Thành phố Y Đông là thành phố rừng rậm, rừng thông đỏ nguyên sinh chiếm phần lớn diện tích đất của thành phố Y Đông, khu vực Bắc Xóa nơi Lý gia ở nằm ngay dưới chân núi rừng thông đỏ.

Bà Lý có bốn người con trai, con trai lớn Lý Mộc Văn đi bộ đội thời kháng chiến chống Nhật, nhiều năm không có tin tức gì, mãi đến sau này giải phóng mới đưa tin trở về, nói là sau khi đánh giặc xong thì định cư ở Phúc Kiến, còn vào làm quan chức chính phủ. Con thứ ba Lý Mộc Sâm ở cách nhà Lý Mộc Vũ gia mấy dặm đường, cùng làm thuê cho một cửa hàng lương thực cùng Lý Mộc Vũ, con trai thứ tư Lý Mộc Lâm đã chuyển lên tỉnh từ mấy năm trước, bình thường rất ít khi trở về.

Tuy bốn con trai thì có hai con trai không ở bên người, nhưng đã trải qua cuộc sống mưa bom bão đạn, bà Lý rất hài lòng với cuộc sống yên ổn hiện tại, chỉ cần gia đình âm ấm, con trai bà ấy không có ở bên cạnh cũng không sao.

Con trai cháu trai đều đủ cả, ngày tháng trôi qua êm đềm, nếu nói bây giờ bà Lý còn có tâm nguyện gì chưa thực hiện được, vậy bà Lý chỉ mong trong nhà có một cô ấy con gái. Trong các thế hệ dưới chân núi khu Bắc Xóa này, nhà lão Lý nổi tiếng là có hương khói vượng, trước kia mẹ chồng bà Lý sinh lần lượt bảy người con trai. Sau này bà Lý gả đến Lý gia, cũng sinh liền sáu người con trai, tiếc là chỉ còn bốn người sống sót, càng tiếc nuối hơn là cả đời này bà ấy không thể sinh được con gái.

Nhà hiếm con trai thì chỉ mong sinh được con trai, còn nhà đã mấy đời không sinh được con gái như Lý gia thì chỉ mong nhà mình sinh được một cô ấy con gái trắng trẻo hồng hào. Đáng tiếc bốn con trai dù người trời nam hay kẻ biển bắc, đều chỉ toàn sinh được con trai. Mỗi lần bà Lý nhận được tin con trai báo về mới sinh cháu trai, bà ấy lại thở dài cảm thán.

Đến bây giờ con dâu thứ hai Vương Tố Phân không chịu thua kém, sinh được một cô ấy con gái trắng noãn, bà Lý được như nguyện, đồng thời cũng không khỏi phát sầu. Vương Tố Phân đã sắp bốn mươi tuổi, cuộc sống trước kia chịu nhiều vất vả, không chỉ chưa dưỡng lại được, còn sinh liền một lúc bốn cậu con trai.

Lúc sinh lão Tam Lý Minh Nam, Vương Tố Phân không có đủ sữa, chờ tới khi sinh lão Tứ Lý Minh Bắc, cô ấy gần như không có một giọt sữa nào, vì vậy Lý Minh Bắc là uống sữa dê lớn lên. Con trai da dày thịt béo ăn gì cũng không sao cả, có thể nuôi là được, nhưng con gái mềm mại uống sữa dê không biết có tiêu hóa được không. Ở thời đại này, trẻ con bị tiêu chảy rất dễ chết yểu, bà Lý hơi bận tâm, sợ không thể nuôi được cô ấy cháu gái chờ mãi mới có được này.

Nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở đông phòng, bà Lý để đũa xuống, nói: "Nha đầu tỉnh rồi, để mẹ vào phòng xem thế nào."

Lưu Tú Lan ăn được ngang dạ thì không động đũa nữa, thấy bà Lý đứng dậy, cô ấy cũng đứng lên theo: "Con cũng đi xem xem, hay là đứa bé tiểu?" Nói xong, cô ấy đỡ bà Lý đi tới đông phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện