Lâm Uyển chỉ liếc anh một cái, rồi quay sang gọi lũ trẻ: "Lại đây nào, thịt của cô hai mang tới đấy, bà đã gói sủi cảo cho các cháu. Đã rửa tay hết chưa?"

Lũ trẻ nghe thấy thế thì hào hứng nhảy cẫng lên. Lâm Uyển nhanh chóng lấy những chiếc sủi cảo đã nguội trên nắp nồi, chia đều cho từng đứa, mỗi đứa một chiếc để nếm thử trước. Cảnh tượng đó khiến bà Lục giận đến phát run. Bà ngã vào lòng Lục Chính Kỳ, cả người không ngừng giật giật, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đó là đồ ta chuẩn bị cho con trai và con gái út! Con dâu c.h.ế.t tiệt này!"

Đôi mắt Lục Tâm Liên đỏ hoe, ướt nhòe nước mắt. Cô ta nhìn quanh, nghẹn ngào nói:

"Mẹ, anh tư, mọi người xem cô ta kìa! Con khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, vậy mà đến một cái sủi cảo cũng bị cô ta cướp mất. Hu hu hu..."

Không cần nói cũng biết, cảnh tượng thật đáng thương, khiến người khác không khỏi xót xa.

Lục Chính Kỳ nhanh chóng đứng ra ngăn bà Lục và Lục Tâm Liên, lên tiếng can ngăn:

"Mẹ, em, đừng làm khó Lâm Uyển nữa. Càng ầm ĩ chỉ càng thêm khó coi thôi."

Anh ta quay sang nhìn Lâm Uyển, ánh mắt như muốn khuyên cô bớt gây chuyện, cất giọng ôn hòa:

"Ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn cho yên chuyện."

Lục Tâm Liên cười lạnh, ánh mắt đầy căm phẫn:

 

"Anh tư, chẳng lẽ anh lại bênh cô ta? Cô ta rõ ràng cố tình trả thù anh, muốn phá hoại gia đình mình đến gà bay chó sủa! Anh nhìn đi, cái dáng vẻ hống hách, đắc ý của cô ta thật đáng ghét!"

Nghe vậy, Lâm Uyển bật cười, giọng cười giòn tan đầy chế giễu:

"Tôi hỏi này, Lục Tâm Liên, rốt cuộc cô là gà hay chó đây? Đúng, tôi muốn các người gà chó không yên đấy, làm sao nào?"

 

Lục Chính Kỳ ôm đầu, cảm giác như sắp nứt ra. Anh ta thật sự không biết phải làm thế nào với mấy chuyện đàn bà đấu đá nhau. Nhìn Lâm Uyển trước mặt – dáng vẻ tùy tiện, tự tin, thậm chí có phần kiêu ngạo bá đạo – anh ta ngơ ngác nhận ra cô không còn là người vợ hiền lành mà anh từng biết.

Trong lòng tràn ngập sự phức tạp, Lục Chính Kỳ nặng nề cất tiếng:

"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Đối diện với ánh mắt phiền muộn pha chút bất lực của anh ta, Lâm Uyển chỉ cười lạnh. Nếu là nguyên chủ, hẳn sẽ đau lòng khi thấy chồng mình nghiêng về bà Lục và Lục Tâm Liên để chất vấn mình như vậy. Nhưng cô đâu phải nguyên chủ, cớ gì phải buồn?

Cô nở nụ cười, kiêu ngạo mà rực rỡ:

"Anh nghĩ tôi có thể làm gì? Tôi là bác sĩ, dĩ nhiên là chữa bệnh rồi."

"Cả nhà tôi đều khỏe mạnh, cô mới là người có bệnh!" Lục Tâm Liên phẫn nộ phản bác, hơi thở gấp gáp.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện