Lên núi, Chu Song Oanh bắt đầu nhặt củi.

Cô ta còn nhỏ, củi lớn căn bản không nhặt được, chỉ có thể nhặt một chút nhánh cây, xếp chúng lại với nhau, dùng dây thừng bó lại, rồi vác về nhà.Cô ta không nhặt nhiều lắm, nhưng dù gì cũng chỉ mới sáu tuổi, khi vác lên mới phát hiện ra, vẫn phải cố hết sức, đi được nửa đường, liền có chút ăn không tiêu.Nghĩ lại kiếp trước sau khi kết hôn, tuy rằng không phải gả cho người tốt lành gì, nhưng điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, rất nhiều năm rồi chưa từng dùng củi đốt.

Mấy tháng sống lại, lúc Chu Song Yến có mặt ở nhà, phần lớn Hướng Quế Liên đều sai sử Chu Song Yến.Cũng có lúc bảo cô ta đi cùng Chu Song Yến, nhưng chỉ cần cô ta tỏ vẻ đáng thương, nói mình không thoải mái, Chu Song Yến đều sẽ vác củi về giúp cô ta.Chu Song Yến nhỏ hơn cô ta một tuổi, một lần không vác nổi phải dùng đến hai lần.


Xong việc cô ta xuống phòng bếp trộm củ khoai lang đỏ, hay củ k hoai tây đưa cho đối phương, khiến Chu Song Yên chẳng những không cảm thấy bị bắt nạt, còn cảm động đến mức rơi nước mắt.Còn chuyện bị phát hiện thiếu lương thực thì phải làm sao? Chu Song Oanh không hề lo lắng chút nào, Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ thường xuyên làm như vậy, trong lòng Hướng Quế Liên hiểu rõ, cho dù phát hiện, cũng chỉ nghĩ là do hai cục cưng bảo bối kia của bà ta ăn, dù sao ngoài hai người bọn họ ra, trong nhà không ai dám làm như vậy.Đời trước, cô ta cũng không dám.

Nhưng đời này, cô ta sẽ không ngu ngốc như vậy.Chu Song Yến cúi đầu nhìn bó củi, hôm nay không có Chu Song Yến.

Không chỉ hôm nay, sợ là sau này cũng sẽ không có.Vậy chẳng phải là về sau cô ta phải gánh toàn bộ những việc này sao? Hơn nữa Chu Song Yến đi theo chú ba phân gia ra ngoài sống, nói cách khác phần việc trước đây Chu Song Yến làm cũng quy về cô ta?Đột nhiên nghĩ tới điểm này, Chu Song Oanh cố nhớ lại tình cảnh Chu Song Yến bị Hướng Quế Liên nô dịch đời trước, sắc mặt lập tức thay đổi.Như vậy chẳng phải...!Cô ta còn thảm hơn đời trước sao?Trong lòng Chu Song Oanh sợ hãi, liều mạng vác củi về, vừa vào tới nhà gặp phải Lưu Diễm Hoa, nước mắt lập tức tuôn rơi ào ạt.Lưu Diễm Hoa hoảng sợ: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Hay là lên núi bị thương? Bị nhánh cây cào à?”Chu Song Oanh lắc đầu: “Mẹ, chúng ta cũng phân gia đi!”Lưu Diễm Hoa sửng sốt, sắc mặt vừa bất đắc dĩ lại chua xót: “Bà nội con sẽ không đồng ý!”Đúng vậy! Sao Hướng Quế Liên có thể đồng ý? Bà ta là người thích chỉ đạo, thích khống chế mọi người trong tay, ai nấy trong nhà đều phải nghe bà ta.Nhìn chú ba là biết, vì phân gia đã phải trả cái giá lớn thế nào.

Tốt xấu gì chú ba còn có thể đổi công việc lấy bốn trăm đồng tiền, còn bọn họ thì sao? Nếu thật sự quyết âm muốn phân gia, liều mạng giống như chú ba, không cần gì cả tất nhiên cũng được, nhưng dựa vào đâu?Mấy năm qua cha mẹ cô ta không phải người ăn không ngồi rỗi không làm việc gì, công điểm tích lũy và tiền thu vào từ nghề thợ mộc không ít, vì sao phải lãng phí dâng lên cho người khác?Cô ta không cam lòng!Chu Song Oanh mím chặt môi: “Mẹ, mẹ với cha sinh thêm em trai đi!”Dù sao cha cô ta cũng là con ruột của bà nội, bà nội không thích bọn họ, chủ yếu là vì mẹ cô ta không sinh được con trai.

Chỉ cần có con trai, nhà họ Chu này sẽ không còn là thiên hạ của riêng Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ nữa, hoàn cảnh gia đình cô ta cũng có thể khá hơn một chút.Lưu Diễm Hoa rất khó xử, sao bà ta không nghĩ sinh thêm chứ?“Oanh Oanh, mẹ…… Mẹ xin lỗi con!”“Mẹ, con nói thật lòng đấy.

Mẹ nghĩ lại xem, trước đây không phải người ta cũng nói thím ba không sinh được nữa sao? Bây giờ không phải cũng có thai rồi? Huống chi là do bà nội tiếc tiền, cha mẹ chỉ khám ông lang vườn trong thôn, cùng lắm là bác sĩ trên thị trấn.


Cha mẹ đã từng tới bệnh viện huyện chưa? Chưa đi thử, sao mẹ biết không còn hy vọng? Huyện không được còn có tỉnh thành!”Lưu Diễm Hoa sửng sốt, lâm vào trầm tư.Thấy bà ta động lòng, Chu Song Oanh không ngừng vun vào: “Tam Oa khó nuôi sống, không phải bệnh viện tỉnh cũng có cách chữa trị sao? Hơn nữa, mẹ, chẳng lẽ mẹ với ba định quá kế Chu Quang Tông Chu Diệu Tổ à? Chú ba còn không trông cậy vào bọn nó, mẹ cảm thấy bọn nó có thể đáng tin sao? Mẹ, bọn nó toàn bắt nạt con, con không muốn bị bọn nó bắt nạt mãi như thế! Mẹ, con muốn có em trai!”Lưu Diễm Hoa bị con gái nói có chút hoảng hốt.

Con gái nói không sai, có lẽ…… Có lẽ……Chỉ là muốn khám bệnh cần có tiền, mấy năm qua, bà ta tằn tiện tích cóp, cũng chỉ tích cóp được hai mươi đồng mà thôi.

Lưu Diễm Hoa cắn răng một cái, tốt xấu gì cũng có hai mươi đồng, đủ để đi khám hai ba lần! Thử lại xem, lên huyện khám trước, không được lại lên tỉnh thành!“Được rồi! Để mẹ bàn bạc với cha, cha mẹ sinh cho con đứa em trai!”Chu Song Oanh khẽ mỉm cười, thở phào một hơi.


Mấy năm qua vẫn luôn cầu con trai không được, cha mẹ cô ta đã nản lòng thoái chí, không còn ý chí chiến đấu từ lâu.

Cũng may mẹ cô ta còn bằng lòng nghe cô ta khuyên nhủ.Sinh em trai chỉ là bước đầu tiên, cái nhà này vẫn phải phân gia, chỉ là không thể nóng vội.

Cho dù phân, bọn họ cũng phải tranh thủ lấy được phần của mình, cô ta sẽ không ngốc giống như chú ba!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện