Vương Hoa nhận lấy chứng nhận và lãnh đạo trong tay lãnh đạo, nở nụ cười miễn cưỡng.

Thi chỉ có hạng nhất, người khác chỉ nhìn thấy hạng nhất, ai sẽ để ý người hạng hai là ai chứ?

Dưới hào quang của Lạc Di, cậu ta không thể nào phát sáng.

Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng dù cậu ta đã biết trước đề thi, vẫn không thể thắng nổi Lạc Di.

Thua vì kém một điểm.

Chỉ một điểm! Đáng hận! Quá đau khổ, quá không cam lòng.

Cậu ta trăm phương ngàn kế kích động tâm trạng của đối phương, đối phương lại không bị ảnh hưởng, trái lại tâm trạng cậu ta xao động cực lớn, không giành được giải nhất.

Trong lòng cậu ta nảy ra một suy nghĩ, chỉ cần Lạc Di tồn tại, cậu ta vĩnh viễn không thể nổi trội.

Ở cùng một không gian, thời gian với cô, làm bạn cùng tuổi với cô là nỗi bi ai.

Lạc Di không quan tâm cậu ta nghĩ gì, mà quan tâm tới thành tích của những bạn khác trong đội của mình.

Đáng tiếc, họ không vào được top 10.

Đội trung học cơ sở có hai người được hạng nhất, là Tiêu Thanh Bình và Tiêu Ngô Đồng, một nữ sinh.

Mọi người đều không ngờ tới kết quả này, chỉ có một phần thưởng được chuẩn bị, nhất thời hoàn cảnh trở nên lúng túng.

Tiêu Thanh Bình chủ động tỏ ý rằng mình không cần đồng hồ đeo tay, nhường cho Tiêu Ngô Đồng.

Cậu tỏ thái độ như thế chứng minh được phẩm chất tốt đẹp của cậu, bên tổ chức cũng không thể để cậu tay không ra về, nên cho cậu 120 đồng, thêm năm mươi vé công nghiệp nữa.

Phía sau rất thuận lợi, hoàn thành toàn bộ chương trình.

Những học sinh đạt giải còn chụp ảnh lưu niệm với lãnh đạo nữa. Lạc Di chủ động yêu cầu chụp thêm một tấm cá nhân, cô sẽ trả tiền.

Thời buổi này chụp ảnh không dễ dàng, ở huyện thành nhỏ không có quán chụp ảnh, muốn chụp một tấm phải chạy thật xa lên thành phố, quá khó khăn.

Thợ chụp ảnh không dám làm chủ, xin chỉ thị của lãnh đạo, được cho phép, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Lạc Di vui vẻ nói cảm ơn, giữ lại địa chỉ, rửa ảnh xong sẽ gửi cho cô một tấm.

Dù nói chuyện với ai, cô cũng đều tự nhiên hào phóng, đúng mực, khiến các lãnh đạo phải nhìn cô mấy lần.

Một đứa bé như thế này, sao một gia đình phổ thông nuôi ra được?

Ông ấy hỏi thêm mấy câu, Lạc Di ngoan ngoãn trả lời, đơn giản kể lại tình hình trong nhà, tỏ vẻ vô cùng khôn khéo hiểu chuyện.

Vị lãnh đạo này họ Nhiếp, nhìn thấy cô thì không khỏi nhớ tới cháu gái nhỏ nhà mình, cảm thán: “Cháu hiểu chuyện như vậy, nhất định cha mẹ cháu rất vui.”

“Đương nhiên rồi ạ.” Lạc Di làm ra động tác thỏ con đáng yêu: “Cháu đáng yêu thế này, người tốt đều thích cháu.”

Sở trưởng Nhiếp buồn cười: “Ai không thích cháu thì là người xấu hả?”

“Đúng rồi ạ.”

Làm động tác đáng yêu xong, Lạc Di vui vẻ chạy ra tụ tập với các bạn, mọi người cùng lên xe về nhà.

Ngoài cổng trường có xe buýt, nhân lúc chờ xe, Lạc Di nghĩ tới một chuyện: “Hiệu trưởng An, em muốn đổi phần thưởng thành một cái máy may, ở bách hóa trên huyện có bán máy may không ạ? Bao nhiêu tiền ạ?”

Hiệu trưởng An sửng sốt: “Tại sao em muốn đổi thành máy may? Đồng hồ đeo tay có nhiều ý nghĩa mà, hơn nữa em cũng cần một cái đồng hồ đeo tay.”

Lạc Di biết tầm quan trọng của đồng hồ đeo tay, nhưng học tiểu học còn chưa cần đến, đợi lên trung học rồi tính sau.

“Em còn nhỏ mà, không vội ạ, nhưng nhà em cần một cái máy may, em không muốn mẹ quá vất vả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện