Sáng sớm hôm sau Từ Xuyên Cốc lập tức rời khỏi quân khu, đi tới thủ đô.

Nhìn bề ngoài thì mục đích của ông ấy là áp giải đám vây cánh của phe Khương mà ngày hôm qua thanh tra ra được, nhưng thật ra chỉ là để bênh vực nhà họ Yến tẩy sạch tội danh, thể hiện rõ lập trường của mình, sau đó đích thân đi nghênh đón chiến hữu cũ ra tù.

Cố Nguyệt Hoài đưa người đi xong thì bắt đầu thu dọn hành lý, tất nhiên không thể thiếu hải sản đặc biệt của thành phố Hoài Hải.

Nhưng trước khi rời khỏi quân khu số 8, Cố Nguyệt Hoài gửi cho Cố Tích Hoài một phong thư, vốn dĩ muốn thuận đường đi tới vùng núi một chuyến, để xem chỗ anh ấy và Lưu Úy Lam dạy học, nhưng hiện giờ thân thể của ô không tiện nên cũng bỏ ý định đó.

Sau khi Cố Tích Hoài đi tới vùng núi đã viết cho cô hai phong thư, mới biết được lúc ấy Lưu Úy Lam hoàn toàn không nhận được lá thư mà anh ấy gửi. Dù sao núi cao đường xa, bởi vì một số tình huống đặc thù mà làm mất thư cũng là chuyện bình thường, cũng may là bản thân cô ấy không có xảy ra chuyện gì.

Lần này về nhà không được bao lâu là phải đến thủ đô, Cố Tích Hoài cũng thừa dịp đưa người về thăm nhà.

Cố Nguyệt Hoài ngồi lên ô tô về nhà, dọc theo đường đi nhìn thấy dân chúng đều vui vẻ ra mặt, trong tay xách bao lớn bao nhỏ lương thực mua được giá thấp từ xã cung ứng. Lúc chính phủ và nước E thành công hợp tác thì đã bắt đầu phát gạo mang tính toàn quốc.

Một đường thuận lợi, sau khi đến thành phố Phong, Cố Nguyệt Hoài như thường lệ xuống xe.

Mặc dù có chính phủ phát lương thực giá thấp, nhưng lương thực ở thành phố Phong vẫn kín người hết chỗ. Dù sao lương thực ở đây dù là giá cả hay là chất lượng đều tốt hơn lương thực giá thấp, nhưng hộ mua lương thực từ nơi khác thì lại ít hơn rất nhiều.

Cố Nguyệt Hoài đeo túi vải, đứng ngoài con đường lương thực nhìn người người nhốn nháo.

Lúc này, một người quen của con đường lương thực nhận ra Cố Nguyệt Hoài, kinh ngạc nói: “Chị Cố!”

Cô đã lâu không đến, đột nhiên xuất hiện, ngược lại làm cho bọn họ bất ngờ một phen. Rất nhanh, bọn họ đã thông báo cho Hình Kiện và Vạn Thanh Lam.

Sau khi Vạn Thanh Lam đi tới con đường lương thực, vô cùng hăng hái, khiêng lương thực, bán lương thực, rồi tính sổ sách nhưng không có kêu khổ kêu mệt một câu nào, coi như cũng giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Hình Kiện. Sau khi Bạch Mân trong nhà có thai, Cố Đình Hoài cũng thường xuyên chạy tới chạy lui giữa hai nơi rất nhiều.

“Nguyệt Hoài!” Vạn Thanh Lam vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đã phấn khởi nhảy cẫng lên.

Cô ấy xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, vừa muốn nhào tới nhảy lên người cô thì bỗng nhiên thấy được cái bụng dưới cao ngất của cô, sửng sốt một chút, giống như không dám tin mà chỉ vào cô nói: “Đây... Đây là, là tôi sắp làm dì rồi sao?”

Cố Nguyệt Hoài bật cười, tay nhẹ xoa bụng, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Mau mau, chúng ta trở về nghỉ ngơi, cô có mệt không? Đói không? Có khát không? Sao đột nhiên rảnh rỗi mà tới thành phố Phong thế? Là muốn về huyện Thanh An sao?” Vạn Thanh Lâm bỗng chốc trở nên luống cuống tay chân, miệng tíu tít không ngừng.

Lúc này Hình Kiện tiến lên, liếc cô ấy một cái, rồi cười ha hả nói: “Cô mau im lặng đi, chị Cố nghe thấy cũng nhức đầu.”

“Anh nói cái gì?” Vạn Thanh Lam nhe răng trợn mắt, ánh mắt nhìn Hình Kiện tựa như đấu bò.

Hình Kiện liếc mắt xem thường, tò mò nhìn thoáng qua bụng dưới của Cố Nguyệt Hoài, nói: “Chẳng trách khoảng thời gian này chị Cố cũng không có tới, hóa ra là có tin vui. Xem ra con đường lương thực của em lại phải chuẩn bị bao lì xì lớn rồi!”

“Hừ!” Vạn Thanh Lam đụng Hình Kiện sang một bên, cẩn thận đỡ Cố Nguyệt Hoài rồi nói:” Đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”

Cố Nguyệt Hoài cong môi mỉm cười, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Tôi không đi đâu, thừa dịp thời gian còn sớm, còn phải về huyện Thanh An nữa. Chỉ là thuận đường tới thăm mọi người, không có chuyện gì lớn cả.”

Vạn Thanh Lam nhíu mày: “Về huyện Thanh An à, một mình cô sao?”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Một mình tôi, hiện giờ tình huống của tôi đặc biệt, không thể nào tới đây thường xuyên được, có chuyện gì thì mọi người cứ nói với anh cả của tôi là được. Mặt khác, chính phủ bắt đầu giảm giá lương thực, khó tránh khỏi lòng người d.a.o động, mọi người phải trấn an họ cho tốt nhé.”

Cô rất lo những người này vì kiếm tiền mà nâng cao giá lương thực, làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích nhân dân.

Hình Kiện gật đầu, cười nói: “Chị Cố yên tâm đi, bọn họ đều đi theo chị từ lâu, không có tâm tư gì khác đâu.”

Vạn Thanh Lam ở bên cạnh đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt kích động nhỏ giọng nói: “Đúng rồi! Nguyệt Hoài à, khoảng thời gian trước trên tin tức nói, công tích vĩ đại của thiếu tá Yến ở quân khu số 8, chính là nói đồng chí Yến đúng không?”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không trả lời, chỉ nói: “Tôi phải trở về rồi, trễ nữa sẽ không kịp lên xe.”

Mặc dù Vạn Thanh Lam không hiểu những chuyện này, nhưng từ biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn ra, cô không muốn nói nhiều về những chuyện này.

Cô ấy có chút ngượng ngùng cười ngây ngô hai tiếng, lúc này Hình Kiện mới nói: “Chị Cố, hôm nay trưởng khoa Tống muốn về thủ đô, nghe nói thuận tiện cũng định về chỗ nhập đội ở nông thôn. Hay là chị đi chung với anh ta, trên đường cũng có người chăm sóc cho nhau?”

Cố Nguyệt Hoài có chút sững sờ: “Trưởng khoa Tống?”

Cô vừa dứt lời thì nghe được giọng nói quen thuộc: “Hình Kiện, lương thực tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”

Vạn Thanh Lam dở khóc dở cười: “Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người đi tới, thật sự là Tống Kim An.

Từ sau khi Điền Tĩnh chết, cô không chú ý đến tình huống của Tống Kim An nữa, trưởng khoa Tống, xem ra cũng sống rất khá.

Nguyệt

Nhưng phe Khương đã rơi đài, là quan lớn cốt yếu dốc sức nâng đỡ Khương Bính Nhung, nên kết cục của Tống Lâm cũng sẽ không quá tốt. Cũng không biết Tống Kim An là con trai của Tống Lâm, có bị liên lụy hay không nữa.

Tống Kim An cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, bước chân anh ta hơi khựng lại, ngay sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười ấm áp.

Anh ta bước nhanh về phía trước, nhẹ giọng nói: “Đồng chí Cố, đã lâu không gặp.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nói với Vạn Thanh Lam và Hình Kiện nói: “Tôi đi trước đây.”

Lúc cô xoay người, Tống Kim An thấy được bụng dưới nhô lên của cô, vẻ mặt hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã kịp thời phản ứng.

Nhưng không đợi anh ta lên tiếng nói gì, Cố Nguyệt Hoài đã đi xa.

Tống Kim An đút tay vào túi áo chậm rãi nắm thành quyền, nhìn bóng lưng Cố Nguyệt Hoài đi xa, trong chốc lát ánh mắt đã m.ô.n.g lung. Anh ta cũng không rõ, bắt đầu từ khi nào, hai người bọn họ đã trở thành người xa lạ nhìn nhau cũng không nói gì.

Hình Kiện nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của anh ta, vội cười ngắt lời: “Trưởng khoa Tống, những lương thực này đều chuẩn bị cho đồng hương sao?”

Gã ta giúp đỡ chuyển mấy túi lương thực căng phồng vào cốp xe, tuy nói là có thể thấy được sự lạnh lùng của Cố Nguyệt Hoài đối với Tống Kim An, nhưng đối với nhân phẩm của người này, gã ta cảm thấy vẫn đáng để khen ngợi và kính nể, nên không khỏi nói thêm vài câu.

Tống Kim An khẽ ừ một tiếng, hít sâu một hơi, sau khi đưa hóa đơn cho Hình Kiện thì lên xe rời đi.

“Nhìn cái gì? Trở về thôi!” Vạn Thanh Lam chọc chọc cánh tay Hình Kiện, đoạt lấy hóa đơn trong tay gã ta, vui tươi hớn hở chạy xa, Hình Kiện bật cười, lại quay đầu nhìn thoáng qua ô tô đã đi xa của Tống Kim An, rồi thở dài.

Trên xe, Tống Kim An ngồi ở ghế sau, rũ mí mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Tài xế là người thân tín do Tống Lâm sắp xếp cho anh ta, sau một hồi yên lặng, anh ta nói: “Trưởng khoa, tỉnh trưởng bảo cậu không nên rời khỏi thành phố Phong, lại càng không nên xen vào chuyện của thủ đô. Bây giờ cậu trở về, chắc chắn sẽ khiến người khác để ý tới cậu.”

Hiển nhiên, lúc thế cục ở thủ đô đang hừng hực khí thế, nhà họ Tống cũng đã sớm nhận được tin tức.

Tống Lâm tự biết đã vô vọng, cũng không muốn con trai mình liên lụy, nên đã sớm tính toán cả rồi. Tự mình gánh chịu, đẩy Tống Kim An ra ngoài,, chỉ cần anh ta không chủ động ló đầu thì chỉ với một trưởng khoa nho nhỏ, cũng sẽ không bị Tần Hữu Công để vào mắt.

Nghe được lời nói của tài xế, Tống Kim An ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất bình tĩnh: “Tôi đã không còn là Tống Kim An dưới sự che chở của cha mẹ nữa, nếu đã là người một nhà, không lý nào lại không quan tâm. Tóm lại, thiếu nợ người ta thì phải trả.”

Từ lúc nhận được tin tức của Tống Lâm, anh ta đã nhớ tới lời Yến Thiếu Ngu từng nói với anh ta.

Nhà họ Phan không vô tội thì nhà họ Tống có thể sạch sẽ đến mức nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện