Thầy giáo Ngô cười đến híp mắt, nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Đúng rồi đó, các trò đều rớt cả rồi!”

Chúng bạn học: “...”

Thi rớt rồi mà thầy cười cái đinh á!

Tuy nhiên, họ vẫn quay đầu đi ra, sau khi hỏi thăm lẫn nhau biết tất cả mọi người đều đã rớt, thế là tất cả đều cười phá lên hỉ hả.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thấy hai nhóm người vào hỏi rồi đi ra, lại hít sâu một hơi, phải nắm tay nhau rồi mới đi vào trong phòng làm việc. Lúc đi vào, biểu cảm họ cứng ngắc, đến cạnh bàn làm việc hỏi: “Giáo viên Ngô, nghe nói đã có kết quả kỳ thi đại học rồi ạ?”

Vị giáo viên ngẩng đầu lên, thấy là hai cô, đôi mắt lập tức sáng lên.

Ông ấy chẳng hề do dự giây phút nào, vội vã lên tiếng: “Có, có, có rồi, hai em đều được trúng tuyển rồi!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe thế thì kích động đến mức siết c.h.ặ.t t.a.y nhau, suýt nữa đã bóp luôn vào da thịt.

Thầy giáo Ngô cúi đầu kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, tìm thư thông báo trúng tuyển trong đó, cầm trong tay cứ nhìn hết lần này đến lần khác, sau đó đưa cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói vừa vui vẻ vừa tự hào: “Tổng cộng trong trường chúng ta chỉ có mười người đậu, Nguyễn Khê em là người tốt nhất! Trong số những học sinh trúng tuyển của thành phố chúng ta, em cũng là tốt nhất!”

Tất nhiên, trong thành phố họ, người tham gia kỳ thi đại học không chỉ có học sinh tốt nghiệp khóa này trong trường họ, mà còn rất nhiều thí sinh tự do khác nữa. So với mấy người tốt nghiệp khóa này là họ, người làm việc bên ngoài đã tốt nghiệp sớm vài năm thi đậu rất nhiều.

Bởi họ đã từng trải nghiệp đau khổ, chua xót, nên tâm trạng càng sốt sắng trước cơ hội thay đổi vận mệnh. Cũng vì họ đã từng đi học, trong suốt nhiều năm, họ không phải hoàn toàn bỏ bê, chẳng học được gì.

Những người khác cô mặc kệ - Nguyễn Khê nhìn lá thư trúng tuyển viết tên mình, mím môi lại, không kìm được nụ cười nơi khóe miệng và ánh mắt, phấn chấn đến mức thật sự muốn nhảy cẫng lên.

Về sau cô cũng chính là một người có bối cảnh, tiếng tăm rồi!

DTV

Nói với Nguyễn Khê xong, thầy giáo Ngô nói sang Nguyễn Khiết: “Nguyễn Khiết, em cũng tuyệt lắm, thi đậu được Đại học Nhân dân cũng là nhân tài đặc biệt ưu tú rồi! Những người thi được kết quả tốt nhất của trường ta đều đã về nhà các em cả, Diệp Phàm đã đậu trường học tốt nhất chỗ chúng ta!”

Nguyễn Khiết cũng đắm chìm trong cảm giác cực kỳ kích động và vui vẻ, cô ấy thấy cả người như bay lên, rồi đạp vào cụm mây. Cô ấy cầm thư thông báo, cúi đầu nói với giáo viên: “Cảm ơn thầy Ngô!”

Vì hai cô thi tốt, nên giáo viên bèn hàn huyên với các cô thêm một lát.

Đợi đến khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra khỏi văn phòng, bên ngoài đã có rất nhiều những bạn học khác tụ tập. Nhìn thấy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cầm thư thông báo trúng tuyển trong tay, tất cả bọn họ đều trợn mắt, hâm mộ đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài!

Tuy nhiên, khi đợi đến lượt mình kích động vào hỏi kết quả, cậu trả lời nhận được chỉ có: “Trò thi rớt rồi!”

“Trò cũng rớt rồi!”

Tất cả mọi người đều cùng thi rớt!

Họ quay đầu nhìn, thấy hôm nay đa phần mọi người toàn thi rớt, họ cũng không thấy khó chịu.

Mặt trời xuống xéo ở ngọn cây cạnh tường phía Tây đại viện.

Phùng Tú Anh đi từ trong nhà ra, đến thu chăn đơn đã phơi khô bên ngoài.

Bà ta chỉ vừa kéo chăn xuống khỏi giá treo quần áo, chị cả Triệu hàng xóm đã đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta. Hôm nay, lúc tấy bà ta, mặt mày chị cả Triệu thấp thoáng ý cười rất rõ, vô cùng nhiệt tình, thật sự khiến bà ta có hơi khó hiểu.

Sau đó, không đợi bà ta mở miệng hỏi, chị cả Triệu đã bảo: “Ôi trời, em gái Phùng à, em thật là có phúc đó! Em có biết hôm nay đã có kết quả kỳ thi đại học chưa? Nghe nói con gái lớn nhà em á, đã đậu Bắc Đại rồi!”

Nghe xong lời này, Phùng Tú Anh đột nhiên ngẩn ra, hơn nửa cả ngày vẫn chưa kịp hiểu.

Chị cả Triệu thấy bà ta như vậy lại nói tiếp: “Coi em kìa, vui đến ngây cả ra. Không chỉ con gái lớn của em, con trai cả em cũng thi đậu đại học tốt nhất thành phố chúng ta. Tất cả đều đã nhận thư thông báo trúng tuyển rồi, cả nhà em đều thi rất tốt!”

Phùng Tú Anh nghe vậy mới phản ứng kịp, nhìn chị cả Triệu hỏi: “Thật, thật ạ?”

Chị cả Triệu trả lời: “Chị lừa em làm gì chứ, con chị đến trường học hỏi kết quả về kể đấy, không sai đâu!”

Trái tim Phùng Tú Anh đột ngột nhảy dựng lên, vừa muốn cười vừa phải nén, biểu cảm lập tức trông có vẻ hơi quái dị. Sau đó, bà ta không nán lại bên ngoài thêm nữa, ôm chăn bảo: “Vậy em... vậy em phải đi mua chút thức ăn rồi!”

Chuyện vui lớn như vậy, không phải nên làm một bàn đầy ắp thức ăn sao!

Tất nhiên chị cả Triệu không làm phiền bà ta thêm nữa, chỉ nói: “Mau đi đi, làm cho mấy đứa nó nhiều thức ngon chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện