Quốc Thịnh vẫn ngồi ở trong sân đợi cô, thấy con gái trở về, ông cũng không khỏi hiện ra nụ cười. “Con về rồi.”

“Dạ.” Tiền Giai Ninh biết Tiền Quốc Thịnh đã đoán ra điều gì đó, nhưng vì tự tôn của con gái nên ông vẫn giả bộ không biết gì, thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói, chỉ có thể ở trong sân, sốt ruột lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, đợi con gái về.

Viền mắt Tiền Giai Ninh hơi chua xót, cô nhẹ nhàng ho hai tiếng, rồi hiện ra nụ cười. “Ba, không còn chuyện gì rồi, con về phòng học đây, đợi thi khai giảng, con lấy hạng nhất về cho ba.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện