Ngày hôm sau.Chu Minh Tô vừa rửa mặt xong, đã trông thấy Lưu An Nam đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm theo cháo trắng với bánh bao.

Thẩm Húc và Chu Minh Hữu bước ra từ phòng cách vách, nhận lấy đồ không hề khách khí.

Không ăn thì lãng phí, còn đỡ mất công bọn họ đi mua bữa sáng.“Vào đi!”Thấy Chu Minh Tô mở cửa nhường đường, sắc mặt bình tĩnh, đã không còn lửa giận như ngày hôm qua, trong lòng Lưu An Nam âm thầm thả lỏng, vô cùng cao hứng bước vào phòng.Chu Minh Tô chỉ vào ghế đối diện, Lưu An Nam hiểu ý, nhưng chưa đợi anh ta kịp ngồi nóng chỗ, đã nghe thấy Chu Minh Tô nói: “Chúng ta ly hôn đi!”“Em… Em nói gì cơ?”Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới Chu Minh Tô sẽ chủ động đưa ra lời ly hôn, trong niên đại này, dù là lúc khó khăn gian nan, hay ấm ức nhất, cô cũng chưa từng mở miệng nói ra hai chữ này.“Chúng ta ly hôn đi!” Chu Minh Tô nói lại lần nữa, ngữ khí bình tĩnh, không vui không buồn, giống như đang nói chúng ta ăn cơm đi vậy.Thái độ ấy khiếnLưu An Nam vốn dĩ đang hoảng loạn lại càng hoảng loạn hơn: “Minh Tô, đừng nói lời giận dỗi như thế.

Hôm nay anh tới đây để đón em với Manh Manh về nhà.

Anh đã mua quà cho Manh Manh rồi.

Chúng ta lại tổ chức sinh nhật cho Manh Manh, có được không?”Hai mắt Chu Minh Tô nhìn thẳng vào anh ta: “Không phải tôi đang nói lời giận dỗi.”Lưu An Nam hít sâu một hơi, anh ta hiểu cô, Chu Minh Tô chưa bao giờ là người lấy chuyện ly hôn ra để áp chế anh ta.

Một khi cô đưa ra quyết định nào đó, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Trước đây, khi cô quyết định gả cho anh ta là như vậy, bây giờ muốn ly hôn cũng là như vậy.“Minh Tô, trước đây không phải chúng ta đã thề, sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long sao?”Anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với Chu Minh Tô.


Anh ta thật lòng thích Chu Minh Tô.Đối với vợ trước, nói là tình yêu không bằng nói là ân tình thì đúng hơn.

Có nhiều lúc anh ta chỉ coi đối phương như em gái.

Nhưng vợt trước thích anhta, nhà họ Chương cũng dốc sức thúc đẩy hôn sự này.

Anh ta nợ ơn nghĩa của nhà họ Chương, nên đã gật đầu.

Chỉ là không ai ngờ, vợ trước của anh ta lại khó sinh mà chết.Lúc sắp chết, vợ trước còn lôi kéo tay anh ta, nói anh ta tuấn tú lịch sự, công việc có thể diện, tất nhiên sẽ có rất nhiều cô gái khác thích anh ta, tất nhiên sẽ tái hôn.

Cô ta lo lắng vợ kế sẽ đối xử không tốt với Lưu Định Viễn,Khi đó hơi thở của cô ta đã mỏng manh, nhỏ giọng khẩn cầu, khiến lòng anh ta rất khó chịu, bèn nói ngay, nếu như tái hôn, người được chọn nhất định sẽ phải được nhà họ Chương đồng ý trước.Thế nhưng vợ cũ vẫn không yên tâm, còn bắt anh ta thề nhất định phải đối xử tốt với Định Viễn, bất kể sau này có sinh con tiếp hay không, có mấy người con, đều phải đặt Định Viễn ở vị trí đầu tiên, không ai được lướt qua thằng bé,Anh ta đã đồng ý.Khi đó, anh ta nghĩ, cả đời này anh ta sẽ không cưới vợ nữa, cả đời nuôi dạy Định Viễn, báo đáp ân tình của nhà họ Chương là được.Mãi cho đến sau này, anh ta gặp gỡ Chu Minh Tô.Đại học tỉnh có không ít sinh viên nữ, cao thấp béo gầy đủ cả, không ít người có tư sắc.

Chu Minh Tô không phải người xinh đẹp nhất trong số đó, cũng không phải người có thành tích tốt nhất.

Nhưng kỳ quái chính là, ở trong đám người ấy, anh ta liếc mắt qua chỉ trông thấy mỗi mình cô.Khi đó, cô còn trẻ, hoạt bát, tràn ngập tinh thần, rực rỡ như ánh mặt trời.

Bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, lực hấp dẫn ấy thúc đẩy bọn họ không ngừng tiếp cận, làm quen, tìm hiểu đối phương.Đến tận lúc này, anh ta mới cảm nhật được hóa ra trên thế gian thật sự có tình yêu đẹp như trong sách miêu tả.

Cũng là lần đầu tiên anh ta hiểu được tư vị của việc yêu một người, hoàn toàn khác so với tình cảm anh ta dành cho vợ trước.Trong khoảng thời gian đó, trong giấc mơ của anh ta, tất cả đều là cô.

Anh ta muốn ở bên cô, muốn bọn họ là của nhau.Nhưng mà kết quả lại không như những gì anh ta mong muốn.Chu Minh Tô quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thần trí bay xa: “Chỉ trách tôi khi ấy còn quá trẻ, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Tôi cho rằng lòng người đều làm từ thịt, Định Viễn mới bốn tuổi, còn chưa hiểu chuyện.

Tôi thành tâm đối xử với thằng bé, thằng bé sẽ chấp nhận tôi.”“Tôi cho rằng nhà họ Chương nhìn thấy tôi cố gắng, sẽ yên tâm, bà Chương cũng không cần phải luôn ở lại trong nhà đề phòng tôi.


Tôi cho rằng, nhà họ Chương có thể không màng khó khăn, giúp đỡ anh nhiều năm như vậy không khiến anh chịu ấm ức, sẽ là người lương thiện hiểu lý lẽ.

Tôi có thể chung sống hòa bình với bọn họ.”“Ai ngờ, nhà họ Chương có chuyện gì đều đến tìm anh, bắt anh ra tiền ra sức.

Bà Chương thì ở lỳ trong nhà mấy năm cũng không chịu về nhà.

Tôi hao hết tâm tư, khó khăn lắm mới tạo được chút thiện cảm với Định Viễn, bà Chương lập tức tìm cơ hội gây sự, khiến Định Viễn càng chán ghét tôi hơn.

Thế nên, đến bây giờ, Định Viễn đã coi tôi như kẻ thù rồi.”“Bên nhau đến đầu bạc răng long? Tôi cũng muốn thế lắm chứ, nhưng mà tôi không làm được, Lưu An Nam, tôi mệt mỏi rồi.

Chúng ta cứ như vậy đi! Ly hôn, là buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính anh!”Cả người Lưu An Nam run rẩy: “Minh Tô, em không thể như vậy.

Anh biết em giận anh kiếm ra tiền đều đưa hết cho nhà họ Chương, giận anh vì Định Viễn luôn khiến em và Manh Manh phải chịu ấm ức.

Anh hứa với em, sau này sẽ không thế nữa.”“Hiện giờ Chương Đức Tổ đã kết hôn, gia đình ổn định, công tác ổn định.

Sau này sẽ không có việc cần anh giúp đỡ bỏ tiền ra nữa.

Còn quan hệ giữa em và Định Viễn, anh… Cùng lắm thì, anh sẽ bảo mẹ về nhà họ Chương.


Không phải em vẫn luôn cảm thấy vì mẹ kẹp ở giữa mới khiến em với Định Viễn không có cách nào bồi dưỡng tình cảm sao? Định Viễn mới mười tuổi, vẫn chưa lớn.

Mẹ đi rồi, hai người nhất định có thể hòa hợp.”Chu Minh Tô phát ra một tiếng cười nhạo, nhìn về phía Lưu An Nam: “Anh nói ra những lời anh, anh có tin không? Chỉ cần nhà họ Chương muốn, thể nào cũng có chỗ cần anh hỗ trợ.

Anh cảm thấy có thể ít được sao? Còn nữa, tạm thời chưa nói đến giữa tôi và Định Viễn đã sinh ra ngăn cách, mâu thuẫn không có khả năng xóa bỏ, cho dù có thể, anh cũng có bản lĩnh khiến bà Chương về nhà bà ta sao?”“Hai năm trước, không phải tôi chưa từng nghĩ tới khả năng này, cũng không phải chỉ nhắc tới yêu cầu này với anh một lần.

Nhưng kết quả thì sao? Chỉ cần bà Chương vừa tố khổ, vừa kể lại những chuyện năm đó đã vất vả nuôi anh lớn, đưa anh đi học, khiến anh có tiền đồ không dễ dàng thế nào, anh lập tức tự giác thấp hơn một đầu.

Đuổi bà ta đi thì trở thành người vô tình vô nghĩa, anh còn cách nào đuổi đi?”.Cánh môi Lưu An Nam mấp máy, lại không biết phản bác thế nào.Chu Minh Tô thở dài: ‘Lưu An Nam, có một số việc tôi không nói, không đại biểu tôi không biết.

Mấy năm qua nhà họ Chương luôn tìm mọi lý do để moi tiền từ chỗ anh, anh đều đưa không hề từ chối.

Một mặt là vì anh không thể nào từ chối nhà họ Chương, một mặt khác chính vì bà Chương đã lén lút nói với anh, trong số tiền đó, có một phần là tiết kiệm cho Lưu Định Viễn nhỉ?”“Minh Tô, anh…” Ánh mắt Lưu An Nam né tránh, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Minh Tô.“Nhà họ Chương đề phòng tôi, sao anh có thể không đề phòng tôi.”“Không phải! Anh không…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện