Vào buổi chiều mùa hè, ánh nắng mặt trời nóng rực xuyên vào phòng qua khung cửa sổ chiếu vào một cô gái đang ngủ say, hình như cô đang gặp phải một giấc mơ không tốt lắm, cau mày, khuôn mặt của cô mang vẻ đau khổ.

Hàng mi dài khẽ giật giật, cô gái trở mình, mồ hôi trên đầu khiến giấc của cô càng lúc càng khó chịu, lúc giọt mồ hôi chảy xuống má, cuối cùng cô cũng mơ mơ màng màng mở mắt.

Đôi mắt to hơi trống rỗng nhìn lên trần nhà, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng dùng hai tay sờ trán mình.

Mặc dù cô là một nhân viên bán hàng rất mệt mỏi để lấy việc kiếm tiền làm mục tiêu cuộc sống, nhưng cũng không thể từ trên trời rơi xuống một ánh sáng rực rỡ. Bất chợt xuất hiện một tên Tụ Bảo Bồn* mù mắt hay mắt chó tới đập cô, chỉ với kích thước và trọng lượng của Tụ Bảo Bồn kia, Tiền Giai Ninh cảm thấy mình còn có thể sống nhất định là do tích đức từ kiếp trước.

* Tụ bảo bồn là bồn tụ khí dùng để đặt bàn thờ Thần Tài, đặt bàn thờ gia tiên, thờ phật, bàn làm việc, đỉnh két sắt … Mang lại phúc khí, an khang cho gia chủ. Hình dạng như chiếc bát tròn, thường chứa các khối vàng làm bằng ngọc.

Sao lại có cảm giác không đúng lắm, cô sờ cái trán mịn màng của mình và tự hỏi, cho dù bị Tụ Bảo Bồn đập không chết thì cũng phải đập đến sứt đầu mẻ trán chứ, sao lại sờ không khác gì trước kia thế? Khoan đã, thật sự cũng có sự khác biệt, cô tinh tế cảm nhận xúc cảm của ngón tay vuốt v3 má, Tiền Giai Ninh cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ, sờ sờ làn da trên mặt sao lại căng bóng mịn màng như vậy chứ? Tay cô trượt từ trán đến khuôn mặt, cảm giác mềm mại non nớt quả thực khiến cô không dám tin.

Kể từ khi làm việc, bởi vì lý do thức khuya và áp lực công việc, chế độ ăn uống cũng không đều làm khuôn mặt của cô đã nổi mụn rất nhiều lần, sau đó cô lại già đi theo tuổi tác, làn da cũng càng lúc càng mất đi sự mịn màng, nếp nhăn chằng chịt từ khóe mắt đến khóe miệng, trông già hơn vài tuổi so với tuổi thật.

Đây là đang nằm mơ sao, Tiền Giai Ninh sờ mặt có chút sững sờ, chợt nhớ ra tìm gương xem trên mặt có thay đổi gì không, nhưng khi tầm mắt của cô nhìn thấy tất cả cảnh vật xung quanh, nhất thời bị dọa bất nhảy trên giường, chiếc giường gỗ cũ kỹ lập tức không chịu nổi gánh nặng vang lên tiếng kẽo kẹt.

Đây là một căn phòng bảy hoặc tám mét vuông, cửa sổ gỗ màu xanh mở một nửa, dưới cửa sổ là một bàn học cũ, bên cạnh bức tường có một tủ quần áo màu nâu dựng thẳng đứng và đằng sau cô là một chiếc giường gỗ đơn thoạt nhìn đã biết là nhiều năm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện