Ra khỏi chợ đen, Thẩm Húc đi vòng qua hai con phố, tìm nơi hẻo lánh, sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn lật tay một cái, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một miếng thịt heo nặng khoảng hai cân.

Nhìn giống như ảo thuật vậy, nếu để người khác thấy, sợ rằng sẽ nghĩ hắn biết tiên thuật, chỉ có bản thân Thẩm Húc biết, đây là bàn tay vàng của hắn: Không gian!Không gian này không phải sau khi xuyên qua mới lấy được, mà là đời trước đã có rồi.

Năm hắn mười tám tuổi, thi đậu đại học trọng điểm, để chúc mừng, cha mẹ hắn quyết định tổ chức một chuyến du lịch trên du thuyền cho cả gia đình.

Bất hạnh chính là, cùng ngày chuẩn bị xuất phát bọn họ gặp phải tai nạn xe cộ, cha mẹ bỏ mình, chỉ còn hắn sống sót.Làm xong xuôi lễ tang cho cha mẹ, tỉnh táo lại sau cơn bi thống, hắn phát hiện ra bản thân có thêm cái không gian này.


Không gian không dựa vào ngọc bội hay vật dẫn nào khác, mà thuần túy trói định vào ý thức của hắn, vô cùng thần kỳ.Sau khi hoảng loạn qua đi, Thẩm Húc không khỏi nghĩ nhiều.

Dựa theo kịch bản tiểu thuyết thường thấy, khi thứ như không gian này xuất hiện, phần lớn đều đi kèm kiếp nạn.

Điều đầu tiên Thẩm Húc nghĩ đến chính là mạt thế, khi ý nghĩ này xét qua đầu hắn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.Từ đó về sau, hắn bắt đầu chuản bị.

Bởi vì điều kiện gia đình tốt, còn không có họ hàng cực phẩm thích bá chiếm tài sản cha mẹ để lại, nên Thẩm Húc được kế thừa một khoản tiền khổng lồ, nhiều đến mức có thể giúp hắn không lo ăn uống cả đời.

Vì thế, sau khi tốt nghiệp hắn không đi làm, mà vừa chậm rãi trữ hàng, vừa rèn luyện sức khỏe, thậm chí hắn còn học cả Tae Kwon Do và đấu vật, tham gia các câu lạc bộ huấn luyện dã ngoại.Lo trước mới tránh khỏi họa.Hắn chờ, chờ nữa, chờ mãi, chờ mấy năm, không chờ được mạt thế xuất hiện, lại gặp phải tai nạn xe cộ, không hiểu sao lại xuyên tới nơi này.Trùng hợp hơn chính là, thế giới này còn là thế giới trong một quyển tiểu thuyết hắn vô tình click mở sau khi đã xem ngán phần lớn tiểu thuyết về mạt thế.Thẩm Húc:……Đã tới rồi thì an tâm ở lại thôi! Nếu không, còn có thể thế nào?Thẩm Húc ước lượng miếng thịt heo trong tay, dùng mũi ngửi một cái, không có mùi lạ, coi như vẫn còn tươi.

Đây là một ưu điểm khác của không gian, giữ tươi.

Bỏ vào thế nào, khi lấy ra vẫn nguyên dạng.Xách theo thịt heo, Thẩm Húc tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước cửa một căn nhà.Mở cửa là một người đàn ông, khoảng năm sáu mươi tuổi, đã bước sang tuổi già, tóc trắng quá nửa, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, hai mắt như điện, không lộ ra dấu hiểu mỏi mệt, chỉ tiếc chân bước thấp bước cao, bị què chân phải.“Chú Bạch!”Người này tên là Bạch Sùng, là quân nhân, từng đánh giặc với tướng quân, sau đó bị thương ở chân, tự mình xin xuất ngũ về quê.Người này cũng chính là lão hồng quân được nguyên thân cứu, trong miệng người dân thôn Thượng Thủy lan truyền/Nhưng thật ra, chuyện không phải là như thế.Đối mặt với Hướng Quế Liên bất công, không phải nguyên thân chưa từng có nửa câu oán hận.

Hắn từng có, đặc biệt là năm học cuối cùng, rõ ràng thành tích của hắn rất tốt, nhưng Hướng Quế Liên lại kiên quyết không chịu cho hắn đi học tiếp.Hắn đi học muộn, năm ấy đã mười lăm tuổi, vì việc này, trong lòng còn vô cùng khó chịu, thậm chí bắt đầu tự sa ngã, dù sao sau này cũng không thể đi học nữa, vậy thì còn học làm gì? Cuối cùng hắn dứt khoát đi theo hai người anh em có quan hệ không tồi bắt đầu trốn học, đi dạo khắp nơi, trở thành du côn chơi bời lêu lổng, trộm cắp, làm việc xấu.Nhưng cũng bởi vậy, thi thoảng, hắn có thể trộm được chút đồ vật mang về.


Hướng Quế Liên đâu quan tâm hắn có đi học hay không, đồ vật hắn lấy đâu ra, có của hời sao có thể không lấy? Dần dà, sau nhiều lần nhận được đồ tốt, thi thoảng cũng sẽ cho nguyên thân gương mặt tươi cười.

Nguyên thân vô cùng vui vẻ, vì thế càng trầm mê trong đó.Đến một ngày, bọn họ vào ăn trộm nhà Bạch Sùng, với sự nhạy bén của quân nhân, bọn họ bị phát hiện.

Thân thủ của Bạch Sùng rất tốt, nhưng mà chân cẳng không tiện lắm.

Đám người ẩu đả một trận, trong lúc hoảng loạn, không biết ai đã đẩy Bạch Sùng một cái, khiến Bạch Sùng ngã đập vào bàn, bệnh tim tái phát.Ba người nhân cơ hội ấy chạy trốn, sau khi chạy xa một dặm đường, nguyên thân nhớ lại dáng vẻ thống khổ ôm ngực thở không nổi của Bạch Sùng trước khi chạy, rất lo lắng.

Bọn họ trộm đồ chưa từng nghĩ sẽ gây án mạng, nhưng nếu quay lại, lỡ bị bắt thì phải làm sao bây giờ? Mọi người đều rất sợ hãi.


Cuối cùng nguyên thân cắn răng nói, mọi người không cần đi, để mình hắn đi là được.Vì thế hắn quay đầu lại...Bạch Sùng té xỉu trên mặt đất, Nguyên thân định lén lút đưa ông ta đến bệnh viện rồi đi ngay, ai ngờ vừa chạm vào Bạch Sùng, đã bị đối phương nắm chặt cổ tay, không tránh thoát được.Bạch Sùng cố ý làm vậy, căn bản ông ấy không bị bệnh tim.Bạch Sùng không đưa nguyên thân tới đồn công an, chỉ trói lại một đêm, hỏi đồng lõa đang ở đâu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhưng vẫn không thể cậy được miệng của nguyên thân.Sau đó, Bạch Sùng cởi dây trói ra, chẳng những không trách đối phương còn nói, sau này nếu không có gì ăn có thể tới tìm ông ấy, có khó khắn cũng có thể tới tìm ông ấy, đừng làm chuyện này nữa.Nguyên thân hỏi vì sao?Bạch Sùng nói, trong ngăn kéo của ông ấy có đặt một sấp tiền, có mười đồng, có năm đồng, mỗi người bọn họ chỉ cầm một tờ, không động tới những thứ khác, có thể thấy được bọn họ chưa hoàn toàn hư hỏng.

Ông ấy giả bệnh, vì muốn thử bọn họ, hắn quay lại, chứng minh vẫn còn lương tâm.Bạch Sùng còn hỏi hắn, có muốn học tri thức, hay một món nghề nào không? Sau này có cơ hội sẽ có thể tìm được việc làm.Nguyên thân bị người nhà đối xử lạnh nhạt, lại tìm được ấm áp từ nơi người xa lại, lập tức khóc rống lên.

Từ đó về sau, cải tà quy chính, chặt đứt liên hệ với đám du côn lưu mạnh kia, dốc sức học tập từ chỗ Bạch Sùng.Bạch Sùng dạy hắn rất nhiều thứ, thân thủ, học thức, quan trọng hơn là, đạo lý đối nhân xử thế, cách làm người.Nếu nói Chu Đại Hải đã cứu mạng nguyên thân, vậy thì Bạch Sùng đã cứu rỗi tinh thần nguyên thân.Bạch Sùng đối xử với nguyên thân không tồi, công việc trong xưởng in ấn là do ông ấy tìm giúp.

Sở dĩ hắn nói với người trong thôn vì cứu một lão hồng quân, được người kia tặng cho một phong thư giới thiệu, là do nguyên thân cố ý, không để người ta biết quan hệ giữa hắn và Bạch Sùng.Mọi người đều cho rằng ân cứu mạng đổi công việc, giữa hai người không còn nợ nần gì nữa sẽ không lui tới, thậm chí bọn họ còn không biết vị lão hồng quân kia ở ngay trên huyện.Nếu không, sao Hướng Quế Liên có thể để yên như vậy?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện