Hai người sóng vai nhắm mắt đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy mặc áo bông quần mùa thu đi rửa mặt. Rửa mặt xong quay về phòng bôi kem bảo vệ da, mặc áo bông quần mùa thu áo khoác lên quân trang, sau đó ở trước gương tỉ mỉ tết tóc.
Những người khác rửa mặt chải đầu nhanh nên tới nhà ăn ăn cơm trước.
Nguyễn Trường Phú ăn hai miếng bánh bao rồi hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Sao Tiểu Khê Tiểu Khiết vẫn chưa xuống?”
Sau đó ông ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy Nguyễn Hồng Quân kêu: “Ây Ây ~ Ây Ây Ây ~”
Cậu bé không ngừng kêu, cậu bé còn dùng tay chỉ ra phía bên ngoài nhà ăn.
Những người khác nhìn theo hướng ngón tay cậu bé, ngay lập tức đều ngẩn người.
Nguyễn Khê Nguyễn Khiết mặc quân trang, đeo khăn quàng cổ màu đỏ rực, trên người đeo cặp sách mới tinh, vô cùng chói mắt đi vào nhà ăn. Đặc biệt là Nguyễn Khê, khuôn mặt quấn bên trong khăn quàng cổ màu đỏ, trắng tới mức như đang phát sáng.
Chỉ trong chớp nhoáng, hai mắt Nguyễn Thu Dương đỏ tới mức như sắp rỉ máu!
Trên mặt Diệp Thu Văn hiện lên một tia u ám, rất nhanh đã cụp mắt xuống cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Hồng Binh ngồi ở giữa Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Oa oa, chị hai thật xinh đẹp.”
DTV
Nguyễn Khê ngồi xuống cười với cậu ta một chút: “Cảm ơn.”
Phùng Tú Anh không thích lắm, cảm thấy quá phô trương, kiểu ăn mặc này ở trên người Diệp Thu Văn sẽ hợp hơn, nhưng ở trên người Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thì có chút lãng phí, nhưng bà ta lại không nói gì cả.
Mà Nguyễn Hồng Quân đã kích động không nhịn được, miệng phun nước miếng nói: “Chị cả, hôm nay chị thật sự quá xinh đẹp!”
Nguyễn Khê vẫn cười, nói với Nguyễn Hồng Quân: “Cảm ơn.”
Tâm trạng Nguyễn Trường Phú cũng tươi tắn theo, tiếp tục nói: “Người dựa quần áo ngựa dựa vào yên, nên ăn mặc năng động một chút. Con xem kiểu quần áo này, là kiểu năng động đẹp mắt nhất trong mấy đứa nhóc nhà chúng ta.”
Diệp Thu Văn cúi đầu, biểu cảm trên mặt lạnh lùng.
Nguyễn Thu Dương ở bên cạnh dùng khoé mắt liếc Nguyễn Khê, ghen ghét đến mức hai mắt đỏ bừng.
Cô ta còn muốn mạnh miệng nói Nguyễn Khê trông khó coi, nhưng thật sự cũng không nói ra được. Trước kia khi Nguyễn Khê mặc quần áo bình thường, ngày thường nhìn thấy quen thuộc không cảm thấy có gì, cô ta còn có thể mạnh mẽ đặt cho Nguyễn Khê một biệt danh “Bẩn”.
Nhưng Nguyễn Khê mặc bộ quân trang này thật sự là kinh ngạc, kinh ngạc đến mức cô ta không thể bắt bẻ được một chút sai sót nào!
Sau khi trong lòng thừa nhận sự thật Nguyễn Khê thật sự xinh đẹp này, theo bản năng cô ta cẩn thận quan sát gương mặt và khí chất của Nguyễn Khê một lần nữa, quan sát xong lại không thể không thừa nhận — Những gì Tô Manh Manh vẫn luôn nói ở trước mặt cô ta, thật sự đều là đúng!
Cô ta cúi đầu cắn một miếng bánh bao, trong lòng nghẹn đến mức gần như không thở nổi.
Cô ta vẫn luôn coi thường nhà quê, vậy mà lại không biết khi nào sẽ trở thành thiên nga trắng xinh đẹp!
Năm phút sau, cô ta và Tô Manh Manh đi theo phía sau Nguyễn Khê Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đi học.
Hai mắt Tô Manh Manh loé sáng nói: “Sao hả? Bây giờ đã tin ánh mắt của mình rồi chứ? Có phải chị ấy xinh đẹp hơn chị cả của cậu không?”
Nguyễn Thu Dương giận đến mức thở dốc, nửa ngày sau mới nói: “Xinh đẹp thì có ích lợi gì? Những chỗ khác có thể so sánh với chị cả của mình sao? Chị ấy chính là hội trưởng, di truyền tất cả những điểm tốt nhất của ba mình và mẹ mình, có gì tài giỏi chứ!”
Tô Manh Manh trợn mắt: “Thế này vẫn chưa được tính là bản lĩnh? Mình thích nhất là đôi mắt của chị ấy, là đôi mắt tinh anh nhất mà mình đã từng thấy, giống như có thể nói chuyện vậy. Nếu mình có thể có đôi mắt như vậy, mình cũng không nỡ nhắm lại đi ngủ.”
Nguyễn Thu Dương mạnh mẽ khinh thường: “Có khoa trương như vậy không?”
Tô Manh Manh nói: “Có chứ! Rốt cuộc là cậu có cẩn thận ngắm nhìn chị ấy hay chưa?”
Nguyễn Thu Dương ê a: “Mình… Lười nhìn chị ta…”
Vốn dĩ là coi thường chị ta, sao có thể rảnh rỗi đi ngắm chị ta chứ?
Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo Nguyễn Khê đến trường học, Nguyễn Thu Nguyệt tới trường tiểu học, Nguyễn Khê Nguyễn Khiết xoay người tới trường trung học ở bên kia đường. Bây giờ Nguyễn Thu Dương cũng học lớp 7, tất nhiên là cũng sang đường theo.
Sau đó vừa đi đến trước cổng trường học, Nguyễn Thu Dương lại lần nữa nhìn ra được rốt cuộc Nguyễn Khê xinh đẹp như thế nào từ phản ứng của người đi đường. Bởi vì chỉ cần là học sinh đi ngang qua, gần như đều sẽ quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê, sau đó khe khẽ nói nhỏ vài câu.
Vào cổng trường, hiện tượng này lại càng rõ ràng.
Không phải cô ta chưa đi theo Diệp Thu Văn tạo ra sự nổi bật, Diệp Thu Văn cũng chưa từng tạo ra loại oanh động này.
Những người khác rửa mặt chải đầu nhanh nên tới nhà ăn ăn cơm trước.
Nguyễn Trường Phú ăn hai miếng bánh bao rồi hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Sao Tiểu Khê Tiểu Khiết vẫn chưa xuống?”
Sau đó ông ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy Nguyễn Hồng Quân kêu: “Ây Ây ~ Ây Ây Ây ~”
Cậu bé không ngừng kêu, cậu bé còn dùng tay chỉ ra phía bên ngoài nhà ăn.
Những người khác nhìn theo hướng ngón tay cậu bé, ngay lập tức đều ngẩn người.
Nguyễn Khê Nguyễn Khiết mặc quân trang, đeo khăn quàng cổ màu đỏ rực, trên người đeo cặp sách mới tinh, vô cùng chói mắt đi vào nhà ăn. Đặc biệt là Nguyễn Khê, khuôn mặt quấn bên trong khăn quàng cổ màu đỏ, trắng tới mức như đang phát sáng.
Chỉ trong chớp nhoáng, hai mắt Nguyễn Thu Dương đỏ tới mức như sắp rỉ máu!
Trên mặt Diệp Thu Văn hiện lên một tia u ám, rất nhanh đã cụp mắt xuống cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Hồng Binh ngồi ở giữa Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Oa oa, chị hai thật xinh đẹp.”
DTV
Nguyễn Khê ngồi xuống cười với cậu ta một chút: “Cảm ơn.”
Phùng Tú Anh không thích lắm, cảm thấy quá phô trương, kiểu ăn mặc này ở trên người Diệp Thu Văn sẽ hợp hơn, nhưng ở trên người Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thì có chút lãng phí, nhưng bà ta lại không nói gì cả.
Mà Nguyễn Hồng Quân đã kích động không nhịn được, miệng phun nước miếng nói: “Chị cả, hôm nay chị thật sự quá xinh đẹp!”
Nguyễn Khê vẫn cười, nói với Nguyễn Hồng Quân: “Cảm ơn.”
Tâm trạng Nguyễn Trường Phú cũng tươi tắn theo, tiếp tục nói: “Người dựa quần áo ngựa dựa vào yên, nên ăn mặc năng động một chút. Con xem kiểu quần áo này, là kiểu năng động đẹp mắt nhất trong mấy đứa nhóc nhà chúng ta.”
Diệp Thu Văn cúi đầu, biểu cảm trên mặt lạnh lùng.
Nguyễn Thu Dương ở bên cạnh dùng khoé mắt liếc Nguyễn Khê, ghen ghét đến mức hai mắt đỏ bừng.
Cô ta còn muốn mạnh miệng nói Nguyễn Khê trông khó coi, nhưng thật sự cũng không nói ra được. Trước kia khi Nguyễn Khê mặc quần áo bình thường, ngày thường nhìn thấy quen thuộc không cảm thấy có gì, cô ta còn có thể mạnh mẽ đặt cho Nguyễn Khê một biệt danh “Bẩn”.
Nhưng Nguyễn Khê mặc bộ quân trang này thật sự là kinh ngạc, kinh ngạc đến mức cô ta không thể bắt bẻ được một chút sai sót nào!
Sau khi trong lòng thừa nhận sự thật Nguyễn Khê thật sự xinh đẹp này, theo bản năng cô ta cẩn thận quan sát gương mặt và khí chất của Nguyễn Khê một lần nữa, quan sát xong lại không thể không thừa nhận — Những gì Tô Manh Manh vẫn luôn nói ở trước mặt cô ta, thật sự đều là đúng!
Cô ta cúi đầu cắn một miếng bánh bao, trong lòng nghẹn đến mức gần như không thở nổi.
Cô ta vẫn luôn coi thường nhà quê, vậy mà lại không biết khi nào sẽ trở thành thiên nga trắng xinh đẹp!
Năm phút sau, cô ta và Tô Manh Manh đi theo phía sau Nguyễn Khê Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đi học.
Hai mắt Tô Manh Manh loé sáng nói: “Sao hả? Bây giờ đã tin ánh mắt của mình rồi chứ? Có phải chị ấy xinh đẹp hơn chị cả của cậu không?”
Nguyễn Thu Dương giận đến mức thở dốc, nửa ngày sau mới nói: “Xinh đẹp thì có ích lợi gì? Những chỗ khác có thể so sánh với chị cả của mình sao? Chị ấy chính là hội trưởng, di truyền tất cả những điểm tốt nhất của ba mình và mẹ mình, có gì tài giỏi chứ!”
Tô Manh Manh trợn mắt: “Thế này vẫn chưa được tính là bản lĩnh? Mình thích nhất là đôi mắt của chị ấy, là đôi mắt tinh anh nhất mà mình đã từng thấy, giống như có thể nói chuyện vậy. Nếu mình có thể có đôi mắt như vậy, mình cũng không nỡ nhắm lại đi ngủ.”
Nguyễn Thu Dương mạnh mẽ khinh thường: “Có khoa trương như vậy không?”
Tô Manh Manh nói: “Có chứ! Rốt cuộc là cậu có cẩn thận ngắm nhìn chị ấy hay chưa?”
Nguyễn Thu Dương ê a: “Mình… Lười nhìn chị ta…”
Vốn dĩ là coi thường chị ta, sao có thể rảnh rỗi đi ngắm chị ta chứ?
Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo Nguyễn Khê đến trường học, Nguyễn Thu Nguyệt tới trường tiểu học, Nguyễn Khê Nguyễn Khiết xoay người tới trường trung học ở bên kia đường. Bây giờ Nguyễn Thu Dương cũng học lớp 7, tất nhiên là cũng sang đường theo.
Sau đó vừa đi đến trước cổng trường học, Nguyễn Thu Dương lại lần nữa nhìn ra được rốt cuộc Nguyễn Khê xinh đẹp như thế nào từ phản ứng của người đi đường. Bởi vì chỉ cần là học sinh đi ngang qua, gần như đều sẽ quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê, sau đó khe khẽ nói nhỏ vài câu.
Vào cổng trường, hiện tượng này lại càng rõ ràng.
Không phải cô ta chưa đi theo Diệp Thu Văn tạo ra sự nổi bật, Diệp Thu Văn cũng chưa từng tạo ra loại oanh động này.
Danh sách chương