Trên cổng thành.

Có quan viên mặc cẩm bào đứng lặng im, và vị thống lĩnh một thân giáp trụ.

Bọn họ nhìn bóng dáng gầy yếu kia biến mất, vẻ mặt phức tạp.

"Trong phủ Giang Lăng huyện An Bình, Hoá Long Kiếm Trần Thiên Huyền đã xuất hiện, một kiếm giết bốn Nhị phẩm! ! ! " Bộ râu dài của thống lĩnh mặc giáp trụ bay nhẹ trong gió, ánh mắt có vài phần vẩn đục.

"Nghe thái phó truyền tin tới rằng, để Viên tổng giáo đầu đến huyện An Bình trước, Kiếm Hóa Long kia tuy là thuộc Nhị phẩm, nhưng sức chiến đấu độc nhất vô nhị, một kiếm gi ết chết bốn Nhị phẩm, tổng giáo đầu vì sao phải đi?"
Quan viên cẩm bào nho nhã khuôn mặt trắng nõn, tỏa ra khí tiết chính trực quanh thân, khẽ nhíu mày.

Thống lĩnh mặc giáp trụ đột nhiên cười: "Tri phủ đại nhân có điều không biết, giang hồ này còn được gọi là võ lâm, trong võ lâm nhiều ân oán, năm đó tổng giáo đầu đứng đầu Địa Bảng, một cây thương bạc đã đè biết bao anh hùng hào kiệt, phá vỡ biết bao giấc mộng của tu sĩ, hăng hái xông lên, muốn lên Thiên Bảng, là thứ đắc ý nhất của cuộc đời.

"
"Nhưng mà, tổng giáo đầu lên phía bắc ước chiến với Trần Thiên Huyền – kẻ đứng hạng mười trong Thiên bảng.

Dưới sự quan chiến của mười vạn hắc kỵ Tắc Bắc, bị ba kiếm đánh bại, từ trên đỉnh cao rơi xuống tận đáy.

"
Quan viên cẩm bào không khỏi nhíu mày, thân là Nho tu, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, đích thực không hiểu biết nhiều về chuyện giang hồ.

"
"Ba kiếm đã bại?"
Trong đôi mắt thống lĩnh mặc giáp trụ kia có chút ngưng trọng: "Nghiêm tức mà nói thì tổng giáo đầu một chiêu đã bại.

"
"Kiếm đầu tiên chặt đứt trường thương bạc, kiếm thứ hai, chọc mù mắt tổng giáo đầu.


"
Quan viên cẩm bào hít sâu một hơi, đây là thù lớn đó.

"Những năm nay, tổng giáo đầu chỉ bảo đám binh sĩ phủ Giang Lăng luyện võ, tu tâm dưỡng tính, ngược lại là nhân họa đắc phúc (1)
(1)Nhờ hoạ và có được phúc.

Tu vi càng lúc càng mạnh, Tư Thiên Viện có võ bình đã nói, tu vi của tổng giáo đầu đã sớm có thể vào hạng thứ mười Thiên bảng, nhưng bây giờ hạng mười Thiên bảng không phải Trần Thiên Huyền, vào thì có ý nghĩa gì?"
"Cho nên, nguyện vọng duy nhất của tổng giáo đầu là đánh một trận với Trần Thiên Huyền.

"
Thống lĩnh mặc giáp trụ nói, ánh mắt nhìn về xa xăm.

"Trận này, nếu tổng giáo đầu thắng, thì chính là một phát lên trời, thậm chí có thể nói là như diều gặp gió, tương lai có thể tiến vào năm hạng đầu của Thiên bảng thuộc Đại Hạ.

"
Quan viên cẩm bào gật đầu, giang hồ võ lâm quả thực đầy hào khí, quả thực khiến lòng người hướng về.

"Vậy nếu như bại thì sao?"
Quan viên cẩm bào hiếu kỳ hỏi.

Thống lĩnh mặc giáp trụ nhìn về phía cuối con đường bụi bặm, cười lên.

"Nếu như bại, thế gian này sẽ không còn Thương vương Viên Thành Cương nữa.

"
! ! ! ! !
Màn đêm tĩnh mịch, im lặng buông xuống.

Trăng sáng như mâm ngọc, vắt trên bầu trời cao cao, dưới sự tô điểm của muôn vì sao sáng xung quanh, càng hiển lộ rõ sự lãnh ngạo cô độc của thế gian.

Ánh trăng rọi xuống, xuyên qua cửa sổ gỗ khắc hoa màu đỏ, chiếu lên bàn sách.

La Hồng khoanh chân nhắm mắt tu hành, kiếm khí quanh thân không ngừng tuôn ra.

Cuối cùng, trời cũng tối rồi.

Hắn ngừng vận chuyển kiếm khí, mở mắt, hít một ngụm khí lạnh.

"Đau quá! ! ! ! giống như ngàn đao đang cắt trong kinh mạch vậy.

"
Toàn thân La Hồng run cầm cập, kiếm tu tu hành, đau khổ trước sau như một, hơn nữa theo tu vi càng tăng, thì càng lúc càng đau đớn! ! ! !.

.

Hắn quả nhiên không có thiên phú tu kiếm sao?
Cắn răng chịu đựng một lúc, tầm mắt La Hồng rơi trên sách da người.

Thời gian năm ngày vừa xong, ô phần thưởng chắc hẳn cũng đổi mới hoàn tất rồi.


La Hồng vội vàng chuyển đến trang phần thưởng
[Phần thưởng]
Giải đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??! ! ! ? Có thể đổi)
Giải nhất: Mắt tà thần (Tội ác: +1000000 có thể đổi)
Giải nhì: Linh bảo đỉnh phong cấp Địa, Tà kiếm "Thiên Sát" (Tội ác: +10000 có thể đổi)
Giải ba: Tà thuật cấp Huyền “Thiên Thủ Tà Phật” (Tội ác: +300~ +1000 có thể đổi)
Giải khuyến khích: Một viên Tụ Sát đan tiêu chuẩn (Tội ác +10/-1~??! ! ! ? có thể đổi)
Đổi mới hoàn tất!
Ánh mắt La Hồng lập tức sáng lên.

Tầm mắt hắn rơi vào Giải nhì, liền nhanh chóng ảm đạm lại, yêu cầu tội ác của Giải nhì, đối với hắn bây giờ mà nói, như một con số trên trời.

Kiêu ngạo thật đấy, Giải nhì cũng dám nhìn.

La Hồng dịch chuyển tầm mắt, đặt lên phần thưởng cấp ba, yêu cầu để đổi, không hề nghi ngờ nữa hoàn toàn phù hợp với hắn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lời khen của quần chúng ở huyện An Bình chưa ảnh hưởng đến tội ác của sách da người.

Còn về Giải khuyến khích, La Hồng không thèm nhìn, Giải khuyến khích bây giờ, không hề xứng với La Hồng Bại Hoại là hắn!
Ngón tay đặt lên phần thưởng cấp ba, thời điểm trong lòng La Hồng chột dạ, cảm giác trời đất quay cuồng bùng lên.

La Hồng nhất thời vui sướng vô cùng!
Thành công rồi!
Hắn quả nhiên đã nắm được sơ hở của sách da người này.

Chỉ cần tốc độ đổi thưởng của hắn đủ nhanh, khen ngợi sẽ không theo kịp hắn!
Đổi thưởng cũng đổi rồi, ngươi có thể làm gì ta!
Ầm vang!
La Hồng chỉ cảm thấy não của mình giống như trong tích tắc đã nổ tung.

Tà thuật cấp Huyền, trong nháy mắt đã xông vào đầu La Hồng, đây là tà thuật cấp Huyền, không phải công pháp, mà là thuật pháp!
Có thể nói là kỹ xảo chiến đấu!
Mặc dù đầu muốn nổ tung, nhưng La Hồng rất vui, hắn nắm chắc tà thuật của tà tu!
Vù! ! ! !
Dường như có một đóa kim liên nở rộ, trên đóa hoa có một phật đà kim thân ngồi xếp bằng, ánh hào quang tốt lành và rọi khắp nơi, sinh vạn vật.

Bỗng dưng, phật đà tà dị cười một cái, thiên địa tịch mịch lạnh lẽo, ánh hào quang chiếu rọi mặt đất, vạn vật khô.


"Phật nhặt lấy hoa mỉm cười.

"
"Ta là tà phật, cười khô vạn hoa, sương giết bách thảo.

"
Tiếng phật tà dị như truyền ra từ vực sâu.

La Hồng cảm giác ý thức của mình rơi vào hỗn loạn, khốn đốn như bị vây trong nhà tù.

Dường như phía sau lưng Phật Đà có thêm mười cái tay, cười tà dị với hắn, khiến hắn sởn tóc gáy.

La Hồng tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần uể oải và mệt mỏi, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

"Đúng thật là tà thuật, tà thuật công kích tinh thần, suýt nữa đã khiến tinh thần mất phương hướng, hóa thành ngu luôn rồi! ! ! !.

"
"Mạnh thật! Chỉ là tiêu hao nhiều quá, tà phật duỗi mười tay, đủ để ảnh hưởng tu sĩ Thất phẩm, nếu tinh thần của ta đủ mạnh, tà phật duỗi trăm tay, thậm chí là ngàn tay, sợ là có thể khiến Lục phẩm, thậm chí Ngũ phẩm rơi vào mê man trong chớp mắt! ! !.

.

"
Nghĩ một chút, mê man trong chiến đấu, đó là chuyện đáng sợ nhường nào, chỉ có thể mặc cho người xâu xé thôi!
Quả thật là! ! ! ! tà thuật cần thiết cho người âm hiểm!
La Hồng cảm thấy rất phù hợp với tính cách của hắn.

Thật tà đạo, thật xấu xa!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện